Chương 297: Điềm báo
Thụy Căn
05/09/2013
Thấy Lục Vi Dân có ý nói to, khiến mấy người bên kia cũng nghe thấy, trong lòng Phùng Khả Hành cũng thấy thoải mái.
Người anh em này thật là thông minh, nhanh trí, vừa nghe mình nói đã hiểu rõ phải làm như thế nào để điều chỉnh không khí, chả trách được Bí thư Trương coi trọng.
Vốn dĩ Trương Thiên Hào không đến kịp, lại bảo mình đi tiền trạm là có chút thất lễ, những người ở đây đều là các vị bô lão của địa khu, đột ngột xông đến như vậy còn ra gì nữa?
Nhưng trên đường xảy ra một vụ tai nạn giao thông nên bị tắc rất lâu, vừa xuống xe Trương Thiên Hào lại gặp ngay một vị lãnh đạo sở Giao thông đang đứng ở cửa chờ sân bây, không thể không nói mấy câu. Đúng lúc đó bên này thì thời gian không đợi người, thật không dễ để vượt qua, nếu như bỏ lỡ, nó có thể trở thành lỗi, cho nên vạn bất đắc dĩ mới cho mình đi tiền trạm. Chỉ có lí do này nói ra mới có người tin, tự mình nói chỉ sợ không những không mở miệng nói ra được, mà hiệu quả cũng bị giảm đáng kể, nhưng có Lục Vi Dân đỡ lời như vậy, lập tức không giống nhau.
Phùng Khả Hành và Lục Vi Dân kề vai cùng bước, nét mặt tươi cười:
- Phó bí thư Tôn, Trưởng ban thư ký, Chủ nhiệm Chu, thật là ngại quá, Bí thư Trương cũng thật không may, tối qua không biết ăn gì mà bị đi ngoài, vừa tới sân bay đã vào nhà vệ sinh, ông ấy sẽ ra ngay thôi.
- Trùng hợp vây? Khả Hành, cậu làm đại quản gia của Thành ủy như thế là chưa đạt yêu cầu đâu đấy, phải thường xuyên nhắc nhở đồng chí Thiên Hào chú ý đến chế độ ăn uống hàng ngày, bảo đảm thói quen sinh hoạt tốt, chú ý giữ gìn sức khỏe.
An Đức Kiện nửa cười nửa không liếc Phùng Khả Hành một cái rồi cười.
- Trong lúc quan trọng thì không thể để xảy ra vấn đề về sức khỏe đâu đấy.
Phùng Khả Hành chỉ thấy trên mặt mình lã chã mồ hôi, như có kiến bò ngứa cả hai má, khó chịu không tả xiết. Vị Trưởng ban thư kí này lời nói cũng rất sắc bén, khiến cho da đầu anh ta cũng thấy ngứa ngáy. Trong lúc lướt mắt quan sát, vẫn may Tôn Chấn vẫn biểu hiện bình tĩnh như thường, Chu Bồi Quân quả nhiên vẫn giữ nét mặt không biểu lộ thái độ gì như ngày thường, không có gì lạ.
- Trưởng ban thư kí, Bí thư Trương bình thường cũng là người rất nghiêm túc về thời gian, xem ra lần này cũng là không đừng được. Nghe nói nhà vệ sinh ở sân bay này vừa mới được tu sửa thành nhà vệ sinh năm sao, nghe nói hiện nay đều do bên ngoài thầu, nhưng phải thu phí. Nếu không Bí thư Trương cũng không thể vội đến đây đi đầu trải nghiệm rồi?
Lục Vi Dân cười nói chêm chọc khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
- Ồ, sân bay này không biết là đang làm gì, cải tạo nhà vệ sinh tốt đến như vậy có ý nghĩa gì? Như thế là đã đi vào quỹ đạo quốc tế sao? Khách nước ngoài đến đây sẽ cảm thấy Xương Châu đã hiện đại hóa rồi ư? Người Xương Giang cũng được nở mày nở mặt theo chắc? Vớ vẩn!
Tôn Chấn lại rất nhạy cảm với chủ đề Lục Vi Dân vừa nói đến.
- Làm cho rất nhiều người không dám bước vào nhà vệ sinh nữa, thu phí thì không nói, có như đi vào khách sạn năm sao, như thế còn ra thế nào? Có tiền như vậy, không bằng làm những việc thực sự có ích. Khách nước ngoài đến Xương Giang đi con đường này, ấn tượng đẹp sẽ bị giảm sút nhiều, anh có chạm vàng khảm ngọc nhà vệ sinh này cũng không ích gì!
- Phó bí Tôn nói rất phải, sân bay cũng chỉ là một bộ phận của cơ sở hạ tầng giao thông địa phương, so với việc dốc tiền tu sửa nhà vệ sinh này xa xỉ như vậy, không bằng dành sức suy nghĩ tu sửa tốt đường sân bay. Từ khu vực nội thành Xương Châu đến sân bay này chẳng qua cũng khoảng 25 km, chúng ta đi mất bao lâu? 45 phút. Trên đường gặp hai vụ tai nạn giao thông, cực kỳ ùn tắc. Tôi nghe nói đường cao tốc sân bay thủ đô đã chính thức bắt đầu xây dựng, nghe đâu sang năm là hoàn thành, Xương Giang chúng ta lẽ nào không dám xây dựng một đường cao tốc như vậy? Việc xây dựng đường cao tốc toàn tỉnh đều không thấy động tĩnh gì, như vậy một đoạn đường cao tốc không được coi là dài lắm chắc hẳn có thể lấy ra làm thí điểm được.
An Đức Kiện cũng chuyển chủ đề, phụ họa theo chủ đề của Tôn Chấn.
Chu Bồi Quân cũng chen vào tán đồng với ý kiến của An Đức Kiện một cách hiếm có. Ba người họ nói về tình hình xây dựng đường cao tốc toàn tỉnh và Phong Châu tới khi nào mới có một con đường cao tốc. Phùng Khả Hành lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Lục Vi Dân đầy cảm kích.
- Lần này Bí thư Thiên Hào bị đau bụng, làm cho Chánh văn phòng Khả Hành cũng khó chịu, cũng đau bụng thật rồi?
Lục Vi Dân và Phùng Khả Hành đi về một phía, mỉm cười nói.
Phùng Khả Hành thấy nóng mặt, nói ậm ờ:
- Có thể là có chút không khỏe thôi, sẽ tới ngay mà, chắc hẳn không thể để lỡ đâu.
Thấy ánh mắt Lục Vi Dân nhìn về phía sau mình có chút thay đổi, Phùng Khả Hành hơi ngạc nhiên, quay đầu lại, lại thấy một gương mặt quen thuộc khác xuất hiện ở phía cửa đằng kia:
- Ồ? Phó chủ tịch Địa khu Tiêu cũng đến?
- Chớ tưởng mình đã nhanh, còn có người nhanh hơn.
Lục Vi Dân thản nhiên cười.
Tiêu Minh Chiêm xuất hiện trong phòng đợi, Tôn Chấn và An Đức Kiện mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ là bao. Vốn dĩ Tiêu Minh Chiêm họp tại Xương Châu, không biết biết tin này từ đâu, lúc này kịp đến đây cũng là bình thường. Nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy Tiêu Minh Chiêm xuất hiện ở đây có cái gì đó không bình thường, nhưng cụ thể là cái gì không bình thường thì hắn cũng không nói ra được.
Tiêu Minh Chiêm ở Phong Châu cũng thuộc dạng khác biệt, giống như Cổ Khánh ở Phong Châu vậy. Ông ấy vừa không có quan hệ mật thiết với Hạ Lực Hành, cũng không gần gũi lắm với mấy người Lý Chí Viễn, đó cũng khiến ông ta có vẻ cô đơn lạc long khi ở Ủy ban nhân dân Địa khu. Nhưng địa vị đặc biệt của Cổ Khánh vừa khiến địa khu Phong Châu đối với Cổ khánh vừa yêu vừa hận, mà uy tín của Tiêu Minh Chiêm ở Cổ Khánh lại rất cao, cho dù là rời xa Cổ Khánh, sức ảnh hưởng của vẫn rất lớn, cho nên bất luận là ai cũng không thể coi thường Tiêu Minh Chiêm.
Khi Trương Thiên Hào nhanh chóng bước vào phòng chờ máy bay, liếc mắt liền thấy Tiêu Minh Chiêm đang cùng mấy người Tôn Chấn, An Đức Kiện và Chu Bồi Quân chuyện trò vui vẻ, sau khi cảm thấy có chút ngạc nhiên, Trương Thiên Hào cũng không dừng bước, vừa chào hỏi mấy vị lãnh đạo địa khu, vừa thản nhiên nhìn xung quanh.
Hôm nay xuất hiện hai nhân vật ngoài ý muốn, một người là Chu Bồi Quân, một người là Tiêu Minh Chiêm. Theo Trương Thiên Hào, người biết chính xác thời gian, rồi lại bằng lòng chủ động đến chắc hẳn chỉ có Tôn Chấn và An Đức Kiện mới đúng, việc Chu Bồi Quân cũng cùng đến cùng khiến anh ta có một chút kinh ngạc, tuy nhiên đây cũng có thể miễn cưỡng hiểu được.
Chu Bồi Quân mặc dù là người tương đối khiêm tốn, nhưng suy cho cùng cũng là đi cùng Hạ Lực Hành từ Lê Dương tới , vẫn duy trì liên lạc với Hạ Lực Hành. Mặc dù thoạt nhìn thì xem ra cũng không thật chặt chẽ, nhưng quan hệ chặt chẽ lại không chỉ là hằng ngày đi lại vài lần hay không thường xuyên liền có thể phán đoán được. Theo Trương Thiên Hào biết, vị Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật khiêm tốn này chắc chắn là một quân cờ vô cùng quan trọng trong ván cờ Hạ Lực Hành sắp xếp ở Phong Châu. Bất luận sau này Hạ Lực Hành có đi tới đâu, chỉ cần Chu Bồi Quân ở vị trí này thì cũng đủ để làm cho người ta nhớ rõ sức ảnh hưởng của ông ta.
Nếu như nói Chu Bồi Quân xuất hiện khiến Trương Thiên Hào có thể miễn cưỡng chấp nhận được, vậy thì việc Tiêu Minh Chiêm cũng xuất hiện ở đây làm cho người ta quá khó hiểu. Nhưng trên mặt Trương Thiên Hào lại không có chút biểu lộ khác thường nào, ngược lại đó lại là bộ dạng rất tự nhiên, dường như hiểu rõ như lòng bàn tay với việc người nào muốn đến đón Hạ Lực Hành.
Chuyến bay Hạ Lực Hành đi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Long Đài Xương Châu rất đúng giờ. Bước ra khỏi cửa sân bay, nhìn thấy Tôn Chấn, An Đức Kiện và Chu Bồi Quân tới đón, Hạ Lực Hành mặc dù có trách vài câu nhưng trong lòng cũng rất vui mừng, dẫu sao xa nhau cũng đã lâu như vậy, ông ấy cũng chỉ trở lại một chuyến, những công việc bị bỏ lại lâu như vậy, trong lòng cũng sốt ruột, cho nên nhìn thấy những người này đầu tiên đương nhiên trong lòng rất vui.
- Đức Kiện, tôi không phải đã nói rồi sao? Đừng nên gióng trống khua chiêng như vậy, làm lớn như thế này để làm gì? Mọi người đều có nhiều công việc cần giải quyết, để một mình Vi Dân đến là được rồi.
Hạ Lực Hành đưa túi xách trong tay cho Lục Vi Dân, nhìn xung quanh, nói với vẻ hơi trách cứ:
- Người ta còn tưởng rằng là nhân vật gì ghê gớm lắm.
- Bí thư Lực Hành, việc này không thể trách Trưởng ban thư ký, là tôi chủ động yêu cầu đến đón ngài đấy. Chủ nhiệm Bồi Quân cũng là tôi rủ tới. Ông Tiêu là họp ở Xương Châu, cho nên cũng tiện đường tới. Về phần Thiên Hào, đó là tấm lòng của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu. Bí thư Lực Hành hãy hiểu cho tấm lòng của bọn họ.
Tôn Chấn cười tiếp lời.
Hạ Lực Hành thấy Tôn Chấn đã nói vậy, cũng không nói thêm nhiều, sau khi bắt tay từng người ở đó, liền hỏi thẳng Tôn Chấn bữa trưa được sắp xếp ở nơi nào, muốn đi thẳng tới khách sạn, ăn cơm xong lại về nghỉ ngơi một chút.
Người anh em này thật là thông minh, nhanh trí, vừa nghe mình nói đã hiểu rõ phải làm như thế nào để điều chỉnh không khí, chả trách được Bí thư Trương coi trọng.
Vốn dĩ Trương Thiên Hào không đến kịp, lại bảo mình đi tiền trạm là có chút thất lễ, những người ở đây đều là các vị bô lão của địa khu, đột ngột xông đến như vậy còn ra gì nữa?
Nhưng trên đường xảy ra một vụ tai nạn giao thông nên bị tắc rất lâu, vừa xuống xe Trương Thiên Hào lại gặp ngay một vị lãnh đạo sở Giao thông đang đứng ở cửa chờ sân bây, không thể không nói mấy câu. Đúng lúc đó bên này thì thời gian không đợi người, thật không dễ để vượt qua, nếu như bỏ lỡ, nó có thể trở thành lỗi, cho nên vạn bất đắc dĩ mới cho mình đi tiền trạm. Chỉ có lí do này nói ra mới có người tin, tự mình nói chỉ sợ không những không mở miệng nói ra được, mà hiệu quả cũng bị giảm đáng kể, nhưng có Lục Vi Dân đỡ lời như vậy, lập tức không giống nhau.
Phùng Khả Hành và Lục Vi Dân kề vai cùng bước, nét mặt tươi cười:
- Phó bí thư Tôn, Trưởng ban thư ký, Chủ nhiệm Chu, thật là ngại quá, Bí thư Trương cũng thật không may, tối qua không biết ăn gì mà bị đi ngoài, vừa tới sân bay đã vào nhà vệ sinh, ông ấy sẽ ra ngay thôi.
- Trùng hợp vây? Khả Hành, cậu làm đại quản gia của Thành ủy như thế là chưa đạt yêu cầu đâu đấy, phải thường xuyên nhắc nhở đồng chí Thiên Hào chú ý đến chế độ ăn uống hàng ngày, bảo đảm thói quen sinh hoạt tốt, chú ý giữ gìn sức khỏe.
An Đức Kiện nửa cười nửa không liếc Phùng Khả Hành một cái rồi cười.
- Trong lúc quan trọng thì không thể để xảy ra vấn đề về sức khỏe đâu đấy.
Phùng Khả Hành chỉ thấy trên mặt mình lã chã mồ hôi, như có kiến bò ngứa cả hai má, khó chịu không tả xiết. Vị Trưởng ban thư kí này lời nói cũng rất sắc bén, khiến cho da đầu anh ta cũng thấy ngứa ngáy. Trong lúc lướt mắt quan sát, vẫn may Tôn Chấn vẫn biểu hiện bình tĩnh như thường, Chu Bồi Quân quả nhiên vẫn giữ nét mặt không biểu lộ thái độ gì như ngày thường, không có gì lạ.
- Trưởng ban thư kí, Bí thư Trương bình thường cũng là người rất nghiêm túc về thời gian, xem ra lần này cũng là không đừng được. Nghe nói nhà vệ sinh ở sân bay này vừa mới được tu sửa thành nhà vệ sinh năm sao, nghe nói hiện nay đều do bên ngoài thầu, nhưng phải thu phí. Nếu không Bí thư Trương cũng không thể vội đến đây đi đầu trải nghiệm rồi?
Lục Vi Dân cười nói chêm chọc khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
- Ồ, sân bay này không biết là đang làm gì, cải tạo nhà vệ sinh tốt đến như vậy có ý nghĩa gì? Như thế là đã đi vào quỹ đạo quốc tế sao? Khách nước ngoài đến đây sẽ cảm thấy Xương Châu đã hiện đại hóa rồi ư? Người Xương Giang cũng được nở mày nở mặt theo chắc? Vớ vẩn!
Tôn Chấn lại rất nhạy cảm với chủ đề Lục Vi Dân vừa nói đến.
- Làm cho rất nhiều người không dám bước vào nhà vệ sinh nữa, thu phí thì không nói, có như đi vào khách sạn năm sao, như thế còn ra thế nào? Có tiền như vậy, không bằng làm những việc thực sự có ích. Khách nước ngoài đến Xương Giang đi con đường này, ấn tượng đẹp sẽ bị giảm sút nhiều, anh có chạm vàng khảm ngọc nhà vệ sinh này cũng không ích gì!
- Phó bí Tôn nói rất phải, sân bay cũng chỉ là một bộ phận của cơ sở hạ tầng giao thông địa phương, so với việc dốc tiền tu sửa nhà vệ sinh này xa xỉ như vậy, không bằng dành sức suy nghĩ tu sửa tốt đường sân bay. Từ khu vực nội thành Xương Châu đến sân bay này chẳng qua cũng khoảng 25 km, chúng ta đi mất bao lâu? 45 phút. Trên đường gặp hai vụ tai nạn giao thông, cực kỳ ùn tắc. Tôi nghe nói đường cao tốc sân bay thủ đô đã chính thức bắt đầu xây dựng, nghe đâu sang năm là hoàn thành, Xương Giang chúng ta lẽ nào không dám xây dựng một đường cao tốc như vậy? Việc xây dựng đường cao tốc toàn tỉnh đều không thấy động tĩnh gì, như vậy một đoạn đường cao tốc không được coi là dài lắm chắc hẳn có thể lấy ra làm thí điểm được.
An Đức Kiện cũng chuyển chủ đề, phụ họa theo chủ đề của Tôn Chấn.
Chu Bồi Quân cũng chen vào tán đồng với ý kiến của An Đức Kiện một cách hiếm có. Ba người họ nói về tình hình xây dựng đường cao tốc toàn tỉnh và Phong Châu tới khi nào mới có một con đường cao tốc. Phùng Khả Hành lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Lục Vi Dân đầy cảm kích.
- Lần này Bí thư Thiên Hào bị đau bụng, làm cho Chánh văn phòng Khả Hành cũng khó chịu, cũng đau bụng thật rồi?
Lục Vi Dân và Phùng Khả Hành đi về một phía, mỉm cười nói.
Phùng Khả Hành thấy nóng mặt, nói ậm ờ:
- Có thể là có chút không khỏe thôi, sẽ tới ngay mà, chắc hẳn không thể để lỡ đâu.
Thấy ánh mắt Lục Vi Dân nhìn về phía sau mình có chút thay đổi, Phùng Khả Hành hơi ngạc nhiên, quay đầu lại, lại thấy một gương mặt quen thuộc khác xuất hiện ở phía cửa đằng kia:
- Ồ? Phó chủ tịch Địa khu Tiêu cũng đến?
- Chớ tưởng mình đã nhanh, còn có người nhanh hơn.
Lục Vi Dân thản nhiên cười.
Tiêu Minh Chiêm xuất hiện trong phòng đợi, Tôn Chấn và An Đức Kiện mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ là bao. Vốn dĩ Tiêu Minh Chiêm họp tại Xương Châu, không biết biết tin này từ đâu, lúc này kịp đến đây cũng là bình thường. Nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy Tiêu Minh Chiêm xuất hiện ở đây có cái gì đó không bình thường, nhưng cụ thể là cái gì không bình thường thì hắn cũng không nói ra được.
Tiêu Minh Chiêm ở Phong Châu cũng thuộc dạng khác biệt, giống như Cổ Khánh ở Phong Châu vậy. Ông ấy vừa không có quan hệ mật thiết với Hạ Lực Hành, cũng không gần gũi lắm với mấy người Lý Chí Viễn, đó cũng khiến ông ta có vẻ cô đơn lạc long khi ở Ủy ban nhân dân Địa khu. Nhưng địa vị đặc biệt của Cổ Khánh vừa khiến địa khu Phong Châu đối với Cổ khánh vừa yêu vừa hận, mà uy tín của Tiêu Minh Chiêm ở Cổ Khánh lại rất cao, cho dù là rời xa Cổ Khánh, sức ảnh hưởng của vẫn rất lớn, cho nên bất luận là ai cũng không thể coi thường Tiêu Minh Chiêm.
Khi Trương Thiên Hào nhanh chóng bước vào phòng chờ máy bay, liếc mắt liền thấy Tiêu Minh Chiêm đang cùng mấy người Tôn Chấn, An Đức Kiện và Chu Bồi Quân chuyện trò vui vẻ, sau khi cảm thấy có chút ngạc nhiên, Trương Thiên Hào cũng không dừng bước, vừa chào hỏi mấy vị lãnh đạo địa khu, vừa thản nhiên nhìn xung quanh.
Hôm nay xuất hiện hai nhân vật ngoài ý muốn, một người là Chu Bồi Quân, một người là Tiêu Minh Chiêm. Theo Trương Thiên Hào, người biết chính xác thời gian, rồi lại bằng lòng chủ động đến chắc hẳn chỉ có Tôn Chấn và An Đức Kiện mới đúng, việc Chu Bồi Quân cũng cùng đến cùng khiến anh ta có một chút kinh ngạc, tuy nhiên đây cũng có thể miễn cưỡng hiểu được.
Chu Bồi Quân mặc dù là người tương đối khiêm tốn, nhưng suy cho cùng cũng là đi cùng Hạ Lực Hành từ Lê Dương tới , vẫn duy trì liên lạc với Hạ Lực Hành. Mặc dù thoạt nhìn thì xem ra cũng không thật chặt chẽ, nhưng quan hệ chặt chẽ lại không chỉ là hằng ngày đi lại vài lần hay không thường xuyên liền có thể phán đoán được. Theo Trương Thiên Hào biết, vị Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật khiêm tốn này chắc chắn là một quân cờ vô cùng quan trọng trong ván cờ Hạ Lực Hành sắp xếp ở Phong Châu. Bất luận sau này Hạ Lực Hành có đi tới đâu, chỉ cần Chu Bồi Quân ở vị trí này thì cũng đủ để làm cho người ta nhớ rõ sức ảnh hưởng của ông ta.
Nếu như nói Chu Bồi Quân xuất hiện khiến Trương Thiên Hào có thể miễn cưỡng chấp nhận được, vậy thì việc Tiêu Minh Chiêm cũng xuất hiện ở đây làm cho người ta quá khó hiểu. Nhưng trên mặt Trương Thiên Hào lại không có chút biểu lộ khác thường nào, ngược lại đó lại là bộ dạng rất tự nhiên, dường như hiểu rõ như lòng bàn tay với việc người nào muốn đến đón Hạ Lực Hành.
Chuyến bay Hạ Lực Hành đi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Long Đài Xương Châu rất đúng giờ. Bước ra khỏi cửa sân bay, nhìn thấy Tôn Chấn, An Đức Kiện và Chu Bồi Quân tới đón, Hạ Lực Hành mặc dù có trách vài câu nhưng trong lòng cũng rất vui mừng, dẫu sao xa nhau cũng đã lâu như vậy, ông ấy cũng chỉ trở lại một chuyến, những công việc bị bỏ lại lâu như vậy, trong lòng cũng sốt ruột, cho nên nhìn thấy những người này đầu tiên đương nhiên trong lòng rất vui.
- Đức Kiện, tôi không phải đã nói rồi sao? Đừng nên gióng trống khua chiêng như vậy, làm lớn như thế này để làm gì? Mọi người đều có nhiều công việc cần giải quyết, để một mình Vi Dân đến là được rồi.
Hạ Lực Hành đưa túi xách trong tay cho Lục Vi Dân, nhìn xung quanh, nói với vẻ hơi trách cứ:
- Người ta còn tưởng rằng là nhân vật gì ghê gớm lắm.
- Bí thư Lực Hành, việc này không thể trách Trưởng ban thư ký, là tôi chủ động yêu cầu đến đón ngài đấy. Chủ nhiệm Bồi Quân cũng là tôi rủ tới. Ông Tiêu là họp ở Xương Châu, cho nên cũng tiện đường tới. Về phần Thiên Hào, đó là tấm lòng của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu. Bí thư Lực Hành hãy hiểu cho tấm lòng của bọn họ.
Tôn Chấn cười tiếp lời.
Hạ Lực Hành thấy Tôn Chấn đã nói vậy, cũng không nói thêm nhiều, sau khi bắt tay từng người ở đó, liền hỏi thẳng Tôn Chấn bữa trưa được sắp xếp ở nơi nào, muốn đi thẳng tới khách sạn, ăn cơm xong lại về nghỉ ngơi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.