Chương 220: Vũ lực đối kháng
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Bọn họ sững người một chút, sau đó có kẻ hô to lên:
- Cảnh sát, sát cái cục cứt! Bọn nó đến niêm phong quặng đấy, chém chết hết chúng nó đi.
Không hiểu thằng du côn nào to gan hét lên như vậy, bọn còn lại bỗng có chút nhốn nháo, một số kẻ liều mạng không sợ chết liền xông lên.
Cảnh sát chỉ có hơn hai mươi người, còn bọn chúng có năm sáu mươi tên, về số lượng người đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi. Hơn nữa đa phần trong bọn họ đều là những kẻ liều mạng, không sợ chết, không coi cái chết ra gì, chính vì thế mà bọn chúng không hề sợ cảnh sát.
- Anh Phàm, mọi người mau lên xe đi, bọn này điên rồi.
Đường Vũ kéo Trương Nhất Phàm lên xe. Bọn chúng từ phía kia cũng ồ ạt xông lên, tay cầm ống nước, tay cầm dao, tay cầm kiếm bắt đầu xông vào phía cảnh sát.
Hơn nữa bọn chúng ỷ vào đông người nên không hề nhụt chí, cảm giác như được đánh cảnh sát là một chuyện vô cùng vui vẻ vậy. Mưa càng ngày càng to, bọn chúng càng ngày càng giống như những lũ chó điên, xông lên phía cảnh sát.
Thằng râu quai nón lúc nãy rống lên:
- Các anh em đừng sợ, chém chết một thằng là được ông chủ thưởng cho năm vạn.
Bọn còn lại nghe thấy tiếng của thằng râu quai nón rống lên như vậy, liền lập tức cảm thấy khí thế bừng bừng. Trước đó cũng có một tốp cảnh sát đến khu vực khai thác mỏ của bọn chúng, nhưng bị bọn chúng chắn bên ngoài, đến cửa cũng không thể mở nổi.
Hơn nữa Lê Minh Huy đã từng nói lời độc địa, chỉ cần thằng nào dám động đến quặng của gã, không cần biết đó là ai, cứ việc đánh chết. Cho nên, tên râu quai nón hét lớn một câu như vậy càng khiến cho bọn chúng lại càng thêm tàn bạo.
Cầm dao dựa, ống nước, cả bọn ầm ầm xông lên chỗ hơn hai mươi cảnh sát. Cảnh sát thì cũng là người, mặc dù đã được rèn luyện qua một ít chiêu thức cơ bản của võ thuật, nhưng không thể nào ai cũng giống như Liễu Hải được. Hơn nữa Liễu Hải xuất thân là cảnh sát vũ trang, những cảnh sát này so với anh ta, về tố chất chắc chắn không thể bì được.
Có một vài cảnh sát không cẩn thận, bị tuýp nước đánh trúng, lập tức vỡ đầu chảy máu. Lại có người không cẩn thận, bị dao, kiếm chém vào, nằm gục ngay tại hiện trường. Đường Vũ trông thấy như vậy vô cùng sốt ruột, rút súng ở bên hông ra, bắn chỉ thiên một phát!
“Pằng!” Tiếng súng có sức chấn động mạnh. Ngay lập tức bọn người đang hùng hổ liền chùng xuống, im phăng phắc. Một số tên hoảng sợ lấm la lấm lét nhìn khẩu súng trong tay Đường Vũ.
- Ai muốn chết thì xông lên, tao không tin không trị nổi bọn mày.
Đường Vũ dáng người cao to, đứng ở đó trông rất oai phong, đặc biệt là khẩu súng đang lăm lăm trong tay khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, khủng bố.
Tên râu quai nón sa sầm nét mặt xuống, cầm lấy tuýp nước, hừ một tiếng:
- Sợ gì nó chứ, nó không dám bắn đâu. Các anh em, xông lên chém chết nó.
Bị y kích động, một số kẻ lại bắt đầu dao động, rục rịch tiến lên.
- Đúng rồi, nó không dám bắn đâu, chém chết hết chúng nó.
Lại có mấy tên xông lên. Bọn chúng trông thấy Đường Vũ không bắn, càng to gan hùng hổ hơn.
Vì thế mà hai bên lại quần nhau tơi bời thêm một trận nữa.
Đó là là bọn cặn bã, lưu manh, đám côn đồ… của xã hội. Khi đánh nhau thì bọn chúng không hề biết đến hai chữ “sợ hãi”, bọn chúng không nề hà gì mạng sống của chính mình. Trông thấy năm sáu chục tên liều mạng cùng lúc xông lên, có vài lên còn liều mạng tiến đến đập xe, Đường Vũ liền không nghĩ nhiều nữa, bắn chỉ thiên lên trời nhiều phát súng nữa.
Tiếc thay bọn chúng không còn tin nữa, bọn chúng cho rằng gã không dám bắn, có cho tiền cũng không dám bắn, chính vì thế mà bọn chúng càng hung hăng hơn, xông lên càng ồ ạt hơn. Đặc biệt là cái tên râu quai nón đó, trông y có vẻ như là kẻ đứng đầu của nhóm, Đường Vũ lửa giận ngút trời, liền nhắm trúng chân của y mà bắn.
“Pằng!” Á….
Tên râu quai nón rú lên thảm thiết, cuối cùng cũng đã khiến cho đám người điên cuồng đó im lặng. Bọn chúng sững sờ nhìn thấy tên râu quai nón đang ôm lấy chân lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết không ngừng, lúc này bọn chúng mới lùi lại, dừng thế tấn công.
- Bỏ hết vũ khí xuống! Nếu không phát súng tiếp theo sẽ nhắm thẳng sọ chúng mày đấy.
Đường Vũ lúc này cũng không thèm hù dọa nữa, lúc này hoàn hoàn có thể gọi là tình huống phòng vệ, hơn nữa bọn chúng lại tổ chức tấn công cảnh sát với quy mô lớn như vậy, chỉ cần không bắn chết chúng, thì bắn bị thương hoặc bắn cho tàn phế vài thằng làm gương thì hoàn toàn có thể đối phó được.
- Các anh em, hãy lên đạn súng của mình, chỉ cần kẻ nào manh động, bắn chết không tha! Chúng mày bỏ hết vũ khí xuống, hai tay ôm sau gáy, quỳ xuống!
Trông thấy Đường Vũ như hung thần, hùng hùng hổ hổ nhìn chằm chằm vào bọn chúng, thằng nào non gan thì sợ quá, quẳng luôn hung khí xuống. Những chuyện dạng như thế này, cứ chỉ cần có người đi đầu thì những người theo sau đó cứ thế mà răm rắp tiến hành theo. Đó cũng gọi là hiệu ứng con bướm. (Hiệu ứng Hồ điệp).
“Xoẻng …”
Càng lúc càng nhiều kẻ vứt vũ khí xuống, còn lại một số kẻ đang ngồi quằn quại dưới đất. Mười mấy cảnh sát tay súng lăm lăm, chĩa thẳng vào bọn chúng.
Trương Nhất Phàm nói với Đường Vũ vài câu, lập tức Đường Vũ phái 3 người đi theo Liễu Hải vào khu vực ký túc xá của khu vực khai thác mỏ. Mười mấy phút sau, Liễu Hải và một cán bộ cảnh sát dìu Ôn Nhã đi ra, hai vị cảnh sát khác thì khiêng một cái hòm, trong đó là tất cả những tài liệu sổ sách của khu vực khai thác mỏ.
Đường Vũ tóm mấy thằng đứng đầu, sau đó dẫn người rời khỏi khu vực khai thác mỏ. Nhân lúc trời mưa đêm, mấy chiếc xe nhanh chóng rút khỏi khu vực khai thác mỏ núi Nam Vân. Đi trong đường núi gập ghềnh, chẳng mấy chốc họ đã đi ra khỏi dãy núi trùng điệp này.
Ôn Nhã ngồi trên xe, chắc là cũng đã bị hoảng sợ quá mức. Từ lúc lên xe cô ta luôn cúi gằm mặt xuống, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trương Nhất Phàm cũng không nói năng gì, cứ im lặng như vậy quay trở về huyện Sa.
Đường Vũ đưa hắn về đến dưới lầu, nói:
- Anh Phàm, tôi không lên nữa, chuyện này anh không cần phải lo lắng, ngày mai em sẽ cho người lên đó niêm phong quặng.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Nếu ngày mai mới đi, thì e rằng bọn chúng đã có chuẩn bị. Để tránh xảy ra xung đột như vậy, việc này nên từ từ đã. Đợi sau khi đem hết số sổ sách này giao cho Lý Thần Bác, cho bọn họ nghiên cứu, điều tra, xem xét. Một khi đã nắm chắc được chứng cứ rồi, thì hãy xử lý Lê Minh Huy rồi nói sau. Chỉ cần bắt được Lê Minh Huy rồi thì tự nhiên sẽ không còn kẻ tâm phúc nữa, lúc đó niêm phong quặng sẽ dễ dàng hơn.
Đường Vũ ngẫm nghĩ cũng thấy đúng:
- Thế thì bây giờ tôi đi thẩm vấn mấy thằng cha kia, xem xem có kiếm được ít manh mối nào từ miệng chó của chúng nó không đã.
Đợi cho Đường Vũ đi rồi, Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã mới đi vào trong thang máy.
Trong thang máy, Trương Nhất Phàm vẫn không nói năng gì. Ôn Nhã vẫn cúi đầu lí nhí nói:
- Tôi xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến mọi người.
- Lần sau đừng có kích động như vậy.
Trương Nhất Phàm chỉ nói một câu, cửa thang máy mở ra, hắn liền đi vào phòng của mình.
Ầm ĩ suốt một đêm, giờ đã hơn 12 giờ rồi. Về phòng tắm một cái cho sảng khoái rồi đi ngủ.
Lê Minh Huy đang ngồi thoải mái ở một trung tâm tắm hơi cùng với mấy người trong hệ thống của mình, thì bỗng nhận được điện thoại từ khu khai thác mỏ. Trong điện thoại nói rằng bọn cảnh sát có khoảng hơn 20 tên đã đột nhiên xông vào, giờ đã dẫn đi vài tên cùng với toàn bộ sổ sách của phong tài vụ.
- Cái gì? Chúng mày làm ăn cái kiểu gì thế hả. Bố mày đã tung cho nhiều tiền như thế mà vẫn để cho sự việc đến nông nỗi này là sao?
Lê Minh Huy nghe đến đó thì liền phát hỏa. Khi gã hiểu được phần nào nguyên nhân thì gã cũng không màng đến bọn bạn cùng ăn chơi nữa mà ngay lập tức rời khỏi trung tâm tắm hơi ngay.
Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, gã lập tức gọi điện thoại cho chú của gã là Lê Quốc Đào nói ở khu mỏ đã xảy ra chuyện lớn. Có kẻ dẫn theo cảnh sát xông vào đó, và hiện mang đi toàn bộ giấy tờ sổ sách.
Lê Quốc Đào lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành:
- Cậu mau chóng rời khỏi huyện Sa, ra bên ngoài trốn một thời gian đi.
Đống sổ sách đó có ý nghĩa như thế nào chứ? Làm gì mà Lê Quốc Đào không hiểu. Xem ra lần này nguy to rồi, có kẻ đã nhắm vào mình mà ra tay đây.
Ngay lập tức ông ta liền gọi điện thoại cho Đông Kiến Thành, cũng nói khu mỏ đã xảy ra chuyện. Lúc ấy Đông Kiến Thành nổi trận lôi đình. Nợ cũ năm xưa còn giữ lại làm cái gì cơ chứ?
Trước đây Lê Quốc Đào nói với ông ta, những sổ sách đó sớm đã cho tiêu hủy rồi, hóa ra chỉ là muốn trấn an con cáo già đó mà thôi. Giờ xảy ra chuyện nên đành phải nói ra, ông ta muốn buộc hai người lại với nhau đây mà.
Trong thời gian Lê Quốc Đào ở mỏ khai thác, Đông Kiến Thành cũng có khá nhiều chuyện. Tất cả số tiền đều được chuyển qua tay của Lê Quốc Đào. Việc con gái ông ta học đại học, ra nước ngoài du học, đều là tiền của Lê Quốc Đào. Hai căn biệt thự của Đông Kiến Thành ở tỉnh, lại còn cả căn biệt thự ở Hải Nam nữa, cũng đều là tiền chuyển qua tay của Lê Quốc Đào đến tay của lão hết.
Đương nhiên lúc đó Lê Quốc Đào cũng chỉ vì muốn được thăng chức nên mới bỏ tiền bỏ sức như vậy. Vì có mối quan hệ của Đông Kiến Thành thì ông ta mới dựa dẫm được vào cây đại thụ của Phương hệ. Nhưng một người luôn thích lưu trữ mọi thứ như Lê Quốc Đào thì đương nhiên không thể quên, ông ta đem những sổ sách đó lưu giữ lại, rất cẩn thận, ngộ nhỡ một ngày nào đó sự việc bại lộ, thì Đông Kiến Thành sẽ trở thành tấm bùa cứu mạng cho ông ta.
Nghe thấy như vậy, Đông Kiến Thành cũng không có ý kiến gì, chỉ đi đi lại lại trong phòng:
- Rốt cuộc thì cậu còn giấu tôi gì nữa không? Lê Minh Huy nữa? Thằng Lê Minh Huy đi đâu rồi?
- Tôi đã bảo nó đi trốn rồi, chắc lát nữa thôi Cục công an sẽ cho người đến niêm phong mỏ.
- Giờ nói đến những chuyện này thì có tác dụng gì. Không cần biết dùng cách gì cũng phải nghĩ cách tiêu hủy đống sổ sách ấy đi, nếu không cả tôi và cậu đều chết chắc!
Lê Quốc Đào nói:
- Có cần nói qua cho thư ký Thư không?
- Việc này tôi sẽ tự sắp xếp. Cậu cứ bảo Lê Minh Huy chạy càng xa càng tốt. Riêng chuyện tổ chức đám xã hội đen ngang nhiên chống đối lại người thi hành công vụ thôi thì nó cũng đã phải lãnh đủ rồi. Trương Nhất Phàm không so sánh với Ôn Trường Phong được, hắn có quân đội làm chỗ dựa. Mẹ nó, chẳng hiểu làm cái chó gì mà để cho người ta đi mà không thèm báo một câu.
Lê Quốc Đào liền giải thích:
- Nghe nói là con gái của Ôn Trường Phong gây chuyện, cô ta chạy đến khu vực khai thác mỏ để ăn trộm sổ sách, kết quả là bị tên bảo vệ ở mỏ bắt. Trương Nhất Phàm liền đến đó đòi người, kết quả lại xảy ra xung đột.
- Chẳng phải là tôi đã nói rồi sao? Trương Nhất Phàm vẫn luôn sai người điều tra chuyện này, tôi đã nhắc cậu phải để ý, cẩn thận một chút, ăn gì thì cũng biết chùi mõm cho sạch. Thế mà các cậu không nghe. Như thế gọi là tự đào hố chôn mình!
Càng nói Đông Kiến Thành càng tức giận, nếu Lê Quốc Đào ở bên cạnh, đoán chừng chắc ông ta phải giết chết gã mới hả giận mất.
Thằng khốn kiếp, mình đã cho người dìu dắt lên đến chức Phó chủ tịch thường trực huyện, thế mà vẫn còn nghi ngờ, đem yếu điểm của mình nắm trong tay. Nếu như trước kia mình không cực lực tiến cử với Trưởng ban thư ký thì ông ta làm gì có được ngày hôm nay chứ?
Cúp điện thoại, Đông Kiến Thành bắt đầu suy xét một vấn đề.
Nếu như đống sổ sách đó lọt vào tay của Trương Nhất Phàm, thì chắc hẳn sẽ nhanh chóng tra đến đầu cái tên Lê Quốc Đào đó. Mà thật ra mình không có mối quan hệ trực tiếp nào với khu vực khai thác mỏ ở núi Nam Vân đó. Tất cả đều do một mình Lê Quốc Đào cung cấp tiền cho mình mà thôi.
Nói cách khác, nếu như cái thằng Lê Quốc Đào đó mà tự nhiên biến mất thì bọn họ một lần nữa lại bị mất manh mối để điều tra. Đông Kiến Thành nghĩ ngợi hồi lâu, trong ánh mắt gã bỗng nhiên lóe ra một tia ác độc.
Nói thế nào thì cái tên Lê Quốc Đào này dễ đối phó hơn Trương Nhất Phàm nhiều. Chí ít thì ông ta cũng không có một bối cảnh hùng hậu. Nếu như Lê Quốc Đào chết đi rồi, mình lại châm ngồi phía Lê Minh Huy, vậy là Lê Minh Huy sẽ lại đi tìm Trương Nhất Phàm để báo thù.
Thằng ranh này là người trời không sợ, đất không sợ. Nếu như nó xử lý được Trương Nhất Phàm, có khi lại là một công đôi việc cũng nên? Nghĩ đến đây, Đông Kiến Thành liền mỉm cười độc ác.
Các người cứ điều tra đi, điều tra càng nhanh thì chết càng nhanh! Muốn hại bố mày không dễ như vậy đâu.
- Cảnh sát, sát cái cục cứt! Bọn nó đến niêm phong quặng đấy, chém chết hết chúng nó đi.
Không hiểu thằng du côn nào to gan hét lên như vậy, bọn còn lại bỗng có chút nhốn nháo, một số kẻ liều mạng không sợ chết liền xông lên.
Cảnh sát chỉ có hơn hai mươi người, còn bọn chúng có năm sáu mươi tên, về số lượng người đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi. Hơn nữa đa phần trong bọn họ đều là những kẻ liều mạng, không sợ chết, không coi cái chết ra gì, chính vì thế mà bọn chúng không hề sợ cảnh sát.
- Anh Phàm, mọi người mau lên xe đi, bọn này điên rồi.
Đường Vũ kéo Trương Nhất Phàm lên xe. Bọn chúng từ phía kia cũng ồ ạt xông lên, tay cầm ống nước, tay cầm dao, tay cầm kiếm bắt đầu xông vào phía cảnh sát.
Hơn nữa bọn chúng ỷ vào đông người nên không hề nhụt chí, cảm giác như được đánh cảnh sát là một chuyện vô cùng vui vẻ vậy. Mưa càng ngày càng to, bọn chúng càng ngày càng giống như những lũ chó điên, xông lên phía cảnh sát.
Thằng râu quai nón lúc nãy rống lên:
- Các anh em đừng sợ, chém chết một thằng là được ông chủ thưởng cho năm vạn.
Bọn còn lại nghe thấy tiếng của thằng râu quai nón rống lên như vậy, liền lập tức cảm thấy khí thế bừng bừng. Trước đó cũng có một tốp cảnh sát đến khu vực khai thác mỏ của bọn chúng, nhưng bị bọn chúng chắn bên ngoài, đến cửa cũng không thể mở nổi.
Hơn nữa Lê Minh Huy đã từng nói lời độc địa, chỉ cần thằng nào dám động đến quặng của gã, không cần biết đó là ai, cứ việc đánh chết. Cho nên, tên râu quai nón hét lớn một câu như vậy càng khiến cho bọn chúng lại càng thêm tàn bạo.
Cầm dao dựa, ống nước, cả bọn ầm ầm xông lên chỗ hơn hai mươi cảnh sát. Cảnh sát thì cũng là người, mặc dù đã được rèn luyện qua một ít chiêu thức cơ bản của võ thuật, nhưng không thể nào ai cũng giống như Liễu Hải được. Hơn nữa Liễu Hải xuất thân là cảnh sát vũ trang, những cảnh sát này so với anh ta, về tố chất chắc chắn không thể bì được.
Có một vài cảnh sát không cẩn thận, bị tuýp nước đánh trúng, lập tức vỡ đầu chảy máu. Lại có người không cẩn thận, bị dao, kiếm chém vào, nằm gục ngay tại hiện trường. Đường Vũ trông thấy như vậy vô cùng sốt ruột, rút súng ở bên hông ra, bắn chỉ thiên một phát!
“Pằng!” Tiếng súng có sức chấn động mạnh. Ngay lập tức bọn người đang hùng hổ liền chùng xuống, im phăng phắc. Một số tên hoảng sợ lấm la lấm lét nhìn khẩu súng trong tay Đường Vũ.
- Ai muốn chết thì xông lên, tao không tin không trị nổi bọn mày.
Đường Vũ dáng người cao to, đứng ở đó trông rất oai phong, đặc biệt là khẩu súng đang lăm lăm trong tay khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, khủng bố.
Tên râu quai nón sa sầm nét mặt xuống, cầm lấy tuýp nước, hừ một tiếng:
- Sợ gì nó chứ, nó không dám bắn đâu. Các anh em, xông lên chém chết nó.
Bị y kích động, một số kẻ lại bắt đầu dao động, rục rịch tiến lên.
- Đúng rồi, nó không dám bắn đâu, chém chết hết chúng nó.
Lại có mấy tên xông lên. Bọn chúng trông thấy Đường Vũ không bắn, càng to gan hùng hổ hơn.
Vì thế mà hai bên lại quần nhau tơi bời thêm một trận nữa.
Đó là là bọn cặn bã, lưu manh, đám côn đồ… của xã hội. Khi đánh nhau thì bọn chúng không hề biết đến hai chữ “sợ hãi”, bọn chúng không nề hà gì mạng sống của chính mình. Trông thấy năm sáu chục tên liều mạng cùng lúc xông lên, có vài lên còn liều mạng tiến đến đập xe, Đường Vũ liền không nghĩ nhiều nữa, bắn chỉ thiên lên trời nhiều phát súng nữa.
Tiếc thay bọn chúng không còn tin nữa, bọn chúng cho rằng gã không dám bắn, có cho tiền cũng không dám bắn, chính vì thế mà bọn chúng càng hung hăng hơn, xông lên càng ồ ạt hơn. Đặc biệt là cái tên râu quai nón đó, trông y có vẻ như là kẻ đứng đầu của nhóm, Đường Vũ lửa giận ngút trời, liền nhắm trúng chân của y mà bắn.
“Pằng!” Á….
Tên râu quai nón rú lên thảm thiết, cuối cùng cũng đã khiến cho đám người điên cuồng đó im lặng. Bọn chúng sững sờ nhìn thấy tên râu quai nón đang ôm lấy chân lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết không ngừng, lúc này bọn chúng mới lùi lại, dừng thế tấn công.
- Bỏ hết vũ khí xuống! Nếu không phát súng tiếp theo sẽ nhắm thẳng sọ chúng mày đấy.
Đường Vũ lúc này cũng không thèm hù dọa nữa, lúc này hoàn hoàn có thể gọi là tình huống phòng vệ, hơn nữa bọn chúng lại tổ chức tấn công cảnh sát với quy mô lớn như vậy, chỉ cần không bắn chết chúng, thì bắn bị thương hoặc bắn cho tàn phế vài thằng làm gương thì hoàn toàn có thể đối phó được.
- Các anh em, hãy lên đạn súng của mình, chỉ cần kẻ nào manh động, bắn chết không tha! Chúng mày bỏ hết vũ khí xuống, hai tay ôm sau gáy, quỳ xuống!
Trông thấy Đường Vũ như hung thần, hùng hùng hổ hổ nhìn chằm chằm vào bọn chúng, thằng nào non gan thì sợ quá, quẳng luôn hung khí xuống. Những chuyện dạng như thế này, cứ chỉ cần có người đi đầu thì những người theo sau đó cứ thế mà răm rắp tiến hành theo. Đó cũng gọi là hiệu ứng con bướm. (Hiệu ứng Hồ điệp).
“Xoẻng …”
Càng lúc càng nhiều kẻ vứt vũ khí xuống, còn lại một số kẻ đang ngồi quằn quại dưới đất. Mười mấy cảnh sát tay súng lăm lăm, chĩa thẳng vào bọn chúng.
Trương Nhất Phàm nói với Đường Vũ vài câu, lập tức Đường Vũ phái 3 người đi theo Liễu Hải vào khu vực ký túc xá của khu vực khai thác mỏ. Mười mấy phút sau, Liễu Hải và một cán bộ cảnh sát dìu Ôn Nhã đi ra, hai vị cảnh sát khác thì khiêng một cái hòm, trong đó là tất cả những tài liệu sổ sách của khu vực khai thác mỏ.
Đường Vũ tóm mấy thằng đứng đầu, sau đó dẫn người rời khỏi khu vực khai thác mỏ. Nhân lúc trời mưa đêm, mấy chiếc xe nhanh chóng rút khỏi khu vực khai thác mỏ núi Nam Vân. Đi trong đường núi gập ghềnh, chẳng mấy chốc họ đã đi ra khỏi dãy núi trùng điệp này.
Ôn Nhã ngồi trên xe, chắc là cũng đã bị hoảng sợ quá mức. Từ lúc lên xe cô ta luôn cúi gằm mặt xuống, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trương Nhất Phàm cũng không nói năng gì, cứ im lặng như vậy quay trở về huyện Sa.
Đường Vũ đưa hắn về đến dưới lầu, nói:
- Anh Phàm, tôi không lên nữa, chuyện này anh không cần phải lo lắng, ngày mai em sẽ cho người lên đó niêm phong quặng.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Nếu ngày mai mới đi, thì e rằng bọn chúng đã có chuẩn bị. Để tránh xảy ra xung đột như vậy, việc này nên từ từ đã. Đợi sau khi đem hết số sổ sách này giao cho Lý Thần Bác, cho bọn họ nghiên cứu, điều tra, xem xét. Một khi đã nắm chắc được chứng cứ rồi, thì hãy xử lý Lê Minh Huy rồi nói sau. Chỉ cần bắt được Lê Minh Huy rồi thì tự nhiên sẽ không còn kẻ tâm phúc nữa, lúc đó niêm phong quặng sẽ dễ dàng hơn.
Đường Vũ ngẫm nghĩ cũng thấy đúng:
- Thế thì bây giờ tôi đi thẩm vấn mấy thằng cha kia, xem xem có kiếm được ít manh mối nào từ miệng chó của chúng nó không đã.
Đợi cho Đường Vũ đi rồi, Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã mới đi vào trong thang máy.
Trong thang máy, Trương Nhất Phàm vẫn không nói năng gì. Ôn Nhã vẫn cúi đầu lí nhí nói:
- Tôi xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến mọi người.
- Lần sau đừng có kích động như vậy.
Trương Nhất Phàm chỉ nói một câu, cửa thang máy mở ra, hắn liền đi vào phòng của mình.
Ầm ĩ suốt một đêm, giờ đã hơn 12 giờ rồi. Về phòng tắm một cái cho sảng khoái rồi đi ngủ.
Lê Minh Huy đang ngồi thoải mái ở một trung tâm tắm hơi cùng với mấy người trong hệ thống của mình, thì bỗng nhận được điện thoại từ khu khai thác mỏ. Trong điện thoại nói rằng bọn cảnh sát có khoảng hơn 20 tên đã đột nhiên xông vào, giờ đã dẫn đi vài tên cùng với toàn bộ sổ sách của phong tài vụ.
- Cái gì? Chúng mày làm ăn cái kiểu gì thế hả. Bố mày đã tung cho nhiều tiền như thế mà vẫn để cho sự việc đến nông nỗi này là sao?
Lê Minh Huy nghe đến đó thì liền phát hỏa. Khi gã hiểu được phần nào nguyên nhân thì gã cũng không màng đến bọn bạn cùng ăn chơi nữa mà ngay lập tức rời khỏi trung tâm tắm hơi ngay.
Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, gã lập tức gọi điện thoại cho chú của gã là Lê Quốc Đào nói ở khu mỏ đã xảy ra chuyện lớn. Có kẻ dẫn theo cảnh sát xông vào đó, và hiện mang đi toàn bộ giấy tờ sổ sách.
Lê Quốc Đào lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành:
- Cậu mau chóng rời khỏi huyện Sa, ra bên ngoài trốn một thời gian đi.
Đống sổ sách đó có ý nghĩa như thế nào chứ? Làm gì mà Lê Quốc Đào không hiểu. Xem ra lần này nguy to rồi, có kẻ đã nhắm vào mình mà ra tay đây.
Ngay lập tức ông ta liền gọi điện thoại cho Đông Kiến Thành, cũng nói khu mỏ đã xảy ra chuyện. Lúc ấy Đông Kiến Thành nổi trận lôi đình. Nợ cũ năm xưa còn giữ lại làm cái gì cơ chứ?
Trước đây Lê Quốc Đào nói với ông ta, những sổ sách đó sớm đã cho tiêu hủy rồi, hóa ra chỉ là muốn trấn an con cáo già đó mà thôi. Giờ xảy ra chuyện nên đành phải nói ra, ông ta muốn buộc hai người lại với nhau đây mà.
Trong thời gian Lê Quốc Đào ở mỏ khai thác, Đông Kiến Thành cũng có khá nhiều chuyện. Tất cả số tiền đều được chuyển qua tay của Lê Quốc Đào. Việc con gái ông ta học đại học, ra nước ngoài du học, đều là tiền của Lê Quốc Đào. Hai căn biệt thự của Đông Kiến Thành ở tỉnh, lại còn cả căn biệt thự ở Hải Nam nữa, cũng đều là tiền chuyển qua tay của Lê Quốc Đào đến tay của lão hết.
Đương nhiên lúc đó Lê Quốc Đào cũng chỉ vì muốn được thăng chức nên mới bỏ tiền bỏ sức như vậy. Vì có mối quan hệ của Đông Kiến Thành thì ông ta mới dựa dẫm được vào cây đại thụ của Phương hệ. Nhưng một người luôn thích lưu trữ mọi thứ như Lê Quốc Đào thì đương nhiên không thể quên, ông ta đem những sổ sách đó lưu giữ lại, rất cẩn thận, ngộ nhỡ một ngày nào đó sự việc bại lộ, thì Đông Kiến Thành sẽ trở thành tấm bùa cứu mạng cho ông ta.
Nghe thấy như vậy, Đông Kiến Thành cũng không có ý kiến gì, chỉ đi đi lại lại trong phòng:
- Rốt cuộc thì cậu còn giấu tôi gì nữa không? Lê Minh Huy nữa? Thằng Lê Minh Huy đi đâu rồi?
- Tôi đã bảo nó đi trốn rồi, chắc lát nữa thôi Cục công an sẽ cho người đến niêm phong mỏ.
- Giờ nói đến những chuyện này thì có tác dụng gì. Không cần biết dùng cách gì cũng phải nghĩ cách tiêu hủy đống sổ sách ấy đi, nếu không cả tôi và cậu đều chết chắc!
Lê Quốc Đào nói:
- Có cần nói qua cho thư ký Thư không?
- Việc này tôi sẽ tự sắp xếp. Cậu cứ bảo Lê Minh Huy chạy càng xa càng tốt. Riêng chuyện tổ chức đám xã hội đen ngang nhiên chống đối lại người thi hành công vụ thôi thì nó cũng đã phải lãnh đủ rồi. Trương Nhất Phàm không so sánh với Ôn Trường Phong được, hắn có quân đội làm chỗ dựa. Mẹ nó, chẳng hiểu làm cái chó gì mà để cho người ta đi mà không thèm báo một câu.
Lê Quốc Đào liền giải thích:
- Nghe nói là con gái của Ôn Trường Phong gây chuyện, cô ta chạy đến khu vực khai thác mỏ để ăn trộm sổ sách, kết quả là bị tên bảo vệ ở mỏ bắt. Trương Nhất Phàm liền đến đó đòi người, kết quả lại xảy ra xung đột.
- Chẳng phải là tôi đã nói rồi sao? Trương Nhất Phàm vẫn luôn sai người điều tra chuyện này, tôi đã nhắc cậu phải để ý, cẩn thận một chút, ăn gì thì cũng biết chùi mõm cho sạch. Thế mà các cậu không nghe. Như thế gọi là tự đào hố chôn mình!
Càng nói Đông Kiến Thành càng tức giận, nếu Lê Quốc Đào ở bên cạnh, đoán chừng chắc ông ta phải giết chết gã mới hả giận mất.
Thằng khốn kiếp, mình đã cho người dìu dắt lên đến chức Phó chủ tịch thường trực huyện, thế mà vẫn còn nghi ngờ, đem yếu điểm của mình nắm trong tay. Nếu như trước kia mình không cực lực tiến cử với Trưởng ban thư ký thì ông ta làm gì có được ngày hôm nay chứ?
Cúp điện thoại, Đông Kiến Thành bắt đầu suy xét một vấn đề.
Nếu như đống sổ sách đó lọt vào tay của Trương Nhất Phàm, thì chắc hẳn sẽ nhanh chóng tra đến đầu cái tên Lê Quốc Đào đó. Mà thật ra mình không có mối quan hệ trực tiếp nào với khu vực khai thác mỏ ở núi Nam Vân đó. Tất cả đều do một mình Lê Quốc Đào cung cấp tiền cho mình mà thôi.
Nói cách khác, nếu như cái thằng Lê Quốc Đào đó mà tự nhiên biến mất thì bọn họ một lần nữa lại bị mất manh mối để điều tra. Đông Kiến Thành nghĩ ngợi hồi lâu, trong ánh mắt gã bỗng nhiên lóe ra một tia ác độc.
Nói thế nào thì cái tên Lê Quốc Đào này dễ đối phó hơn Trương Nhất Phàm nhiều. Chí ít thì ông ta cũng không có một bối cảnh hùng hậu. Nếu như Lê Quốc Đào chết đi rồi, mình lại châm ngồi phía Lê Minh Huy, vậy là Lê Minh Huy sẽ lại đi tìm Trương Nhất Phàm để báo thù.
Thằng ranh này là người trời không sợ, đất không sợ. Nếu như nó xử lý được Trương Nhất Phàm, có khi lại là một công đôi việc cũng nên? Nghĩ đến đây, Đông Kiến Thành liền mỉm cười độc ác.
Các người cứ điều tra đi, điều tra càng nhanh thì chết càng nhanh! Muốn hại bố mày không dễ như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.