Chương 22: Bạn bè(2)
Thụy Căn
18/03/2013
Không thể không nói những lời tên kia phát ra có phần là sự thật.
Diêu gia ở nhà máy 195 cũng có chút thế lực. Dưới sự lộng ngôn của Diêu Bình và hai người hầu kia, cho dù hắn có nói Mạc Đạm bị cưỡng gian thì cuối cùng chỉ sợ người thanh bại danh liệt chỉ có thể là Mạc Đạm.
- Diêu Bình, bộ mày cảm thấy mày là người tài giỏi lắm sao? Diêu gia của mày có thể ở nhà máy 195 một tay che trời, nhưng mày không nhớ mày kiêu ngạo như thế là dựa vào cái gì? Không phải là ba mày làm Chủ nhiệm phân xưởng cùng với chú hai mày và những người khác thông đồng với nhau trộm kim loại bán lấy tiền sao?
Lục Vi Dân cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm:
- Mày tin hay không tin thì cũng không ai muốn động vào nhà mày. Nếu muốn thì ba và chú hai của mày sẽ trong một đêm bị bỏ tù ngay. Mày có dám đánh cuộc không?
Diêu Bình hung tợn nhìn người bạn học ngày xưa của mình. Ánh mắt khinh miệt của đối phương khiến y cảm thấy tức tối. Nhưng y biết đối phương cũng không phải là hạng người dễ trêu vào.
Ba và chú hai có những việc làm không quang minh chính đại. Nếu bị người khác túm đuôi thì rất khó nói chuyện gì xảy ra. Nhất là Lục Vi Dân đã khiến y cảm thấy một sự kiêng kị không nói nên lời. Y không biết Lục Vi Dân có gì đáng cho mình kiêng kị không nhưng cha và chú hai đã nói với mình phải yên phận trong thời gian này, khiến y cũng không dám quá mức lỗ mãng.
- Hừ, Lục Vi Dân, xem như lần này tao bỏ qua. Hãy chờ xem. Chúng ta đi!
Diêu Bình gần như là giãy khỏi tay Tiêu Kính Phong, sửa sang lại quần áo:
- Chuyện của nhà máy 195 không đến việc mày phải lên tiếng. Nếu mày có bản lĩnh thì hãy đến nhà máy làm việc trước đi.
Lục Vi Dân ôm chặt cánh tay Tiêu Kính Phong không cho cậu ta hành động, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diêu Bình cho đến khi y rời khỏi.
Hôm nay xem như là đã dạy cho đối phương một bài học. Diêu Bình tuy không ra gì nhưng cũng không phải là thứ không có đầu óc.
Ba của Chân Ny cũng không muốn bọn họ phải rơi đài, chỉ là muốn bọn họ suy nghĩ lại một chút. Lục Vi Dân khi nói chuyện với Chân Kính Tài cũng cảm giác được kỳ thật Chân Kính Tài đã biết mưu mẹo và ai ở sau lưng gây ra sức ép. Một người từng bước leo lên vị trí Phó xưởng trưởng như ông mà không rõ rằng sao? Chẳng qua bây giờ chưa phải là thời điểm làm rõ thôi.
Trần Phát Trung, Diêu Chí Bân, Diêu Chí Thiện và Lương Quảng Đạt hiện tại đều thấy Chân Kính Tài không bị rơi đài. Nếu không chuẩn bị cho tốt thì một khi bên kia có phản kích thì sẽ làm bọn họ bên này bị chấn thương.
Lục Vi Dân đem Mạc Đạm về nhà thì đã là 11h khuya. Khi đến nhà Mạc Đạm cũng không tránh khỏi một phen giải thích. Nhìn thầy Mạc với vẻ mặt lo lắng, Lục Vi Dân cũng cảm thấy một cảm giác không thoải mái không nói nên lời.
Đây là sự kiện thứ hai dựa vào năng lực của mình để cải biến lịch sử. Tuy rằng đối với người khác thì chẳng đáng là gì nhưng dù sao cũng do một tay mình giải quyết. Mà làm người tối thiểu nên vì lương tâm mà làm việc, có thể khiến cho gia đình thầy Mạc không phải vì chuyện của Mạc Đạm mà trở nên mây đen mù sương. Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, bởi vì sự kiện trốn nhà đi của Mạc Đạm mà sau này gia đình một nhà không còn đoàn tụ. Mặc dù thầy Mạc hơn mười năm sau buồn bực mà mất đi thì Mạc Đạm cũng không trở về.
- Kính Phong, ngày mốt tôi đến Nam Đàm để làm việc. Sau này liên lạc sẽ không còn thuận tiện nữa. Anh làm việc ở nhà máy cũng nên cân nhắc một chút. Anh tính toán sau này sẽ làm gì nếu không còn làm ở nhà máy?
Lục Vi Dân đợi cho Tiêu Kính Phong lái xe đạp đến thì lúc này mới rời khỏi nhà thầy Mạc.
- Bây giờ còn chưa nghĩ ra. Anh cảm thấy tôi nên làm gì?
Tiêu Kính Phong đạp xe đằng trước nói.
- Không nghĩ là sau khi rời khỏi nhà máy thì sẽ làm gì? Buôn bán thì không có tiền vốn.
- Kính Phong, cơ hội luôn đến với người luôn biết chuẩn bị. Nếu anh quyết định ra đi thì anh có thể làm một kế hoạch cho mình. Đồng thời suy xét xem mình giỏi về cái gì. Anh nên cân nhắc lại một chút, tôi nghĩ là sẽ có cơ hội.
Lục Vi Dân đương nhiên biết vào thập niên 90, Trung Quốc bắt đầu tiến vào một thời gian sôi trào. Năm 92, nền kinh tế Trung Quốc phát triển chưa từng có. Khi thời cơ bắt đầu khởi động, tất nhiên sẽ có vô số người sẽ trổ hết tài năng để xem ai có thể bắt lấy kỳ ngộ.
- Ừ, tôi cũng luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Nếu không ở nhà máy lăn lộn nữa thì cũng phải tìm một đường ra cho mình.
Tiêu Kính Phong gật đầu:
- Đại Dân, Nam Đàm bên kia nghe nói điều kiện rất kém. Anh nhất định phải cẩn thận. Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm anh.
- Haha, không cần đến thăm tôi đâu. Từ Xương Châu đến Nam Đàm ngồi xe cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ. Quốc lộ 331 tình trạng giao thông rất kém. Ngồi xe đò đến đó thì cái lưng cũng ê ẩm. Sau khi tôi đến sẽ mau chóng liên lạc với anh. Đến lúc đó thì có thể điện thoại hoặc có thể viết thư.
Lục Vi Dân mỉm cười.
- Nhà máy bên này….
Lục Vi Dân còn chưa dứt lời thì Tiêu Kính Phong đã lên tiếng:
- Yên tâm đi, nếu tên Diêu Bình đó mà còn dám tới làm phiền Chân Ny hoặc là Mạc Đạm thì tôi bất cứ giá nào cũng không cần công việc, nhất định sẽ dạy cho nó bài học.
Lục Vi Dân có chút cảm động. Giao phó tình hình cho Tiêu Kính Phong, hắn cảm thấy là thích hợp nhất. Người này là bạn tốt của hắn. Tính tình của anh ta không thích hợp làm trong một xí nghiệp kinh doanh, nhưng là một người bạn thì quả thật là rất tuyệt vời.
- Kính Phong, cũng không cần phải như vậy. Tình cảm nam nữ không phải chỉ là một phía. Tôi đi Nam Đàm cũng không phải là ngày một ngày hai. Diêu Bình nếu bằng bản lĩnh thật sự mà lấy được Chân Ny thì tôi cũng không còn gì để nói, chỉ có thể nói là mình không còn sức hấp dẫn.
Lục Vi Dân cười:
- Nhưng nếu là giống như đêm nay thì tôi sẽ khiến cho cha mẹ hắn phải hối hận vì sao lại sinh anh ta trên cõi đời này.
Lục Vi Dân nói câu cuối cùng, mơ hồ có vài phần lạnh lẽo. Tính tình tàn nhẫn như vậy Tiêu Kính Phong có chút không quen. Người bạn tốt ngày xưa nay giống như là biến thành một người khác. Nhưng cụ thể khác như thế nào thì Tiêu Kính Phong nghĩ không ra.
Diêu gia ở nhà máy 195 cũng có chút thế lực. Dưới sự lộng ngôn của Diêu Bình và hai người hầu kia, cho dù hắn có nói Mạc Đạm bị cưỡng gian thì cuối cùng chỉ sợ người thanh bại danh liệt chỉ có thể là Mạc Đạm.
- Diêu Bình, bộ mày cảm thấy mày là người tài giỏi lắm sao? Diêu gia của mày có thể ở nhà máy 195 một tay che trời, nhưng mày không nhớ mày kiêu ngạo như thế là dựa vào cái gì? Không phải là ba mày làm Chủ nhiệm phân xưởng cùng với chú hai mày và những người khác thông đồng với nhau trộm kim loại bán lấy tiền sao?
Lục Vi Dân cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm:
- Mày tin hay không tin thì cũng không ai muốn động vào nhà mày. Nếu muốn thì ba và chú hai của mày sẽ trong một đêm bị bỏ tù ngay. Mày có dám đánh cuộc không?
Diêu Bình hung tợn nhìn người bạn học ngày xưa của mình. Ánh mắt khinh miệt của đối phương khiến y cảm thấy tức tối. Nhưng y biết đối phương cũng không phải là hạng người dễ trêu vào.
Ba và chú hai có những việc làm không quang minh chính đại. Nếu bị người khác túm đuôi thì rất khó nói chuyện gì xảy ra. Nhất là Lục Vi Dân đã khiến y cảm thấy một sự kiêng kị không nói nên lời. Y không biết Lục Vi Dân có gì đáng cho mình kiêng kị không nhưng cha và chú hai đã nói với mình phải yên phận trong thời gian này, khiến y cũng không dám quá mức lỗ mãng.
- Hừ, Lục Vi Dân, xem như lần này tao bỏ qua. Hãy chờ xem. Chúng ta đi!
Diêu Bình gần như là giãy khỏi tay Tiêu Kính Phong, sửa sang lại quần áo:
- Chuyện của nhà máy 195 không đến việc mày phải lên tiếng. Nếu mày có bản lĩnh thì hãy đến nhà máy làm việc trước đi.
Lục Vi Dân ôm chặt cánh tay Tiêu Kính Phong không cho cậu ta hành động, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diêu Bình cho đến khi y rời khỏi.
Hôm nay xem như là đã dạy cho đối phương một bài học. Diêu Bình tuy không ra gì nhưng cũng không phải là thứ không có đầu óc.
Ba của Chân Ny cũng không muốn bọn họ phải rơi đài, chỉ là muốn bọn họ suy nghĩ lại một chút. Lục Vi Dân khi nói chuyện với Chân Kính Tài cũng cảm giác được kỳ thật Chân Kính Tài đã biết mưu mẹo và ai ở sau lưng gây ra sức ép. Một người từng bước leo lên vị trí Phó xưởng trưởng như ông mà không rõ rằng sao? Chẳng qua bây giờ chưa phải là thời điểm làm rõ thôi.
Trần Phát Trung, Diêu Chí Bân, Diêu Chí Thiện và Lương Quảng Đạt hiện tại đều thấy Chân Kính Tài không bị rơi đài. Nếu không chuẩn bị cho tốt thì một khi bên kia có phản kích thì sẽ làm bọn họ bên này bị chấn thương.
Lục Vi Dân đem Mạc Đạm về nhà thì đã là 11h khuya. Khi đến nhà Mạc Đạm cũng không tránh khỏi một phen giải thích. Nhìn thầy Mạc với vẻ mặt lo lắng, Lục Vi Dân cũng cảm thấy một cảm giác không thoải mái không nói nên lời.
Đây là sự kiện thứ hai dựa vào năng lực của mình để cải biến lịch sử. Tuy rằng đối với người khác thì chẳng đáng là gì nhưng dù sao cũng do một tay mình giải quyết. Mà làm người tối thiểu nên vì lương tâm mà làm việc, có thể khiến cho gia đình thầy Mạc không phải vì chuyện của Mạc Đạm mà trở nên mây đen mù sương. Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, bởi vì sự kiện trốn nhà đi của Mạc Đạm mà sau này gia đình một nhà không còn đoàn tụ. Mặc dù thầy Mạc hơn mười năm sau buồn bực mà mất đi thì Mạc Đạm cũng không trở về.
- Kính Phong, ngày mốt tôi đến Nam Đàm để làm việc. Sau này liên lạc sẽ không còn thuận tiện nữa. Anh làm việc ở nhà máy cũng nên cân nhắc một chút. Anh tính toán sau này sẽ làm gì nếu không còn làm ở nhà máy?
Lục Vi Dân đợi cho Tiêu Kính Phong lái xe đạp đến thì lúc này mới rời khỏi nhà thầy Mạc.
- Bây giờ còn chưa nghĩ ra. Anh cảm thấy tôi nên làm gì?
Tiêu Kính Phong đạp xe đằng trước nói.
- Không nghĩ là sau khi rời khỏi nhà máy thì sẽ làm gì? Buôn bán thì không có tiền vốn.
- Kính Phong, cơ hội luôn đến với người luôn biết chuẩn bị. Nếu anh quyết định ra đi thì anh có thể làm một kế hoạch cho mình. Đồng thời suy xét xem mình giỏi về cái gì. Anh nên cân nhắc lại một chút, tôi nghĩ là sẽ có cơ hội.
Lục Vi Dân đương nhiên biết vào thập niên 90, Trung Quốc bắt đầu tiến vào một thời gian sôi trào. Năm 92, nền kinh tế Trung Quốc phát triển chưa từng có. Khi thời cơ bắt đầu khởi động, tất nhiên sẽ có vô số người sẽ trổ hết tài năng để xem ai có thể bắt lấy kỳ ngộ.
- Ừ, tôi cũng luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Nếu không ở nhà máy lăn lộn nữa thì cũng phải tìm một đường ra cho mình.
Tiêu Kính Phong gật đầu:
- Đại Dân, Nam Đàm bên kia nghe nói điều kiện rất kém. Anh nhất định phải cẩn thận. Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm anh.
- Haha, không cần đến thăm tôi đâu. Từ Xương Châu đến Nam Đàm ngồi xe cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ. Quốc lộ 331 tình trạng giao thông rất kém. Ngồi xe đò đến đó thì cái lưng cũng ê ẩm. Sau khi tôi đến sẽ mau chóng liên lạc với anh. Đến lúc đó thì có thể điện thoại hoặc có thể viết thư.
Lục Vi Dân mỉm cười.
- Nhà máy bên này….
Lục Vi Dân còn chưa dứt lời thì Tiêu Kính Phong đã lên tiếng:
- Yên tâm đi, nếu tên Diêu Bình đó mà còn dám tới làm phiền Chân Ny hoặc là Mạc Đạm thì tôi bất cứ giá nào cũng không cần công việc, nhất định sẽ dạy cho nó bài học.
Lục Vi Dân có chút cảm động. Giao phó tình hình cho Tiêu Kính Phong, hắn cảm thấy là thích hợp nhất. Người này là bạn tốt của hắn. Tính tình của anh ta không thích hợp làm trong một xí nghiệp kinh doanh, nhưng là một người bạn thì quả thật là rất tuyệt vời.
- Kính Phong, cũng không cần phải như vậy. Tình cảm nam nữ không phải chỉ là một phía. Tôi đi Nam Đàm cũng không phải là ngày một ngày hai. Diêu Bình nếu bằng bản lĩnh thật sự mà lấy được Chân Ny thì tôi cũng không còn gì để nói, chỉ có thể nói là mình không còn sức hấp dẫn.
Lục Vi Dân cười:
- Nhưng nếu là giống như đêm nay thì tôi sẽ khiến cho cha mẹ hắn phải hối hận vì sao lại sinh anh ta trên cõi đời này.
Lục Vi Dân nói câu cuối cùng, mơ hồ có vài phần lạnh lẽo. Tính tình tàn nhẫn như vậy Tiêu Kính Phong có chút không quen. Người bạn tốt ngày xưa nay giống như là biến thành một người khác. Nhưng cụ thể khác như thế nào thì Tiêu Kính Phong nghĩ không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.