Chương 323: Chậm rãi nhập cuộc
Thụy Căn
17/09/2013
Ở điểm này từ sau khi Chu Minh Khuê chết, hắn liền có một ý tưởng mơ hồ, mà hiện nay ý tưởng này càng ngày càng rõ ràng.
Lựa chọn đến một tương đối xa xôi và lạc hậu để chứng tỏ mình, rời xa những phong ba bão táp của huyện lị, đây hẳn là một ý tưởng tốt nhất. Đương nhiên việc này phải xem ý của Lương Quốc Uy. Tuy nhiên Lục Vi Dân biết rằng trong việc xử lý vụ án Chu Minh Khuê, hắn hẳn là đã khiến Lương Quốc Uy hài lòng. Nói thật, hắn sở dĩ bỏ bao công sức xử lý tốt vụ án Chu Minh Khuê, cũng chưa hẳn là không có ý biến việc xử lý chuyện này thành bàn đạp cho mình.
Ở điểm này mình đã cố gắng, mà hiện giờ phải xem thái độ của phía Lương Quốc Uy.
- Cậu nói Lục Vi Dân muốn xuống địa phương công tác?
Lương Quốc Uy kinh ngạc. Lời của Mạnh Dư Giang khiến y gần như nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề. Y vừa nói buổi trưa sẽ nói chuyện với Lục Vi Dân một lát, trưng cầu ý kiến của Lục Vi Dân, không ngờ Mạnh Dư Giang lại tìm đến mình trước.
- Ừ, tôi nghe lời của hắn toát ra ý này. Hắn cảm thấy mình còn quá trẻ, cứ ở lì cơ quan Huyện ủy cũng chẳng có ý nghĩa là bao. Hắn muốn xuống phía dưới trực tiếp tiếp xúc với công tác cấp cơ sở một chút. Đại khái chính là ý này.
Mạnh Dư Giang lúc đầu cũng thấy có chút khó tin. Lục Vi Dân là thư ký của Bí thư Địa ủy tiền nhiệm, hiện tại Hạ Lực Hành đã là Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Nếu hắn theo Hạ Lực Hành đến tỉnh, tiền đồ có thể nói là rộng mở. Không ngờ hắn lại lưu lại Phong Châu thì không nói, hơn nữa còn đến huyện Song Phong, giờ lại càng chủ động muốn tới quận, xã. Như thế quả thực có phần làm cho người ta nhìn không thấu người thanh niên này rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Hắn thể hiện rõ ý này?
Lương Quốc Uy nhíu mày hỏi.
- Như thế thì không, có điều tôi cảm nhận thấy hắn có ý này.
Mạnh Dư Giang cân nhắc từng câu từng chữ mà nói.
- Hẳn là ý này. Hắn vừa đến phòng làm việc của tôi nói chuyện phiếm, nói đến chuyện hội nghị thường vụ ngày mai. Hắn có khả năng cũng biết sẽ nghiên cứu vấn đề phân công công tác của hắn, cho nên mới biểu lộ chút ít như vậy.
Lương Quốc Uy chìm vào trầm tư, Lục Vi Dân này thật đúng là có chút ra chiêu không theo lẽ thường đây.
Trong vụ án của Chu Minh Khuê, biểu hiện của Lục Vi Dân có chút vượt ngoài dự đoán. Trên thực tế nếu không có Lục Vi Dân đứng ra xử lý chuyện này, Lương Quốc Uy cũng chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Nhưng không thể nghi ngờ là Lục Vi Dân đã làm rất tốt, lại không để chuyện lan rộng, xử trí vấn đề rất ổn thỏa, không để lại bao nhiêu dấu vết. Hơn nữa còn thể hiện rất xuất sắc sức ảnh hưởng Huyện ủy ở phòng Công an. Việc này đối với Đan Hùng nghĩa và người đứng sau lưng y mà nói đều là một đòn đả kích không nhỏ. Đương nhiên những chuyện này có chút giống như thể hiện rõ thái độ với mình, tuy Lương Quốc Uy không thật ưa cách Lục Vi Dân truyền lời kiểu đó.
Hiện nay Lục Vi Dân lại ra chiêu này với mình, là cảm thấy mình gác hắn sang một bên quá lâu nên dùng cách này để giải tỏa bất mãn, lùi để tiến? Hay là thực sự cảm thấy cần xuống địa phương rèn luyện một phen? Nếu là khả năng thứ nhất thì chỉ có thể chứng minh là đối phương quá ấu trĩ, vẫn chưa trưởng thành. Nếu như là khả năng thứ hai thì người thanh niên này thật sự có phần thú vị.
- Dư Giang, cậu thấy thế nào? Lục Vi Dân thực sự muốn đi rèn luyện bản thân, hay là cảm thấy Huyện ủy lâu như vậy vẫn chưa sắp xếp công tác cho hắn nên có chút buồn bực?
Mạnh Dư Giang trầm ngâm một chút, hai tay đan vào nhau, đây là biểu hiện chứng tỏ ông ta đang suy xét vấn đề:
- Tôi cảm thấy hắn không giống như là đang buồn bực. Những vấn đề khác không tiện nói, Bí thư Lương, phải chính ngài đích thân nói chuyện với hắn kỹ càng một chút, tìm hiểu ý định thực sự của hắn là ổn thỏa nhất. Đương nhiên, Bí thư Lương, ngài cũng có thể trưng cầu qua ý kiến của Phó bí thư Thích, Phó bí thư Chiêm và Phó bí thư Ngu.
- Nếu như, tôi nói là nếu như hắn thật sự có lòng muốn đến quận, xã, thì cậu cảm thấy thế nào?
Lương Quốc Uy không hề dao động, hỏi thẳng.
- Như thế chỉ sợ không thật phù hợp với ý của địa khu. Bí thư Lương, ngài biết như thế rất dễ gây ra hiểu lầm, cho rằng Huyện ủy chúng ta đang cố ý chèn ép cán bộ từ nơi khác tới. Nhất là hắn là được cán bộ cử trực tiếp từ văn phòng Địa ủy xuống, thân phận cũng rất nhạy cảm. Đột nhiên cho hắn xuống quận, xã làm việc thì không thật thích hợp.
Dừng một chút, Mạnh Dư Giang mới nói tiếp.
- Nhưng bây giờ là thời kỳ cải cách mở cửa. Làm một số thứ nghiệm mang tính đột phá ở các phương diện cũng được cấp trên khuyến khích, chỉ cần điều đó có thể có lợi cho việc triển khai công tác. Cho nên tôi thấy tốt nhất vẫn là trước tiên ngài nên tìm hiểu qua về ý định thực sự của Lục Vi Dân.
Mạnh Dư Giang này đã mở miệng nói thì lời nào cũng chín chắn kín kẽ, trước mặt mình cũng là nói khéo tránh trách nhiệm. Nhưng mối thiện cảm dành cho Lục Vi Dân lộ ra qua lời nói thì không hề che giấu, Lương Quốc Uy cũng không để ý.
Ông ta biết ấn tượng của Lục Vi Dân trong mắt Mạnh Dư Giang cũng rất tốt, còn ấn tượng Lục Vi Dân trong mắt Thích Bản Dự lại cực kém. Một người là Phó bí thư phân công quản lý Đảng và quần chúng, một người là Trưởng ban Tổ chức, cảm nhận của hai người là hoàn toàn tương phản cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng lần này là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hơn nữa là do Địa ủy trực tiếp cử xuống. Hiện giờ Huyện ủy đứng trước việc phân công công tác, không thể không suy xét tổng hợp.
- Ừ, tôi biết rồi.
Lương Quốc Uy đương nhiên cũng không trông chờ Mạnh Dư Giang tỏ thái độ rõ ràng về vấn đề này. Trên thực tế vấn đề này cũng không tới lượt Mạnh Dư Giang tỏ thái độ, ai cũng biết việc này phụ thuộc vào thái độ của mình.
Đã đến lúc nói chuyện với Lục Vi Dân kỹ càng một chút, Lương Quốc Uy cũng cảm thấy bây giờ có lẽ chính là thời cơ tốt nhất.
Sự việc ởVĩnh Tế đã chọc ra một lỗ thủng lớn như vậy, địa khu nhất định sẽ phải truy cứu trách nhiệm. Vụ án Chu Minh Khuê bị đồn huyên náo khắp nơi, bên ngoài nói đủ kiểu, mục tiêu trực tiếp nhằm vào mình. Theo rất nhiều người, xem ra ngày mình rời ghế Bí thư Huyện ủy dường như chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đến.
Lương Quốc Uy thừa nhận việc mình sử dụng Chu Minh Khuê có một vài vấn đề. Lúc trước khi đưa Chu Minh Khuê đến Oa Cố làm Bí thư Quận ủy đã có không ít người phản đối. Mấy người Ngu Khánh Phong, Mạnh Dư Giang và Quan Hằng đều tỏ ý phản đối. Mà khi Chu Minh Khuê làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Nông nghiệp huyện thì danh tiếng cũng thực sự không ra sao. Nhưng đó đều là một số việc điều tra nhưng không tìm được chứng cứ. Chính mình lúc ấy cũng bảo Ngu Khánh Phong đi điều tra kỹ càng một chút xem có phải có thứ gì có thể chứng minh hay không. Nhưng phía Ủy ban Kỷ luật lại cũng không đưa ra được thứ gì khiến người ta tin, cuối cùng Chu Minh Khuê đánh liều qua được cửa ải này. Không ngờ ở vị trí Bí thư Quận ủy Oa Cố này lại có nhiều vấn đề đến như vậy.
Vấn đề ở Oa Cố rất nhiều, điểm này Lương Quốc Uy rất rõ. Bí thư Quận ủy tiền nhiệm biểu hiện thường thường, vốn hy vọng sau khi Chu Minh Khuê đến đó có thể tận dụng kinh nghiệm công tác và quyết đoán tích lũy qua quá trình công tác trong thời gian dài ở xã và thị trấn để cải thiện tình hình. Không ngờ tất cả sức lực và quyết đoán của Chu Minh Khuê đều dồn vào đàn bà.
Biểu hiện của Chu Minh Khuê ở Oa Cố khiến Lương Quốc Uy rất thất vọng. Lương Quốc Uy cũng từng nhắc nhở người lớp trưởng năm xưa của mình này mấy lần. Nhưng Chu Minh Khuê đều mượn cố Oa Cố xa xôi, dân chúng xảo quyệt, cần thời gian dài để từ từ thuần hóa. Điều này làm cho Lương Quốc Uy rất thất vọng.
Mặc dù Chu Minh Khuê không xảy ra chuyện này, Lương Quốc Uy cũng tính phải thay Chu Minh Khuê. Chu Minh Khuê có ơn với mình là một nhẽ, ông ta có thể sắp xếp cho Chu Minh Khuê một vị trí tương đối thoải mái, nhàn nhã. Nhưng làm Bí thư Quận ủy của một quận, gánh vác trọng trách phát triển một địa phương, Chu Minh Khuê hiển nhiên là không thích hợp. Trong vấn đề này Lương Quốc Uy biết mình đã nhìn lầm người, đã phạm sai lầm thì ông ta sẽ phải sửa chữa sai lầm này.
Vấn đề ở Vĩnh Tế cũng cần giải quyết. Xảy ra vấn đề lớn như vậy, đã gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, bất luận là Quận ủy Vĩnh tế và Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế có lý do khách quan gì thì cũng cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này.
Sâu thẳm trong nội tâm Lương Quốc Uy cũng không cho rằng Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế có bao nhiêu trách nhiệm trong vấn đề này. Nói thực là không chỉ thị trấn Vĩnh Tế mà toàn huyện, thậm chí toàn bộ địa khu, toàn tỉnh dùng cách như vậy để thu thuế nông nghiệp và các khoản phí đã trở thành một chuyện bình thường. Đây không phải là vấn đề của thị trấn Vĩnh Tế, nếu nhất định phải nói có vấn đề, thì phải là vấn đề của cơ chế. Nhưng anh xảy ra chuyện, vậy thì sẽ là trách nhiệm của anh. Số mệnh đảo ngược cũng được, kém may mắn cũng được, chính anh phải nhận.
Mà biểu hiện trong việc xử lý chuyện ở thị trấn Vĩnh Tế mới là khiến Lương Quốc Uy tức giận nhất. Đứng trước một sự kiện quần chúng lớn như vậy, không ít cán bộ Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế trấn vẫn y như cũ, hoàn toàn không coi mình là một phần tử cần xử lý công việc này.
Kiểu thái độ thờ ơ này đã nói lên sức tập hợp đoàn thể và lòng trách nhiệm của cán bộ thị trấn Vĩnh Tế. Nó cũng có thể chứng tỏ sức đoàn kết và khả năng chấp hành của Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế trong vấn đề này yếu kém đến cỡ nào, xảy ra vấn đề như vậy cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cho dù là không xảy ra vụ việc có người uống thuốc sâu tự tử như lần này thì cũng xảy ra những chuyện khác.
Nền tảng của Vĩnh Tế cũng khá. Nó có một trăm ba mươi nghìn dân, năm xã, thị trấn, cũng coi là một quận nông nghiệp lớn. Lục Vi Dân nếu thật sự muốn xuống đó, có lẽ cũng là nhìn thấy nền tảng của nơi này cũng khá, xí nghiệp xã, thị trấn cũng có chút có cơ sở. Tuy nhiên một quận lớn như vậy, Lục Vi Dân cho dù là có cái mác Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hắn có thể điều khiển nổi nơi này không?
Lục Vi Dân cũng sẽ sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đến chỗ Mạnh Dư Giang nói chuyện, thể hiện ý nghĩ của mình.
Hắn lo khi Lương Quốc Uy hỏi về ý tưởng công tác của mình, mình đột nhiên đề xuất muốn xuống quận, xã làm việc sẽ khiến cho đối phương khó có thể chấp nhận. Vốn là một ý tưởng công việc rất bình thường, có lẽ sẽ bị đối phương hiểu lầm là khiêu khích không cần thiết hoặc là giải tỏa bất mãn. Như thế không tốt lắm, cho nên hắn chọn tới nói chuyện với Mạnh Dư Giang một chút.
Mạnh Dư Giang là Trưởng ban Tổ chức mà Lương Quốc Uy rất tín nhiệm, tác phong công tác cũng vô cùng chắc chắn.
Đến đây nhiều ngày như vậy, hắn về cơ bản cũng đã tiếp xúc với các lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cũng thông qua một số quan hệ xã hội để tìm hiểu tích cách, đặc điểm, tác phong công tác của các thành viên trong bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Trong ấn tượng ban đầu của Lục Vi Dân, Mạnh Dư Giang và Quan Hằng thuộc kiểu làm việc tương đối thiết thực. Còn Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Dự có quan hệ mật thiết nhất với Lương Quốc Uy, hai người rất hợp ý nhau, cũng được Lương Quốc Uy tin cậy nhất.
Về phần nói còn có hai vị Phó bí thư, Chiêm Thái Chi là phụ nữ, được phân công quản lý kinh tế. Cơ hội Lục Vi Dân tiếp xúc với đối phương không nhiều lắm, chỉ gặp mặt hai lần. Hắn cảm thấy người phụ nữ này tính cách ôn hòa, chu đáo, suy xét sự việc vô cùng chu toàn, ngoài ra cũng không có gì khác.
Mà một vị Phó bí thư khác cũng chính là người kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngu Khánh Phong. Đây là một nhân vật có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn nổi bật, chỉ cần là việc ông ta nẳm rõ thì dù là ở trước mặt Lương Quốc Uy thì cũng dám công khai nghi ngờ, phản đối.
Theo Lục Vi Dân biết, khi Chu Minh Khuê sắp được đề bạt làm Bí thư Quận ủy, Ngu Khánh Phong đã kiên quyết phản đối, nói thẳng Chu Minh Khuê chỉ biết uống rượu, đánh bài, chơi gái, thậm chí đến hội nghị thường vụ cuối cùng, ông ta cũng bỏ phiếu phản đối rõ ràng, tỏ ý muốn giữ ý kiến của mình.
Nhưng người này cũng có quan hệ rất sâu sắc với Lương Quốc Uy. Khi Lương Quốc Uy chuyển nghề trở về đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy, Ngu Khánh Phong vẫn là Bí thư Quận ủy quận Thái Hòa. Mà sau khi Lương Quốc Uy lên làm Bí thư Huyện ủy không lâu, Ngu Khánh Phong liền đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, một năm sau đã là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Hiện tại ông ta lại kiêm nhiệm chức Phó bí thư, mà rất nhiều thứ trong chuyện này do Lục Vi Dân mới đến nên vẫn chưa rõ lắm.
Thông qua Mạnh Dư Giang Lục Vi Dân có thể truyền tin trước với Lương Quốc Uy. Đó chính là mình không muốn ở lại huyện, mà muốn xuống địa phương làm một số công việc thực tế hơn. Ở điểm này Lục Vi Dân nói rất thẳng thắn và thành khẩn với Mạnh Dư Giang về một số ý tưởng của mình. Thậm chí đến cả việc mình không theo Hạ Lực Hành đến tỉnh cũng nói rất thẳng thắn vô tư. Điều này làm cho Mạnh Dư Giang cũng có thêm nhiều thiện cảm.
Đương nhiên thiện cảm cũng chỉ là thiện cảm. Ỏ huyện Song Phong nơi Lương Quốc Uy thống lĩnh chủ đạo này, điều Mạnh Dư Giang có thể làm cho mình có lẽ cũng chỉ là giới thiệu chân thực ý nghĩ của hắn. Nhiều lắm cũng chỉ là thêm vào đó cách nhìn của ông ta, có thể làm được đến thế cũng đã là rất tốt rồi.
Lục Vi Dân cảm thấy biểu hiện của mình trong hơn mười ngày kể từ khi đến Song Phong này xem như đạt tiêu chuẩn. Vừa có điểm sáng xuất sắc để người ta thấy được, nhưng cũng không quá huyên hoang phô trương làm cho người ta phải lườm nguýt. Dùng cách nói của hắn là chậm rãi nhập cuộc, từ từ nghĩ cách, trong thời gian ngắn nhất có thể lẳng lặng hòa nhập vào huyện Song Phong này đã được coi là thành công cực lớn. Mà hiện giờ hắn tự thấy là mình làm cũng không tồi.
- Tiểu tử này, lợi hại nhỉ, ngày đầu tiên đến Song Phong chúng ta liền đến phòng Công an làm loạn. Đan Hùng Nghĩa cũng không phải là người dễ đối phó đâu, đó là thông gia của Chủ tịch huyện Lý đấy, cậu cũng không sợ đắc tội với Chủ tịch huyện Lý sao?
Khi Thái Vân Đào đến phòng làm việc của Lục Vi Dân, hắn cũng vừa từ chỗ Mạnh Dư Giang về không lâu, đang bưng một cốc hoàng nha Hoài Sơn thơm nồng màu vàng nhạt.
- Ồ, đây là hoàng nha thượng hạng của Hoài Sơn đấy, tiểu tử này, cậu kiếm chác ở đâu ra thế?
Thái Vân Đào vừa nghĩ lại, đột nhiên ngộ ra hạ thấp giọng nói, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, ra vẻ thần bí tìm hộp đựng trà khắp nơi.
- Là trà của Bí thư Hạ à? Cậu là bật mã ôn lẻn vào Bàn Đào Viên, lén ăn cổng phẩm hả?
- Thôi nào, Chủ tịch Thái, lấy đâu ra nhều cống phẩm như vậy? Bí thư Hạ không uống loại trà này, đây là Phó ban thư ký Phan Tiểu Phương tặng lúc tôi rời văn phòng Địa ủy. Ông ta từ Hoài Sơn xa xôi, đặc biệt mua loại trà tiếp đãi chuyên dùng cho khách từ tỉnh đến này. Bên Hoài Sơn sản lượng cũng không lớn, văn phòng Địa ủy cũng là ở gần nên được hưởng lộc, rẻ hơn một chút.
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Sao? Nếu ngài thích uống thì cứ cầm đi, tôi không kén chọn trà lắm, trà xanh, trà hoa, hoàng trà, hồng trà, đều có thể uống cả.
- Hài, đúng là người ở bên trên như các cậu là sướng, chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáo. Mua mấy thứ đồ này cũng có người đến thay cậu lo liệu ổn thỏa.
Thái Vân Đào chuyển người ngồi lên chiếc ghế mây đối diện với hắn.
- Điều kiện ở huyện có thể nói là thấp hơn Địa ủy rất nhiều, cậu đến lâu như vậy đã thích nghi được chưa?
- Cũng tạm được. Tôi lại cảm thấy cũng chẳng khác nhau là bao. Việc ở Địa ủy hơi phức tạp hơn một chút, ngoài việc phục vụ Bí thư Hạ ra còn phải phụ trách việc chuẩn bị các hội nghị quan trọng, điều tra nghiên cứu công tác cụ thể, lại còn thêm việc biên soạn tờ “tình hình Phong Châu“, việc nào cũng không thể bỏ.
Ấn tượng của hắn với Thái Vân Đào cũng không tồi, người này cũng mới ba sáu, ba bảy tuổi đã trở thành Chủ tịch Công đoàn, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở thời đại này cũng không phải dễ dàng gì. Trước khi Lục Vi Dân đến Song Phong, y chính là Ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất, thậm chí còn là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất. Trong số những Phó chủ tịch huyện cũng không có ai trẻ tuổi hơn y.
Tính cách y khá sôi nổi, nó có lẽ cũng có liên quan đến lý lịch nhậm chức của y. Trước kia y là một trong giáo viên dạy nhạc tại trường Trung học Số một của huyện, sau đó được điều đến đài phát thanh và truyền hình huyện. Dần dần, từ vị trí phó giám đốc đài lại được đề bạt lên làm Trưởng phòng Văn hóa thể thao huyện, sau đó gặp đúng đợt trẻ hóa đội ngũ cán bộ, yêu cầu các tỉnh phải có một cán bộ dưới 35 tuổi. Mà lúc đó số lượng các Phó chủ tịch huyện đã đủ, Ủy viên thường vụ lại vừa vặn thiếu một người, thêm vào một số nhân tố khác, y liền trở thành người may mắn cho vị trí này.
- Đúng rồi, nói tới “Tình hình Phong Châu” hiện nay như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, cậu xem kỳ ba của “Tình hình Phong Châu” chưa?
Thái Vân Đào liếc nhìn Lục Vi Dân một cái, nói có phần kỳ vọng.
- Họ đã cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm một nhát dao thật mạnh. Mặc dù bài báo này phát hành sau khi cậu đã đi, nhưng tôi thấy cậu khó tránh khỏi liên quan.
Hắn hiểu việc Thái Vân Đào nói là chuyện gì. Thực ra khi phát hành số này việc bổ nhiệm Lục Vi Dân đã được thông qua ở hội nghị Địa ủy, nhưng hắn vẫn nắm ý kiến, báo cho An Đức Kiện và ông cũng đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới đưa ra ý kiến cho phát hành. Đây có lẽ cũng là lần cuối An Đức Kiện thực hiện chức trách của Trưởng ban thư ký.
Kết quả, bài báo này vừa phát hành, lập tức đưa đến sóng gió lớn ở thành phố Phong Châu và Huyện Nam Đàm. Những mâu thuẫn vốn dĩ chỉ là được che đậy dưới lớp vỏ bọc đột nhiên trở nên gay gắt. Mà đơn vị vẫn luôn không tìm được chỗ đứng của mình là Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân Địa khu Phong Châu và Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc đều tỏ ra cực kỳ quan tâm đến việc này. Họ yêu cầu Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc huyện Nam Đàm đều phải nghiêm túc làm hết trách nhiệm, phải làm báo cáo điều tra bằng văn bản tới Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân và Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc.
- Hạng mục lớn nhất mà huyện Nam Đàm đưa vào - một xí nghiệp sản xuất giấy bị “Tình hình Phong Châu” cho ra ánh sáng. Mấy người phòng Tổng hợp các cậu cũng không biết sao có thể lợi hại như vậy, không ngờ đã vạch trần nội tình của việc ông trùm giấu mặt của xí nghiệp này, nói trước kia xí nghiệp này làm ô nhiễm nghiêm trọng ở địa khu Lạc Môn. Nó đã trở thành nguyên nhân chính gây ô nhiễm ở Lạc Giang, hàng năm đơn thư khiếu nại tố cáo của người dân ven bờ Lạc Giang đều bay về tỉnh như tuyết.
Lựa chọn đến một tương đối xa xôi và lạc hậu để chứng tỏ mình, rời xa những phong ba bão táp của huyện lị, đây hẳn là một ý tưởng tốt nhất. Đương nhiên việc này phải xem ý của Lương Quốc Uy. Tuy nhiên Lục Vi Dân biết rằng trong việc xử lý vụ án Chu Minh Khuê, hắn hẳn là đã khiến Lương Quốc Uy hài lòng. Nói thật, hắn sở dĩ bỏ bao công sức xử lý tốt vụ án Chu Minh Khuê, cũng chưa hẳn là không có ý biến việc xử lý chuyện này thành bàn đạp cho mình.
Ở điểm này mình đã cố gắng, mà hiện giờ phải xem thái độ của phía Lương Quốc Uy.
- Cậu nói Lục Vi Dân muốn xuống địa phương công tác?
Lương Quốc Uy kinh ngạc. Lời của Mạnh Dư Giang khiến y gần như nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề. Y vừa nói buổi trưa sẽ nói chuyện với Lục Vi Dân một lát, trưng cầu ý kiến của Lục Vi Dân, không ngờ Mạnh Dư Giang lại tìm đến mình trước.
- Ừ, tôi nghe lời của hắn toát ra ý này. Hắn cảm thấy mình còn quá trẻ, cứ ở lì cơ quan Huyện ủy cũng chẳng có ý nghĩa là bao. Hắn muốn xuống phía dưới trực tiếp tiếp xúc với công tác cấp cơ sở một chút. Đại khái chính là ý này.
Mạnh Dư Giang lúc đầu cũng thấy có chút khó tin. Lục Vi Dân là thư ký của Bí thư Địa ủy tiền nhiệm, hiện tại Hạ Lực Hành đã là Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Nếu hắn theo Hạ Lực Hành đến tỉnh, tiền đồ có thể nói là rộng mở. Không ngờ hắn lại lưu lại Phong Châu thì không nói, hơn nữa còn đến huyện Song Phong, giờ lại càng chủ động muốn tới quận, xã. Như thế quả thực có phần làm cho người ta nhìn không thấu người thanh niên này rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Hắn thể hiện rõ ý này?
Lương Quốc Uy nhíu mày hỏi.
- Như thế thì không, có điều tôi cảm nhận thấy hắn có ý này.
Mạnh Dư Giang cân nhắc từng câu từng chữ mà nói.
- Hẳn là ý này. Hắn vừa đến phòng làm việc của tôi nói chuyện phiếm, nói đến chuyện hội nghị thường vụ ngày mai. Hắn có khả năng cũng biết sẽ nghiên cứu vấn đề phân công công tác của hắn, cho nên mới biểu lộ chút ít như vậy.
Lương Quốc Uy chìm vào trầm tư, Lục Vi Dân này thật đúng là có chút ra chiêu không theo lẽ thường đây.
Trong vụ án của Chu Minh Khuê, biểu hiện của Lục Vi Dân có chút vượt ngoài dự đoán. Trên thực tế nếu không có Lục Vi Dân đứng ra xử lý chuyện này, Lương Quốc Uy cũng chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Nhưng không thể nghi ngờ là Lục Vi Dân đã làm rất tốt, lại không để chuyện lan rộng, xử trí vấn đề rất ổn thỏa, không để lại bao nhiêu dấu vết. Hơn nữa còn thể hiện rất xuất sắc sức ảnh hưởng Huyện ủy ở phòng Công an. Việc này đối với Đan Hùng nghĩa và người đứng sau lưng y mà nói đều là một đòn đả kích không nhỏ. Đương nhiên những chuyện này có chút giống như thể hiện rõ thái độ với mình, tuy Lương Quốc Uy không thật ưa cách Lục Vi Dân truyền lời kiểu đó.
Hiện nay Lục Vi Dân lại ra chiêu này với mình, là cảm thấy mình gác hắn sang một bên quá lâu nên dùng cách này để giải tỏa bất mãn, lùi để tiến? Hay là thực sự cảm thấy cần xuống địa phương rèn luyện một phen? Nếu là khả năng thứ nhất thì chỉ có thể chứng minh là đối phương quá ấu trĩ, vẫn chưa trưởng thành. Nếu như là khả năng thứ hai thì người thanh niên này thật sự có phần thú vị.
- Dư Giang, cậu thấy thế nào? Lục Vi Dân thực sự muốn đi rèn luyện bản thân, hay là cảm thấy Huyện ủy lâu như vậy vẫn chưa sắp xếp công tác cho hắn nên có chút buồn bực?
Mạnh Dư Giang trầm ngâm một chút, hai tay đan vào nhau, đây là biểu hiện chứng tỏ ông ta đang suy xét vấn đề:
- Tôi cảm thấy hắn không giống như là đang buồn bực. Những vấn đề khác không tiện nói, Bí thư Lương, phải chính ngài đích thân nói chuyện với hắn kỹ càng một chút, tìm hiểu ý định thực sự của hắn là ổn thỏa nhất. Đương nhiên, Bí thư Lương, ngài cũng có thể trưng cầu qua ý kiến của Phó bí thư Thích, Phó bí thư Chiêm và Phó bí thư Ngu.
- Nếu như, tôi nói là nếu như hắn thật sự có lòng muốn đến quận, xã, thì cậu cảm thấy thế nào?
Lương Quốc Uy không hề dao động, hỏi thẳng.
- Như thế chỉ sợ không thật phù hợp với ý của địa khu. Bí thư Lương, ngài biết như thế rất dễ gây ra hiểu lầm, cho rằng Huyện ủy chúng ta đang cố ý chèn ép cán bộ từ nơi khác tới. Nhất là hắn là được cán bộ cử trực tiếp từ văn phòng Địa ủy xuống, thân phận cũng rất nhạy cảm. Đột nhiên cho hắn xuống quận, xã làm việc thì không thật thích hợp.
Dừng một chút, Mạnh Dư Giang mới nói tiếp.
- Nhưng bây giờ là thời kỳ cải cách mở cửa. Làm một số thứ nghiệm mang tính đột phá ở các phương diện cũng được cấp trên khuyến khích, chỉ cần điều đó có thể có lợi cho việc triển khai công tác. Cho nên tôi thấy tốt nhất vẫn là trước tiên ngài nên tìm hiểu qua về ý định thực sự của Lục Vi Dân.
Mạnh Dư Giang này đã mở miệng nói thì lời nào cũng chín chắn kín kẽ, trước mặt mình cũng là nói khéo tránh trách nhiệm. Nhưng mối thiện cảm dành cho Lục Vi Dân lộ ra qua lời nói thì không hề che giấu, Lương Quốc Uy cũng không để ý.
Ông ta biết ấn tượng của Lục Vi Dân trong mắt Mạnh Dư Giang cũng rất tốt, còn ấn tượng Lục Vi Dân trong mắt Thích Bản Dự lại cực kém. Một người là Phó bí thư phân công quản lý Đảng và quần chúng, một người là Trưởng ban Tổ chức, cảm nhận của hai người là hoàn toàn tương phản cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng lần này là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hơn nữa là do Địa ủy trực tiếp cử xuống. Hiện giờ Huyện ủy đứng trước việc phân công công tác, không thể không suy xét tổng hợp.
- Ừ, tôi biết rồi.
Lương Quốc Uy đương nhiên cũng không trông chờ Mạnh Dư Giang tỏ thái độ rõ ràng về vấn đề này. Trên thực tế vấn đề này cũng không tới lượt Mạnh Dư Giang tỏ thái độ, ai cũng biết việc này phụ thuộc vào thái độ của mình.
Đã đến lúc nói chuyện với Lục Vi Dân kỹ càng một chút, Lương Quốc Uy cũng cảm thấy bây giờ có lẽ chính là thời cơ tốt nhất.
Sự việc ởVĩnh Tế đã chọc ra một lỗ thủng lớn như vậy, địa khu nhất định sẽ phải truy cứu trách nhiệm. Vụ án Chu Minh Khuê bị đồn huyên náo khắp nơi, bên ngoài nói đủ kiểu, mục tiêu trực tiếp nhằm vào mình. Theo rất nhiều người, xem ra ngày mình rời ghế Bí thư Huyện ủy dường như chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đến.
Lương Quốc Uy thừa nhận việc mình sử dụng Chu Minh Khuê có một vài vấn đề. Lúc trước khi đưa Chu Minh Khuê đến Oa Cố làm Bí thư Quận ủy đã có không ít người phản đối. Mấy người Ngu Khánh Phong, Mạnh Dư Giang và Quan Hằng đều tỏ ý phản đối. Mà khi Chu Minh Khuê làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Nông nghiệp huyện thì danh tiếng cũng thực sự không ra sao. Nhưng đó đều là một số việc điều tra nhưng không tìm được chứng cứ. Chính mình lúc ấy cũng bảo Ngu Khánh Phong đi điều tra kỹ càng một chút xem có phải có thứ gì có thể chứng minh hay không. Nhưng phía Ủy ban Kỷ luật lại cũng không đưa ra được thứ gì khiến người ta tin, cuối cùng Chu Minh Khuê đánh liều qua được cửa ải này. Không ngờ ở vị trí Bí thư Quận ủy Oa Cố này lại có nhiều vấn đề đến như vậy.
Vấn đề ở Oa Cố rất nhiều, điểm này Lương Quốc Uy rất rõ. Bí thư Quận ủy tiền nhiệm biểu hiện thường thường, vốn hy vọng sau khi Chu Minh Khuê đến đó có thể tận dụng kinh nghiệm công tác và quyết đoán tích lũy qua quá trình công tác trong thời gian dài ở xã và thị trấn để cải thiện tình hình. Không ngờ tất cả sức lực và quyết đoán của Chu Minh Khuê đều dồn vào đàn bà.
Biểu hiện của Chu Minh Khuê ở Oa Cố khiến Lương Quốc Uy rất thất vọng. Lương Quốc Uy cũng từng nhắc nhở người lớp trưởng năm xưa của mình này mấy lần. Nhưng Chu Minh Khuê đều mượn cố Oa Cố xa xôi, dân chúng xảo quyệt, cần thời gian dài để từ từ thuần hóa. Điều này làm cho Lương Quốc Uy rất thất vọng.
Mặc dù Chu Minh Khuê không xảy ra chuyện này, Lương Quốc Uy cũng tính phải thay Chu Minh Khuê. Chu Minh Khuê có ơn với mình là một nhẽ, ông ta có thể sắp xếp cho Chu Minh Khuê một vị trí tương đối thoải mái, nhàn nhã. Nhưng làm Bí thư Quận ủy của một quận, gánh vác trọng trách phát triển một địa phương, Chu Minh Khuê hiển nhiên là không thích hợp. Trong vấn đề này Lương Quốc Uy biết mình đã nhìn lầm người, đã phạm sai lầm thì ông ta sẽ phải sửa chữa sai lầm này.
Vấn đề ở Vĩnh Tế cũng cần giải quyết. Xảy ra vấn đề lớn như vậy, đã gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, bất luận là Quận ủy Vĩnh tế và Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế có lý do khách quan gì thì cũng cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này.
Sâu thẳm trong nội tâm Lương Quốc Uy cũng không cho rằng Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế có bao nhiêu trách nhiệm trong vấn đề này. Nói thực là không chỉ thị trấn Vĩnh Tế mà toàn huyện, thậm chí toàn bộ địa khu, toàn tỉnh dùng cách như vậy để thu thuế nông nghiệp và các khoản phí đã trở thành một chuyện bình thường. Đây không phải là vấn đề của thị trấn Vĩnh Tế, nếu nhất định phải nói có vấn đề, thì phải là vấn đề của cơ chế. Nhưng anh xảy ra chuyện, vậy thì sẽ là trách nhiệm của anh. Số mệnh đảo ngược cũng được, kém may mắn cũng được, chính anh phải nhận.
Mà biểu hiện trong việc xử lý chuyện ở thị trấn Vĩnh Tế mới là khiến Lương Quốc Uy tức giận nhất. Đứng trước một sự kiện quần chúng lớn như vậy, không ít cán bộ Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế trấn vẫn y như cũ, hoàn toàn không coi mình là một phần tử cần xử lý công việc này.
Kiểu thái độ thờ ơ này đã nói lên sức tập hợp đoàn thể và lòng trách nhiệm của cán bộ thị trấn Vĩnh Tế. Nó cũng có thể chứng tỏ sức đoàn kết và khả năng chấp hành của Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế trong vấn đề này yếu kém đến cỡ nào, xảy ra vấn đề như vậy cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cho dù là không xảy ra vụ việc có người uống thuốc sâu tự tử như lần này thì cũng xảy ra những chuyện khác.
Nền tảng của Vĩnh Tế cũng khá. Nó có một trăm ba mươi nghìn dân, năm xã, thị trấn, cũng coi là một quận nông nghiệp lớn. Lục Vi Dân nếu thật sự muốn xuống đó, có lẽ cũng là nhìn thấy nền tảng của nơi này cũng khá, xí nghiệp xã, thị trấn cũng có chút có cơ sở. Tuy nhiên một quận lớn như vậy, Lục Vi Dân cho dù là có cái mác Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hắn có thể điều khiển nổi nơi này không?
Lục Vi Dân cũng sẽ sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đến chỗ Mạnh Dư Giang nói chuyện, thể hiện ý nghĩ của mình.
Hắn lo khi Lương Quốc Uy hỏi về ý tưởng công tác của mình, mình đột nhiên đề xuất muốn xuống quận, xã làm việc sẽ khiến cho đối phương khó có thể chấp nhận. Vốn là một ý tưởng công việc rất bình thường, có lẽ sẽ bị đối phương hiểu lầm là khiêu khích không cần thiết hoặc là giải tỏa bất mãn. Như thế không tốt lắm, cho nên hắn chọn tới nói chuyện với Mạnh Dư Giang một chút.
Mạnh Dư Giang là Trưởng ban Tổ chức mà Lương Quốc Uy rất tín nhiệm, tác phong công tác cũng vô cùng chắc chắn.
Đến đây nhiều ngày như vậy, hắn về cơ bản cũng đã tiếp xúc với các lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cũng thông qua một số quan hệ xã hội để tìm hiểu tích cách, đặc điểm, tác phong công tác của các thành viên trong bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Trong ấn tượng ban đầu của Lục Vi Dân, Mạnh Dư Giang và Quan Hằng thuộc kiểu làm việc tương đối thiết thực. Còn Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Dự có quan hệ mật thiết nhất với Lương Quốc Uy, hai người rất hợp ý nhau, cũng được Lương Quốc Uy tin cậy nhất.
Về phần nói còn có hai vị Phó bí thư, Chiêm Thái Chi là phụ nữ, được phân công quản lý kinh tế. Cơ hội Lục Vi Dân tiếp xúc với đối phương không nhiều lắm, chỉ gặp mặt hai lần. Hắn cảm thấy người phụ nữ này tính cách ôn hòa, chu đáo, suy xét sự việc vô cùng chu toàn, ngoài ra cũng không có gì khác.
Mà một vị Phó bí thư khác cũng chính là người kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngu Khánh Phong. Đây là một nhân vật có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn nổi bật, chỉ cần là việc ông ta nẳm rõ thì dù là ở trước mặt Lương Quốc Uy thì cũng dám công khai nghi ngờ, phản đối.
Theo Lục Vi Dân biết, khi Chu Minh Khuê sắp được đề bạt làm Bí thư Quận ủy, Ngu Khánh Phong đã kiên quyết phản đối, nói thẳng Chu Minh Khuê chỉ biết uống rượu, đánh bài, chơi gái, thậm chí đến hội nghị thường vụ cuối cùng, ông ta cũng bỏ phiếu phản đối rõ ràng, tỏ ý muốn giữ ý kiến của mình.
Nhưng người này cũng có quan hệ rất sâu sắc với Lương Quốc Uy. Khi Lương Quốc Uy chuyển nghề trở về đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy, Ngu Khánh Phong vẫn là Bí thư Quận ủy quận Thái Hòa. Mà sau khi Lương Quốc Uy lên làm Bí thư Huyện ủy không lâu, Ngu Khánh Phong liền đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, một năm sau đã là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Hiện tại ông ta lại kiêm nhiệm chức Phó bí thư, mà rất nhiều thứ trong chuyện này do Lục Vi Dân mới đến nên vẫn chưa rõ lắm.
Thông qua Mạnh Dư Giang Lục Vi Dân có thể truyền tin trước với Lương Quốc Uy. Đó chính là mình không muốn ở lại huyện, mà muốn xuống địa phương làm một số công việc thực tế hơn. Ở điểm này Lục Vi Dân nói rất thẳng thắn và thành khẩn với Mạnh Dư Giang về một số ý tưởng của mình. Thậm chí đến cả việc mình không theo Hạ Lực Hành đến tỉnh cũng nói rất thẳng thắn vô tư. Điều này làm cho Mạnh Dư Giang cũng có thêm nhiều thiện cảm.
Đương nhiên thiện cảm cũng chỉ là thiện cảm. Ỏ huyện Song Phong nơi Lương Quốc Uy thống lĩnh chủ đạo này, điều Mạnh Dư Giang có thể làm cho mình có lẽ cũng chỉ là giới thiệu chân thực ý nghĩ của hắn. Nhiều lắm cũng chỉ là thêm vào đó cách nhìn của ông ta, có thể làm được đến thế cũng đã là rất tốt rồi.
Lục Vi Dân cảm thấy biểu hiện của mình trong hơn mười ngày kể từ khi đến Song Phong này xem như đạt tiêu chuẩn. Vừa có điểm sáng xuất sắc để người ta thấy được, nhưng cũng không quá huyên hoang phô trương làm cho người ta phải lườm nguýt. Dùng cách nói của hắn là chậm rãi nhập cuộc, từ từ nghĩ cách, trong thời gian ngắn nhất có thể lẳng lặng hòa nhập vào huyện Song Phong này đã được coi là thành công cực lớn. Mà hiện giờ hắn tự thấy là mình làm cũng không tồi.
- Tiểu tử này, lợi hại nhỉ, ngày đầu tiên đến Song Phong chúng ta liền đến phòng Công an làm loạn. Đan Hùng Nghĩa cũng không phải là người dễ đối phó đâu, đó là thông gia của Chủ tịch huyện Lý đấy, cậu cũng không sợ đắc tội với Chủ tịch huyện Lý sao?
Khi Thái Vân Đào đến phòng làm việc của Lục Vi Dân, hắn cũng vừa từ chỗ Mạnh Dư Giang về không lâu, đang bưng một cốc hoàng nha Hoài Sơn thơm nồng màu vàng nhạt.
- Ồ, đây là hoàng nha thượng hạng của Hoài Sơn đấy, tiểu tử này, cậu kiếm chác ở đâu ra thế?
Thái Vân Đào vừa nghĩ lại, đột nhiên ngộ ra hạ thấp giọng nói, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, ra vẻ thần bí tìm hộp đựng trà khắp nơi.
- Là trà của Bí thư Hạ à? Cậu là bật mã ôn lẻn vào Bàn Đào Viên, lén ăn cổng phẩm hả?
- Thôi nào, Chủ tịch Thái, lấy đâu ra nhều cống phẩm như vậy? Bí thư Hạ không uống loại trà này, đây là Phó ban thư ký Phan Tiểu Phương tặng lúc tôi rời văn phòng Địa ủy. Ông ta từ Hoài Sơn xa xôi, đặc biệt mua loại trà tiếp đãi chuyên dùng cho khách từ tỉnh đến này. Bên Hoài Sơn sản lượng cũng không lớn, văn phòng Địa ủy cũng là ở gần nên được hưởng lộc, rẻ hơn một chút.
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Sao? Nếu ngài thích uống thì cứ cầm đi, tôi không kén chọn trà lắm, trà xanh, trà hoa, hoàng trà, hồng trà, đều có thể uống cả.
- Hài, đúng là người ở bên trên như các cậu là sướng, chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáo. Mua mấy thứ đồ này cũng có người đến thay cậu lo liệu ổn thỏa.
Thái Vân Đào chuyển người ngồi lên chiếc ghế mây đối diện với hắn.
- Điều kiện ở huyện có thể nói là thấp hơn Địa ủy rất nhiều, cậu đến lâu như vậy đã thích nghi được chưa?
- Cũng tạm được. Tôi lại cảm thấy cũng chẳng khác nhau là bao. Việc ở Địa ủy hơi phức tạp hơn một chút, ngoài việc phục vụ Bí thư Hạ ra còn phải phụ trách việc chuẩn bị các hội nghị quan trọng, điều tra nghiên cứu công tác cụ thể, lại còn thêm việc biên soạn tờ “tình hình Phong Châu“, việc nào cũng không thể bỏ.
Ấn tượng của hắn với Thái Vân Đào cũng không tồi, người này cũng mới ba sáu, ba bảy tuổi đã trở thành Chủ tịch Công đoàn, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở thời đại này cũng không phải dễ dàng gì. Trước khi Lục Vi Dân đến Song Phong, y chính là Ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất, thậm chí còn là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất. Trong số những Phó chủ tịch huyện cũng không có ai trẻ tuổi hơn y.
Tính cách y khá sôi nổi, nó có lẽ cũng có liên quan đến lý lịch nhậm chức của y. Trước kia y là một trong giáo viên dạy nhạc tại trường Trung học Số một của huyện, sau đó được điều đến đài phát thanh và truyền hình huyện. Dần dần, từ vị trí phó giám đốc đài lại được đề bạt lên làm Trưởng phòng Văn hóa thể thao huyện, sau đó gặp đúng đợt trẻ hóa đội ngũ cán bộ, yêu cầu các tỉnh phải có một cán bộ dưới 35 tuổi. Mà lúc đó số lượng các Phó chủ tịch huyện đã đủ, Ủy viên thường vụ lại vừa vặn thiếu một người, thêm vào một số nhân tố khác, y liền trở thành người may mắn cho vị trí này.
- Đúng rồi, nói tới “Tình hình Phong Châu” hiện nay như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, cậu xem kỳ ba của “Tình hình Phong Châu” chưa?
Thái Vân Đào liếc nhìn Lục Vi Dân một cái, nói có phần kỳ vọng.
- Họ đã cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm một nhát dao thật mạnh. Mặc dù bài báo này phát hành sau khi cậu đã đi, nhưng tôi thấy cậu khó tránh khỏi liên quan.
Hắn hiểu việc Thái Vân Đào nói là chuyện gì. Thực ra khi phát hành số này việc bổ nhiệm Lục Vi Dân đã được thông qua ở hội nghị Địa ủy, nhưng hắn vẫn nắm ý kiến, báo cho An Đức Kiện và ông cũng đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới đưa ra ý kiến cho phát hành. Đây có lẽ cũng là lần cuối An Đức Kiện thực hiện chức trách của Trưởng ban thư ký.
Kết quả, bài báo này vừa phát hành, lập tức đưa đến sóng gió lớn ở thành phố Phong Châu và Huyện Nam Đàm. Những mâu thuẫn vốn dĩ chỉ là được che đậy dưới lớp vỏ bọc đột nhiên trở nên gay gắt. Mà đơn vị vẫn luôn không tìm được chỗ đứng của mình là Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân Địa khu Phong Châu và Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc đều tỏ ra cực kỳ quan tâm đến việc này. Họ yêu cầu Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc huyện Nam Đàm đều phải nghiêm túc làm hết trách nhiệm, phải làm báo cáo điều tra bằng văn bản tới Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân và Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc.
- Hạng mục lớn nhất mà huyện Nam Đàm đưa vào - một xí nghiệp sản xuất giấy bị “Tình hình Phong Châu” cho ra ánh sáng. Mấy người phòng Tổng hợp các cậu cũng không biết sao có thể lợi hại như vậy, không ngờ đã vạch trần nội tình của việc ông trùm giấu mặt của xí nghiệp này, nói trước kia xí nghiệp này làm ô nhiễm nghiêm trọng ở địa khu Lạc Môn. Nó đã trở thành nguyên nhân chính gây ô nhiễm ở Lạc Giang, hàng năm đơn thư khiếu nại tố cáo của người dân ven bờ Lạc Giang đều bay về tỉnh như tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.