Chương 1: Điều quan trọng nhất của đời người
Thụy Căn
18/03/2013
Mở to mắt ra, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy lồng ngực của mình tim đập mạnh liên hồi. Từ trái tim, máu được bơm đi khắp cơ thể. Mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng, tứ chi lạnh run.
Hắn dồn hết sức khống chế ý thức mơ hồ của mình.
Đây là nơi nào?
Ánh mắt hắn rốt cuộc dừng lại trước cái trần nhà cũ kỹ với một cái đèn lạnh ngắt ở chính giữa.
Loại trần nhà này dường như rất quen thuộc, có từ lâu lắm rồi. Kiểu xây nhà bằng loại gạch cũ. Ký túc xá nhà máy 195 chẳng phải là được xây theo phong cách này sao?
Tại sao mình lại ở chỗ này? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ vừa rồi không khiến mình bị thương sao?
Không có khả năng đó! Lúc ấy, khóe miệng mình trào huyết bọt, sau đó là phun ra từng ngụm máu, cùng với xương sườn lồng ngực của mình bị phá nát. Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn cảm giác đó, nhưng ý thức mơ hồ sau vài giây ngắn ngủi cũng không nghĩ ra được gì.
Lục Vi Dân rên lên một tiếng, theo bản năng mà day day huyệt Thái dương, chỉ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, suy nghĩ bị ngưng trệ, giống như là bị hôn mê thời gian dài.
Hắn tổng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nói nên lời. Đột nhiên hắn phát hiện hai tay của mình dường như có chút thay đổi.
Hắn dụi mắt rồi nhìn bàn tay của mình. Sao lại đầy đặn đến như thế? Nhìn lại cánh tay thì thấy hai cơ bắp nổi lên. Lục Vi Dân giống như người đang nằm mơ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cánh tay có cơ bắp? Thứ này đã biến mất trên người mình đã bao nhiêu năm rồi? Ít nhất là hơn mười năm!
Hắn theo bản năng sờ sờ cái bụng của mình. Bằng phẵng, co giãn. Cái bụng phệ sau nhiều năm ăn uống no say cộng thêm việc chơi mạt chược không ngờ đã biến mất.
Lục Vi Dân hoảng hốt. Chẳng lẽ một lần tai nạn xe cộ vào bệnh viện khiến cho thân thể của mình lại biến hóa như vậy?
Hô một tiếng ngồi dậy, Lục Vi Dân nhìn xung quanh, phát hiện mình không phải đang mặc bộ quần áo hiện đại mà là một cái áo lót đơn sơ, cũ kỹ. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Phảng phất quanh đây có mùi tương hồ chao. Đã bao lâu rồi hắn không còn ngửi thấy hương vị quen thuộc như vậy.
Từ lúc mẹ qua đời cách đây ba năm, Lục Vi Dân đã không còn ngửi được cái mùi như vậy nữa. Chị hai cũng có thể làm được tương hồ chao, nhưng vẫn còn kém xa so với mẹ. Lục Vi Dân đến suốt đời vẫn không quên được hương vị mẹ làm.
Hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ là ảo giác? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ quá nặng mà sinh ra ảo giác? Không đúng. Lục Vi Dân dùng tay phải nhéo vào cánh tay trái. Một cơn đau nhức truyền đến khiến hắn nhận thấy đây không phải là ảo giác mà là sự thật.
Sau khi thích ứng được ánh sáng bên trong, Lục Vi Dân cố gắng quan sát bốn phía.
Đúng vậy, mọi thứ trước mắt đều quen thuộc. Hắn đã từng ở căn phòng này ba năm.
Ba năm trung học trước khi học đại học, hắn đều qua đêm tại căn phòng này. Mà chiếc áo lót hắn đang mặc trên người không phải là chiếc áo lót mà cha hắn đã từng dùng hay sao?
Miệng hắn có chút đắng chát. Đây là biểu hiện của việc uống nhiều rượu. Lục Vi Dân theo bản năng bước xuống giường, đến bàn bên cạnh, bưng bình trà uống liền một hơi hết nửa bình.
Lúc này, đầu óc của hắn mới linh hoạt hơn một chút. Nhưng Lục Vi Dân vẫn chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa số, dưới tán cây ngô đồng, một vài cụ già về hưu đang ngồi nói chuyện với nhau. Một bóng dáng gầy guộc quen thuộc đang cưỡi chiếc xe đạp vượt ngang qua cửa sổ. Đó là ai?
Lục Vi Dân cố gắng nhớ lại. Đột nhiên hắn nhớ đến, đây không phải là thầy giáo Mạc sao?
Đây chính là thầy giáo chủ nhiệm của hắn thời trung học.
Khi hắn còn học trung học cơ sở ở Nam Đàm, vốn tiếng Anh của hắn không được tốt. Khi đến trung học phổ thông, giáo viên chủ nhiệm đối với hắn rất tốt, giúp đỡ hắn không ít, khiến cho hắn có thể vượt qua môn tiếng Anh trong ba năm trung học. Đồng thời cũng giúp đỡ hắn thi đậu vào trường đại học Lĩnh Nam.
Thầy Mạc? Bao nhiêu năm rồi mình chưa gặp lại thầy? Tám năm hay là mười năm? Trong trí nhớ của hắn thì khi hắn đảm nhiệm chức Trưởng phòng Giáo dục huyện Long Thái, trong một lần tham gia hội nghị hệ thống giáo dục ở thành phố đã gặp qua thầy. Lúc ấy thì thầy đã gần về hưu. Sao lần này nhìn thấy lại trẻ hơn lúc đó không ít?
Đột nhiên sực nhớ đến cái gì, Lục Vi Dân hoảng hốt nhìn xung quanh. Đây không phải là nhà của mình sao?
Nhưng….! Ánh mắt Lục Vi Dân dừng lại trên tấm lịch trên bức tường thô ráp. Nó vừa bị xé đi một tờ.
Chủ nhật, Ngày 8 tháng 7 năm 1990! Những hàng chữ ghi trên tấm lịch đập vào mắt của hắn.
Đây là thói quen của ba hắn. Mỗi sáng sau khi thức dậy đều xé đi một tờ. Sau đó viết lên những gì phải làm trong ngày hôm đó.
Thói quen này cũng ảnh hưởng đến hắn. Tuy rằng hắn không có thói quen viết nhật ký, nhưng cũng học theo cha viết những điều trọng yếu mỗi ngày. Mỗi ngày đều không quá ba sự việc. Nghe nói đây cũng là phương thức làm việc công hiệu nhất. Thói quen này đã đi cùng hắn hai mươi năm nay. Nhưng đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao tờ lịch này lại chỉ thời gian hai mươi mốt năm về trước?
Lục Vi Dân có thể không tin vào mắt của mình, có thể không tin vào ý thức của mình, nhưng hắn không thể nào không tin vào cảm giác của hắn. Toàn bộ cơ thể đều cảm nhận một cảm giác rất quen thuộc.
Lục Vi Dân ngơ ngác ngồi lại trên giường, đắm chìm trong bầu suy nghĩ. Hắn không dám bước ra cửa. Hắn sợ mình không thể chấp nhận được sự vui mừng quá đỗi hay là hoảng sợ. Hắn thật sự không biết cảm xúc thật sự của mình là gì.
Khi hai loại cảm xúc bàng hoàng và mờ mịt khống chế tinh thần của hắn, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, quen thuộc, chỉ có tồn tại trong trí nhớ của hắn. Hắn có chút không dám tin.
Kẹt! Cánh cửa mở ra, bóng dáng quen thuộc của mẹ hiện ra, trong tay còn cầm một mớ hành lá và rau cần, còn có một miếng thịt ba chỉ.
- Tam Tử à, tỉnh lại chưa? Tối hôm qua uống nhiều rượu với ai vậy? Khi còn trẻ thì chưa biết gì, nhưng khi về già rồi con sẽ biết.
- Mẹ, không có việc gì đâu. Con không sao đâu mà.
Lục Vi Dân thanh âm có chút trầm thấp, thấy ánh mắt quan tâm của mẹ, một cảm xúc không thể kìm nổi trào dâng khiến khóe mắt hắn có chút ươn ướt.
Mẹ hắn thở dài một hơi, buông mớ rau xanh trong tay xuống:
- Tam Tử, mẹ biết con trong lòng khó chịu. Thấy con như vậy, tối hôm qua ba của con cũng không ngủ được. Sáng sớm nay liền ra ngoài. Nhà chúng ta không có năng lực, ba của con cũng vậy. Con đừng giận ba con.
Lục Vi Dân hít sâu một hơi. Ngày 7 tháng 7 năm 1990 là ngày kỷ niệm biến cố cây cầu Lư Câu. Hắn dĩ nhiên là khắc sâu sự kiện này.
Không phải hắn nhớ biến cố cầu Lư Câu mà là tin tức hắn được phân phối về quê hương Nam Đàm đã được xác định.
Nửa tháng trước, nhà máy 195 trong cuộc họp Đảng ủy đã phủ quyết việc nhận hắn vào làm ở nhà máy. Chỉ nhận con cháu của cán bộ công nhân viên có hộ khẩu nhà máy. Còn hắn thì là con cháu nhưng hộ khẩu lại chẳng phải ở nhà máy. Vì thế không thể phá lệ mà nhận hắn.
Mọi cố gắng lúc trước đều thành uổng phí. Mọi hy vọng đều tan thành bọt nước.
Hộ khẩu của hắn là ở huyện Nam Đàm, địa khu Lê Dương. Do đó hắn không thể không về quê hương. Hơn nữa, trước kia hắn chưa từng làm qua công việc gì, nếu được phân phối thì cũng sẽ phân phối đến một xã xa xôi là xã Đông Pha.
Hắn dồn hết sức khống chế ý thức mơ hồ của mình.
Đây là nơi nào?
Ánh mắt hắn rốt cuộc dừng lại trước cái trần nhà cũ kỹ với một cái đèn lạnh ngắt ở chính giữa.
Loại trần nhà này dường như rất quen thuộc, có từ lâu lắm rồi. Kiểu xây nhà bằng loại gạch cũ. Ký túc xá nhà máy 195 chẳng phải là được xây theo phong cách này sao?
Tại sao mình lại ở chỗ này? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ vừa rồi không khiến mình bị thương sao?
Không có khả năng đó! Lúc ấy, khóe miệng mình trào huyết bọt, sau đó là phun ra từng ngụm máu, cùng với xương sườn lồng ngực của mình bị phá nát. Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn cảm giác đó, nhưng ý thức mơ hồ sau vài giây ngắn ngủi cũng không nghĩ ra được gì.
Lục Vi Dân rên lên một tiếng, theo bản năng mà day day huyệt Thái dương, chỉ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, suy nghĩ bị ngưng trệ, giống như là bị hôn mê thời gian dài.
Hắn tổng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nói nên lời. Đột nhiên hắn phát hiện hai tay của mình dường như có chút thay đổi.
Hắn dụi mắt rồi nhìn bàn tay của mình. Sao lại đầy đặn đến như thế? Nhìn lại cánh tay thì thấy hai cơ bắp nổi lên. Lục Vi Dân giống như người đang nằm mơ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cánh tay có cơ bắp? Thứ này đã biến mất trên người mình đã bao nhiêu năm rồi? Ít nhất là hơn mười năm!
Hắn theo bản năng sờ sờ cái bụng của mình. Bằng phẵng, co giãn. Cái bụng phệ sau nhiều năm ăn uống no say cộng thêm việc chơi mạt chược không ngờ đã biến mất.
Lục Vi Dân hoảng hốt. Chẳng lẽ một lần tai nạn xe cộ vào bệnh viện khiến cho thân thể của mình lại biến hóa như vậy?
Hô một tiếng ngồi dậy, Lục Vi Dân nhìn xung quanh, phát hiện mình không phải đang mặc bộ quần áo hiện đại mà là một cái áo lót đơn sơ, cũ kỹ. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Phảng phất quanh đây có mùi tương hồ chao. Đã bao lâu rồi hắn không còn ngửi thấy hương vị quen thuộc như vậy.
Từ lúc mẹ qua đời cách đây ba năm, Lục Vi Dân đã không còn ngửi được cái mùi như vậy nữa. Chị hai cũng có thể làm được tương hồ chao, nhưng vẫn còn kém xa so với mẹ. Lục Vi Dân đến suốt đời vẫn không quên được hương vị mẹ làm.
Hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ là ảo giác? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ quá nặng mà sinh ra ảo giác? Không đúng. Lục Vi Dân dùng tay phải nhéo vào cánh tay trái. Một cơn đau nhức truyền đến khiến hắn nhận thấy đây không phải là ảo giác mà là sự thật.
Sau khi thích ứng được ánh sáng bên trong, Lục Vi Dân cố gắng quan sát bốn phía.
Đúng vậy, mọi thứ trước mắt đều quen thuộc. Hắn đã từng ở căn phòng này ba năm.
Ba năm trung học trước khi học đại học, hắn đều qua đêm tại căn phòng này. Mà chiếc áo lót hắn đang mặc trên người không phải là chiếc áo lót mà cha hắn đã từng dùng hay sao?
Miệng hắn có chút đắng chát. Đây là biểu hiện của việc uống nhiều rượu. Lục Vi Dân theo bản năng bước xuống giường, đến bàn bên cạnh, bưng bình trà uống liền một hơi hết nửa bình.
Lúc này, đầu óc của hắn mới linh hoạt hơn một chút. Nhưng Lục Vi Dân vẫn chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa số, dưới tán cây ngô đồng, một vài cụ già về hưu đang ngồi nói chuyện với nhau. Một bóng dáng gầy guộc quen thuộc đang cưỡi chiếc xe đạp vượt ngang qua cửa sổ. Đó là ai?
Lục Vi Dân cố gắng nhớ lại. Đột nhiên hắn nhớ đến, đây không phải là thầy giáo Mạc sao?
Đây chính là thầy giáo chủ nhiệm của hắn thời trung học.
Khi hắn còn học trung học cơ sở ở Nam Đàm, vốn tiếng Anh của hắn không được tốt. Khi đến trung học phổ thông, giáo viên chủ nhiệm đối với hắn rất tốt, giúp đỡ hắn không ít, khiến cho hắn có thể vượt qua môn tiếng Anh trong ba năm trung học. Đồng thời cũng giúp đỡ hắn thi đậu vào trường đại học Lĩnh Nam.
Thầy Mạc? Bao nhiêu năm rồi mình chưa gặp lại thầy? Tám năm hay là mười năm? Trong trí nhớ của hắn thì khi hắn đảm nhiệm chức Trưởng phòng Giáo dục huyện Long Thái, trong một lần tham gia hội nghị hệ thống giáo dục ở thành phố đã gặp qua thầy. Lúc ấy thì thầy đã gần về hưu. Sao lần này nhìn thấy lại trẻ hơn lúc đó không ít?
Đột nhiên sực nhớ đến cái gì, Lục Vi Dân hoảng hốt nhìn xung quanh. Đây không phải là nhà của mình sao?
Nhưng….! Ánh mắt Lục Vi Dân dừng lại trên tấm lịch trên bức tường thô ráp. Nó vừa bị xé đi một tờ.
Chủ nhật, Ngày 8 tháng 7 năm 1990! Những hàng chữ ghi trên tấm lịch đập vào mắt của hắn.
Đây là thói quen của ba hắn. Mỗi sáng sau khi thức dậy đều xé đi một tờ. Sau đó viết lên những gì phải làm trong ngày hôm đó.
Thói quen này cũng ảnh hưởng đến hắn. Tuy rằng hắn không có thói quen viết nhật ký, nhưng cũng học theo cha viết những điều trọng yếu mỗi ngày. Mỗi ngày đều không quá ba sự việc. Nghe nói đây cũng là phương thức làm việc công hiệu nhất. Thói quen này đã đi cùng hắn hai mươi năm nay. Nhưng đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao tờ lịch này lại chỉ thời gian hai mươi mốt năm về trước?
Lục Vi Dân có thể không tin vào mắt của mình, có thể không tin vào ý thức của mình, nhưng hắn không thể nào không tin vào cảm giác của hắn. Toàn bộ cơ thể đều cảm nhận một cảm giác rất quen thuộc.
Lục Vi Dân ngơ ngác ngồi lại trên giường, đắm chìm trong bầu suy nghĩ. Hắn không dám bước ra cửa. Hắn sợ mình không thể chấp nhận được sự vui mừng quá đỗi hay là hoảng sợ. Hắn thật sự không biết cảm xúc thật sự của mình là gì.
Khi hai loại cảm xúc bàng hoàng và mờ mịt khống chế tinh thần của hắn, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, quen thuộc, chỉ có tồn tại trong trí nhớ của hắn. Hắn có chút không dám tin.
Kẹt! Cánh cửa mở ra, bóng dáng quen thuộc của mẹ hiện ra, trong tay còn cầm một mớ hành lá và rau cần, còn có một miếng thịt ba chỉ.
- Tam Tử à, tỉnh lại chưa? Tối hôm qua uống nhiều rượu với ai vậy? Khi còn trẻ thì chưa biết gì, nhưng khi về già rồi con sẽ biết.
- Mẹ, không có việc gì đâu. Con không sao đâu mà.
Lục Vi Dân thanh âm có chút trầm thấp, thấy ánh mắt quan tâm của mẹ, một cảm xúc không thể kìm nổi trào dâng khiến khóe mắt hắn có chút ươn ướt.
Mẹ hắn thở dài một hơi, buông mớ rau xanh trong tay xuống:
- Tam Tử, mẹ biết con trong lòng khó chịu. Thấy con như vậy, tối hôm qua ba của con cũng không ngủ được. Sáng sớm nay liền ra ngoài. Nhà chúng ta không có năng lực, ba của con cũng vậy. Con đừng giận ba con.
Lục Vi Dân hít sâu một hơi. Ngày 7 tháng 7 năm 1990 là ngày kỷ niệm biến cố cây cầu Lư Câu. Hắn dĩ nhiên là khắc sâu sự kiện này.
Không phải hắn nhớ biến cố cầu Lư Câu mà là tin tức hắn được phân phối về quê hương Nam Đàm đã được xác định.
Nửa tháng trước, nhà máy 195 trong cuộc họp Đảng ủy đã phủ quyết việc nhận hắn vào làm ở nhà máy. Chỉ nhận con cháu của cán bộ công nhân viên có hộ khẩu nhà máy. Còn hắn thì là con cháu nhưng hộ khẩu lại chẳng phải ở nhà máy. Vì thế không thể phá lệ mà nhận hắn.
Mọi cố gắng lúc trước đều thành uổng phí. Mọi hy vọng đều tan thành bọt nước.
Hộ khẩu của hắn là ở huyện Nam Đàm, địa khu Lê Dương. Do đó hắn không thể không về quê hương. Hơn nữa, trước kia hắn chưa từng làm qua công việc gì, nếu được phân phối thì cũng sẽ phân phối đến một xã xa xôi là xã Đông Pha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.