Chương 242: Chính trị pháp luật thật ghê gớm!
Thụy Căn
31/08/2013
- Đúng vậy, Phong Châu vừa mới xây dựng thành phố, trong công tác dựa theo pháp luật để quản lý huyện trước kia làm vẫn chưa đủ. Tố chất của đội ngũ cán bộ chính trị pháp luật của thành phố chúng ta còn cách rất xa so với yêu cầu của Ủy ban nhân dân Địa khu, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Chuyện lần trước đã thể hiện ra đội ngũ chính trị pháp luật của thành phố chúng ta tồn tại không ít vấn đề, điều này thu hút sự coi trọng cao độ của Thảnh ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Thảnh ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đang cân nhắc nghiêm túc vấn đề tác phong kỷ luật của đội ngũ chính trị pháp luật thành phố chúng ta, chuẩn bị tiến hành trao đổi và điều chỉnh với một số cán bộ trong đội ngũ chính trị pháp luật trong thời gian ngắn sắp tới.
Lời của Phùng Khả Hành khiến Lục Vi Dân kinh ngạc, nhưng hắn lập tức liền phản ứng lại, đây chẳng qua chỉ là một cái cớ. Lục Vi Dân không cho rằng sức ảnh hưởng của mình lớn tới mức vì chuyện này mà có thể khiến đội ngũ chính trị pháp luật thành phố Phong Châu tiến hành chỉnh đốn. Đương nhiên việc này có khả năng trở thành một con bài trong tay Trương Thiên Hào, mượn cơ hội này để hành động.
Thấy Lục Vi Dân không nói gì thêm, Phùng Khả Gành cười, nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc Santana bỗng tăng tốc.
Bữa cơm được đặt ở khách sạn Thiên Hà, đây cũng là một thay đổi sau khi Trương Thiên Hào nắm quyền chủ quản Phong Châu. Trước kia khi Cẩu Trị Lương đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy Phong Châu, những cuộc tiếp đãi của huyện Phong Châu thường thì đều ở khách sạn Phong Châu. Nhưng hiện nay khi mà Trương Thiên Hào lên nắm quyền, những bữa cơm loại nhỏ dần được sắp xếp chuyển sang khách sạn Thiên Hà. Nhưng các buổi hội nghị các loại thường thì vẫn được sắp xếp ở khách sạn Phong Châu, dù sao nơi đó trên danh nghĩa thì vẫn thuộc về nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu.
Từ con số những người tham gia bữa cơm này thì có thể nhìn ra đây là một bữa cơm loại nhỏ khá thân mật, ngoài Phùng Khả Hành ra, còn có hai người khác tham gia, nên nói là đều là người quen. Một người trước kia là Phó chủ tịch huyện, nay hẳn là Phó bí thư Thành ủy Phong Châu Tạ Truyền Trung. Đây cũng là một động thái về nhân sự của Trương Thiên Hào sau khi huyện Phong Châu đổi thành thành phố, khiến Tạ Truyền Trung từ vị trí Phó chủ tịch huyện chuyển tới vị trí Phó bí thư.
Người còn lại là nguyên Bí thư Đảng ủy thị trấn Quỳ Lĩnh, hiện nay là Phó chủ tịch thành phố Long Phi. Trong công tác thu hút tập đoàn Thác Đạt đến Phong Châu xây dựng nhà máy xi măng, thị trấn Quỳ Lĩnh đã làm được tương đối chắc chắn, giành được đánh giá rất tốt của phía nhà đầu tư. Đây cũng là điểm mấu chốt để Long Phi có thể vượt hẳn lên mà thành Phó Chủ tịch thành phố sau khi đổi từ huyện lên thành phố.
Lần trước khi Lôi Đặt mời cơm, về cơ bản cũng chỉ có vài người này, chẳng qua là thân phận đã thay đổi. Phùng Khả Hành từ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thành Chánh ăn phòng Thành ủy, đồng thời vào ghế Ủy viên thường vụ. Tạ Truyền Trung từ Phó chủ tịch huyện trở thành Phó bí thư Thành ủy phân công quản lý kinh tế, cũng có thể coi là một bước tiến lớn. Còn Long Phi thì càng là nhảy vọt, từ một Bí thư Đảng ủy thị trấn bước vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Lục Vi Dân chú ý tới bất kể là Tạ Truyền Trung, Phùng Khả Hành hay là Long Phi, đều có một điều đặc biệt, đó chính là tuổi đều chưa vượt quá bốn mươi lăm. Nhất là Long Phi còn chưa đến bốn mươi tuổi, đều thuộc tầm tuổi đương sức, tinh thần và thể lực dồi dào. Đương nhiên điều này có thể cũng có quan hệ rất lớn với việc bản thân Trương Thiên Hào tuổi cũng không coi là lớn.
- Rất xin lỗi, tôi đã tới muộn.
Lục Vi Dân chú ý tới bên bàn còn khuyết một ghế trống, chẳng qua là Trương Thiên Hào và Phùng Khả Hành đều chưa nói, Lục Vi Dân cũng sẽ không tiện hỏi nhiều. Lúc này đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vọng lại từ ngoài cửa.
Lục Vi Dân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, một người phụ nữ với mái tóc ngắn đang đứng ở cửa, vừa xin lỗi vừa cười bước vào.
- Bí thư Trương, vị này chắc hẳn là Thư ký Lục. Sớm đã nghe Bí thư Trương nói đến danh tiếng của cậu, nhưng ở nhà có có chút việc, nên đến muộn, thật sự xin lỗi.
Người phụ nữ vừa đi vào để tóc ngắn, khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, nhưng lại toát ra một vẻ nghiêm nghị, dứt khoát, chiếc áo gió màu hung hung đỏ khiến cô trông càng có vẻ tài giỏi, nhanh nhẹn. Lục Vi Dân chú ý tới người phụ nữ này trên người không có một thứ đồ gì không cần thiết, những thứ như hoa tai, nhẫn, vòng cổ hoặc là vòng tay mà bình thường phụ nữ thích đeo đều không có. Thứ duy nhất cô đeo chính là chiếc đồng hồ ở cổ tay - đồng hồ Chopard. Vào thời đại này, ở Phong Châu, có thể đeo một chiếc đồng hồ Chopard trên tay, đủ để thấy người này không tầm thường.
- Vi Dân, hay tôi cứ gọi cậu là Vi Dân nhé, gọi là Thư ký Lục nghe có chút không thuận tai. Tôi giới thiệu một chút, đây là nữ đồng chí tài giỏi duy nhất trong chiến tuyến chính trị pháp luật của địa khu Phong Châu chúng ta, trước kia là Chính ủy đại đội phòng Công an địa khu Lê Dương, cô Thượng Quan Thiển Tuyết. Hiện nay cô là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phong Châu chúng ta kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Trương Thiên Hào cười nói:
- Chủ nhiệm Thượng Quan, đã đến muộn thì lát nữa phải phạt uống ba chén rượu, phạt cô và Vi Dân uống ba chén!
- Bí thư Trương, như thế là không được đâu nhé. Mấy người đàn ông con trai tụ tập uống rượu, tôi đến muộn có vài phút, còn bắt tôi đỡ rượu thay các anh, các anh chẳng phải là muốn cùng Thư ký Lục uống vài chén sao? Có cần dùng đến cớ này không?
Thượng Quan Thiển Tuyết cởi chiếc áo gió ra, treo trên móc treo quần áo. Cô mặc một chiếc áo len màu trắng sữa và một chiếc váy kẻ ô vuông, chỗ nào cần khoe ra thì khoe ra, chỗ nào nên kín đáo thì kín đáo. Cô có làn da trắng như tuyết, tuy rằng dung mạo hơi không có gì nổi bật, nhưng một điểm đẹp che lấp trăm điểm xấu. Huống chi dung mạo của Thượng Quan Thiển Tuyết cũng không coi là xấu, chỉ có điều không nổi trội như những cô gái để lại ấn tượng sâu sắc với Lục Vi Dân mà thôi. Nhưng vẻ nghiêm nghị quyền thế độc đáo toát ra từ cô thì không phải là thứ những người phụ nữ khác có được.
- Ha ha, Chủ nhiệm Thượng Quan, câu nói ngày ghê gớm quá đấy. Tôi nói rõ trước, tôi và Thư ký Lục chắc chắn là phải uống trước ba chén, không cần ai tới giúp tôi đỡ rượu. Chẳng qua mấy người chúng tôi đều chờ cô đến để bắt đầu, cô lại đến muộn. Khi nãy Bí thư Trương còn nói đội ngũ chính trị pháp luật thành phố chúng ta cần phải nghiêm túc điều chỉnh tác phong kỷ luật, một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật như cô ăn cơm còn đến muộn, không xử cô đầu tiên, thì xử ai đây?
Người tiếp lời chính là Long Phi. Người này trẻ trung, sức khỏe dồi dào, tửu lượng lại tốt, thấy hôm nay Trương Thiên Hào đúng khi cao hứng, đương nhiên phải đón ý và nói hùa với lãnh đạo.
- Chà, tôi cũng là bận việc công nên mới đến muộn vài phút mà thôi, không đáng bị liệt vào vấn đề tồn tại về tác phong kỷ luật của đội ngũ chính trị pháp luật. Phó chủ tịch thành phố Long, anh cũng đừng tùy tiện chụp mũ tôi nhé, đừng biến nó thành các lãnh đạo đều cho rằng vấn đề tồn tại của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu chúng ta đều là do một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật mới lên chức là tôi mang đến, đó thật sự là mối oan uổng tày trời đấy.
Thượng Quan Thiển Tuyết thản nhiên liếc nhìn Trương Thiên Hào và Lục Vi Dân một cái, cười thoải mái tiếp lời:
- Có điều, Bí thư Trương ở đây, Thư ký Lục cũng không phải người ngoài, trong đội ngũ chính trị pháp luật thành phố chúng ta quả thực tồn tại một số vấn đề không thể xem nhẹ và dung thứ. Thư ký Lục là đương sự trong chuyện lần trước, trong chuyện này tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị và Pháp luật phải làm một bản kiểm điểm. Chuyện xảy ra lần đó cho dù có lý do nào khác, tố chất của đội ngũ chúng ta rất cần được nâng cao, một số cán bộ về cả tố chất tư tưởng và tiêu chuẩn nghiệp vụ đều khó có thể thích ứng được với sự thay đổi khi Phong Châu chúng ta đổi từ huyện lên thành phố và địa khu Phong Châu thành lập mang đến. Ở điểm này Bí thư Trương cũng đã đặc biệt đưa ra yêu cầu, chính là chuẩn bị tiến hành một cuộc chỉnh đốn thật nghiêm túc với đội ngũ cán bộ chính trị pháp luật thành phố Phong Châu chúng ta. Đối với những cán bộ không phù hợp với cương vị đang có nếu cần điều đi thì phải điều đi, cần thay đổi cương vị thì thay đổi, tuyệt đối không nhẹ tay với những vấn đề còn tồn tại, nhất định phải thay đổi triệt để tác phong không lành mạnh hiện nay.
Lục Vi Dân hơi cảm thấy ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ vị Chủ nhiệm Thượng Quan này lại nghiêm túc và thẳng thắn như vậy mà nói chuyện với mình về chuyện đó, thậm chí còn có một chút hương vị nhận tội chịu phạt trong đó.
Không sai, chuyện hôm đó mình thật sự rất tức giận. Nhưng Cẩu Diên Sinh là kẻ xấu xa khét tiếng, không biết y đã giở trò ở thành phố Phong Châu này bao nhiêu lần. Hơn nữa cha y vừa là Bí thư Huyện ủy Phong Châu tiền nhiệm, lại là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy đương nhiệm, thân phận như vậy khiến y quả thực cảm thấy mình có thể diễu võ dương oai, muốn làm gì thì làm. Hành động ở đồn công an Tây thành hôm đó chắc chắn khó có thể chấp nhận được, nhưng đây cũng chỉ là chuyện của đồn công an Tây thành, cho dù là có đề cao hơn một chút, cũng chỉ là cục Công an thành phố Phong Châu có chút vấn đề trong quản lý. Nhưng dù thế nào cũng không tới lượt đường đường là một Ủy viên thường vụ Thành ủy Phong Châu, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tới nói lời xin lỗi với mình. Việc này không thể không khiến Lục Vi Dân cảm thấy có chút được đề cao quá mà lo sợ.
- Chủ nhiệm Thượng Quan nói quá lời rồi, trong đội ngũ chính trị pháp luật có trường hợp cá biệt con sâu làm rầu nồi canh không thể nói lên điều gì. Hôm đó Chính ủy Hồ cũng đã đích thân đến đồn công an, thật ra tôi lại muốn cảm ơn Chính ủy Hồ, nếu không chuyện hôm đó không biết sẽ còn đi tới mức nào. Tôi cũng tin tưởng cục Công an thành phố Phong Châu có thể xử lý tốt những vấn đề loại này.
Lục Vi Dân cân nhắc câu chữ. Hắn cảm thấy chuyện này chỉ sợ không hề đơn giản như vậy. Nhìn thái độ có phần kỳ lạ của Trương Thiên Hào và Thượng Quan Thiển Tuyết cùng với Phùng Khả Hành, Lục Vi Dân cảm thấy mình dường như có chút cảm giác đã trở thành một khẩu súng. Chẳng lẽ bọn họ chính là muốn lợi dụng chuyện hôm đó mình gặp phải để biến thành mồi lửa cho một số hoạt động nào đó của họ?
Nhưng có cần dùng đến chuyện đó của mình để làm ngòi nổ không? Lục Vi Dân có chút không nắm chắc.
Đồng Lập Trụ sau đó lại tới chỗ mình một chuyến, cũng nói với mình chuyện lần này sau khi Phong Châu thành lập địa khu, đội ngũ chính trị pháp luật sẽ đón một đợt điều chỉnh thật lớn, cục Công an thành phố Phong Châu chắc chắn chính là lốc xoáy giữa cơn bão.
Đội ngũ chính trị pháp luật nguyên bản của huyện Phong Châu từ trước đến nay vẫn là đội ngũ do Cẩu Trị Lương nắm chắc nhất. Trong thời gian dài Trương Thiên Hào đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Phong Châu, đã nhiều lần, trong những hoàn cảnh khác nhau phê bình trị an xã hội Phong Châu hỗn loạn, tác phong của đội ngũ chính trị pháp luật không đứng đắn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội của Phong Châu, cũng kìm hãm sự hoàn thiện môi trường đầu tư ở Phong Châu. Anh ta cũng mấy lần đề xuất phải chỉnh đốn tác phong của đội ngũ chính trị pháp luật.
Nhưng đội ngũ chính trị pháp luật này vẫn luôn do tay chân trung thành của Cầu Trị Lương là Phó bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hà Trọng Cửu thâu tóm. Ý đồ của Trương Thiên Hào liền chưa bao giờ có thể thực sự được quán triệt ở đội ngũ chính trị pháp luật này.
Hà Trọng Cửu này chưa từng làm trong đội ngũ chính trị pháp luật, lại có thể thâu tóm chắc chắn quyền điều phối nhân sự của hệ thống chính trị pháp luật huyện Phong Châu, ngoại trừ sự ủng hộ mạnh mẽ của người có lúc đã đảm nhận Bí thư Huyện ủy là Cẩu Trị Lương, người này cũng thực sự biết cách lộng quyền.
Một vài lãnh đạo chủ chốt của hệ thống chính trị pháp luật huyện Phong Châu đều theo sát từng bước, cục diện kiểu này vẫn liên tục duy trì trong nhiều năm. Đến Ủy ban Chính trị Pháp luật địa khu Lê Dương cũng từng hy vọng sẽ tiến hành chuyển đổi chức vụ giữa Trưởng phòng Công an huyện Phong Châu và Viện trưởng viện kiểm sát, nhưng bị vấp phải sự kiên quyết phản đối của huyện Phong Châu. Mấy lần phòng Công an địa khu muốn chuyển đổi chức vụ với Trưởng phòng công an nhưng cũng không được như ý. Còn tình hình ở Viện kiểm sát cũng gần như tương tự như vậy. Việc này cũng khiến cho người ngoài gọi hệ thống chính trị pháp luật huyện Phong Châu là vương quốc độc lập không ai có thể can thiệp.
Lời của Phùng Khả Hành khiến Lục Vi Dân kinh ngạc, nhưng hắn lập tức liền phản ứng lại, đây chẳng qua chỉ là một cái cớ. Lục Vi Dân không cho rằng sức ảnh hưởng của mình lớn tới mức vì chuyện này mà có thể khiến đội ngũ chính trị pháp luật thành phố Phong Châu tiến hành chỉnh đốn. Đương nhiên việc này có khả năng trở thành một con bài trong tay Trương Thiên Hào, mượn cơ hội này để hành động.
Thấy Lục Vi Dân không nói gì thêm, Phùng Khả Gành cười, nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc Santana bỗng tăng tốc.
Bữa cơm được đặt ở khách sạn Thiên Hà, đây cũng là một thay đổi sau khi Trương Thiên Hào nắm quyền chủ quản Phong Châu. Trước kia khi Cẩu Trị Lương đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy Phong Châu, những cuộc tiếp đãi của huyện Phong Châu thường thì đều ở khách sạn Phong Châu. Nhưng hiện nay khi mà Trương Thiên Hào lên nắm quyền, những bữa cơm loại nhỏ dần được sắp xếp chuyển sang khách sạn Thiên Hà. Nhưng các buổi hội nghị các loại thường thì vẫn được sắp xếp ở khách sạn Phong Châu, dù sao nơi đó trên danh nghĩa thì vẫn thuộc về nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu.
Từ con số những người tham gia bữa cơm này thì có thể nhìn ra đây là một bữa cơm loại nhỏ khá thân mật, ngoài Phùng Khả Hành ra, còn có hai người khác tham gia, nên nói là đều là người quen. Một người trước kia là Phó chủ tịch huyện, nay hẳn là Phó bí thư Thành ủy Phong Châu Tạ Truyền Trung. Đây cũng là một động thái về nhân sự của Trương Thiên Hào sau khi huyện Phong Châu đổi thành thành phố, khiến Tạ Truyền Trung từ vị trí Phó chủ tịch huyện chuyển tới vị trí Phó bí thư.
Người còn lại là nguyên Bí thư Đảng ủy thị trấn Quỳ Lĩnh, hiện nay là Phó chủ tịch thành phố Long Phi. Trong công tác thu hút tập đoàn Thác Đạt đến Phong Châu xây dựng nhà máy xi măng, thị trấn Quỳ Lĩnh đã làm được tương đối chắc chắn, giành được đánh giá rất tốt của phía nhà đầu tư. Đây cũng là điểm mấu chốt để Long Phi có thể vượt hẳn lên mà thành Phó Chủ tịch thành phố sau khi đổi từ huyện lên thành phố.
Lần trước khi Lôi Đặt mời cơm, về cơ bản cũng chỉ có vài người này, chẳng qua là thân phận đã thay đổi. Phùng Khả Hành từ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thành Chánh ăn phòng Thành ủy, đồng thời vào ghế Ủy viên thường vụ. Tạ Truyền Trung từ Phó chủ tịch huyện trở thành Phó bí thư Thành ủy phân công quản lý kinh tế, cũng có thể coi là một bước tiến lớn. Còn Long Phi thì càng là nhảy vọt, từ một Bí thư Đảng ủy thị trấn bước vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Lục Vi Dân chú ý tới bất kể là Tạ Truyền Trung, Phùng Khả Hành hay là Long Phi, đều có một điều đặc biệt, đó chính là tuổi đều chưa vượt quá bốn mươi lăm. Nhất là Long Phi còn chưa đến bốn mươi tuổi, đều thuộc tầm tuổi đương sức, tinh thần và thể lực dồi dào. Đương nhiên điều này có thể cũng có quan hệ rất lớn với việc bản thân Trương Thiên Hào tuổi cũng không coi là lớn.
- Rất xin lỗi, tôi đã tới muộn.
Lục Vi Dân chú ý tới bên bàn còn khuyết một ghế trống, chẳng qua là Trương Thiên Hào và Phùng Khả Hành đều chưa nói, Lục Vi Dân cũng sẽ không tiện hỏi nhiều. Lúc này đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vọng lại từ ngoài cửa.
Lục Vi Dân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, một người phụ nữ với mái tóc ngắn đang đứng ở cửa, vừa xin lỗi vừa cười bước vào.
- Bí thư Trương, vị này chắc hẳn là Thư ký Lục. Sớm đã nghe Bí thư Trương nói đến danh tiếng của cậu, nhưng ở nhà có có chút việc, nên đến muộn, thật sự xin lỗi.
Người phụ nữ vừa đi vào để tóc ngắn, khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, nhưng lại toát ra một vẻ nghiêm nghị, dứt khoát, chiếc áo gió màu hung hung đỏ khiến cô trông càng có vẻ tài giỏi, nhanh nhẹn. Lục Vi Dân chú ý tới người phụ nữ này trên người không có một thứ đồ gì không cần thiết, những thứ như hoa tai, nhẫn, vòng cổ hoặc là vòng tay mà bình thường phụ nữ thích đeo đều không có. Thứ duy nhất cô đeo chính là chiếc đồng hồ ở cổ tay - đồng hồ Chopard. Vào thời đại này, ở Phong Châu, có thể đeo một chiếc đồng hồ Chopard trên tay, đủ để thấy người này không tầm thường.
- Vi Dân, hay tôi cứ gọi cậu là Vi Dân nhé, gọi là Thư ký Lục nghe có chút không thuận tai. Tôi giới thiệu một chút, đây là nữ đồng chí tài giỏi duy nhất trong chiến tuyến chính trị pháp luật của địa khu Phong Châu chúng ta, trước kia là Chính ủy đại đội phòng Công an địa khu Lê Dương, cô Thượng Quan Thiển Tuyết. Hiện nay cô là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phong Châu chúng ta kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Trương Thiên Hào cười nói:
- Chủ nhiệm Thượng Quan, đã đến muộn thì lát nữa phải phạt uống ba chén rượu, phạt cô và Vi Dân uống ba chén!
- Bí thư Trương, như thế là không được đâu nhé. Mấy người đàn ông con trai tụ tập uống rượu, tôi đến muộn có vài phút, còn bắt tôi đỡ rượu thay các anh, các anh chẳng phải là muốn cùng Thư ký Lục uống vài chén sao? Có cần dùng đến cớ này không?
Thượng Quan Thiển Tuyết cởi chiếc áo gió ra, treo trên móc treo quần áo. Cô mặc một chiếc áo len màu trắng sữa và một chiếc váy kẻ ô vuông, chỗ nào cần khoe ra thì khoe ra, chỗ nào nên kín đáo thì kín đáo. Cô có làn da trắng như tuyết, tuy rằng dung mạo hơi không có gì nổi bật, nhưng một điểm đẹp che lấp trăm điểm xấu. Huống chi dung mạo của Thượng Quan Thiển Tuyết cũng không coi là xấu, chỉ có điều không nổi trội như những cô gái để lại ấn tượng sâu sắc với Lục Vi Dân mà thôi. Nhưng vẻ nghiêm nghị quyền thế độc đáo toát ra từ cô thì không phải là thứ những người phụ nữ khác có được.
- Ha ha, Chủ nhiệm Thượng Quan, câu nói ngày ghê gớm quá đấy. Tôi nói rõ trước, tôi và Thư ký Lục chắc chắn là phải uống trước ba chén, không cần ai tới giúp tôi đỡ rượu. Chẳng qua mấy người chúng tôi đều chờ cô đến để bắt đầu, cô lại đến muộn. Khi nãy Bí thư Trương còn nói đội ngũ chính trị pháp luật thành phố chúng ta cần phải nghiêm túc điều chỉnh tác phong kỷ luật, một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật như cô ăn cơm còn đến muộn, không xử cô đầu tiên, thì xử ai đây?
Người tiếp lời chính là Long Phi. Người này trẻ trung, sức khỏe dồi dào, tửu lượng lại tốt, thấy hôm nay Trương Thiên Hào đúng khi cao hứng, đương nhiên phải đón ý và nói hùa với lãnh đạo.
- Chà, tôi cũng là bận việc công nên mới đến muộn vài phút mà thôi, không đáng bị liệt vào vấn đề tồn tại về tác phong kỷ luật của đội ngũ chính trị pháp luật. Phó chủ tịch thành phố Long, anh cũng đừng tùy tiện chụp mũ tôi nhé, đừng biến nó thành các lãnh đạo đều cho rằng vấn đề tồn tại của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu chúng ta đều là do một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật mới lên chức là tôi mang đến, đó thật sự là mối oan uổng tày trời đấy.
Thượng Quan Thiển Tuyết thản nhiên liếc nhìn Trương Thiên Hào và Lục Vi Dân một cái, cười thoải mái tiếp lời:
- Có điều, Bí thư Trương ở đây, Thư ký Lục cũng không phải người ngoài, trong đội ngũ chính trị pháp luật thành phố chúng ta quả thực tồn tại một số vấn đề không thể xem nhẹ và dung thứ. Thư ký Lục là đương sự trong chuyện lần trước, trong chuyện này tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị và Pháp luật phải làm một bản kiểm điểm. Chuyện xảy ra lần đó cho dù có lý do nào khác, tố chất của đội ngũ chúng ta rất cần được nâng cao, một số cán bộ về cả tố chất tư tưởng và tiêu chuẩn nghiệp vụ đều khó có thể thích ứng được với sự thay đổi khi Phong Châu chúng ta đổi từ huyện lên thành phố và địa khu Phong Châu thành lập mang đến. Ở điểm này Bí thư Trương cũng đã đặc biệt đưa ra yêu cầu, chính là chuẩn bị tiến hành một cuộc chỉnh đốn thật nghiêm túc với đội ngũ cán bộ chính trị pháp luật thành phố Phong Châu chúng ta. Đối với những cán bộ không phù hợp với cương vị đang có nếu cần điều đi thì phải điều đi, cần thay đổi cương vị thì thay đổi, tuyệt đối không nhẹ tay với những vấn đề còn tồn tại, nhất định phải thay đổi triệt để tác phong không lành mạnh hiện nay.
Lục Vi Dân hơi cảm thấy ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ vị Chủ nhiệm Thượng Quan này lại nghiêm túc và thẳng thắn như vậy mà nói chuyện với mình về chuyện đó, thậm chí còn có một chút hương vị nhận tội chịu phạt trong đó.
Không sai, chuyện hôm đó mình thật sự rất tức giận. Nhưng Cẩu Diên Sinh là kẻ xấu xa khét tiếng, không biết y đã giở trò ở thành phố Phong Châu này bao nhiêu lần. Hơn nữa cha y vừa là Bí thư Huyện ủy Phong Châu tiền nhiệm, lại là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy đương nhiệm, thân phận như vậy khiến y quả thực cảm thấy mình có thể diễu võ dương oai, muốn làm gì thì làm. Hành động ở đồn công an Tây thành hôm đó chắc chắn khó có thể chấp nhận được, nhưng đây cũng chỉ là chuyện của đồn công an Tây thành, cho dù là có đề cao hơn một chút, cũng chỉ là cục Công an thành phố Phong Châu có chút vấn đề trong quản lý. Nhưng dù thế nào cũng không tới lượt đường đường là một Ủy viên thường vụ Thành ủy Phong Châu, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tới nói lời xin lỗi với mình. Việc này không thể không khiến Lục Vi Dân cảm thấy có chút được đề cao quá mà lo sợ.
- Chủ nhiệm Thượng Quan nói quá lời rồi, trong đội ngũ chính trị pháp luật có trường hợp cá biệt con sâu làm rầu nồi canh không thể nói lên điều gì. Hôm đó Chính ủy Hồ cũng đã đích thân đến đồn công an, thật ra tôi lại muốn cảm ơn Chính ủy Hồ, nếu không chuyện hôm đó không biết sẽ còn đi tới mức nào. Tôi cũng tin tưởng cục Công an thành phố Phong Châu có thể xử lý tốt những vấn đề loại này.
Lục Vi Dân cân nhắc câu chữ. Hắn cảm thấy chuyện này chỉ sợ không hề đơn giản như vậy. Nhìn thái độ có phần kỳ lạ của Trương Thiên Hào và Thượng Quan Thiển Tuyết cùng với Phùng Khả Hành, Lục Vi Dân cảm thấy mình dường như có chút cảm giác đã trở thành một khẩu súng. Chẳng lẽ bọn họ chính là muốn lợi dụng chuyện hôm đó mình gặp phải để biến thành mồi lửa cho một số hoạt động nào đó của họ?
Nhưng có cần dùng đến chuyện đó của mình để làm ngòi nổ không? Lục Vi Dân có chút không nắm chắc.
Đồng Lập Trụ sau đó lại tới chỗ mình một chuyến, cũng nói với mình chuyện lần này sau khi Phong Châu thành lập địa khu, đội ngũ chính trị pháp luật sẽ đón một đợt điều chỉnh thật lớn, cục Công an thành phố Phong Châu chắc chắn chính là lốc xoáy giữa cơn bão.
Đội ngũ chính trị pháp luật nguyên bản của huyện Phong Châu từ trước đến nay vẫn là đội ngũ do Cẩu Trị Lương nắm chắc nhất. Trong thời gian dài Trương Thiên Hào đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Phong Châu, đã nhiều lần, trong những hoàn cảnh khác nhau phê bình trị an xã hội Phong Châu hỗn loạn, tác phong của đội ngũ chính trị pháp luật không đứng đắn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội của Phong Châu, cũng kìm hãm sự hoàn thiện môi trường đầu tư ở Phong Châu. Anh ta cũng mấy lần đề xuất phải chỉnh đốn tác phong của đội ngũ chính trị pháp luật.
Nhưng đội ngũ chính trị pháp luật này vẫn luôn do tay chân trung thành của Cầu Trị Lương là Phó bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hà Trọng Cửu thâu tóm. Ý đồ của Trương Thiên Hào liền chưa bao giờ có thể thực sự được quán triệt ở đội ngũ chính trị pháp luật này.
Hà Trọng Cửu này chưa từng làm trong đội ngũ chính trị pháp luật, lại có thể thâu tóm chắc chắn quyền điều phối nhân sự của hệ thống chính trị pháp luật huyện Phong Châu, ngoại trừ sự ủng hộ mạnh mẽ của người có lúc đã đảm nhận Bí thư Huyện ủy là Cẩu Trị Lương, người này cũng thực sự biết cách lộng quyền.
Một vài lãnh đạo chủ chốt của hệ thống chính trị pháp luật huyện Phong Châu đều theo sát từng bước, cục diện kiểu này vẫn liên tục duy trì trong nhiều năm. Đến Ủy ban Chính trị Pháp luật địa khu Lê Dương cũng từng hy vọng sẽ tiến hành chuyển đổi chức vụ giữa Trưởng phòng Công an huyện Phong Châu và Viện trưởng viện kiểm sát, nhưng bị vấp phải sự kiên quyết phản đối của huyện Phong Châu. Mấy lần phòng Công an địa khu muốn chuyển đổi chức vụ với Trưởng phòng công an nhưng cũng không được như ý. Còn tình hình ở Viện kiểm sát cũng gần như tương tự như vậy. Việc này cũng khiến cho người ngoài gọi hệ thống chính trị pháp luật huyện Phong Châu là vương quốc độc lập không ai có thể can thiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.