Chương 275: Cứng cỏi
Thụy Căn
31/08/2013
- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, trong việc quy hoạch cụ thể của thành phố, Ủy ban nhân dân Địa khu có thể đề cao trước một chút, nhưng cũng không nên quá khoa trương. Lãnh đạo của hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn này cũng không phải dễ bị lừa, phóng đại quá mức thì sẽ khiến bọn họ cảm thấy Phong Châu chúng ta lừa gạt họ. Trên thực tế, tình hình thực tại của Phong Châu chúng ta bọn họ đều biết rõ. Tôi thấy thực tế một chút thì vẫn hơn.
Ngồi ở mặt chéo bàn hội nghị, Lục Vi Dân trông dường như dày dặn kinh nghiệm hơn so với hai tháng trước nhiều. Áo sơ mi trắng có vẻ chững chạc khiến hắn thoạt nhìn tăng lên vài tuổi, mái tóc đen rẽ ngôi khiến hắn càng có thêm chút dáng vẻ của cán bộ nhà nước, theo như nhận xét của Chân Ny thì hắn dường như còn pha lẫn đôi chút dáng vẻ quê mùa. Nhưng ở Phong Châu này, với địa vị của Lục Vi Dân hiện giờ, cách ăn mặc như vậy chắc chắn càng thích hợp.
Trung tuần tháng sáu, Đại hội đại biểu Đảng tỉnh Xương Giang vừa kết thúc, Hạ Lực Hành liền nhận được sắp xếp của Tỉnh ủy tới trường Đảng trung ương học, còn Lục Vi Dân thì được giữ lại, tạm thời bỏ công việc thư ký, tập trung vào công tác Trưởng phòng của phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy.
Mà việc tranh thủ thương lượng để nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu đã bước vào giai đoạn then chốt, theo đề nghị của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân được tạm thời sắp xếp tới đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng của hạng mục công tác này, trợ giúp Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm thúc đẩy công tác này.
- Nhưng theo như chúng tôi nắm được về điều kiện Thanh Khê đưa ra thì ưu thế của Thanh Khê về phương diện này quá rõ ràng, chúng ta chênh lệch rất lớn. Nếu chúng ta không thể cho hai xí nghiệp đó một lời hứa hẹn tương đối khả quan thì chỉ sợ hai xí nghiệp đó sẽ không lựa chọn Phong Châu chúng ta. Trách nhiệm đó chúng ta không thể gánh nổi.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Từ Kiến Bân trả lời.
Vẻ lo lắng trên gương mặt trông anh ta thực sự có phần sốt ruột. Khi Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành vừa đi Bắc Kinh học tập, đặc biệt triệu tập các thành viên tổ lãnh đạo mở cuộc họp về vấn đề này, chỉ rõ hạng mục này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, những ai có sai sót trong công tác hoặc là không có năng lực, làm cho việc này không thành, Địa ủy sẽ nghiêm túc truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo bộ ngành liên quan. Trong vấn đề này, Từ Kiến Bân cho là quan điểm của Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân rất không đúng, cảm thấy tư tưởng của hai người này quá cứng nhắc, ngay cả chút hứa hẹn cũng không dám tỏ thái độ thì anh làm thế nào để có thể thuyết phục hai xí nghiệp đó?
- Phó chủ nhiệm Từ, đây không phải chuyện chúng ta có thể hứa trước được hay không, quan trọng là hai xí nghiệp đó có thể tin tưởng chuyện này được không. Bọn họ đề xuất trong ba năm phải xây dựng hai cây cầu lớn trên sông Phong Giang và Đông Phong, hơn nữa còn chỉ rõ quy cách của hai cây cầu. Theo yêu cầu của bọn họ, chuyện này cần đầu tư ít nhất hai đến ba chục triệu, tài chính của Địa khu Phong Châu có thể bỏ ra bằng đó sao? Thu nhập của toàn bộ bảy huyện và thành phố của toàn địa khu Phong Châu chúng ta không đến tám mươi triệu, chỉ đầu tư cho hai cây cầu này đã là hai mươi triệu, cho dù chúng ta vỗ ngực nói vậy liệu bọn họ có tin không? Hơn nữa, tôi thấy hiện giờ mấu chốt vấn đề giữa bọn họ và chúng ta không chỉ là hai cây cầu lớn kia, mà là lo lắng Phong Châu chúng ta có khả năng thực hiện lời hứa hay không. Vấn đề cầu cống e rằng chỉ là một lý do, cho dù chúng ta thực sự đồng ý thực hiện lời hứa, nhưng chỉ sợ bọn họ lại sẽ đề xuất các điều kiện khác nữa.
Giọng điều của Lục Vi Dân rất nhã nhặn, dĩ nhiên hắn biết áp lực mà Từ Kiến Bân phải chịu, nhưng liều hứa hẹn thế này, thì chỉ sợ dẫn đến phản tác dụng.
Thời gian này tiếp xúc với lãnh đạo của hai xí nghiệp cũng tương đối nhiều, Lục Vi Dân cũng đã tới hai xí nghiệp công nghiệp quân sự này ba bốn lần, cũng hiểu thêm về mong muốn của hai xí nghiệp này một chút. Hiện giờ, hai xí nghiệp cũng đang trong tình trạng rối rắm.
Trong suy nghĩ của bọn họ Thanh Khê chắc chắn là thích hợp nhất, bất kể là lãnh đạo xí nghiệp hay các đại biểu công nhân viên chức đều cho là như thế. Nhưng cũng chính vì điều kiện của Thanh Khê tương đối tốt, thái độ của đối phương về việc hai xí nghiệp chuyển đến tuy rằng ngoài mặt thì niềm nở, nhưng về điều kiện thì không có bao nhiêu ưu đãi thực sự gì cả.
Mà chi phí di dời của hai xí nghiệp này là có hạn, nếu di dời đến Thanh Khê, chẳng những vị trí của nhà máy quá xa, mà khu sinh hoạt cũng rất bất tiện. Điểm này cũng đủ làm cho lãnh đạo và công nhân viên của hai nhà máy băn khoăn. Nhưng phía Thanh Khê sau mấy lần thương lượng lại không nhường bước, rõ ràng là tỏ ý chỉ có thể cung cấp điều kiện như thế.
Điều kiện phía Phong Châu đưa ra chắc chắn là tốt nhất, thành ý cũng là nhiều nhất
Ngồi ở mặt chéo bàn hội nghị, Lục Vi Dân trông dường như dày dặn kinh nghiệm hơn so với hai tháng trước nhiều. Áo sơ mi trắng có vẻ chững chạc khiến hắn thoạt nhìn tăng lên vài tuổi, mái tóc đen rẽ ngôi khiến hắn càng có thêm chút dáng vẻ của cán bộ nhà nước, theo như nhận xét của Chân Ny thì hắn dường như còn pha lẫn đôi chút dáng vẻ quê mùa. Nhưng ở Phong Châu này, với địa vị của Lục Vi Dân hiện giờ, cách ăn mặc như vậy chắc chắn càng thích hợp.
Trung tuần tháng sáu, Đại hội đại biểu Đảng tỉnh Xương Giang vừa kết thúc, Hạ Lực Hành liền nhận được sắp xếp của Tỉnh ủy tới trường Đảng trung ương học, còn Lục Vi Dân thì được giữ lại, tạm thời bỏ công việc thư ký, tập trung vào công tác Trưởng phòng của phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy.
Mà việc tranh thủ thương lượng để nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu đã bước vào giai đoạn then chốt, theo đề nghị của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân được tạm thời sắp xếp tới đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng của hạng mục công tác này, trợ giúp Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm thúc đẩy công tác này.
- Nhưng theo như chúng tôi nắm được về điều kiện Thanh Khê đưa ra thì ưu thế của Thanh Khê về phương diện này quá rõ ràng, chúng ta chênh lệch rất lớn. Nếu chúng ta không thể cho hai xí nghiệp đó một lời hứa hẹn tương đối khả quan thì chỉ sợ hai xí nghiệp đó sẽ không lựa chọn Phong Châu chúng ta. Trách nhiệm đó chúng ta không thể gánh nổi.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Từ Kiến Bân trả lời.
Vẻ lo lắng trên gương mặt trông anh ta thực sự có phần sốt ruột. Khi Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành vừa đi Bắc Kinh học tập, đặc biệt triệu tập các thành viên tổ lãnh đạo mở cuộc họp về vấn đề này, chỉ rõ hạng mục này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, những ai có sai sót trong công tác hoặc là không có năng lực, làm cho việc này không thành, Địa ủy sẽ nghiêm túc truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo bộ ngành liên quan. Trong vấn đề này, Từ Kiến Bân cho là quan điểm của Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân rất không đúng, cảm thấy tư tưởng của hai người này quá cứng nhắc, ngay cả chút hứa hẹn cũng không dám tỏ thái độ thì anh làm thế nào để có thể thuyết phục hai xí nghiệp đó?
- Phó chủ nhiệm Từ, đây không phải chuyện chúng ta có thể hứa trước được hay không, quan trọng là hai xí nghiệp đó có thể tin tưởng chuyện này được không. Bọn họ đề xuất trong ba năm phải xây dựng hai cây cầu lớn trên sông Phong Giang và Đông Phong, hơn nữa còn chỉ rõ quy cách của hai cây cầu. Theo yêu cầu của bọn họ, chuyện này cần đầu tư ít nhất hai đến ba chục triệu, tài chính của Địa khu Phong Châu có thể bỏ ra bằng đó sao? Thu nhập của toàn bộ bảy huyện và thành phố của toàn địa khu Phong Châu chúng ta không đến tám mươi triệu, chỉ đầu tư cho hai cây cầu này đã là hai mươi triệu, cho dù chúng ta vỗ ngực nói vậy liệu bọn họ có tin không? Hơn nữa, tôi thấy hiện giờ mấu chốt vấn đề giữa bọn họ và chúng ta không chỉ là hai cây cầu lớn kia, mà là lo lắng Phong Châu chúng ta có khả năng thực hiện lời hứa hay không. Vấn đề cầu cống e rằng chỉ là một lý do, cho dù chúng ta thực sự đồng ý thực hiện lời hứa, nhưng chỉ sợ bọn họ lại sẽ đề xuất các điều kiện khác nữa.
Giọng điều của Lục Vi Dân rất nhã nhặn, dĩ nhiên hắn biết áp lực mà Từ Kiến Bân phải chịu, nhưng liều hứa hẹn thế này, thì chỉ sợ dẫn đến phản tác dụng.
Thời gian này tiếp xúc với lãnh đạo của hai xí nghiệp cũng tương đối nhiều, Lục Vi Dân cũng đã tới hai xí nghiệp công nghiệp quân sự này ba bốn lần, cũng hiểu thêm về mong muốn của hai xí nghiệp này một chút. Hiện giờ, hai xí nghiệp cũng đang trong tình trạng rối rắm.
Trong suy nghĩ của bọn họ Thanh Khê chắc chắn là thích hợp nhất, bất kể là lãnh đạo xí nghiệp hay các đại biểu công nhân viên chức đều cho là như thế. Nhưng cũng chính vì điều kiện của Thanh Khê tương đối tốt, thái độ của đối phương về việc hai xí nghiệp chuyển đến tuy rằng ngoài mặt thì niềm nở, nhưng về điều kiện thì không có bao nhiêu ưu đãi thực sự gì cả.
Mà chi phí di dời của hai xí nghiệp này là có hạn, nếu di dời đến Thanh Khê, chẳng những vị trí của nhà máy quá xa, mà khu sinh hoạt cũng rất bất tiện. Điểm này cũng đủ làm cho lãnh đạo và công nhân viên của hai nhà máy băn khoăn. Nhưng phía Thanh Khê sau mấy lần thương lượng lại không nhường bước, rõ ràng là tỏ ý chỉ có thể cung cấp điều kiện như thế.
Điều kiện phía Phong Châu đưa ra chắc chắn là tốt nhất, thành ý cũng là nhiều nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.