Chương 79: Chức vụ lâm thời
Thụy Căn
18/03/2013
Ở cơ quan chính quyền khó tránh khỏi việc nghe những lời đồn đại. Sự tranh luận kịch liệt giữa Tần Hải Cơ và Thẩm Tử Liệt, mãi cho đến khi Bí thư Huyện ủy An Đức Kiện mở miệng giải quyết dứt khoát thì mới ổn thỏa được chuyện này.
Tổ lãnh đạo trù bị của khu kinh tế công nghiệp Nam Đàm, tổ trưởng sẽ do Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Tào Cương đảm nhiệm. Phó tổ trưởng sẽ do Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp Lã Ngọc Xuyên đảm nhiệm. Chức Chánh văn phòng nếu không có gì bất ngờ thì sẽ do Mao Dung đảm nhiệm.
Nhưng cuối cùng, Tào Cương sợ Mao Dung kiêm nhiệm nhiều chức vụ quá thì khó có thể đảm nhiệm tốt hai hạng mục công tác của tổ lãnh đạo thu hút đầu tư và tổ lãnh đạo trù bị khu kinh tế công nghiệp mới, cho nên đã đề nghị bổ sung thêm một Phó chánh văn phòng đến hiệp trợ Mao Dung, và sinh viên mới đến văn phòng Huyện ủy công tác Lục Vi Dân sẽ đảm nhiệm vị trí này.
Lý do cũng rất đơn giản, Lục Vi Dân trong công tác tiêu thụ cây kiwi đã thể hiện năng lực rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ, có thể suy xét để chàng thanh niên này đảm nhận trọng trách.
Tần Hải Cơ lập tức phụ họa với ý kiến của Tào Cương, đề nghị Lục Vi Dân đảm nhận chức Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo, phụ trách công tác hàng ngày.
Lục Vi Dân luôn cân nhắc ý đồ của Tào Cương và Tần Hải Cơ. Tào Cương vì sao lại kéo mình đến làm Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo, và Tần Hải Cơ vì sao lại ủng hộ?
Tuy rằng chức Phó chánh văn phòng của hai tổ lãnh đạo nghe qua dường như rất có uy, nhưng Lục Vi Dân rõ ràng biết rằng hai tổ lãnh đạo này chỉ là cơ cấu lâm thời, là một cái thùng rỗng. Chẳng qua đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học mà nói thì mặc dù là Phó chánh văn phòng của tổ lãnh đạo rỗng tuếch thì vẫn là một sự hấp dẫn vô cùng. Ít nhất có thể công khai tên tuổi của mình trong các văn kiện tại Huyện ủy. Chẳng sợ là chức vụ này không hề có ý nghĩa thực chức, chỉ là hình thức bề ngoài nhưng thu hoạch đối với hắn cũng chẳng phải tầm thường.
Mao Dung là người của Vương Tự Vinh. Nếu Vương Tự Vinh không rời khỏi Nam Đàm, đợi đến cuối năm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lý về hưu thì Mao Dung sẽ tiếp nhận chức vụ này. Nhưng hiện tại Vương Tự Vinh đã đi rồi thì lại là một chuyện khác.
Tuy rằng không thể nói “người đi thì trà lạnh”, nhưng điều chỉnh sẽ là một điều tất nhiên. Để Mao Dung tiếp tục đảm nhận chức Phó chánh văn phòng, nhưng lại tước đoạt đi những quyền lực khác, chặt đứt ý nghĩa muốn tiếp nhận chức Chánh văn phòng. Ở điểm này thì An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt cũng cùng chung ý kiến, đánh giá bước tiếp theo sẽ để Chu Du Minh đến Ủy ban nhân dân huyện đảm nhận chức Chánh văn phòng.
Nhưng Tào Cương lại lôi người thân tín bên cạnh Thẩm Tử Liệt là có ý gì? Lục Vi Dân có chút đoán không ra. Tâm tư của lãnh đạo, hắn phát hiện sau khi mình tái sinh thì dường như là có chút thoái hóa và chính hắn cũng có chút nhìn không thấu.
Kỳ quái nhất là Thẩm Tử Liệt sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì không ngờ đã đồng ý với đề nghị của Tào Cương, và được hội nghị thường vụ nhất định thông qua.
Điều này cũng có nghĩa là kiếp thư ký của mình ba tháng vừa qua đã chết yểu. Điều này càng làm cho Lục Vi Dân nhận ra rằng kinh nghiệm hai mươi năm lăn lộn của mình ở kiếp trước cũng có chút hữu dụng.
Cùng Thẩm Tử Liệt bước thong thả xung quanh đầm Linh Tê. Mặt nước trong đầm xanh trong, giống như được khảm một lớp ngọc bích, quanh đầm là những hàng cây xanh um tươi tốt. Mùa này, người đến ngoại ô tản bộ không nhiều lắm, ven hồ có vẻ rất u tĩnh. Trên đường đi Thẩm Tử Liệt vẫn không nói một câu nào, và Lục Vi Dân thì cũng biết điều không lên tiếng.
Đến hiện tại thì hắn vẫn còn chưa thấu đáo suy nghĩ của Thẩm Tử Liệt. Hắn mới theo Thẩm Tử Liệt có ba tháng, bất kể từ góc độ nào thì Thẩm Tử Liệt không nên để hắn ra bên ngoài mới đúng. Nhất là cho mình đến cái gọi là tổ lãnh đạo văn phòng đó. Hắn thật sự không hiểu nổi lòng dạ của vị Chủ tịch huyện Thẩm này.
- Vi Dân, có phải trong lòng vẫn chưa có sự quyết định?
Thẩm Tử Liệt bước chân chậm lại, ra hiệu Lục Vi Dân đuổi kịp mình và bước đi song song.
- Chủ tịch huyện, nói thật thì trong lòng tôi vẫn chưa rõ lắm suy xét của Chủ tịch huyện.
Lục Vi Dân thành thật nói. Tuy trong lòng có chút mơ hồ đoán ra nhưng đây là một người sống ở thời đại này, rất nhiều ý tưởng chưa chắc đã phức tạp như hai mươi năm sau. Cho nên hắn thà dấu dốt còn hơn.
- Vậy cậu với việc thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới này cảm thấy thế nào?
Thẩm Tử Liệt hai tay chắp sau lưng, giọng điệu bình thản, dường như muốn kiểm tra Lục Vi Dân một phen.
Việc thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới? Lục Vi Dân trong lòng chấn động. Tổ lãnh đạo văn phòng thu hút đầu tư và văn phòng thu hút đầu tư có gì khác nhau? Khu kinh tế mới chuẩn bị xây dựng văn phòng tổ lãnh đạo và chuẩn bị xây dựng văn phòng thì có gì khác nhau? Người trước thì là cơ cấu tổ lãnh đạo phối hợp, có thể nói là hữu danh vô thực. Người sau thì cơ cấu chấp hành thật sự. Điều này có sự khác biệt rất lớn. Thẩm Tử Liệt tinh tế, tất nhiên sẽ không nói sai. Lục Vi Dân thậm chí khi nghe y nói ra điều này cố ý tăng thêm giọng điệu.
- Chủ tịch huyện, cá nhân tôi cảm thấy, nếu như đi làm mà chỉ có bề ngoài thì ý nghĩa sẽ không lớn. Nhưng nếu phải nắm chắc hai hạng mục công tác này thì kết quả sẽ khác nhau một trời một vực.
Lục Vi Dân mơ hồ hiểu được ý tứ của Thẩm Tử Liệt, mà ý tưởng của Tào Cương và Tần Hải Cơ hắn cũng mơ hồ nghiệm ra được một ít.
Tào Cương và Tần Hải Cơ cho đến bây giờ vốn không cảm thấy việc thành lập tổ lãnh đạo văn phòng thu hút đầu tư có bao nhiêu sơ suất. Đại khái là cảm thấy đây là một mánh lới chọc người của Thẩm Tử Liệt sau khi được chọn làm Chủ tịch huyện. Mặc dù là có Ủy viên thường vụ bên trong, thậm chí bao gồm An Đức Kiện nhưng đại khái vẫn cảm thấy đây là một động tác thể hiện quá lớn, không ai cho rằng hai ba người là có thể chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới trong khi địa khu Lê Dương chưa có tiền lệ xây dựng này. Cho nên bọn họ lấy lui vì tiến, đồng ý thành lập hai cơ cấu này.
Mao Dung bị đẩy đi, chỉ sợ là Thẩm Tử Liệt và An Đức Kiện đã có sự ăn ý trước. Mà Tần Hải Cơ và Tào Cương đột nhiên đem thân tín của Thẩm Tử Liệt đi, từ một góc độ nào đó chính là tán thành năng lực của mình. Xem ra thì biểu hiện của hắn trong việc tiêu thụ cây kiwi khiến Tần Hải Cơ và Tào Cương có chút không thoải mái. Trong khi tất cả mọi công lao đều dồn hết cho Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh. Loại cảm giác này thật không thoải mái chút nào.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân thậm chí có chút hơi đắc ý. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, có thể khiến cho các lãnh đạo có ấn tượng ban đầu khá tốt với mình, mặc dù là có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, thì cũng phải có chút thực tài mới được.
Tổ lãnh đạo trù bị của khu kinh tế công nghiệp Nam Đàm, tổ trưởng sẽ do Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Tào Cương đảm nhiệm. Phó tổ trưởng sẽ do Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp Lã Ngọc Xuyên đảm nhiệm. Chức Chánh văn phòng nếu không có gì bất ngờ thì sẽ do Mao Dung đảm nhiệm.
Nhưng cuối cùng, Tào Cương sợ Mao Dung kiêm nhiệm nhiều chức vụ quá thì khó có thể đảm nhiệm tốt hai hạng mục công tác của tổ lãnh đạo thu hút đầu tư và tổ lãnh đạo trù bị khu kinh tế công nghiệp mới, cho nên đã đề nghị bổ sung thêm một Phó chánh văn phòng đến hiệp trợ Mao Dung, và sinh viên mới đến văn phòng Huyện ủy công tác Lục Vi Dân sẽ đảm nhiệm vị trí này.
Lý do cũng rất đơn giản, Lục Vi Dân trong công tác tiêu thụ cây kiwi đã thể hiện năng lực rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ, có thể suy xét để chàng thanh niên này đảm nhận trọng trách.
Tần Hải Cơ lập tức phụ họa với ý kiến của Tào Cương, đề nghị Lục Vi Dân đảm nhận chức Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo, phụ trách công tác hàng ngày.
Lục Vi Dân luôn cân nhắc ý đồ của Tào Cương và Tần Hải Cơ. Tào Cương vì sao lại kéo mình đến làm Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo, và Tần Hải Cơ vì sao lại ủng hộ?
Tuy rằng chức Phó chánh văn phòng của hai tổ lãnh đạo nghe qua dường như rất có uy, nhưng Lục Vi Dân rõ ràng biết rằng hai tổ lãnh đạo này chỉ là cơ cấu lâm thời, là một cái thùng rỗng. Chẳng qua đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học mà nói thì mặc dù là Phó chánh văn phòng của tổ lãnh đạo rỗng tuếch thì vẫn là một sự hấp dẫn vô cùng. Ít nhất có thể công khai tên tuổi của mình trong các văn kiện tại Huyện ủy. Chẳng sợ là chức vụ này không hề có ý nghĩa thực chức, chỉ là hình thức bề ngoài nhưng thu hoạch đối với hắn cũng chẳng phải tầm thường.
Mao Dung là người của Vương Tự Vinh. Nếu Vương Tự Vinh không rời khỏi Nam Đàm, đợi đến cuối năm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lý về hưu thì Mao Dung sẽ tiếp nhận chức vụ này. Nhưng hiện tại Vương Tự Vinh đã đi rồi thì lại là một chuyện khác.
Tuy rằng không thể nói “người đi thì trà lạnh”, nhưng điều chỉnh sẽ là một điều tất nhiên. Để Mao Dung tiếp tục đảm nhận chức Phó chánh văn phòng, nhưng lại tước đoạt đi những quyền lực khác, chặt đứt ý nghĩa muốn tiếp nhận chức Chánh văn phòng. Ở điểm này thì An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt cũng cùng chung ý kiến, đánh giá bước tiếp theo sẽ để Chu Du Minh đến Ủy ban nhân dân huyện đảm nhận chức Chánh văn phòng.
Nhưng Tào Cương lại lôi người thân tín bên cạnh Thẩm Tử Liệt là có ý gì? Lục Vi Dân có chút đoán không ra. Tâm tư của lãnh đạo, hắn phát hiện sau khi mình tái sinh thì dường như là có chút thoái hóa và chính hắn cũng có chút nhìn không thấu.
Kỳ quái nhất là Thẩm Tử Liệt sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì không ngờ đã đồng ý với đề nghị của Tào Cương, và được hội nghị thường vụ nhất định thông qua.
Điều này cũng có nghĩa là kiếp thư ký của mình ba tháng vừa qua đã chết yểu. Điều này càng làm cho Lục Vi Dân nhận ra rằng kinh nghiệm hai mươi năm lăn lộn của mình ở kiếp trước cũng có chút hữu dụng.
Cùng Thẩm Tử Liệt bước thong thả xung quanh đầm Linh Tê. Mặt nước trong đầm xanh trong, giống như được khảm một lớp ngọc bích, quanh đầm là những hàng cây xanh um tươi tốt. Mùa này, người đến ngoại ô tản bộ không nhiều lắm, ven hồ có vẻ rất u tĩnh. Trên đường đi Thẩm Tử Liệt vẫn không nói một câu nào, và Lục Vi Dân thì cũng biết điều không lên tiếng.
Đến hiện tại thì hắn vẫn còn chưa thấu đáo suy nghĩ của Thẩm Tử Liệt. Hắn mới theo Thẩm Tử Liệt có ba tháng, bất kể từ góc độ nào thì Thẩm Tử Liệt không nên để hắn ra bên ngoài mới đúng. Nhất là cho mình đến cái gọi là tổ lãnh đạo văn phòng đó. Hắn thật sự không hiểu nổi lòng dạ của vị Chủ tịch huyện Thẩm này.
- Vi Dân, có phải trong lòng vẫn chưa có sự quyết định?
Thẩm Tử Liệt bước chân chậm lại, ra hiệu Lục Vi Dân đuổi kịp mình và bước đi song song.
- Chủ tịch huyện, nói thật thì trong lòng tôi vẫn chưa rõ lắm suy xét của Chủ tịch huyện.
Lục Vi Dân thành thật nói. Tuy trong lòng có chút mơ hồ đoán ra nhưng đây là một người sống ở thời đại này, rất nhiều ý tưởng chưa chắc đã phức tạp như hai mươi năm sau. Cho nên hắn thà dấu dốt còn hơn.
- Vậy cậu với việc thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới này cảm thấy thế nào?
Thẩm Tử Liệt hai tay chắp sau lưng, giọng điệu bình thản, dường như muốn kiểm tra Lục Vi Dân một phen.
Việc thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới? Lục Vi Dân trong lòng chấn động. Tổ lãnh đạo văn phòng thu hút đầu tư và văn phòng thu hút đầu tư có gì khác nhau? Khu kinh tế mới chuẩn bị xây dựng văn phòng tổ lãnh đạo và chuẩn bị xây dựng văn phòng thì có gì khác nhau? Người trước thì là cơ cấu tổ lãnh đạo phối hợp, có thể nói là hữu danh vô thực. Người sau thì cơ cấu chấp hành thật sự. Điều này có sự khác biệt rất lớn. Thẩm Tử Liệt tinh tế, tất nhiên sẽ không nói sai. Lục Vi Dân thậm chí khi nghe y nói ra điều này cố ý tăng thêm giọng điệu.
- Chủ tịch huyện, cá nhân tôi cảm thấy, nếu như đi làm mà chỉ có bề ngoài thì ý nghĩa sẽ không lớn. Nhưng nếu phải nắm chắc hai hạng mục công tác này thì kết quả sẽ khác nhau một trời một vực.
Lục Vi Dân mơ hồ hiểu được ý tứ của Thẩm Tử Liệt, mà ý tưởng của Tào Cương và Tần Hải Cơ hắn cũng mơ hồ nghiệm ra được một ít.
Tào Cương và Tần Hải Cơ cho đến bây giờ vốn không cảm thấy việc thành lập tổ lãnh đạo văn phòng thu hút đầu tư có bao nhiêu sơ suất. Đại khái là cảm thấy đây là một mánh lới chọc người của Thẩm Tử Liệt sau khi được chọn làm Chủ tịch huyện. Mặc dù là có Ủy viên thường vụ bên trong, thậm chí bao gồm An Đức Kiện nhưng đại khái vẫn cảm thấy đây là một động tác thể hiện quá lớn, không ai cho rằng hai ba người là có thể chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới trong khi địa khu Lê Dương chưa có tiền lệ xây dựng này. Cho nên bọn họ lấy lui vì tiến, đồng ý thành lập hai cơ cấu này.
Mao Dung bị đẩy đi, chỉ sợ là Thẩm Tử Liệt và An Đức Kiện đã có sự ăn ý trước. Mà Tần Hải Cơ và Tào Cương đột nhiên đem thân tín của Thẩm Tử Liệt đi, từ một góc độ nào đó chính là tán thành năng lực của mình. Xem ra thì biểu hiện của hắn trong việc tiêu thụ cây kiwi khiến Tần Hải Cơ và Tào Cương có chút không thoải mái. Trong khi tất cả mọi công lao đều dồn hết cho Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh. Loại cảm giác này thật không thoải mái chút nào.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân thậm chí có chút hơi đắc ý. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, có thể khiến cho các lãnh đạo có ấn tượng ban đầu khá tốt với mình, mặc dù là có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, thì cũng phải có chút thực tài mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.