Chương 98: Đều chẳng phải là đèn cạn dầu
Thụy Căn
18/03/2013
Lục Vi Dân âm thầm gật đầu. Mao Dung này có thể làm được phó chánh văn phòng ở trong Ủy ban nhân dân thì cũng là có chút tầm nhìn, vừa mới nhìn là đã thấy vấn đề trung tâm rồi.
- Chủ nhiệm Mao, cô nói có lý lắm. Chúng tội cũng đang cân nhắc xem nên tăng cường sức cạnh tranh như thế nào. Tôi nghĩ như thế này, một mặt tôi đang suy nghĩ đến việc thuần thục hóa sức lao động để thể hiện ưu thế của chúng ta. Nhà máy thực phẩm đồ hộp của huyện hiện tại đang ở tình trạng ngừng sản xuất, các nhân viên đều chỉ có thể lấy 60% tiền lương cơ bản. Nêú như doanh nghiệp này mà ở Nam Đàm chúng ta thì tôi nghĩ có thể dùng phương thức mượn nhân công của nhà máy đồ hộp để đi vào sản xuất đầu tiên. Như vậy có thể nâng cao năng suất lao động lên mức cao nhất.
Lục Vi Dân cười nhạt, giới thiệu.
-Ồ, đây cũng là một ý kiến hay đấy. Những thương nhân Hồng Kông này không giống với những doanh nghiệp quốc doanh trong nước ta, rất chú trọng đến hiệu quả và lợi ích. Nếu có thể giải quyết cho anh ta vấn đề công nhân thuần thục thì anh ta chắc chắn sẽ vừa lòng. Đây rõ ràng là một ưu thế lớn của chúng ta. Nhưng công nhân của nhà máy thực phẩm đồ hộp kia không biết là anh có biết rõ hay không. Tuy nói là công nhân lành nghề nhưng về kỷ luật và tính tích cực trong công việc thì vẫn chưa khiến người ta hài lòng. Theo tôi được biết thì trong xã hội tư bản chủ nghĩa thì những xí nghiệp đó sợ là yêu cầu về phương diện này khá cao, cường độ lao động cũng khá lớn. Công nhân của nhà máy thực phẩm đồ hộp của huyện chúng ta có khả năng thích ứng được hay không, có muốn làm hay không thì chúng ta vẫn cần phải điều tra tìm hiểu thêm
Lục Vi Dân âm thầm gật đầu. Người phụ nữ này quả là đã nhìn trước sự việc, suy nghĩ rất cẩn thận thấu đáo, không giống như mấy người phụ nữ chỉ như bình hoa làm đẹp, nói mấy câu là có thể khiến cô ta trở nên mơ hồ. Người phụ nữ này cách suy nghĩ rõ ràng, nhìn nhận vấn đề cũng thật chuẩn xác.
- Chủ nhiệm Mao, cô nói vấn đề này ra thực sự đúng là một vấn đề. Tôi đã từng tìm hiểu, nhà máy thực phẩm của huyện ở trong trạng thái nửa sống nửa chết đã một hai năm nay rồi. Công nhân viên chức của nhà máy kêu than ầm trời. Hơn nữa không ít là cặp vợ chồng đều đi làm ở đó, trên còn có người lớn, dưới còn có trẻ con. Bọn họ không phải là không muốn làm mà là không có việc gì có thể làm được. Nếu như có thể có sự bồi thường đủ về kinh tế cho họ, hay nói cách khác là có sự kích thích thì tôi tin tưởng rằng những công nhân của nhà máy thực phẩm này sẽ vui vẻ mà làm việc, hơn nữa cũng có thể giảm đi rất nhiều áp lực cho Ủy ban nhân dân huyện của chúng ta.
Lục Vi Dân cười nói.
Công nhân của nhà máy thực phẩm huyện đã vài lần phản ánh tình hình của họ với Ủy ban nhân dân huyện, yêu cầu Ủy ban nhân dân huyện giải quyết cho bọn họ vấn đề sinh tồn. Chỉ có tiền lương cơ bản thôi thì khó mà duy trì được cuộc sống bình thường của họ. Nhất là một số nhân công có gánh nặng khá lớn cũng đưa ra yêu cầu huyện phải nghĩ ra cách gì đó để giải quyết tình trạng khó khăn mà nhà máy thực phẩm đang phải đối mặt. Đây cũng là một vấn đề khó gây đau đầu ở huyện.
Mao Dung hiển nhiên cũng hiểu tình hình. Xem ra đầu óc của trợ thủ này của mình cũng rất được việc. Những điều này có thể nghĩ ra được. Hơn nữa lại tính toán chu toàn được như thế, hẳn là đã bỏ ra không ít thời gian. Cô gật đầu xác nhận điều này:
- Ừ, chủ ý này không tồi. Còn có gì nữa?
- Một mặt khác thì cũng sẽ đề cập đến một hạng mục công tác khác mà tôi muốn báo cáo với chủ nhiệm Mao, đó là kiến thiết khu công nghiệp kinh tế mới.
Lục Vi Dân trầm giọng:
- Suy nghĩ của tôi là chúng ta có thể mượn cơ hội này để xây dựng khu khai thác phát triển công nghiệp, khiến cho các thương nhân Hồng Kông ý thức được rằng huyện Nam Đàm chúng ta sẽ vì việc kiến thiết khu khai thác phát triển kinh tế mà lập nên một loạt ngành sản xuất chủ yếu với ngành sản xuất gia công thực phẩm làm chính. Điều này chắc chắn sẽ có sức hút không nhỏ trong việc thúc đẩy sự đầu tư của Nam Đàm chúng ta với việc xây nhà xưởng. Dù sao đi nữa thì chúng ta đã có một số cơ sở về phương diện này. Ví dụ như ngành nghề đóng gói và in ấn của huyện chúng ra có thể phối hợp đồng bộ với ngành gia công thực phẩm, chứ không cần họ phải tìm kiếm ở bên ngoài nữa.
Mao Dung rốt cục hiểu được ý đồ mà Lục Vi Dân hôm nay muốn báo cáo với mình. Thu hút đầu từ đương nhiên là một mặt. Nhưng càng quan trọng hơn chính là việc xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới này.
Nếu nói thu hút đầu tư hắn có thể mượn sức mạnh bên ngoài để thực hiện mục tiêu. Vậy thì việc xây dựng khu kinh tế mới sẽ không phải là chuyện đơn giản như thế. Cái này đề cập đến sự điều phối đất đai, kiến thiết quy hoạch và sự phối hợp đồng bộ với phương tiện công cộng, liên lụy đến rất nhiều các ban ngành và xã phường như về kế hoạch, đất đai, xây dựng đô thị, điện lực, giao thông, công an, cấp nước, bưu chính, môi trường. Dường như phủ khắp các ban ngành của Ủy ban nhân dân. Muốn phối hợp tốt với các ban ngành và xã phường này thì nếu như không có một nhân vật hiểu rõ được tình hình vận hành của ban ngành chính phủ thì căn bản không thể làm được. Điều này chắc cũng là do nguyên nhân khiến anh chàng này năm lần bảy lượt đến để báo cáo công tác đây.
Tuy nhiên Mao Dung vẫn là đánh giá rất cao ở chỗ Lục Vi Dân rất có lễ tiết. Lã Ngọc Xuyên thường xuyên bàn bạc trước với mình và đã truyền đạt ý của Thẩm Tử Liệt rồi. Thẩm Tử Liệt tung ra cành ô liu tỏ ý muốn hòa bình, cái này có thể coi như là vừa đấm vừa xoa?
Có điều Mao Dung cũng biết lựa chọn của mình bây giờ không có nhiều. Anh chàng kia đã đích thân đến báo cáo công tác, có thể nói đã chuẩn bị thay cho mình một bậc thang thể diện rồi. Đây là một người khá là biết giải quyết công việc, chu đáo khôn khéo đến mức không giống với một chàng sinh viên mới tốt nghiệp ra trường.
- Tiểu Lục, xem ra công việc của anh làm cũng không tồi, đã nghĩ được chu đáo sâu sắc như thế rồi.
Mao Dung nghĩ một lúc:
- Như thế này đi, anh để tập tài liệu này ở đây. Mấy ngày hôm nay tôi hơi mệt, nhưng nhất định về nhà sẽ xem mấy tài liệu này, tìm hiểu tình hình một chút, tranh thủ thứ hai đi làm lại.
- Vậy thì tốt quá, chủ nhiệm Mao. Chúng ta tuy tập trung xử lý thì chỉ có vài người nhưng đều hy vọng cô có thể sớm khôi phục lại sức khỏe, dẫn dắt chúng tôi làm việc.
Lục Vi Dân trên mặt là nụ cười vui vẻ:
- Ở huyện không ít người chẳng coi chúng tôi ra gì, cảm giác là chúng tôi chỉ là giả bộ làm dáng mà thôi. Nhưng tôi cho rằng đã là quyền lực và trách nhiệm mà lãnh đạo ở huyện giao cho, thì chúng tôi có nghĩa vụ làm tốt công tác này. Chỉ có điều rắn không đầu sao được, nếu như chủ nhiệm Mao không trở lại thì chúng tôi liền thật sự như con rắn mất đầu!
- Tiểu Lục, anh đừng có liên tiếp tâng bốc tôi lên thế chứ. Tung tôi lên cao quá như thế thì ngã xuống sẽ càng đau.
Mao Dung nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý.
- Tôi nghe nói các lãnh đạo trong huyện có những suy nghĩ khác nhau về việc triển khai hai công tác này. Về việc triển khai hai công tác này, tôi sợ rằng chúng ta cần phải tiếp thu ý kiến quần chúng mới được.
Lục Vi Dân khẽ cười. Mao Dung này quả nhiên không hề đơn giản, đây là một nhân vật có trí tuệ tuyệt đỉnh. Tuy nhiên muốn thăm dò mình, cũng có thể khiến mình thể hiện rõ thái độ.
- Chủ nhiệm Mao. Tôi thì nghĩ như thế này. Ở huyện có văn kiện đóng dấu đỏ đã xác định quyền lực và trách nhiệm chuyên xử lý hạng mục này. Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải nhìn trước ngó sau làm gì. Chúng ta cũng không phải là làm việc cho cá nhân nào đó, nói cao lên một tí thì chúng ta vẫn có thể là vì muốn xứng đáng với đồng lương mà Đảng, chính phủ và nhân dân phát cho mà làm việc. Chúng ta làm tốt công việc của mình. Phương hướng đúng đắn, từng bước đi nhanh lên một chút thì chẳng có gì là quá đáng. Tôi tin rằng không ai có thể tranh luận bừa một cách vô trách nhiệm được, xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Đây là nguyên tắc làm việc cơ bản mà chúng ta phải kiên trì tuân theo. Chỉ cần làm được điều này, tôi tin rằng lãnh đạo cấp trên có thể nhận thức rõ ràng được.
Lời nói công bằng chính trực của Lục Vi Dân khiến cho Mao Dung mãi cho đến khi Lục Vi Dân đi rồi cô vẫn nghĩ lại.
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói này của Lục Vi Dân như là thể hiện một sự công khai, lại giống như là một lời giải thích. Nói tóm lại, anh chàng này đem đến cho mình một ấn tượng vừa mơ hồ lại vừa sâu sắc. Một ấn tượng mâu thuẫn lẫn nhau nhưng lại phức tạp lạ thường, hình thành nên trong đầu của Mao Dung. Một người luôn luôn dùng tinh thần kiêu ngạo để đánh giá người khác thì bây giờ lại có chút hoang mang.
Mãi cho đến vài năm về sau Mao Dung vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng lúc ấy.
- Chủ nhiệm Mao, cô nói có lý lắm. Chúng tội cũng đang cân nhắc xem nên tăng cường sức cạnh tranh như thế nào. Tôi nghĩ như thế này, một mặt tôi đang suy nghĩ đến việc thuần thục hóa sức lao động để thể hiện ưu thế của chúng ta. Nhà máy thực phẩm đồ hộp của huyện hiện tại đang ở tình trạng ngừng sản xuất, các nhân viên đều chỉ có thể lấy 60% tiền lương cơ bản. Nêú như doanh nghiệp này mà ở Nam Đàm chúng ta thì tôi nghĩ có thể dùng phương thức mượn nhân công của nhà máy đồ hộp để đi vào sản xuất đầu tiên. Như vậy có thể nâng cao năng suất lao động lên mức cao nhất.
Lục Vi Dân cười nhạt, giới thiệu.
-Ồ, đây cũng là một ý kiến hay đấy. Những thương nhân Hồng Kông này không giống với những doanh nghiệp quốc doanh trong nước ta, rất chú trọng đến hiệu quả và lợi ích. Nếu có thể giải quyết cho anh ta vấn đề công nhân thuần thục thì anh ta chắc chắn sẽ vừa lòng. Đây rõ ràng là một ưu thế lớn của chúng ta. Nhưng công nhân của nhà máy thực phẩm đồ hộp kia không biết là anh có biết rõ hay không. Tuy nói là công nhân lành nghề nhưng về kỷ luật và tính tích cực trong công việc thì vẫn chưa khiến người ta hài lòng. Theo tôi được biết thì trong xã hội tư bản chủ nghĩa thì những xí nghiệp đó sợ là yêu cầu về phương diện này khá cao, cường độ lao động cũng khá lớn. Công nhân của nhà máy thực phẩm đồ hộp của huyện chúng ta có khả năng thích ứng được hay không, có muốn làm hay không thì chúng ta vẫn cần phải điều tra tìm hiểu thêm
Lục Vi Dân âm thầm gật đầu. Người phụ nữ này quả là đã nhìn trước sự việc, suy nghĩ rất cẩn thận thấu đáo, không giống như mấy người phụ nữ chỉ như bình hoa làm đẹp, nói mấy câu là có thể khiến cô ta trở nên mơ hồ. Người phụ nữ này cách suy nghĩ rõ ràng, nhìn nhận vấn đề cũng thật chuẩn xác.
- Chủ nhiệm Mao, cô nói vấn đề này ra thực sự đúng là một vấn đề. Tôi đã từng tìm hiểu, nhà máy thực phẩm của huyện ở trong trạng thái nửa sống nửa chết đã một hai năm nay rồi. Công nhân viên chức của nhà máy kêu than ầm trời. Hơn nữa không ít là cặp vợ chồng đều đi làm ở đó, trên còn có người lớn, dưới còn có trẻ con. Bọn họ không phải là không muốn làm mà là không có việc gì có thể làm được. Nếu như có thể có sự bồi thường đủ về kinh tế cho họ, hay nói cách khác là có sự kích thích thì tôi tin tưởng rằng những công nhân của nhà máy thực phẩm này sẽ vui vẻ mà làm việc, hơn nữa cũng có thể giảm đi rất nhiều áp lực cho Ủy ban nhân dân huyện của chúng ta.
Lục Vi Dân cười nói.
Công nhân của nhà máy thực phẩm huyện đã vài lần phản ánh tình hình của họ với Ủy ban nhân dân huyện, yêu cầu Ủy ban nhân dân huyện giải quyết cho bọn họ vấn đề sinh tồn. Chỉ có tiền lương cơ bản thôi thì khó mà duy trì được cuộc sống bình thường của họ. Nhất là một số nhân công có gánh nặng khá lớn cũng đưa ra yêu cầu huyện phải nghĩ ra cách gì đó để giải quyết tình trạng khó khăn mà nhà máy thực phẩm đang phải đối mặt. Đây cũng là một vấn đề khó gây đau đầu ở huyện.
Mao Dung hiển nhiên cũng hiểu tình hình. Xem ra đầu óc của trợ thủ này của mình cũng rất được việc. Những điều này có thể nghĩ ra được. Hơn nữa lại tính toán chu toàn được như thế, hẳn là đã bỏ ra không ít thời gian. Cô gật đầu xác nhận điều này:
- Ừ, chủ ý này không tồi. Còn có gì nữa?
- Một mặt khác thì cũng sẽ đề cập đến một hạng mục công tác khác mà tôi muốn báo cáo với chủ nhiệm Mao, đó là kiến thiết khu công nghiệp kinh tế mới.
Lục Vi Dân trầm giọng:
- Suy nghĩ của tôi là chúng ta có thể mượn cơ hội này để xây dựng khu khai thác phát triển công nghiệp, khiến cho các thương nhân Hồng Kông ý thức được rằng huyện Nam Đàm chúng ta sẽ vì việc kiến thiết khu khai thác phát triển kinh tế mà lập nên một loạt ngành sản xuất chủ yếu với ngành sản xuất gia công thực phẩm làm chính. Điều này chắc chắn sẽ có sức hút không nhỏ trong việc thúc đẩy sự đầu tư của Nam Đàm chúng ta với việc xây nhà xưởng. Dù sao đi nữa thì chúng ta đã có một số cơ sở về phương diện này. Ví dụ như ngành nghề đóng gói và in ấn của huyện chúng ra có thể phối hợp đồng bộ với ngành gia công thực phẩm, chứ không cần họ phải tìm kiếm ở bên ngoài nữa.
Mao Dung rốt cục hiểu được ý đồ mà Lục Vi Dân hôm nay muốn báo cáo với mình. Thu hút đầu từ đương nhiên là một mặt. Nhưng càng quan trọng hơn chính là việc xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới này.
Nếu nói thu hút đầu tư hắn có thể mượn sức mạnh bên ngoài để thực hiện mục tiêu. Vậy thì việc xây dựng khu kinh tế mới sẽ không phải là chuyện đơn giản như thế. Cái này đề cập đến sự điều phối đất đai, kiến thiết quy hoạch và sự phối hợp đồng bộ với phương tiện công cộng, liên lụy đến rất nhiều các ban ngành và xã phường như về kế hoạch, đất đai, xây dựng đô thị, điện lực, giao thông, công an, cấp nước, bưu chính, môi trường. Dường như phủ khắp các ban ngành của Ủy ban nhân dân. Muốn phối hợp tốt với các ban ngành và xã phường này thì nếu như không có một nhân vật hiểu rõ được tình hình vận hành của ban ngành chính phủ thì căn bản không thể làm được. Điều này chắc cũng là do nguyên nhân khiến anh chàng này năm lần bảy lượt đến để báo cáo công tác đây.
Tuy nhiên Mao Dung vẫn là đánh giá rất cao ở chỗ Lục Vi Dân rất có lễ tiết. Lã Ngọc Xuyên thường xuyên bàn bạc trước với mình và đã truyền đạt ý của Thẩm Tử Liệt rồi. Thẩm Tử Liệt tung ra cành ô liu tỏ ý muốn hòa bình, cái này có thể coi như là vừa đấm vừa xoa?
Có điều Mao Dung cũng biết lựa chọn của mình bây giờ không có nhiều. Anh chàng kia đã đích thân đến báo cáo công tác, có thể nói đã chuẩn bị thay cho mình một bậc thang thể diện rồi. Đây là một người khá là biết giải quyết công việc, chu đáo khôn khéo đến mức không giống với một chàng sinh viên mới tốt nghiệp ra trường.
- Tiểu Lục, xem ra công việc của anh làm cũng không tồi, đã nghĩ được chu đáo sâu sắc như thế rồi.
Mao Dung nghĩ một lúc:
- Như thế này đi, anh để tập tài liệu này ở đây. Mấy ngày hôm nay tôi hơi mệt, nhưng nhất định về nhà sẽ xem mấy tài liệu này, tìm hiểu tình hình một chút, tranh thủ thứ hai đi làm lại.
- Vậy thì tốt quá, chủ nhiệm Mao. Chúng ta tuy tập trung xử lý thì chỉ có vài người nhưng đều hy vọng cô có thể sớm khôi phục lại sức khỏe, dẫn dắt chúng tôi làm việc.
Lục Vi Dân trên mặt là nụ cười vui vẻ:
- Ở huyện không ít người chẳng coi chúng tôi ra gì, cảm giác là chúng tôi chỉ là giả bộ làm dáng mà thôi. Nhưng tôi cho rằng đã là quyền lực và trách nhiệm mà lãnh đạo ở huyện giao cho, thì chúng tôi có nghĩa vụ làm tốt công tác này. Chỉ có điều rắn không đầu sao được, nếu như chủ nhiệm Mao không trở lại thì chúng tôi liền thật sự như con rắn mất đầu!
- Tiểu Lục, anh đừng có liên tiếp tâng bốc tôi lên thế chứ. Tung tôi lên cao quá như thế thì ngã xuống sẽ càng đau.
Mao Dung nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý.
- Tôi nghe nói các lãnh đạo trong huyện có những suy nghĩ khác nhau về việc triển khai hai công tác này. Về việc triển khai hai công tác này, tôi sợ rằng chúng ta cần phải tiếp thu ý kiến quần chúng mới được.
Lục Vi Dân khẽ cười. Mao Dung này quả nhiên không hề đơn giản, đây là một nhân vật có trí tuệ tuyệt đỉnh. Tuy nhiên muốn thăm dò mình, cũng có thể khiến mình thể hiện rõ thái độ.
- Chủ nhiệm Mao. Tôi thì nghĩ như thế này. Ở huyện có văn kiện đóng dấu đỏ đã xác định quyền lực và trách nhiệm chuyên xử lý hạng mục này. Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải nhìn trước ngó sau làm gì. Chúng ta cũng không phải là làm việc cho cá nhân nào đó, nói cao lên một tí thì chúng ta vẫn có thể là vì muốn xứng đáng với đồng lương mà Đảng, chính phủ và nhân dân phát cho mà làm việc. Chúng ta làm tốt công việc của mình. Phương hướng đúng đắn, từng bước đi nhanh lên một chút thì chẳng có gì là quá đáng. Tôi tin rằng không ai có thể tranh luận bừa một cách vô trách nhiệm được, xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Đây là nguyên tắc làm việc cơ bản mà chúng ta phải kiên trì tuân theo. Chỉ cần làm được điều này, tôi tin rằng lãnh đạo cấp trên có thể nhận thức rõ ràng được.
Lời nói công bằng chính trực của Lục Vi Dân khiến cho Mao Dung mãi cho đến khi Lục Vi Dân đi rồi cô vẫn nghĩ lại.
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói này của Lục Vi Dân như là thể hiện một sự công khai, lại giống như là một lời giải thích. Nói tóm lại, anh chàng này đem đến cho mình một ấn tượng vừa mơ hồ lại vừa sâu sắc. Một ấn tượng mâu thuẫn lẫn nhau nhưng lại phức tạp lạ thường, hình thành nên trong đầu của Mao Dung. Một người luôn luôn dùng tinh thần kiêu ngạo để đánh giá người khác thì bây giờ lại có chút hoang mang.
Mãi cho đến vài năm về sau Mao Dung vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng lúc ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.