Chương 1181: Vạch trần sự thật
Tây Lâu Nguyệt
16/01/2017
Chất giọng của người phụ nữ là giọng địa phương nên có chút nghe không rõ, nhưng Đằng Phi vẫn có thể hiểu được.
- Được rồi, được rồi, cô à, chúng cháu đưa cô đến bệnh viện đã, nếu không có chuyện gì, chúng tôi phải đưa cô về huyện ngay. Đi làm rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho con gái cô.
Nghe thấy chuyển về huyện, sắc mặt người phụ nữ liền thay đổi, trở nên thấp thỏm lo âu:
- Đừng, đừng, tôi không muốn chuyển về huyện, bọn họ sẽ giam tôi lại. Tôi muốn lên tỉnh thành, lên tỉnh tìm Chủ tịch tỉnh Trương, tôi biết Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt, chỉ có ông ấy mới có thể giúp tôi!
Nói
- Chủ tịch tỉnh Trương? Làm sao cô biết Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt?
Đằng Phi hỏi.
Người phụ nữ nói:
- Tôi nghe nói, mọi người trong thôn tôi đều nói Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt. Nên tôi phải lên tỉnh tìm ông ta. Hai đồng chí, các anh giúp tôi với, giúp tôi tìm Chủ tịch tỉnh Trương đi! Tôi không về huyện đâu, bọn họ sẽ nhốt người lại.
- Họ nhốt cô lại ư?
Đằng Phi cầm cây bút xanh, ghi lại toàn bộ lời người phụ nữ này nói.
Người phụ nữ tiếp tục nói:
- Tôi muốn kêu oan, tôi muốn khiếu nại, bọn họ không cho tôi đi, liền nhốt tôi lại.
- Giam ở đâu?
- Chỗ nào cũng giam, có lúc ở trong phòng giam, lúc thì ở văn phòng, còn có lần bị nhốt trong chuồng lợn của chính quyền xã.
Mặt Đằng Phi tối sầm lại, không ngờ lại có thể khốn kiếp như vậy, nhốt người vào chuồng lợn. Họ có còn là người nữa không? Cầm thú, không, đến cầm thú cũng không bằng!
Đằng Phi nghiến răng, lần này nhất định phải bắt hết những kẻ làm chuyện xằng bậy này lại, tốt nhất là tử hình ngay tại chỗ!
Giết sạch - Trương Tuyết Phong nhìn qua kính, thấy dáng vẻ của Đằng Phi, liền nói:
- Bình tĩnh nào.
Đằng Phi gật đầu, lại hỏi người phụ nữ kia:
- Cô này, cô có thể kể lại một lượt cho cháu nghe những chuyện đã xảy ra vừa qua không. Cháu sẽ làm chủ cho cô!
Cô ta kể:
- Vào ngày mười ba, Niếp Niếp nhà chúng tôi tan học về nhà, nói với bố nó là nhà trường yêu cầu đóng tiền. Bố cháu liền hỏi, đóng tiền gì? Tuần trước không phải đã nộp tiền học bù rồi ư? Sao lại đóng nữa, có phải con ham ăn, ra ngoài tiêu tiền, giờ về đòi tiền bố bù vào đúng không? Niếp Niếp nói không phải thế, cô giáo bảo vậy, nếu mai không nộp, sẽ không cho vào lớp học. Sau đó tôi hỏi ra mới biết thông báo ở trường, yêu cầu mỗi học sinh nộp hai mươi đồng, nói rằng đây là tiền quyên góp cho trẻ em nghèo vùng thất học. Ba Niếp Niếp nghe xong liền nổi giận, nói không có, nhà mình còn thuộc diện nghèo. Con bé không dám hỏi thêm nữa. Lúc ấy trong đầu tôi nghĩ, khoản quyên góp này, có tiền thì quyên, không có tiền thì đáng lẽ không đóng cũng không sao chứ? Nhưng nhìn thấy bộ dạng tủi thân của Niếp Niếp, liền lén lút đưa cho con bé năm đồng, Niếp Niếp nhà chúng tôi rất hiểu chuyện, sau đó con bé cũng không cầm năm đồng ấy, hôm sau đến trường, nào ngờ, nào ngờ …
Cô ấy nói, rồi khóc:
- Con bé đi rồi không trở lại nữa. Ôi, Niếp Niếp của tôi, con gái tôi.
Đằng Phi tức giận, ở đâu có phép tắc này, đây là trường học gì? Quyên góp tiền còn cưỡng chế, không quyên không được đến trường, thật quá đáng!
Anh an ủi người phụ nữ:
- Cô à, đừng khóc, từ từ nói, kể rõ sự tình, chúng cháu mới dễ dàng điều tra.
Người phụ nữ gật đầu, giàn giụa nước mắt nói:
- Sau đó chiều hôm ấy, cô giáo ở trường đến nhà nói chuyện, hôm nay Niếp Niếp không đi học, ra bờ sông chơi rồi ngã xuống nước. Oa oa.
Cứ nói, cứ nói, rồi người phụ nữ ấy lại khóc, Đằng Phi cũng không dễ để an ủi, đợi cô ta khóc đủ rồi, mới lau nước mắt:
- Nhà trường nói là Niếp Niếp không đi học, ham chơi rồi rơi xuống sông chết đuối, nhưng nghe bạn ngồi cùng cháu nói, hai đứa đi nhặt rác, nhặt một cái chai trôi trên sông. Oa oa, Niếp Niếp của tôi, con gái của tôi, sao con lại ra đi như thế.
- Cô à, cô à.
Trương Tuyết Phong đang định đi ra đường ngoài, từ phía sau Đằng Phi hét lớn, anh ta vừa quay đầu lại, Đằng Phi nói:
- Mau tới bệnh viện, cô ấy ngất rồi.
Trương Tuyết Phong tăng tốc độ vượt lên trước, ở đây cách huyện Vận một thành phố.
Xe phóng viên đằng sau, không ngờ cũng tăng tốc độ theo, xem ra rất không an tâm, Sở Nhược Thủy đã đuổi kịp.
Đằng Phi từ cửa kính nhìn sang xe cô ta, nói:
- Cô ấy cũng đuổi kịp rồi.
Trương Tuyết Phong quát, âm hồn không tiêu tan!
Đằng Phi không hiểu, vì sao Trương Tuyết Phong lại có ác cảm với vị đại mỹ nhân này, nhìn thấy cô ta như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Xe dừng ở một bệnh viện, hai người đưa cô ấy vào. Khi Trương Tuyết Phong làm thủ tục, Sở Nhược Thủy đã tới rồi.
- Thật không nhìn ra, các anh còn có tình đến vậy. xem ra tôi đã hiểu nhầm các anh rồi.
Trương Tuyết Phong không để ý tới cô ta, nộp tiền xong liền lên tầng hai.
Bác sĩ đang khám cho người phụ nữ này, Đằng Phi đang đi lại ngoài hành lang, nhìn thấy Sở Nhược Thủy đi theo sau Trương Tuyết Phong lên đây, lặng lẽ lắc đầu, thân phận của hai người, tuyệt đối không thể bị vạch trần, nếu để người huyện Vận biết, e là chuyện này khó mà giải quyết.
Thấy Sở Nhược Thủy đi theo, Trương Tuyết Phong dừng lại:
- Cô có ý gì đây?
Sở Nhược Thủy rất lạ, người này sao cứ nhằm vào mình vậy, như mắc nợ từ kiếp trước vậy. Nhưng cô cũng mặc kệ Trương Tuyết Phong:
- Tôi đến thăm cô kia.
Thực sự người phụ nữ kia cũng chưa đến bốn mươi, nhưng mấy ngày nay chưa tắm, cũng không rửa mặt, bị người ta nhốt trong phòng than đá, làm cho người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, vì lên tỉnh thành kêu oan, chị không dám đi xe, cũng không có tiền mà đi. Đi trên đường như một kẻ ăn mày, đi rồi lại dừng, tra tấn mười mấy ngày nay, nhìn có vẻ già nua, vì thế mà Sở Nhược Thủy đã gọi chị là cô.
Trương Tuyết Phong tức giận nói:
- Muốn làm anh hùng ư? Vậy chúng tôi giao chị ta cho cô đấy.
Sở Nhược Thủy trừng mắt hai mắt nói:
- Anh thật không biết tốt xấu, tôi tới xem có chuyện gì không không được sao? Chẳng lẽ các anh có chuyện không thể để người khác thấy?
Trương Tuyết Phong không để ý tới cô ta, Đằng Phi đi đến, đúng lúc bác sĩ từ phòng bệnh đi ra:
- Ai là người nhà bệnh nhân?
- À, người nhà bệnh nhân chưa tới, chúng tôi là người qua đường phát hiện ra chị ấy, rồi đưa tới đây.
Bác sĩ nhìn hai người có chút nghi ngờ, trên đời còn có người tốt như vậy sao? Định lừa ai chứ?
- Vậy đợi người nhà bệnh nhân đến rồi nói sau vậy!
Bác sĩ liếc mắt nhìn hai người một cái rồi đi.
- Này.
Đằng Phi giận dữ.
- Y đức kiểu gì vậy? ông đây đã nộp viện phí rồi, đến một kết quả cũng không có là sao?
Sở Nhược Thủy đi tới.
- Bác sĩ, tôi là phóng viên nhật báo của tỉnh, người bệnh vừa rồi đúng là ngã ở ven đường, được hai người họ cứu, chúng tôi đều không biết thân phận người bệnh, không có cách nào thông báo cho người nhà biết. Có thể nói qua tình hình bệnh nhân cho chúng tôi được không?
Bác sĩ nhìn thẻ phóng viên, nhìn trông lại là một cô gái xinh đẹp, liền nói liên hồi:
- Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là lao động quá sức, đến mức đói quá. Bây giờ đang truyền nước cho chị ta, nghỉ ngơi một lát thì sẽ tỉnh lại thôi, nghỉ ngơi vài ngày là không có gì. Nếu là các cô cứu cô ấy, thì việc tốt phải làm đến cùng, nộp đầy đủ tiền thuốc men viện phí, bệnh viện chúng tôi không cáng được.
Mẹ kiếp, Trương Tuyết Phong muốn đánh người rồi!
Đằng Phi kéo gã lại, bước đến nói:
- Anh yên tâm,không nợ nổi mấy đồng tiền làm mờ mắt của các người đâu, đây là biên lai giao tiền, mở to mắt ra mà nhìn.
Anh vung tờ hóa đơn ra, vừa nộp hai nghìn tệ. Nếu đã không có chuyện gì to tát, đây cũng chẳng phải bệnh viện lớn gì, hai nghìn tệ là quá đủ rồi.
Bác sĩ nghe Đằng Phi nói như vậy, liền trừng mắt:
- Ăn nói kiểu gì vậy, bệnh viện có quy định của bệnh viện, đừng nghĩ rằng anh cứu người là có thể không kiêng nể gì đến thanh danh của bệnh viện, cái gì mà tiền mờ mắt, đây là tiền thuốc.
- Đúng! Đây là tiền thuốc. Anh với cô phóng viên đây đã nói rồi, quy định của bệnh viện các người.
Sở Nhược Thủy nhìn hai người, trong lòng cân nhắc, hai người này từ đâu đến? Âm dương quái khí. Dường như không phải là người tốt bụng đến vậy! Chẳng lẽ là mình kêu họ làm như vậy? chắc chắn là như thế rồi, bọn họ vốn không muốn cứu người, có thể là nhìn thấy mình đã chụp lại được ảnh của họ, sợ mình phơi bày trên báo chí, cho nên mới trái lương tâm đưa cô này đến.
Nghĩ đến đây, cô lại khách sáo liếc qua hai người, tố chất gì đây?
Dành một chút rảnh rỗi, Đằng Phi gọi điện cho ông chủ, báo cáo tình hình ở đây.
Trong điện thoại phát ra tiếng vỗ bàn của Trương Nhất Phàm:
- Khốn kiếp! Chết chưa hết tội!
Mắng vài câu, hắn mới nói:
- Nhất định phải làm rõ chuyện này! Bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi!
Trong điện thoại, Đằng Phi cũng có thể cảm nhận được sự tức giận này, ông chủ nổi giận rồi!
- Được rồi, được rồi, cô à, chúng cháu đưa cô đến bệnh viện đã, nếu không có chuyện gì, chúng tôi phải đưa cô về huyện ngay. Đi làm rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho con gái cô.
Nghe thấy chuyển về huyện, sắc mặt người phụ nữ liền thay đổi, trở nên thấp thỏm lo âu:
- Đừng, đừng, tôi không muốn chuyển về huyện, bọn họ sẽ giam tôi lại. Tôi muốn lên tỉnh thành, lên tỉnh tìm Chủ tịch tỉnh Trương, tôi biết Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt, chỉ có ông ấy mới có thể giúp tôi!
Nói
- Chủ tịch tỉnh Trương? Làm sao cô biết Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt?
Đằng Phi hỏi.
Người phụ nữ nói:
- Tôi nghe nói, mọi người trong thôn tôi đều nói Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt. Nên tôi phải lên tỉnh tìm ông ta. Hai đồng chí, các anh giúp tôi với, giúp tôi tìm Chủ tịch tỉnh Trương đi! Tôi không về huyện đâu, bọn họ sẽ nhốt người lại.
- Họ nhốt cô lại ư?
Đằng Phi cầm cây bút xanh, ghi lại toàn bộ lời người phụ nữ này nói.
Người phụ nữ tiếp tục nói:
- Tôi muốn kêu oan, tôi muốn khiếu nại, bọn họ không cho tôi đi, liền nhốt tôi lại.
- Giam ở đâu?
- Chỗ nào cũng giam, có lúc ở trong phòng giam, lúc thì ở văn phòng, còn có lần bị nhốt trong chuồng lợn của chính quyền xã.
Mặt Đằng Phi tối sầm lại, không ngờ lại có thể khốn kiếp như vậy, nhốt người vào chuồng lợn. Họ có còn là người nữa không? Cầm thú, không, đến cầm thú cũng không bằng!
Đằng Phi nghiến răng, lần này nhất định phải bắt hết những kẻ làm chuyện xằng bậy này lại, tốt nhất là tử hình ngay tại chỗ!
Giết sạch - Trương Tuyết Phong nhìn qua kính, thấy dáng vẻ của Đằng Phi, liền nói:
- Bình tĩnh nào.
Đằng Phi gật đầu, lại hỏi người phụ nữ kia:
- Cô này, cô có thể kể lại một lượt cho cháu nghe những chuyện đã xảy ra vừa qua không. Cháu sẽ làm chủ cho cô!
Cô ta kể:
- Vào ngày mười ba, Niếp Niếp nhà chúng tôi tan học về nhà, nói với bố nó là nhà trường yêu cầu đóng tiền. Bố cháu liền hỏi, đóng tiền gì? Tuần trước không phải đã nộp tiền học bù rồi ư? Sao lại đóng nữa, có phải con ham ăn, ra ngoài tiêu tiền, giờ về đòi tiền bố bù vào đúng không? Niếp Niếp nói không phải thế, cô giáo bảo vậy, nếu mai không nộp, sẽ không cho vào lớp học. Sau đó tôi hỏi ra mới biết thông báo ở trường, yêu cầu mỗi học sinh nộp hai mươi đồng, nói rằng đây là tiền quyên góp cho trẻ em nghèo vùng thất học. Ba Niếp Niếp nghe xong liền nổi giận, nói không có, nhà mình còn thuộc diện nghèo. Con bé không dám hỏi thêm nữa. Lúc ấy trong đầu tôi nghĩ, khoản quyên góp này, có tiền thì quyên, không có tiền thì đáng lẽ không đóng cũng không sao chứ? Nhưng nhìn thấy bộ dạng tủi thân của Niếp Niếp, liền lén lút đưa cho con bé năm đồng, Niếp Niếp nhà chúng tôi rất hiểu chuyện, sau đó con bé cũng không cầm năm đồng ấy, hôm sau đến trường, nào ngờ, nào ngờ …
Cô ấy nói, rồi khóc:
- Con bé đi rồi không trở lại nữa. Ôi, Niếp Niếp của tôi, con gái tôi.
Đằng Phi tức giận, ở đâu có phép tắc này, đây là trường học gì? Quyên góp tiền còn cưỡng chế, không quyên không được đến trường, thật quá đáng!
Anh an ủi người phụ nữ:
- Cô à, đừng khóc, từ từ nói, kể rõ sự tình, chúng cháu mới dễ dàng điều tra.
Người phụ nữ gật đầu, giàn giụa nước mắt nói:
- Sau đó chiều hôm ấy, cô giáo ở trường đến nhà nói chuyện, hôm nay Niếp Niếp không đi học, ra bờ sông chơi rồi ngã xuống nước. Oa oa.
Cứ nói, cứ nói, rồi người phụ nữ ấy lại khóc, Đằng Phi cũng không dễ để an ủi, đợi cô ta khóc đủ rồi, mới lau nước mắt:
- Nhà trường nói là Niếp Niếp không đi học, ham chơi rồi rơi xuống sông chết đuối, nhưng nghe bạn ngồi cùng cháu nói, hai đứa đi nhặt rác, nhặt một cái chai trôi trên sông. Oa oa, Niếp Niếp của tôi, con gái của tôi, sao con lại ra đi như thế.
- Cô à, cô à.
Trương Tuyết Phong đang định đi ra đường ngoài, từ phía sau Đằng Phi hét lớn, anh ta vừa quay đầu lại, Đằng Phi nói:
- Mau tới bệnh viện, cô ấy ngất rồi.
Trương Tuyết Phong tăng tốc độ vượt lên trước, ở đây cách huyện Vận một thành phố.
Xe phóng viên đằng sau, không ngờ cũng tăng tốc độ theo, xem ra rất không an tâm, Sở Nhược Thủy đã đuổi kịp.
Đằng Phi từ cửa kính nhìn sang xe cô ta, nói:
- Cô ấy cũng đuổi kịp rồi.
Trương Tuyết Phong quát, âm hồn không tiêu tan!
Đằng Phi không hiểu, vì sao Trương Tuyết Phong lại có ác cảm với vị đại mỹ nhân này, nhìn thấy cô ta như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Xe dừng ở một bệnh viện, hai người đưa cô ấy vào. Khi Trương Tuyết Phong làm thủ tục, Sở Nhược Thủy đã tới rồi.
- Thật không nhìn ra, các anh còn có tình đến vậy. xem ra tôi đã hiểu nhầm các anh rồi.
Trương Tuyết Phong không để ý tới cô ta, nộp tiền xong liền lên tầng hai.
Bác sĩ đang khám cho người phụ nữ này, Đằng Phi đang đi lại ngoài hành lang, nhìn thấy Sở Nhược Thủy đi theo sau Trương Tuyết Phong lên đây, lặng lẽ lắc đầu, thân phận của hai người, tuyệt đối không thể bị vạch trần, nếu để người huyện Vận biết, e là chuyện này khó mà giải quyết.
Thấy Sở Nhược Thủy đi theo, Trương Tuyết Phong dừng lại:
- Cô có ý gì đây?
Sở Nhược Thủy rất lạ, người này sao cứ nhằm vào mình vậy, như mắc nợ từ kiếp trước vậy. Nhưng cô cũng mặc kệ Trương Tuyết Phong:
- Tôi đến thăm cô kia.
Thực sự người phụ nữ kia cũng chưa đến bốn mươi, nhưng mấy ngày nay chưa tắm, cũng không rửa mặt, bị người ta nhốt trong phòng than đá, làm cho người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, vì lên tỉnh thành kêu oan, chị không dám đi xe, cũng không có tiền mà đi. Đi trên đường như một kẻ ăn mày, đi rồi lại dừng, tra tấn mười mấy ngày nay, nhìn có vẻ già nua, vì thế mà Sở Nhược Thủy đã gọi chị là cô.
Trương Tuyết Phong tức giận nói:
- Muốn làm anh hùng ư? Vậy chúng tôi giao chị ta cho cô đấy.
Sở Nhược Thủy trừng mắt hai mắt nói:
- Anh thật không biết tốt xấu, tôi tới xem có chuyện gì không không được sao? Chẳng lẽ các anh có chuyện không thể để người khác thấy?
Trương Tuyết Phong không để ý tới cô ta, Đằng Phi đi đến, đúng lúc bác sĩ từ phòng bệnh đi ra:
- Ai là người nhà bệnh nhân?
- À, người nhà bệnh nhân chưa tới, chúng tôi là người qua đường phát hiện ra chị ấy, rồi đưa tới đây.
Bác sĩ nhìn hai người có chút nghi ngờ, trên đời còn có người tốt như vậy sao? Định lừa ai chứ?
- Vậy đợi người nhà bệnh nhân đến rồi nói sau vậy!
Bác sĩ liếc mắt nhìn hai người một cái rồi đi.
- Này.
Đằng Phi giận dữ.
- Y đức kiểu gì vậy? ông đây đã nộp viện phí rồi, đến một kết quả cũng không có là sao?
Sở Nhược Thủy đi tới.
- Bác sĩ, tôi là phóng viên nhật báo của tỉnh, người bệnh vừa rồi đúng là ngã ở ven đường, được hai người họ cứu, chúng tôi đều không biết thân phận người bệnh, không có cách nào thông báo cho người nhà biết. Có thể nói qua tình hình bệnh nhân cho chúng tôi được không?
Bác sĩ nhìn thẻ phóng viên, nhìn trông lại là một cô gái xinh đẹp, liền nói liên hồi:
- Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là lao động quá sức, đến mức đói quá. Bây giờ đang truyền nước cho chị ta, nghỉ ngơi một lát thì sẽ tỉnh lại thôi, nghỉ ngơi vài ngày là không có gì. Nếu là các cô cứu cô ấy, thì việc tốt phải làm đến cùng, nộp đầy đủ tiền thuốc men viện phí, bệnh viện chúng tôi không cáng được.
Mẹ kiếp, Trương Tuyết Phong muốn đánh người rồi!
Đằng Phi kéo gã lại, bước đến nói:
- Anh yên tâm,không nợ nổi mấy đồng tiền làm mờ mắt của các người đâu, đây là biên lai giao tiền, mở to mắt ra mà nhìn.
Anh vung tờ hóa đơn ra, vừa nộp hai nghìn tệ. Nếu đã không có chuyện gì to tát, đây cũng chẳng phải bệnh viện lớn gì, hai nghìn tệ là quá đủ rồi.
Bác sĩ nghe Đằng Phi nói như vậy, liền trừng mắt:
- Ăn nói kiểu gì vậy, bệnh viện có quy định của bệnh viện, đừng nghĩ rằng anh cứu người là có thể không kiêng nể gì đến thanh danh của bệnh viện, cái gì mà tiền mờ mắt, đây là tiền thuốc.
- Đúng! Đây là tiền thuốc. Anh với cô phóng viên đây đã nói rồi, quy định của bệnh viện các người.
Sở Nhược Thủy nhìn hai người, trong lòng cân nhắc, hai người này từ đâu đến? Âm dương quái khí. Dường như không phải là người tốt bụng đến vậy! Chẳng lẽ là mình kêu họ làm như vậy? chắc chắn là như thế rồi, bọn họ vốn không muốn cứu người, có thể là nhìn thấy mình đã chụp lại được ảnh của họ, sợ mình phơi bày trên báo chí, cho nên mới trái lương tâm đưa cô này đến.
Nghĩ đến đây, cô lại khách sáo liếc qua hai người, tố chất gì đây?
Dành một chút rảnh rỗi, Đằng Phi gọi điện cho ông chủ, báo cáo tình hình ở đây.
Trong điện thoại phát ra tiếng vỗ bàn của Trương Nhất Phàm:
- Khốn kiếp! Chết chưa hết tội!
Mắng vài câu, hắn mới nói:
- Nhất định phải làm rõ chuyện này! Bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi!
Trong điện thoại, Đằng Phi cũng có thể cảm nhận được sự tức giận này, ông chủ nổi giận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.