Chương 261: Có ý tưởng
Thụy Căn
31/08/2013
Đi từ trong nhà Tôn Chấn ra, Lục Vi Dân cũng rất phấn chấn.
Chuyến này đến nhà Tôn Chấn là rất đúng.
Rõ ràng Tôn Chấn có chút ngạc nhiên trước chuyến thăm hỏi này của hắn, nhưng phần nhiều vẫn là thái độ vui vẻ.
Tuy ông ta là Phó bí thư Địa ủy, nhưng mình là thư ký của Hạ Lực Hành, đối với Hạ Lực Hành, hoặc là đối với An Đức Kiện, Phan Tiểu Phương, cũng không có quan hệ trong công việc bao nhiêu đối với vị Phó bí thư Địa ủy này, nói đúng hơn là mình còn chưa đủ tư cách.
Tôn Chấn vẫn giữ ấn tượng tương đối tốt về bản thân mình, nếu nói là có ơn nâng đỡ cũng không quá đáng. Từ Ủy ban công tác Đoàn Nam Đàm đến Địa ủy Phong châu, tuy nói An Đức Kiện có công rất lớn trong đó, nhưng đòn tác động cuối cùng cũng có một phần công lao của Tôn Chấn.
Tuy chỉ có nửa giờ ngắn ngủi, nhưng Lục Vi Dân lại thu hoạch được không ít. Sự ưu ái và kỳ vọng trong những lời của Tôn Chấn khiến đến Lục Vi Dẫn cũng có phần cảm động, có lẽ đây chính là duyên phận trong chốn u minh, kiếp trước đã có, kiếp này càng sâu đậm.
Trong giọng nói Tôn Chấn toát ra sự quan tâm hết mực đến Lục Vi Dân, thậm chí ngay cả gia cảnh Lục Vi Dân cũng hỏi cặn kẽ, đối với Lục Vi Dân mà nói, tấm lòng quan tâm đó chính là một kiểu tiếp xúc không lời.
Lục Vi Dân không loại trừ khả năng Tôn Chấn coi trọng và yêu quý mình là có nhân tố từ bài viết đó. Nhưng trước kia Tôn Chấn đã rất thân thiện với mình, mà mình chẳng qua chỉ là làm một số việc nhỏ nhặt trong phận sự của mình, thực sự có dám công bố hay không, có thể công bố hay không, công bố ở đâu, thì vẫn là do Tôn Chấn đích thân quyết định và nghĩ cách, mình thì không làm được gì nhiều.
Một chiếc Peugeot màu xám sẫm 505 rẽ vào từ góc ngoặt phía bên kia, mang biển số 50 của Xương Giang rất nổi bật. Lục Vi Dân chỉ thoáng liếc nhìn là biết xe đến từ Phong Châu, hơn nữa từ biển số xe có thể thấy, hẳn là xe công của một cơ quan Đảng, chính quyền nào đó ở huyện trực thuộc Phong Châu. Xe Santana ở Xương Châu có lẽ không được coi là gì, nhưng đối với địa khu nghèo khó, hẻo lánh như Phong Châu mà nói, đại khái cũng cũng chỉ có nhân vật số một, số hai ở huyện mới có tư cách hưởng thụ.
Từ sau khi Nam Đàm có tiền lệ mua xe, trong thời gian nửa năm sau đó, nhanh chóng dấy lên cơn bão mua xe ở bảy huyện phía nam địa khu Lê Dương, Santana và Peugeot 505 trở thành lựa chọn hàng đầu của các Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Chiếc xe Peugeot 505 màu xám sẫm mang biển số xe này không thể nghi ngờ liền biểu thị đây là xe của nhân vật số một trong một huyện nào đó.
Chiếc xe Peugeot dừng lại ngay trước tòa nhà Lục Vi Dân vừa đi ra, một người đàn ông dáng người có vẻ mập mạp và một người phụ nữ xem ra chắc chính là người nhà lần lượt bước xuống từ ghế sau.
Lục Vi Dân mỉm cười, đó là Bí thư Huyện ủy Phụ Đầu Tề Trọng Thiên.
Bình thường thì sau Tết âm lịch lãnh đạo sẽ không tiếp khách, ngoại trừ có quan hệ đặc biệt hoặc là có hẹn trước, mà có thể hẹn vào thời gian này bản thân nó cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Tuy rằng sức ảnh hưởng của Cẩu Trị Lương ở Phong Châu là thâm căn cố đế, nhưng từ góc độ nào đó mà nói làm việc ở Phong Châu trong thời gian dài cũng giới hạn sức ảnh hưởng của y.
Những người từng ngang vai ngang vế nhau với Cẩu Trị Lương như Tề Trọng Thiên, nếu muốn khiến y lập tức ngoan ngoãn tuân theo Cẩu Trị Lương răm rắp chắc chắn là không thực tế, thậm chí còn có khả năng sinh ra một sự chống đối từ sâu thẳm trong lòng. Mà đây cũng là một cơ hội cho Tôn Chấn, mà xem ra Tôn Chấn cũng nắm bắt cơ hội này rất tốt.
Lục Vi Dân vừa đi vừa nghĩ. Hắn phải phải tạo dựng được uy tín của mình, ngoại trừ phải tích lũy từng chút một trong công việc, ở phương diện khác cũng phải rút ngắn khoảng cách với một số cấp dưới có thể sử dụng hoặc là có tiếng nói chung với mình cũng là cách đơn giản và hữu hiệu nhất. Mà loại đối tượng thứ hai tương đối khó, đối tượng kiểu đầu tiên càng nhanh và dễ dàng hơn, đôi bên đều cần nhau có thể khiến cả hai đều ăn nhập hơn.
Có thể khiến vợ chồng Tề Trọng Thiên đến nhà thăm hỏi trong dịp Tết âm lịch, mà nếu như không có gì ngoài dự đoán, trong thời gian này thăm hỏi thì cũng là có tiệc tại nhà, Tôn Chấn xem ra cũng rất thành thạo trong việc hòa mình vào Phong Châu. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, có thể làm được điều này, đủ thấy vị Phó bí thư Tôn xưa nay phong cách mạnh mẽ, cứng rắn nổi bật này không đơn giản.
Về đến nhà, Lục Vi Dân lại không ngờ nhìn thấy chị Hai Lục Chí Hoa đang ở trong nhà đọc sách, tuy nhiên nhìn vẻ mặt chị Hai, quyển sách trên tay chẳng qua chỉ là cầm cho có, dường như đang băn khoăn vì chuyện gì đó.
- Chị Hai, sao thế? Vẫn lo nghĩ vì chuyện thôi việc?
Lục Vi Dân đi đến bên cạnh Lục Chí Hoa và ngồi xuống.
Trong nhà rất yên tĩnh, Lục Ái Quốc cùng cha mẹ lên đường phố vẫn chưa về, Lục Ủng Quân hẳn là đi cùng với mấy người anh em tốt của anh ấy ở nhà máy, cơm trưa còn thừa rất nhiều, chỉ cần hâm nóng lại là đủ.
- Không phải vì chuyện đó đâu. Cha mẹ cũng đều biết tính chị, chị chỉ là đang nghĩ, sau khi thôi việc thì chị nên làm gì.
Lục Chí Hoa nói bất đắc dĩ.
Lục Vi Dân bị lời nói của chị Hai chọc cười, đến sau khi thôi việc sẽ làm gì còn chưa nghĩ ra, sao lại đã nghĩ đến chuyện thôi việc? Kiểu này khó tránh khỏi quá là khác người.
- Chị Hai, chị chưa nghĩ ra sẽ làm gì, sao đã nghĩ đến chuyện thôi việc? Không phải là chị làm việc ở trường không được hài lòng?
Lục Vi Dân thực không hiểu nổi chị Hai mình đang suy nghĩ cái gì.
- Không phải. Ở trường cũng không có việc gì, chỉ là chị không thấy hứng thú. Chị không thích kiểu công việc không có chút thử thách nào như thế, khiến người ta thấy đờ đẫn.
Lục Chí Hoa dường như vẫn nói rất hùng hồn.
- Chị thích công việc mà ngày nào cũng bận rộn mà phong phú, thậm chí là vất vả. Chỉ cần có tính thử thách, công việc càng khó khăn thì chị càng thấy thú vị.
“Vậy chị thực sự nên đi bán bảo hiểm hoặc là chào hàng.” - Lời này Lục Vi Dân không nói ra miệng. Những năm này ngành bảo hiểm vẫn chưa phải là dựa vào việc bán hàng, công ty bảo hiểm độc quyền khiến bất kỳ loại bảo hiểm nào cũng không cần bán, mà là tất cả khách hàng đều tự giác đi mua, chỉ có duy nhất một đơn vị đó.
- Vậy thì chị thực sự phải suy nghĩ kỹ một chút là rốt cuộc sẽ làm gì. Hay là trước tiên hãy cứ tiếp tục làm ở trường, đến khi tìm được nghề thích hợp rồi mới thôi việc?
Lục Vi Dân đề nghị.
- Không, không có áp lực thì không có động lực, bị dồn vào chỗ chết thì mới có thể tái sinh. Thôi việc rồi thì chị mới có thể dồn hết sức mình vào thách thức, chị đã quyết định rồi.
Lục Chí Hoa nói như đinh đóng cột.
- Về phần sẽ làm gì, thì chị cần suy nghĩ kỹ càng một chút.
Lục Vi Dân không còn gì để nói.
- Đúng rồi, vừa rồi Chân Ny đến tìm em, nhìn hai em như vậy khổ quá, Đại Dân, em thật sự định cứ tiếp tục với Chân Ny như vậy sao?
Lục Chí Hoa quay đầu liếc nhìn Lục Vi Dân một cái.
Trong lòng Lục Vi Dân hơi rùng mình, hắn biết trực giác của chị Hai mình rất sắc bén, lời nói này là có hàm ý khác.
- Sao cơ? Em và Chân Ny có gì không ổn sao?
Lục Vi Dân cười như không có việc gì.
- Nói chung chị cảm thấy em và Chân Ny có chút không hòa hợp, nhưng em muốn chị nói rõ ràng từng điều thì chị cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy hai đứa không có vẻ như có thể trở thành vợ chồng.
Lục Chí Hoa cũng không giấu gì trước mặt em trai, ánh mắt đã dò tìm trên gương mặt Lục Vi Dân.
- Bản thân em thấy thế nào?
- Em thấy em và Chân Ny rất tốt đấy chứ, mọi việc đều tốt.
Lòng Lục Vi Dân chợt chùng xuống. Hắn tuy rằng không tin những thứ tương tự như thuyết định mệnh gì đó, nhưng lần này nó lại do chính miệng người chị Hai mà mình vẫn kính trọng từ trước đến nay nói ra, vẫn là khiến hắn có chút buồn bã trong lòng. Đối với tình cảm này của mình và Chân Ny, từ sau khi trở lại thế giới hắn liền cẩn thận gìn giữ, chú tâm bồi đắp, nhưng bóng tối đó lại tiếp tục như bóng đè không thể xua đi nổi. Nếu như… vậy thì…, giả thiết như vậy thỉnh thoảng lại chui ra từ một ngóc ngách nào đó trong sâu thẳm nội tâm mình, nhắc nhở Lục Vi Dân.
- Đều tốt là được rồi, có lẽ là chị Hai em nghĩ nhiều quá, nhạy cảm quá mức thôi. Cô bé Chân Ny đó rất xinh đẹp, cũng có thể thu hút người khác, có lẽ em thích tuýp người kiểu này. Coi như chị Hai em thối mồm, nhưng rốt cuộc vẫn thấy cô bé đó mang cái đẹp quá mê hồn người, phải có người đàn ông thực thụ mới có thể chinh phục được. Em tuy rằng không thành vấn đề, nhưng cô gái này trông quá dễ khiến người ta mê đắm, thật sự có chút…
Lục Chí Hoa nói đến đó liền dừng lại. Cô chính là cảm thấy Chân Ny có vẻ đẹp quá mê đắm lòng người, nếu là ở thời cổ đại thì làm thiếp cho em trai mình còn được, nếu làm vợ lớn liền có phần không thích hợp. Ý nghĩ đó khiến chính cô cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô lại có cảm giác này. Chẳng phải nói lấy vợ chọn đức, tuyển thiếp chọn sắc sao. Dung nhan Chân Ny như vậy mang đến cho Lục Chí Hoa cảm giác cô thích hợp để làm thiếp.
Lục Vi Dân thì không lĩnh hội được suy nghĩ thực sự trong lòng Lục Chí Hoa, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn lấn cấn:
- Chị Hai, chị sợ em và Chân Ny phân cách đôi nơi, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm?
- Không hoàn toàn là vậy, chẳng lẽ chị lại không chút tin tưởng vào em trai mình sao?
Lục Chí Hoa trừng mắt, lại cảm thấy đề tài đó không tiện nhắc lại, đành phải chuyển sang hướng khác:
- Thôi nào, chuyện hai em chị không nói xen vào, coi như chị chưa nói. Giầy có vừa chân hay không thì chỉ có chính mình mới có thể cảm nhận được, người ngoài nói cũng chẳng có tác dụng gì. Đúng rồi, vậy có phải em không định điều về Xương Châu nữa? Chân Ny chẳng phải vẫn hy vọng em được điều về sao, chị nghe cô ấy nói Quách Chinh cũng có ý điều em về nhà máy mà.
- Chỉ sợ tạm thời thì không được. Hiện giờ em đang làm việc rất suôn sẻ, hơn nữa ở bên cạnh Bí thư Hạ không gian thăng tiến rất lớn, có lẽ ngày nào đó sẽ có thể trở về tỉnh, đến lúc đó khả năng lựa chọn cũng nhiều hơn. Ý em là tận dụng khoảng thời gian này làm việc thật tốt, nếu Bí thư Hạ thật sự sẽ thăng chức lên tỉnh, nếu như ông ấy muốn em về tỉnh cùng ông ấy, đương nhiên là tốt, nếu như ông ấy thấy em ở lại Phong Châu càng có khả năng phát triển tiền đồ hơn, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp thích hợp cho em.
Ở trước mặt chị gái mình Lục Vi Dân cũng không hề giấu điều gì.
- Ừ, như thế là hợp lẽ. Làm lãnh đạo mà đến thư ký của bản thân mình cũng không thể sắp xếp cho tốt, thì chỉ sợ sau này sẽ chẳng có ai đi theo ông ta.
Lục Chí Hoa gật đầu.
- Em còn trẻ, nhân cơ hội hiện giờ dốc sức một phen. Trong các cơ quan chính quyền rất coi trọng kinh nghiệm, lý lịch và cấp bậc, kinh nghiệm và lý lịch thì em cần dựa vào thời gian để tích lũy, nhưng cấp bậc lại có thể giải quyết bằng cách đi theo lãnh đạo. Chỉ cần em có thể lọt vào pháp nhãn của lãnh đạo, chị tin rằng những việc này ông ấy cũng sẽ suy xét.
Lục Vi Dân không ngờ chị Hai mình lại nhìn thấu triệt vấn đề này đến như vậy, trong lòng cũng hơi lay động. Phan Tiểu Phương nói với mình đầu năm sẽ đưa mình về Văn phòng Địa ủy, hơn nữa còn hơi tiết lộ rằng đưa mình vào chức vụ cấp trưởng ban. Điều này làm cho lúc ấy tim Lục Vi Dân đập thình thịch.
Đây có lẽ chỉ là một biểu hiện lấy lòng của Phan Tiểu Phương. Muốn thu xếp mình vào cấp trưởng ban, cũng có nghĩa là mình cần đảm nhiệm một chức trưởng phòng nào đó ở Văn phòng Địa ủy, trong thời đại này tuy rằng nói không thật coi trọng tiêu chuẩn tuổi tác và cứng nhắc về nhậm chức, nhưng phân biệt đối xử về địa vị và ngôi thứ lại rõ rệt hơn nhiều so với sau thế kỷ 21. Trong Văn phòng Địa ủy có không ít cán bộ có kinh nghiệm và lý lịch, mấy vị trí trưởng phòng lại không có ghế trống, đến chính Phan Tiểu Phương cũng kiêm chức Trưởng phòng Thư ký, nếu muốn giải quyết chức vụ trưởng phòng cho mình, e rằng đó cũng là một việc khó, trừ phi là đề bạt đặc cách.
Chuyến này đến nhà Tôn Chấn là rất đúng.
Rõ ràng Tôn Chấn có chút ngạc nhiên trước chuyến thăm hỏi này của hắn, nhưng phần nhiều vẫn là thái độ vui vẻ.
Tuy ông ta là Phó bí thư Địa ủy, nhưng mình là thư ký của Hạ Lực Hành, đối với Hạ Lực Hành, hoặc là đối với An Đức Kiện, Phan Tiểu Phương, cũng không có quan hệ trong công việc bao nhiêu đối với vị Phó bí thư Địa ủy này, nói đúng hơn là mình còn chưa đủ tư cách.
Tôn Chấn vẫn giữ ấn tượng tương đối tốt về bản thân mình, nếu nói là có ơn nâng đỡ cũng không quá đáng. Từ Ủy ban công tác Đoàn Nam Đàm đến Địa ủy Phong châu, tuy nói An Đức Kiện có công rất lớn trong đó, nhưng đòn tác động cuối cùng cũng có một phần công lao của Tôn Chấn.
Tuy chỉ có nửa giờ ngắn ngủi, nhưng Lục Vi Dân lại thu hoạch được không ít. Sự ưu ái và kỳ vọng trong những lời của Tôn Chấn khiến đến Lục Vi Dẫn cũng có phần cảm động, có lẽ đây chính là duyên phận trong chốn u minh, kiếp trước đã có, kiếp này càng sâu đậm.
Trong giọng nói Tôn Chấn toát ra sự quan tâm hết mực đến Lục Vi Dân, thậm chí ngay cả gia cảnh Lục Vi Dân cũng hỏi cặn kẽ, đối với Lục Vi Dân mà nói, tấm lòng quan tâm đó chính là một kiểu tiếp xúc không lời.
Lục Vi Dân không loại trừ khả năng Tôn Chấn coi trọng và yêu quý mình là có nhân tố từ bài viết đó. Nhưng trước kia Tôn Chấn đã rất thân thiện với mình, mà mình chẳng qua chỉ là làm một số việc nhỏ nhặt trong phận sự của mình, thực sự có dám công bố hay không, có thể công bố hay không, công bố ở đâu, thì vẫn là do Tôn Chấn đích thân quyết định và nghĩ cách, mình thì không làm được gì nhiều.
Một chiếc Peugeot màu xám sẫm 505 rẽ vào từ góc ngoặt phía bên kia, mang biển số 50 của Xương Giang rất nổi bật. Lục Vi Dân chỉ thoáng liếc nhìn là biết xe đến từ Phong Châu, hơn nữa từ biển số xe có thể thấy, hẳn là xe công của một cơ quan Đảng, chính quyền nào đó ở huyện trực thuộc Phong Châu. Xe Santana ở Xương Châu có lẽ không được coi là gì, nhưng đối với địa khu nghèo khó, hẻo lánh như Phong Châu mà nói, đại khái cũng cũng chỉ có nhân vật số một, số hai ở huyện mới có tư cách hưởng thụ.
Từ sau khi Nam Đàm có tiền lệ mua xe, trong thời gian nửa năm sau đó, nhanh chóng dấy lên cơn bão mua xe ở bảy huyện phía nam địa khu Lê Dương, Santana và Peugeot 505 trở thành lựa chọn hàng đầu của các Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Chiếc xe Peugeot 505 màu xám sẫm mang biển số xe này không thể nghi ngờ liền biểu thị đây là xe của nhân vật số một trong một huyện nào đó.
Chiếc xe Peugeot dừng lại ngay trước tòa nhà Lục Vi Dân vừa đi ra, một người đàn ông dáng người có vẻ mập mạp và một người phụ nữ xem ra chắc chính là người nhà lần lượt bước xuống từ ghế sau.
Lục Vi Dân mỉm cười, đó là Bí thư Huyện ủy Phụ Đầu Tề Trọng Thiên.
Bình thường thì sau Tết âm lịch lãnh đạo sẽ không tiếp khách, ngoại trừ có quan hệ đặc biệt hoặc là có hẹn trước, mà có thể hẹn vào thời gian này bản thân nó cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Tuy rằng sức ảnh hưởng của Cẩu Trị Lương ở Phong Châu là thâm căn cố đế, nhưng từ góc độ nào đó mà nói làm việc ở Phong Châu trong thời gian dài cũng giới hạn sức ảnh hưởng của y.
Những người từng ngang vai ngang vế nhau với Cẩu Trị Lương như Tề Trọng Thiên, nếu muốn khiến y lập tức ngoan ngoãn tuân theo Cẩu Trị Lương răm rắp chắc chắn là không thực tế, thậm chí còn có khả năng sinh ra một sự chống đối từ sâu thẳm trong lòng. Mà đây cũng là một cơ hội cho Tôn Chấn, mà xem ra Tôn Chấn cũng nắm bắt cơ hội này rất tốt.
Lục Vi Dân vừa đi vừa nghĩ. Hắn phải phải tạo dựng được uy tín của mình, ngoại trừ phải tích lũy từng chút một trong công việc, ở phương diện khác cũng phải rút ngắn khoảng cách với một số cấp dưới có thể sử dụng hoặc là có tiếng nói chung với mình cũng là cách đơn giản và hữu hiệu nhất. Mà loại đối tượng thứ hai tương đối khó, đối tượng kiểu đầu tiên càng nhanh và dễ dàng hơn, đôi bên đều cần nhau có thể khiến cả hai đều ăn nhập hơn.
Có thể khiến vợ chồng Tề Trọng Thiên đến nhà thăm hỏi trong dịp Tết âm lịch, mà nếu như không có gì ngoài dự đoán, trong thời gian này thăm hỏi thì cũng là có tiệc tại nhà, Tôn Chấn xem ra cũng rất thành thạo trong việc hòa mình vào Phong Châu. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, có thể làm được điều này, đủ thấy vị Phó bí thư Tôn xưa nay phong cách mạnh mẽ, cứng rắn nổi bật này không đơn giản.
Về đến nhà, Lục Vi Dân lại không ngờ nhìn thấy chị Hai Lục Chí Hoa đang ở trong nhà đọc sách, tuy nhiên nhìn vẻ mặt chị Hai, quyển sách trên tay chẳng qua chỉ là cầm cho có, dường như đang băn khoăn vì chuyện gì đó.
- Chị Hai, sao thế? Vẫn lo nghĩ vì chuyện thôi việc?
Lục Vi Dân đi đến bên cạnh Lục Chí Hoa và ngồi xuống.
Trong nhà rất yên tĩnh, Lục Ái Quốc cùng cha mẹ lên đường phố vẫn chưa về, Lục Ủng Quân hẳn là đi cùng với mấy người anh em tốt của anh ấy ở nhà máy, cơm trưa còn thừa rất nhiều, chỉ cần hâm nóng lại là đủ.
- Không phải vì chuyện đó đâu. Cha mẹ cũng đều biết tính chị, chị chỉ là đang nghĩ, sau khi thôi việc thì chị nên làm gì.
Lục Chí Hoa nói bất đắc dĩ.
Lục Vi Dân bị lời nói của chị Hai chọc cười, đến sau khi thôi việc sẽ làm gì còn chưa nghĩ ra, sao lại đã nghĩ đến chuyện thôi việc? Kiểu này khó tránh khỏi quá là khác người.
- Chị Hai, chị chưa nghĩ ra sẽ làm gì, sao đã nghĩ đến chuyện thôi việc? Không phải là chị làm việc ở trường không được hài lòng?
Lục Vi Dân thực không hiểu nổi chị Hai mình đang suy nghĩ cái gì.
- Không phải. Ở trường cũng không có việc gì, chỉ là chị không thấy hứng thú. Chị không thích kiểu công việc không có chút thử thách nào như thế, khiến người ta thấy đờ đẫn.
Lục Chí Hoa dường như vẫn nói rất hùng hồn.
- Chị thích công việc mà ngày nào cũng bận rộn mà phong phú, thậm chí là vất vả. Chỉ cần có tính thử thách, công việc càng khó khăn thì chị càng thấy thú vị.
“Vậy chị thực sự nên đi bán bảo hiểm hoặc là chào hàng.” - Lời này Lục Vi Dân không nói ra miệng. Những năm này ngành bảo hiểm vẫn chưa phải là dựa vào việc bán hàng, công ty bảo hiểm độc quyền khiến bất kỳ loại bảo hiểm nào cũng không cần bán, mà là tất cả khách hàng đều tự giác đi mua, chỉ có duy nhất một đơn vị đó.
- Vậy thì chị thực sự phải suy nghĩ kỹ một chút là rốt cuộc sẽ làm gì. Hay là trước tiên hãy cứ tiếp tục làm ở trường, đến khi tìm được nghề thích hợp rồi mới thôi việc?
Lục Vi Dân đề nghị.
- Không, không có áp lực thì không có động lực, bị dồn vào chỗ chết thì mới có thể tái sinh. Thôi việc rồi thì chị mới có thể dồn hết sức mình vào thách thức, chị đã quyết định rồi.
Lục Chí Hoa nói như đinh đóng cột.
- Về phần sẽ làm gì, thì chị cần suy nghĩ kỹ càng một chút.
Lục Vi Dân không còn gì để nói.
- Đúng rồi, vừa rồi Chân Ny đến tìm em, nhìn hai em như vậy khổ quá, Đại Dân, em thật sự định cứ tiếp tục với Chân Ny như vậy sao?
Lục Chí Hoa quay đầu liếc nhìn Lục Vi Dân một cái.
Trong lòng Lục Vi Dân hơi rùng mình, hắn biết trực giác của chị Hai mình rất sắc bén, lời nói này là có hàm ý khác.
- Sao cơ? Em và Chân Ny có gì không ổn sao?
Lục Vi Dân cười như không có việc gì.
- Nói chung chị cảm thấy em và Chân Ny có chút không hòa hợp, nhưng em muốn chị nói rõ ràng từng điều thì chị cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy hai đứa không có vẻ như có thể trở thành vợ chồng.
Lục Chí Hoa cũng không giấu gì trước mặt em trai, ánh mắt đã dò tìm trên gương mặt Lục Vi Dân.
- Bản thân em thấy thế nào?
- Em thấy em và Chân Ny rất tốt đấy chứ, mọi việc đều tốt.
Lòng Lục Vi Dân chợt chùng xuống. Hắn tuy rằng không tin những thứ tương tự như thuyết định mệnh gì đó, nhưng lần này nó lại do chính miệng người chị Hai mà mình vẫn kính trọng từ trước đến nay nói ra, vẫn là khiến hắn có chút buồn bã trong lòng. Đối với tình cảm này của mình và Chân Ny, từ sau khi trở lại thế giới hắn liền cẩn thận gìn giữ, chú tâm bồi đắp, nhưng bóng tối đó lại tiếp tục như bóng đè không thể xua đi nổi. Nếu như… vậy thì…, giả thiết như vậy thỉnh thoảng lại chui ra từ một ngóc ngách nào đó trong sâu thẳm nội tâm mình, nhắc nhở Lục Vi Dân.
- Đều tốt là được rồi, có lẽ là chị Hai em nghĩ nhiều quá, nhạy cảm quá mức thôi. Cô bé Chân Ny đó rất xinh đẹp, cũng có thể thu hút người khác, có lẽ em thích tuýp người kiểu này. Coi như chị Hai em thối mồm, nhưng rốt cuộc vẫn thấy cô bé đó mang cái đẹp quá mê hồn người, phải có người đàn ông thực thụ mới có thể chinh phục được. Em tuy rằng không thành vấn đề, nhưng cô gái này trông quá dễ khiến người ta mê đắm, thật sự có chút…
Lục Chí Hoa nói đến đó liền dừng lại. Cô chính là cảm thấy Chân Ny có vẻ đẹp quá mê đắm lòng người, nếu là ở thời cổ đại thì làm thiếp cho em trai mình còn được, nếu làm vợ lớn liền có phần không thích hợp. Ý nghĩ đó khiến chính cô cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô lại có cảm giác này. Chẳng phải nói lấy vợ chọn đức, tuyển thiếp chọn sắc sao. Dung nhan Chân Ny như vậy mang đến cho Lục Chí Hoa cảm giác cô thích hợp để làm thiếp.
Lục Vi Dân thì không lĩnh hội được suy nghĩ thực sự trong lòng Lục Chí Hoa, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn lấn cấn:
- Chị Hai, chị sợ em và Chân Ny phân cách đôi nơi, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm?
- Không hoàn toàn là vậy, chẳng lẽ chị lại không chút tin tưởng vào em trai mình sao?
Lục Chí Hoa trừng mắt, lại cảm thấy đề tài đó không tiện nhắc lại, đành phải chuyển sang hướng khác:
- Thôi nào, chuyện hai em chị không nói xen vào, coi như chị chưa nói. Giầy có vừa chân hay không thì chỉ có chính mình mới có thể cảm nhận được, người ngoài nói cũng chẳng có tác dụng gì. Đúng rồi, vậy có phải em không định điều về Xương Châu nữa? Chân Ny chẳng phải vẫn hy vọng em được điều về sao, chị nghe cô ấy nói Quách Chinh cũng có ý điều em về nhà máy mà.
- Chỉ sợ tạm thời thì không được. Hiện giờ em đang làm việc rất suôn sẻ, hơn nữa ở bên cạnh Bí thư Hạ không gian thăng tiến rất lớn, có lẽ ngày nào đó sẽ có thể trở về tỉnh, đến lúc đó khả năng lựa chọn cũng nhiều hơn. Ý em là tận dụng khoảng thời gian này làm việc thật tốt, nếu Bí thư Hạ thật sự sẽ thăng chức lên tỉnh, nếu như ông ấy muốn em về tỉnh cùng ông ấy, đương nhiên là tốt, nếu như ông ấy thấy em ở lại Phong Châu càng có khả năng phát triển tiền đồ hơn, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp thích hợp cho em.
Ở trước mặt chị gái mình Lục Vi Dân cũng không hề giấu điều gì.
- Ừ, như thế là hợp lẽ. Làm lãnh đạo mà đến thư ký của bản thân mình cũng không thể sắp xếp cho tốt, thì chỉ sợ sau này sẽ chẳng có ai đi theo ông ta.
Lục Chí Hoa gật đầu.
- Em còn trẻ, nhân cơ hội hiện giờ dốc sức một phen. Trong các cơ quan chính quyền rất coi trọng kinh nghiệm, lý lịch và cấp bậc, kinh nghiệm và lý lịch thì em cần dựa vào thời gian để tích lũy, nhưng cấp bậc lại có thể giải quyết bằng cách đi theo lãnh đạo. Chỉ cần em có thể lọt vào pháp nhãn của lãnh đạo, chị tin rằng những việc này ông ấy cũng sẽ suy xét.
Lục Vi Dân không ngờ chị Hai mình lại nhìn thấu triệt vấn đề này đến như vậy, trong lòng cũng hơi lay động. Phan Tiểu Phương nói với mình đầu năm sẽ đưa mình về Văn phòng Địa ủy, hơn nữa còn hơi tiết lộ rằng đưa mình vào chức vụ cấp trưởng ban. Điều này làm cho lúc ấy tim Lục Vi Dân đập thình thịch.
Đây có lẽ chỉ là một biểu hiện lấy lòng của Phan Tiểu Phương. Muốn thu xếp mình vào cấp trưởng ban, cũng có nghĩa là mình cần đảm nhiệm một chức trưởng phòng nào đó ở Văn phòng Địa ủy, trong thời đại này tuy rằng nói không thật coi trọng tiêu chuẩn tuổi tác và cứng nhắc về nhậm chức, nhưng phân biệt đối xử về địa vị và ngôi thứ lại rõ rệt hơn nhiều so với sau thế kỷ 21. Trong Văn phòng Địa ủy có không ít cán bộ có kinh nghiệm và lý lịch, mấy vị trí trưởng phòng lại không có ghế trống, đến chính Phan Tiểu Phương cũng kiêm chức Trưởng phòng Thư ký, nếu muốn giải quyết chức vụ trưởng phòng cho mình, e rằng đó cũng là một việc khó, trừ phi là đề bạt đặc cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.