Chương 141: Cái tát dữ dội
Thụy Căn
30/08/2013
Hạ Lực Hành khi nhận được cuộc điện thoại có ý trêu chọc của Đổng Chiêu Dương thì không biết nên khóc hay cười.
Ở hội nghị thu hút đầu tư của tỉnh, ông ta đương nhiên biết rằng hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình rất có ý kiến đối với việc này. Nhưng ý đồ ở tỉnh thì rất rõ ràng, đó là hy vọng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu trong vài năm có thể có biểu hiện tốt. Thế nên trọng điểm ủng hộ tạo ra là điều cần làm. Không ngờ ở bên Nam Đàm lại làm ra một điều như thế.
Đổng Chiêu Dương trong điện thoại cũng không phê phán gì bên Nam Đàm nhưng thật ra rất là khen ngợi với suy tính để phát triển sức mạnh của các cán bộ Nam Đàm. Đương nhiên là không thể không nhắc đến Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh.
Đổng Chiêu Dương là cán bộ đi ra từ nhà máy sắt thép Xương Châu. Anh em cột chèo của chính mình. Cha của Tô Yến Thanh cũng là cán bộ đi ra từ nhà máy sắt thép Xương Châu, từng là đồng nghiệp của Đổng Chiêu Dương. Vì thế nên Đổng Chiêu Dương đương nhiên quen biết Tô Yến Thanh.
Hơn nữa mối quan hệ giữa Đổng Chiêu Dương và cha của Tô Yến Thanh là Tô Phục Ba cũng không tồi. Sau khi Tô Phục Ba rời xa Xương Giang thì hai người vẫn thường liên lạc với nhau. Điều này Hạ Lực Hành cũng biết. Vì thế nên giữa Đổng Chiêu Dương và Hạ Lực Hành cũng có sự qua lại thường xuyên. Chính vì thế mà Hạ Lực Hành không lo Đổng Chiêu Dương sẽ nói xấu mình với các lãnh đạo ở tỉnh.
Hạ Lực Hành vẫn là trong điện thoại nửa thật nửa đùa oán giận ở tỉnh bất công. Cơ hội tốt như thế với một địa khu nghèo khó như Lê Dương thì không quan tâm gì, lại một lòng một dạ phát triển một khu phát triển như Xương Châu, thật khiến người ta thất vọng.
Trong điện thoại Đổng Chiêu Dương cười giải thích ý đồ của tỉnh, thể hiện rằng bước tiếp theo thì tỉnh sẽ suy nghĩ đến các chính sách khác để giúp đỡ các thành phố cấp 3 khác trong công tác thu hút đầu tư. Hạ Lực Hành cũng mong Đổng Chiêu Dương thì thông cảm một chút về chuyện này. Đặc biệt là cố gắng chuyển mấy lời tốt đẹp tới các lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh. Đổng Chiêu Dương vui vẻ nhận lời.
Tuy nhiên Đổng Chiêu Dương rất thích tinh thần cố chấp của Lục Vi Dân. Nghĩ đến đây Hạ Lực Hành liền không kìm nổi mỉm cười.
Chỉ sợ biểu hiện này của Lục Vi Dân khiến bên Xương Châu nổi giận, gần như là hành vi cướp thịt từ trong miệng hổ. Cũng khó trách Xương Châu nổi giận được. Nhưng giống như lời của Lục Vi Dân vậy, vốn là hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh, tại sao tự nhiên lại có mình Xương Châu lũng đoạn. Và cũng không có quy định cụ thể nào không cho phép cán bộ Nam Đàm tham gia hội nghị cả. Còn nói về việc tiến cử bản thân. Đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Quyền lựa chọn là ở trong tay nhà đầu tư.
Lục Vi Dân, người thanh niên này thật đúng là không tầm thường! Hạ Lực Hành ngẫm nghĩ một chút. Yến Thanh cũng ở trước mặt mình nói về hắn ta. Hơn nữa còn giới thiệu một số quan điểm ý tưởng của hắn ta. Thực sự là có độ sâu. Không ngờ lại có tinh thần bất khuất như thế. Không biết Yến Thanh và Lục Vi Dân này cuối cùng là có quan hệ đó hay không?
Xem ra Yến Thanh rất có cảm tình tốt với hắn ta. Nhưng hắn ta dường như lại chẳng có cảm giác gì với Yến Thanh. Một người con gái trí tuệ và xinh đẹp như Yến Thanh thì con trai mấy ai không động lòng cơ chứ? Điều này khiến cho Hạ Lực Hành có chút khó chịu.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại. Cũng có một số chàng trai không thích phụ nữ quá trí tuệ. Nghĩ đến đây Hạ Lực Hành lắc đầu.
Chuyện của giới trẻ thì chỉ có chúng nó mới có thể nói rõ được thôi. Nhưng có cơ hội thì cũng sẽ bảo Yến Thanh đưa anh chàng trẻ tuổi Lục Vi Dân đó đến đây gặp mặt. Người anh em cột chèo đã gửi gắm Yến Thanh cho mình thì mình cũng phải quan tâm đến nó như một người dượng.
-Anh Thượng, các anh làm như vậy là quá đáng lắm! Bí thư Uông và Chủ tịch thành phố rất tức giận. Bí thư Uông nói đây không phải là biểu hiện của thế cục lớn hay nhỏ, khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu không chỉ là của Xương Châu. Sự thay đổi phát triển của nó đại diện cho vinh dự của toàn tỉnh. Hội nghị lần này các lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh cũng gật đầu đồng ý rồi. Nhưng Lê Dương các anh lại làm ra cái chuyện thế này, như thế quá là không phúc hậu rồi.
Âm thanh tiếng thở hồng hộc trong điện thoại khiến cho Thượng Quyền Trí cũng không hiểu ra sao cả. Ông ta không biết ông già này lại trở nên nóng nảy như ăn thuốc súng vậy, thiếu chút nữa là mắng um lên rồi.
- Anh Thiết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Lê Dương cách Xương Châu đến vài trăm dặm. Làm sao lại đắc tội với Xương Châu các anh chứ? Lấy Bí thư Uông ra đè nén chúng tôi, chúng tôi không chịu nổi đâu.
Thường Quyền Trí nửa đùa nửa thật đáp lại.
Bên kia đầu đây điện thoại cũng dường như thấy lời nói của mình có chút hơi quá. Cũng may Thượng Quyền Trí cũng là một lãnh đạo hành chính chủ chốt. Uông Chính Hi tuy là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy Xương Châu nhưng chuyện này thì chỉ sợ không đủ tư cách để khua tay múa chân đối với Lê Dương được.
- Anh Thượng, anh là giả vờ hồ đồ với tôi hay thật sự là không biết đấy?
Âm thanh từ đầu dây điện thoại bên kia trở nên mềm mỏng hơn.
- Anh Thiết, anh cũng đừng đánh đố nữa đi. Tôi làm sao lại giả vờ ngây ngô với anh làm gì chứ?
Thượng Quyền Trí tức giận nói. Người mà vốn có quan hệ khá tốt với ông ta lại cảm thấy ông ta nhưng đang nói dối vậy.
- Hừ, khó nói. Các anh được đấy. Một khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật không ngờ cũng có thể chạy đến cuộc họp rồi mèo khen mèo dài đuôi. Cho dù là muốn khoét tường thì cũng phải nên khiêm tốn một chút chứ. Cũng phải nên để ý một chút thể diện của chủ nhân chứ?
Âm thanh trong điện thoại trở nên sắc bén.
- Tôi thật sự là không rõ các anh ở Lê Dương cuối cùng định làm gì nữa.
- Này, anh Thiết, anh nói rõ tình hình ra một chút có được không? Anh cứ nói như vậy, tôi nghe không hiểu gì cả. Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp huyện, anh đang nói Nam Đàm sao?
Thượng Quyền Trí mơ hồ nghe ra được một số thứ. Dường như là người của Nam Đàm chạy đến hội nghị thu hút đầu tư mà Xương Châu mở ra khua tay múa chân khiến cho Xương Châu rất căm tức.
- Anh làm Chủ tịch Địa khu chẳng lẽ còn không biết việc làm của người phía dưới mình?
Âm thanh trong điện thoại hơi trào phúng.
- Khiến cho hội nghị lần này không yên ổn được. Khiến các nhà đầu tư bên ngoài lại có cái nhìn khác về tố chất của cán bộ Xương Giang của chúng tôi. Tôi đoán là phó Chủ tịch tỉnh Đổng cũng đã trao đổi ý kiến với các anh. Anh cũng có sự chuẩn bị về tư tưởng.
- Ôi, anh Thiết. Thực sự là nếu bên Nam Đàm gây ra chuyện như thế, đáng phê bình thì chúng tôi sẽ phê bình. Nhưng giống như một huyện như Nam Đàm lẽ nào lại cũng có thể làm mất mặt khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu các anh được? Căn bản có thuộc cùng tầng thứ đâu cơ chứ? Các anh đại nhân đừng so đo mấy chuyện nhỏ. Đừng so đo với bọn họ có được không?
Thượng Quyền Trí suy nghĩ cũng không biết là Nam Đàm cuối cùng là xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên khu kinh tế kỹ thuật Nam Đàm vừa xây dựng xong, chắc chắn cũng cần thu hút đầu tư. Chẳng qua là không ngờ lại đi cướp thịt từ trong miệng hổ. Ngang nhiên đến Xương Châu để mà cướp đi thức ăn. Nam Đàm cũng thực là quyết đoán.
- Được rồi, anh Thượng. Anh cũng đừng có ở đây hát đôi với tôi nữa. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, làm việc gì thì cũng phải bàn bạc hẳn hoi theo quy củ. Người ở phía dưới làm điều xằng bậy, ảnh hưởng đến hình tượng trong tỉnh. Cuối cùng thì cũng là đánh vào đầu anh và anh Hạ thôi. Không đáng đâu. Tôi không nói nhiều nữa. Anh dạy dỗ cấp dưới của mình đi nhé.
Sau khi cúp điện thoại xuống, Thượng Quyền Trí có chút buồn cười. Xem ra lần này tên Thiết Cương đó không phải tức giận nhỏ đâu. Nhưng nói lại thì hội nghị thu hút đầu tư của tỉnh, tuy nói là do Xương Châu tổ chức nhưng cũng không có quy định rõ ràng nào rằng các thành phố địa khu khác không được tham gia. Người ở dưới mình làm gì cũng chẳng sao, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn vi phạm pháp luật hay nội quy gì. Ông ta sẽ không đến nỗi vì cái chuyện như thế này mà phê bình cấp dưới của mình.
Giữa Hạ Lực Hành, Thượng Quyền Trí lần lượt nghe điện thoại thì Lục Vi Dân lại chẳng để ý nhiều như thế.
Buổi chiều khu Khai thác Phát triển Xương Châu tổ chức cho các đại biểu tham gia hội nghị đi thăm khu kinh tế mới Xương Châu. Đương nhiên không có phần của hắn. Buổi trưa hắn liên hệ được với mấy nhà đầu tư đã đồng ý đến tham quan Nam Đàm. Đợi đến tối hắn còn định đi gặp một số khách mà đã trao đổi phương thức liên lạc. Hắn tính, nếu như có thể có mười khách đến Nam Đàm xem thì không cần quan tâm lần này có thành công hay không, ít nhất cũng để lại ấn tượng cho các vị khách này. Nếu như có hai vị khách có hứng thú đầu tư xây dựng xưởng thôi thì như thế đã là lời lắm rồi.
Những người đồng ý đến xem Nam Đàm về cơ bản đều là không có ý đầu tư ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu. Nguyên nhân thì nhiều. Hoặc là quy mô đầu tư không đủ, hoặc là điệu kiện đầu tư có khoảng cách, hoặc là hướng phát triển sản nghiệp có chút không phù hợp. Thậm chí cũng có người là vì vấn đề bảo vệ môi trường không đi đến nhất trí.
Lục Vi Dân cũng không cho rằng những người này đi rồi thì nhất định sẽ vừa lòng với Nam Đàm. Mà Nam Đàm cũng không thể chỉ cần người ta có ý đầu tư thì liền vui lòng nhận hết toàn bộ. Tuy nhiên đây ít nhất cũng là một cơ hội. Một cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, mở rộng sức ảnh hưởng và danh tiếng của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm.
Lục Vi Dân cân nhắc muốn thuê một chiếc xe tốt một chút để đón mấy vị khách này đến Nam Đàm. Dù sao thì hơn hai trăm gần ba trăm km mà đi chiếc xe không ra gì thì không được. Tô Yến Thanh nghe được Lục Vi Dân muốn thuê một chiếc xe con du lịch. Sau khi do dự một lúc thì cô tỏ ý mình có thể mượn được một chiếc. Lục Vi Dân cũng biết Tô Yến Thanh có lai lịch. Ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Đổng Chiêu Dương còn quen nữa là, nên hắn không khách khí nữa, toàn quyền ủy thác cho cô.
Sáng sớm hôm sau Tô Yến Thanh mang theo một chiếc xe Toyota kiểu cũ đi vào cửa khách sạn Cẩm Phong. Loại xe Toyota kiểu cũ này ngoại trừ Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy và Thành ủy Xương Châu có mấy cái để tiếp đãi bên ngoài ra thì cũng chỉ có hai xí nghiệp lớn là xưởng 195 và nhà máy sắt thép Xương Châu mới có thôi. Lục Vi Dân nhìn biển số xe, là giấy phép Xương Giang OI nhưng không phải là xe số nhỏ. Chắc là mượn từ một xí nghiệp lớn mà chắc là mượn từ nhà máy sắt thép Xương Châu.
Nhìn thấy mấy người lục tục đi ra từ hội nghị gặp mặt nói chuyện dừng chân ở trước cửa khách sạn Cẩm Phong. Trên chiếc xe du lịch Toyota, Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh càng ân cần nghênh đón. Diêu An đứng trên sảnh ánh mắt hình viên đạn.
Y không biết ở thành phố làm sao lại dễ dàng để tình hình như thế này xảy ra trước mắt. Bên thành phố hôm qua đã can thiệp với Địa khu Lê Dương rồi mới đúng. Bí thư Uông dù thế nào cũng là kiêm Phó bí thư tỉnh ủy. Hơn nữa chuyện này vốn là do ở tỉnh định ra. Lẽ nào nói bên Lê Dương có thể không nghe?
Ở hội nghị thu hút đầu tư của tỉnh, ông ta đương nhiên biết rằng hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình rất có ý kiến đối với việc này. Nhưng ý đồ ở tỉnh thì rất rõ ràng, đó là hy vọng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu trong vài năm có thể có biểu hiện tốt. Thế nên trọng điểm ủng hộ tạo ra là điều cần làm. Không ngờ ở bên Nam Đàm lại làm ra một điều như thế.
Đổng Chiêu Dương trong điện thoại cũng không phê phán gì bên Nam Đàm nhưng thật ra rất là khen ngợi với suy tính để phát triển sức mạnh của các cán bộ Nam Đàm. Đương nhiên là không thể không nhắc đến Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh.
Đổng Chiêu Dương là cán bộ đi ra từ nhà máy sắt thép Xương Châu. Anh em cột chèo của chính mình. Cha của Tô Yến Thanh cũng là cán bộ đi ra từ nhà máy sắt thép Xương Châu, từng là đồng nghiệp của Đổng Chiêu Dương. Vì thế nên Đổng Chiêu Dương đương nhiên quen biết Tô Yến Thanh.
Hơn nữa mối quan hệ giữa Đổng Chiêu Dương và cha của Tô Yến Thanh là Tô Phục Ba cũng không tồi. Sau khi Tô Phục Ba rời xa Xương Giang thì hai người vẫn thường liên lạc với nhau. Điều này Hạ Lực Hành cũng biết. Vì thế nên giữa Đổng Chiêu Dương và Hạ Lực Hành cũng có sự qua lại thường xuyên. Chính vì thế mà Hạ Lực Hành không lo Đổng Chiêu Dương sẽ nói xấu mình với các lãnh đạo ở tỉnh.
Hạ Lực Hành vẫn là trong điện thoại nửa thật nửa đùa oán giận ở tỉnh bất công. Cơ hội tốt như thế với một địa khu nghèo khó như Lê Dương thì không quan tâm gì, lại một lòng một dạ phát triển một khu phát triển như Xương Châu, thật khiến người ta thất vọng.
Trong điện thoại Đổng Chiêu Dương cười giải thích ý đồ của tỉnh, thể hiện rằng bước tiếp theo thì tỉnh sẽ suy nghĩ đến các chính sách khác để giúp đỡ các thành phố cấp 3 khác trong công tác thu hút đầu tư. Hạ Lực Hành cũng mong Đổng Chiêu Dương thì thông cảm một chút về chuyện này. Đặc biệt là cố gắng chuyển mấy lời tốt đẹp tới các lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh. Đổng Chiêu Dương vui vẻ nhận lời.
Tuy nhiên Đổng Chiêu Dương rất thích tinh thần cố chấp của Lục Vi Dân. Nghĩ đến đây Hạ Lực Hành liền không kìm nổi mỉm cười.
Chỉ sợ biểu hiện này của Lục Vi Dân khiến bên Xương Châu nổi giận, gần như là hành vi cướp thịt từ trong miệng hổ. Cũng khó trách Xương Châu nổi giận được. Nhưng giống như lời của Lục Vi Dân vậy, vốn là hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh, tại sao tự nhiên lại có mình Xương Châu lũng đoạn. Và cũng không có quy định cụ thể nào không cho phép cán bộ Nam Đàm tham gia hội nghị cả. Còn nói về việc tiến cử bản thân. Đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Quyền lựa chọn là ở trong tay nhà đầu tư.
Lục Vi Dân, người thanh niên này thật đúng là không tầm thường! Hạ Lực Hành ngẫm nghĩ một chút. Yến Thanh cũng ở trước mặt mình nói về hắn ta. Hơn nữa còn giới thiệu một số quan điểm ý tưởng của hắn ta. Thực sự là có độ sâu. Không ngờ lại có tinh thần bất khuất như thế. Không biết Yến Thanh và Lục Vi Dân này cuối cùng là có quan hệ đó hay không?
Xem ra Yến Thanh rất có cảm tình tốt với hắn ta. Nhưng hắn ta dường như lại chẳng có cảm giác gì với Yến Thanh. Một người con gái trí tuệ và xinh đẹp như Yến Thanh thì con trai mấy ai không động lòng cơ chứ? Điều này khiến cho Hạ Lực Hành có chút khó chịu.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại. Cũng có một số chàng trai không thích phụ nữ quá trí tuệ. Nghĩ đến đây Hạ Lực Hành lắc đầu.
Chuyện của giới trẻ thì chỉ có chúng nó mới có thể nói rõ được thôi. Nhưng có cơ hội thì cũng sẽ bảo Yến Thanh đưa anh chàng trẻ tuổi Lục Vi Dân đó đến đây gặp mặt. Người anh em cột chèo đã gửi gắm Yến Thanh cho mình thì mình cũng phải quan tâm đến nó như một người dượng.
-Anh Thượng, các anh làm như vậy là quá đáng lắm! Bí thư Uông và Chủ tịch thành phố rất tức giận. Bí thư Uông nói đây không phải là biểu hiện của thế cục lớn hay nhỏ, khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu không chỉ là của Xương Châu. Sự thay đổi phát triển của nó đại diện cho vinh dự của toàn tỉnh. Hội nghị lần này các lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh cũng gật đầu đồng ý rồi. Nhưng Lê Dương các anh lại làm ra cái chuyện thế này, như thế quá là không phúc hậu rồi.
Âm thanh tiếng thở hồng hộc trong điện thoại khiến cho Thượng Quyền Trí cũng không hiểu ra sao cả. Ông ta không biết ông già này lại trở nên nóng nảy như ăn thuốc súng vậy, thiếu chút nữa là mắng um lên rồi.
- Anh Thiết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Lê Dương cách Xương Châu đến vài trăm dặm. Làm sao lại đắc tội với Xương Châu các anh chứ? Lấy Bí thư Uông ra đè nén chúng tôi, chúng tôi không chịu nổi đâu.
Thường Quyền Trí nửa đùa nửa thật đáp lại.
Bên kia đầu đây điện thoại cũng dường như thấy lời nói của mình có chút hơi quá. Cũng may Thượng Quyền Trí cũng là một lãnh đạo hành chính chủ chốt. Uông Chính Hi tuy là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy Xương Châu nhưng chuyện này thì chỉ sợ không đủ tư cách để khua tay múa chân đối với Lê Dương được.
- Anh Thượng, anh là giả vờ hồ đồ với tôi hay thật sự là không biết đấy?
Âm thanh từ đầu dây điện thoại bên kia trở nên mềm mỏng hơn.
- Anh Thiết, anh cũng đừng đánh đố nữa đi. Tôi làm sao lại giả vờ ngây ngô với anh làm gì chứ?
Thượng Quyền Trí tức giận nói. Người mà vốn có quan hệ khá tốt với ông ta lại cảm thấy ông ta nhưng đang nói dối vậy.
- Hừ, khó nói. Các anh được đấy. Một khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật không ngờ cũng có thể chạy đến cuộc họp rồi mèo khen mèo dài đuôi. Cho dù là muốn khoét tường thì cũng phải nên khiêm tốn một chút chứ. Cũng phải nên để ý một chút thể diện của chủ nhân chứ?
Âm thanh trong điện thoại trở nên sắc bén.
- Tôi thật sự là không rõ các anh ở Lê Dương cuối cùng định làm gì nữa.
- Này, anh Thiết, anh nói rõ tình hình ra một chút có được không? Anh cứ nói như vậy, tôi nghe không hiểu gì cả. Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp huyện, anh đang nói Nam Đàm sao?
Thượng Quyền Trí mơ hồ nghe ra được một số thứ. Dường như là người của Nam Đàm chạy đến hội nghị thu hút đầu tư mà Xương Châu mở ra khua tay múa chân khiến cho Xương Châu rất căm tức.
- Anh làm Chủ tịch Địa khu chẳng lẽ còn không biết việc làm của người phía dưới mình?
Âm thanh trong điện thoại hơi trào phúng.
- Khiến cho hội nghị lần này không yên ổn được. Khiến các nhà đầu tư bên ngoài lại có cái nhìn khác về tố chất của cán bộ Xương Giang của chúng tôi. Tôi đoán là phó Chủ tịch tỉnh Đổng cũng đã trao đổi ý kiến với các anh. Anh cũng có sự chuẩn bị về tư tưởng.
- Ôi, anh Thiết. Thực sự là nếu bên Nam Đàm gây ra chuyện như thế, đáng phê bình thì chúng tôi sẽ phê bình. Nhưng giống như một huyện như Nam Đàm lẽ nào lại cũng có thể làm mất mặt khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu các anh được? Căn bản có thuộc cùng tầng thứ đâu cơ chứ? Các anh đại nhân đừng so đo mấy chuyện nhỏ. Đừng so đo với bọn họ có được không?
Thượng Quyền Trí suy nghĩ cũng không biết là Nam Đàm cuối cùng là xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên khu kinh tế kỹ thuật Nam Đàm vừa xây dựng xong, chắc chắn cũng cần thu hút đầu tư. Chẳng qua là không ngờ lại đi cướp thịt từ trong miệng hổ. Ngang nhiên đến Xương Châu để mà cướp đi thức ăn. Nam Đàm cũng thực là quyết đoán.
- Được rồi, anh Thượng. Anh cũng đừng có ở đây hát đôi với tôi nữa. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, làm việc gì thì cũng phải bàn bạc hẳn hoi theo quy củ. Người ở phía dưới làm điều xằng bậy, ảnh hưởng đến hình tượng trong tỉnh. Cuối cùng thì cũng là đánh vào đầu anh và anh Hạ thôi. Không đáng đâu. Tôi không nói nhiều nữa. Anh dạy dỗ cấp dưới của mình đi nhé.
Sau khi cúp điện thoại xuống, Thượng Quyền Trí có chút buồn cười. Xem ra lần này tên Thiết Cương đó không phải tức giận nhỏ đâu. Nhưng nói lại thì hội nghị thu hút đầu tư của tỉnh, tuy nói là do Xương Châu tổ chức nhưng cũng không có quy định rõ ràng nào rằng các thành phố địa khu khác không được tham gia. Người ở dưới mình làm gì cũng chẳng sao, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn vi phạm pháp luật hay nội quy gì. Ông ta sẽ không đến nỗi vì cái chuyện như thế này mà phê bình cấp dưới của mình.
Giữa Hạ Lực Hành, Thượng Quyền Trí lần lượt nghe điện thoại thì Lục Vi Dân lại chẳng để ý nhiều như thế.
Buổi chiều khu Khai thác Phát triển Xương Châu tổ chức cho các đại biểu tham gia hội nghị đi thăm khu kinh tế mới Xương Châu. Đương nhiên không có phần của hắn. Buổi trưa hắn liên hệ được với mấy nhà đầu tư đã đồng ý đến tham quan Nam Đàm. Đợi đến tối hắn còn định đi gặp một số khách mà đã trao đổi phương thức liên lạc. Hắn tính, nếu như có thể có mười khách đến Nam Đàm xem thì không cần quan tâm lần này có thành công hay không, ít nhất cũng để lại ấn tượng cho các vị khách này. Nếu như có hai vị khách có hứng thú đầu tư xây dựng xưởng thôi thì như thế đã là lời lắm rồi.
Những người đồng ý đến xem Nam Đàm về cơ bản đều là không có ý đầu tư ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu. Nguyên nhân thì nhiều. Hoặc là quy mô đầu tư không đủ, hoặc là điệu kiện đầu tư có khoảng cách, hoặc là hướng phát triển sản nghiệp có chút không phù hợp. Thậm chí cũng có người là vì vấn đề bảo vệ môi trường không đi đến nhất trí.
Lục Vi Dân cũng không cho rằng những người này đi rồi thì nhất định sẽ vừa lòng với Nam Đàm. Mà Nam Đàm cũng không thể chỉ cần người ta có ý đầu tư thì liền vui lòng nhận hết toàn bộ. Tuy nhiên đây ít nhất cũng là một cơ hội. Một cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, mở rộng sức ảnh hưởng và danh tiếng của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm.
Lục Vi Dân cân nhắc muốn thuê một chiếc xe tốt một chút để đón mấy vị khách này đến Nam Đàm. Dù sao thì hơn hai trăm gần ba trăm km mà đi chiếc xe không ra gì thì không được. Tô Yến Thanh nghe được Lục Vi Dân muốn thuê một chiếc xe con du lịch. Sau khi do dự một lúc thì cô tỏ ý mình có thể mượn được một chiếc. Lục Vi Dân cũng biết Tô Yến Thanh có lai lịch. Ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Đổng Chiêu Dương còn quen nữa là, nên hắn không khách khí nữa, toàn quyền ủy thác cho cô.
Sáng sớm hôm sau Tô Yến Thanh mang theo một chiếc xe Toyota kiểu cũ đi vào cửa khách sạn Cẩm Phong. Loại xe Toyota kiểu cũ này ngoại trừ Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy và Thành ủy Xương Châu có mấy cái để tiếp đãi bên ngoài ra thì cũng chỉ có hai xí nghiệp lớn là xưởng 195 và nhà máy sắt thép Xương Châu mới có thôi. Lục Vi Dân nhìn biển số xe, là giấy phép Xương Giang OI nhưng không phải là xe số nhỏ. Chắc là mượn từ một xí nghiệp lớn mà chắc là mượn từ nhà máy sắt thép Xương Châu.
Nhìn thấy mấy người lục tục đi ra từ hội nghị gặp mặt nói chuyện dừng chân ở trước cửa khách sạn Cẩm Phong. Trên chiếc xe du lịch Toyota, Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh càng ân cần nghênh đón. Diêu An đứng trên sảnh ánh mắt hình viên đạn.
Y không biết ở thành phố làm sao lại dễ dàng để tình hình như thế này xảy ra trước mắt. Bên thành phố hôm qua đã can thiệp với Địa khu Lê Dương rồi mới đúng. Bí thư Uông dù thế nào cũng là kiêm Phó bí thư tỉnh ủy. Hơn nữa chuyện này vốn là do ở tỉnh định ra. Lẽ nào nói bên Lê Dương có thể không nghe?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.