Chương 207: Đầu cơ thời kỳ rối ren
Thụy Căn
30/08/2013
Ăn cơm xong, Chân Kính Tài liền trở về công trường. Ở Quỳ Hoa Bình có xây dựng một phòng làm việc tạm thời, Chân Kính Tài thường làm việc tại đó, mỗi ngày đều làm đến tối mới về trung tâm thành phố Phong Châu, sáng sớm lại phải đi. Thái độ làm việc rất nghiêm túc đó khiến Lôi Đạt rất cảm động.
Lục Di Vân cũng đi rồi, Lôi Đạt phát hiện thấy vẻ mặt Hà Khanh có chút ngẩn ngơ:
- Sao vậy, Hà Khanh?
- Lôi Đạt, tôi vẫn không thể hiểu được thằng nhóc Lục Vi Dân này, không phải cậu nói rằng hắn hiện nay ở Nam Đàm không thật như ý sao? Tôi đề nghị hắn cùng đi phương bắc, hắn vẫn từ chối. Hà Khanh tỉnh lại từ trong nỗi trầm tư, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ.
- Chuyện này có gì lạ, nếu không phải hắn độc lập, đặc biệt như vậy, cậu và tôi liệu có hứng thú với hắn như vậy không? Sao nào, có phải lại có gì đó kích động đến cậu?
Lôi Đạt mỉm cười.
Hà Khanh lắc đầu. Lôi Đạt đoán được phần nào chứ không phải tất cả, anh ta cũng không thể biết hết tình hình thực sự. Giữa bạn bè cũng có các bí mật riêng, giống như Lục Vi Dân, Lôi Đạt với mình cũng đều có các bí mật riêng, trừ phi đối phương bằng lòng, nếu không thì không ai có thể cố ý thăm dò bí mật của đối phương.
Nhưng Hà Khanh thực sự là có chút luyến tiếc. Nếu như Lục Vi Dân đồng ý cùng anh ta đi Nga, anh ta tin rằng rất nhiều việc mình có thể làm tốt hơn, hoàn thiện hơn, thu hoạch cũng sẽ càng lớn. Bởi những gì mình đang làm chính là những điều Lục Vi Dân gợi ý cho.
Tuy rằng lần này mạo hiểm rất lớn, cũng còn tồn tại vô số biến số chưa được xác định, nhưng Hà Khanh đã thấy được một khi thành công, khối tài sản khổng lồ có thể kiếm được đang vẫy tay chào y.
Ngành thu lợi được nhiều nhất là gì, là đầu cơ.
Còn đầu cơ để có được lợi nhuận nhiều nhất là gì?
Chính là đầu cơ trong thời kỳ rối ren!
Nghĩ đến đây Hà Khanh liền không kìm nổi hít sâu một hơi. Lục Vi Dân nói những lời này thật quá sâu sắc, thế cho nên anh ta xúc động tới mức muốn khắc sâu những lời này làm vật kỷ niệm.
Mà hiện nay anh ta đang đầu cơ vào thời kỳ rối ren của một đất nước đang rối loạn.
…
Vẫn là chiếc xe Mercedes-Benz kia, Lục Vi Dân dựa lưng vào ghế sau bên phải.
Nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
Hà Khanh lại một lần nữa có thành ý mời hắn cùng y đi Liên Xô phát triển.
Lục Vi Dân biết đối phương hẳn phải rất có thu hoạch rồi mới có thể lại có ý nghĩ đó trong đầu. Trên thực tế ngay cả Lục Vi Dân cũng không thể ngờ mạng lưới quan hệ ở Liên Xô của Hà Khanh lại sâu rộng đến như vậy, đối phương lại thực sự thiết lập được quan hệ với người của phe Sobchak.
Sobchak là người như thế nào, Lục Vi Dân đương nhiên biết rõ. Các nhân vật hoạt động mạnh mẽ trong lĩnh vực kinh tế và chính trị của Nga trong mười năm, thậm chí hai mươi năm tới có không ít đều có liên quan đến phe cánh của Sobchak xưa kia. Tuy rằng sau này bọn họ phân tách nhau ra, nhưng trong thời kỳ này họ đều đang trong trạng thái ngủ đông.
Lục Vi Dân nhớ rõ lúc ấy mình chỉ là khi nói đến tình hình Liên Xô với Hà Khanh, có nói đến vài phần tử tích cực hoạt động, trong đó quan trọng nhất đương nhiên là Sobchak và Chubais. Nếu có thể xây dựng mối quan hệ tương đối bền chắc với các nhân vật trong phe cánh của hai người này, cùng với tiến trình dân chủ hóa và tư hữu hóa của Nga dần trở nên rõ ràng.
Những người có thể sẽ bứt phá trong thời kỳ Nga đang rối loạn.
Muốn nhóm lửa bếp lạnh thì phải nói đến tầm nhìn và thời cơ nhóm lửa, càng phải chú trọng nghệ thuật, xem ra Hà Khanh là một cao thủ kha khá.
Lục Vi Dân có thể cung cấp tình hình cho Hà Khanh cũng chỉ dừng lại ở đó. Yeltsin vào lúc này không phải là người Hà Khanh có thể tiếp xúc đến được. Vậy thì hắn cũng chỉ có thể nghĩ cách với những người có thể sẽ gia nhập phe của Yeltsin, để xem cái bếp lạnh này liệu có thể thành công không.
Tuy nhiên cũng như chính những gì Hà khanh nói, đã là nhóm một cái bếp lạnh, dù phải đốt thêm một vài khoảng rộng hơn, chú trọng củng cố, dù cho chỉ cần có một hai mối có thể thiết lập quan hệ, cũng xem như là thành công rồi.
Lục Vi Dân rất tán thưởng tính khăng khăng và lí trí của Hà Khanh, một người và doanh nghiệp không phải của Liên Xô đừng hy vọng có thể làm mưa làm gió ở đất nước Liên Xô này.
Giống như một người ngoại quốc hoặc là một doanh nghiệp nước ngoài, anh vĩnh viễn không thể một mình lớn mạnh trên mảnh đất Trung Quốc này. Kế sách tốt nhất là tìm một người bản xứ thích hợp để hợp tác, bắt tay cùng tiến lên, cùng tính kế phát triển, như vậy mới có thể thu được lợi nhuận cao nhất.
Mà Hà Khanh đối với điểm này có nhận thức rất sâu sắc, đây có lẽ là kinh nghiệm anh ta thu được khi ở Liên Xô lâu như vậy.
Đứng trước lời mời của Hà Khanh, nếu nói không chút động lòng thì là nói dối, nhưng Lục Vi Dân rất nhanh có thể khống chế được trái tim đang đập gấp gáp của mình.
Ước vọng thì nhiều nhưng năng lực thì có hạn, nếu hắn đến đó cũng chưa chắc có thể suôn sẻ được như trong tưởng tượng. Sự thật thường ác liệt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ có kiểu người như Hà Khanh mới có thể thực sự sinh tồn trên mảnh đất đó. Điều hắn có thể làm cũng chỉ là cung cấp cho anh ta một chút chỉ dẫn khái quát mà thôi.
Sống yên ở hiện thực thì càng lí trí hơn, Lục Vi Dân từng nghĩ vô số lần về vấn đề này, vẫn là cảm thấy mình nếu thực sự muốn tự mình ra thương trường làm một số việc không được trong sáng, chưa chắc có thể như cá gặp nước trong tưởng tượng. Mà cơ quan chính quyền lại chính là nơi mình quen thuộc trong kiếp trước, có ưu thế này mà không tận dụng tốt, lại muốn đi đến chỗ mà mình không hề hiểu rõ thật là quá khờ dại.
Huống chi Lục Vi Dân vẫn luôn cho rằng nếu hắn có thể đứng ở vị trí cao hơn, là có thể thử cống hiến nhiều hơn nữa cho sự phát triển, thay đổi của một địa phương. Việc này so với làm trong xí nghiệp cũng tốt, so với làm kinh doanh cũng hay, có ý nghĩa hơn nhiều.
Trước mặt hắn giờ có hai con đường, một là quay về nhà máy 195, đây là con đường phải làm lại từ đầu. Quách Chinh đối với hắn đúng là rất coi trọng, mà hắn cũng luôn muốn chấn hưng lại nhà máy 195, quyết tâm nỗ lực vì dự án máy bay lớn. Chẳng qua là đây có thể nói là một bước nguy hiểm, Chân Kính Tài rời khỏi nhà máy 195, cái lịch sử luân hồi này đến hắn cũng không thay đổi được, vậy Quách Chinh thì sao? Nếu Quách Chinh vẫn ở nhà máy 195, có lẽ con đường trở về của hắn cũng bằng phẳng hơn một chút, nhưng ba năm năm sau Quách Chinh nếu cũng rời nhà máy 195 như trong kiếp trước thì sao?
Khoảng thời gian ba năm năm đối với hắn mà nói là quá ngắn. Bất kể hắn nỗ lực như thế nào, cũng không thể trong vòng ba năm năm ngắn ngủi mà leo lên được vị trì đủ để cho Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung không thể làm cho dao động. Mà Lục Vi Dân không cho rằng mình có tài chống lại trời đất, một khi Quách Chinh rời khỏi, hắn mất đi ô dù, e rằng chỉ còn đường cuốn gói. Những người Lương Quảng Đạt, Trần Phát Trung cùng với Diêu Chí Bân này có thể sẽ dùng đủ cách để gây khó dễ cho hắn, còn nếu hắn muốn đi khỏi, có lẽ sẽ lại phải đối mặt với một quá trình thích ứng mới.
Đương nhiên nếu hắn có thể phát triển tốt, leo lên được chiếc ghế cấp Phó phòng ở nhà máy 195, rồi mới đi, nếu có thể có chút cơ hội thì cũng chưa chắc không có khả năng tìm được vị trí tốt ở địa phương, nhưng như thế biến số cũng rất lớn.
Con đường thứ hai chính là con đường hắn đang cân nhắc, cũng là Chu Du Minh chỉ ra cho hắn, nghĩ cách điều đến địa khu Phong Châu.
Chu Du Minh có thể nói với hắn việc này, ít nhất cũng cho thấy ấn tượng của An Đức Kiện với hắn cũng là không tồi, nếu không Chu Du Minh sẽ không tùy tiện nói những điều này trước mặt hắn. Nhưng An Đức Kiện giờ không phải Bí thư huyện ủy Nam Đàm nữa, mà là Trưởng ban thư kí Địa ủy Phong Châu, lời nói của Chu Du Minh có bao nhiêu phần trăm là đại diện cho ý đồ thực sự của An Đức Kiện, trong lòng Lục Vi Dân không chắc chắn.
Theo cách nghĩ của Lục Vi Dân, nếu như lại điều đến một xó xỉnh nào đó ở địa khu Phong Châu, bắt đầu lại từ đầu thì cũng chẳng có ý nghĩ gì. So với đến Phong Châu làm lại từ đầu thì còn không bằng về nhà máy 195. Nếu muốn tới địa khu Phong Châu, thì phải đến một cơ quan có chút tiếng nói. Chức vụ không nhất định phải cao, nhưng nhất định phải có thể phát huy tác dụng, nói cách khác là cơ quan có sức ảnh hưởng, nhưng xem ra hiện nay để đạt tới điều này vẫn còn quá xa.
Lục Vi Dân không biết ấn tượng hắn để lại cho Tôn Chấn là như thế nào, hắn tự nhận thấy lúc đó hắn thể hiện cũng khá. Nhưng mấu chốt ở chỗ cơ hội này quá nhỏ nhoi, Tôn Chấn vừa đến, cho dù là để lại ấn tượng tốt trong y, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ấn tượng mà thôi.
Lục Vi Dân không hề biết rằng khi hắn đang chìm đắm trong nỗi phiền muộn, có một người khác như vậy cũng đang thăm dò hướng đi của hắn.
- Cậu nói Lục Vi Dân có thể thay cậu làm thư kí của Bí thư Hạ ư?
An Đức Kiện thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Đây là ý kiến của Phó bí thư Tôn?
- Không, không, Phó bí thư Tôn không hề nói vậy. Nhưng lần đi Nam Đàm điều tra nghiên cứu này, tôi cảm thấy Phó bí thư Tôn không thật hài lòng với công việc ở Nam Đàm, điểm sáng duy nhất chính là hộ thí điểm của hoạt động đoàn viên thanh niên đi đầu trong công tác làm giàu của Lục Vi Dân ở Đông Cố. Phó bí thư Tôn rất hài lòng đối với tình hình ở đó, nhận thấy rất có tiềm năng. Cao Sơ ngồi trên sô pha đối diện An Đức Kiện, đang nói về tình hình điều tra lần này, cuối cùng mới nói đến việc của Lục Vi Dân.
- Không phải ý kiến của Phó bí thư Tôn? Chỉ có lý do này mà khiến cậu cảm thấy Lục Vi Dân có thể đảm đương chức thư kí của Bí thư Hạ?
An Đức Kiên lắc đầu:
- Tiểu Cao, cậu làm việc có hơi theo cảm tính rồi? Tôi từng công tác ở Nam Đàm, tình hình của Lục Vi Dân tôi cũng hiểu đôi chút. Cậu ta đúng là có năng lực, tầm nhìn rộng, ý tưởng nhiều, nhưng nó không có nghĩa hắn có thể làm thư kí cho Bí thư Hạ được. Cậu đã làm thư kí cho Bí thư Hạ nhiều năm như vậy, yêu cầu của Bí thư Hạ cao như thế nào cậu cũng rất rõ, Lục Vi Dân chỉ là một người còn non nớt, hắn sao có thể làm được?
- Trưởng ban thư kí, cảm thấy Lục Vi Dân khá là thích hợp với việc thay tôi làm thư kí cho Bí thư Hạ chỉ là ý nghĩ của tôi. Tôi làm thư kí cho Bí thư hạ nhiều năm như vậy, không dám nói hiểu rõ sở thích của Bí thư Hạ được bao nhiêu, nhưng tôi biết bí thư Hạ cần một người thư kí có thể dùng đầu óc để làm việc, chứ không phải loại chỉ biết pha trà rót nước thông thường. Mmà tôi thấy Lục Vi Dân rất năng động, hơn nữa như ông nói, cũng rất có năng lực và ý tưởng, Văn phòng Địa ủy chúng ta trong biên chế còn thiếu rất nhiều người tài như vậy, văn phòng Địa ủy ta nên suy xét điều hắn lên.
Cao Sơ vẫn không hiểu rõ được suy nghĩ thật của vị Trưởng ban thư kí này, nhưng Tôn Chấn đã nói đối phương nhắc đến Lục Vi Dân này trước mặt ông ta và Bí thư Hạ, cho thấy đối phương rất có cảm tình với Lục Vi Dân. Lẽ nào nói cách thể hiện rõ ràng như thế y còn không hiểu?
Lục Di Vân cũng đi rồi, Lôi Đạt phát hiện thấy vẻ mặt Hà Khanh có chút ngẩn ngơ:
- Sao vậy, Hà Khanh?
- Lôi Đạt, tôi vẫn không thể hiểu được thằng nhóc Lục Vi Dân này, không phải cậu nói rằng hắn hiện nay ở Nam Đàm không thật như ý sao? Tôi đề nghị hắn cùng đi phương bắc, hắn vẫn từ chối. Hà Khanh tỉnh lại từ trong nỗi trầm tư, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ.
- Chuyện này có gì lạ, nếu không phải hắn độc lập, đặc biệt như vậy, cậu và tôi liệu có hứng thú với hắn như vậy không? Sao nào, có phải lại có gì đó kích động đến cậu?
Lôi Đạt mỉm cười.
Hà Khanh lắc đầu. Lôi Đạt đoán được phần nào chứ không phải tất cả, anh ta cũng không thể biết hết tình hình thực sự. Giữa bạn bè cũng có các bí mật riêng, giống như Lục Vi Dân, Lôi Đạt với mình cũng đều có các bí mật riêng, trừ phi đối phương bằng lòng, nếu không thì không ai có thể cố ý thăm dò bí mật của đối phương.
Nhưng Hà Khanh thực sự là có chút luyến tiếc. Nếu như Lục Vi Dân đồng ý cùng anh ta đi Nga, anh ta tin rằng rất nhiều việc mình có thể làm tốt hơn, hoàn thiện hơn, thu hoạch cũng sẽ càng lớn. Bởi những gì mình đang làm chính là những điều Lục Vi Dân gợi ý cho.
Tuy rằng lần này mạo hiểm rất lớn, cũng còn tồn tại vô số biến số chưa được xác định, nhưng Hà Khanh đã thấy được một khi thành công, khối tài sản khổng lồ có thể kiếm được đang vẫy tay chào y.
Ngành thu lợi được nhiều nhất là gì, là đầu cơ.
Còn đầu cơ để có được lợi nhuận nhiều nhất là gì?
Chính là đầu cơ trong thời kỳ rối ren!
Nghĩ đến đây Hà Khanh liền không kìm nổi hít sâu một hơi. Lục Vi Dân nói những lời này thật quá sâu sắc, thế cho nên anh ta xúc động tới mức muốn khắc sâu những lời này làm vật kỷ niệm.
Mà hiện nay anh ta đang đầu cơ vào thời kỳ rối ren của một đất nước đang rối loạn.
…
Vẫn là chiếc xe Mercedes-Benz kia, Lục Vi Dân dựa lưng vào ghế sau bên phải.
Nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
Hà Khanh lại một lần nữa có thành ý mời hắn cùng y đi Liên Xô phát triển.
Lục Vi Dân biết đối phương hẳn phải rất có thu hoạch rồi mới có thể lại có ý nghĩ đó trong đầu. Trên thực tế ngay cả Lục Vi Dân cũng không thể ngờ mạng lưới quan hệ ở Liên Xô của Hà Khanh lại sâu rộng đến như vậy, đối phương lại thực sự thiết lập được quan hệ với người của phe Sobchak.
Sobchak là người như thế nào, Lục Vi Dân đương nhiên biết rõ. Các nhân vật hoạt động mạnh mẽ trong lĩnh vực kinh tế và chính trị của Nga trong mười năm, thậm chí hai mươi năm tới có không ít đều có liên quan đến phe cánh của Sobchak xưa kia. Tuy rằng sau này bọn họ phân tách nhau ra, nhưng trong thời kỳ này họ đều đang trong trạng thái ngủ đông.
Lục Vi Dân nhớ rõ lúc ấy mình chỉ là khi nói đến tình hình Liên Xô với Hà Khanh, có nói đến vài phần tử tích cực hoạt động, trong đó quan trọng nhất đương nhiên là Sobchak và Chubais. Nếu có thể xây dựng mối quan hệ tương đối bền chắc với các nhân vật trong phe cánh của hai người này, cùng với tiến trình dân chủ hóa và tư hữu hóa của Nga dần trở nên rõ ràng.
Những người có thể sẽ bứt phá trong thời kỳ Nga đang rối loạn.
Muốn nhóm lửa bếp lạnh thì phải nói đến tầm nhìn và thời cơ nhóm lửa, càng phải chú trọng nghệ thuật, xem ra Hà Khanh là một cao thủ kha khá.
Lục Vi Dân có thể cung cấp tình hình cho Hà Khanh cũng chỉ dừng lại ở đó. Yeltsin vào lúc này không phải là người Hà Khanh có thể tiếp xúc đến được. Vậy thì hắn cũng chỉ có thể nghĩ cách với những người có thể sẽ gia nhập phe của Yeltsin, để xem cái bếp lạnh này liệu có thể thành công không.
Tuy nhiên cũng như chính những gì Hà khanh nói, đã là nhóm một cái bếp lạnh, dù phải đốt thêm một vài khoảng rộng hơn, chú trọng củng cố, dù cho chỉ cần có một hai mối có thể thiết lập quan hệ, cũng xem như là thành công rồi.
Lục Vi Dân rất tán thưởng tính khăng khăng và lí trí của Hà Khanh, một người và doanh nghiệp không phải của Liên Xô đừng hy vọng có thể làm mưa làm gió ở đất nước Liên Xô này.
Giống như một người ngoại quốc hoặc là một doanh nghiệp nước ngoài, anh vĩnh viễn không thể một mình lớn mạnh trên mảnh đất Trung Quốc này. Kế sách tốt nhất là tìm một người bản xứ thích hợp để hợp tác, bắt tay cùng tiến lên, cùng tính kế phát triển, như vậy mới có thể thu được lợi nhuận cao nhất.
Mà Hà Khanh đối với điểm này có nhận thức rất sâu sắc, đây có lẽ là kinh nghiệm anh ta thu được khi ở Liên Xô lâu như vậy.
Đứng trước lời mời của Hà Khanh, nếu nói không chút động lòng thì là nói dối, nhưng Lục Vi Dân rất nhanh có thể khống chế được trái tim đang đập gấp gáp của mình.
Ước vọng thì nhiều nhưng năng lực thì có hạn, nếu hắn đến đó cũng chưa chắc có thể suôn sẻ được như trong tưởng tượng. Sự thật thường ác liệt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ có kiểu người như Hà Khanh mới có thể thực sự sinh tồn trên mảnh đất đó. Điều hắn có thể làm cũng chỉ là cung cấp cho anh ta một chút chỉ dẫn khái quát mà thôi.
Sống yên ở hiện thực thì càng lí trí hơn, Lục Vi Dân từng nghĩ vô số lần về vấn đề này, vẫn là cảm thấy mình nếu thực sự muốn tự mình ra thương trường làm một số việc không được trong sáng, chưa chắc có thể như cá gặp nước trong tưởng tượng. Mà cơ quan chính quyền lại chính là nơi mình quen thuộc trong kiếp trước, có ưu thế này mà không tận dụng tốt, lại muốn đi đến chỗ mà mình không hề hiểu rõ thật là quá khờ dại.
Huống chi Lục Vi Dân vẫn luôn cho rằng nếu hắn có thể đứng ở vị trí cao hơn, là có thể thử cống hiến nhiều hơn nữa cho sự phát triển, thay đổi của một địa phương. Việc này so với làm trong xí nghiệp cũng tốt, so với làm kinh doanh cũng hay, có ý nghĩa hơn nhiều.
Trước mặt hắn giờ có hai con đường, một là quay về nhà máy 195, đây là con đường phải làm lại từ đầu. Quách Chinh đối với hắn đúng là rất coi trọng, mà hắn cũng luôn muốn chấn hưng lại nhà máy 195, quyết tâm nỗ lực vì dự án máy bay lớn. Chẳng qua là đây có thể nói là một bước nguy hiểm, Chân Kính Tài rời khỏi nhà máy 195, cái lịch sử luân hồi này đến hắn cũng không thay đổi được, vậy Quách Chinh thì sao? Nếu Quách Chinh vẫn ở nhà máy 195, có lẽ con đường trở về của hắn cũng bằng phẳng hơn một chút, nhưng ba năm năm sau Quách Chinh nếu cũng rời nhà máy 195 như trong kiếp trước thì sao?
Khoảng thời gian ba năm năm đối với hắn mà nói là quá ngắn. Bất kể hắn nỗ lực như thế nào, cũng không thể trong vòng ba năm năm ngắn ngủi mà leo lên được vị trì đủ để cho Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung không thể làm cho dao động. Mà Lục Vi Dân không cho rằng mình có tài chống lại trời đất, một khi Quách Chinh rời khỏi, hắn mất đi ô dù, e rằng chỉ còn đường cuốn gói. Những người Lương Quảng Đạt, Trần Phát Trung cùng với Diêu Chí Bân này có thể sẽ dùng đủ cách để gây khó dễ cho hắn, còn nếu hắn muốn đi khỏi, có lẽ sẽ lại phải đối mặt với một quá trình thích ứng mới.
Đương nhiên nếu hắn có thể phát triển tốt, leo lên được chiếc ghế cấp Phó phòng ở nhà máy 195, rồi mới đi, nếu có thể có chút cơ hội thì cũng chưa chắc không có khả năng tìm được vị trí tốt ở địa phương, nhưng như thế biến số cũng rất lớn.
Con đường thứ hai chính là con đường hắn đang cân nhắc, cũng là Chu Du Minh chỉ ra cho hắn, nghĩ cách điều đến địa khu Phong Châu.
Chu Du Minh có thể nói với hắn việc này, ít nhất cũng cho thấy ấn tượng của An Đức Kiện với hắn cũng là không tồi, nếu không Chu Du Minh sẽ không tùy tiện nói những điều này trước mặt hắn. Nhưng An Đức Kiện giờ không phải Bí thư huyện ủy Nam Đàm nữa, mà là Trưởng ban thư kí Địa ủy Phong Châu, lời nói của Chu Du Minh có bao nhiêu phần trăm là đại diện cho ý đồ thực sự của An Đức Kiện, trong lòng Lục Vi Dân không chắc chắn.
Theo cách nghĩ của Lục Vi Dân, nếu như lại điều đến một xó xỉnh nào đó ở địa khu Phong Châu, bắt đầu lại từ đầu thì cũng chẳng có ý nghĩ gì. So với đến Phong Châu làm lại từ đầu thì còn không bằng về nhà máy 195. Nếu muốn tới địa khu Phong Châu, thì phải đến một cơ quan có chút tiếng nói. Chức vụ không nhất định phải cao, nhưng nhất định phải có thể phát huy tác dụng, nói cách khác là cơ quan có sức ảnh hưởng, nhưng xem ra hiện nay để đạt tới điều này vẫn còn quá xa.
Lục Vi Dân không biết ấn tượng hắn để lại cho Tôn Chấn là như thế nào, hắn tự nhận thấy lúc đó hắn thể hiện cũng khá. Nhưng mấu chốt ở chỗ cơ hội này quá nhỏ nhoi, Tôn Chấn vừa đến, cho dù là để lại ấn tượng tốt trong y, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ấn tượng mà thôi.
Lục Vi Dân không hề biết rằng khi hắn đang chìm đắm trong nỗi phiền muộn, có một người khác như vậy cũng đang thăm dò hướng đi của hắn.
- Cậu nói Lục Vi Dân có thể thay cậu làm thư kí của Bí thư Hạ ư?
An Đức Kiện thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Đây là ý kiến của Phó bí thư Tôn?
- Không, không, Phó bí thư Tôn không hề nói vậy. Nhưng lần đi Nam Đàm điều tra nghiên cứu này, tôi cảm thấy Phó bí thư Tôn không thật hài lòng với công việc ở Nam Đàm, điểm sáng duy nhất chính là hộ thí điểm của hoạt động đoàn viên thanh niên đi đầu trong công tác làm giàu của Lục Vi Dân ở Đông Cố. Phó bí thư Tôn rất hài lòng đối với tình hình ở đó, nhận thấy rất có tiềm năng. Cao Sơ ngồi trên sô pha đối diện An Đức Kiện, đang nói về tình hình điều tra lần này, cuối cùng mới nói đến việc của Lục Vi Dân.
- Không phải ý kiến của Phó bí thư Tôn? Chỉ có lý do này mà khiến cậu cảm thấy Lục Vi Dân có thể đảm đương chức thư kí của Bí thư Hạ?
An Đức Kiên lắc đầu:
- Tiểu Cao, cậu làm việc có hơi theo cảm tính rồi? Tôi từng công tác ở Nam Đàm, tình hình của Lục Vi Dân tôi cũng hiểu đôi chút. Cậu ta đúng là có năng lực, tầm nhìn rộng, ý tưởng nhiều, nhưng nó không có nghĩa hắn có thể làm thư kí cho Bí thư Hạ được. Cậu đã làm thư kí cho Bí thư Hạ nhiều năm như vậy, yêu cầu của Bí thư Hạ cao như thế nào cậu cũng rất rõ, Lục Vi Dân chỉ là một người còn non nớt, hắn sao có thể làm được?
- Trưởng ban thư kí, cảm thấy Lục Vi Dân khá là thích hợp với việc thay tôi làm thư kí cho Bí thư Hạ chỉ là ý nghĩ của tôi. Tôi làm thư kí cho Bí thư hạ nhiều năm như vậy, không dám nói hiểu rõ sở thích của Bí thư Hạ được bao nhiêu, nhưng tôi biết bí thư Hạ cần một người thư kí có thể dùng đầu óc để làm việc, chứ không phải loại chỉ biết pha trà rót nước thông thường. Mmà tôi thấy Lục Vi Dân rất năng động, hơn nữa như ông nói, cũng rất có năng lực và ý tưởng, Văn phòng Địa ủy chúng ta trong biên chế còn thiếu rất nhiều người tài như vậy, văn phòng Địa ủy ta nên suy xét điều hắn lên.
Cao Sơ vẫn không hiểu rõ được suy nghĩ thật của vị Trưởng ban thư kí này, nhưng Tôn Chấn đã nói đối phương nhắc đến Lục Vi Dân này trước mặt ông ta và Bí thư Hạ, cho thấy đối phương rất có cảm tình với Lục Vi Dân. Lẽ nào nói cách thể hiện rõ ràng như thế y còn không hiểu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.