Chương 290: Ghi trước một bàn
Thụy Căn
05/09/2013
Mà Lý Chí Viễn đối với mình thì cảnh giác nhiều hơn là thiện cảm. Ấn tượng nào đó một khi được khơi dậy, thì sẽ rất khó xóa nhòa trong tâm lí của nhiều người, cho dù là Lý Chí Viễn có chỗ tán thưởng biểu hiện năng lực của mình, nhưng sự cảnh giác vốn có kia không nghi ngờ sẽ chiếm ưu thế, suy nghĩ phức tạp này quyết định xem nếu lưu lại trong Địa Ủy, chỉ sợ con đường sau này có thể sẽ ảm đạm mờ mịt.
Nếu bản thân nguyện ý nhẫn nại tạm thời ẩn dật vài năm, nhẫn nại đến khi Lý Chí Viễn rời khỏi, điều đó đương nhiên không thành vấn đề. Vì vậy đối với nhiều người mà nói đây gần như không có sự lựa chọn liền chọn đi theo Hạ Lực Hành, vấn đề là bản thân thì sao? Không đi theo Hạ Lực Hành, lại muốn trì hoãn vài năm? Lục Vi Dân đương nhiên không nguyện ý, hắn thà rằng chọn con đường khác, đó chính là rời khỏi văn phòng Địa Ủy, tiếp đó, đến huyện, thậm chí cho dù là đến thị trấn cũng được, ví dụ như đến một thị trấn nào đó của thành phố Phong Châu đảm nhiệm bí thư hoặc Chủ tịch xã, thị trấn.
Đây là con đường quả thật đáng để suy nghĩ
Đến thành phố Phong Châu, với cường thế của Trương Thiên Hào, hiện tại đang từng bước nắm trong tay cục diện của toàn bộ Phong Châu, phỏng chừng Hạ Lực Hành vừa quay lại, người được chọn đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Phong Châu sẽ được xác định, mà sự tranh giành chức vị ủy viên Địa ủy của Cát Vân Khôn và Trương Thiên Hào cũng phải xác định.
Nghĩ đến đây Lục Vi Dân không khỏi động tâm, Hạ Lực Hành sau khi trở về đám người này đều nhận thức được tình thế hỗn loạn, cho nên ra sức triển khai hoạt động như vậy. Lục Vi Dân thậm chí có thể kết luận, từ cơ quan Ủy ban nhân dân Địa khu đến các huyện bên dưới, chỉ sợ đều có không ít cán bộ vắt óc vận động tính kế. Nhưng điều này cũng có tiền đề, Hạ Lực Hành nếu muốn chỉ đạo lần điều động nhân sự lần này, lấy thân phận và bối cảnh sắp thăng tiến của Hạ Lực Hành như hiện nay, hiển nhiên không ai có thể ngăn cản, nhưng Lý Chí Viễn làm sao bây giờ? Sau đó thì sao?
Một loạt những vấn đề như vậy đều liên quan đến mọi phương diện, có thể nói ngươi tiến một bước, đều phải tự cân nhắc liên tục.
Bất quá đối với bản thân mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần chính mình rời khỏi văn phòng địa ủy, dự tính cũng tránh khỏi tầm mắt của nhiều người rồi. Xét cho cùng, ở trung ương và đến cơ sở hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, chẳng sợ cấp bậc giữ nguyên, thậm chí còn cao hơn một chút, vậy thì thế nào? Trưởng phòng Thư kí Địa ủy, Trưởng phòng Tổng hợp, nhân vật số một của một phòng ban tại Văn phòng Địa ủy, đi đâu chẳng được tôn trọng một hai phần. Nếu mình chỉ là một Phó chủ tịch huyện hay ủy viên thường vụ của một huyện xa xôi, tới địa khu, lại có ai coi mình ra gì chứ?
Vấn đề này nên suy nghĩ kĩ càng. Lục Vi Dân có chút bực bội, hắn không thích cảm giác mơ hồ như thế này, nhất là đối với tiền đồ của bản thân tràn ngập chuyện xấu, thậm chí đến bản thân hắn cũng khó phán đoán được rốt cục có nên vứt bỏ khát vọng để thực hiện giấc mộng tạo dựng sự nghiệp, nên đặt vào hiện thực, theo Hạ Lực Hành đến tỉnh, có lẽ đây mới là con đường thích hợp nhất với hắn.
Khi Hạ Lực Hành đến trước cửa khách sạn Kiến Quốc đã là chín giờ tối, sau khi liên hệ với thư kí của Bí thư Điền thì được biết Bí thư Điền và Đào Hán đều ở đây, trong lòng y có chút hoài nghi rốt cuộc có việc gì mà Bí thư Điền lại đột nhiên cho gọi mình.
Phải nói thời gian Bí thư Điền đến Bắc Kinh họp rất gấp gáp, chỉ có một buổi sáng ngày mai, trưa mai đã phải trở về Xương Châu, hình như chiều mai Xương Châu còn có một hoạt động đối ngoại, điều này cũng có nghĩa là hai người bọn họ chỉ ở lại Bắc Kinh một đêm.
Lẽ ra là một Bí thư Tỉnh ủy, đến Bắc Kinh một chuyến nhất định sẽ có không ít hoạt động được sắp xếp, nhưng Bí thư Điền lại muốn gặp mình lúc chín giờ tối, hơn nữa còn có mặt Đào Hán, điều này khiến cho Hạ Lực Hành cảm thấy có chút không chắc chắn.
Y không phải chưa từng nghe qua đủ loại đồn đại, nhưng những lời đồn này y chưa từng đi hỏi. Cho dù là bạn bè, đồng nghiệp có mối quan hệ thân thiết trong tỉnh hỏi đến, y cũng chỉ nói lời đồn chỉ là lời đồn, y chưa bao giờ tin những thứ lời nói gió bay như vậy, nhưng sâu trong nội tâm, hướng đi của bản thân làm sao có thể không khiến cho người ta sốt ruột được chứ? Chẳng qua là đối với những việc kiểu này y chỉ có thể duy trì trạng thái bình tĩnh, anh không muốn duy trì tâm trạng này cũng không được, ở vào vị trí này rồi thì chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp từ cấp trên.
Nghe Bí thư Điền Hải Hoa nói rằng Đào Hán cũng có mặt, mới đầu cũng khiến cho Hạ Lực Hành có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại, sau đại hội Đảng, Đào Hán tuy chuyển sang làm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, nhưng tạm thời lại chưa thôi chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vì vậy đi cùng Điền Hải Hoa đến Bắc Kinh cũng là chuyện bình thường.
Lúc đi vào khách sạn Hạ Lực Hành vẫn gọi cho Đào Hán một cuộc điện thoại, báo là đã đến.
Nếu Đào Hán và Điền Hải Hoa ở cùng nhau, trong lòng y cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Hai vị lãnh đạo đều đến, phần nhiều là muốn bàn chuyện công việc với mình, như vậy cũng tốt, Phong Châu này cũng không thiếu chuyện cần báo cáo với lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh, sau này mình cũng đỡ phải đi một chuyến đến Phong Châu. Những vị lãnh đạo này đâu dễ gặp, hoặc là không có mặt, hoặc là thời gian không sắp xếp được, muốn tìm được cơ hội có đủ thời gian để báo cáo công việc chi tiết một chút thật không dễ gì.
Lúc Hạ Lực Hành đến hành lang, Đào Hán đã bước ra từ một căn phòng khác, cười chào hỏi Hạ Lực Hành.
- Trưởng ban thư ký, điều kiện ở khách sạn Tiền Môn có phải hơi kém một chút? Tại sao lại chọn nơi này?
Khách sạn Tiền Môn là khách sạn bốn sao uy tín lâu đời ở Bắc Kinh, vị trí cũng rất tốt, Hạ Lực Hành cũng không hiểu rõ những khách sạn, nhà hàng ở trong thành phố Bắc Kinh, chỉ là thuận miệng nói.
- Ông Hạ, trước mặt Bí thư Điền, dù sao cũng đừng nói như vậy. Bí thư Điền cảm thấy khách sạn Tiền Môn có chút xa xỉ, chẳng qua là ông ta thích xem kinh kịch, rạp hát Lê Viên vừa vặn lại phù hợp với sở thích của ông ta. Giống như khi ông ta còn công tác ở Thiên Tân, lần nào đến Bắc Kinh cũng chỉ ở đây.
Đào Hán trừng mắt nhìn Hạ Lực Hành một cái, đặc biệt nhắc nhở.
- Ha ha, tôi cũng không hiểu điều này, chỉ thấy nơi đây dường như có chút cũ kỹ, cảm ơn Trưởng ban thư ký đã nhắc nhở.
Hạ Lực Hành vẫn có thói quen xưng hô với đối phương là Trưởng ban thư ký, mối quan hệ giữa hai người lâu nay cũng không tệ, mặc dù không thể nói là đối xử chân thành, nhưng trong nhiều vấn đề, quan điểm đều nhất trí. Đương nhiên trong số đó cũng có một số điểm mấu chốt, đó chính là hai người đều duy trì mối quan hệ tương đối mật thiết với Điền Hải Hoa.
Dường như nghe thấy lời nói chuyện của hai người nên cánh cửa mở ra, thư ký của Điền Hải Hoa thấy Đào Hán và Hạ Lực Hành, liền khẩn trương mời hai người vào.
- Bí thư Điền, vội vã như vậy, ngày mai phải về rồi sao? Cũng không ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một vài ngày?
Hạ Lực Hành vừa cười vừa bước vào phòng, đánh giá căn phòng một chút.
- Gần như vậy, ngài không về nhà một chuyến sao?
Điền Hải Hoa là người Thiên Tân, lớn lên ở Thiên Tân, luôn làm việc tại đó, năm 1993 đến đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Xương Giang, năm 2000 làm Bí thư Tỉnh ủy, nhà cũng theo đó mà chuyển đến Xương Giang, nhưng ba mẹ đều còn khỏe mạnh và đều ở Thiên Tân. Những chuyện này Đào Hán và Hạ Lực Hành đều biết rõ.
- Chiều mai tỉnh còn có một việc đối ngoại, tôi muốn trở về nhà cũng không được.
Điền Hải Hoa cũng không che giấu gì trước mặt hai cấp dưới có quan hệ mật thiết này, khoát tay nói:
- Mẹ tôi không được khỏe, những ngày trời nóng như thế này thì lại càng mệt, vài ngày trước anh cả tôi gọi điện tới nói bệnh cao huyết áp của mẹ lại tái phát, tôi tròng lòng cũng có chút nhớ thương, nhưng ở tỉnh còn nhiều việc, không thể dứt ra nổi.
- Bí thư Điền, hiện nay giao thông thuận tiện như vậy, từ Xương Châu bay đến Thiên Tân cũng chỉ mất khoảng hai tiếng, đi về cũng chỉ mất một ngày, không đến mức khó khăn thế chứ? Tôi nghĩ Xương Giang chúng ta vẫn rất ổn định, tình hình đều rất tốt.
Hạ Lực Hành nửa nói giỡn nói:
- Không đến mức ngài vừa đi, Xương Giang chúng ta sẽ xảy ra chuyện chứ?
- Tình hình đều rất tốt? Lực Hành, đây là phán đoán của cậu với toàn bộ cục diện Xương Giang, hay là đối với sự hiểu biết về Phong Châu các cậu?
Điền Hải Hoa liếc nhìn Hạ Lực Hành, khoát tay ra hiệu hai người ngồi xuống.
Hạ Lực Hành trong lòng rùng mình, suy nghĩ về hàm ý trong lời nói của Điền Hải Hoa, nhất thời không dám trả lời.
- Thế nào, là cảm thấy không cho là đúng, hay là cảm thấy câu hỏi của tôi có chút khó trả lời?
Điền Hải Hoa ngồi trên sofa thản nhiên hỏi.
- Bí thư Điền, nói thế nào đây? Cục diện toàn tỉnh ngài đều hiểu rõ, còn cần tôi nói sao? Tôi nói tất cả rất tốt dường như không quá đáng chứ? Trưởng ban thư ký, anh nói có đúng không?
Hạ Lực Hành trầm ngâm một chút, lúc này mới nói:
- Về phần Phong Châu, tôi cảm thấy về tổng thể có thể coi như tạm được, đang vững bước đi vào quỹ đạo, Đường sắt Kinh Cửu năm tới sẽ chính thức xây dựng, đối với sự phát triển của Phong Châu chúng ta có thể nói là vô cùng lớn, thêm vào đó là sự ủng hộ của tỉnh đối với việc xây dựng quốc lộ và cải tạo điện thoại điều khiển tự động, có thể nói là Phong Châu về cơ bản có đầy đủ tiềm lực phát triển nhất định. Đương nhiên Phong Châu dù sao cũng lạc hậu quá nhiều, so với các thành phố khác thì khoảng cách vẫn còn rất lớn, nhất là kinh tế công thương nghiệp và công trình xây dựng thành phố vẫn còn tương đối lạc hậu, muốn thay đổi diện mạo cần có thời gian, nhưng chúng tôi đã có một vài phương án. Lần trước tôi trở lại Xương Châu đã báo cáo qua với ngài, nếu như những việc này có thể được thực hiện, tôi cảm thấy sự phát triển của Phong Châu trong vài năm sau sẽ có bước tiến lớn.
Chương 290: Ghi trước một bàn (2
- Ý cậu là việc mời nhà máy cơ giới Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương? Có manh mối rồi sao? Tôi nghe nói phía Thanh Khê rất tự tin.
Điền Hải Hoa gật đầu.
- Cách làm của các cậu là đúng, địa khu Phong Châu là vùng nông nghiệp truyền thống, nhưng với tình hình hiện nay, một nơi muốn phát triển kinh tế, ngoài tình huống đặc thù, thì chắc chắn phải đi theo con đường công nghiệp hóa và đô thị hóa.
- Xét từ điều kiện địa lý Phong Châu, giao thông thuận tiện, tài nguyên nông nghiệp phong phú, dân số đông, hơn nữa trong lịch sử, Phong Châu chính là nơi tập kết và phân phối hàng hóa đường thủy và đường bộ của Xương Nam, có không khí thương mại tương đối tốt. Những điều này đều là cơ sở tốt để Phong Châu phát triển công thương nghiệp, thúc đẩy quá trình đô thị hóa. Lực Hành, Ủy ban nhân dân Địa khu các cậu có thể thấy được điểm này, tôi rất hài lòng, xem ra lúc đầu tôi đưa cậu đến Phong Châu trước là không sai. Ở tỉnh có một số đồng chí không hiểu rõ, cho rằng có phải Hạ Lực Hành phạm lỗi gì, hoặc là nói lại xử lý công việc gì khiến tỉnh không hài lòng, mới bị đẩy đến tận vùng núi xa xôi, hơn nữa còn vùng núi nghèo túng được tách ra từ địa khu Lê Dương. Ha ha, hiện nay xem ra sự kiên trì của tôi không sai, Lực Hành, nói thật, lúc đầu trong lòng cậu có khúc mắc không?
- Ha ha, Bí thư Điền, nếu nói rằng lúc đầu không có suy nghĩ gì thực sự là nói dối. Tôi cảm thấy mình làm Bí thư Địa ủy vài năm ở Lê Dương, công tác cẩn trọng, cũng coi như là lo lắng hết lòng cho công việc, không có công lao cũng có dốc sức, tại sao khi phân công lại đẩy tôi đến Phong Châu này được?
Nói thật, lúc đầu số lần tôi đến Phong Châu cũng không coi là nhiều, chủ yếu tinh thần vẫn đặt ở sáu huyện phía Bắc của Lê Dương cũ. Suy cho cùng sáu huyện phía Bắc này mới là nền móng trụ cột cho tài chính và kinh tế Lê Dương, bảy huyện phía Nam nếu không tính huyện Cổ Khánh, thì tổng sản lượng kinh tế của sáu huyện còn lại chưa đạt được một phần ba của sáu huyện phía Bắc, nhưng dân số lại đông hơn so với sáu huyện phía Bắc gần một triệu. Bây giờ bỗng dưng bị điều đến Phong Châu, lúc này thật có chút lo lắng, cũng mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về con đường phát triển của Phong Châu.
Hạ Lực Hành nói có chút cảm động, đây cũng là lời thật lòng của y trong vài tháng nay, không phải làm ra vẻ, mà là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
- Vài tháng nay tôi thật có chút ăn không ngon ngủ không yên, cân nhắc tình hình nan giải của Phong Châu đang bày ra trước mắt, nên làm thế nào để tìm ra một con đường cho Phong Châu. Tỉnh ủy sở dĩ muốn tách Phong Châu ra, ngoại trừ muốn khiến cho Lê Dương trút được gánh nặng để tiện cho việc phát triển, cũng không hẳn là không muốn khiến cho Phong châu đi tìm con đường không giống với Lê Dương. Con đường này không giống với những nơi khác, dù sao tình hình Phong Châu hiển hiện trước mắt, làm thế nào để Phong Châu thực hiện con đường phát triển chạy đua vượt bậc, như thế giống như Bí thư Điền đã nói, phải kiên định đi theo con đường công nghiệp hóa và đô thị hóa, hơn nữa hai con đường này còn phải phối hợp nhịp nhàng, hỗ trợ lẫn nhau, thúc đẩy cùng phát triển.
- Chính là với suy nghĩ này, Địa ủy mới thống nhất được tư tưởng, giữ vững niềm tin, hợp mưu hợp sức, động viên tất cả lực lượng có thể động viên, tìm kiếm tất cả con đường phát triển phù hợp với Phong Châu chúng tôi, thúc đẩy sự phát triển của Phong Châu.
Hạ Lực Hành ngừng lại một chút, giọng điệu có chút tự hào:
- Hiện nay xem ra nỗ lực của chúng tôi cũng có chút thành quả. Hai ngày trước đồng chí Chu Sơn gọi điện cho tôi, nói rằng nhà máy cơ khí Bắc Phương về căn bản đã đạt được ý kiến thống nhất về việc dời đến Phong Châu với Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, đồng thời kí tắt thỏa thuận chuyển dịch, mặc dù mới chỉ là kí tắt, nhưng chúng tôi cho rằng về cơ bản không có sự thay đổi lớn, phần còn lại chỉ là vấn đề một số chi tiết cụ thể thôi.
- Hả?
Không chỉ Điền Hải Hoa mà ngay cả Đào Hán cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Phong Châu lại âm thầm xử lý xong xuôi công việc với nhà máy cơ khí Bắc Phương. Lần này đến Bắc Kinh ngoài việc họp, Điền Hải Hoa cũng định nói chuyện với lãnh đạo bộ Công nghiệp binh khí một chút, xem ý kiến của các lãnh đạo bên đó như thế nào, tranh thủ lúc hai xí nghiệp này chuyển dịch, bộ Công nghiệp binh khí cũng tăng quy mô đầu tư hơn một chút. Đối với Điền Hải Hoa mà nói, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tuy ông ta cho rằng Phong Châu so với Thanh Khê thì càngcần hai nhà máy này hơn, nhưng bản thân ông cũng quyết định sẽ không thể hiện khuynh hướng gì đối với vấn đề này, ai có năng lực thì giành được cơ hội. Ông không hề nghĩ rằng lần này vừa mới Bắc Kinh, ở đó đã sớm bị Hạ Lực Hành ghi trước một bàn.
- Cậu Hạ, các cậu đã dàn xếp xong công việc bên nhà máy cơ khí Bắc Phương, vậy còn nhà máy cơ khí Trường Phong thì sao?
Đào Hán không kìm được giành hỏi trước.
- Bên nhà máy cơ khí Trường Phong thì còn một vài khó khăn. So với nhà máy cơ khí Bắc Phương thì nhà máy cơ khí Trường Phong quy mô lớn hơn, lợi ích cũng lớn hơn, đương nhiên yêu cầu đối với đối tượng được lựa chọn cũng cao hơn, nền tảng của Phong Châu chúng tôi thấp hơn một chút, vì vậy bọn họ có chút coi thường Phong Châu chúng tôi.
Hạ Lực Hành cười, nhưng trong lời nói lại rất tự tin:
- Có điều, nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương chính thức kí hợp đồng với chúng tôi, chắc chắn sẽ có tác động đến nhà máy cơ khí Trường Phong. Điều kiện mà chúng tôi chuẩn bị cho nhà máy cơ khí Bắc Phương cũng sẽ được áp dụng như vậy đối với bọn họ. Hơn nữa cả hai xí nghiệp đều chuyển đến Phong Châu, bất luận từ góc độ xí nghiệp hay từ góc độ của Phong Châu mà nói, từ tận dụng hạ tầng xây dựng thành phố đến bố trí quy hoạch thống nhất mà nói đều tiết kiệm và thuận tiện hơn rất nhiều, điểm này tuyệt đối không được coi thường.
- Ưh, các cậu đánh hạ nhà máy Bắc Phương trước là một hành động khôn ngoan.
Điền Hải Hoa cười tán đồng.
- Công việc còn lại Lực Hành vẫn cần phải sắp xếp cho tốt đấy, bao gồm cả việc các cậu đưa ra những đề xuất, ý tưởng có tính đột phá trong việc thúc đẩy sự phát triển của thành phố Phong Châu, phía tỉnh sau khi nghiên cứu cẩn thận về cơ bản cũng đã đồng ý, nhưng thực hiện một cách cụ thể thì phải sắp xếp tỉ mỉ, không thể bởi vì mượn danh nghĩa cải cách mà ảnh hưởng đến sự ổn định của đại cục.
- Bí thư Điền cứ an tâm, thời gian tôi vắng mặt thì công việc này sẽ do Chí Viễn đích thân giám sát. Đồng chí Tôn Chấn và đồng chí Phó chủ tịch thường trực Địa khu Tiêu Chính Hỷ sẽ chịu trách nhiệm thực thi cụ thể, sau khi tôi về, nhất định sẽ tự mình…
Không đợi Hạ Lực Hành nói hết câu, Điền Hải Hoa đã khoát tay:
- Lực Hành à, công việc về sau e là cậu phải suy nghĩ đến việc nên tìm người nào để đảm trách thúc tiến.
Hạ Lực Hành kinh ngạc, vô ý thức nhìn vị Trưởng ban thư ký kiêm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Đào Hán mỉm cười không nói ở bên cạnh. Thấy trong mắt đối phương chẳng có chút biểu hiện gì, hiển nhiên là đã biết rõ cách nói này của Điền Hải Hoa. Y ngập ngừng nói:
- Bí thư Điền, tôi chưa hiểu ý của ngài lắm.
- Tình hình này vốn định đợi sau khi cậu về Xương Giang rồi đến Hội nghị thường vụ, nhưng nghĩ rằng nói với cậu trước cũng được, để trong khoảng thời gian hơn mười ngày này có thể điều chỉnh về mặt tư tưởng. Đúng lúc tôi phải đến Bắc Kinh họp, vì vậy chiều nay trước khi rời Xương Châu tôi cùng với Chủ tịch tỉnh Đăng Hiên và Chiêu Nam, Kinh Xuyên còn có cậu Đào cùng thảo luận sơ bộ về vấn đề của cậu. Mấy người bọn họ cơ bản đã đồng ý để cậu tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của cậu Đào.
Lời nói của Điền Hải Hoa hết sức bình thản, hiển nhiên là đã suy nghĩ kĩ càng vấn đề này rồi mới quyết định.
- Cậu Đào bây giờ đã đến Ban tổ chức, cần phải nhanh chóng tìm hiểu, thích nghi tình hình ở đó. Nhưng công việc ở Tỉnh ủy phức tạp, trước mắt không thể thiếu vị tổng quản này được, vì vậy tôi hy vọng lần này sau khi học xong cậu sẽ về Phong Châu gấp rút sắp xếp công việc, sau khi tôi về sẽ nhanh chóng triệu tập ngay hội nghị thường vụ để xác định, Tỉnh ủy cũng sẽ có công văn ngay. Còn về thân phận Ủy viên thường vụ của cậu e rằng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa để đi vào trình tự. Lần này tôi đến Bắc Kinh ngày mai cũng phải đến Ban Tổ chức Trung ương báo cáo công tác, tôi cũng sẽ nói sơ qua với ban về việc của cậu, nhờ họ cố gắng sớm hoàn thành công tác chuẩn bị khảo sát, một khi Tỉnh ủy chúng ta có quyết định báo cáo lên trên thì sẽ nhờ bọn họ xuống khảo sát luôn.Vấn đề này thì cậu không cần phải lo lắng nhiều.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ?
Hạ Lực Hành không phải là chưa từng nghĩ đến việc ai sẽ lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh ủy còn khuyết sau khi Đào Hán rời đi, y cũng từng nghĩ rằng bản thân có thể có khả năng tiếp nhận vị trí này hay không, nhưng y cũng nhanh chóng tự loại bỏ ý nghĩ có phần không thực tế này.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không những là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, mà còn là đại quản gia tỉnh ủy, theo cách nói của thời phong kiến thì đó chính là tổng quản đại nội. Đó không chỉ là người mà Bí thư Tỉnh ủy có thể hoàn toàn tin tưởng được mà quan trọng hơn nữa là về mặt quan điểm, tư tưởng công việc phải hoàn toàn hợp với ý đồ của Bí thư Tỉnh ủy.
Nếu bản thân nguyện ý nhẫn nại tạm thời ẩn dật vài năm, nhẫn nại đến khi Lý Chí Viễn rời khỏi, điều đó đương nhiên không thành vấn đề. Vì vậy đối với nhiều người mà nói đây gần như không có sự lựa chọn liền chọn đi theo Hạ Lực Hành, vấn đề là bản thân thì sao? Không đi theo Hạ Lực Hành, lại muốn trì hoãn vài năm? Lục Vi Dân đương nhiên không nguyện ý, hắn thà rằng chọn con đường khác, đó chính là rời khỏi văn phòng Địa Ủy, tiếp đó, đến huyện, thậm chí cho dù là đến thị trấn cũng được, ví dụ như đến một thị trấn nào đó của thành phố Phong Châu đảm nhiệm bí thư hoặc Chủ tịch xã, thị trấn.
Đây là con đường quả thật đáng để suy nghĩ
Đến thành phố Phong Châu, với cường thế của Trương Thiên Hào, hiện tại đang từng bước nắm trong tay cục diện của toàn bộ Phong Châu, phỏng chừng Hạ Lực Hành vừa quay lại, người được chọn đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Phong Châu sẽ được xác định, mà sự tranh giành chức vị ủy viên Địa ủy của Cát Vân Khôn và Trương Thiên Hào cũng phải xác định.
Nghĩ đến đây Lục Vi Dân không khỏi động tâm, Hạ Lực Hành sau khi trở về đám người này đều nhận thức được tình thế hỗn loạn, cho nên ra sức triển khai hoạt động như vậy. Lục Vi Dân thậm chí có thể kết luận, từ cơ quan Ủy ban nhân dân Địa khu đến các huyện bên dưới, chỉ sợ đều có không ít cán bộ vắt óc vận động tính kế. Nhưng điều này cũng có tiền đề, Hạ Lực Hành nếu muốn chỉ đạo lần điều động nhân sự lần này, lấy thân phận và bối cảnh sắp thăng tiến của Hạ Lực Hành như hiện nay, hiển nhiên không ai có thể ngăn cản, nhưng Lý Chí Viễn làm sao bây giờ? Sau đó thì sao?
Một loạt những vấn đề như vậy đều liên quan đến mọi phương diện, có thể nói ngươi tiến một bước, đều phải tự cân nhắc liên tục.
Bất quá đối với bản thân mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần chính mình rời khỏi văn phòng địa ủy, dự tính cũng tránh khỏi tầm mắt của nhiều người rồi. Xét cho cùng, ở trung ương và đến cơ sở hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, chẳng sợ cấp bậc giữ nguyên, thậm chí còn cao hơn một chút, vậy thì thế nào? Trưởng phòng Thư kí Địa ủy, Trưởng phòng Tổng hợp, nhân vật số một của một phòng ban tại Văn phòng Địa ủy, đi đâu chẳng được tôn trọng một hai phần. Nếu mình chỉ là một Phó chủ tịch huyện hay ủy viên thường vụ của một huyện xa xôi, tới địa khu, lại có ai coi mình ra gì chứ?
Vấn đề này nên suy nghĩ kĩ càng. Lục Vi Dân có chút bực bội, hắn không thích cảm giác mơ hồ như thế này, nhất là đối với tiền đồ của bản thân tràn ngập chuyện xấu, thậm chí đến bản thân hắn cũng khó phán đoán được rốt cục có nên vứt bỏ khát vọng để thực hiện giấc mộng tạo dựng sự nghiệp, nên đặt vào hiện thực, theo Hạ Lực Hành đến tỉnh, có lẽ đây mới là con đường thích hợp nhất với hắn.
Khi Hạ Lực Hành đến trước cửa khách sạn Kiến Quốc đã là chín giờ tối, sau khi liên hệ với thư kí của Bí thư Điền thì được biết Bí thư Điền và Đào Hán đều ở đây, trong lòng y có chút hoài nghi rốt cuộc có việc gì mà Bí thư Điền lại đột nhiên cho gọi mình.
Phải nói thời gian Bí thư Điền đến Bắc Kinh họp rất gấp gáp, chỉ có một buổi sáng ngày mai, trưa mai đã phải trở về Xương Châu, hình như chiều mai Xương Châu còn có một hoạt động đối ngoại, điều này cũng có nghĩa là hai người bọn họ chỉ ở lại Bắc Kinh một đêm.
Lẽ ra là một Bí thư Tỉnh ủy, đến Bắc Kinh một chuyến nhất định sẽ có không ít hoạt động được sắp xếp, nhưng Bí thư Điền lại muốn gặp mình lúc chín giờ tối, hơn nữa còn có mặt Đào Hán, điều này khiến cho Hạ Lực Hành cảm thấy có chút không chắc chắn.
Y không phải chưa từng nghe qua đủ loại đồn đại, nhưng những lời đồn này y chưa từng đi hỏi. Cho dù là bạn bè, đồng nghiệp có mối quan hệ thân thiết trong tỉnh hỏi đến, y cũng chỉ nói lời đồn chỉ là lời đồn, y chưa bao giờ tin những thứ lời nói gió bay như vậy, nhưng sâu trong nội tâm, hướng đi của bản thân làm sao có thể không khiến cho người ta sốt ruột được chứ? Chẳng qua là đối với những việc kiểu này y chỉ có thể duy trì trạng thái bình tĩnh, anh không muốn duy trì tâm trạng này cũng không được, ở vào vị trí này rồi thì chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp từ cấp trên.
Nghe Bí thư Điền Hải Hoa nói rằng Đào Hán cũng có mặt, mới đầu cũng khiến cho Hạ Lực Hành có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại, sau đại hội Đảng, Đào Hán tuy chuyển sang làm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, nhưng tạm thời lại chưa thôi chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vì vậy đi cùng Điền Hải Hoa đến Bắc Kinh cũng là chuyện bình thường.
Lúc đi vào khách sạn Hạ Lực Hành vẫn gọi cho Đào Hán một cuộc điện thoại, báo là đã đến.
Nếu Đào Hán và Điền Hải Hoa ở cùng nhau, trong lòng y cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Hai vị lãnh đạo đều đến, phần nhiều là muốn bàn chuyện công việc với mình, như vậy cũng tốt, Phong Châu này cũng không thiếu chuyện cần báo cáo với lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh, sau này mình cũng đỡ phải đi một chuyến đến Phong Châu. Những vị lãnh đạo này đâu dễ gặp, hoặc là không có mặt, hoặc là thời gian không sắp xếp được, muốn tìm được cơ hội có đủ thời gian để báo cáo công việc chi tiết một chút thật không dễ gì.
Lúc Hạ Lực Hành đến hành lang, Đào Hán đã bước ra từ một căn phòng khác, cười chào hỏi Hạ Lực Hành.
- Trưởng ban thư ký, điều kiện ở khách sạn Tiền Môn có phải hơi kém một chút? Tại sao lại chọn nơi này?
Khách sạn Tiền Môn là khách sạn bốn sao uy tín lâu đời ở Bắc Kinh, vị trí cũng rất tốt, Hạ Lực Hành cũng không hiểu rõ những khách sạn, nhà hàng ở trong thành phố Bắc Kinh, chỉ là thuận miệng nói.
- Ông Hạ, trước mặt Bí thư Điền, dù sao cũng đừng nói như vậy. Bí thư Điền cảm thấy khách sạn Tiền Môn có chút xa xỉ, chẳng qua là ông ta thích xem kinh kịch, rạp hát Lê Viên vừa vặn lại phù hợp với sở thích của ông ta. Giống như khi ông ta còn công tác ở Thiên Tân, lần nào đến Bắc Kinh cũng chỉ ở đây.
Đào Hán trừng mắt nhìn Hạ Lực Hành một cái, đặc biệt nhắc nhở.
- Ha ha, tôi cũng không hiểu điều này, chỉ thấy nơi đây dường như có chút cũ kỹ, cảm ơn Trưởng ban thư ký đã nhắc nhở.
Hạ Lực Hành vẫn có thói quen xưng hô với đối phương là Trưởng ban thư ký, mối quan hệ giữa hai người lâu nay cũng không tệ, mặc dù không thể nói là đối xử chân thành, nhưng trong nhiều vấn đề, quan điểm đều nhất trí. Đương nhiên trong số đó cũng có một số điểm mấu chốt, đó chính là hai người đều duy trì mối quan hệ tương đối mật thiết với Điền Hải Hoa.
Dường như nghe thấy lời nói chuyện của hai người nên cánh cửa mở ra, thư ký của Điền Hải Hoa thấy Đào Hán và Hạ Lực Hành, liền khẩn trương mời hai người vào.
- Bí thư Điền, vội vã như vậy, ngày mai phải về rồi sao? Cũng không ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một vài ngày?
Hạ Lực Hành vừa cười vừa bước vào phòng, đánh giá căn phòng một chút.
- Gần như vậy, ngài không về nhà một chuyến sao?
Điền Hải Hoa là người Thiên Tân, lớn lên ở Thiên Tân, luôn làm việc tại đó, năm 1993 đến đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Xương Giang, năm 2000 làm Bí thư Tỉnh ủy, nhà cũng theo đó mà chuyển đến Xương Giang, nhưng ba mẹ đều còn khỏe mạnh và đều ở Thiên Tân. Những chuyện này Đào Hán và Hạ Lực Hành đều biết rõ.
- Chiều mai tỉnh còn có một việc đối ngoại, tôi muốn trở về nhà cũng không được.
Điền Hải Hoa cũng không che giấu gì trước mặt hai cấp dưới có quan hệ mật thiết này, khoát tay nói:
- Mẹ tôi không được khỏe, những ngày trời nóng như thế này thì lại càng mệt, vài ngày trước anh cả tôi gọi điện tới nói bệnh cao huyết áp của mẹ lại tái phát, tôi tròng lòng cũng có chút nhớ thương, nhưng ở tỉnh còn nhiều việc, không thể dứt ra nổi.
- Bí thư Điền, hiện nay giao thông thuận tiện như vậy, từ Xương Châu bay đến Thiên Tân cũng chỉ mất khoảng hai tiếng, đi về cũng chỉ mất một ngày, không đến mức khó khăn thế chứ? Tôi nghĩ Xương Giang chúng ta vẫn rất ổn định, tình hình đều rất tốt.
Hạ Lực Hành nửa nói giỡn nói:
- Không đến mức ngài vừa đi, Xương Giang chúng ta sẽ xảy ra chuyện chứ?
- Tình hình đều rất tốt? Lực Hành, đây là phán đoán của cậu với toàn bộ cục diện Xương Giang, hay là đối với sự hiểu biết về Phong Châu các cậu?
Điền Hải Hoa liếc nhìn Hạ Lực Hành, khoát tay ra hiệu hai người ngồi xuống.
Hạ Lực Hành trong lòng rùng mình, suy nghĩ về hàm ý trong lời nói của Điền Hải Hoa, nhất thời không dám trả lời.
- Thế nào, là cảm thấy không cho là đúng, hay là cảm thấy câu hỏi của tôi có chút khó trả lời?
Điền Hải Hoa ngồi trên sofa thản nhiên hỏi.
- Bí thư Điền, nói thế nào đây? Cục diện toàn tỉnh ngài đều hiểu rõ, còn cần tôi nói sao? Tôi nói tất cả rất tốt dường như không quá đáng chứ? Trưởng ban thư ký, anh nói có đúng không?
Hạ Lực Hành trầm ngâm một chút, lúc này mới nói:
- Về phần Phong Châu, tôi cảm thấy về tổng thể có thể coi như tạm được, đang vững bước đi vào quỹ đạo, Đường sắt Kinh Cửu năm tới sẽ chính thức xây dựng, đối với sự phát triển của Phong Châu chúng ta có thể nói là vô cùng lớn, thêm vào đó là sự ủng hộ của tỉnh đối với việc xây dựng quốc lộ và cải tạo điện thoại điều khiển tự động, có thể nói là Phong Châu về cơ bản có đầy đủ tiềm lực phát triển nhất định. Đương nhiên Phong Châu dù sao cũng lạc hậu quá nhiều, so với các thành phố khác thì khoảng cách vẫn còn rất lớn, nhất là kinh tế công thương nghiệp và công trình xây dựng thành phố vẫn còn tương đối lạc hậu, muốn thay đổi diện mạo cần có thời gian, nhưng chúng tôi đã có một vài phương án. Lần trước tôi trở lại Xương Châu đã báo cáo qua với ngài, nếu như những việc này có thể được thực hiện, tôi cảm thấy sự phát triển của Phong Châu trong vài năm sau sẽ có bước tiến lớn.
Chương 290: Ghi trước một bàn (2
- Ý cậu là việc mời nhà máy cơ giới Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương? Có manh mối rồi sao? Tôi nghe nói phía Thanh Khê rất tự tin.
Điền Hải Hoa gật đầu.
- Cách làm của các cậu là đúng, địa khu Phong Châu là vùng nông nghiệp truyền thống, nhưng với tình hình hiện nay, một nơi muốn phát triển kinh tế, ngoài tình huống đặc thù, thì chắc chắn phải đi theo con đường công nghiệp hóa và đô thị hóa.
- Xét từ điều kiện địa lý Phong Châu, giao thông thuận tiện, tài nguyên nông nghiệp phong phú, dân số đông, hơn nữa trong lịch sử, Phong Châu chính là nơi tập kết và phân phối hàng hóa đường thủy và đường bộ của Xương Nam, có không khí thương mại tương đối tốt. Những điều này đều là cơ sở tốt để Phong Châu phát triển công thương nghiệp, thúc đẩy quá trình đô thị hóa. Lực Hành, Ủy ban nhân dân Địa khu các cậu có thể thấy được điểm này, tôi rất hài lòng, xem ra lúc đầu tôi đưa cậu đến Phong Châu trước là không sai. Ở tỉnh có một số đồng chí không hiểu rõ, cho rằng có phải Hạ Lực Hành phạm lỗi gì, hoặc là nói lại xử lý công việc gì khiến tỉnh không hài lòng, mới bị đẩy đến tận vùng núi xa xôi, hơn nữa còn vùng núi nghèo túng được tách ra từ địa khu Lê Dương. Ha ha, hiện nay xem ra sự kiên trì của tôi không sai, Lực Hành, nói thật, lúc đầu trong lòng cậu có khúc mắc không?
- Ha ha, Bí thư Điền, nếu nói rằng lúc đầu không có suy nghĩ gì thực sự là nói dối. Tôi cảm thấy mình làm Bí thư Địa ủy vài năm ở Lê Dương, công tác cẩn trọng, cũng coi như là lo lắng hết lòng cho công việc, không có công lao cũng có dốc sức, tại sao khi phân công lại đẩy tôi đến Phong Châu này được?
Nói thật, lúc đầu số lần tôi đến Phong Châu cũng không coi là nhiều, chủ yếu tinh thần vẫn đặt ở sáu huyện phía Bắc của Lê Dương cũ. Suy cho cùng sáu huyện phía Bắc này mới là nền móng trụ cột cho tài chính và kinh tế Lê Dương, bảy huyện phía Nam nếu không tính huyện Cổ Khánh, thì tổng sản lượng kinh tế của sáu huyện còn lại chưa đạt được một phần ba của sáu huyện phía Bắc, nhưng dân số lại đông hơn so với sáu huyện phía Bắc gần một triệu. Bây giờ bỗng dưng bị điều đến Phong Châu, lúc này thật có chút lo lắng, cũng mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về con đường phát triển của Phong Châu.
Hạ Lực Hành nói có chút cảm động, đây cũng là lời thật lòng của y trong vài tháng nay, không phải làm ra vẻ, mà là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
- Vài tháng nay tôi thật có chút ăn không ngon ngủ không yên, cân nhắc tình hình nan giải của Phong Châu đang bày ra trước mắt, nên làm thế nào để tìm ra một con đường cho Phong Châu. Tỉnh ủy sở dĩ muốn tách Phong Châu ra, ngoại trừ muốn khiến cho Lê Dương trút được gánh nặng để tiện cho việc phát triển, cũng không hẳn là không muốn khiến cho Phong châu đi tìm con đường không giống với Lê Dương. Con đường này không giống với những nơi khác, dù sao tình hình Phong Châu hiển hiện trước mắt, làm thế nào để Phong Châu thực hiện con đường phát triển chạy đua vượt bậc, như thế giống như Bí thư Điền đã nói, phải kiên định đi theo con đường công nghiệp hóa và đô thị hóa, hơn nữa hai con đường này còn phải phối hợp nhịp nhàng, hỗ trợ lẫn nhau, thúc đẩy cùng phát triển.
- Chính là với suy nghĩ này, Địa ủy mới thống nhất được tư tưởng, giữ vững niềm tin, hợp mưu hợp sức, động viên tất cả lực lượng có thể động viên, tìm kiếm tất cả con đường phát triển phù hợp với Phong Châu chúng tôi, thúc đẩy sự phát triển của Phong Châu.
Hạ Lực Hành ngừng lại một chút, giọng điệu có chút tự hào:
- Hiện nay xem ra nỗ lực của chúng tôi cũng có chút thành quả. Hai ngày trước đồng chí Chu Sơn gọi điện cho tôi, nói rằng nhà máy cơ khí Bắc Phương về căn bản đã đạt được ý kiến thống nhất về việc dời đến Phong Châu với Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, đồng thời kí tắt thỏa thuận chuyển dịch, mặc dù mới chỉ là kí tắt, nhưng chúng tôi cho rằng về cơ bản không có sự thay đổi lớn, phần còn lại chỉ là vấn đề một số chi tiết cụ thể thôi.
- Hả?
Không chỉ Điền Hải Hoa mà ngay cả Đào Hán cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Phong Châu lại âm thầm xử lý xong xuôi công việc với nhà máy cơ khí Bắc Phương. Lần này đến Bắc Kinh ngoài việc họp, Điền Hải Hoa cũng định nói chuyện với lãnh đạo bộ Công nghiệp binh khí một chút, xem ý kiến của các lãnh đạo bên đó như thế nào, tranh thủ lúc hai xí nghiệp này chuyển dịch, bộ Công nghiệp binh khí cũng tăng quy mô đầu tư hơn một chút. Đối với Điền Hải Hoa mà nói, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tuy ông ta cho rằng Phong Châu so với Thanh Khê thì càngcần hai nhà máy này hơn, nhưng bản thân ông cũng quyết định sẽ không thể hiện khuynh hướng gì đối với vấn đề này, ai có năng lực thì giành được cơ hội. Ông không hề nghĩ rằng lần này vừa mới Bắc Kinh, ở đó đã sớm bị Hạ Lực Hành ghi trước một bàn.
- Cậu Hạ, các cậu đã dàn xếp xong công việc bên nhà máy cơ khí Bắc Phương, vậy còn nhà máy cơ khí Trường Phong thì sao?
Đào Hán không kìm được giành hỏi trước.
- Bên nhà máy cơ khí Trường Phong thì còn một vài khó khăn. So với nhà máy cơ khí Bắc Phương thì nhà máy cơ khí Trường Phong quy mô lớn hơn, lợi ích cũng lớn hơn, đương nhiên yêu cầu đối với đối tượng được lựa chọn cũng cao hơn, nền tảng của Phong Châu chúng tôi thấp hơn một chút, vì vậy bọn họ có chút coi thường Phong Châu chúng tôi.
Hạ Lực Hành cười, nhưng trong lời nói lại rất tự tin:
- Có điều, nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương chính thức kí hợp đồng với chúng tôi, chắc chắn sẽ có tác động đến nhà máy cơ khí Trường Phong. Điều kiện mà chúng tôi chuẩn bị cho nhà máy cơ khí Bắc Phương cũng sẽ được áp dụng như vậy đối với bọn họ. Hơn nữa cả hai xí nghiệp đều chuyển đến Phong Châu, bất luận từ góc độ xí nghiệp hay từ góc độ của Phong Châu mà nói, từ tận dụng hạ tầng xây dựng thành phố đến bố trí quy hoạch thống nhất mà nói đều tiết kiệm và thuận tiện hơn rất nhiều, điểm này tuyệt đối không được coi thường.
- Ưh, các cậu đánh hạ nhà máy Bắc Phương trước là một hành động khôn ngoan.
Điền Hải Hoa cười tán đồng.
- Công việc còn lại Lực Hành vẫn cần phải sắp xếp cho tốt đấy, bao gồm cả việc các cậu đưa ra những đề xuất, ý tưởng có tính đột phá trong việc thúc đẩy sự phát triển của thành phố Phong Châu, phía tỉnh sau khi nghiên cứu cẩn thận về cơ bản cũng đã đồng ý, nhưng thực hiện một cách cụ thể thì phải sắp xếp tỉ mỉ, không thể bởi vì mượn danh nghĩa cải cách mà ảnh hưởng đến sự ổn định của đại cục.
- Bí thư Điền cứ an tâm, thời gian tôi vắng mặt thì công việc này sẽ do Chí Viễn đích thân giám sát. Đồng chí Tôn Chấn và đồng chí Phó chủ tịch thường trực Địa khu Tiêu Chính Hỷ sẽ chịu trách nhiệm thực thi cụ thể, sau khi tôi về, nhất định sẽ tự mình…
Không đợi Hạ Lực Hành nói hết câu, Điền Hải Hoa đã khoát tay:
- Lực Hành à, công việc về sau e là cậu phải suy nghĩ đến việc nên tìm người nào để đảm trách thúc tiến.
Hạ Lực Hành kinh ngạc, vô ý thức nhìn vị Trưởng ban thư ký kiêm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Đào Hán mỉm cười không nói ở bên cạnh. Thấy trong mắt đối phương chẳng có chút biểu hiện gì, hiển nhiên là đã biết rõ cách nói này của Điền Hải Hoa. Y ngập ngừng nói:
- Bí thư Điền, tôi chưa hiểu ý của ngài lắm.
- Tình hình này vốn định đợi sau khi cậu về Xương Giang rồi đến Hội nghị thường vụ, nhưng nghĩ rằng nói với cậu trước cũng được, để trong khoảng thời gian hơn mười ngày này có thể điều chỉnh về mặt tư tưởng. Đúng lúc tôi phải đến Bắc Kinh họp, vì vậy chiều nay trước khi rời Xương Châu tôi cùng với Chủ tịch tỉnh Đăng Hiên và Chiêu Nam, Kinh Xuyên còn có cậu Đào cùng thảo luận sơ bộ về vấn đề của cậu. Mấy người bọn họ cơ bản đã đồng ý để cậu tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của cậu Đào.
Lời nói của Điền Hải Hoa hết sức bình thản, hiển nhiên là đã suy nghĩ kĩ càng vấn đề này rồi mới quyết định.
- Cậu Đào bây giờ đã đến Ban tổ chức, cần phải nhanh chóng tìm hiểu, thích nghi tình hình ở đó. Nhưng công việc ở Tỉnh ủy phức tạp, trước mắt không thể thiếu vị tổng quản này được, vì vậy tôi hy vọng lần này sau khi học xong cậu sẽ về Phong Châu gấp rút sắp xếp công việc, sau khi tôi về sẽ nhanh chóng triệu tập ngay hội nghị thường vụ để xác định, Tỉnh ủy cũng sẽ có công văn ngay. Còn về thân phận Ủy viên thường vụ của cậu e rằng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa để đi vào trình tự. Lần này tôi đến Bắc Kinh ngày mai cũng phải đến Ban Tổ chức Trung ương báo cáo công tác, tôi cũng sẽ nói sơ qua với ban về việc của cậu, nhờ họ cố gắng sớm hoàn thành công tác chuẩn bị khảo sát, một khi Tỉnh ủy chúng ta có quyết định báo cáo lên trên thì sẽ nhờ bọn họ xuống khảo sát luôn.Vấn đề này thì cậu không cần phải lo lắng nhiều.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ?
Hạ Lực Hành không phải là chưa từng nghĩ đến việc ai sẽ lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh ủy còn khuyết sau khi Đào Hán rời đi, y cũng từng nghĩ rằng bản thân có thể có khả năng tiếp nhận vị trí này hay không, nhưng y cũng nhanh chóng tự loại bỏ ý nghĩ có phần không thực tế này.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không những là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, mà còn là đại quản gia tỉnh ủy, theo cách nói của thời phong kiến thì đó chính là tổng quản đại nội. Đó không chỉ là người mà Bí thư Tỉnh ủy có thể hoàn toàn tin tưởng được mà quan trọng hơn nữa là về mặt quan điểm, tư tưởng công việc phải hoàn toàn hợp với ý đồ của Bí thư Tỉnh ủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.