Chương 439: Vô tình tìm được manh mối
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Lại một ngày trôi qua, mặt trời lặn về phía tây.
Cả thành phố đều bị bao phủ bởi một màu vàng kim nhàn nhạt, bước chân của mùa đông càng ngày càng gần, gió lạnh bắt đầu thổi đến.
Trên phố người đi đường vội vàng, qua lại như nước.
Nhìn màn đêm nuốt chửng tia sáng còn lại, cả thế giới đột nhiên bị bao phủ bởi một màu đen. Tuy đèn đã dần dần sáng lên, nhưng không thể nào cuốn đi được nỗi lo trong lòng mọi người.
Một vụ án giết người vô nhân tính, khiến cho nhân dân của thành phố Song Giang vội vàng thay đổi lại nếp sống sinh hoạt của mình, trong lúc này vốn dĩ sẽ vẫn còn vài cặp nam nữ thong dong trên đường, nhưng lúc này đây tất cả đều nằm trong cái tổ thoải mái của mình.
Làng chài Bắc Hải ở thành phố Song Giang, hai người Đường Vũ và Lý Trị Quốc đang ngồi đó ha hả cười lớn:
- Mẹ nó, chỗ này cũng được đấy, xem ra hôm sau sẽ đến thường xuyên hơn.
Lý Trị Quốc nhìn đồng hồ:
- Cái tên Tần Xuyên này sao chưa đến nữa? Chẳng lẽ vì một cú điện thoại mà muốn báo cáo kết quả nhiệm vụ?
- Trị Quốc à, Song Giang là một nơi tốt, cậu xem những nhân viên phục vụ kia, người này lại đẹp hơn người kia, tối nay chúng ta đi tắm hơi chứ?
Đường Vũ nhìn nhân viên phục vụ ở trong phòng, ha ha cười nói, khiến cô gái rất ngại ngùng.
Lý Trị Quốc lăn lộn trong bộ máy nhà nước nhiều năm như vậy, da mặt sớm đã được rèn luyện rồi. Trước kia còn có chút khó chịu, bây giờ đi những nơi đó, giống như cá gặp nước vậy.
Nghe Đường Vũ nói như vậy, gã thật thà cười:
- Đợi anh Phàm đến đã, xem anh ấy sắp xếp như thế nào?
Tần Xuyên đến muộn, sau khi đi vào, lập tức cởi áo khoác ra:
- Xin lỗi, để các anh đợi lâu.
- Đừng nói nhảm nữa, gọi hai cô gái trước đi, anh thì khỏi cần nữa, để tránh khi về nhà vợ anh lại ngửi thấy mùi nước hoa mà ghen nữa.
Đường Vũ ném điếu thuốc qua, Tần Xuyên nhận lấy:
- Mười phút nữa anh Phàm sẽ đến, chúng ta chọn món trước đi.
Ba người chọn món xong, Đường Vũ hỏi:
- Nghe nói thành phố Song Giang xảy ra vụ án lớn, có chuyện gì vậy?
- Anh không xem tin tức à?
Tần Xuyên liền nói đại khái chuyện của ngày hôm ấy một lần nữa.
Đường Vũ nghe xong, hai mắt sáng lên:
- Từ bên ngoài lẻn được cả vào đây, nếu như vụ án này được phá, công lao cũng không ít đâu, hơn nữa lại còn liên quan đến ma túy.
- Anh Phàm cũng vì chuyện này mà đau đầu, hình như mấy ngày không ngủ rồi, lo lắng mấy tên súc sinh này rứt giậu, lại gây thêm mấy vụ án mạng, đến lúc đó không ai có thể chống lại được.
Tần Xuyên đang nói thì Trương Nhất Phàm đến.
Ba người lập tức đứng dậy:
- Anh.
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- À, Ôn Nhã đâu? Cô ấy cũng ở thành phố Song Giang, sao không gọi cô ấy đến, Tần Xuyên, anh họ như anh như vậy là không được. Cũng không biết quan tâm em họ mình một chút.
Tần Xuyên lập tức gật đầu:
- Tôi sẽ kiểm điểm, tôi sẽ kiểm điểm.
Thế là anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Nhã. Trong điện thoại, anh ta cố ý nhấn mạnh là Bí thư Trương đợi cố ấy ở đây.
Sau khi Trương Nhất Phàm ngồi xuống, đặt túi lên bàn:
- Đường Vũ, gần đây sao rồi, có hy vọng tiến thêm một bước không?
Đường Vũ vừa nghe thấy, lập tức có chút thấp thỏm lo âu, lau mồ hôi suốt. Bốn năm năm nay, bản thân từ một phó đội trưởng của Thông Thành của năm ấy, đã lên được chức Cục trưởng cục Công an kiêm bí thư Đảng ủy Công an, còn muốn tiến một bước nữa, e rằng nhiều người sẽ tức chết mất.
Đường Vũ lên nhanh như vậy, không ít người phải đỏ mắt, nhưng năng lực làm việc của Đường Vũ cũng được, lại vừa đi bồi dưỡng trở về, đạt được bằng tốt nghiệp của trường Đảng. Nếu như ở trên có người, tiến cử anh ta thêm một cấp, là hoàn toàn có thể.
Chỉ là Đường Vũ dù sao cũng không thể ngờ tới, Trương Nhất Phàm mở mồm là nói chuyện này, anh ta chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào cả. Lý Trị Quốc ngồi một bên, không dám nói gì cả.
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Xem ra dạo này cậu bận hưởng thụ quá, chẳng có tiến bộ!
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Trị Quốc, cậu thì sao?
Lý Trị Quốc ngượng ngùng cười:
- Vẫn tốt, vẫn tốt!
Nhìn thấy biểu hiện của hai tên cấp dưới, Trương Nhất Phàm đột nhiên biết được bon họ đã làm những gì, nếu không vô duyên vô cớ, sao lại ngại ngùng như vậy chứ? Chắc chắn là chỉ biết hưởng thụ, không chịu học tập tốt phương châm, chính sách của Đảng gì cả.
Làm cán bộ mà đạt đến chức vụ của bọn họ, thường xuyên phải tự xạc năng lượng cho mình, Trương Nhất Phàm đã có dự định, đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này ở Song Giang, lại đi Thanh Hoa đăng kí nguyện vọng, lấy một bằng thạc sĩ về pháp luật chính trị.
Những năm này, chỉ có bản lĩnh mà không có bằng cấp gì thì tuyệt đối cũng không được. Hắn còn muốn để Liễu Hải đi học ở một trường nào đó, có thể lấy được một cái bằng đại học là được rồi. Như vậy sẽ giúp đỡ nhiều cho công việc sau này của anh ta.
- Các anh phải học tập Tần Xuyên, có thời gian thì trong công việc cũng đừng quên học tập, đúc rút, đừng có suốt ngày đi đến những chỗ ăn chơi. Có câu quảng cáo như thế nào nhỉ? Tuy là không say nhưng cũng đừng tham một ly nữa! Trong trường hợp này cũng vậy, vật cực tất phản.
- Vâng, vâng, vâng!
Ba người cùng gật đầu, vẻ mặt hổ thẹn.
Trương Nhất Phàm lấy ra một điếu thuốc, Lý Trị Quốc lập tức mồi lửa, Trương Nhất Phàm hút một hơi:
- Vẫn là câu nói đó, các cậu nhớ đấy, những nơi không nên giơ tay, ai cũng đừng nên giơ tay bừa. Nếu như các cậu thiếu tiền, đến chỗ Tiêu Tiêu chơi một ít cổ phiếu, phí sinh hoạt của mỗi năm sẽ lại có. Nếu như ai thật sự khó khăn, nói với tôi một tiếng, cũng đừng ngại. Nếu tôi nghe thấy người khác nói các cậu giơ tay bừa, đừng trách tôi không giúp các cậu.
- Vâng, vâng, chúng tôi nhớ rồi.
Lý Trị Quốc và Đường Vũ trong lòng không yên, đặc biệt là Lý Trị Quốc nói thầm trong lòng:
- Chẳng lẽ anh đã nghe được tin tức gì? Đáng chết mà, xem ra đúng là không có gì cho không bao giờ, sau này phải chú ý hơn!
Đường Vũ cũng có chút lo lắng, trong lòng nghĩ: “Xem ra những lời nói hôm nay của anh không phải không có mục đích, có lúc phải chú ý một chút, làm người không thể khoa trương quá.”
Tần Xuyên nghe thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên nói những lời như vậy, liền đoán trong lòng:
- Chẳng lẽ anh đã nghe được tin gì, mượn cớ này để đánh động từng người một, nếu không một cây đại thụ khó mà nuôi dưỡng này, đột nhiên bị một cơn gió thổi qua ngã xuống, vậy thì khá buồn.
Ba người giống như học sinh tiểu học vậy, cung kính nghe anh cả dạy bảo, Trương Nhất Phàm cũng không nói nhiều, đến đó đã dừng, hy vọng họ có thể hiểu được.
- Chào mọi người, xem ra tôi đến trễ rồi!
Ôn Nhã đến rồi, mang theo một mùi hương thơm ngát, cô ấy cười rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm. Ôn Nhã nhìn biểu hiện của ba người, giống bộ dạng của học sinh tiểu học vậy, trong lòng thầm cười, Trương Nhất Phàm lại giáo huấn người khác rồi.
Nhìn thấy một người lão luyện như Trương Nhất Phàm, Ôn Nhã càng nhìn lại càng thích, không biết là vì sao, cô chính là thích cảm giác này. Tuy hai người vẫn chưa đạt đến được giới hạn cuối cùng nhưng trong lòng của Ôn Nhã, cánh cửa đó cuối cùng sẽ vì hắn mà mở ra thôi.
Nhớ lại có một chuyện cười nói rằng, tại sao con người lại kết hôn? Đó là đàn ông muốn “thông”, mà phụ nữ thì muốn “khai”(mở). Ôn Nhã cũng đã đến lúc muốn “khai” rồi, cô không còn cự tuyệt bất cứ hành động nào của Trương Nhất Phàm đối với cô nữa.
Chỉ có điều lúc này bận rộn quá, mọi người không ai có tâm trạng nghĩ đến cái đó, Trương Nhất Phàm cũng dồn hết tâm trạng vào vụ án.
Nhân viên phục vụ đi vào:
- Xin hỏi có thể dọn món lên chưa ạ?
Tần Xuyên gật đầu, nhân viên phục vụ cầm bộ đàm hô lên mấy câu.
Dường như Đinh Hạo Thiên cũng cùng đi lên theo món ăn, anh ta đi vào, vừa mời thuốc, vừa không ngừng nhận tội:
- Xin lỗi, tôi vừa trở về, nghe nói Bí thư Trương đích thân đến đây, tôi mới cố ý chạy qua đây xem thử. Không ngờ Bí thư Trương lại nể mặt như vậy, Đinh Hạo Thiên cảm kích vô cùng, cảm kích vô cùng.
Sau đó anh ta vừa đổ rượu vừa nói:
- Không biết Bí thư Trương có chịu nể mặt tôi không, bữa cơm hôm nay cứ để tôi đãi, mọi người cứ ở đây uống vui vẻ.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm đến làng chài Bắc Hải, chủ yếu là do mùi vị ở đây không tệ lắm, bọn Đường Vũ là lần đầu tiên đến, liền gọi Tần Xuyên chọn một số nơi xa hoa như vậy.
Nghe Đinh Thiên Hạo nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền không vui:
- Ông chủ Đinh, nếu như các cán bộ nhà nước đến đây ăn cơm mà không trả tiền như chúng tôi, tôi thấy quán của ông cũng không cần mở nữa. Vẫn nguyên tắc cũ, nợ phải trả, ăn cơm phải trả tiền, đáng bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ giảm 10%.
Đinh Hạo Thiên cười:
- Bí thư Trương nặng lời rồi, nặng lời rồi. Một nhân vật lớn như ngài, một năm cũng không đến được mấy lần, đúng là rồng đến nhà tôm! Một hai bữa cơm thì có đáng gì chứ, đáng gì chứ.
Tần Xuyên sợ ông ta tiếp tục ở đây quấy rầy, liền ngắt lời ông ta:
- Tổng giám đốc Đinh, là thói quen của Bí thư Trương, không có công lao gì sẽ không nhận tiền, nếu đã như vậy, ông cũng không cần lo lắng nữa.
Đinh Hạo Thiên rất ngại ngùng mà sờ đầu, cười ha hả, ông ta nâng ly rượu lên:
- Vậy tôi mời xong ly này sẽ đi, trước là cung kính, các vị cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.
Ông ta uống hết ly rượu, vẫy vẫy tay, gọi người phục vụ một tiếng:
- Phục vụ lãnh đạo cho tốt.
Tần Xuyên có chút không hiểu:
- Những người làm ăn đều như vậy, không có kẽ hở nào là không len vào. Nào! Chúng ta tiếp tục! Anh Phàm, uống một ly đi.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh, hai người thanh niên đi bộ vội vàng đi vào tiệm, một người đội chiếc mũ len, chắc là do thời tiết quá lạnh, anh ta kéo mũ xuống, che hết cả mặt lẫn miệng, chỉ chừa ra hai con mắt và mũi cho thoáng khí.
Người kia tóc rất dài, quần áo kéo lên rất cao, che khuất hơn nữa khuôn mặt.
Cô gái tiếp khách chạy đến:
- Thưa anh có mấy người ạ? Xin hỏi đã đặt chỗ chưa ạ?
- Có đặt rồi, Hợp Hoan Cốc, phiền cô dẫn đường.
Thanh niên tóc dài trả lời.
- Vâng, mời hai vị theo tôi!
Cô gái tiếp khách xinh đẹp đưa hai người đến phòng riêng ở lầu ba, Hợp Hoan Cốc.
Trong phòng riêng có hai người, một người ba mươi mấy tuổi, một người sắp đến bốn mươi. Hình như hai người đã đợi rất lâu rồi, nhìn thấy người phục vụ dẫn đến hai thanh niên, một người trong đó chỉ ra bên ngoài cửa.
- Nhân viên phục vụ, đóng cửa lại.
Người tóc dài kéo cổ áo xuống:
- Anh Phú, Lão Áp!
Hai người gật đầu, thnah niên tóc dài lại giới thiệu nói:
- Đây là A Long.
- Sơn Kê, cậu làm việc cũng khá đấy, có tiền đồ.
Nghe người trung niên tên anh Phú khẽ cười nói, sau đó châm thuốc:
- Mang hàng đến chưa?
- Anh Phú, bên ngoài kiểm tra gắt quá, khắp nơi đều là cảnh sát, nào dám mang theo bên mình? Lại không phải là một cân hai cân.
Sơn Kê đáp.
A Long hình như rất đói, vừa ngồi xuống đã ăn một mạch.
- Xì! Là người ta không tin tưởng cậu đấy!
Lão Áp nói đùa một câu, mặt Sơn Kê có chút ửng đỏ, liền không nói gì, cũng cầm đũa gắp thức ăn.
- Nói đi, giao hàng ở đâu?
Sơn Kê vội lấy ra một tờ giấy từ trong áo jacket:
- Đều ghi trên đó, địa điểm giao hàng và số tiền, còn có thời gian.
Trên giấy có một kí hiệu đặc biệt, dùng một sợi tóc quấn quanh, anh Phú đón lấy xem một lượt, liền biết rằng hai người Sơn Kê vẫn chưa mở ra.
Nhìn thấy hai người đói như quỷ đầu thai vậy, ăn một mạch không ngừng, Lão Áp lại cười phá lên:
- Tôi còn tưởng cậu ở bên ngoài làm việc cũng khá, thì ra vẫn là chạy việc.
Hai người đứng lên:
- Chúng tôi đi đây, hai người cứ từ từ ăn! Chúng tôi sẽ tính tiền, ăn xong thì đi ngay đừng ở đây quá lâu.
Sơn Kê gật đầu:
- Biết rồi ạ, chúng tôi ăn xong sẽ đi.
Tên Anh Phú và Lão Áp ra khỏi phòng riêng, hai người đi ra từ cửa sau, anh Phú vừa đi vừa gọi điện:
- Các người trông chừng cho kĩ, không được để lạc mất người.
Sơn Kê và A Long ăn uống no say, Sơn Kê xé miếng giấy chùi miệng:
- Đi!
A Long đội mũ lên, cảnh giác nhìn bên ngoài, kéo Sơn Kê đang chuẩn bị một cái, chỉ về phía khác. Sơn Kê hiểu ý, hai người liền giả vờ đi ra theo hướng khác.
Bên đó thông với nhà vệ sinh, bên cạnh còn có một cái cầu thang, có thể đi ra bãi đỗ xe, Sơn Kê kêu lên:
- Đợi chút, đi tiểu trước đã.
Trong phòng riêng Tử Khí Đông Lai, Tần Xuyên đứng dậy:
- Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của tiệm ăn không lớn, có ba chỗ. Khi Tần Xuyên đi vào, vừa đúng còn dư lại một chỗ cho anh ta, anh ta cũng không để ý hai người bên cạnh, cứ thế đi qua, rút thứ đồ chơi kia ra xả nước.
Tần Xuyên thân là một thư ký, là một người nhã nhặn, nhưng hôm nay uống không ít rượu, ánh mắt có chút mơ hồ.
Vô tình phát hiện một hiện tượng rất thú vị, hình con chim của người bên cạnh có chút kì lạ, đầu rất nhọn, giống như một cây đinh vậy, hơn nữa còn uốn khúc nữa.
Tần Xuyên lại nhìn người còn lại, suýt chút nữa thì bật cười. Của người này cũng rất thú vị, phần đầu rất lớn, cây cột phần sau lại rất nhỏ, giống như một cây đũa đâm vào cái bánh rán vậy.
Nếu là lúc trước, Tần Xuyên chưa bao giờ để ý đến những thứ này, bởi vì anh ta là một người có học hiểu được đạo lý có những thứ không nên nhìn. Hôm nay uống có hơi nhiều, vô tình chớp mắt, lại phát hiện được hiện tượng kì lạ như vậy, tại sao hình dáng con chim của ba người lại khác nhau như vậy?
Của hai người họ đều không giống của mình, còn nhớ trong bài về vệ sinh sinh lý ở cấp hai, bức tranh được vẽ cũng không khác với của mình là mấy. Vì thế Tần Xuyên liền ngẩng đầu, chú ý đến chủ nhân của con chim một chút.
Người bên trái đang đội mũ, che hết cả nửa khuôn mặt, người bên phải tóc rất dài. Khi Tần Xuyên nhìn y, đúng lúc y quay mặt lại:
- A Long, hay là chúng ta đi tắm hơi một cái mới về, cái chỗ không thải ra ấy lạnh chết mất rồi.
Tần Xuyên nhìn thấy mặt của người ấy, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, sao lại có vẻ quen mặt vậy?
Sau khi đi tiểu, khi ra rửa tay, anh ta vẫn đang nghĩ, hình như đã gặp người này ở đâu rồi. Lúc ấy, hai người trong nhà vệ sinh cũng đã đi khỏi, chỉ nghe thấy tên đội mũ nói một giọng phổ thông không rõ lắm:
- Không được, phải quay về trước.
Hai người này cũng không rửa tay, cứ thế ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía cầu thang.
Tần Xuyên cứ suy nghĩ đi về phòng riêng, đột nhiên kêu lên:
- Đúng rồi! Chắc chắn là bọn chúng!
Mọi người đều nhìn anh ta, còn nói anh ta bị điên. Tần Xuyên vội vàng nói:
- Mau, mau đuổi theo, tôi vừa nhìn thấy hai người giống như mấy tên tội phạm bỏ trốn.
Tội phạm bỏ trốn?
Trương Nhất Phàm lập tức đứng dậy:
- Ở đâu?
Tần Xuyên nói:
- Đi về phía cầu thang cạnh nhà vệ sinh.
- Đường Vũ, mau đuổi theo!
Trương Nhất Phàm vứt túi cho Ôn Nhã, vội vàng đi ra cửa, Đường Vũ và Lý Trị Quốc theo sau, ba người xông ra phòng riêng.
Tần Xuyên vội vàng nói:
- Bí thư Trương!
- Ôn Nhã, em mau thông báo cho Cục Công an, anh đuổi theo Bí thư Trương, những người đó có súng, quá nguy hiểm.
Đợi khi Ôn Nhã báo cảnh sát, nhóm Trương Nhất Phàm đã đến đầu cầu thang.
Đường Vũ ngăn Trương Nhất Phàm lại:
- Bình tĩnh chút, đừng đánh rắn động rừng, xem đồng bọn của chúng ở đâu?
Trương Nhất Phàm lùi một bước, nói với Lý Trị Quốc ở phía sau:
- Cậu đi theo làm gì? Về đi!
Lý Trị Quốc nào không dám đi? Trương Nhất Phàm không màng đến an toàn của bản thân, cùng Đường Vũ xông lên, bản thân anh ta là cấp dưới, thật không có chút nghĩa khí nào.
Cả thành phố đều bị bao phủ bởi một màu vàng kim nhàn nhạt, bước chân của mùa đông càng ngày càng gần, gió lạnh bắt đầu thổi đến.
Trên phố người đi đường vội vàng, qua lại như nước.
Nhìn màn đêm nuốt chửng tia sáng còn lại, cả thế giới đột nhiên bị bao phủ bởi một màu đen. Tuy đèn đã dần dần sáng lên, nhưng không thể nào cuốn đi được nỗi lo trong lòng mọi người.
Một vụ án giết người vô nhân tính, khiến cho nhân dân của thành phố Song Giang vội vàng thay đổi lại nếp sống sinh hoạt của mình, trong lúc này vốn dĩ sẽ vẫn còn vài cặp nam nữ thong dong trên đường, nhưng lúc này đây tất cả đều nằm trong cái tổ thoải mái của mình.
Làng chài Bắc Hải ở thành phố Song Giang, hai người Đường Vũ và Lý Trị Quốc đang ngồi đó ha hả cười lớn:
- Mẹ nó, chỗ này cũng được đấy, xem ra hôm sau sẽ đến thường xuyên hơn.
Lý Trị Quốc nhìn đồng hồ:
- Cái tên Tần Xuyên này sao chưa đến nữa? Chẳng lẽ vì một cú điện thoại mà muốn báo cáo kết quả nhiệm vụ?
- Trị Quốc à, Song Giang là một nơi tốt, cậu xem những nhân viên phục vụ kia, người này lại đẹp hơn người kia, tối nay chúng ta đi tắm hơi chứ?
Đường Vũ nhìn nhân viên phục vụ ở trong phòng, ha ha cười nói, khiến cô gái rất ngại ngùng.
Lý Trị Quốc lăn lộn trong bộ máy nhà nước nhiều năm như vậy, da mặt sớm đã được rèn luyện rồi. Trước kia còn có chút khó chịu, bây giờ đi những nơi đó, giống như cá gặp nước vậy.
Nghe Đường Vũ nói như vậy, gã thật thà cười:
- Đợi anh Phàm đến đã, xem anh ấy sắp xếp như thế nào?
Tần Xuyên đến muộn, sau khi đi vào, lập tức cởi áo khoác ra:
- Xin lỗi, để các anh đợi lâu.
- Đừng nói nhảm nữa, gọi hai cô gái trước đi, anh thì khỏi cần nữa, để tránh khi về nhà vợ anh lại ngửi thấy mùi nước hoa mà ghen nữa.
Đường Vũ ném điếu thuốc qua, Tần Xuyên nhận lấy:
- Mười phút nữa anh Phàm sẽ đến, chúng ta chọn món trước đi.
Ba người chọn món xong, Đường Vũ hỏi:
- Nghe nói thành phố Song Giang xảy ra vụ án lớn, có chuyện gì vậy?
- Anh không xem tin tức à?
Tần Xuyên liền nói đại khái chuyện của ngày hôm ấy một lần nữa.
Đường Vũ nghe xong, hai mắt sáng lên:
- Từ bên ngoài lẻn được cả vào đây, nếu như vụ án này được phá, công lao cũng không ít đâu, hơn nữa lại còn liên quan đến ma túy.
- Anh Phàm cũng vì chuyện này mà đau đầu, hình như mấy ngày không ngủ rồi, lo lắng mấy tên súc sinh này rứt giậu, lại gây thêm mấy vụ án mạng, đến lúc đó không ai có thể chống lại được.
Tần Xuyên đang nói thì Trương Nhất Phàm đến.
Ba người lập tức đứng dậy:
- Anh.
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- À, Ôn Nhã đâu? Cô ấy cũng ở thành phố Song Giang, sao không gọi cô ấy đến, Tần Xuyên, anh họ như anh như vậy là không được. Cũng không biết quan tâm em họ mình một chút.
Tần Xuyên lập tức gật đầu:
- Tôi sẽ kiểm điểm, tôi sẽ kiểm điểm.
Thế là anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Nhã. Trong điện thoại, anh ta cố ý nhấn mạnh là Bí thư Trương đợi cố ấy ở đây.
Sau khi Trương Nhất Phàm ngồi xuống, đặt túi lên bàn:
- Đường Vũ, gần đây sao rồi, có hy vọng tiến thêm một bước không?
Đường Vũ vừa nghe thấy, lập tức có chút thấp thỏm lo âu, lau mồ hôi suốt. Bốn năm năm nay, bản thân từ một phó đội trưởng của Thông Thành của năm ấy, đã lên được chức Cục trưởng cục Công an kiêm bí thư Đảng ủy Công an, còn muốn tiến một bước nữa, e rằng nhiều người sẽ tức chết mất.
Đường Vũ lên nhanh như vậy, không ít người phải đỏ mắt, nhưng năng lực làm việc của Đường Vũ cũng được, lại vừa đi bồi dưỡng trở về, đạt được bằng tốt nghiệp của trường Đảng. Nếu như ở trên có người, tiến cử anh ta thêm một cấp, là hoàn toàn có thể.
Chỉ là Đường Vũ dù sao cũng không thể ngờ tới, Trương Nhất Phàm mở mồm là nói chuyện này, anh ta chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào cả. Lý Trị Quốc ngồi một bên, không dám nói gì cả.
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Xem ra dạo này cậu bận hưởng thụ quá, chẳng có tiến bộ!
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Trị Quốc, cậu thì sao?
Lý Trị Quốc ngượng ngùng cười:
- Vẫn tốt, vẫn tốt!
Nhìn thấy biểu hiện của hai tên cấp dưới, Trương Nhất Phàm đột nhiên biết được bon họ đã làm những gì, nếu không vô duyên vô cớ, sao lại ngại ngùng như vậy chứ? Chắc chắn là chỉ biết hưởng thụ, không chịu học tập tốt phương châm, chính sách của Đảng gì cả.
Làm cán bộ mà đạt đến chức vụ của bọn họ, thường xuyên phải tự xạc năng lượng cho mình, Trương Nhất Phàm đã có dự định, đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này ở Song Giang, lại đi Thanh Hoa đăng kí nguyện vọng, lấy một bằng thạc sĩ về pháp luật chính trị.
Những năm này, chỉ có bản lĩnh mà không có bằng cấp gì thì tuyệt đối cũng không được. Hắn còn muốn để Liễu Hải đi học ở một trường nào đó, có thể lấy được một cái bằng đại học là được rồi. Như vậy sẽ giúp đỡ nhiều cho công việc sau này của anh ta.
- Các anh phải học tập Tần Xuyên, có thời gian thì trong công việc cũng đừng quên học tập, đúc rút, đừng có suốt ngày đi đến những chỗ ăn chơi. Có câu quảng cáo như thế nào nhỉ? Tuy là không say nhưng cũng đừng tham một ly nữa! Trong trường hợp này cũng vậy, vật cực tất phản.
- Vâng, vâng, vâng!
Ba người cùng gật đầu, vẻ mặt hổ thẹn.
Trương Nhất Phàm lấy ra một điếu thuốc, Lý Trị Quốc lập tức mồi lửa, Trương Nhất Phàm hút một hơi:
- Vẫn là câu nói đó, các cậu nhớ đấy, những nơi không nên giơ tay, ai cũng đừng nên giơ tay bừa. Nếu như các cậu thiếu tiền, đến chỗ Tiêu Tiêu chơi một ít cổ phiếu, phí sinh hoạt của mỗi năm sẽ lại có. Nếu như ai thật sự khó khăn, nói với tôi một tiếng, cũng đừng ngại. Nếu tôi nghe thấy người khác nói các cậu giơ tay bừa, đừng trách tôi không giúp các cậu.
- Vâng, vâng, chúng tôi nhớ rồi.
Lý Trị Quốc và Đường Vũ trong lòng không yên, đặc biệt là Lý Trị Quốc nói thầm trong lòng:
- Chẳng lẽ anh đã nghe được tin tức gì? Đáng chết mà, xem ra đúng là không có gì cho không bao giờ, sau này phải chú ý hơn!
Đường Vũ cũng có chút lo lắng, trong lòng nghĩ: “Xem ra những lời nói hôm nay của anh không phải không có mục đích, có lúc phải chú ý một chút, làm người không thể khoa trương quá.”
Tần Xuyên nghe thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên nói những lời như vậy, liền đoán trong lòng:
- Chẳng lẽ anh đã nghe được tin gì, mượn cớ này để đánh động từng người một, nếu không một cây đại thụ khó mà nuôi dưỡng này, đột nhiên bị một cơn gió thổi qua ngã xuống, vậy thì khá buồn.
Ba người giống như học sinh tiểu học vậy, cung kính nghe anh cả dạy bảo, Trương Nhất Phàm cũng không nói nhiều, đến đó đã dừng, hy vọng họ có thể hiểu được.
- Chào mọi người, xem ra tôi đến trễ rồi!
Ôn Nhã đến rồi, mang theo một mùi hương thơm ngát, cô ấy cười rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm. Ôn Nhã nhìn biểu hiện của ba người, giống bộ dạng của học sinh tiểu học vậy, trong lòng thầm cười, Trương Nhất Phàm lại giáo huấn người khác rồi.
Nhìn thấy một người lão luyện như Trương Nhất Phàm, Ôn Nhã càng nhìn lại càng thích, không biết là vì sao, cô chính là thích cảm giác này. Tuy hai người vẫn chưa đạt đến được giới hạn cuối cùng nhưng trong lòng của Ôn Nhã, cánh cửa đó cuối cùng sẽ vì hắn mà mở ra thôi.
Nhớ lại có một chuyện cười nói rằng, tại sao con người lại kết hôn? Đó là đàn ông muốn “thông”, mà phụ nữ thì muốn “khai”(mở). Ôn Nhã cũng đã đến lúc muốn “khai” rồi, cô không còn cự tuyệt bất cứ hành động nào của Trương Nhất Phàm đối với cô nữa.
Chỉ có điều lúc này bận rộn quá, mọi người không ai có tâm trạng nghĩ đến cái đó, Trương Nhất Phàm cũng dồn hết tâm trạng vào vụ án.
Nhân viên phục vụ đi vào:
- Xin hỏi có thể dọn món lên chưa ạ?
Tần Xuyên gật đầu, nhân viên phục vụ cầm bộ đàm hô lên mấy câu.
Dường như Đinh Hạo Thiên cũng cùng đi lên theo món ăn, anh ta đi vào, vừa mời thuốc, vừa không ngừng nhận tội:
- Xin lỗi, tôi vừa trở về, nghe nói Bí thư Trương đích thân đến đây, tôi mới cố ý chạy qua đây xem thử. Không ngờ Bí thư Trương lại nể mặt như vậy, Đinh Hạo Thiên cảm kích vô cùng, cảm kích vô cùng.
Sau đó anh ta vừa đổ rượu vừa nói:
- Không biết Bí thư Trương có chịu nể mặt tôi không, bữa cơm hôm nay cứ để tôi đãi, mọi người cứ ở đây uống vui vẻ.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm đến làng chài Bắc Hải, chủ yếu là do mùi vị ở đây không tệ lắm, bọn Đường Vũ là lần đầu tiên đến, liền gọi Tần Xuyên chọn một số nơi xa hoa như vậy.
Nghe Đinh Thiên Hạo nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền không vui:
- Ông chủ Đinh, nếu như các cán bộ nhà nước đến đây ăn cơm mà không trả tiền như chúng tôi, tôi thấy quán của ông cũng không cần mở nữa. Vẫn nguyên tắc cũ, nợ phải trả, ăn cơm phải trả tiền, đáng bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ giảm 10%.
Đinh Hạo Thiên cười:
- Bí thư Trương nặng lời rồi, nặng lời rồi. Một nhân vật lớn như ngài, một năm cũng không đến được mấy lần, đúng là rồng đến nhà tôm! Một hai bữa cơm thì có đáng gì chứ, đáng gì chứ.
Tần Xuyên sợ ông ta tiếp tục ở đây quấy rầy, liền ngắt lời ông ta:
- Tổng giám đốc Đinh, là thói quen của Bí thư Trương, không có công lao gì sẽ không nhận tiền, nếu đã như vậy, ông cũng không cần lo lắng nữa.
Đinh Hạo Thiên rất ngại ngùng mà sờ đầu, cười ha hả, ông ta nâng ly rượu lên:
- Vậy tôi mời xong ly này sẽ đi, trước là cung kính, các vị cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.
Ông ta uống hết ly rượu, vẫy vẫy tay, gọi người phục vụ một tiếng:
- Phục vụ lãnh đạo cho tốt.
Tần Xuyên có chút không hiểu:
- Những người làm ăn đều như vậy, không có kẽ hở nào là không len vào. Nào! Chúng ta tiếp tục! Anh Phàm, uống một ly đi.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh, hai người thanh niên đi bộ vội vàng đi vào tiệm, một người đội chiếc mũ len, chắc là do thời tiết quá lạnh, anh ta kéo mũ xuống, che hết cả mặt lẫn miệng, chỉ chừa ra hai con mắt và mũi cho thoáng khí.
Người kia tóc rất dài, quần áo kéo lên rất cao, che khuất hơn nữa khuôn mặt.
Cô gái tiếp khách chạy đến:
- Thưa anh có mấy người ạ? Xin hỏi đã đặt chỗ chưa ạ?
- Có đặt rồi, Hợp Hoan Cốc, phiền cô dẫn đường.
Thanh niên tóc dài trả lời.
- Vâng, mời hai vị theo tôi!
Cô gái tiếp khách xinh đẹp đưa hai người đến phòng riêng ở lầu ba, Hợp Hoan Cốc.
Trong phòng riêng có hai người, một người ba mươi mấy tuổi, một người sắp đến bốn mươi. Hình như hai người đã đợi rất lâu rồi, nhìn thấy người phục vụ dẫn đến hai thanh niên, một người trong đó chỉ ra bên ngoài cửa.
- Nhân viên phục vụ, đóng cửa lại.
Người tóc dài kéo cổ áo xuống:
- Anh Phú, Lão Áp!
Hai người gật đầu, thnah niên tóc dài lại giới thiệu nói:
- Đây là A Long.
- Sơn Kê, cậu làm việc cũng khá đấy, có tiền đồ.
Nghe người trung niên tên anh Phú khẽ cười nói, sau đó châm thuốc:
- Mang hàng đến chưa?
- Anh Phú, bên ngoài kiểm tra gắt quá, khắp nơi đều là cảnh sát, nào dám mang theo bên mình? Lại không phải là một cân hai cân.
Sơn Kê đáp.
A Long hình như rất đói, vừa ngồi xuống đã ăn một mạch.
- Xì! Là người ta không tin tưởng cậu đấy!
Lão Áp nói đùa một câu, mặt Sơn Kê có chút ửng đỏ, liền không nói gì, cũng cầm đũa gắp thức ăn.
- Nói đi, giao hàng ở đâu?
Sơn Kê vội lấy ra một tờ giấy từ trong áo jacket:
- Đều ghi trên đó, địa điểm giao hàng và số tiền, còn có thời gian.
Trên giấy có một kí hiệu đặc biệt, dùng một sợi tóc quấn quanh, anh Phú đón lấy xem một lượt, liền biết rằng hai người Sơn Kê vẫn chưa mở ra.
Nhìn thấy hai người đói như quỷ đầu thai vậy, ăn một mạch không ngừng, Lão Áp lại cười phá lên:
- Tôi còn tưởng cậu ở bên ngoài làm việc cũng khá, thì ra vẫn là chạy việc.
Hai người đứng lên:
- Chúng tôi đi đây, hai người cứ từ từ ăn! Chúng tôi sẽ tính tiền, ăn xong thì đi ngay đừng ở đây quá lâu.
Sơn Kê gật đầu:
- Biết rồi ạ, chúng tôi ăn xong sẽ đi.
Tên Anh Phú và Lão Áp ra khỏi phòng riêng, hai người đi ra từ cửa sau, anh Phú vừa đi vừa gọi điện:
- Các người trông chừng cho kĩ, không được để lạc mất người.
Sơn Kê và A Long ăn uống no say, Sơn Kê xé miếng giấy chùi miệng:
- Đi!
A Long đội mũ lên, cảnh giác nhìn bên ngoài, kéo Sơn Kê đang chuẩn bị một cái, chỉ về phía khác. Sơn Kê hiểu ý, hai người liền giả vờ đi ra theo hướng khác.
Bên đó thông với nhà vệ sinh, bên cạnh còn có một cái cầu thang, có thể đi ra bãi đỗ xe, Sơn Kê kêu lên:
- Đợi chút, đi tiểu trước đã.
Trong phòng riêng Tử Khí Đông Lai, Tần Xuyên đứng dậy:
- Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của tiệm ăn không lớn, có ba chỗ. Khi Tần Xuyên đi vào, vừa đúng còn dư lại một chỗ cho anh ta, anh ta cũng không để ý hai người bên cạnh, cứ thế đi qua, rút thứ đồ chơi kia ra xả nước.
Tần Xuyên thân là một thư ký, là một người nhã nhặn, nhưng hôm nay uống không ít rượu, ánh mắt có chút mơ hồ.
Vô tình phát hiện một hiện tượng rất thú vị, hình con chim của người bên cạnh có chút kì lạ, đầu rất nhọn, giống như một cây đinh vậy, hơn nữa còn uốn khúc nữa.
Tần Xuyên lại nhìn người còn lại, suýt chút nữa thì bật cười. Của người này cũng rất thú vị, phần đầu rất lớn, cây cột phần sau lại rất nhỏ, giống như một cây đũa đâm vào cái bánh rán vậy.
Nếu là lúc trước, Tần Xuyên chưa bao giờ để ý đến những thứ này, bởi vì anh ta là một người có học hiểu được đạo lý có những thứ không nên nhìn. Hôm nay uống có hơi nhiều, vô tình chớp mắt, lại phát hiện được hiện tượng kì lạ như vậy, tại sao hình dáng con chim của ba người lại khác nhau như vậy?
Của hai người họ đều không giống của mình, còn nhớ trong bài về vệ sinh sinh lý ở cấp hai, bức tranh được vẽ cũng không khác với của mình là mấy. Vì thế Tần Xuyên liền ngẩng đầu, chú ý đến chủ nhân của con chim một chút.
Người bên trái đang đội mũ, che hết cả nửa khuôn mặt, người bên phải tóc rất dài. Khi Tần Xuyên nhìn y, đúng lúc y quay mặt lại:
- A Long, hay là chúng ta đi tắm hơi một cái mới về, cái chỗ không thải ra ấy lạnh chết mất rồi.
Tần Xuyên nhìn thấy mặt của người ấy, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, sao lại có vẻ quen mặt vậy?
Sau khi đi tiểu, khi ra rửa tay, anh ta vẫn đang nghĩ, hình như đã gặp người này ở đâu rồi. Lúc ấy, hai người trong nhà vệ sinh cũng đã đi khỏi, chỉ nghe thấy tên đội mũ nói một giọng phổ thông không rõ lắm:
- Không được, phải quay về trước.
Hai người này cũng không rửa tay, cứ thế ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía cầu thang.
Tần Xuyên cứ suy nghĩ đi về phòng riêng, đột nhiên kêu lên:
- Đúng rồi! Chắc chắn là bọn chúng!
Mọi người đều nhìn anh ta, còn nói anh ta bị điên. Tần Xuyên vội vàng nói:
- Mau, mau đuổi theo, tôi vừa nhìn thấy hai người giống như mấy tên tội phạm bỏ trốn.
Tội phạm bỏ trốn?
Trương Nhất Phàm lập tức đứng dậy:
- Ở đâu?
Tần Xuyên nói:
- Đi về phía cầu thang cạnh nhà vệ sinh.
- Đường Vũ, mau đuổi theo!
Trương Nhất Phàm vứt túi cho Ôn Nhã, vội vàng đi ra cửa, Đường Vũ và Lý Trị Quốc theo sau, ba người xông ra phòng riêng.
Tần Xuyên vội vàng nói:
- Bí thư Trương!
- Ôn Nhã, em mau thông báo cho Cục Công an, anh đuổi theo Bí thư Trương, những người đó có súng, quá nguy hiểm.
Đợi khi Ôn Nhã báo cảnh sát, nhóm Trương Nhất Phàm đã đến đầu cầu thang.
Đường Vũ ngăn Trương Nhất Phàm lại:
- Bình tĩnh chút, đừng đánh rắn động rừng, xem đồng bọn của chúng ở đâu?
Trương Nhất Phàm lùi một bước, nói với Lý Trị Quốc ở phía sau:
- Cậu đi theo làm gì? Về đi!
Lý Trị Quốc nào không dám đi? Trương Nhất Phàm không màng đến an toàn của bản thân, cùng Đường Vũ xông lên, bản thân anh ta là cấp dưới, thật không có chút nghĩa khí nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.