Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 717: Xem ra ông chủ vẫn đang đề phòng Bí thư Trương.

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Hồ Khoa dương dương đắc ý dẫn người của mình đi, Hoàng Tử Kỳ ngồi ngẩn ở đó, tức giận vô cùng. Một cảm giác tuyệt vọng không sao nói nổi khiến cho anh ta cảm thấy bất lực.

Quyền lực, mãi mãi là trang bị mà người đàn ông không thể bỏ lại được. Nếu bây giờ mất đi quyền lực, Hoàng Tử Kỳ cảm thấy mình giống như người chết vậy, ông ta chỉ có thể giống như những người dân, mặc cho người khác chà đạp.

Ngồi trên cao sẽ không hiểu được lòng dân, Hoàng Tử Kỳ làm cán bộ nhiều năm, từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến một ngày mình sẽ thê thảm như vậy. Anh ta đứng dậy, đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, một người đàn ông đội mũ, đeo kính râm to đùng đang đi vào.

- Xe của anh nên nhanh chóng đổi đi, mau rời khỏi đây.

Đối phương nói với giọng khàn khan, Hoàng Tử Kỳ nghi ngờ y đang giả giọng.

Hoàng Tử Kỳ nhìn y, lại trở về vẻ bình tĩnh:

- Anh là ai?

Không ngờ từ mũi đối phương phát ra một giọng cười lạnh lùng:

- Được làm vua thua làm giặc, Hoàng Tử Kỳ, anh không xứng hỏi tên của tôi, lập tức rời khỏi, nếu không anh hối hận không kịp đấy.

Dứt lời, đối phương giơ tay lên, một chùm chìa khóa rơi ngay dưới chân ông ta:

- Biển số xe là *******.

Hoàng Tử Kỳ nhặt chìa khóa lên, nhìn người đó một lượt, vội vàng đi ra cửa.

Dưới tầng hầm, nắm điều khiển trong tay, phát hiện chiếc xe này dừng ngay bên cạnh xe của mình, là một chiếc không ra sao cả, Hoàng Tử Kỳ ném túi xuống, khởi động xe, lái như bay rời khỏi khách sạn.

Tuy mới tối nhưng trời đen như mực, Hoàng Tử Kỳ lái xe trên đường, luôn buồn bực trong lòng. Người đeo kính râm kia là ai? Tại sao y lại muốn giúp mình?

Đang do dự, điện thoại bỗng reo lên, Hoàng Tử Kỳ nhận điện thoại, giọng khan khan kia lập tức vang lên trong điện thoại.

- Anh lái xe ra khỏi thành phố, đi về phía Đông, đừng quay đầu lại, tôi lái xe về phía Tây, giúp anh dẫn thoát khỏi theo dõi.

- Anh là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?

Hoàng Tử Kỳ nhịn không được liền hỏi một câu, đối phương nói:

- Anh hỏi nhiều quá. Dù sao thì chúng ta là bạn không phải thù.

Hoàng Tử Kỳ nói:

- Anh đến theo lệnh của ông chủ Phụng phải không?

Đối phương hơi sửng sốt, đột nhiên cười lớn:

- Thú vị lắm! Hoàng Tử Ký ơi Hoàng Tử Kỳ, bi kịch lớn nhất của đời anh chính là tự cho mình là thông minh, tự cao tự đại, cuối cùng chơi với lửa cũng có ngày chết cháy.

Hoàng Tử Kỳ không nói gì, đối phương lạnh lùng nói:

- Đừng phí lời nữa, anh nhất định phải mau chóng đi vể tỉnh Quế, phía bên Nam Hải sẽ có người đến đón anh.

Tút… tút…

Xem ra người này rất biết rõ về mình, Hoàng Tử Kỳ muốn nổ tung đầu, cũng không đoán ra lai lịch của đối phương. Ông ta chỉ biết lái xe như bay, rất nhanh liền rời khỏi thành phố, đã đến tỉnh lộ.

Rời khỏi thành phố, ở đây không có đèn đường, chỉ có hai ánh đèn lớn của chiếc xe, đi xuyên qua bóng đêm. Hoàng Tử Kỳ nhận ra cột mốc trên đường, liền chạy lên đường nhựa.

Vừa rồi bị những người kia dạy dỗ cho một trận, toàn thân đau nhức, đã nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Hoàng Tử Kỳ biết rằng mối thù này mãi mãi không thể báo được. Mấy tên chó nhật, không ngờ cướp của mình mấy trăm nhân dân tệ tiền mặt.



Bây giờ nghĩ lại cũng có chút đau lòng!

Ông ta thật không hiểu, không ngờ cả đời này mình bị hủy hoại trong tay mấy tên côn đồ này, vẫn là một chuyện tiên nhảy lên đáng buồn cười. Mặc dù đối phương là tiên nhảy lên, diễn xuất rất kém, nhưng mình thì một chút biện pháp cũng không có.

Trong mắt Hoàng Tử Kỳ hiện ra nụ cười ghê tởm của Hồ Khoa.

Trong một khách san nào đó của thành phố, Hồ Lôi đang cùng mấy người Liễu Hải đã đặt một phòng riêng.

Mấy người vừa cười vừa nói, Hồ Khoa dẫn theo hai anh em cầm túi của Hoàng Tử Kỳ đến:

- Hôm nay thu hoạch cũng khá, ít nhất ở đây cũng có hai ba trăm tệ.

Hồ Khoa ném cái túi trước mắt mọi người, Liễu Hải gọi người đến đếm thử, lấy túi xong:

- Hồ Khoa, các anh vất vả rồi, tối hôm nay tôi đãi khách, nói mọi người hãy ăn uống và vui chơi thật tốt.

Hồ Khoa cười nói:

- Đừng khách sáo, đều là anh em của mình mà.

Hồ Lôi tiếp lời:

- Hoàng Tử Kỳ sao rồi?

Hồ Khoa nói:

- Ông ta đã ngồi lên chiếc Santana đi về phía Đông thành phố rồi, nếu như không xảy ra chuyện gì, ngày mai sẽ xuất hiện ở Nam Hải.

- Ừ! Cứ để ông ta chạy trốn như vậy đi, Liễu Hải, tôi thấy mẻ lưới này tạm thời không cần thu. Những ngày lánh nạn này rất khó chịu, một lão tiểu tử như ông ta, sẽ không có may mắn của Tả Thanh Lâm đâu, đừng nghĩ đến việc xuất cảnh.

- Thật ra, tôi lại muốn ông ta ra nước ngoài.

Liễu Hải nói.

- Khi Tả Thanh Lâm chạy trốn, đem theo một số tiền lớn, theo phỏng đoán của tổ thẩm tra, chí ít cũng là bảy tám triệu tệ. Nếu ông ta gặp Tả Thanh Lâm, vừa đúng lúc bắt cả một mẻ.

Hồ Lôi mỉm cười:

- Kế hoạch này của anh không thực hiện được đâu, Tả Thanh Lâm không ngốc như vậy, không thể dẫn theo Hoàng Tử Kỳ đến Canada được, hơn nữa sau khi ra nước ngoài, đưa thêm người đi rất là phiền phức.

- Trong thời gian Hoàng Tử Kỳ chạy trốn này, khi bị các anh dồn đến đường cùng, ông ta nhất định sẽ liên lạc với những người trước kia. Nếu có thể tìm hiểu được nguồn gốc, có thể có thêm chút chứng cứ.

- Anh Phàm nói như thế nào?

- Anh ấy chỉ nói bốn chữ, lạt mềm buộc chặt!

- Như vậy không phải được rồi sao? Nếu anh ấy đã nói như vậy, chúng ta cứ đùa giỡn với Hoàng Tử Kỳ cho đến chết, đến khi tinh thần ông ta sụp đổ luôn.

Hồ Lôi gắp một miếng thức ăn:

- Ông ta chạy đến đâu, chúng ta đuổi đến đó, cứ để cho ông ta chạy trốn mệt mỏi như vậy, tinh thần hoảng sợ cao độ như vậy, sớm muộn cũng có một ngày ông ta cũng sẽ bị điên thôi.

Hồ Khoa nói:

- Liễu Hải, anh dẫn người về đi, chuyện này giao cho tôi là được rồi. Những chuyện khác tôi làm không nổi, chuyện trừng phạt người khác thì tôi còn làm được, chơi đùa với tên khốn này, tuyệt đối không nói chơi.

- Các anh quá xem thường ông ta rồi, sau lưng Hoàng Tử Kỳ nhất định còn có một thế lực khác. Tôi đã âm thầm điều tra được một số manh mối, ở vài nơi của thành phố Vĩnh Lâm, hộp đêm Vương Niệm và bãi tắm Dân tộc là một nơi rất thần bí, nhìn ngoài thì đó là một nơi tiêu xài xa hoa, kỳ thực nhất cử nhất động của thành phố Vĩnh Lâm đều có liên quan mật thiết với ông ta. Tôi đoán sở dĩ anh Phàm lạt mềm buộc chặt, có thể là đang nghĩ sau lưng ông ta có một thế lực ra tay. Nói như vậy, chúng ta có thể thấy rõ được tình hình của Vĩnh Lâm.



Hồ Lôi hơi sửng sốt:

- Bãi tắm Dân tộc?

Anh ta đột nhiên nghĩ đến Kim Lam Châu, bản thân đã lâu rồi không gặp cô gái này, có thể tìm được chút manh mối gì từ cô ta.

Liễu Hải nói tiếp:

- Nhưng ta đã đuổi theo ông ta một ngày một đêm rồi, thế lực đứng sau lưng Hoàng Tử Kỳ hình như cũng không có động tĩnh gì, anh nói rốt cuộc là vì lý do gì chứ?

Hồ Khoa nói:

- Cái này còn không đơn giản ư, chắc chắn là họ nhìn thấy quyền lực của Hoàng Tử Kỳ đã mất đi, thì sẽ thí xe giữ tướng thôi.

Liễu Hải lắc đầu:

- Không đơn giản như vậy, vì vậy tôi phải đi theo đến cùng. Lần này Cục trưởng Âu Dương đích thân ra tay, dẫn Bành Trường Chinh từ Thâm Quyến về Vĩnh Lâm. Tình hình của huyện Đạo An, cơ bản là đã ổn định rồi, cái người Hoàng Tử Kỳ này thật đáng giận, có thể để ông ta chịu khổ một chút, nhưng nhất định phải bắt về quy án.

Liễu Hải nhìn Hồ Lôi:

- Các anh đừng nghi ngờ thực lực này sau lưng họ, nếu họ muốn làm rõ một người, thật sự rất đơn giản. Tai mắt những người này rất phi thường, tôi nghĩ nhiều lắm cũng phải hai ngày, nếu như thật sự họ nhịn được không ra tay cứu giúp, vậy tôi đành phải đưa Hoàng Tử Kỳ về báo cáo kết quả nhiệm vụ thôi.

Thành phố Vĩnh Lâm, hộp đêm Vương Niệm.

Vẫn trong căn phòng nhỏ ấy, Ô Dật Long đang ngồi trên ghế xa-lông, nhìn Ấn Tương vừa đi vào nói:

- Hoàng Tử Kỳ sao rồi?

Ấn Tương lắc đầu:

- Khả năng bắt người của Liễu Hai rất mạnh, trước kia anh ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng, chỉ cần bị anh ta nhìn tới, sẽ rất khó thoát được, tôi thấy lần này Hoàng Tử Kỳ khó có thể trốn chạy khỏi tay của anh ta, chúng ta có cần ra tay không?

Ô Dật Long lắc đầu:

- Đó là do ông ta tự tìm lấy, các anh đừng động vào vũng nước đục này. Cái tên Hoàng Tử Kỳ này đúng là không biết tự lượng sức mình! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của Vĩnh Lâm là phát triển kinh tế, những chuyện khác, chúng ta có thể mặc kệ, cố gắng không để tâm đến, nếu không thì kết cục của mấy người Tả Thanh Lâm, Hoàng Tử Kỳ, các anh cũng thấy rồi đó. Nếu trong tay mọi người còn có tiền, giao cho Mộ Tình, cố gắng có được quặng manga kia. Đến lúc đó chúng ta làm cán bộ cũng được, làm ông chủ cũng tốt, xem như cả đời này không có gì hối tiếc. Công ty cô ấy đăng ký ở Hongkong, tất cả các thủ tục đều đã làm xong, chỉ đợi một cơ hội thôi.

Ô Dật Long nhìn Tiền Trình:

- Tả Thanh Lâm có tin tức không?

Tiền Trình lắc đầu, tên này gian xảo quá, sau khi ra nước ngoài liền cắt đứt liên lạc, không liên lạc với ai cả.

Ô Dật Long nghe xong lời này, rõ ràng có chút không hài lòng:

- Các anh nhất định phải nghĩ cách liên lạc được với Tả Thanh Lâm, làm rõ rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Có thể đáp án này rất quan trọng với chúng ta!

Tiền Trình đột nhiên nhớ ra gì đó:

- Hoàng Tử Kỳ, đúng rồi, hình như Hoàng Tử Kỳ có liên lạc với anh ta, tôi nhớ mấy ngày trước khi uống rượu với Hoàng Tử Kỳ, anh ta có nhắc đến câu gì mà Tả Thanh Lâm cái tên súc sinh không phải người này, không ngờ dám đùa giỡn kiểu này với ông đây.

- Sao không nói sớm!

Ô Dật Long đứng bật dậy, chửi lung tung vài câu! Manh mối quan trọng như vậy lại có thể bỏ qua được.

Tiền Trình lau mồ hôi, lúc đó bản thân cũng uống say rồi, không để ý nhiều như vậy. Anh ta không biết tại sao Ô Dật Long lại đột nhiên nổi giận như vậy, thầm nói trong lòng:

- Nguyên nhân Tả Thanh Lâm trốn chạy thật sự quan trọng vậy sao? Xem ra ông chủ vẫn đang đề phòng Bí thư Trương đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook