Chương 210: Bước đi này cực kỳ phi thường
Thụy Căn
30/08/2013
- Bạch Phố, bà nói gì thế? Tôn Chấn mới ba mươi tám tuổi, anh ta dù là có con gái thì mới bao nhiêu tuổi chứ?
Hạ Lực Hành trừng mắt nhìn người vợ có tính cách hơi bộp chộp của mình. Hai đứa con trai của mình tính cách cũng giống mẹ, chỉ có con bé Yến Thanh này ngoại hình giống vợ mình nhưng tính cách thì không giống chút nào.
- Như vậy thì Lục Vi Dân thực sự là rất có bản lĩnh hả?
Bạch Phố không để ý đến chồng mình:
- Yến Thanh, cháu chẳng phải là có liên quan đến Lục Vi Dân đó sao? Phát triển đến đâu rồi? Nói thật với dì Hai đi, hôm nay cháu đến chỗ dì Hai, không phải mục đích chính là đến thăm dì và chú đúng không?
Hạ Lực Hành vui vẻ. Người vợ của mình tuy tính cách bộp chộp nhưng không ngốc chút nào, đã hỏi đến vấn đề mấu chốt.
Tô Yến Thanh đè nén tâm trạng phức tạp của mình, hất phần tóc lòa xòa trên trán rồi nói:
- Dì Hai, cháu chẳng phải đã sớm nói với dì rồi sao? Cháu và anh ta là bạn tốt, giống như anh em tốt với nhau vậy, không giống như mối quan hệ mà chú dì tưởng tượng đâu. Anh ta có bạn gái rồi, cháu còn phải nói mấy lần nữa đây?
- Thôi đi, Yến Thanh, cháu dối người khác thì được, chứ dì Hai thì không được đâu. Dì Hai từ nhỏ đã thấy cháu lớn lên, làm sao mà không biết cháu chứ? Cháu hất tóc lên như thế chính là dấu hiệu cháu nói dối đấy. Hừ.
Bạch Phố không khách khí liền nói thẳng luôn:
- Cháu không muốn nói đến chuyện này thì thôi. Nhưng dì vẫn muốn nói câu đó, đừng có lấy thứ gọi là duyên phận hư vô mờ mịt kia để an ủi bản thân mình. Cháu không đi giành giật thì làm sao thuộc về cháu được? Thời đại này là như vậy.
Buổi tối nằm trên giường Bạch Phố hỏi chồng mình về chuyện của Lục Vi Dân. Hạ Lực Hành lúc này mới nói với vợ về việc An Đức Kiện hỏi ý kiến của mình.
- Muốn Lục Vi Dân làm thư ký cho ông? Đây là chuyện tốt đấy! Như vậy thì ông có thể khảo sát một chút Lục Vi Dân rốt cục là rồng hay giun, cũng có thể tìm hiểu tính cách của hắn thế nào, có thể xứng với Yến Thanh nhà chúng ta không ?
Bạch Phố quả nhiên chồm dậy, mắt mở to :
- Ông Hạ, ông cũng biết tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công việc của ông, cũng chưa từng nói tốt cho ai. Lục Vi Dân này tôi cũng chưa từng gặp bao giờ, nhưng đã là An Đức Kiện hỏi ý kiến của ông, ông và Tôn Chấn cũng đều thấy Lục Vi Dân có chút bản lĩnh. Vậy thì để cậu ta ở bên ông để thử xem, đừng nói là có liên quan gì đến Yến Thanh, cứ theo như quan hệ công tác cấp trên cấp dưới bình thường là được rồi.
- Được rồi, được rồi, tôi biết nên làm thế nào. Ý của ông An chính là cứ để cho ông ta và Cao Sơ chạy trước, xem cảm tưởng của tôi thế nào, làm thư ký cho tôi dễ thế sao? Ông An cũng sợ lựa chọn một thư ký nữa thì tôi cũng sẽ không hài lòng, như thế chẳng phải mất mặt ông ta sao?
Hạ Lực Hành kéo vợ vào trong chăn, nhẹ nhàng nói:
- Đừng có căng thẳng, dù là không có mối quan hệ với Yến Thanh thì tôi cũng định tìm cơ hội để thử cậu ta. Người có thể khiến Tôn Chấn khen, tôi cũng muốn xem thế nào.
- À, Yến Thanh thì làm thế nào? Tôi thấy nó thực sự đã sa vào đó rồi. Hỏi nó nó cũng không nói nhiều. Lục Vi Dân này thật có sức hấp dẫn lớn thế sao, lại có thể khiến Yến Thanh nhà chúng ta mê muội đến như vậy. Lại còn có bạn gái rồi nữa chứ. Tôi thấy anh chàng đó đúng là đào hoa... Ông cần phải nhắc nhở cậu ta hẳn hoi.
Bạch Phố càng nghĩ càng xa xôi.
- Tốt nhất là để cho anh chàng Lục Vi Dân này an phận thủ thường, đối tốt với Yến Thanh nhà chúng ta.
- Bà nói đi đâu rồi thế?
Hạ Lực Hành không biết nên khóc hay cười.
- Còn chưa đâu vào đâu mà. Hơn nữa Yến Thanh có đồng ý như thế không? Chuyện tình cảm thì có thể cố gắng là có kết quả được sao? Tôi nói cho bà biết, anh chàng Lục Vi Dân này nếu như thực sự là thư ký cho tôi thì Yến Thanh chắc chắn sẽ không muốn anh ta biết mối quan hệ giữa nó và chúng ta, càng không muốn đối phương biết vai trò của nó trong đó… nếu không chỉ có thể mang đến tác dụng ngược lại
- Được rồi. . . Hạ Lực Hành, có mình ông thông minh, cái gì ông cũng nghĩ đến hết. Tôi dốt nát, tôi không nói nữa, không hỏi cái gì nữa được chưa? Vậy thì ông còn nói với tôi làm gì? Tôi không nghe nữa. Chuyện này giao cho ông hết.
Bạch Phố có chút thẹn quá hóa giận nhéo chồng một cái rồi quay người sang một bên.
Bạch Phố cũng biết chồng mình về phương diện này không biết mạnh hơn mình gấp mấy lần, người khác đều nói đằng sau một người đàn ông thành công là một người phụ nữ thông minh. Nhưng Bạch Phố thật sự không biết mình có được coi là một người phụ nữ thông minh hay không.
Bản thân mình hơn hai mươi năm nay cũng cứ như vậy với Hạ Lực Hành. Những chuyện về công việc của Hạ Lực Hành thì bà căn bản không hỏi, nhưng chồng lại thích nói chuyện với bà về công việc. Nhưng nói với bà rồi, bà đưa ra chủ ý và ý kiến thì cuối cùng hoặc là sẽ bị chồng phản bác cho là chủ ý không hay, hoặc là chồng sẽ không biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu thở dài không nói gì.
Chính bà cũng cân nhắc sợ rằng ý kiến của mình thực sự có chút không hay, vì thế về sau bà cũng kiên quyết không phát biểu ý kiến nữa. Mỗi lần nói chuyện với chồng thì bà đều ậm ừ cho qua chuyện, nhưng chồng bà dường như cũng không để y, vẫn cứ vui vẻ như vậy.
Về sau bà mới dần dần ngẫm nghĩ ra được rằng chồng mình căn bản không phải muốn có được ý kiến gì từ bà mà đơn giản chỉ là coi bà như một người để kể chuyện, chỉ có điều nội dung của câu chuyện chính là công việc của chồng.
Hạ Lực Hành mỉm cười, tính tình hấp tấp này của vợ bao năm nay vẫn không thay đổi. Chuyện gì cũng tùy tiện, lại thích hô hào to lên, ngay cả hai đứa con trai của mình cũng phải thấy kỳ lạ vì sao ngày xưa mình lại thích mẹ chúng nó. Đại khái là cảm thấy mẹ chúng nó ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ra thì tính cách hoàn toàn là không giống với mình. Đây có lẽ là do sức hấp dẫn bù trừ.
Tuy nhiên chuyện của Lục Vi Dân cũng gợi lên hứng thú không nhỏ cho mình. Mình cũng muốn suy nghĩ một chút con người có thể khiến Tôn Chấn phải khen, có thể khiến An Đức Kiện kiêu ngạo, có thể khiến Yến Thanh động lòng thực sự có sức hút như thế nào.
Ông ta chỉ có thể quy về là do sức hút. Chỉ dựa vào năng lực đơn thuần không đủ để khiến cho những người không tốt về thân phận, kinh nghiệm, tầng lớp văn hóa và tính cách được xem trọng như vậy. Ngoài sức hút - cái từ có chút huyền ảo này ra thì Hạ Lực Hành tạm thời không tìm ra được từ nào thích hợp hơn để hình dung.
Khi Lục Vi Dân nhận được tin thì đã là giữa trưa.
Bí thư Huyện ủy Tần Hải Cơ đặt điện thoại xuống, một mình ngồi buồn bực trong phòng làm việc hồi lâu rồi mới gọi Phó bí thư Từ Hiểu Xuân và Chánh văn phòng Huyện ủy Đỗ Quốc Bảo đến, nói lại ý mà An Đức Kiện nói qua điện thoại, muốn Từ Hiểu Xuân và Đỗ Quốc Bảo sắp xếp chuyện điều động Lục Vi Dân.
Đối với việc Lục Vi Dân điều đến Văn phòng Địa ủy thì Từ Hiểu Xuân cũng không cảm thấy lạ. Với năng lực của An Đức Kiện, muốn điều Lục Vi Dân đến Địa ủy không có gì là khó khăn. Huống hồ hiện tại địa khu Phong Châu mới thành lập, các ban ngành đều đang lấy người ở phía dưới để lấp đầy các bộ và uỷ ban trung ương của Ủy ban nhân dân Địa khu. Điều này cũng là hợp lý. Nhưng Từ Hiểu Xuân không ngờ Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Cao Sơ đích thân đến bàn với mình về chuyện điều động của Lục Vi Dân.
Cao Sơ là người ra sao Từ Hiểu Xuân đương nhiên hiểu rõ. Thư ký của Bí thư Hạ khi nhậm chức ở địa khu Lê Dương, mãi cho đến khi đến Phong Châu này Cao Sơ đều chưa hoàn toàn vứt bỏ đi chức trách của một thư ký.
Nghe nói giai đoạn trước Bí thư Hạ sắp xếp lại một thư ký nhưng rất nhanh lại đổi người, vẫn là Cao Sơ phụ trách sắp xếp công tác hàng ngày cho Bí thư Hạ. Chỉ có điều ai cũng biết thời gian đảm nhiệm thư ký cho Bí thư Hạ của Phó ban thư ký Cao sẽ không thể quá lâu.
Cao Sơ đích thân vì chuyện điều động Lục Vi Dân mà đến khiến cho Từ Hiểu Xuân cũng rất ngạc nhiên, nói bóng nói gió hỏi vài câu. Cao Sơ lại không nói nhiều, chỉ nói Lục Vi Dân tạm thời sẽ điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách, cho nên mình mới đến đây một chuyến.
Từ Hiểu Xuân đương nhiên không tin lắm vào lí do thoái thác này. Nếu là phòng Nghiên cứu Chính sách điều một người đi mà Cao Sơ đều phải đến một chuyến như thế thì chức vụ Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách chẳng phải là quá mất mặt rồi. Chỉ có điều Cao Sơ không muốn nói nhiều, ông ta cũng đành coi như không có gì.
Từ Hiểu Xuân có thể lên làm Phó bí thư Huyện ủy đương nhiên cũng có những con đường riêng của ông ta, mất chút công sức là có thể biết được đại khái, tuy rằng không chính xác nhưng ít nhất cũng coi như là có được những nét định hình.
Điều này cũng khiến cho ông ta vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Lục Vi Dân này không ngờ lại có thể một bước nhảy lên cao được như thế. Chiêu này của tạo hóa thực sự là vượt quá tưởng tượng, sợ là ngay cả An Đức Kiện cũng không thể dễ dàng sắp xếp được như vậy. Trong đó chắc là phải có một số nhân tố khác. Mừng là vì Lục Vi Dân lên được vị trí này, như thế thật không tầm thường, ngay cả bản thân mình nhiều lúc cũng phải yêu cầu cái này cái kia, cũng không uổng công mình thời gian này đã nhắc nhở.
Cũng chẳng trách Cao Sơ giữ bí mật, Hạ Lực Hành đồng ý với ý kiến của An Đức Kiện, tạm thời sắp xếp Lục Vi Dân đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy đảm nhiệm Phó phòng nghiên cứu công tác kinh tế và xã hội, chủ trì công tác hàng ngày của phòng chứ không nói rõ muốn để Lục Vi Dân đi theo mình phục vụ Bí thư Hạ.
Nói là chủ trì công tác, trên thực tế phòng Nghiên cứu công tác kinh tế xã hội cũng chỉ có hai người, thêm Lục Vi Dân sắp đi nhậm chức Phó phòng nữa là có ba người.
Sự sắp xếp của An Đức Kiện khiến Cao Sơ vừa thất vọng lại có chút mừng thầm. Thất vọng là vì An Đức Kiện dường như có chút không yên tâm lắm về việc Lục Vi Dân thay thế mình, bản thân mình tạm thời vẫn chưa vứt bỏ được công việc này, thà gác lại công việc ở phòng Nghiên cứu Chính sách cũng được. Còn mừng thầm là bây giờ không có ai có thể thách thức vị trí hiện tại của mình. Tuy nói rằng thân phận thư ký này không lâu dài được, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh lãnh đạo thì có thể không ngừng tích lũy các mối quan hệ xã hội cho chính mình.
Sau khi bàn với bên Huyện ủy Nam Đàm, Cao Sơ cũng không ở lại, lập tức trở về Phong Châu.
Thông tin Lục Vi Dân được điều đến Địa ủy Phong Châu làm thư ký cho Bí thư Hạ không chân mà nhanh chóng lan truyền đến khắp nơi trong tòa nhà Huyện ủy Nam Đàm.
Tính chính xác của lời đồn đại lại hiện ra trong giây phút này.
Lục Vi Dân cũng không ngờ thông tin lại truyền nhanh như vậy. Chính hắn vừa mới từ chỗ Chu Du Minh biết được thông tin mình sẽ được điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy Phong Châu thì Thường Xuân Lai bên này đã lập tức điện thoại gọi mình đến Tùng hạc cư để ăn mừng rồi.
Thường Xuân Lai là một người bạn tốt, sau khi Lục Vi Dân điều đến Ủy ban công tác Đoàn thì Thường Xuân Lai vẫn thỉnh thoảng ngồi đến Ủy ban công tác Đoàn này, khó tránh những lúc nói những lời càu nhàu để bức xúc thay cho Lục Vi Dân, còn thỉnh thoảng lôi Lục Vi Dân đi uống rượu.
Hạ Lực Hành trừng mắt nhìn người vợ có tính cách hơi bộp chộp của mình. Hai đứa con trai của mình tính cách cũng giống mẹ, chỉ có con bé Yến Thanh này ngoại hình giống vợ mình nhưng tính cách thì không giống chút nào.
- Như vậy thì Lục Vi Dân thực sự là rất có bản lĩnh hả?
Bạch Phố không để ý đến chồng mình:
- Yến Thanh, cháu chẳng phải là có liên quan đến Lục Vi Dân đó sao? Phát triển đến đâu rồi? Nói thật với dì Hai đi, hôm nay cháu đến chỗ dì Hai, không phải mục đích chính là đến thăm dì và chú đúng không?
Hạ Lực Hành vui vẻ. Người vợ của mình tuy tính cách bộp chộp nhưng không ngốc chút nào, đã hỏi đến vấn đề mấu chốt.
Tô Yến Thanh đè nén tâm trạng phức tạp của mình, hất phần tóc lòa xòa trên trán rồi nói:
- Dì Hai, cháu chẳng phải đã sớm nói với dì rồi sao? Cháu và anh ta là bạn tốt, giống như anh em tốt với nhau vậy, không giống như mối quan hệ mà chú dì tưởng tượng đâu. Anh ta có bạn gái rồi, cháu còn phải nói mấy lần nữa đây?
- Thôi đi, Yến Thanh, cháu dối người khác thì được, chứ dì Hai thì không được đâu. Dì Hai từ nhỏ đã thấy cháu lớn lên, làm sao mà không biết cháu chứ? Cháu hất tóc lên như thế chính là dấu hiệu cháu nói dối đấy. Hừ.
Bạch Phố không khách khí liền nói thẳng luôn:
- Cháu không muốn nói đến chuyện này thì thôi. Nhưng dì vẫn muốn nói câu đó, đừng có lấy thứ gọi là duyên phận hư vô mờ mịt kia để an ủi bản thân mình. Cháu không đi giành giật thì làm sao thuộc về cháu được? Thời đại này là như vậy.
Buổi tối nằm trên giường Bạch Phố hỏi chồng mình về chuyện của Lục Vi Dân. Hạ Lực Hành lúc này mới nói với vợ về việc An Đức Kiện hỏi ý kiến của mình.
- Muốn Lục Vi Dân làm thư ký cho ông? Đây là chuyện tốt đấy! Như vậy thì ông có thể khảo sát một chút Lục Vi Dân rốt cục là rồng hay giun, cũng có thể tìm hiểu tính cách của hắn thế nào, có thể xứng với Yến Thanh nhà chúng ta không ?
Bạch Phố quả nhiên chồm dậy, mắt mở to :
- Ông Hạ, ông cũng biết tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công việc của ông, cũng chưa từng nói tốt cho ai. Lục Vi Dân này tôi cũng chưa từng gặp bao giờ, nhưng đã là An Đức Kiện hỏi ý kiến của ông, ông và Tôn Chấn cũng đều thấy Lục Vi Dân có chút bản lĩnh. Vậy thì để cậu ta ở bên ông để thử xem, đừng nói là có liên quan gì đến Yến Thanh, cứ theo như quan hệ công tác cấp trên cấp dưới bình thường là được rồi.
- Được rồi, được rồi, tôi biết nên làm thế nào. Ý của ông An chính là cứ để cho ông ta và Cao Sơ chạy trước, xem cảm tưởng của tôi thế nào, làm thư ký cho tôi dễ thế sao? Ông An cũng sợ lựa chọn một thư ký nữa thì tôi cũng sẽ không hài lòng, như thế chẳng phải mất mặt ông ta sao?
Hạ Lực Hành kéo vợ vào trong chăn, nhẹ nhàng nói:
- Đừng có căng thẳng, dù là không có mối quan hệ với Yến Thanh thì tôi cũng định tìm cơ hội để thử cậu ta. Người có thể khiến Tôn Chấn khen, tôi cũng muốn xem thế nào.
- À, Yến Thanh thì làm thế nào? Tôi thấy nó thực sự đã sa vào đó rồi. Hỏi nó nó cũng không nói nhiều. Lục Vi Dân này thật có sức hấp dẫn lớn thế sao, lại có thể khiến Yến Thanh nhà chúng ta mê muội đến như vậy. Lại còn có bạn gái rồi nữa chứ. Tôi thấy anh chàng đó đúng là đào hoa... Ông cần phải nhắc nhở cậu ta hẳn hoi.
Bạch Phố càng nghĩ càng xa xôi.
- Tốt nhất là để cho anh chàng Lục Vi Dân này an phận thủ thường, đối tốt với Yến Thanh nhà chúng ta.
- Bà nói đi đâu rồi thế?
Hạ Lực Hành không biết nên khóc hay cười.
- Còn chưa đâu vào đâu mà. Hơn nữa Yến Thanh có đồng ý như thế không? Chuyện tình cảm thì có thể cố gắng là có kết quả được sao? Tôi nói cho bà biết, anh chàng Lục Vi Dân này nếu như thực sự là thư ký cho tôi thì Yến Thanh chắc chắn sẽ không muốn anh ta biết mối quan hệ giữa nó và chúng ta, càng không muốn đối phương biết vai trò của nó trong đó… nếu không chỉ có thể mang đến tác dụng ngược lại
- Được rồi. . . Hạ Lực Hành, có mình ông thông minh, cái gì ông cũng nghĩ đến hết. Tôi dốt nát, tôi không nói nữa, không hỏi cái gì nữa được chưa? Vậy thì ông còn nói với tôi làm gì? Tôi không nghe nữa. Chuyện này giao cho ông hết.
Bạch Phố có chút thẹn quá hóa giận nhéo chồng một cái rồi quay người sang một bên.
Bạch Phố cũng biết chồng mình về phương diện này không biết mạnh hơn mình gấp mấy lần, người khác đều nói đằng sau một người đàn ông thành công là một người phụ nữ thông minh. Nhưng Bạch Phố thật sự không biết mình có được coi là một người phụ nữ thông minh hay không.
Bản thân mình hơn hai mươi năm nay cũng cứ như vậy với Hạ Lực Hành. Những chuyện về công việc của Hạ Lực Hành thì bà căn bản không hỏi, nhưng chồng lại thích nói chuyện với bà về công việc. Nhưng nói với bà rồi, bà đưa ra chủ ý và ý kiến thì cuối cùng hoặc là sẽ bị chồng phản bác cho là chủ ý không hay, hoặc là chồng sẽ không biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu thở dài không nói gì.
Chính bà cũng cân nhắc sợ rằng ý kiến của mình thực sự có chút không hay, vì thế về sau bà cũng kiên quyết không phát biểu ý kiến nữa. Mỗi lần nói chuyện với chồng thì bà đều ậm ừ cho qua chuyện, nhưng chồng bà dường như cũng không để y, vẫn cứ vui vẻ như vậy.
Về sau bà mới dần dần ngẫm nghĩ ra được rằng chồng mình căn bản không phải muốn có được ý kiến gì từ bà mà đơn giản chỉ là coi bà như một người để kể chuyện, chỉ có điều nội dung của câu chuyện chính là công việc của chồng.
Hạ Lực Hành mỉm cười, tính tình hấp tấp này của vợ bao năm nay vẫn không thay đổi. Chuyện gì cũng tùy tiện, lại thích hô hào to lên, ngay cả hai đứa con trai của mình cũng phải thấy kỳ lạ vì sao ngày xưa mình lại thích mẹ chúng nó. Đại khái là cảm thấy mẹ chúng nó ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ra thì tính cách hoàn toàn là không giống với mình. Đây có lẽ là do sức hấp dẫn bù trừ.
Tuy nhiên chuyện của Lục Vi Dân cũng gợi lên hứng thú không nhỏ cho mình. Mình cũng muốn suy nghĩ một chút con người có thể khiến Tôn Chấn phải khen, có thể khiến An Đức Kiện kiêu ngạo, có thể khiến Yến Thanh động lòng thực sự có sức hút như thế nào.
Ông ta chỉ có thể quy về là do sức hút. Chỉ dựa vào năng lực đơn thuần không đủ để khiến cho những người không tốt về thân phận, kinh nghiệm, tầng lớp văn hóa và tính cách được xem trọng như vậy. Ngoài sức hút - cái từ có chút huyền ảo này ra thì Hạ Lực Hành tạm thời không tìm ra được từ nào thích hợp hơn để hình dung.
Khi Lục Vi Dân nhận được tin thì đã là giữa trưa.
Bí thư Huyện ủy Tần Hải Cơ đặt điện thoại xuống, một mình ngồi buồn bực trong phòng làm việc hồi lâu rồi mới gọi Phó bí thư Từ Hiểu Xuân và Chánh văn phòng Huyện ủy Đỗ Quốc Bảo đến, nói lại ý mà An Đức Kiện nói qua điện thoại, muốn Từ Hiểu Xuân và Đỗ Quốc Bảo sắp xếp chuyện điều động Lục Vi Dân.
Đối với việc Lục Vi Dân điều đến Văn phòng Địa ủy thì Từ Hiểu Xuân cũng không cảm thấy lạ. Với năng lực của An Đức Kiện, muốn điều Lục Vi Dân đến Địa ủy không có gì là khó khăn. Huống hồ hiện tại địa khu Phong Châu mới thành lập, các ban ngành đều đang lấy người ở phía dưới để lấp đầy các bộ và uỷ ban trung ương của Ủy ban nhân dân Địa khu. Điều này cũng là hợp lý. Nhưng Từ Hiểu Xuân không ngờ Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Cao Sơ đích thân đến bàn với mình về chuyện điều động của Lục Vi Dân.
Cao Sơ là người ra sao Từ Hiểu Xuân đương nhiên hiểu rõ. Thư ký của Bí thư Hạ khi nhậm chức ở địa khu Lê Dương, mãi cho đến khi đến Phong Châu này Cao Sơ đều chưa hoàn toàn vứt bỏ đi chức trách của một thư ký.
Nghe nói giai đoạn trước Bí thư Hạ sắp xếp lại một thư ký nhưng rất nhanh lại đổi người, vẫn là Cao Sơ phụ trách sắp xếp công tác hàng ngày cho Bí thư Hạ. Chỉ có điều ai cũng biết thời gian đảm nhiệm thư ký cho Bí thư Hạ của Phó ban thư ký Cao sẽ không thể quá lâu.
Cao Sơ đích thân vì chuyện điều động Lục Vi Dân mà đến khiến cho Từ Hiểu Xuân cũng rất ngạc nhiên, nói bóng nói gió hỏi vài câu. Cao Sơ lại không nói nhiều, chỉ nói Lục Vi Dân tạm thời sẽ điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách, cho nên mình mới đến đây một chuyến.
Từ Hiểu Xuân đương nhiên không tin lắm vào lí do thoái thác này. Nếu là phòng Nghiên cứu Chính sách điều một người đi mà Cao Sơ đều phải đến một chuyến như thế thì chức vụ Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách chẳng phải là quá mất mặt rồi. Chỉ có điều Cao Sơ không muốn nói nhiều, ông ta cũng đành coi như không có gì.
Từ Hiểu Xuân có thể lên làm Phó bí thư Huyện ủy đương nhiên cũng có những con đường riêng của ông ta, mất chút công sức là có thể biết được đại khái, tuy rằng không chính xác nhưng ít nhất cũng coi như là có được những nét định hình.
Điều này cũng khiến cho ông ta vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Lục Vi Dân này không ngờ lại có thể một bước nhảy lên cao được như thế. Chiêu này của tạo hóa thực sự là vượt quá tưởng tượng, sợ là ngay cả An Đức Kiện cũng không thể dễ dàng sắp xếp được như vậy. Trong đó chắc là phải có một số nhân tố khác. Mừng là vì Lục Vi Dân lên được vị trí này, như thế thật không tầm thường, ngay cả bản thân mình nhiều lúc cũng phải yêu cầu cái này cái kia, cũng không uổng công mình thời gian này đã nhắc nhở.
Cũng chẳng trách Cao Sơ giữ bí mật, Hạ Lực Hành đồng ý với ý kiến của An Đức Kiện, tạm thời sắp xếp Lục Vi Dân đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy đảm nhiệm Phó phòng nghiên cứu công tác kinh tế và xã hội, chủ trì công tác hàng ngày của phòng chứ không nói rõ muốn để Lục Vi Dân đi theo mình phục vụ Bí thư Hạ.
Nói là chủ trì công tác, trên thực tế phòng Nghiên cứu công tác kinh tế xã hội cũng chỉ có hai người, thêm Lục Vi Dân sắp đi nhậm chức Phó phòng nữa là có ba người.
Sự sắp xếp của An Đức Kiện khiến Cao Sơ vừa thất vọng lại có chút mừng thầm. Thất vọng là vì An Đức Kiện dường như có chút không yên tâm lắm về việc Lục Vi Dân thay thế mình, bản thân mình tạm thời vẫn chưa vứt bỏ được công việc này, thà gác lại công việc ở phòng Nghiên cứu Chính sách cũng được. Còn mừng thầm là bây giờ không có ai có thể thách thức vị trí hiện tại của mình. Tuy nói rằng thân phận thư ký này không lâu dài được, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh lãnh đạo thì có thể không ngừng tích lũy các mối quan hệ xã hội cho chính mình.
Sau khi bàn với bên Huyện ủy Nam Đàm, Cao Sơ cũng không ở lại, lập tức trở về Phong Châu.
Thông tin Lục Vi Dân được điều đến Địa ủy Phong Châu làm thư ký cho Bí thư Hạ không chân mà nhanh chóng lan truyền đến khắp nơi trong tòa nhà Huyện ủy Nam Đàm.
Tính chính xác của lời đồn đại lại hiện ra trong giây phút này.
Lục Vi Dân cũng không ngờ thông tin lại truyền nhanh như vậy. Chính hắn vừa mới từ chỗ Chu Du Minh biết được thông tin mình sẽ được điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy Phong Châu thì Thường Xuân Lai bên này đã lập tức điện thoại gọi mình đến Tùng hạc cư để ăn mừng rồi.
Thường Xuân Lai là một người bạn tốt, sau khi Lục Vi Dân điều đến Ủy ban công tác Đoàn thì Thường Xuân Lai vẫn thỉnh thoảng ngồi đến Ủy ban công tác Đoàn này, khó tránh những lúc nói những lời càu nhàu để bức xúc thay cho Lục Vi Dân, còn thỉnh thoảng lôi Lục Vi Dân đi uống rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.