Chương 822: Ý tưởng táo bạo
Tây Lâu Nguyệt
17/09/2013
Trở về sau khi cùng với Émi và Ôn Nhã ăn xong
Nông Gia Lạc, trong lòng Trương Nhất Phàm buồn bực, cái người Bạch Thanh Tùng này sao lại ở cùng với Sở Sở một trong những người đẹp của Thành
đô chứ?
Vừa rồi khi ăn cơm, hắn vô tình nhìn thấy Sở Sở, càng không ngờ tới chính là người đàn ông trong phòng riêng chính là Bạch Tùng Lâm. Sở Sở là người như thế nào? Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ, dù sao thì hắn cũng ở Song Giang một năm.
Nhìn mối quan hệ của Sở Sở và Bạch Thanh hình như không giống mối quan hệ bình thường giữa cô gái và khách làng chơi, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút giống như người yêu với nhau. Hắn liền thấy kì lạ, từ lúc nào mà Sở Sở hoàn lương rồi?
Trên xe, hắn gọi điện thoại cho Bạch Khẩn. Bạch Khẩn ở cùng Liễu Hải, nghe thấy sự nghi ngờ của Trương Nhất Phàm, cô liền nói:
- Chính là con yêu tinh đó, bây giờ làm cho anh tôi mê muội. Anh tôi mặc kệ tất cả chỉ nghe theo cô ta, dù sao thì bây giờ tôi cũng đi khỏi rồi, chẳng quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Đến lúc này Trương Nhất Phàm mới hiểu ra, thì ra lần trước Bạch Khẩn than vãn không ngừng là chuyện của cô gái này. Chỉ có điều ngay đến hắn cũng cảm thấy kì lạ, với gia thế của Bạch Thanh Tùng, không ngờ lại thích loại con gái như vậy, Bạch Văn Thiên có thể đồng ý sao?
Trở lại khách sạn, Trương Nhất Phàm từ biệt hai người.
Nhìn Ôn Nhã và Émi đi rồi, Trương Nhất Phàm cũng đi vào phòng của mình.
Đang chuẩn bị tắm rửa, Hà Tiêu Tiêu gọi điện đến:
- Anh chưa ngủ à?
Trương Nhất Phàm nói:
- Chưa, em có chuyện gì sao?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh có thể lên mạng không? Xem tin tức hôm nay đi, New York Times.
- Ồ! Từ từ.
Trương Nhất Phàm lập tức từ trong túi lấy ra laptop của mình. Gần đây vì muốn giữ liên lạc với mấy người Hà Tiêu Tiêu, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt tin tức phía bên Mỹ, hắn liền đem theo laptop bên mình.
Hắn vừa mở laptop vừa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Hà Tiêu Tiêu nói trong điện thoại:
- Có tin tốt mà cũng có tin xấu, anh muốn nghe cái nào?
Trương Nhất Phàm nói:
- Nói cùng lúc cả hai cái đi!
Gần đây tâm trạng của Hà Tiêu Tiêu vui vẻ, vốn muốn đùa một chút, không ngờ lại đào một cái hố tự chon mình. Cô vốn muốn Trương Nhất Phàm đoán, Trương Nhất Phàm lại xảo quyệt như vậy.
Hà Tiêu Tiêu chỉ còn cách thành thật mà nói:
- Hay là vẫn báo cáo tin tốt với anh trước vậy, trước mắt chúng ta đã nắm trong tay 15% cổ phiếu của đối phương. Tin xấu là số vốn trong tay chúng ta đã không còn nữa.
Con số 15%, Trương Nhất Phàm đang thầm tính toán con số này, hắn nói:
- Anh đang để dành tiền.
Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:
- Tuy là số cổ phần này của chúng ta có thể đủ để chen vào top năm của mười đại cổ đông, nhưng vẫn chưa nắm trong tay toàn bộ, cũng có nghĩa là, nhà cái không phải chúng ta mà là người khác.
Không phải nhà cái thì sẽ không có quyền chủ động, Trương Nhất Phàm tự khắc hiểu được đạo lý này.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Còn có một tin tốt nữa, một mình Anh Phi Đặc cũng chịu không nổi, thiếu vốn nhưng y cũng không muốn lấy cổ phần trong tay mình tiếp tục đầu tư vào thị trường, bởi vậy, y chọn hướng gia tăng phát triển. Điều này đối với chúng ta mà nói lại là một kiểu khiêu chiến.
- Có cách nào giải quyết vấn đề này không?
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc thật sâu, Anh
Phi Đặc đúng là đa mưu túc trí, không ngờ lại nghĩ ra chiêu chuyển hướng phát triển này, mình lại phải làm sao đối phó đây?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Tiền, đương nhiên vẫn là tiền.
Trương Nhất Phàm hỏi cô:
- Lần chuyển hướng phát triển này đều là những người như thế nào?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Đều là những xí nghiệp có tiếng ở Mỹ, rất nhiều người cạnh tranh đó! Nhưng Anh Phi Đặc quyết định chỉ chuyển hướng đầu tư phát triển vào ba xí nghiệp, trong đó có Phi Ba Đặc nổi tiếng của Mỹ.
Chuyển hướng đầu tư phát triển, chính là chỉ chuyển hướng của riêng nhà đầu tư, không công khai phát hành cổ phiếu ra ngoài, cũng chính là một con đường mới của nguồn tài chính. Như vậy cho thấy, rõ ràng Anh Đặc Phi đang trong thời khắc rất nguy cấp.
Chuyển hướng đầu tư phát triển, không thể nghi ngờ gì nữa đó cũng là một tín hiệu rất mạnh mẽ, đến lúc đó Anh Đặc Phi lại mượn ngọn gió này để kéo cô phiểu của mình lên. Toàn bộ số cổ phiếu nắm chặt trong tay mình thì không thể kiếm ra tiền được, chỉ có buông chúng ra, đem tiền chứng khoán của người dân đến để mình dùng, đấy mới là đạo lý đúng đắn.
Trương Nhất Phàm cũng đoán được dụng ý của Anh Đặc Phi, nhất định là mượn cơ hội này để tùy thời cơ mà vực dậy.
Nếu như đoán không nhầm, đợi khi cổ phiếu được nâng giá lên, Anh Đặc Phi nhất định sẽ tung ra một phần số cố phiếu, lấy số tiền đó ra để đầu tư vào làm việc khác, sau đó để người dân chơi chứng khoán đến mua.
Nhà cái luôn luôn đê tiện như vậy, đợi khi anh ta nâng giá lên, khi mọi người chụp đầu tiến vào, anh ta sẽ lén lút mà bỏ chạy. Điều khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy không ngờ chính là không ngờ Phi Ba Đặc cũng tham gia vào.
Nghe được tin này, hắn lại nghĩ, hy vọng đây chỉ là một cuộc đầu cơ, là tin tức Anh Đặc Phi lợi dụng để kích thích lợi ích. Từ trong lòng mà nói, hắn không hy vọng Phi Ba Đặc này tham gia vào trong đó. Vì như vậy, mình lại giúp thêm một kẻ thù nữa.
Nếu thật sự Phi Ba Đặc gia nhập vào liên minh, không nghi ngờ gì nữa cũng là bị Anh Đặc Phi xem như một kẻ chết thay cột chặt trên chiến xa.
Khi hắn mở mạng lên, quả nhiên phát hiện trên New York Time có một bàn tin khá dài đưa tin một phần cổ phiếu của Phi Ba Đặc đã nhập vào Anh Đặc Phi.
Xem đến đây, Trương Nhất Phàm mỉm cười.
- Bọn em cũng đừng quá lo lắng, nếu hắn đã có mưu kế hay thì chúng ta cũng sẽ tương kế tựu kế. Nhìn đi, anh có cách nào để khiến cho Phi Ba Đặc giỏ trúc múc nước công dã tràng hay không.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh cứ tiếp tục ra sức vơ vét hết nguồn tài chính, nếu thật sự không được, em chỉ có thể kiếm được một số thì cũng chỉ là một số tiền. Nuốt không được cái đầu voi này cũng phải cắn mấy con ruồi nhặng của y chứ.
- Đợi tin tốt của anh!
Trương Nhất Phàm gác máy, hắn liền phân tích bản tin này, Anh Đặc Phi bây giờ đang không từ bất cứ thủ đoạn nào để lợi dụng tất cả những điều kiện có thể lợi dụng để nâng cao giá cổ phiếu lên. Không cần nói, ngày mai bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Anh Đặc Phi nhất định sẽ tăng vọt lên, một khi bán ra sẽ không thể thu hồi lại.
Danh tiếng của Anh Đặc Phi ở Mỹ có thể nói là như mặt trời ban trưa, tuy rằng vẫn chưa vào bảng xếp hạng mười đại phú hào trên toàn thế giới, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được, sau mấy năm ngắn ngủi như vậy, không ngờ y có thể trở thành một nhân vật làm mưa làm gió trong bảng xếp hạng những người sắp giàu có trên toàn thế giới.
Nếu đối phương đã mới Phi Ba Đặc đến liên minh trợ thế, Trương Nhất Phàm thiết nghĩ mình cũng nên đi tìm ai đó đến đối phó cuộc chơi này?
Lý Hồng, đúng rồi, bây giờ chỉ có thể nhờ Lý Hồng ra tay.
Với sự quen biết của Lý Hồng trong vòng tròn này, tất sẽ có mấy tập đoàn tài chính thế lực đứng phía sau, nếu như có thể thuyết phục Lý Hồng, không ngờ lại tăng thêm vài phần lo lắng cho Hà Tiêu Tiêu.
Thế là, hắn không thể không gọi lại cho Lý Hồng một lần nữa.
Cũng đã chín giờ hơn rồi, bình thường Lý Hồng không thể ngủ sớm như vậy được.
Nghe thấy điện thoại reo lên, Lý Hồng quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra.
Giọng Trương Nhất Phàm bình tĩnh vang lên:
- Chủ tịch thành phố Lý, ra ngoài uống trà một chút đi!
Bình thường ngoài công việc ra, Lý Hồng đều sẽ không ra ngoài xã giao vào lúc này. Trong lời nói của Trương Nhất Phàm rõ ràng lộ ra ý, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Lý Hồng nói:
- Anh có việc gì? Nói đi!
- Ra ngoài rồi hẵng nói, tôi ở dưới lầu đợi cô.
Lý Hồng vốn muốn nói mình vừa tắm xong, phải đi ngủ rồi, nhưng cô lại nghĩ một hồi, rồi cũng đồng ý Trương Nhất Phàm.
- Anh dẫn theo tài xế không?
- Tôi chính là tài xế, nếu cô cảm thấy tài xế như tôi không được, vậy thì tôi sẽ gọi một người.
- Thôi đi, nửa tiếng sau, anh đến dưới lầu đón tôi.
Nửa tiếng, Trương Nhất Phàm suýt chút nữa hét lên, người phụ nữ này đang làm cái gì chứ? Ra ngoài gặp mặt mà cũng cần đến nửa tiếng ư?
Trong ấn tượng của hắn, Lý Hồng không phải là người thích trưng diện, mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng thấy Lý Hồng trang điểm.
Dường như Lý Hồng là người vốn sinh ra đã có vẻ đẹp và lạnh lùng, cô không cần trang điểm cũng đã luôn khác với mọi người.
Nửa tiếng sau, Trương Nhất Phàm đến khách sạn Song Giang mà Lý Hồng ở để đón vị mỹ nữ đẹp lạnh lùng này.
Bây giờ có thể nói là đầu xuân, vẫn mang chút lạnh lẽo, Lý Hồng mặc một chiếc áo khoác rất dài, cổ áo dựng cao thẳng lên, che khuất đi nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Áo khoác màu đen khiến rất nhanh cô liền hòa nhập với thế giới màu đen này.
Đây là nơi Trương Nhất Phàm đã từng sống, vì vậy rất thông thạo. Sau khi Lý Hồng lên xe, Trương Nhất Phàm không kìm nổi quan sát cô một lượt.
Mặt của Lý Hồng rất trắng, môi mỏng khẽ nhếch lên, vì thời tiết cô không khỏi xuýt xoa , làm lộ ra hai hàm răng trắng đều. Trương Nhất Phàm liền nhớ đến lần trước khi ở Bắc Kinh, hai người hôn nhau trên tuyết.
Miệng của Lý Hồng vẫn lưu lại mùi hương, hơn nữa trong hơi thở của cô còn có một cảm giác rất thoải mái. Trương Nhất Phàm vẫn cứ nhìn cô thắt dây an toàn, hai bầu ngực nhô cao lên ở đó, hắn liền có một cảm giác như chảy máu mũi vậy.
Vì thế hắn lập tức dời ánh mắt đi, khởi động xe:
- Chúng ta đi uống trà thôi!
Lạnh như vậy không thích hợp ra ngoài tản bộ, uống trà cũng là cách tốt nhất để thư giãn. Lý Hồng gật đầu, Trương Nhất Phàm liền lái xe đến một quán trà khá cao cấp.
Trong phòng riêng của quán trà, Trương Nhất Phàm chọn cho Lý Hồng một ly trà Ô Long:
- Cô uống cái này đi, có tác dụng làm đẹp!
Mà hắn cũng chọn một ly trà Long Tỉnh, Lý Hồng nói:
- Anh cũng nghiên cứu đến những thứ này ư?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Có biết chút ít.
Lý Hồng không tiếp tục chủ đề này, mà lại nhìn ra cửa sổ nói:
- Từ sau khi Ninh Thành Cương nhảy lầu, tôi không còn một mình đến quán trà uống trà nữa. Bởi vì mỗi khi tôi đến trước cửa quán trà đều toàn nghĩ đến chuyện đó. Mùi máu tanh, muốn quên cũng không quên được.
- Xem ra, con người có khi trí nhớ quá tốt chưa chắc là chuyện tốt.
Trương Nhất Phàm cười.
- Nói đi, hôm nay anh tìm tôi có việc gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi muốn chắc chắn một điều về mối quan hệ của chúng ta.
Nghe được lời này, mặt của Lý Hồng không biết vì sao đỏ bừng lên, có chút buồn bực:
- Anh muốn nói cái gì?
Trương Nhất Phàm không để ý là Lý Hồng đã nghĩ đến chuyện khác, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tôi nghĩ giữa chúng ta hẳn là một kiểu bạn bè rất tin tưởng lẫn nhau đúng không, kiểu đồng minh, cũng có nghĩa là, bạn bè gặp nạn, có thể giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, có phải không?
Nghe được lời này, Lý Hồng mới phản ứng lại, mình lại nghĩ sai rồi. Cô trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
- Anh có gì cứ nói thẳng đi, tôi không thích đoán đố với người khác.
- Công ty xăng dầu lớn nhất trên thế giới, cô đã từng nghe qua chưa?
- Biết, tập đoàn dầu mỏ Anh Đặc Phi, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
Lý Hồng hỏi.
Trương Nhất Phàm quả quyết nói:
- Tôi muốn nuốt chửng nó! Cho dù không ăn được cũng phải khiến nó có tiếng trên toàn thế giới.
Hả —— Lý Hồng giật bắn mình, phun hết một ngụm nước ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm.
Vừa rồi khi ăn cơm, hắn vô tình nhìn thấy Sở Sở, càng không ngờ tới chính là người đàn ông trong phòng riêng chính là Bạch Tùng Lâm. Sở Sở là người như thế nào? Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ, dù sao thì hắn cũng ở Song Giang một năm.
Nhìn mối quan hệ của Sở Sở và Bạch Thanh hình như không giống mối quan hệ bình thường giữa cô gái và khách làng chơi, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút giống như người yêu với nhau. Hắn liền thấy kì lạ, từ lúc nào mà Sở Sở hoàn lương rồi?
Trên xe, hắn gọi điện thoại cho Bạch Khẩn. Bạch Khẩn ở cùng Liễu Hải, nghe thấy sự nghi ngờ của Trương Nhất Phàm, cô liền nói:
- Chính là con yêu tinh đó, bây giờ làm cho anh tôi mê muội. Anh tôi mặc kệ tất cả chỉ nghe theo cô ta, dù sao thì bây giờ tôi cũng đi khỏi rồi, chẳng quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Đến lúc này Trương Nhất Phàm mới hiểu ra, thì ra lần trước Bạch Khẩn than vãn không ngừng là chuyện của cô gái này. Chỉ có điều ngay đến hắn cũng cảm thấy kì lạ, với gia thế của Bạch Thanh Tùng, không ngờ lại thích loại con gái như vậy, Bạch Văn Thiên có thể đồng ý sao?
Trở lại khách sạn, Trương Nhất Phàm từ biệt hai người.
Nhìn Ôn Nhã và Émi đi rồi, Trương Nhất Phàm cũng đi vào phòng của mình.
Đang chuẩn bị tắm rửa, Hà Tiêu Tiêu gọi điện đến:
- Anh chưa ngủ à?
Trương Nhất Phàm nói:
- Chưa, em có chuyện gì sao?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh có thể lên mạng không? Xem tin tức hôm nay đi, New York Times.
- Ồ! Từ từ.
Trương Nhất Phàm lập tức từ trong túi lấy ra laptop của mình. Gần đây vì muốn giữ liên lạc với mấy người Hà Tiêu Tiêu, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt tin tức phía bên Mỹ, hắn liền đem theo laptop bên mình.
Hắn vừa mở laptop vừa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Hà Tiêu Tiêu nói trong điện thoại:
- Có tin tốt mà cũng có tin xấu, anh muốn nghe cái nào?
Trương Nhất Phàm nói:
- Nói cùng lúc cả hai cái đi!
Gần đây tâm trạng của Hà Tiêu Tiêu vui vẻ, vốn muốn đùa một chút, không ngờ lại đào một cái hố tự chon mình. Cô vốn muốn Trương Nhất Phàm đoán, Trương Nhất Phàm lại xảo quyệt như vậy.
Hà Tiêu Tiêu chỉ còn cách thành thật mà nói:
- Hay là vẫn báo cáo tin tốt với anh trước vậy, trước mắt chúng ta đã nắm trong tay 15% cổ phiếu của đối phương. Tin xấu là số vốn trong tay chúng ta đã không còn nữa.
Con số 15%, Trương Nhất Phàm đang thầm tính toán con số này, hắn nói:
- Anh đang để dành tiền.
Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:
- Tuy là số cổ phần này của chúng ta có thể đủ để chen vào top năm của mười đại cổ đông, nhưng vẫn chưa nắm trong tay toàn bộ, cũng có nghĩa là, nhà cái không phải chúng ta mà là người khác.
Không phải nhà cái thì sẽ không có quyền chủ động, Trương Nhất Phàm tự khắc hiểu được đạo lý này.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Còn có một tin tốt nữa, một mình Anh Phi Đặc cũng chịu không nổi, thiếu vốn nhưng y cũng không muốn lấy cổ phần trong tay mình tiếp tục đầu tư vào thị trường, bởi vậy, y chọn hướng gia tăng phát triển. Điều này đối với chúng ta mà nói lại là một kiểu khiêu chiến.
- Có cách nào giải quyết vấn đề này không?
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc thật sâu, Anh
Phi Đặc đúng là đa mưu túc trí, không ngờ lại nghĩ ra chiêu chuyển hướng phát triển này, mình lại phải làm sao đối phó đây?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Tiền, đương nhiên vẫn là tiền.
Trương Nhất Phàm hỏi cô:
- Lần chuyển hướng phát triển này đều là những người như thế nào?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Đều là những xí nghiệp có tiếng ở Mỹ, rất nhiều người cạnh tranh đó! Nhưng Anh Phi Đặc quyết định chỉ chuyển hướng đầu tư phát triển vào ba xí nghiệp, trong đó có Phi Ba Đặc nổi tiếng của Mỹ.
Chuyển hướng đầu tư phát triển, chính là chỉ chuyển hướng của riêng nhà đầu tư, không công khai phát hành cổ phiếu ra ngoài, cũng chính là một con đường mới của nguồn tài chính. Như vậy cho thấy, rõ ràng Anh Đặc Phi đang trong thời khắc rất nguy cấp.
Chuyển hướng đầu tư phát triển, không thể nghi ngờ gì nữa đó cũng là một tín hiệu rất mạnh mẽ, đến lúc đó Anh Đặc Phi lại mượn ngọn gió này để kéo cô phiểu của mình lên. Toàn bộ số cổ phiếu nắm chặt trong tay mình thì không thể kiếm ra tiền được, chỉ có buông chúng ra, đem tiền chứng khoán của người dân đến để mình dùng, đấy mới là đạo lý đúng đắn.
Trương Nhất Phàm cũng đoán được dụng ý của Anh Đặc Phi, nhất định là mượn cơ hội này để tùy thời cơ mà vực dậy.
Nếu như đoán không nhầm, đợi khi cổ phiếu được nâng giá lên, Anh Đặc Phi nhất định sẽ tung ra một phần số cố phiếu, lấy số tiền đó ra để đầu tư vào làm việc khác, sau đó để người dân chơi chứng khoán đến mua.
Nhà cái luôn luôn đê tiện như vậy, đợi khi anh ta nâng giá lên, khi mọi người chụp đầu tiến vào, anh ta sẽ lén lút mà bỏ chạy. Điều khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy không ngờ chính là không ngờ Phi Ba Đặc cũng tham gia vào.
Nghe được tin này, hắn lại nghĩ, hy vọng đây chỉ là một cuộc đầu cơ, là tin tức Anh Đặc Phi lợi dụng để kích thích lợi ích. Từ trong lòng mà nói, hắn không hy vọng Phi Ba Đặc này tham gia vào trong đó. Vì như vậy, mình lại giúp thêm một kẻ thù nữa.
Nếu thật sự Phi Ba Đặc gia nhập vào liên minh, không nghi ngờ gì nữa cũng là bị Anh Đặc Phi xem như một kẻ chết thay cột chặt trên chiến xa.
Khi hắn mở mạng lên, quả nhiên phát hiện trên New York Time có một bàn tin khá dài đưa tin một phần cổ phiếu của Phi Ba Đặc đã nhập vào Anh Đặc Phi.
Xem đến đây, Trương Nhất Phàm mỉm cười.
- Bọn em cũng đừng quá lo lắng, nếu hắn đã có mưu kế hay thì chúng ta cũng sẽ tương kế tựu kế. Nhìn đi, anh có cách nào để khiến cho Phi Ba Đặc giỏ trúc múc nước công dã tràng hay không.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh cứ tiếp tục ra sức vơ vét hết nguồn tài chính, nếu thật sự không được, em chỉ có thể kiếm được một số thì cũng chỉ là một số tiền. Nuốt không được cái đầu voi này cũng phải cắn mấy con ruồi nhặng của y chứ.
- Đợi tin tốt của anh!
Trương Nhất Phàm gác máy, hắn liền phân tích bản tin này, Anh Đặc Phi bây giờ đang không từ bất cứ thủ đoạn nào để lợi dụng tất cả những điều kiện có thể lợi dụng để nâng cao giá cổ phiếu lên. Không cần nói, ngày mai bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Anh Đặc Phi nhất định sẽ tăng vọt lên, một khi bán ra sẽ không thể thu hồi lại.
Danh tiếng của Anh Đặc Phi ở Mỹ có thể nói là như mặt trời ban trưa, tuy rằng vẫn chưa vào bảng xếp hạng mười đại phú hào trên toàn thế giới, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được, sau mấy năm ngắn ngủi như vậy, không ngờ y có thể trở thành một nhân vật làm mưa làm gió trong bảng xếp hạng những người sắp giàu có trên toàn thế giới.
Nếu đối phương đã mới Phi Ba Đặc đến liên minh trợ thế, Trương Nhất Phàm thiết nghĩ mình cũng nên đi tìm ai đó đến đối phó cuộc chơi này?
Lý Hồng, đúng rồi, bây giờ chỉ có thể nhờ Lý Hồng ra tay.
Với sự quen biết của Lý Hồng trong vòng tròn này, tất sẽ có mấy tập đoàn tài chính thế lực đứng phía sau, nếu như có thể thuyết phục Lý Hồng, không ngờ lại tăng thêm vài phần lo lắng cho Hà Tiêu Tiêu.
Thế là, hắn không thể không gọi lại cho Lý Hồng một lần nữa.
Cũng đã chín giờ hơn rồi, bình thường Lý Hồng không thể ngủ sớm như vậy được.
Nghe thấy điện thoại reo lên, Lý Hồng quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra.
Giọng Trương Nhất Phàm bình tĩnh vang lên:
- Chủ tịch thành phố Lý, ra ngoài uống trà một chút đi!
Bình thường ngoài công việc ra, Lý Hồng đều sẽ không ra ngoài xã giao vào lúc này. Trong lời nói của Trương Nhất Phàm rõ ràng lộ ra ý, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Lý Hồng nói:
- Anh có việc gì? Nói đi!
- Ra ngoài rồi hẵng nói, tôi ở dưới lầu đợi cô.
Lý Hồng vốn muốn nói mình vừa tắm xong, phải đi ngủ rồi, nhưng cô lại nghĩ một hồi, rồi cũng đồng ý Trương Nhất Phàm.
- Anh dẫn theo tài xế không?
- Tôi chính là tài xế, nếu cô cảm thấy tài xế như tôi không được, vậy thì tôi sẽ gọi một người.
- Thôi đi, nửa tiếng sau, anh đến dưới lầu đón tôi.
Nửa tiếng, Trương Nhất Phàm suýt chút nữa hét lên, người phụ nữ này đang làm cái gì chứ? Ra ngoài gặp mặt mà cũng cần đến nửa tiếng ư?
Trong ấn tượng của hắn, Lý Hồng không phải là người thích trưng diện, mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng thấy Lý Hồng trang điểm.
Dường như Lý Hồng là người vốn sinh ra đã có vẻ đẹp và lạnh lùng, cô không cần trang điểm cũng đã luôn khác với mọi người.
Nửa tiếng sau, Trương Nhất Phàm đến khách sạn Song Giang mà Lý Hồng ở để đón vị mỹ nữ đẹp lạnh lùng này.
Bây giờ có thể nói là đầu xuân, vẫn mang chút lạnh lẽo, Lý Hồng mặc một chiếc áo khoác rất dài, cổ áo dựng cao thẳng lên, che khuất đi nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Áo khoác màu đen khiến rất nhanh cô liền hòa nhập với thế giới màu đen này.
Đây là nơi Trương Nhất Phàm đã từng sống, vì vậy rất thông thạo. Sau khi Lý Hồng lên xe, Trương Nhất Phàm không kìm nổi quan sát cô một lượt.
Mặt của Lý Hồng rất trắng, môi mỏng khẽ nhếch lên, vì thời tiết cô không khỏi xuýt xoa , làm lộ ra hai hàm răng trắng đều. Trương Nhất Phàm liền nhớ đến lần trước khi ở Bắc Kinh, hai người hôn nhau trên tuyết.
Miệng của Lý Hồng vẫn lưu lại mùi hương, hơn nữa trong hơi thở của cô còn có một cảm giác rất thoải mái. Trương Nhất Phàm vẫn cứ nhìn cô thắt dây an toàn, hai bầu ngực nhô cao lên ở đó, hắn liền có một cảm giác như chảy máu mũi vậy.
Vì thế hắn lập tức dời ánh mắt đi, khởi động xe:
- Chúng ta đi uống trà thôi!
Lạnh như vậy không thích hợp ra ngoài tản bộ, uống trà cũng là cách tốt nhất để thư giãn. Lý Hồng gật đầu, Trương Nhất Phàm liền lái xe đến một quán trà khá cao cấp.
Trong phòng riêng của quán trà, Trương Nhất Phàm chọn cho Lý Hồng một ly trà Ô Long:
- Cô uống cái này đi, có tác dụng làm đẹp!
Mà hắn cũng chọn một ly trà Long Tỉnh, Lý Hồng nói:
- Anh cũng nghiên cứu đến những thứ này ư?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Có biết chút ít.
Lý Hồng không tiếp tục chủ đề này, mà lại nhìn ra cửa sổ nói:
- Từ sau khi Ninh Thành Cương nhảy lầu, tôi không còn một mình đến quán trà uống trà nữa. Bởi vì mỗi khi tôi đến trước cửa quán trà đều toàn nghĩ đến chuyện đó. Mùi máu tanh, muốn quên cũng không quên được.
- Xem ra, con người có khi trí nhớ quá tốt chưa chắc là chuyện tốt.
Trương Nhất Phàm cười.
- Nói đi, hôm nay anh tìm tôi có việc gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi muốn chắc chắn một điều về mối quan hệ của chúng ta.
Nghe được lời này, mặt của Lý Hồng không biết vì sao đỏ bừng lên, có chút buồn bực:
- Anh muốn nói cái gì?
Trương Nhất Phàm không để ý là Lý Hồng đã nghĩ đến chuyện khác, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tôi nghĩ giữa chúng ta hẳn là một kiểu bạn bè rất tin tưởng lẫn nhau đúng không, kiểu đồng minh, cũng có nghĩa là, bạn bè gặp nạn, có thể giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, có phải không?
Nghe được lời này, Lý Hồng mới phản ứng lại, mình lại nghĩ sai rồi. Cô trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
- Anh có gì cứ nói thẳng đi, tôi không thích đoán đố với người khác.
- Công ty xăng dầu lớn nhất trên thế giới, cô đã từng nghe qua chưa?
- Biết, tập đoàn dầu mỏ Anh Đặc Phi, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
Lý Hồng hỏi.
Trương Nhất Phàm quả quyết nói:
- Tôi muốn nuốt chửng nó! Cho dù không ăn được cũng phải khiến nó có tiếng trên toàn thế giới.
Hả —— Lý Hồng giật bắn mình, phun hết một ngụm nước ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.