Chương 136: Vểnh cao như vậy.
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Hôm nay là ngày Bí thư Phùng đến, vốn dĩ là thay Chu Chí Phương làm thuyết khách, để Thông Thành không xen vào cái án của Chu Đỉnh Thiên, nhưng về sau lại bị Bí thư Lâm ép ở lại, đến tối sẽ cùng nhau tới Vượng phủ.
Hai người uống rượu sẽ rất buồn, liền gọi thêm Thái Hán Lâm đến, còn có cả thư ký Diệp Đại Minh. Không ngờ đụng phải Trương Nhất Phàm ở đây, hắn còn cố tình dẫn cả bạn gái theo, mà cô bạn gái này lại là con gái của Phó Bí thư Đổng.
Khi Bí thư Lâm nghe thấy Diệp Đại Minh gọi Trương Nhất Phàm, còn muốn kéo hắn lại cùng tiếp rượu, nhưng bây giờ thì hay rồi, hai người cảm thấy bản thân mình đang phải tiếp rượu Trương Nhất Phàm.
Ban đầu Bí thư Phùng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng vì sự xuất hiện của Đổng Tiểu Phàm, ông ta đành tạm thời im lặng. Dù sao có một số chuyện nếu truyền lên tỉnh thì thật không hay, vả lại ông ta lần này đến đây là để giảng hòa.
Lâm Đông Hải là một người nổi tiếng ngoan cố, một khi đã ngoan cố thì chín con trâu cũng không thể kéo về nổi. Bí thư Phùng chính là vì lo điểm này nên mới đích thân đến Thông Thành một chuyến.
Lúc đang uống rượu, Bí thư Phùng tỏ ra rất niềm nở, thường xuyên đề cập đến những thành tích của Trương Nhất Phàm đạt được ở Thông Thành, trong câu nói có xen lẫn chút khen ngợi.
Vẻ mặt của Bí thư Lâm hết sức phức tạp. Lúc này điều ông ta nghĩ ngợi nhiều nhất là, vợ ông luôn không ngừng nói muốn gả Lâm Uyển, đứa con gái sắp tốt nghiệp đại học của mình cho Trương Nhất Phàm, vả lại còn nhắc đến không biết bao nhiêu lần, rất may là đã bị ông từ chối.
Nếu như nhắc đến việc này ngay từ đầu, há chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao?
Điều mà Bí thư Lâm suy nghĩ là, Trương Nhất Phàm, người mà mình xem trọng lại không đơn giản như vậy, e rằng thân phận của hắn còn cao hơn cả sự mong đợi. Trong lúc uống rượu, Bí thư Lâm không ngừng thầm nghĩ, xem ra phải cho hắn ra ngoài một chút để rèn luyện thêm.
Nếu là một nhân tài, càng phải để hắn ra ngoài. Làm Chủ tịch huyện Sa chưa chắc đã không tốt, có lẽ trong tương lai thành tựu của hắn còn cao hơn mình.
Đối với tên Trương Nhất Phàm này, Bí thư Lâm luôn có một thái độ là coi trọng sử dụng người tài.
Tối nay, mọi người đều uống không ít, đặc biệt là Bí thư Phùng, cùng Trương Nhất Phàm uống liên tục đến mấy ly, mọi người đều uống đến nỗi ngà ngà say.
Bí thư Phùng liên tục thể hiện thiện ý làm thân, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút lo sợ vị được quan tâm thái quá.
Sau đó Bí thư Lâm cùng đám người đi hát, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm lên xe về nơi ở của mình
Khi uống rượu cùng với lãnh đạo thì phải uống nhiệt tình, không được để sót giọt nào, nếu không sẽ để lại cho lãnh đạo ấn tượng không tốt. Những người uống rượu mà không thoải mái, làm việc chưa chắc thoải mái, bởi vậy có rất nhiều chuyện, đều thường phải bàn bạc ở trên bàn rượu.
Uống rượu thấy nhân phẩm, đó là một câu châm ngôn trong chốn quan trường. Trương Nhất Phàm chưa bao giờ uống rượu một cách chiếu lệ.
Tối hôm nay uống cũng không ít, Đổng Tiểu Phàm lại phải chịu khổ rồi.
Cô phải chăm sóc cái tên khốn kiếp này.
Lúc lên lầu, Trương Nhất Phàm đi cũng liêu xiêu, Đổng Tiểu Phàm nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn thốt lên:
- Anh đàng hoàng một chút, cẩn thận không em quăng anh vào thùng rác luôn đấy.
Thì ra là tay Trương Nhất Phàm không cẩn thận đụng vào ngực của cô. Đây là ngoài hành lang, vẫn chưa vào nhà, nếu bị người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ xấu hổ chết mất sao?
Đổng Nhất Phàm kéo tay hắn ra, vất vả lắm mới đỡ được hắn lên tầngbốn. Sau khi qua cửa, liền ném Trương Nhất Phàm lên ghế xa-lông.
Cái tên khốn kiếp này, uống nhiều rượu như vậy. Đáng ghét!
Khi Đổng Tiểu Phàm quay đi khóa cửa, Trương Nhất Phàm liền nằm dài trên xa-lông.
Đổng Tiểu Phàm mở điều hòa trong phòng, chỉnh điều hòa đến 22 độ.
Lúc nãy khi lên lầu, tốn hết bao nhiêu là sức mới đỡ được Trương Nhất Phàm lên, Bây giờ cả người toàn mồ hôi, dính chặt vào cơ thể thật là khó chịu.
Một ngày nóng như vậy mà không đi tắm thì không thể được. Một cô gái ưa sạch sẽ như Đổng Tiểu Phàm, kể cả mùa đông cũng một ngày tắm một lần, sao có thể chịu được mùi mồ hôi nồng nặc như vậy?
Thế là cứ để mặc Trương Nhất Phàm nằm trên xa-lông, tự mình tìm một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Đổng Tiểu Phàm cởi hết quần áo, nằm một cách thoải mái trong bồn tắm. Từ từ bôi xà phòng lên người. Lúc đang tắm, cô dần phát hiện ra có gì đó không ổn.
A? Sao ngực lại thấy hơi đau, lại hơi sưng lên. Dùng tay chạm nhẹ một cái, đúng là có cảm giác hơi đau.
Đổng Tiểu Phàm bực bội, lại dùng tay sờ vào hai bầu ngực. Không đúng! Hình như là lớn hơn so với lúc trước.
Mặt Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nóng bừng, cả mặt lẫn tai đều đỏ lên. Thời gian này ở cùng với Trương Nhất Phàm, tuy là chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng mỗi tối khi Trương Nhât Phàm ngủ, đến nửa đêm đều phát hiện ra tay hắn toàn đặt trên ngực của mình.
Bản thân mình đã được cho là con dâu của Trương gia, hai người lại là thanh mai trúc mã, hơn nữa quan hệ của hai người trong mấy ngày nay cũng theo thế mà phát triển. Đổng Tiểu Phàm thầm nhủ bản thân, sống chung thì được, chứ sinh con thì tuyệt đối chưa được!
Vẫn chưa đến 24 tuổi, làm mẹ thì quá sớm, chỉ có điều hôm nay mới đột nhiên phát hiện bộ ngực đã lớn hơn.
Trời ơi! Được người khác phái vuốt ve, thật sự có công hiệu phát triển ngực!
Chẳng trách Băng Băng hoàn toàn khác so với lúc trước, vóc dáng ngày càng nóng bỏng, đường cong mê người, thoạt nhìn còn đẹp hơn mình vài phần.
Đàn ông đúng là có một bàn tay kỳ quái, có thể thay đổi toàn bộ thế giới, lại còn có thể thay đổi một người con gái.
Đổng Tiểu Phàm bước ra khỏi bồn tắm mang theo niềm vui bất ngờ này, đứng soi mình trước gương. Hết lần này đến lần khác nhìn ngắm cơ thể hoàn hảo không tì vết của mình. Nhìn một lúc lâu, giơ tay ra xé một miếng vải mỏng, khoác lên vai vừa múa vừa hát uyển chuyển.
Hóa ra như vậy là biến thành tiên nữ. Đổng Tiểu Phàm có chút tự kỷ nhìn bản thân mình trong gương, cứ thế hồi lâu không bỏ đi.
Cô dần dần phát hiện ra, bộ ngực lớn vẫn là tốt nhất! Nghĩ đến đây, Đổng Tiểu Phàm có chút xấu hổ.
Tắm xong mới nhớ ra là còn có một người sống đang ngủ say như chết trên xa-lông.
Phải làm sao với cái tên này đây? Cứ để hắn ngủ như vậy không tắm rửa, có quá đáng lắm không?
Đổng Tiểu Phàm có thói quen quấn khăn lông sau khi tắm, đến phía sau Trương Nhất Phàm thử đỡ hắn dậy. Tắm xong thì sẽ đi ngủ, ai ngờ lại phải làm việc này, tay vừa kéo thì khăn lông đã tuột mất.
Đổng Tiểu Phàm hét lên một tiếng, may mà chưa nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của mình.
Vội vàng nhặt khăn lông ở dưới đất lên, cứ như thế, đem đôi thỏ trắng nhỏ trước ngực cùng với cặp mông trần chạy ngay vào phòng ngủ.
Cái tên khốn kiếp này, đã uống say còn bắt nạt người khác.
Đổng Tiểu Phàm tức giận mắng.
Sau khi tìm được một bộ quần áo trong tủ, Đổng Tiểu Phàm với khuôn mặt đỏ bừng đi ra.
- Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp kia, dậy tắm rửa đi!
Trương Nhất Phàm ngủ say như lợn, sao mà gọi dậy được?
Vừa lúc đó, chuông cửa reo lên. Đổng Tiểu Phàm nhìn qua mắt mèo, là Liễu Hồng.
- Chị Liễu Hồng, chị đến thật đúng lúc!
Đổng Tiểu Phàm mừng rỡ mở cửa.
- Chị nghe nói Chủ tịch huyện Trương uống say nên qua đây xem thử!
Khi Liễu Hồng đi ra từ Vượng phủ, nghe Đường Vũ nói Trương Nhất Phàm ở phòng bên cạnh uống say rồi. Vì vậy lo rằng Đổng Tiểu Phàm một mình chăm sóc không nổi, thế là vội vàng đến xem sao.
Quả nhiên người ngốc nghếch như Đổng Tiểu Phàm đang rất đau đầu với cái tên kia
Liễu Hồng từ trong nhà bếp đem ra một bát nước đường đỏ nóng
- Đem cái này cho anh ấy uống đi!
- Chị đến giúp em với!
Đổng Tiểu Phàm nâng đầu Trương Nhất Phàm lên, để hắn dựa vào vai của mình, Liễu Hồng không chần chừ, bưng bát nước đường đỏ nóng qua.
Trong bộ áo dài bó sát, làm lộ ra chiếc mông căng tròn rất đẹp của Liễu Hồng. Đặc biệt là khi cô ấy khom người, thấy rõ được đường khe sâu thấp thoáng dưới phần áo xẻ trước ngực.
Khe sâu giữa bầu ngực căng tròn trông thật quyến rũ. Liễu Hồng hoàn toàn không quan tâm, đỡ đầu Trương Nhất Phàm lên, từ từ đưa bát đến bên miệng hắn.
Cảnh hai tuyệt sắc giai nhân đang đút canh cho Trương Nhất Phàm có vẻ gì đó mờ ám, đặc biệt là khi Liễu Hồng quỳ dưới xa-lông. Tư thế hơi nghiêng về phía trước, thực khiến cho người khác nghĩ ngợi không hay.
May mà Trương Nhất Phàm đã uống say, cũng xem như là yên ổn. Nhưng đợi đến khi hắn ta tỉnh rượu được một chút thì không biết sẽ như thế nào. Liễu Hồng không dám nghĩ tiếp nữa, cô ấy lại nhớ đến cảnh lần trước chăm sóc Trương Nhất Phàm.
Nghĩ tới đó, cô không kìm nổi, kẹp chặt hai chân.
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng uống hết bát canh, Liễu Hồng nói đặt hắn lên giường, lấy nước lau người cho hắn, vậy cũng xem như là tắm rồi.
Say đến như vậy, Đổng Tiểu Phàm cũng không còn cách nào khác, chỉ biết nghe theo lời Liễu Hồng, hai người cùng đỡ Trương Nhất Phàm về phòng ngủ.
Lúc vào phòng, tay của Trương Nhất Phàm vô ý sượt qua cái mông vểnh lên của Liễu Hồng. Sau đó dừng lại giữa vùng nhạy cảm nhất, Liễu Hồng chỉ cảm thấy toàn thân như có một luồng điện chạy qua, suýt chút nữa thì ngã ngay xuống cạnh cửa.
- Chị Liễu Hồng, chị không sao chứ?
Đổng Tiểu Phàm lo lắng hỏi, mặt Liễu Hồng đỏ bừng.
- Là chị không cẩn thận, suýt chút thì ngã.
Đặt Trương Nhất Phàm lên trên giường. Liễu Hồng vội vàng chạy ra ngoài
- Chị đi lấy nước.
Trong nhà vệ sinh, Liễu Hồng kéo vạt áo dài, xé miếng giấy lau phần dưới. Vừa rồi Trương Nhất Phàm không cẩn thận sờ trúng chỗ đó, đã hơi ẩm ướt, trên quần lót vẫn còn vết dịch nhầy.
Mình bị sao vậy nè? Tối nay Liễu Hồng cũng uống rượu, trong đầu toàn hiện lên thân thể rám nắng của Trương Nhất Phàm, toàn thân cơ bắp rắn chắc, giống như khi hắn ở công trường đang thi công tại thị trấn Liễu Thủy, tuy là bị ánh nắng phơi đen hết một mảng, nhưng nhìn cả người thì lại như đang tỏa sáng. Rất đẹp trai, là một người đàn ông thuộc tuýp người có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Liễu Hồng và Trương Nhất Phàm cũng đã nhiều lần tiếp xúc thâm mật. Tuy là những lần đó đều do Trương Nhất Phàm vô ý gây ra, nhưng lại là những kí ức đẹp trong lòng Liễu Hồng.
Rốt cuộc hôm nay mình làm sao vậy?
Dường như có một khát vọng mơ hồ nào đó, đó là khát vọng có một người đàn ông bước vào để bù đắp chỗ trống.
Thời gian có thể thay đổi một con người, cũng có thể thử thách một con người, giống như một thiếu phụ quyến rũ như Liễu Hồng, thủ tiết đã hơn hai năm, vừa nhìn thấy người đàn ông như Trương Nhất Phàm, đột nhiên có chút rung động. Tuy cô chưa bao giờ dám cầu mong điều gì, nhưng ấn tượng về Trương Nhất Phàm trong lòng cô lại rất sâu đậm, đến nỗi bước vào rồi không có cách nào thoát ra nữa.
Nếu như Trương Nhất Phàm cần, Liễu Hông tình nguyện hiến dâng mà không giữ lại gì cả.
Nhưng dường như tất cả đều trở nên xa vời, những người xuất hiện bên cạnh Trương Nhất Phàm, không có cô gái nào không phải là quốc sắc thiên hương, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
- Chị Liễu Hồng, chị ổn chứ?
Liễu Hồng đang suy nghĩ thì Đổng Tiểu Phàm từ phòng khách gọi vào.
- Đến đây, đến đây.
Liễu Hồng thôi không suy nghĩ, bưng chậu nước và khăn mặt đi vào phòng ngủ.
- Em giúp anh ấy lau đi, chị đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ở trần, Liễu Hồng tự động đi ra ngoài.
- Chị đừng đi, một mình em không làm được, anh ấy rất nặng.
Đổng Tiểu Phàm cầm lấy khăn mặt, cầu cứu Liễu Hồng.
- Cái… này… không hay lắm!
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy Liễu Hồng vẫn còn do dự, cười nói
- Sợ gì chứ? Ngay cả sữa chị còn dám đút cho anh ấy, còn sợ lau người cho anh ấy ư?
Đổng Tiểu Phàm vừa nói như vậy, mặt Liễu Hồng lập tức đỏ bừng lên.
Tuy cô biết Đổng Tiểu Phàm không mấy để tâm, nhưng trong lòng Liễu Hồng lại mang tâm trạng như mình đang làm một việc xấu nào đó.
Với sự giúp đỡ của Liễu Hồng, Đồng Tiểu Phàm lau hết người Trương Nhất Phàm một lần, khi cởi quần, hai người đều gặp khó khăn.
Hơn nữa vừa rồi khi hai người chuẩn bị cởi quần dài của hắn, tay của hai người vô tình đụng phải cái thứ ấy.
Uống rượu rồi mà sát khí đằng đằng thế này, chủ nhân cũng say rồi, ngươi còn hung hăng cái gì?
Đổng Tiểu Phàm hận không thể chặt thứ ấy, thật là mất mặt quá, không ngờ lại vểnh cao như vậy.
Hai người uống rượu sẽ rất buồn, liền gọi thêm Thái Hán Lâm đến, còn có cả thư ký Diệp Đại Minh. Không ngờ đụng phải Trương Nhất Phàm ở đây, hắn còn cố tình dẫn cả bạn gái theo, mà cô bạn gái này lại là con gái của Phó Bí thư Đổng.
Khi Bí thư Lâm nghe thấy Diệp Đại Minh gọi Trương Nhất Phàm, còn muốn kéo hắn lại cùng tiếp rượu, nhưng bây giờ thì hay rồi, hai người cảm thấy bản thân mình đang phải tiếp rượu Trương Nhất Phàm.
Ban đầu Bí thư Phùng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng vì sự xuất hiện của Đổng Tiểu Phàm, ông ta đành tạm thời im lặng. Dù sao có một số chuyện nếu truyền lên tỉnh thì thật không hay, vả lại ông ta lần này đến đây là để giảng hòa.
Lâm Đông Hải là một người nổi tiếng ngoan cố, một khi đã ngoan cố thì chín con trâu cũng không thể kéo về nổi. Bí thư Phùng chính là vì lo điểm này nên mới đích thân đến Thông Thành một chuyến.
Lúc đang uống rượu, Bí thư Phùng tỏ ra rất niềm nở, thường xuyên đề cập đến những thành tích của Trương Nhất Phàm đạt được ở Thông Thành, trong câu nói có xen lẫn chút khen ngợi.
Vẻ mặt của Bí thư Lâm hết sức phức tạp. Lúc này điều ông ta nghĩ ngợi nhiều nhất là, vợ ông luôn không ngừng nói muốn gả Lâm Uyển, đứa con gái sắp tốt nghiệp đại học của mình cho Trương Nhất Phàm, vả lại còn nhắc đến không biết bao nhiêu lần, rất may là đã bị ông từ chối.
Nếu như nhắc đến việc này ngay từ đầu, há chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao?
Điều mà Bí thư Lâm suy nghĩ là, Trương Nhất Phàm, người mà mình xem trọng lại không đơn giản như vậy, e rằng thân phận của hắn còn cao hơn cả sự mong đợi. Trong lúc uống rượu, Bí thư Lâm không ngừng thầm nghĩ, xem ra phải cho hắn ra ngoài một chút để rèn luyện thêm.
Nếu là một nhân tài, càng phải để hắn ra ngoài. Làm Chủ tịch huyện Sa chưa chắc đã không tốt, có lẽ trong tương lai thành tựu của hắn còn cao hơn mình.
Đối với tên Trương Nhất Phàm này, Bí thư Lâm luôn có một thái độ là coi trọng sử dụng người tài.
Tối nay, mọi người đều uống không ít, đặc biệt là Bí thư Phùng, cùng Trương Nhất Phàm uống liên tục đến mấy ly, mọi người đều uống đến nỗi ngà ngà say.
Bí thư Phùng liên tục thể hiện thiện ý làm thân, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút lo sợ vị được quan tâm thái quá.
Sau đó Bí thư Lâm cùng đám người đi hát, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm lên xe về nơi ở của mình
Khi uống rượu cùng với lãnh đạo thì phải uống nhiệt tình, không được để sót giọt nào, nếu không sẽ để lại cho lãnh đạo ấn tượng không tốt. Những người uống rượu mà không thoải mái, làm việc chưa chắc thoải mái, bởi vậy có rất nhiều chuyện, đều thường phải bàn bạc ở trên bàn rượu.
Uống rượu thấy nhân phẩm, đó là một câu châm ngôn trong chốn quan trường. Trương Nhất Phàm chưa bao giờ uống rượu một cách chiếu lệ.
Tối hôm nay uống cũng không ít, Đổng Tiểu Phàm lại phải chịu khổ rồi.
Cô phải chăm sóc cái tên khốn kiếp này.
Lúc lên lầu, Trương Nhất Phàm đi cũng liêu xiêu, Đổng Tiểu Phàm nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn thốt lên:
- Anh đàng hoàng một chút, cẩn thận không em quăng anh vào thùng rác luôn đấy.
Thì ra là tay Trương Nhất Phàm không cẩn thận đụng vào ngực của cô. Đây là ngoài hành lang, vẫn chưa vào nhà, nếu bị người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ xấu hổ chết mất sao?
Đổng Nhất Phàm kéo tay hắn ra, vất vả lắm mới đỡ được hắn lên tầngbốn. Sau khi qua cửa, liền ném Trương Nhất Phàm lên ghế xa-lông.
Cái tên khốn kiếp này, uống nhiều rượu như vậy. Đáng ghét!
Khi Đổng Tiểu Phàm quay đi khóa cửa, Trương Nhất Phàm liền nằm dài trên xa-lông.
Đổng Tiểu Phàm mở điều hòa trong phòng, chỉnh điều hòa đến 22 độ.
Lúc nãy khi lên lầu, tốn hết bao nhiêu là sức mới đỡ được Trương Nhất Phàm lên, Bây giờ cả người toàn mồ hôi, dính chặt vào cơ thể thật là khó chịu.
Một ngày nóng như vậy mà không đi tắm thì không thể được. Một cô gái ưa sạch sẽ như Đổng Tiểu Phàm, kể cả mùa đông cũng một ngày tắm một lần, sao có thể chịu được mùi mồ hôi nồng nặc như vậy?
Thế là cứ để mặc Trương Nhất Phàm nằm trên xa-lông, tự mình tìm một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Đổng Tiểu Phàm cởi hết quần áo, nằm một cách thoải mái trong bồn tắm. Từ từ bôi xà phòng lên người. Lúc đang tắm, cô dần phát hiện ra có gì đó không ổn.
A? Sao ngực lại thấy hơi đau, lại hơi sưng lên. Dùng tay chạm nhẹ một cái, đúng là có cảm giác hơi đau.
Đổng Tiểu Phàm bực bội, lại dùng tay sờ vào hai bầu ngực. Không đúng! Hình như là lớn hơn so với lúc trước.
Mặt Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nóng bừng, cả mặt lẫn tai đều đỏ lên. Thời gian này ở cùng với Trương Nhất Phàm, tuy là chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng mỗi tối khi Trương Nhât Phàm ngủ, đến nửa đêm đều phát hiện ra tay hắn toàn đặt trên ngực của mình.
Bản thân mình đã được cho là con dâu của Trương gia, hai người lại là thanh mai trúc mã, hơn nữa quan hệ của hai người trong mấy ngày nay cũng theo thế mà phát triển. Đổng Tiểu Phàm thầm nhủ bản thân, sống chung thì được, chứ sinh con thì tuyệt đối chưa được!
Vẫn chưa đến 24 tuổi, làm mẹ thì quá sớm, chỉ có điều hôm nay mới đột nhiên phát hiện bộ ngực đã lớn hơn.
Trời ơi! Được người khác phái vuốt ve, thật sự có công hiệu phát triển ngực!
Chẳng trách Băng Băng hoàn toàn khác so với lúc trước, vóc dáng ngày càng nóng bỏng, đường cong mê người, thoạt nhìn còn đẹp hơn mình vài phần.
Đàn ông đúng là có một bàn tay kỳ quái, có thể thay đổi toàn bộ thế giới, lại còn có thể thay đổi một người con gái.
Đổng Tiểu Phàm bước ra khỏi bồn tắm mang theo niềm vui bất ngờ này, đứng soi mình trước gương. Hết lần này đến lần khác nhìn ngắm cơ thể hoàn hảo không tì vết của mình. Nhìn một lúc lâu, giơ tay ra xé một miếng vải mỏng, khoác lên vai vừa múa vừa hát uyển chuyển.
Hóa ra như vậy là biến thành tiên nữ. Đổng Tiểu Phàm có chút tự kỷ nhìn bản thân mình trong gương, cứ thế hồi lâu không bỏ đi.
Cô dần dần phát hiện ra, bộ ngực lớn vẫn là tốt nhất! Nghĩ đến đây, Đổng Tiểu Phàm có chút xấu hổ.
Tắm xong mới nhớ ra là còn có một người sống đang ngủ say như chết trên xa-lông.
Phải làm sao với cái tên này đây? Cứ để hắn ngủ như vậy không tắm rửa, có quá đáng lắm không?
Đổng Tiểu Phàm có thói quen quấn khăn lông sau khi tắm, đến phía sau Trương Nhất Phàm thử đỡ hắn dậy. Tắm xong thì sẽ đi ngủ, ai ngờ lại phải làm việc này, tay vừa kéo thì khăn lông đã tuột mất.
Đổng Tiểu Phàm hét lên một tiếng, may mà chưa nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của mình.
Vội vàng nhặt khăn lông ở dưới đất lên, cứ như thế, đem đôi thỏ trắng nhỏ trước ngực cùng với cặp mông trần chạy ngay vào phòng ngủ.
Cái tên khốn kiếp này, đã uống say còn bắt nạt người khác.
Đổng Tiểu Phàm tức giận mắng.
Sau khi tìm được một bộ quần áo trong tủ, Đổng Tiểu Phàm với khuôn mặt đỏ bừng đi ra.
- Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp kia, dậy tắm rửa đi!
Trương Nhất Phàm ngủ say như lợn, sao mà gọi dậy được?
Vừa lúc đó, chuông cửa reo lên. Đổng Tiểu Phàm nhìn qua mắt mèo, là Liễu Hồng.
- Chị Liễu Hồng, chị đến thật đúng lúc!
Đổng Tiểu Phàm mừng rỡ mở cửa.
- Chị nghe nói Chủ tịch huyện Trương uống say nên qua đây xem thử!
Khi Liễu Hồng đi ra từ Vượng phủ, nghe Đường Vũ nói Trương Nhất Phàm ở phòng bên cạnh uống say rồi. Vì vậy lo rằng Đổng Tiểu Phàm một mình chăm sóc không nổi, thế là vội vàng đến xem sao.
Quả nhiên người ngốc nghếch như Đổng Tiểu Phàm đang rất đau đầu với cái tên kia
Liễu Hồng từ trong nhà bếp đem ra một bát nước đường đỏ nóng
- Đem cái này cho anh ấy uống đi!
- Chị đến giúp em với!
Đổng Tiểu Phàm nâng đầu Trương Nhất Phàm lên, để hắn dựa vào vai của mình, Liễu Hồng không chần chừ, bưng bát nước đường đỏ nóng qua.
Trong bộ áo dài bó sát, làm lộ ra chiếc mông căng tròn rất đẹp của Liễu Hồng. Đặc biệt là khi cô ấy khom người, thấy rõ được đường khe sâu thấp thoáng dưới phần áo xẻ trước ngực.
Khe sâu giữa bầu ngực căng tròn trông thật quyến rũ. Liễu Hồng hoàn toàn không quan tâm, đỡ đầu Trương Nhất Phàm lên, từ từ đưa bát đến bên miệng hắn.
Cảnh hai tuyệt sắc giai nhân đang đút canh cho Trương Nhất Phàm có vẻ gì đó mờ ám, đặc biệt là khi Liễu Hồng quỳ dưới xa-lông. Tư thế hơi nghiêng về phía trước, thực khiến cho người khác nghĩ ngợi không hay.
May mà Trương Nhất Phàm đã uống say, cũng xem như là yên ổn. Nhưng đợi đến khi hắn ta tỉnh rượu được một chút thì không biết sẽ như thế nào. Liễu Hồng không dám nghĩ tiếp nữa, cô ấy lại nhớ đến cảnh lần trước chăm sóc Trương Nhất Phàm.
Nghĩ tới đó, cô không kìm nổi, kẹp chặt hai chân.
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng uống hết bát canh, Liễu Hồng nói đặt hắn lên giường, lấy nước lau người cho hắn, vậy cũng xem như là tắm rồi.
Say đến như vậy, Đổng Tiểu Phàm cũng không còn cách nào khác, chỉ biết nghe theo lời Liễu Hồng, hai người cùng đỡ Trương Nhất Phàm về phòng ngủ.
Lúc vào phòng, tay của Trương Nhất Phàm vô ý sượt qua cái mông vểnh lên của Liễu Hồng. Sau đó dừng lại giữa vùng nhạy cảm nhất, Liễu Hồng chỉ cảm thấy toàn thân như có một luồng điện chạy qua, suýt chút nữa thì ngã ngay xuống cạnh cửa.
- Chị Liễu Hồng, chị không sao chứ?
Đổng Tiểu Phàm lo lắng hỏi, mặt Liễu Hồng đỏ bừng.
- Là chị không cẩn thận, suýt chút thì ngã.
Đặt Trương Nhất Phàm lên trên giường. Liễu Hồng vội vàng chạy ra ngoài
- Chị đi lấy nước.
Trong nhà vệ sinh, Liễu Hồng kéo vạt áo dài, xé miếng giấy lau phần dưới. Vừa rồi Trương Nhất Phàm không cẩn thận sờ trúng chỗ đó, đã hơi ẩm ướt, trên quần lót vẫn còn vết dịch nhầy.
Mình bị sao vậy nè? Tối nay Liễu Hồng cũng uống rượu, trong đầu toàn hiện lên thân thể rám nắng của Trương Nhất Phàm, toàn thân cơ bắp rắn chắc, giống như khi hắn ở công trường đang thi công tại thị trấn Liễu Thủy, tuy là bị ánh nắng phơi đen hết một mảng, nhưng nhìn cả người thì lại như đang tỏa sáng. Rất đẹp trai, là một người đàn ông thuộc tuýp người có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Liễu Hồng và Trương Nhất Phàm cũng đã nhiều lần tiếp xúc thâm mật. Tuy là những lần đó đều do Trương Nhất Phàm vô ý gây ra, nhưng lại là những kí ức đẹp trong lòng Liễu Hồng.
Rốt cuộc hôm nay mình làm sao vậy?
Dường như có một khát vọng mơ hồ nào đó, đó là khát vọng có một người đàn ông bước vào để bù đắp chỗ trống.
Thời gian có thể thay đổi một con người, cũng có thể thử thách một con người, giống như một thiếu phụ quyến rũ như Liễu Hồng, thủ tiết đã hơn hai năm, vừa nhìn thấy người đàn ông như Trương Nhất Phàm, đột nhiên có chút rung động. Tuy cô chưa bao giờ dám cầu mong điều gì, nhưng ấn tượng về Trương Nhất Phàm trong lòng cô lại rất sâu đậm, đến nỗi bước vào rồi không có cách nào thoát ra nữa.
Nếu như Trương Nhất Phàm cần, Liễu Hông tình nguyện hiến dâng mà không giữ lại gì cả.
Nhưng dường như tất cả đều trở nên xa vời, những người xuất hiện bên cạnh Trương Nhất Phàm, không có cô gái nào không phải là quốc sắc thiên hương, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
- Chị Liễu Hồng, chị ổn chứ?
Liễu Hồng đang suy nghĩ thì Đổng Tiểu Phàm từ phòng khách gọi vào.
- Đến đây, đến đây.
Liễu Hồng thôi không suy nghĩ, bưng chậu nước và khăn mặt đi vào phòng ngủ.
- Em giúp anh ấy lau đi, chị đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ở trần, Liễu Hồng tự động đi ra ngoài.
- Chị đừng đi, một mình em không làm được, anh ấy rất nặng.
Đổng Tiểu Phàm cầm lấy khăn mặt, cầu cứu Liễu Hồng.
- Cái… này… không hay lắm!
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy Liễu Hồng vẫn còn do dự, cười nói
- Sợ gì chứ? Ngay cả sữa chị còn dám đút cho anh ấy, còn sợ lau người cho anh ấy ư?
Đổng Tiểu Phàm vừa nói như vậy, mặt Liễu Hồng lập tức đỏ bừng lên.
Tuy cô biết Đổng Tiểu Phàm không mấy để tâm, nhưng trong lòng Liễu Hồng lại mang tâm trạng như mình đang làm một việc xấu nào đó.
Với sự giúp đỡ của Liễu Hồng, Đồng Tiểu Phàm lau hết người Trương Nhất Phàm một lần, khi cởi quần, hai người đều gặp khó khăn.
Hơn nữa vừa rồi khi hai người chuẩn bị cởi quần dài của hắn, tay của hai người vô tình đụng phải cái thứ ấy.
Uống rượu rồi mà sát khí đằng đằng thế này, chủ nhân cũng say rồi, ngươi còn hung hăng cái gì?
Đổng Tiểu Phàm hận không thể chặt thứ ấy, thật là mất mặt quá, không ngờ lại vểnh cao như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.