Chương 1045: Vất vả cho cô quá.
Tây Lâu Nguyệt
26/07/2015
Lưu Tòng Văn nhìn Tiểu Lưu:
- Bàn tay nhỏ bé này trắng thật đấy nhỉ?
Tiểu Lưu đỏ mặt, rút tay về.
Lưu Tòng Văn cười ha ha nói:
- Thật không ngờ, đồng chí Tiểu Lưu vẫn còn thẹn thùng như vậy. Đều là con gái lớn như này rồi, chẳng lẽ lại chưa yêu ai bao giờ sao? Nhưng tôi nghe nói, con gái trong trường đại học bây giờ phóng khoáng lắm.
Tiểu Lưu lập tức đứng lên nói:
- Em đi toilet một tý.
Nhìn Tiểu Lưu đùng đùng chạy vào toilet, khóe miệng Lưu Tòng Văn nhếch một nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của Tiểu Lưu, nói đầy thâm ý:
- Ông chủ Chung, cô Tiểu Lưu này rất thú vị, cô ta vẫn là gái trinh đấy chứ?
Ông chủ Chung ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ tên này đúng là tên háo sắc, không biết Tiểu Lưu có đồng ý hay không. Sớm biết thế này mình không nên dẫn cô ta đến đây.
Ông chủ Chung nói:
- Cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tôi thấy cô ấy làm việc cũng không tồi, nên cho cô ấy vào công ty làm. Cô này thẹn thùng, chắc chưa có người yêu. Giám đốc Lưu, hay là tối nay tôi gọi một cô nào đến cho anh nhé?
Lưu Tòng Văn mở to mắt, có chút không hài lòng nói:
- Không cần! Chuyện tiền thừa, để sau hãy bàn!
Sau đó gã liền nâng chén lên, tự uống rượu một mình, gạt ông chủ Chung sang một bên.
Ông chủ Chung nhìn sắc mặt gã không bình thường, liền cười trừ nói:
- Vậy để tôi nói với cô ấy, khuyên bảo cô ta một chút.
- Câu này còn có chút giống tiếng người, cô ta cũng chẳng thiệt. Dù sao sớm muộn cũng để cho con trai phá, cho ai mà chẳng là cho?
Ông chủ Chung có chút bất đắc dĩ, chút lơ là này, dẫn kế toán đến tính tiền, cũng có thể gặp chuyện này. Chẳng qua, gã nắm giữ vận mệnh của nhà máy than đá của mình. Bây giờ áp lực cạnh tranh lớn, không tiêu thụ được than, đến nhà máy sắt thép có thể bán được giá tốt, hơn nữa có thể giả dối.
Xem ra hôm nay gã không đạt được mục đích, Lưu Tòng Văn sẽ không chịu dừng tay.
Ông chủ Chung nhìn ra ngoài, Tiểu Lưu đang từ toilet quay trở lại.
Ông ta vội vàng đứng lên nói:
- Tiểu Lưu, nhanh tới kính rượu.
Ông ta nghĩ chỉ có thể để cho Tiểu Lưu say khướt, gạo nấu thành cơm, chuyện này mới dễ giải quyết.
Lưu Tòng Văn nhìn Tiểu Lưu, nhìn thẳng cô ta, ánh mắt thăm dò cơ thể, người con gái này mới chỉ có 25,26 tuổi, vẫn chưa có bạn trai, quả thực cần phải từ từ khám phá, mới có thể càng châu tròn ngọc sáng.
Gã kéo tay cô:
- Tiểu Lưu, ông chủ Chung của em cho em lương bao nhiêu?
Tiểu Lưu nhỏ giọng nói:
- Ông chủ Chung đối với em không tồi, mỗi tháng hơn hai nghìn.
- Ít vậy sao? Hơn hai nghìn chẳng đủ tiền mua phấn son, em nhìn bữa cơm ngày hôm nay, ít nhiều cũng đến phải hơn thế. Bây giờ hai nghìn có thể làm được gì chứ? Nào, ông ta không thêm cho em thì tôi sẽ thêm cho em.
Lưu Tòng Văn tiền nhiều khí lớn, từ túi bên cạnh rút ra một ngân phiếu, ông chủ Chung thấy vậy, cười thầm. Tờ ngân phiếu này chừng năm sáu nghìn.
Tên chó Nhật này vì chơi gái mà dốc vốn đây!
Nhưng chút tiền này, còn không giá trị bằng nửa sợi tóc người con gái mà mình tặng gã.
Lưu Tòng Văn làm giám đốc bộ phận mua vật tư đã 3 năm rồi, ít nhất giá trị con người cũng vượt qua mức hàng triệu, chục triệu. Lúc bình thường gã tiêu tiền như nước, vì vậy bỏ ra ba đến năm nghìn cũng không là gì đối với gã. Tiểu Lưu chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, vội vàng đẩy:
- Giám đốc Lưu, chỗ tiền tiền tôi không cầm được, không cầm được.
- Haizz, sao lại khách khí với tôi, ông chủ Chung của bọn em là bạn của tôi mà, em lại là kế toán của ông ấy nữa, em giúp ông ấy làm việc, cũng là giúp tôi làm việc mà?
Tay của Lưu Tòng Văn lần xuống đùi của Tiểu Lưu, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Khiến Tiểu Lưu sởn da gà, dựng tóc gáy. Tay của Lưu Tòng Văn vẫn vuốt ve đùi, cứ như muốn luồn vào trong quần của người ta vậy.
Ông chủ Chung biết, hôm nay Tiểu Lưu có chạy cũng không thoát. Tuy nhiên nói gì thì nói, cô ta cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, trong xã hội nếu như không có mối quan hệ nào thì cũng không dễ lăn lộn.
Hơn nữa, ở An Dương này, hễ là người con gái mà Lưu Tòng Văn chú ý đến, hầu như không thể chạy trốn được.
Đối phó với phụ nữ, hoặc là dùng tiền bạc, hoặc là dùng vũ lực, dù sao cũng phải khiến cho họ khuất phục. Ông chủ Chung thầm thở dài, ông ta thực sự không định đẩy Tiểu Lưu vào đống lửa này, không ngờ lại vào miệng cọp.
Tiểu Lưu gỡ tay Lưu Tòng Văn ra nói:
- Giám đốc Lưu, đứng như vậy, em kính anh một chén!
Lưu Tòng Văn cười ha ha, cầm tiền lên nói:
- Rượu nhất định phải uống, tiền em nhất định phải nhận, yên tâm đi, về sau bất luận là chuyện gì, chỉ cần em nói với tôi một câu, ở mảnh đất An Dương này không có ai dám làm khó em.
Tiểu Lưu ngượng ngùng cười nói:
- Vậy thì phải cám ơn giám đốc Lưu rồi.
Cô nâng chén rượu lên kính Lưu Tòng Văn, Lưu Tòng Văn giơ tay ra ôm vai cô nói:
- Tiểu Lưu à, rượu này phải uống hết, đổi điệu đi?
Tiểu Lưu không hiểu, uống rượu còn phải đổi điệu gì? Lưu Tòng Văn cười ha ha, đúng là một cô sinh viên thuần khiết, một chút kinh nghiệm xã hội cũng không có. Gã nghi ngờ nhìn ông chủ Chung, có phải thằng nhãi này chuẩn bị cho mình dùng hay không?
Mặc kệ ông ta để cho mình thưởng thức hay là có ý khác, hôm nay Lưu Tòng Văn tôi gặp được rồi, thì chính là người của Lưu Tòng Văn. Rượu vẫn chưa uống, trên mặt Lưu Tòng Văn hiện lên vẻ mặt mỉm cười:
- Ông chủ Chung, tôi và Tiểu Lưu uống rượu giao bôi như thế nào đây?
Ông chủ Chung tất nhiên không dám đắc tội gã, ông ta thậm chí còn hi vọng Tiểu Lưu đồng ý, như vậy quan hệ của ông ta và Lưu Tòng Văn về sau mới càng chặt chẽ hơn được. Vì vậy lão gật đầu nói:
- Hay, hay, ý kiến hay!
Hồi trước ông chủ Chung cũng đã từng dẫn Tiểu Lưu đi ăn cơm cùng, cũng đã từng chứng kiến một số người đàn ông động tay động chân, muốn lôi kéo con gái uống rượu giao bôi, hơn nữa có lúc lại ngồi trên đùi người đàn ông, bị khách ôm chặt mặt đối mặt uống rượu giao bôi.
Tiểu Lưu nghĩ, những chuyện như thế này, có đánh chết mình cũng không làm được.
Nhưng Lưu Tòng Văn nào có như vậy mà buông tha cho cô? Số tiền năm nghìn này, rõ ràng là dùng để mua đứt đêm đầu của cô. Tiểu Lưu nhìn Lưu Tòng Văn đưa tay ra ôm vai mình, mặt cô liền ửng đỏ.
- Giám đốc Lưu, đừng...
Tay của Lưu Tòng Văn đã đưa qua, dùng sức kéo Tiểu Lưu vào trong lòng. Tiểu Lưu nóng nảy, đứng phắt dậy muốn đi.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng có người đẩy ra.
- Giám đốc Lưu thật hào hứng nhỉ!
Hai người thanh niên không mời mà đến.
Hai người này một người đầu húi cua, một người tóc rẽ ngôi, nhìn qua rất chừng mực.
Lưu Tòng Văn tức giận nói:
- Các anh là ai?
Người có mái tóc rẽ ngôi bước đến ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Lưu đang bị Lưu Tòng Văn nắm tay. Còn một người thanh niên đầu húi cua bước đến, không đếm xỉa đến nói:
- Giám đốc Lưu đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ Hùng Nhị chưa nói qua với anh sao?
Hai người đàn ông trong phòng nhìn thấy hai người họ bình tĩnh như vậy, thong dong điềm tĩnh, trong lòng đều đoán lai lịch của hai người kia.
Trong lòng Lưu Tòng Văn lại càng thêm căm tức hai vị khách không mời mà đến này. Hùng Nhị nói cái gì, chẳng lẽ gã lại quên rồi sao.
Người thanh niên đầu húi cua đành phải tự nói thân phận mình:
- Vị này là Mạc Thiếu, giám đốc Lưu nhớ ra chưa?
Mạc Thiếu? Là cháu ngoại trai của Bí thư tỉnh ủy đó sao?
Lưu Tòng Văn bỗng chốc nhớ ra, Hùng Nhị chính xác là đã nói qua vài lần, nhưng Lưu Tòng Văn vẫn không để ý đến chuyện này. Gã nghĩ mặc kệ cháu trai ngoại nào của Bí thư tỉnh ủy, chỉ cần mình có thể sống vui vẻ trên mảnh đất 1 mẫu 3 của mình, thêm 1 chuyện không bằng bớt đi 1 chuyện.
Thực ra, Lưu Tòng Văn không giám giao tiếp với Thái tử gia này.
Nhìn thấy người ta tìm tới cửa, trong lòng gã liền có chút chột dạ. Gã đã từng nghe Hùng Nhị nói qua, Mạc Thiếu có một lái xe bên cạnh, thân thủ rất lợi hại, mười mấy người không phải là đối thủ của anh ta. Ánh mắt gã liền dừng lại trên thân người hai người:
- Hóa ra là Mạc Thiếu, thất kính, thất kính!
Đằng Phi nói:
- Giám đốc Lưu không cần khách sáo, hôm nay chúng tôi mạo muội làm phiền, thực sự là không còn cách nào. Vừa nãy đúng lúc nhìn thấy xe của giám đốc Lưu, chúng tôi liền không mời mà đến đây.
Ông chủ Chung không biết lai lịch hai người, nhưng lão nghe ra thân phận của hai người này không phải xoàng, vì vậy khách sáo nói:
- Đến sớm không bằng đến đúng dịp, mời ngồi, mời ngồi, tôi gọi phục vụ cầm bắt đũa lên.
Sau đó lão liền mượn cớ ra ngoài. Đằng Phi nhìn Lưu Tòng Văn nói:
- Giám đốc Lưu, tôi cho Hùng Nhị đến nói chuyện đó với anh, thế nào rồi?
Lưu Tòng Văn lúc này căn bản không có lòng dạ nói về chuyện này, gã đành phải đưa đẩy:
- Đang nghiên cứu, vẫn đang nghiên cứu, nếu Mạc Thiếu muốn làm, tôi nhất định sẽ làm hết sức mà. Nào, uống rượu, uống rượu thôi...
Thấy bọn họ nói chuyện, Trương Tuyết Phong cho tay vào trong túi.
Lúc này, điện thoại của Tiểu Lưu ngồi bên cạnh Lưu Tòng Văn vang lên, cô lập tức đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn về phía Trương Tuyết Phong một cái nói:
- Em đi nghe điện thoại chút.
Đợi Tiểu Lưu ra khỏi phòng, Trương Tuyết Phong cũng đứng dậy theo nói:
- À, tôi quên đồ trên xe. Tôi ra lấy!
Khi Trương Tuyết Phong ra khỏi cửa, đúng lúc ông chủ Chung từ ngoài đi vào, Trương Nhất Phong nhìn lão gật gật đầu, đi ra ngoài. Tiểu Lưu đang đứng cuối toilet, thấy Trương Nhất Phong đi về phía này, hai người đứng ở bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa nói chuyện:
- Sao rồi?
Tiểu Lưu từ túi quần lấy ra một cái bút ghi âm, Trương Nhất Phong nhìn thấy không có ai, đưa tay ra nhận lấy cái bút ghi âm, làm như không có chuyện gì cất vào trong túi:
- Cám ơn, vất vả cho cô quá!
Tiểu Lưu cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Bàn tay nhỏ bé này trắng thật đấy nhỉ?
Tiểu Lưu đỏ mặt, rút tay về.
Lưu Tòng Văn cười ha ha nói:
- Thật không ngờ, đồng chí Tiểu Lưu vẫn còn thẹn thùng như vậy. Đều là con gái lớn như này rồi, chẳng lẽ lại chưa yêu ai bao giờ sao? Nhưng tôi nghe nói, con gái trong trường đại học bây giờ phóng khoáng lắm.
Tiểu Lưu lập tức đứng lên nói:
- Em đi toilet một tý.
Nhìn Tiểu Lưu đùng đùng chạy vào toilet, khóe miệng Lưu Tòng Văn nhếch một nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của Tiểu Lưu, nói đầy thâm ý:
- Ông chủ Chung, cô Tiểu Lưu này rất thú vị, cô ta vẫn là gái trinh đấy chứ?
Ông chủ Chung ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ tên này đúng là tên háo sắc, không biết Tiểu Lưu có đồng ý hay không. Sớm biết thế này mình không nên dẫn cô ta đến đây.
Ông chủ Chung nói:
- Cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tôi thấy cô ấy làm việc cũng không tồi, nên cho cô ấy vào công ty làm. Cô này thẹn thùng, chắc chưa có người yêu. Giám đốc Lưu, hay là tối nay tôi gọi một cô nào đến cho anh nhé?
Lưu Tòng Văn mở to mắt, có chút không hài lòng nói:
- Không cần! Chuyện tiền thừa, để sau hãy bàn!
Sau đó gã liền nâng chén lên, tự uống rượu một mình, gạt ông chủ Chung sang một bên.
Ông chủ Chung nhìn sắc mặt gã không bình thường, liền cười trừ nói:
- Vậy để tôi nói với cô ấy, khuyên bảo cô ta một chút.
- Câu này còn có chút giống tiếng người, cô ta cũng chẳng thiệt. Dù sao sớm muộn cũng để cho con trai phá, cho ai mà chẳng là cho?
Ông chủ Chung có chút bất đắc dĩ, chút lơ là này, dẫn kế toán đến tính tiền, cũng có thể gặp chuyện này. Chẳng qua, gã nắm giữ vận mệnh của nhà máy than đá của mình. Bây giờ áp lực cạnh tranh lớn, không tiêu thụ được than, đến nhà máy sắt thép có thể bán được giá tốt, hơn nữa có thể giả dối.
Xem ra hôm nay gã không đạt được mục đích, Lưu Tòng Văn sẽ không chịu dừng tay.
Ông chủ Chung nhìn ra ngoài, Tiểu Lưu đang từ toilet quay trở lại.
Ông ta vội vàng đứng lên nói:
- Tiểu Lưu, nhanh tới kính rượu.
Ông ta nghĩ chỉ có thể để cho Tiểu Lưu say khướt, gạo nấu thành cơm, chuyện này mới dễ giải quyết.
Lưu Tòng Văn nhìn Tiểu Lưu, nhìn thẳng cô ta, ánh mắt thăm dò cơ thể, người con gái này mới chỉ có 25,26 tuổi, vẫn chưa có bạn trai, quả thực cần phải từ từ khám phá, mới có thể càng châu tròn ngọc sáng.
Gã kéo tay cô:
- Tiểu Lưu, ông chủ Chung của em cho em lương bao nhiêu?
Tiểu Lưu nhỏ giọng nói:
- Ông chủ Chung đối với em không tồi, mỗi tháng hơn hai nghìn.
- Ít vậy sao? Hơn hai nghìn chẳng đủ tiền mua phấn son, em nhìn bữa cơm ngày hôm nay, ít nhiều cũng đến phải hơn thế. Bây giờ hai nghìn có thể làm được gì chứ? Nào, ông ta không thêm cho em thì tôi sẽ thêm cho em.
Lưu Tòng Văn tiền nhiều khí lớn, từ túi bên cạnh rút ra một ngân phiếu, ông chủ Chung thấy vậy, cười thầm. Tờ ngân phiếu này chừng năm sáu nghìn.
Tên chó Nhật này vì chơi gái mà dốc vốn đây!
Nhưng chút tiền này, còn không giá trị bằng nửa sợi tóc người con gái mà mình tặng gã.
Lưu Tòng Văn làm giám đốc bộ phận mua vật tư đã 3 năm rồi, ít nhất giá trị con người cũng vượt qua mức hàng triệu, chục triệu. Lúc bình thường gã tiêu tiền như nước, vì vậy bỏ ra ba đến năm nghìn cũng không là gì đối với gã. Tiểu Lưu chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, vội vàng đẩy:
- Giám đốc Lưu, chỗ tiền tiền tôi không cầm được, không cầm được.
- Haizz, sao lại khách khí với tôi, ông chủ Chung của bọn em là bạn của tôi mà, em lại là kế toán của ông ấy nữa, em giúp ông ấy làm việc, cũng là giúp tôi làm việc mà?
Tay của Lưu Tòng Văn lần xuống đùi của Tiểu Lưu, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Khiến Tiểu Lưu sởn da gà, dựng tóc gáy. Tay của Lưu Tòng Văn vẫn vuốt ve đùi, cứ như muốn luồn vào trong quần của người ta vậy.
Ông chủ Chung biết, hôm nay Tiểu Lưu có chạy cũng không thoát. Tuy nhiên nói gì thì nói, cô ta cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, trong xã hội nếu như không có mối quan hệ nào thì cũng không dễ lăn lộn.
Hơn nữa, ở An Dương này, hễ là người con gái mà Lưu Tòng Văn chú ý đến, hầu như không thể chạy trốn được.
Đối phó với phụ nữ, hoặc là dùng tiền bạc, hoặc là dùng vũ lực, dù sao cũng phải khiến cho họ khuất phục. Ông chủ Chung thầm thở dài, ông ta thực sự không định đẩy Tiểu Lưu vào đống lửa này, không ngờ lại vào miệng cọp.
Tiểu Lưu gỡ tay Lưu Tòng Văn ra nói:
- Giám đốc Lưu, đứng như vậy, em kính anh một chén!
Lưu Tòng Văn cười ha ha, cầm tiền lên nói:
- Rượu nhất định phải uống, tiền em nhất định phải nhận, yên tâm đi, về sau bất luận là chuyện gì, chỉ cần em nói với tôi một câu, ở mảnh đất An Dương này không có ai dám làm khó em.
Tiểu Lưu ngượng ngùng cười nói:
- Vậy thì phải cám ơn giám đốc Lưu rồi.
Cô nâng chén rượu lên kính Lưu Tòng Văn, Lưu Tòng Văn giơ tay ra ôm vai cô nói:
- Tiểu Lưu à, rượu này phải uống hết, đổi điệu đi?
Tiểu Lưu không hiểu, uống rượu còn phải đổi điệu gì? Lưu Tòng Văn cười ha ha, đúng là một cô sinh viên thuần khiết, một chút kinh nghiệm xã hội cũng không có. Gã nghi ngờ nhìn ông chủ Chung, có phải thằng nhãi này chuẩn bị cho mình dùng hay không?
Mặc kệ ông ta để cho mình thưởng thức hay là có ý khác, hôm nay Lưu Tòng Văn tôi gặp được rồi, thì chính là người của Lưu Tòng Văn. Rượu vẫn chưa uống, trên mặt Lưu Tòng Văn hiện lên vẻ mặt mỉm cười:
- Ông chủ Chung, tôi và Tiểu Lưu uống rượu giao bôi như thế nào đây?
Ông chủ Chung tất nhiên không dám đắc tội gã, ông ta thậm chí còn hi vọng Tiểu Lưu đồng ý, như vậy quan hệ của ông ta và Lưu Tòng Văn về sau mới càng chặt chẽ hơn được. Vì vậy lão gật đầu nói:
- Hay, hay, ý kiến hay!
Hồi trước ông chủ Chung cũng đã từng dẫn Tiểu Lưu đi ăn cơm cùng, cũng đã từng chứng kiến một số người đàn ông động tay động chân, muốn lôi kéo con gái uống rượu giao bôi, hơn nữa có lúc lại ngồi trên đùi người đàn ông, bị khách ôm chặt mặt đối mặt uống rượu giao bôi.
Tiểu Lưu nghĩ, những chuyện như thế này, có đánh chết mình cũng không làm được.
Nhưng Lưu Tòng Văn nào có như vậy mà buông tha cho cô? Số tiền năm nghìn này, rõ ràng là dùng để mua đứt đêm đầu của cô. Tiểu Lưu nhìn Lưu Tòng Văn đưa tay ra ôm vai mình, mặt cô liền ửng đỏ.
- Giám đốc Lưu, đừng...
Tay của Lưu Tòng Văn đã đưa qua, dùng sức kéo Tiểu Lưu vào trong lòng. Tiểu Lưu nóng nảy, đứng phắt dậy muốn đi.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng có người đẩy ra.
- Giám đốc Lưu thật hào hứng nhỉ!
Hai người thanh niên không mời mà đến.
Hai người này một người đầu húi cua, một người tóc rẽ ngôi, nhìn qua rất chừng mực.
Lưu Tòng Văn tức giận nói:
- Các anh là ai?
Người có mái tóc rẽ ngôi bước đến ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Lưu đang bị Lưu Tòng Văn nắm tay. Còn một người thanh niên đầu húi cua bước đến, không đếm xỉa đến nói:
- Giám đốc Lưu đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ Hùng Nhị chưa nói qua với anh sao?
Hai người đàn ông trong phòng nhìn thấy hai người họ bình tĩnh như vậy, thong dong điềm tĩnh, trong lòng đều đoán lai lịch của hai người kia.
Trong lòng Lưu Tòng Văn lại càng thêm căm tức hai vị khách không mời mà đến này. Hùng Nhị nói cái gì, chẳng lẽ gã lại quên rồi sao.
Người thanh niên đầu húi cua đành phải tự nói thân phận mình:
- Vị này là Mạc Thiếu, giám đốc Lưu nhớ ra chưa?
Mạc Thiếu? Là cháu ngoại trai của Bí thư tỉnh ủy đó sao?
Lưu Tòng Văn bỗng chốc nhớ ra, Hùng Nhị chính xác là đã nói qua vài lần, nhưng Lưu Tòng Văn vẫn không để ý đến chuyện này. Gã nghĩ mặc kệ cháu trai ngoại nào của Bí thư tỉnh ủy, chỉ cần mình có thể sống vui vẻ trên mảnh đất 1 mẫu 3 của mình, thêm 1 chuyện không bằng bớt đi 1 chuyện.
Thực ra, Lưu Tòng Văn không giám giao tiếp với Thái tử gia này.
Nhìn thấy người ta tìm tới cửa, trong lòng gã liền có chút chột dạ. Gã đã từng nghe Hùng Nhị nói qua, Mạc Thiếu có một lái xe bên cạnh, thân thủ rất lợi hại, mười mấy người không phải là đối thủ của anh ta. Ánh mắt gã liền dừng lại trên thân người hai người:
- Hóa ra là Mạc Thiếu, thất kính, thất kính!
Đằng Phi nói:
- Giám đốc Lưu không cần khách sáo, hôm nay chúng tôi mạo muội làm phiền, thực sự là không còn cách nào. Vừa nãy đúng lúc nhìn thấy xe của giám đốc Lưu, chúng tôi liền không mời mà đến đây.
Ông chủ Chung không biết lai lịch hai người, nhưng lão nghe ra thân phận của hai người này không phải xoàng, vì vậy khách sáo nói:
- Đến sớm không bằng đến đúng dịp, mời ngồi, mời ngồi, tôi gọi phục vụ cầm bắt đũa lên.
Sau đó lão liền mượn cớ ra ngoài. Đằng Phi nhìn Lưu Tòng Văn nói:
- Giám đốc Lưu, tôi cho Hùng Nhị đến nói chuyện đó với anh, thế nào rồi?
Lưu Tòng Văn lúc này căn bản không có lòng dạ nói về chuyện này, gã đành phải đưa đẩy:
- Đang nghiên cứu, vẫn đang nghiên cứu, nếu Mạc Thiếu muốn làm, tôi nhất định sẽ làm hết sức mà. Nào, uống rượu, uống rượu thôi...
Thấy bọn họ nói chuyện, Trương Tuyết Phong cho tay vào trong túi.
Lúc này, điện thoại của Tiểu Lưu ngồi bên cạnh Lưu Tòng Văn vang lên, cô lập tức đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn về phía Trương Tuyết Phong một cái nói:
- Em đi nghe điện thoại chút.
Đợi Tiểu Lưu ra khỏi phòng, Trương Tuyết Phong cũng đứng dậy theo nói:
- À, tôi quên đồ trên xe. Tôi ra lấy!
Khi Trương Tuyết Phong ra khỏi cửa, đúng lúc ông chủ Chung từ ngoài đi vào, Trương Nhất Phong nhìn lão gật gật đầu, đi ra ngoài. Tiểu Lưu đang đứng cuối toilet, thấy Trương Nhất Phong đi về phía này, hai người đứng ở bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa nói chuyện:
- Sao rồi?
Tiểu Lưu từ túi quần lấy ra một cái bút ghi âm, Trương Nhất Phong nhìn thấy không có ai, đưa tay ra nhận lấy cái bút ghi âm, làm như không có chuyện gì cất vào trong túi:
- Cám ơn, vất vả cho cô quá!
Tiểu Lưu cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.