Chương 117: Đẩy ra
Thụy Căn
18/03/2013
Lục Vi Dân trong lòng hơi chấn động. Thái độ thẳng thắn như thế của Thẩm Tử Liệt khiến cho hắn có chút cảm động. Tuy nhiên hắn cũng biết mình mới tham gia công việc được nửa năm mà đã được đề cử đến khu kinh tế mới nóng bỏng tay kia. Nghe ra ý ngoài lời của ông ta chắc chắn là không phải muốn mình đi làm một nhân viên phổ thông bình thường đơn giản như vậy. Nhưng nếu phải nhậm chức thì cả kinh nghiệm và uy tín, chỉ sợ ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy có chút gì đó khó khiến cho kẻ dưới phục tùng.
- Chủ tịch huyện, cảm ơn sự bồi dưỡng phát triển và công nhận của ngài đối với tôi. Tôi thực sự cũng rất muốn đến khu kinh tế mới để làm việc. Dù sao thì khu kinh tế mới này là ngài và tôi cùng nhau vạch ra. Tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy ý tưởng tốt đẹp đó từng bước trở thành hiện thực.
Lục Vi Dân trầm ngâm hồi lâu, liếm ướt phần môi có chút khô rang, chậm rãi đáp:
-Nhưng tôi mới tham gia công tác, chỉ sợ rất nhiều người sẽ dị nghị về chuyện này đấy.
Thẩm Tử Liệt trong lòng âm thầm khen ngợi Lục Vi Dân có khí chất thâm trầm, rất có trí tuệ. Qủa tú cầu do chính mình tung ra này, chỉ sợ những cán bộ cơ quan công tác nhiều năm còn chưa chắc đã đứng vững được. Còn hắn ta thì không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lời nói cũng rất có lý lẽ, lại còn có thể nghĩ thêm cho mình. Không thể không nói rằng nhân tài thì ở phương diện nào cũng có thể thể hiện ra sự không tầm thường.
- Vi Dân, điều này tôi cũng từng suy nghĩ rồi. Nhưng cậu cũng biết đấy, khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm này một khi mà ở tỉnh phê xuống dưới thì nhiệm vụ đặt ra trước mặt tương đối nặng nề. Quy hoạch, kiến thiết, lại thêm thu hút đầu tư và hoạt động của các doanh nghiệp nữa. Nếu như chúng ta trong thời gian ngắn không thể có được thành quả ra gì, thì thí điểm khu kinh tế mới toàn tỉnh không những sẽ ảm đạm tiêu tan, mà còn rất có khả năng trở thành một điển hình tiêu cực.
Thẩm Tử Liệt nói rất chậm, hiển nhiên là đã có sự suy xét cặn kẽ với vấn đề này.
- Ở điểm này, Bí thư An và tôi đều có áp lực rất lớn, Vì thế nên tôi cũng đã nêu ra với Bí thư An rằng việc bố trí Ban quản lý khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế thì nhất định phải suy xét cẩn trọng, bài trừ sự phân biệt đối xử và giải quyết vấn đề về quan niệm cấp bậc, yêu cầu sức chiến đấu của bộ máy phải đạt đến hiệu quả cao nhất. Trong này thì cần cán bộ vừa có khái niệm cải cách mở cửa, vừa phải có tinh thần tiến thủ có gan đổi mới, vừa phải có kinh nghiệm kinh doanh quản lý kinh tế. Về điểm này thì tôi thấy cậu rất phù hợp.
Lục Vi Dân trong lòng cũng không kìm nổi sự ấm áp trong lòng. Thẩm Tử Liệt dù sao cũng là ở cơ quan Tỉnh ủy không lâu, có nhiều lúc vẫn có chút gì đó khí phách thư sinh. Dù là khi nói chuyện với mình hầu như toàn là đi thẳng vào vấn đề, có sự khác biệt rất lớn với sự che đậy quanh co lòng vòng của các lãnh đạo khác. Nhưng điều này cũng cho thấy sự xem trọng và tán thành của ông ta đối với hắn.
- Vậy Bí thư An thấy thế nào ạ?
- Bí thư An cơ bản cũng đồng tình với ý kiến của tôi. Đã làm thì phải làm cho ra trò. Chứ đừng có làm không đâu vào đâu. Như thế thì thành trò cười mất. Vì thế nên đề nghị của tôi, ông ấy cũng giữ thái độ ủng hộ.
Thẩm Tử Liệt ở điểm này cũng đã dự liệu được và tiến hành làm trước một số việc. Công việc này đối với mình mà nói thì có thể coi là ngọn lửa đầu tiên. Vì thế nên dù là bị dồn ép ở phương diện khác thì bước đi này cũng phải đi thật vững vàng mạnh mẽ. Còn nếu như không thể có được sự ủng hộ cuả Bí thư Huyện ủy thì dù cho mình cố gắng đến thế nào thì hiệu quả cũng sẽ giảm sút. Hiện tại điều y muốn là mượn thế lực mạnh mẽ của An Đức Kiện để thúc đẩy công việc, mượn sức mạnh để đánh lại sức mạnh. Dù cho mình phải gánh chịu một số trách nhiệm rủi ro nhưng cũng rất đáng.
- Chủ tịch huyện, khu vực miền núi như Nam Đàm chúng ta, điều kiện hoàn cảnh đều không tốt. Dù cho là chúng ta đi bước đầu tiên trong việc kiến thiết khu kinh tế mới, nhưng chúng ta cũng không thể ôm ấp hy vọng quá lớn.
Lục Vi Dân không kìm nổi muốn nhắc nhở một chút. Tình hình Nam Đàm thực sự không phải là tốt, nếu như muốn lập tức lớn mạnh lên thì không hiện thực lắm. Hắn cũng lo lắng Thẩm Tử Liệt ôm hy vọng quá lớn, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Vì thế thà rằng mất hứng thì cũng phải nói.
Thẩm Tử Liệt ánh mắt vừa động, thật sâu liếc nhìn Lục Vi Dân một cái, trong lòng thổn thức. Trong tình hình này không thể nói như thế, đủ thấy chàng thanh niên trước mặt mình quả thật là chín chắn không tầm thường. Đổi lại nếu là người khác thì người ta hoặc là sẽ khúm núm hoặc là sẽ vỗ ngực thể hiện quyết tâm rồi.
- Ừ, khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm là quả pháo đầu tiên của địa khu Lê Dương chúng ta, cũng là khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế đầu tiên của toàn tỉnh. Chẳng có ai là nhiều kinh nghiệm cả, đều là ném đá vượt sông, không phải là dễ. Nhưng chúng ta không thể vì nó khó thì lùi bước, mà phải đối mặt với cái khó để đi lên. Về điểm này thái độ của Bí thư An và tôi là đều nhất trí với nhau. Đó chính là cố gắng mở ra cục diện trong năm nay, năm sau sẽ lên tầm cao hơn, năm sau nữa phải có thành tích. Đây cũng là yêu cầu cần có một bộ máy có sức tập trung và sức chiến đấu.
Thẩm Tử Liệt gật gật đầu.
- Vi Dân, cậu đầu óc nhanh nhạy, tầm nhìn xa rộng, nhạy cảm với sự vật mới, thích ứng nhanh với môi trường. Về điểm này, không chỉ là tôi, Từ Hiểu Xuân cũng rất xem trọng cậu. Vì thế nên Bí thư An và tôi bước đầu nhận định rằng sau khi thành lập nên Ban quản lý khu kinh tế mới thì sẽ cho cậu đảm nhiệm chức trợ lý chủ nhiệm. Cậu cũng cần có sự chuẩn bị về tư tưởng, đồng thời cũng cần cố gắng có suy nghĩ quy hoạch đối với bước tiếp theo của công việc, cũng phải có dũng khí và quyết tâm. Đây là một trận chỉ có thể tiến không thể lùi, hơn nữa chỉ có thể thắng chứ không được bại. Cậu có tự tin như thế không?
Đi ra từ nhà của Thẩm Tử Liệt, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy hai má nóng lên, không khỏi tự mỉm cười đánh trống lảng.
người hai liếp, một trợ lý chủ nhiệm Ban quản lý, cán bộ cấp phó phòng chuẩn, không ngờ cũng có thể khiến cho chính mình suy nghĩ xa xôi vô hạn. Xem ra mình thực sự đã nhập vào cái thời đại này rồi. Thẩm Tử Liệt vẫn là khá tinh tế, có thể lộ ra những thông tin như thế này với mình, chắc là đã bàn bạc với An Đức Kiện rồi.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân là tâm phúc của An Đức Kiện. Giống như Thẩm Tử Liệt vừa nói, Từ Hiểu Xuân cũng đã từng nói tốt về mình, lại thêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cù Tuấn cũng là tâm phúc của An Đức Kiện nữa, thì dù là Tào Cương và Tần Hải Cơ có ý kiến không giống nhau, chuyện này cũng sẽ không có quá nhiều biến đổi lớn.
Nhớ đến cái ngày của năm ngoái Tần Lỗi chủ động mời ăn cơm ở Tùng Hạc Cư. Lục Vi Dân cho rằng Tần Hải Cơ đã sớm nhìn ra hướng đi này. Vì thế nên mới để cho Tần Lỗi chủ động đến làm hòa mối quan hệ với mình. Nếu không thì với tính cách của Tần Lỗi mà lại muốn làm mềm với mình thì chỉ sợ phải đợi đến lúc mặt trời mọc ở đằng Tây mất.
Chỉ có điều cứ coi như là bản thân mình thực sự có thể đến nhậm chức tại Ban quản lý khu kinh tế mới đi nữa, thì dường như cũng không dính líu mối quan hệ nào với Tần Lỗi mới đúng. Với vị trí hiện tại của Tần Hải Cơ thì đương nhiên không thể vì chuyện mình có khả năng trở thành trợ lý chủ nhiệm mà có sự kiêng dè gì đâu. Nói đúng ra thì bản thân mình phải lấy lòng mới đúng, chứ đâu cần phải khiến Tần Lỗi đến để kéo gần mối quan hệ với mình chứ?
Điều này khiến Lục Vi Dân suy nghĩ mãi không ra. Nếu như muốn nói Tần Lỗi đột nhiên thay đổi với mình thì hắn hoàn toàn không thể tin được. Biểu hiện hôm đó của đối phương chắc chắn là có vấn đề nào đó bên trong, chỉ có điều Lục Vi Dân hiện tại vẫn chưa đoán ra được là gì, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước nấy.
- Chủ tịch huyện, cảm ơn sự bồi dưỡng phát triển và công nhận của ngài đối với tôi. Tôi thực sự cũng rất muốn đến khu kinh tế mới để làm việc. Dù sao thì khu kinh tế mới này là ngài và tôi cùng nhau vạch ra. Tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy ý tưởng tốt đẹp đó từng bước trở thành hiện thực.
Lục Vi Dân trầm ngâm hồi lâu, liếm ướt phần môi có chút khô rang, chậm rãi đáp:
-Nhưng tôi mới tham gia công tác, chỉ sợ rất nhiều người sẽ dị nghị về chuyện này đấy.
Thẩm Tử Liệt trong lòng âm thầm khen ngợi Lục Vi Dân có khí chất thâm trầm, rất có trí tuệ. Qủa tú cầu do chính mình tung ra này, chỉ sợ những cán bộ cơ quan công tác nhiều năm còn chưa chắc đã đứng vững được. Còn hắn ta thì không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lời nói cũng rất có lý lẽ, lại còn có thể nghĩ thêm cho mình. Không thể không nói rằng nhân tài thì ở phương diện nào cũng có thể thể hiện ra sự không tầm thường.
- Vi Dân, điều này tôi cũng từng suy nghĩ rồi. Nhưng cậu cũng biết đấy, khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm này một khi mà ở tỉnh phê xuống dưới thì nhiệm vụ đặt ra trước mặt tương đối nặng nề. Quy hoạch, kiến thiết, lại thêm thu hút đầu tư và hoạt động của các doanh nghiệp nữa. Nếu như chúng ta trong thời gian ngắn không thể có được thành quả ra gì, thì thí điểm khu kinh tế mới toàn tỉnh không những sẽ ảm đạm tiêu tan, mà còn rất có khả năng trở thành một điển hình tiêu cực.
Thẩm Tử Liệt nói rất chậm, hiển nhiên là đã có sự suy xét cặn kẽ với vấn đề này.
- Ở điểm này, Bí thư An và tôi đều có áp lực rất lớn, Vì thế nên tôi cũng đã nêu ra với Bí thư An rằng việc bố trí Ban quản lý khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế thì nhất định phải suy xét cẩn trọng, bài trừ sự phân biệt đối xử và giải quyết vấn đề về quan niệm cấp bậc, yêu cầu sức chiến đấu của bộ máy phải đạt đến hiệu quả cao nhất. Trong này thì cần cán bộ vừa có khái niệm cải cách mở cửa, vừa phải có tinh thần tiến thủ có gan đổi mới, vừa phải có kinh nghiệm kinh doanh quản lý kinh tế. Về điểm này thì tôi thấy cậu rất phù hợp.
Lục Vi Dân trong lòng cũng không kìm nổi sự ấm áp trong lòng. Thẩm Tử Liệt dù sao cũng là ở cơ quan Tỉnh ủy không lâu, có nhiều lúc vẫn có chút gì đó khí phách thư sinh. Dù là khi nói chuyện với mình hầu như toàn là đi thẳng vào vấn đề, có sự khác biệt rất lớn với sự che đậy quanh co lòng vòng của các lãnh đạo khác. Nhưng điều này cũng cho thấy sự xem trọng và tán thành của ông ta đối với hắn.
- Vậy Bí thư An thấy thế nào ạ?
- Bí thư An cơ bản cũng đồng tình với ý kiến của tôi. Đã làm thì phải làm cho ra trò. Chứ đừng có làm không đâu vào đâu. Như thế thì thành trò cười mất. Vì thế nên đề nghị của tôi, ông ấy cũng giữ thái độ ủng hộ.
Thẩm Tử Liệt ở điểm này cũng đã dự liệu được và tiến hành làm trước một số việc. Công việc này đối với mình mà nói thì có thể coi là ngọn lửa đầu tiên. Vì thế nên dù là bị dồn ép ở phương diện khác thì bước đi này cũng phải đi thật vững vàng mạnh mẽ. Còn nếu như không thể có được sự ủng hộ cuả Bí thư Huyện ủy thì dù cho mình cố gắng đến thế nào thì hiệu quả cũng sẽ giảm sút. Hiện tại điều y muốn là mượn thế lực mạnh mẽ của An Đức Kiện để thúc đẩy công việc, mượn sức mạnh để đánh lại sức mạnh. Dù cho mình phải gánh chịu một số trách nhiệm rủi ro nhưng cũng rất đáng.
- Chủ tịch huyện, khu vực miền núi như Nam Đàm chúng ta, điều kiện hoàn cảnh đều không tốt. Dù cho là chúng ta đi bước đầu tiên trong việc kiến thiết khu kinh tế mới, nhưng chúng ta cũng không thể ôm ấp hy vọng quá lớn.
Lục Vi Dân không kìm nổi muốn nhắc nhở một chút. Tình hình Nam Đàm thực sự không phải là tốt, nếu như muốn lập tức lớn mạnh lên thì không hiện thực lắm. Hắn cũng lo lắng Thẩm Tử Liệt ôm hy vọng quá lớn, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Vì thế thà rằng mất hứng thì cũng phải nói.
Thẩm Tử Liệt ánh mắt vừa động, thật sâu liếc nhìn Lục Vi Dân một cái, trong lòng thổn thức. Trong tình hình này không thể nói như thế, đủ thấy chàng thanh niên trước mặt mình quả thật là chín chắn không tầm thường. Đổi lại nếu là người khác thì người ta hoặc là sẽ khúm núm hoặc là sẽ vỗ ngực thể hiện quyết tâm rồi.
- Ừ, khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm là quả pháo đầu tiên của địa khu Lê Dương chúng ta, cũng là khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế đầu tiên của toàn tỉnh. Chẳng có ai là nhiều kinh nghiệm cả, đều là ném đá vượt sông, không phải là dễ. Nhưng chúng ta không thể vì nó khó thì lùi bước, mà phải đối mặt với cái khó để đi lên. Về điểm này thái độ của Bí thư An và tôi là đều nhất trí với nhau. Đó chính là cố gắng mở ra cục diện trong năm nay, năm sau sẽ lên tầm cao hơn, năm sau nữa phải có thành tích. Đây cũng là yêu cầu cần có một bộ máy có sức tập trung và sức chiến đấu.
Thẩm Tử Liệt gật gật đầu.
- Vi Dân, cậu đầu óc nhanh nhạy, tầm nhìn xa rộng, nhạy cảm với sự vật mới, thích ứng nhanh với môi trường. Về điểm này, không chỉ là tôi, Từ Hiểu Xuân cũng rất xem trọng cậu. Vì thế nên Bí thư An và tôi bước đầu nhận định rằng sau khi thành lập nên Ban quản lý khu kinh tế mới thì sẽ cho cậu đảm nhiệm chức trợ lý chủ nhiệm. Cậu cũng cần có sự chuẩn bị về tư tưởng, đồng thời cũng cần cố gắng có suy nghĩ quy hoạch đối với bước tiếp theo của công việc, cũng phải có dũng khí và quyết tâm. Đây là một trận chỉ có thể tiến không thể lùi, hơn nữa chỉ có thể thắng chứ không được bại. Cậu có tự tin như thế không?
Đi ra từ nhà của Thẩm Tử Liệt, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy hai má nóng lên, không khỏi tự mỉm cười đánh trống lảng.
người hai liếp, một trợ lý chủ nhiệm Ban quản lý, cán bộ cấp phó phòng chuẩn, không ngờ cũng có thể khiến cho chính mình suy nghĩ xa xôi vô hạn. Xem ra mình thực sự đã nhập vào cái thời đại này rồi. Thẩm Tử Liệt vẫn là khá tinh tế, có thể lộ ra những thông tin như thế này với mình, chắc là đã bàn bạc với An Đức Kiện rồi.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân là tâm phúc của An Đức Kiện. Giống như Thẩm Tử Liệt vừa nói, Từ Hiểu Xuân cũng đã từng nói tốt về mình, lại thêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cù Tuấn cũng là tâm phúc của An Đức Kiện nữa, thì dù là Tào Cương và Tần Hải Cơ có ý kiến không giống nhau, chuyện này cũng sẽ không có quá nhiều biến đổi lớn.
Nhớ đến cái ngày của năm ngoái Tần Lỗi chủ động mời ăn cơm ở Tùng Hạc Cư. Lục Vi Dân cho rằng Tần Hải Cơ đã sớm nhìn ra hướng đi này. Vì thế nên mới để cho Tần Lỗi chủ động đến làm hòa mối quan hệ với mình. Nếu không thì với tính cách của Tần Lỗi mà lại muốn làm mềm với mình thì chỉ sợ phải đợi đến lúc mặt trời mọc ở đằng Tây mất.
Chỉ có điều cứ coi như là bản thân mình thực sự có thể đến nhậm chức tại Ban quản lý khu kinh tế mới đi nữa, thì dường như cũng không dính líu mối quan hệ nào với Tần Lỗi mới đúng. Với vị trí hiện tại của Tần Hải Cơ thì đương nhiên không thể vì chuyện mình có khả năng trở thành trợ lý chủ nhiệm mà có sự kiêng dè gì đâu. Nói đúng ra thì bản thân mình phải lấy lòng mới đúng, chứ đâu cần phải khiến Tần Lỗi đến để kéo gần mối quan hệ với mình chứ?
Điều này khiến Lục Vi Dân suy nghĩ mãi không ra. Nếu như muốn nói Tần Lỗi đột nhiên thay đổi với mình thì hắn hoàn toàn không thể tin được. Biểu hiện hôm đó của đối phương chắc chắn là có vấn đề nào đó bên trong, chỉ có điều Lục Vi Dân hiện tại vẫn chưa đoán ra được là gì, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.