Chương 370: Cao thủ! (1)
Thụy Căn
12/10/2013
- Một năm không thu tiền thuê, năm thứ hai giảm phân nửa, đứng ở góc
độ nhà đầu tư mà xem xét, phải tốn bao nhiêu năm mới có thể thu hồi
nguồn đầu tư? Nhà đầu tư ai sẽ bằng lòng làm?
Quan Hằng xem rất kỹ lưỡng, với rất nhiều vấn đề chi tiết đều suy nghĩ tường tận, không hổ danh là người tiếp xúc với nhiều phương diện.
- Mặt khác, chỉ dựa vào tình cảm chỉ e chưa đủ để có thể thu hút những thương buôn thuốc quay về. Tôi cũng biết thương buôn thuốc của Oa Cố ở toàn tỉnh đều có chút danh tiếng, hiện tại bọn họ đều ở bên ngoài phát triển. Thương nhân chính là người làm ăn nói chuyện làm ăn, không kiếm được tiền bọn họ sẽ không làm. Chính sách ưu đãi và tiền thuê miễn giảm có chút lực hấp dẫn, nhưng cơ sở chuẩn bị tiền kỳ cho xây dựng khu chợ chuyên dược liệu này ở Oa Cố cũng không được tốt, bọn họ đến có thể kiếm được tiền hay không, chỉ e bọn họ cũng phải đánh giá một chút. Đây là một vấn đề mang tính tương hỗ.
Lục Vi Dân trong lòng thầm khen, Quan Hằng này cũng thật đúng là một nhân vật, chỉ xem như vậy đã có thể phân tích rành mạch từng điểm trong đó, thảo nào có thể trở thành đại quản gia tâm phúc của Lương Quốc Uy.
- Chánh văn phòng Quan nói không sai, nhìn khu chợ này khẳng định là có phiêu lưu. Theo như lời Chánh văn phòng Quan, việc chuẩn bị tiền kỳ của Oa Cố không đầy đủ. Nói kỹ một chút, Oa Cố tuy là có thương nhân buôn thuốc có tiếng, nhưng thiếu đi việc chuẩn bị của dư luận và xây dựng thành bầu không khí cho khu chợ chuyên dược liệu. Hiện tại tùy tiện đề xuất, mọi người khó mà tin được, mọi người nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi. Rằng đến đây không biết có thể kiếm tiền hay không, xây dựng khu chợ này thành công có thể làm lên được không, phỏng chừng thương nhân buôn thuốc và nhà đầu tư trong lòng đều hồi hộp lo lắng.
Lục Vi Dân kiên nhẫn giải thích.
- Cho nên đây chính là một mâu thuẫn tổng hợp. Hoặc là có thể bước vào tuần hoàn tốt, thị trường náo nhiệt, nhà đầu tư có tiền lời, càng muốn đầu tư tài chính để tuyên truyền và hoàn thiện phương tiện, thậm chí mở rộng quy mô lớn hơn. Mà hộ kinh doanh cũng có thể kiếm tiền, tiếng tăm bay xa, càng nhiều hộ kinh doanh tìm tới, thu hút càng nhiều khách ở bên ngoài tới đây giao dịch. Ngược lại thì là tuần hoàn xấu, nhà đầu tư lỗ vốn, hộ kinh doanh làm ăn không đắt, vào rồi lại đi, cuối cùng khu chợ đóng cửa. Cho nên phát pháo thứ nhất phải đánh cho vang dội. Hiện tại Quận ủy đang cùng lúc liên lạc thương nhân buôn thuốc, hoan nghênh họ về quê nhà cống hiến. Mặt khác cũng phải tìm kiếm nhà đầu tư có thực lực và thật tinh mắt, khiến họ không nhìn chăm chú vào lợi ích trước mắt của một, hai năm đầu, mà phải nhìn lâu dài, phải tăng cường tuyên truyền mạnh, xây dựng bầu không khí thị trường, tạo dựng thanh thế.
Lương Quốc Uy không nói nhiều, Quan Hằng đã giúp y hỏi ra những vấn đề mà y nghĩ đến. Mà Lục Vi Dân trả lời cũng rất thẳng thắn, nói thẳng đến vấn đề mạo hiểm và và tình huống bết bát nhất có thể xảy ra. Điều này làm cho y càng có cảm nhận sâu thêm đối với Lục Vi Dân.
Thảo nào bên trong Địa ủy có người quen nói với mình, Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn, người phụ trách phân công quản lý công tác kinh tế khá yêu quý Lục Vi Dân, nói Lục Vi Dân là một hạt giống làm công tác kinh tốt. Điều này làm cho y cũng có chút kinh ngạc.
Thư ký của Bí thư Địa ủy lại có thể được đến Phó bí thư Địa ủy khen ngợi, điều này làm sao mà nghe cảm thấy có chút khéo léo ở đâu đó. Nhưng người quen này lại nói lời thề đây tuyệt đối là sự thật, là y nghe được Vương Chu Sơn sau khi ăn có thêm chút hơi men mà nói thật lòng như vậy.
- Vậy hiện tại công tác hai phương diện này tiến triển đến đâu rồi?
Lương Quốc Uy trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
- Có cần Huyện ủy ủng hộ gì không?
- Ha ha, Bí thư Lương, tôi đây không phải tìm đến ngài rồi sao? Không có huyện ủng hộ, khẳng định là khu chợ này vận hành không suôn sẻ. Chỉ có điều giai đoạn trước chúng tôi lo lắng công tác không làm được chắc chắn, không làm được gì, lại khiến người cười chê. Cho nên Quận ủy suy xét khiêm tốn một chút, trước tiên triển khai công tác của giai đoạn trước, sau khi có hướng rồi, mới xin huyện ủng hộ mạnh mẽ.
Lục Vi Dân cười.
- Việc liên hệ với thương nhân buôn thuốc có lượng công việc khá lớn, chúng tôi đã lần lượt liên hệ với mười mấy thương nhân, đã gặp mặt được vài vị. Những người này phần lớn trước tết đều muốn trở về quê, cho nên khoảng thời gian này trong quận tôi cùng anh Chương đều đang làm công tác trọng điểm này. Mặt khác chính là thu hút đầu tư, cũng có mấy bên đang nói đến, giống như Chánh văn phòng Quan nói, bọn họ cũng lo lắng khu chợ này có thể thực sự hoạt động được hay không, lo lắng đầu tư rồi sẽ trôi theo dòng nước, cho nên còn có chút do dự. Điều này cũng là bình thường, xem như là việc lựa chọn phương hướng của cả hai bên, chúng ta cũng phải lựa chọn, bọn họ cũng phải chọn lựa.
- Ừ, xem ra công việc trước tết của Oa Cố các cậu rất nặng đây, cũng sắp hết năm rồi, sợ là bận tối mày tối mặt nhỉ?
Lương Quốc Uy gật đầu.
- Ngồi xuống nào, ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.
- Ha ha, Bí thư Lương, tôi nói thật, muốn nói bận cũng không hẳn là vậy. Quận ủy là cơ quan đại diện của Huyện ủy, chủ yếu là để tăng cường công tác lãnh đạo, công việc chi tiết thì các xã, thị trấn tự nắm. Quan điểm của tôi chính là Quận ủy nắm lấy việc lớn.
Tâm tình Lục Vi Dân rất tốt, nhất là khi thấy giọng điệu có phần khác lúc trước của Lương Quốc Uy. Mà ánh mắt Quan Hằng nhìn mình cũng có chút thâm ý không nói ra được, cũng đang nghĩ xem bữa ăn này có phải là có chút ý gì hay không.
- Hiện tại việc chấn chỉnh trị an xã hội gây phiền nhiễu ở toàn quận trong một thời gian khá dài về cơ bản đã đem lại kết quả mang tính giai đoạn. Dưới sự ủng hộ toàn lực của phòng Công an huyện, đội chuyên án gồm đội cảnh sát hình sự và lực lượng đồn Công an Oa Cố làm chủ lực đã xóa sạch năm ổ cướp kiếm ăn trên hai tỉnh lộ, bắt được mười bảy phần tử tội phạm, vẫn còn chín tên đang trốn. Hiện tại viện Kiểm sát huyện đã phê chuẩn lệnh bắt và chuyển sang khởi tố đối với mười ba người, còn bốn người đang báo bắt. Quận ủy cùng phòng Công an huyện nhận được cờ thưởng, thư cám ơn cũng có chừng mười lá. Chủ nhiệm Vương của Ủy ban Chính trị và Pháp luật Địa ủy và Trưởng phòng Công an Địa khu Tạ cũng đặc biệt đến Oa Cố tìm hiểu tình hình chuyên án lần này. Chủ nhiệm Khúc cũng đã báo cáo với Bí thư Lương chứ?
Lục Vi Dân cười một hồi rồi nói.
- Tôi xem chừng Chủ nhiệm Khúc và Trưởng phòng Bào trong hai tháng này số lần đến Oa Cố chúng tôi còn nhiều hơn so với cả năm trước nhỉ?
Không khí dường như cũng lập tức trở nên thoải mái, Quan Hằng cũng cười trêu ghẹo:
- Vi Dân, lời này là khen ngợi Chủ nhiệm Khúc hay Trưởng phòng Bào, sao tôi nghe giống như là biến thành kể khổ với Bí thư Lương vậy?
- Ha ha, Chánh văn phòng Quan, đừng chụp mũ gán dùi cui cho người khác chứ. Chủ nhiệm Khúc đối với Oa Cố chúng tôi ủng hộ đã rõ như ban ngày rồi, Trưởng phòng Bào thì không nói nữa, đã tặng cho chúng tôi một Đội trưởng đội Hình sự làm Phó bí thư Quận ủy, là trụ cột vững chắc cho cuộc chiến đấu chuyên án lần này. Tôi còn định làm một lá cờ thưởng lớn, cảm ơn phòng Công an huyện ủng hộ cho công tác của Oa Cố chúng tôi.
Tựa như nhớ tới điều gì, Lương Quốc Uy giơ tay lên xem đồng hồ:
- Quan Hằng, đi gọi điện thoại cho Nguyên Cao, xem Nguyên Cao ăn cơm hay chưa, chưa thì kêu y tới ăn một thể.
- Được, tôi đi gọi điện ngay đây.
- Quan Hằng đứng dậy vui mừng đáp. Nhà khách có một máy điện thoại, nhưng thường đều dùng hộp gỗ khóa lại, chỉ có thể nhận điện thoại, không thể gọi, nhưng có nhân viên trực.
- Bí thư Lương, chúng ta bên này thông tin liên lạc vẫn còn lạc hậu. Một người bạn đại học của tôi ở Chiết Giang năm trước cũng đã dùng điện thoại di động rồi, chúng ta bên này mới bắt đầu xài. Các lãnh đạo địa khu dùng điện thoại di động phần lớn đều vẫn do Bưu cục tỉnh tặng, một số lãnh đạo trong huyện đều vẫn đang mong ngóng.
Lục Vi Dân thở dài một hơi.
- Chênh lệch giữa khu trong đất liền chúng ta và vùng duyên hải theo quá trình cải cách mở cửa càng trở nên sâu hơn, chênh lệch chẳng những không thể kéo gần được, mà còn có khả năng càng lúc càng lớn. Mấu chốt chính là ở quan niệm, ý thức không bắt kịp. Bí thư Lương, tôi có một đề nghị sơ qua thế này, nếu có thể, có cơ hội nên tổ chức cho một số cán bộ trong huyện chúng ta đi ra ngoài tham quan. Đó sẽ không phải là loại du sơn ngoạn thủy, mà là thật sự đi những nơi xí nghiệp xã, thị trấn và kinh doanh tư nhân phát triển như Lĩnh Nam, Giang Chiết để cảm thụ một chút hơi thở của thời đại. Tôi cảm thấy cho dù là không học được gì, hoặc cảm thấy không có cách nào so bì kịp, không học, thì chí ít có thể mở mang tầm mắt, tiếp thu thêm nhiều kiến thức, mở rộng tư duy suy nghĩ, tìm hiểu một chút những gì chúng ta có thể tham khảo, học tập. Chuyển biến quan niệm chính là thực hiện trong quá trình không ngừng học tập, cảm thụ.
Nhìn sắc mặt Lương Quốc Uy có chút âm u, Lục Vi Dân biết lời này có chút phạm vào điều kiêng kị , nên đã nhanh chóng giải thích:
- Đương nhiên học không nhất định phải thông qua cách này, nhưng ít nhất tôi cảm thấy đây là một phương hướng. Chúng ta bên này bần cùng lạc hậu, lại càng cần phải tiếp thu tư tưởng mới của bên kia. Nếu không chẳng những lạc hậu so với vùng duyên hải thì thôi, nếu ở tỉnh, thậm chí ở địa khu cũng là lạc hậu, chúng ta cũng ngồi không yên.
Chương 370: Cao thủ! (2
Lương Quốc Uy dường như cũng chú ý đến điều chỉnh trong lời của Lục Vi Dân, hơi gật đầu:
- Vi Dân, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Song Phong chúng ta chính xác là cũng nên có chút thay đổi, nhưng làm thế nào để thay đổi, cái này cũng cần kế hoạch có tính chất tổng hợp. Cậu đang lấy Oa Cố làm thí điểm, là một khởi đầu rất tốt, không cần lo những lời đồn thổi nhảm nhí kia, xác định điều mình làm là đúng, thì cứ hết sức làm. Cho dù làm sai, chúng ta có thể sửa lại, vậy còn tốt hơn nhiều so với không làm, thậm chí không làm mà châm chọc.
Lục Vi Dân kinh ngạc, lời này từ miệng Lương Quốc Uy nói ra thật không dễ. Hắn thản nhiên quan sát cẩn thận vẻ mặt của Lương Quốc Uy, thấy Lương Quốc Uy không chú ý, mà là dựa theo suy nghĩ của bản thân y mà nói.
- Mấy tháng nay trong huyện có xảy ra một vài sự việc, nhưng tôi đều cảm thấy ảnh hưởng không lớn. Tôi đồng ý quan điểm đó của cậu, vấn đề then chốt của Song Phong là ở kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế, thì nhiều vấn đề mới có thể giải quyết dễ dàng. Phải học cách trong quá trình phát triển, giải quyết những vấn đề không ngừng nảy sinh, mà không phải là bị động chờ đợi để những vấn đề cũ lên men lại rồi đi ứng phó.
Lúc Quan Hằng vào, vừa lúc nghe được lời Lương Quốc Uy nói, trong lòng cũng có động đậy. Khó trách mấy ngày nay Lương Quốc Uy dường như có vẻ tinh thần không yên, y còn tưởng rằng là tâm tư không tốt. Không ngờ Lương Quốc Uy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, mình còn nói tìm cơ hội để nhắc đến, xem ra tối nay Lương Quốc Uy kêu Lục Vi Dân đến là sớm có tính toán rồi.
Gừng càng già càng cay, Lục Vi Dân vốn nghĩ Lương Quốc Uy này cũng là một nhân vật bảo thủ ăn trên ngồi trốc, nhiều lắm thì cũng là người có quyền chỉ tay điều động cân bằng nhân sự rất có nghề. Không ngờ người ta nhìn vấn đề cũng chuẩn như vậy, dường như không kém những nhân vật tự xưng là rất am hiểu thời cuộc. Xem ra bản thân cũng có chút xem nhẹ Song Phong này không có người nào cao thủ rồi.
- Bí thư Lương nói rất phải, đúng điểm chính, ngồi ở đây mà không làm gì, cũng sẽ có vấn đề thôi, mà vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Dân chúng càng ngày càng hướng tới cuộc sống tốt, kỳ vọng đối với tương lai ngày càng cao. Là một cấp Đảng ủy chính quyền, dẫn dắt dân chúng đi lên con đường tăng thu nhập, làm giàu là trách nhiệm chúng ta không thể chối từ, nếu chúng ta làm không được, vậy thì chúng ta không đạt tiêu chuẩn rồi.
Lục Vi Dân tiếp lời khen ngợi.
- Ngồi trên cương vị này sợ xảy ra vấn đề, sợ gánh rủi ro, thì vẫn sẽ có vấn đề cũ, hơn nữa còn là vấn đề không thể lảng tránh. Kiên quyết tiến thủ, dám đột phá, nhất định sẽ có vấn đề mới hiện ra. Nhưng chỉ cần chúng ta dám đối mặt với vấn đề cần giải quyết, dám nhìn thẳng vào sự thật, nghĩ cách giải quyết vấn đề, như vậy chắc chắn sẽ có được sự công nhận của dân chúng và cấp trên. Tôi cảm thấy loại phía sau mới là cách làm của một bậc lãnh đạo có trách nhiệm.
Đây mới là thấu đáo!
Đây mới là cao thủ của văn phòng Địa ủy!
Quan Hằng trong lòng thầm khen, Lục Vi Dân này quá biết cách nắm bắt tâm tính lúc này của Lương Quốc Uy, thuận theo đó mà leo lên. Lời này sợ là gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Lương Quốc Uy, xem trên mặt Lương Quốc Uy dường như không có biểu hiện là bao. Chỉ có người thân cận của Lương Quốc Uy là Quan Hằng mới có thể từ khóe miệng hơi nhếch lên của Lương Quốc Uy mà biết tâm trạng Lương Quốc Uy lúc này đang có thay đổi.
- Được rồi, Vi Dân, cậu cũng đừng ở đó mà tâng bốc tôi. Quan Hằng, Nguyên Cao có tới không?
Lương Quốc Uy khoát tay với vẻ như rất không để ý, chuyển hướng qua Quan Hằng.
- Lập tức sẽ tới ngay, y cũng vừa về nhà, vẫn chưa kịp ngồi vào bàn nữa.
Quan Hằng cười.
- Vừa rồi mới nghe lời của Bí thư Lương nói, tôi cũng rất xúc động. Trong huyện chúng ta cần phải có thay đổi, không thể cứ bảo thủ mà làm từng bước bài bản được, không thể để cho vấn đề cũ lên men thành vấn đề lớn mới đi giải quyết. Mà nên lấy cách nhìn duy vật biện chứng để nhìn nhận vấn đề mới nảy sinh, cần phải thông qua việc phát triển để giải quyết vấn đề. Quan điểm này rất chuẩn xác.
Hai người Lục Vi Dân và Quan Hằng đều đang khen mấy lời nói của mình vì được lời của Lục Vi Dân làm cho xúc động mà ngẫu hứng nói ra. Điều này khiến cho Lương Quốc Uy rất đắc ý. Nghĩ kỹ, quan điểm này của bản thân thật sự có chút khác biệt. Sau này có thể nghiền ngẫm, phát huy kỹ quan điểm này, xem xem có thể nào tìm ấn phẩm nào để phát biểu một chút, cũng coi như là xua tan đi vận đen cho khoảng thời gian đen đủi này của mình.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Quan Hằng, cậu đi bảo Đỗ Tiếu Mi nhắc ông Ngưu có thể bày biện thức ăn lên bàn rồi. Gà đồi hấp, chim bồ câu hấp cách thủy với củ từ, hai thứ nhà nghề này làm cho ngon một chút.
Lương Quốc Uy ngừng lại một chút, trầm ngâm giây lát, mới nói tiếp.
- Nguyên Cao sắp qua đây, y không có rượu thì không vui, chúng ta cũng làm vài chén đi, lấy bình rượu ngũ lương lại đây.
Xem ra Bí thư Lương này thật sự cao hứng rồi. Tuy Lương Quốc Uy có thể uống, nhưng lại hiếm khi chủ động nói ra muốn uống rượu, cho dù là có trường hợp cần phải uống rượu, cũng là nếu từ chối được thì từ chối. Như hôm nay chủ động lấy một bình rượu ngũ lương như vậy, lấy cớ Khúc Nguyên Cao không rượu không vui, nghe được như vậy, Quan Hằng cũng có chút buồn cười. Khúc Nguyên Cao nghe được sợ là cũng phải nói thầm hai câu, này Bí thư Lương, ngài muốn uống rượu, vậy cũng không thể nói tôi là không có rượu không vui, lấy cái cớ quá khó nghe này làm bia đỡ nhé.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, khi Khúc Nguyên Cao tới, ly rượu sớm đã được rót đầy, lại còn bị phạt ba ly nữa.
Nhìn Lương Quốc Uy cao hứng như vậy, cả ba người tự nhiên muốn liều mình tiếp quân tử, đều dốc sức uống. Khúc Nguyên Cao và Lương Quốc Uy tửu lượng đều tốt, Quan Hằng này lại nhìn không ra nông sâu, dù Lục Vi Dân tự thấy là tửu lượng mình không kém mà cũng có chút sợ.
Trong bữa tiệc, Quan Hằng đã rất thoải mái mà hỏi Lục Vi Dân về tình hình sinh hoạt ở Oa Cố, ví như ăn uống ngủ nghỉ, cuộc sống hằng ngày, lại hỏi Lục Vi Dân về vấn đề riêng, ví như chủ đề bạn gái. Lục Vi Dân lúc trước vẫn chưa nhận thấy, sau thấy Khúc Nguyên Cao nháy mắt cho mình, liền hiểu được. Hắn liền thoải mái giải thích Chương Minh Tuyền gợi ý nên ăn cơm ở quán của quả phụ Tùy, cùng với mối quan hệ của Tùy Lập Bình và Tùy Lập An - hai người thương nhân dược liệu giàu có nhất Oa Cố với Tùy Lập Viện. Cũng nhắc đến ý tưởng mình thông qua Tùy Lập Viện để liên hệ với hai anh em Tùy Lập Bình Tùy Lập An, hy vọng anh em nhà họ Tùy có thể gây hiệu ứng làm mẫu.
Sau khi có những lời nói này, Quan Hằng cũng mơ hồ gật đầu. Lục Vi Dân lúc này mới chú ý tới Lương Quốc Uy khi bắt đầu nghe được mình dùng cơm ở tiệm của quả phụ Tùy thì đôi lông mày đang nhíu mới giãn ra, đại khái là miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.
Sau khi ăn cơm xong Lương Quốc Uy rời khỏi bàn trước, ba người tiễn Lương Quốc Uy ra cửa nhà khách. Nhà Lương Quốc Uy liền ngay sát ký túc xá Huyện ủy, tự mình đi rồi, chỉ còn lại ba người.
- Chánh văn phòng Quan, Chủ nhiệm Khúc, hay là đến chỗ tôi ngồi một chút?
Lục Vi Dân nói phả ra hơi rượu, cười ha hả mà nói.
- Ngày hôm nay may mà có Chánh văn phòng Quan, nếu không tôi ngây ngô, hồ đồ, lại sẽ để lại trong lòng Bí thư Lương một ấn tượng không tốt. Tôi thiệt không biết sao những người này trong huyện chúng ta cả ngày chỉ biết một lòng một dạ chăm chú vào những chuyện này là sao?
- Cũng được, Chủ nhiệm Nguyên Cao, hay là chúng ta đi đến chỗ của Lục Vi Dân ngồi chơi? Xem chỗ mà Đỗ Tiếu Mi chuẩn bị tỉ mỉ cho Vi Dân của chúng ta.
Quan Hằng như cười như không liếc mắt qua Lục Vi Dân.
- Vài ngày trước Đỗ Tiếu Mi còn đặc biệt đến báo cáo, nói rằng nhà khách cung cấp hoàn cảnh sống đặc biệt tốt và sự phục vụ nhiệt tình, ấm áp cho lãnh đạo huyện, như thế nào, như thế nào đấy. Tôi sau một lúc lâu sửng sốt, không kịp phản ứng, sau đó mới cân bằng trạng thái được. Hóa ra Chủ nhiệm Đỗ của chúng ta chuẩn bị chỗ cho Ủy viên thường vụ Lục ngay trong nhà khách. Chậc chậc, hoản cảnh sống tốt thì dễ hiểu rồi, còn phục vụ ấm áp, nhiệt tình thì tôi bèn suy nghĩ. Nhà khách này có chất lượng phục vụ gì tốt chứ, tôi ở trong huyện công tác đã hai năm rồi, phải nói số lần tới nhà khách huyện này là không ít, thật sự là chưa cảm nhận được. Chứ chẳng phải là Vi Dân càng được hoan nghênh, càng được chiếu cố đặc biệt sao?
Lục Vi Dân trợn mắt há hốc mồm. Khúc Nguyên Cao vừa nghe xong cũng không nhịn được cười một trận ha ha, Quan Hằng sau khi nói xong cũng cười đến nghiêng ngả. Lục Vi Dân không biết nên phản kích như thế nào mới dở khóc dở cười mà chỉ vào Quan Hằng nói đầy vẻ oán hận:
- Chánh văn phòng Quan, tôi còn nghĩ ngài là người đứng đắn, làm gương cho tôi học tập. Những lời này sao có thể thốt ra từ miệng ngài được chứ? Ngài quả thực làm tôi không dám tin. Nói là Thái Vân Đào nói những lời như thế này thì cũng thôi, nhưng ngài là Chánh văn phòng Huyện ủy, nói lời phải có trách nhiệm chứ.
- Ơ, Vân Đào giờ là Trưởng ban tuyên giáo, vậy là tiếng nói của Đảng rồi, y nói thế này thì mới thật sự là phải chú ý. Những lời này y nói thì có thể bỏ qua, tôi nói thì lại phạm vào giới luật của trời rồi ư?
Quan Hằng bật cười.
Quan Hằng xem rất kỹ lưỡng, với rất nhiều vấn đề chi tiết đều suy nghĩ tường tận, không hổ danh là người tiếp xúc với nhiều phương diện.
- Mặt khác, chỉ dựa vào tình cảm chỉ e chưa đủ để có thể thu hút những thương buôn thuốc quay về. Tôi cũng biết thương buôn thuốc của Oa Cố ở toàn tỉnh đều có chút danh tiếng, hiện tại bọn họ đều ở bên ngoài phát triển. Thương nhân chính là người làm ăn nói chuyện làm ăn, không kiếm được tiền bọn họ sẽ không làm. Chính sách ưu đãi và tiền thuê miễn giảm có chút lực hấp dẫn, nhưng cơ sở chuẩn bị tiền kỳ cho xây dựng khu chợ chuyên dược liệu này ở Oa Cố cũng không được tốt, bọn họ đến có thể kiếm được tiền hay không, chỉ e bọn họ cũng phải đánh giá một chút. Đây là một vấn đề mang tính tương hỗ.
Lục Vi Dân trong lòng thầm khen, Quan Hằng này cũng thật đúng là một nhân vật, chỉ xem như vậy đã có thể phân tích rành mạch từng điểm trong đó, thảo nào có thể trở thành đại quản gia tâm phúc của Lương Quốc Uy.
- Chánh văn phòng Quan nói không sai, nhìn khu chợ này khẳng định là có phiêu lưu. Theo như lời Chánh văn phòng Quan, việc chuẩn bị tiền kỳ của Oa Cố không đầy đủ. Nói kỹ một chút, Oa Cố tuy là có thương nhân buôn thuốc có tiếng, nhưng thiếu đi việc chuẩn bị của dư luận và xây dựng thành bầu không khí cho khu chợ chuyên dược liệu. Hiện tại tùy tiện đề xuất, mọi người khó mà tin được, mọi người nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi. Rằng đến đây không biết có thể kiếm tiền hay không, xây dựng khu chợ này thành công có thể làm lên được không, phỏng chừng thương nhân buôn thuốc và nhà đầu tư trong lòng đều hồi hộp lo lắng.
Lục Vi Dân kiên nhẫn giải thích.
- Cho nên đây chính là một mâu thuẫn tổng hợp. Hoặc là có thể bước vào tuần hoàn tốt, thị trường náo nhiệt, nhà đầu tư có tiền lời, càng muốn đầu tư tài chính để tuyên truyền và hoàn thiện phương tiện, thậm chí mở rộng quy mô lớn hơn. Mà hộ kinh doanh cũng có thể kiếm tiền, tiếng tăm bay xa, càng nhiều hộ kinh doanh tìm tới, thu hút càng nhiều khách ở bên ngoài tới đây giao dịch. Ngược lại thì là tuần hoàn xấu, nhà đầu tư lỗ vốn, hộ kinh doanh làm ăn không đắt, vào rồi lại đi, cuối cùng khu chợ đóng cửa. Cho nên phát pháo thứ nhất phải đánh cho vang dội. Hiện tại Quận ủy đang cùng lúc liên lạc thương nhân buôn thuốc, hoan nghênh họ về quê nhà cống hiến. Mặt khác cũng phải tìm kiếm nhà đầu tư có thực lực và thật tinh mắt, khiến họ không nhìn chăm chú vào lợi ích trước mắt của một, hai năm đầu, mà phải nhìn lâu dài, phải tăng cường tuyên truyền mạnh, xây dựng bầu không khí thị trường, tạo dựng thanh thế.
Lương Quốc Uy không nói nhiều, Quan Hằng đã giúp y hỏi ra những vấn đề mà y nghĩ đến. Mà Lục Vi Dân trả lời cũng rất thẳng thắn, nói thẳng đến vấn đề mạo hiểm và và tình huống bết bát nhất có thể xảy ra. Điều này làm cho y càng có cảm nhận sâu thêm đối với Lục Vi Dân.
Thảo nào bên trong Địa ủy có người quen nói với mình, Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn, người phụ trách phân công quản lý công tác kinh tế khá yêu quý Lục Vi Dân, nói Lục Vi Dân là một hạt giống làm công tác kinh tốt. Điều này làm cho y cũng có chút kinh ngạc.
Thư ký của Bí thư Địa ủy lại có thể được đến Phó bí thư Địa ủy khen ngợi, điều này làm sao mà nghe cảm thấy có chút khéo léo ở đâu đó. Nhưng người quen này lại nói lời thề đây tuyệt đối là sự thật, là y nghe được Vương Chu Sơn sau khi ăn có thêm chút hơi men mà nói thật lòng như vậy.
- Vậy hiện tại công tác hai phương diện này tiến triển đến đâu rồi?
Lương Quốc Uy trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
- Có cần Huyện ủy ủng hộ gì không?
- Ha ha, Bí thư Lương, tôi đây không phải tìm đến ngài rồi sao? Không có huyện ủng hộ, khẳng định là khu chợ này vận hành không suôn sẻ. Chỉ có điều giai đoạn trước chúng tôi lo lắng công tác không làm được chắc chắn, không làm được gì, lại khiến người cười chê. Cho nên Quận ủy suy xét khiêm tốn một chút, trước tiên triển khai công tác của giai đoạn trước, sau khi có hướng rồi, mới xin huyện ủng hộ mạnh mẽ.
Lục Vi Dân cười.
- Việc liên hệ với thương nhân buôn thuốc có lượng công việc khá lớn, chúng tôi đã lần lượt liên hệ với mười mấy thương nhân, đã gặp mặt được vài vị. Những người này phần lớn trước tết đều muốn trở về quê, cho nên khoảng thời gian này trong quận tôi cùng anh Chương đều đang làm công tác trọng điểm này. Mặt khác chính là thu hút đầu tư, cũng có mấy bên đang nói đến, giống như Chánh văn phòng Quan nói, bọn họ cũng lo lắng khu chợ này có thể thực sự hoạt động được hay không, lo lắng đầu tư rồi sẽ trôi theo dòng nước, cho nên còn có chút do dự. Điều này cũng là bình thường, xem như là việc lựa chọn phương hướng của cả hai bên, chúng ta cũng phải lựa chọn, bọn họ cũng phải chọn lựa.
- Ừ, xem ra công việc trước tết của Oa Cố các cậu rất nặng đây, cũng sắp hết năm rồi, sợ là bận tối mày tối mặt nhỉ?
Lương Quốc Uy gật đầu.
- Ngồi xuống nào, ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.
- Ha ha, Bí thư Lương, tôi nói thật, muốn nói bận cũng không hẳn là vậy. Quận ủy là cơ quan đại diện của Huyện ủy, chủ yếu là để tăng cường công tác lãnh đạo, công việc chi tiết thì các xã, thị trấn tự nắm. Quan điểm của tôi chính là Quận ủy nắm lấy việc lớn.
Tâm tình Lục Vi Dân rất tốt, nhất là khi thấy giọng điệu có phần khác lúc trước của Lương Quốc Uy. Mà ánh mắt Quan Hằng nhìn mình cũng có chút thâm ý không nói ra được, cũng đang nghĩ xem bữa ăn này có phải là có chút ý gì hay không.
- Hiện tại việc chấn chỉnh trị an xã hội gây phiền nhiễu ở toàn quận trong một thời gian khá dài về cơ bản đã đem lại kết quả mang tính giai đoạn. Dưới sự ủng hộ toàn lực của phòng Công an huyện, đội chuyên án gồm đội cảnh sát hình sự và lực lượng đồn Công an Oa Cố làm chủ lực đã xóa sạch năm ổ cướp kiếm ăn trên hai tỉnh lộ, bắt được mười bảy phần tử tội phạm, vẫn còn chín tên đang trốn. Hiện tại viện Kiểm sát huyện đã phê chuẩn lệnh bắt và chuyển sang khởi tố đối với mười ba người, còn bốn người đang báo bắt. Quận ủy cùng phòng Công an huyện nhận được cờ thưởng, thư cám ơn cũng có chừng mười lá. Chủ nhiệm Vương của Ủy ban Chính trị và Pháp luật Địa ủy và Trưởng phòng Công an Địa khu Tạ cũng đặc biệt đến Oa Cố tìm hiểu tình hình chuyên án lần này. Chủ nhiệm Khúc cũng đã báo cáo với Bí thư Lương chứ?
Lục Vi Dân cười một hồi rồi nói.
- Tôi xem chừng Chủ nhiệm Khúc và Trưởng phòng Bào trong hai tháng này số lần đến Oa Cố chúng tôi còn nhiều hơn so với cả năm trước nhỉ?
Không khí dường như cũng lập tức trở nên thoải mái, Quan Hằng cũng cười trêu ghẹo:
- Vi Dân, lời này là khen ngợi Chủ nhiệm Khúc hay Trưởng phòng Bào, sao tôi nghe giống như là biến thành kể khổ với Bí thư Lương vậy?
- Ha ha, Chánh văn phòng Quan, đừng chụp mũ gán dùi cui cho người khác chứ. Chủ nhiệm Khúc đối với Oa Cố chúng tôi ủng hộ đã rõ như ban ngày rồi, Trưởng phòng Bào thì không nói nữa, đã tặng cho chúng tôi một Đội trưởng đội Hình sự làm Phó bí thư Quận ủy, là trụ cột vững chắc cho cuộc chiến đấu chuyên án lần này. Tôi còn định làm một lá cờ thưởng lớn, cảm ơn phòng Công an huyện ủng hộ cho công tác của Oa Cố chúng tôi.
Tựa như nhớ tới điều gì, Lương Quốc Uy giơ tay lên xem đồng hồ:
- Quan Hằng, đi gọi điện thoại cho Nguyên Cao, xem Nguyên Cao ăn cơm hay chưa, chưa thì kêu y tới ăn một thể.
- Được, tôi đi gọi điện ngay đây.
- Quan Hằng đứng dậy vui mừng đáp. Nhà khách có một máy điện thoại, nhưng thường đều dùng hộp gỗ khóa lại, chỉ có thể nhận điện thoại, không thể gọi, nhưng có nhân viên trực.
- Bí thư Lương, chúng ta bên này thông tin liên lạc vẫn còn lạc hậu. Một người bạn đại học của tôi ở Chiết Giang năm trước cũng đã dùng điện thoại di động rồi, chúng ta bên này mới bắt đầu xài. Các lãnh đạo địa khu dùng điện thoại di động phần lớn đều vẫn do Bưu cục tỉnh tặng, một số lãnh đạo trong huyện đều vẫn đang mong ngóng.
Lục Vi Dân thở dài một hơi.
- Chênh lệch giữa khu trong đất liền chúng ta và vùng duyên hải theo quá trình cải cách mở cửa càng trở nên sâu hơn, chênh lệch chẳng những không thể kéo gần được, mà còn có khả năng càng lúc càng lớn. Mấu chốt chính là ở quan niệm, ý thức không bắt kịp. Bí thư Lương, tôi có một đề nghị sơ qua thế này, nếu có thể, có cơ hội nên tổ chức cho một số cán bộ trong huyện chúng ta đi ra ngoài tham quan. Đó sẽ không phải là loại du sơn ngoạn thủy, mà là thật sự đi những nơi xí nghiệp xã, thị trấn và kinh doanh tư nhân phát triển như Lĩnh Nam, Giang Chiết để cảm thụ một chút hơi thở của thời đại. Tôi cảm thấy cho dù là không học được gì, hoặc cảm thấy không có cách nào so bì kịp, không học, thì chí ít có thể mở mang tầm mắt, tiếp thu thêm nhiều kiến thức, mở rộng tư duy suy nghĩ, tìm hiểu một chút những gì chúng ta có thể tham khảo, học tập. Chuyển biến quan niệm chính là thực hiện trong quá trình không ngừng học tập, cảm thụ.
Nhìn sắc mặt Lương Quốc Uy có chút âm u, Lục Vi Dân biết lời này có chút phạm vào điều kiêng kị , nên đã nhanh chóng giải thích:
- Đương nhiên học không nhất định phải thông qua cách này, nhưng ít nhất tôi cảm thấy đây là một phương hướng. Chúng ta bên này bần cùng lạc hậu, lại càng cần phải tiếp thu tư tưởng mới của bên kia. Nếu không chẳng những lạc hậu so với vùng duyên hải thì thôi, nếu ở tỉnh, thậm chí ở địa khu cũng là lạc hậu, chúng ta cũng ngồi không yên.
Chương 370: Cao thủ! (2
Lương Quốc Uy dường như cũng chú ý đến điều chỉnh trong lời của Lục Vi Dân, hơi gật đầu:
- Vi Dân, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Song Phong chúng ta chính xác là cũng nên có chút thay đổi, nhưng làm thế nào để thay đổi, cái này cũng cần kế hoạch có tính chất tổng hợp. Cậu đang lấy Oa Cố làm thí điểm, là một khởi đầu rất tốt, không cần lo những lời đồn thổi nhảm nhí kia, xác định điều mình làm là đúng, thì cứ hết sức làm. Cho dù làm sai, chúng ta có thể sửa lại, vậy còn tốt hơn nhiều so với không làm, thậm chí không làm mà châm chọc.
Lục Vi Dân kinh ngạc, lời này từ miệng Lương Quốc Uy nói ra thật không dễ. Hắn thản nhiên quan sát cẩn thận vẻ mặt của Lương Quốc Uy, thấy Lương Quốc Uy không chú ý, mà là dựa theo suy nghĩ của bản thân y mà nói.
- Mấy tháng nay trong huyện có xảy ra một vài sự việc, nhưng tôi đều cảm thấy ảnh hưởng không lớn. Tôi đồng ý quan điểm đó của cậu, vấn đề then chốt của Song Phong là ở kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế, thì nhiều vấn đề mới có thể giải quyết dễ dàng. Phải học cách trong quá trình phát triển, giải quyết những vấn đề không ngừng nảy sinh, mà không phải là bị động chờ đợi để những vấn đề cũ lên men lại rồi đi ứng phó.
Lúc Quan Hằng vào, vừa lúc nghe được lời Lương Quốc Uy nói, trong lòng cũng có động đậy. Khó trách mấy ngày nay Lương Quốc Uy dường như có vẻ tinh thần không yên, y còn tưởng rằng là tâm tư không tốt. Không ngờ Lương Quốc Uy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, mình còn nói tìm cơ hội để nhắc đến, xem ra tối nay Lương Quốc Uy kêu Lục Vi Dân đến là sớm có tính toán rồi.
Gừng càng già càng cay, Lục Vi Dân vốn nghĩ Lương Quốc Uy này cũng là một nhân vật bảo thủ ăn trên ngồi trốc, nhiều lắm thì cũng là người có quyền chỉ tay điều động cân bằng nhân sự rất có nghề. Không ngờ người ta nhìn vấn đề cũng chuẩn như vậy, dường như không kém những nhân vật tự xưng là rất am hiểu thời cuộc. Xem ra bản thân cũng có chút xem nhẹ Song Phong này không có người nào cao thủ rồi.
- Bí thư Lương nói rất phải, đúng điểm chính, ngồi ở đây mà không làm gì, cũng sẽ có vấn đề thôi, mà vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Dân chúng càng ngày càng hướng tới cuộc sống tốt, kỳ vọng đối với tương lai ngày càng cao. Là một cấp Đảng ủy chính quyền, dẫn dắt dân chúng đi lên con đường tăng thu nhập, làm giàu là trách nhiệm chúng ta không thể chối từ, nếu chúng ta làm không được, vậy thì chúng ta không đạt tiêu chuẩn rồi.
Lục Vi Dân tiếp lời khen ngợi.
- Ngồi trên cương vị này sợ xảy ra vấn đề, sợ gánh rủi ro, thì vẫn sẽ có vấn đề cũ, hơn nữa còn là vấn đề không thể lảng tránh. Kiên quyết tiến thủ, dám đột phá, nhất định sẽ có vấn đề mới hiện ra. Nhưng chỉ cần chúng ta dám đối mặt với vấn đề cần giải quyết, dám nhìn thẳng vào sự thật, nghĩ cách giải quyết vấn đề, như vậy chắc chắn sẽ có được sự công nhận của dân chúng và cấp trên. Tôi cảm thấy loại phía sau mới là cách làm của một bậc lãnh đạo có trách nhiệm.
Đây mới là thấu đáo!
Đây mới là cao thủ của văn phòng Địa ủy!
Quan Hằng trong lòng thầm khen, Lục Vi Dân này quá biết cách nắm bắt tâm tính lúc này của Lương Quốc Uy, thuận theo đó mà leo lên. Lời này sợ là gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Lương Quốc Uy, xem trên mặt Lương Quốc Uy dường như không có biểu hiện là bao. Chỉ có người thân cận của Lương Quốc Uy là Quan Hằng mới có thể từ khóe miệng hơi nhếch lên của Lương Quốc Uy mà biết tâm trạng Lương Quốc Uy lúc này đang có thay đổi.
- Được rồi, Vi Dân, cậu cũng đừng ở đó mà tâng bốc tôi. Quan Hằng, Nguyên Cao có tới không?
Lương Quốc Uy khoát tay với vẻ như rất không để ý, chuyển hướng qua Quan Hằng.
- Lập tức sẽ tới ngay, y cũng vừa về nhà, vẫn chưa kịp ngồi vào bàn nữa.
Quan Hằng cười.
- Vừa rồi mới nghe lời của Bí thư Lương nói, tôi cũng rất xúc động. Trong huyện chúng ta cần phải có thay đổi, không thể cứ bảo thủ mà làm từng bước bài bản được, không thể để cho vấn đề cũ lên men thành vấn đề lớn mới đi giải quyết. Mà nên lấy cách nhìn duy vật biện chứng để nhìn nhận vấn đề mới nảy sinh, cần phải thông qua việc phát triển để giải quyết vấn đề. Quan điểm này rất chuẩn xác.
Hai người Lục Vi Dân và Quan Hằng đều đang khen mấy lời nói của mình vì được lời của Lục Vi Dân làm cho xúc động mà ngẫu hứng nói ra. Điều này khiến cho Lương Quốc Uy rất đắc ý. Nghĩ kỹ, quan điểm này của bản thân thật sự có chút khác biệt. Sau này có thể nghiền ngẫm, phát huy kỹ quan điểm này, xem xem có thể nào tìm ấn phẩm nào để phát biểu một chút, cũng coi như là xua tan đi vận đen cho khoảng thời gian đen đủi này của mình.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Quan Hằng, cậu đi bảo Đỗ Tiếu Mi nhắc ông Ngưu có thể bày biện thức ăn lên bàn rồi. Gà đồi hấp, chim bồ câu hấp cách thủy với củ từ, hai thứ nhà nghề này làm cho ngon một chút.
Lương Quốc Uy ngừng lại một chút, trầm ngâm giây lát, mới nói tiếp.
- Nguyên Cao sắp qua đây, y không có rượu thì không vui, chúng ta cũng làm vài chén đi, lấy bình rượu ngũ lương lại đây.
Xem ra Bí thư Lương này thật sự cao hứng rồi. Tuy Lương Quốc Uy có thể uống, nhưng lại hiếm khi chủ động nói ra muốn uống rượu, cho dù là có trường hợp cần phải uống rượu, cũng là nếu từ chối được thì từ chối. Như hôm nay chủ động lấy một bình rượu ngũ lương như vậy, lấy cớ Khúc Nguyên Cao không rượu không vui, nghe được như vậy, Quan Hằng cũng có chút buồn cười. Khúc Nguyên Cao nghe được sợ là cũng phải nói thầm hai câu, này Bí thư Lương, ngài muốn uống rượu, vậy cũng không thể nói tôi là không có rượu không vui, lấy cái cớ quá khó nghe này làm bia đỡ nhé.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, khi Khúc Nguyên Cao tới, ly rượu sớm đã được rót đầy, lại còn bị phạt ba ly nữa.
Nhìn Lương Quốc Uy cao hứng như vậy, cả ba người tự nhiên muốn liều mình tiếp quân tử, đều dốc sức uống. Khúc Nguyên Cao và Lương Quốc Uy tửu lượng đều tốt, Quan Hằng này lại nhìn không ra nông sâu, dù Lục Vi Dân tự thấy là tửu lượng mình không kém mà cũng có chút sợ.
Trong bữa tiệc, Quan Hằng đã rất thoải mái mà hỏi Lục Vi Dân về tình hình sinh hoạt ở Oa Cố, ví như ăn uống ngủ nghỉ, cuộc sống hằng ngày, lại hỏi Lục Vi Dân về vấn đề riêng, ví như chủ đề bạn gái. Lục Vi Dân lúc trước vẫn chưa nhận thấy, sau thấy Khúc Nguyên Cao nháy mắt cho mình, liền hiểu được. Hắn liền thoải mái giải thích Chương Minh Tuyền gợi ý nên ăn cơm ở quán của quả phụ Tùy, cùng với mối quan hệ của Tùy Lập Bình và Tùy Lập An - hai người thương nhân dược liệu giàu có nhất Oa Cố với Tùy Lập Viện. Cũng nhắc đến ý tưởng mình thông qua Tùy Lập Viện để liên hệ với hai anh em Tùy Lập Bình Tùy Lập An, hy vọng anh em nhà họ Tùy có thể gây hiệu ứng làm mẫu.
Sau khi có những lời nói này, Quan Hằng cũng mơ hồ gật đầu. Lục Vi Dân lúc này mới chú ý tới Lương Quốc Uy khi bắt đầu nghe được mình dùng cơm ở tiệm của quả phụ Tùy thì đôi lông mày đang nhíu mới giãn ra, đại khái là miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.
Sau khi ăn cơm xong Lương Quốc Uy rời khỏi bàn trước, ba người tiễn Lương Quốc Uy ra cửa nhà khách. Nhà Lương Quốc Uy liền ngay sát ký túc xá Huyện ủy, tự mình đi rồi, chỉ còn lại ba người.
- Chánh văn phòng Quan, Chủ nhiệm Khúc, hay là đến chỗ tôi ngồi một chút?
Lục Vi Dân nói phả ra hơi rượu, cười ha hả mà nói.
- Ngày hôm nay may mà có Chánh văn phòng Quan, nếu không tôi ngây ngô, hồ đồ, lại sẽ để lại trong lòng Bí thư Lương một ấn tượng không tốt. Tôi thiệt không biết sao những người này trong huyện chúng ta cả ngày chỉ biết một lòng một dạ chăm chú vào những chuyện này là sao?
- Cũng được, Chủ nhiệm Nguyên Cao, hay là chúng ta đi đến chỗ của Lục Vi Dân ngồi chơi? Xem chỗ mà Đỗ Tiếu Mi chuẩn bị tỉ mỉ cho Vi Dân của chúng ta.
Quan Hằng như cười như không liếc mắt qua Lục Vi Dân.
- Vài ngày trước Đỗ Tiếu Mi còn đặc biệt đến báo cáo, nói rằng nhà khách cung cấp hoàn cảnh sống đặc biệt tốt và sự phục vụ nhiệt tình, ấm áp cho lãnh đạo huyện, như thế nào, như thế nào đấy. Tôi sau một lúc lâu sửng sốt, không kịp phản ứng, sau đó mới cân bằng trạng thái được. Hóa ra Chủ nhiệm Đỗ của chúng ta chuẩn bị chỗ cho Ủy viên thường vụ Lục ngay trong nhà khách. Chậc chậc, hoản cảnh sống tốt thì dễ hiểu rồi, còn phục vụ ấm áp, nhiệt tình thì tôi bèn suy nghĩ. Nhà khách này có chất lượng phục vụ gì tốt chứ, tôi ở trong huyện công tác đã hai năm rồi, phải nói số lần tới nhà khách huyện này là không ít, thật sự là chưa cảm nhận được. Chứ chẳng phải là Vi Dân càng được hoan nghênh, càng được chiếu cố đặc biệt sao?
Lục Vi Dân trợn mắt há hốc mồm. Khúc Nguyên Cao vừa nghe xong cũng không nhịn được cười một trận ha ha, Quan Hằng sau khi nói xong cũng cười đến nghiêng ngả. Lục Vi Dân không biết nên phản kích như thế nào mới dở khóc dở cười mà chỉ vào Quan Hằng nói đầy vẻ oán hận:
- Chánh văn phòng Quan, tôi còn nghĩ ngài là người đứng đắn, làm gương cho tôi học tập. Những lời này sao có thể thốt ra từ miệng ngài được chứ? Ngài quả thực làm tôi không dám tin. Nói là Thái Vân Đào nói những lời như thế này thì cũng thôi, nhưng ngài là Chánh văn phòng Huyện ủy, nói lời phải có trách nhiệm chứ.
- Ơ, Vân Đào giờ là Trưởng ban tuyên giáo, vậy là tiếng nói của Đảng rồi, y nói thế này thì mới thật sự là phải chú ý. Những lời này y nói thì có thể bỏ qua, tôi nói thì lại phạm vào giới luật của trời rồi ư?
Quan Hằng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.