Chương 120: Gia tộc cách mạng
Thụy Căn
18/03/2013
Tào Lãng làm việc tại CCTV. Bởi vì nguyên nhân gia đình đặc biệt nên được phân đến phòng biên tập để làm công tác nghiên cứu phát triển. Y rất muốn làm phóng viên để cảm thụ cảm giác là một ông vua không ngai. Tuy nhiên, phòng tổng biên tập này là phòng mà vô số người có mơ cũng chưa chắc vào được. Khoảng cách muốn trở thành phóng viên của y lại ngày càng xa vời.
Tào Lãng mạnh miệng đề xuất vấn đề.
Sau khi y tốt nghiệp thì được phân về phòng tổng biên này công tác. Tiết mục về tin tức Giang Chiết, thái độ truyền thông đối với kinh tế tư doanh cũng là một trọng điểm vô cùng mẫn cảm, cả trong và ngoài nước đều chú ý cao độ; nghiền ngẫm thái độ của cao tầng, phân tích ý kiến và thái độ của dân chúng. Đây cũng chính là phương hướng mà Tào Lãng đang suy nghĩ nghiên cứu.
Y biết Lục Vi Dân lúc còn đi học thường xuyên đến Lĩnh Nam tham gia những hoạt động xã hội thực tiễn, thậm chí còn đến xí nghiệp gia đình Hoàng Thiệu Thành để làm việc. Tất nhiên đây là để giảm bớt khó khăn của gia đình trong khoảng thời gian hắn nghỉ hè. Nhưng khi nghe Lục Vi Dân nhắc đến những thực tiễn như vậy càng gia tăng trực quan cảm thụ. Cho nên y rất bội phục những gì Lục Vi Dân đã làm.
Tuy rằng y rất muốn noi theo những gì Lục Vi Dân đã làm, nhưng trên thực tế lại làm không được.
- Cải cách mở cửa chính là muốn giải phóng sức sản xuất. Bên Ôn Châu kinh tế đột nhiên tăng trưởng mạnh, đó có thể được tính là một biểu hiện giải phóng sức sản xuất hay không? Nếu không tính thì cuộc sống của quần chúng được cải thiện sẽ chứng minh cho điều gì? Nếu tính thì nó có ý nghĩa phổ biến hay không? Làm thế nào để xác định chính xác? Kỳ thật thì đây chính là đáp án. Mấy năm qua lãnh đạo cưỡi ngựa xem hoa qua không ít, chẳng lẽ lại không có một cách nói rõ ràng sao?
Lục Vi Dân không trả lời ngay mà cười hỏi lại.
- Haha, tiểu tử cậu thật ra cũng khá quan tâm đến chuyện đó. Quả thật là có không ít lãnh đạo đã xem qua, nhưng đều không có thái độ rõ ràng. Dư luận truyền thông rất khắc chế, cũng không có nhiều tính khuynh hướng tỏ thái độ.
Tào Lãng vừa vào cửa đã chỉ lên lầu:
- Lầu ba.
- Tào Lãng, anh làm tin tức, có cảm thấy thái độ của mình cũng chính là một loại thái độ.
Lục Vi Dân nhìn Tào Lãng một cái.
Tào Lãng bước chân hơi chậm lại, trên mặt hiện lên thần sắc tự hỏi, vừa đi vừa cân nhắc:
- Ồ, nói rất hay. Một chữ nhưng lại có thể đánh thức được người tỉnh mộng.
Ngay khi Tào Lãng và Lục Vi Dân bước lên lầu, một người đàn ông cũng bước theo, đi đằng sau hai người, vừa lúc nghe được Tào Lãng và Lục Vi Dân nói chuyện với nhau.
Người đàn ông trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với câu chuyện của Tào Lãng và Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân và Tào Lãng vừa mới bước lên lầu ba, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại, lập tức lên tiếng:
- Anh Lưu!
- Tào Lãng, đây là bạn học Tiểu Lục của cậu?
Người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, khí độ trầm ổn, mặc một chiếc áo khoác nỉ, tinh thần có vẻ phấn chấn.
- Vâng, anh Lưu. Chị của em không đi với anh à?
Lục Vi Dân nhận thấy Tào Lãng rất tôn trọng người họ Lưu này.
- Chị của cậu đã đến trước rồi. Tôi bận chút việc nên đến sau.
Người đàn ông này có gương mặt rất sắc bén, nhất là cặp chân mày, như chân mày của chim ưng, vừa nhìn thấy thì đã biết là nhân vật có cá tính mạnh. Lục Vi Dân đoán đây là anh rể của Tào Lãng.
Tình huống gia đình của Tào Lãng, Lục Vi Dân đại khái cũng biết được. Tào Lãng và hắn giống nhau, đều là con thứ ba trong gia đình. Chẳng qua là Tào Lãng không có em gái hay em trai, trong khi Lục Vi Dân thì còn một đứa em trai nữa. Anh trai Tào Lãng làm việc tại thủ đô. Còn chị gái thì cũng làm việc tại Cục Tài chính của thủ đô. Còn về phần anh rể Tào Lãng công tác ở đâu thì Lục Vi Dân không rõ lắm. Nhưng nhìn qua thì biết đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
- Anh Lưu, đây là bạn học của em Lục Vi Dân.
Tào Lãng giới thiệu:
- Đại Dân, đây là anh rể mình, tên Lưu Bân, đang công tác tại viện nghiên cứu phát triển của quốc vụ viện.
Lục Vi Dân trong lòng minh bạch. Quả thật là không đơn giản. Trung tâm nghiên cứu phát triển quốc vụ viện sao? Đây là một cơ cấu quyền uy về trí tuệ. Đối với mình mà nói, nơi này dường như còn cách mình quá xa.
- Anh Lưu, em tên là Lục Vi Dân, anh cứ gọi em là Tiểu Lục.
Lục Vi Dân lễ phép chào hỏi.
- Tiểu Lục, anh đã sớm nghe Tào Lãng nhắc qua em. Hôm nay vừa gặp thì đã biết không phải tầm thường.
Người đàn ông họ Lưu, giọng điệu bình thản:
- Thôi, vào đi!
Y vừa nói đến đó thì cánh cửa mở ra. Phỏng chừng là bên trong có người nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Người mở cửa là một người có tướng mạo tương đương với Tào Lãng:
- Cha, đây là Tiểu Lục phải không? Sao lại trùng hợp vậy, mau vào đi.
Lục Vi Dân vừa vào cửa đã cảm nhận được không khí ấm áp. Mùa đông phương Bắc mà không có hệ thống lò sưởi thì thật là khổ. Có hệ thống sưởi hơi thì trong phòng cảm thấy ấm áp hơn hẳn, không giống như bên Xương Giang, mùa đông thời tiết âm u, lạnh lẽo.
Lục Vi Dân cũng đã gặp được cha mẹ Tào Lãng.
Cha của Tào Lãng là người Sơn Đông. Tuy nhiên, Sơn Đông bây giờ cũng đã dần dần bắt chước cách nói giọng Quan Thoại Bắc Kinh. Còn mẹ của Tào Lãng thì cũng vậy.
Nhưng ba anh em của Tào Lãng thì đều nói theo phương ngôn Bắc Kinh. Do từ nhỏ đến lớn sống ở đó nên sớm đã quen giọng rồi.
Trước khi Lục Vi Dân đến thăm gia đình cũng đã suy xét phải mang theo quà tặng gì. Suy trước tính sau, cuối cùng mang đến một bức tượng gỗ điêu khắc và hai nghiên mực tinh xảo được chế tác tại Nam Đàm.
Nam Đàm và Hoài Sơn nổi tiếng về việc chế tác nghiên mực bằng đá có từ thời nhà Minh Thanh. Chẳng qua đến thời đại dân quốc thì nó bị suy yếu. Tuy nhiên, danh tiếng của nó vẫn còn không nhỏ. Tào Lãng đã từng nhắc qua cha của anh ta rất thích thư pháp. Cho nên, hắn đã mua hai nghiên mực thủ công tinh xảo cho cha Tào Lãng, và hai viên ngọc Phật châu cho mẹ và chị Tào Lãng.
Về phần anh trai Tào Lãng thì hắn chuẩn bị một bức tượng điêu khắc bằng trầm, chạm trỗ rất tinh xảo. Anh trai của Tào Lãng vừa nhìn thấy đã thích ngay khối tác phẩm nghệ thuật này.
Tuy rằng Lục Vi Dân không có mua quà tặng gì cho Lưu Bân, nhưng Lưu Bân vẫn rất xem trọng Lục Vi Dân. Không chỉ vì câu chuyện giữa Lục Vi Dân và Tào Lãng ở ngoài cầu thang, mà quan trọng hơn chính là cách hắn chọn quà tặng. Từ đó có thể nhìn ra tâm tư người này rất tinh tế, không giống như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Lục Vi Dân vốn định tiếp chuyện xong với cha mẹ Tào Lãng thì ra về. Dù sao thì người ta một nhà đoàn tụ, mình có ở lại cũng không tiện. Nhưng người nhà Tào gia rất nhiệt tình, kiên quyết giữ hắn lại ăn cơm trưa. Lục Vi Dân cũng không từ chối, rất tự nhiên gia nhập vào bầu không khí gia đình thân tình này.
Tào Lãng mạnh miệng đề xuất vấn đề.
Sau khi y tốt nghiệp thì được phân về phòng tổng biên này công tác. Tiết mục về tin tức Giang Chiết, thái độ truyền thông đối với kinh tế tư doanh cũng là một trọng điểm vô cùng mẫn cảm, cả trong và ngoài nước đều chú ý cao độ; nghiền ngẫm thái độ của cao tầng, phân tích ý kiến và thái độ của dân chúng. Đây cũng chính là phương hướng mà Tào Lãng đang suy nghĩ nghiên cứu.
Y biết Lục Vi Dân lúc còn đi học thường xuyên đến Lĩnh Nam tham gia những hoạt động xã hội thực tiễn, thậm chí còn đến xí nghiệp gia đình Hoàng Thiệu Thành để làm việc. Tất nhiên đây là để giảm bớt khó khăn của gia đình trong khoảng thời gian hắn nghỉ hè. Nhưng khi nghe Lục Vi Dân nhắc đến những thực tiễn như vậy càng gia tăng trực quan cảm thụ. Cho nên y rất bội phục những gì Lục Vi Dân đã làm.
Tuy rằng y rất muốn noi theo những gì Lục Vi Dân đã làm, nhưng trên thực tế lại làm không được.
- Cải cách mở cửa chính là muốn giải phóng sức sản xuất. Bên Ôn Châu kinh tế đột nhiên tăng trưởng mạnh, đó có thể được tính là một biểu hiện giải phóng sức sản xuất hay không? Nếu không tính thì cuộc sống của quần chúng được cải thiện sẽ chứng minh cho điều gì? Nếu tính thì nó có ý nghĩa phổ biến hay không? Làm thế nào để xác định chính xác? Kỳ thật thì đây chính là đáp án. Mấy năm qua lãnh đạo cưỡi ngựa xem hoa qua không ít, chẳng lẽ lại không có một cách nói rõ ràng sao?
Lục Vi Dân không trả lời ngay mà cười hỏi lại.
- Haha, tiểu tử cậu thật ra cũng khá quan tâm đến chuyện đó. Quả thật là có không ít lãnh đạo đã xem qua, nhưng đều không có thái độ rõ ràng. Dư luận truyền thông rất khắc chế, cũng không có nhiều tính khuynh hướng tỏ thái độ.
Tào Lãng vừa vào cửa đã chỉ lên lầu:
- Lầu ba.
- Tào Lãng, anh làm tin tức, có cảm thấy thái độ của mình cũng chính là một loại thái độ.
Lục Vi Dân nhìn Tào Lãng một cái.
Tào Lãng bước chân hơi chậm lại, trên mặt hiện lên thần sắc tự hỏi, vừa đi vừa cân nhắc:
- Ồ, nói rất hay. Một chữ nhưng lại có thể đánh thức được người tỉnh mộng.
Ngay khi Tào Lãng và Lục Vi Dân bước lên lầu, một người đàn ông cũng bước theo, đi đằng sau hai người, vừa lúc nghe được Tào Lãng và Lục Vi Dân nói chuyện với nhau.
Người đàn ông trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với câu chuyện của Tào Lãng và Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân và Tào Lãng vừa mới bước lên lầu ba, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại, lập tức lên tiếng:
- Anh Lưu!
- Tào Lãng, đây là bạn học Tiểu Lục của cậu?
Người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, khí độ trầm ổn, mặc một chiếc áo khoác nỉ, tinh thần có vẻ phấn chấn.
- Vâng, anh Lưu. Chị của em không đi với anh à?
Lục Vi Dân nhận thấy Tào Lãng rất tôn trọng người họ Lưu này.
- Chị của cậu đã đến trước rồi. Tôi bận chút việc nên đến sau.
Người đàn ông này có gương mặt rất sắc bén, nhất là cặp chân mày, như chân mày của chim ưng, vừa nhìn thấy thì đã biết là nhân vật có cá tính mạnh. Lục Vi Dân đoán đây là anh rể của Tào Lãng.
Tình huống gia đình của Tào Lãng, Lục Vi Dân đại khái cũng biết được. Tào Lãng và hắn giống nhau, đều là con thứ ba trong gia đình. Chẳng qua là Tào Lãng không có em gái hay em trai, trong khi Lục Vi Dân thì còn một đứa em trai nữa. Anh trai Tào Lãng làm việc tại thủ đô. Còn chị gái thì cũng làm việc tại Cục Tài chính của thủ đô. Còn về phần anh rể Tào Lãng công tác ở đâu thì Lục Vi Dân không rõ lắm. Nhưng nhìn qua thì biết đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
- Anh Lưu, đây là bạn học của em Lục Vi Dân.
Tào Lãng giới thiệu:
- Đại Dân, đây là anh rể mình, tên Lưu Bân, đang công tác tại viện nghiên cứu phát triển của quốc vụ viện.
Lục Vi Dân trong lòng minh bạch. Quả thật là không đơn giản. Trung tâm nghiên cứu phát triển quốc vụ viện sao? Đây là một cơ cấu quyền uy về trí tuệ. Đối với mình mà nói, nơi này dường như còn cách mình quá xa.
- Anh Lưu, em tên là Lục Vi Dân, anh cứ gọi em là Tiểu Lục.
Lục Vi Dân lễ phép chào hỏi.
- Tiểu Lục, anh đã sớm nghe Tào Lãng nhắc qua em. Hôm nay vừa gặp thì đã biết không phải tầm thường.
Người đàn ông họ Lưu, giọng điệu bình thản:
- Thôi, vào đi!
Y vừa nói đến đó thì cánh cửa mở ra. Phỏng chừng là bên trong có người nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Người mở cửa là một người có tướng mạo tương đương với Tào Lãng:
- Cha, đây là Tiểu Lục phải không? Sao lại trùng hợp vậy, mau vào đi.
Lục Vi Dân vừa vào cửa đã cảm nhận được không khí ấm áp. Mùa đông phương Bắc mà không có hệ thống lò sưởi thì thật là khổ. Có hệ thống sưởi hơi thì trong phòng cảm thấy ấm áp hơn hẳn, không giống như bên Xương Giang, mùa đông thời tiết âm u, lạnh lẽo.
Lục Vi Dân cũng đã gặp được cha mẹ Tào Lãng.
Cha của Tào Lãng là người Sơn Đông. Tuy nhiên, Sơn Đông bây giờ cũng đã dần dần bắt chước cách nói giọng Quan Thoại Bắc Kinh. Còn mẹ của Tào Lãng thì cũng vậy.
Nhưng ba anh em của Tào Lãng thì đều nói theo phương ngôn Bắc Kinh. Do từ nhỏ đến lớn sống ở đó nên sớm đã quen giọng rồi.
Trước khi Lục Vi Dân đến thăm gia đình cũng đã suy xét phải mang theo quà tặng gì. Suy trước tính sau, cuối cùng mang đến một bức tượng gỗ điêu khắc và hai nghiên mực tinh xảo được chế tác tại Nam Đàm.
Nam Đàm và Hoài Sơn nổi tiếng về việc chế tác nghiên mực bằng đá có từ thời nhà Minh Thanh. Chẳng qua đến thời đại dân quốc thì nó bị suy yếu. Tuy nhiên, danh tiếng của nó vẫn còn không nhỏ. Tào Lãng đã từng nhắc qua cha của anh ta rất thích thư pháp. Cho nên, hắn đã mua hai nghiên mực thủ công tinh xảo cho cha Tào Lãng, và hai viên ngọc Phật châu cho mẹ và chị Tào Lãng.
Về phần anh trai Tào Lãng thì hắn chuẩn bị một bức tượng điêu khắc bằng trầm, chạm trỗ rất tinh xảo. Anh trai của Tào Lãng vừa nhìn thấy đã thích ngay khối tác phẩm nghệ thuật này.
Tuy rằng Lục Vi Dân không có mua quà tặng gì cho Lưu Bân, nhưng Lưu Bân vẫn rất xem trọng Lục Vi Dân. Không chỉ vì câu chuyện giữa Lục Vi Dân và Tào Lãng ở ngoài cầu thang, mà quan trọng hơn chính là cách hắn chọn quà tặng. Từ đó có thể nhìn ra tâm tư người này rất tinh tế, không giống như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Lục Vi Dân vốn định tiếp chuyện xong với cha mẹ Tào Lãng thì ra về. Dù sao thì người ta một nhà đoàn tụ, mình có ở lại cũng không tiện. Nhưng người nhà Tào gia rất nhiệt tình, kiên quyết giữ hắn lại ăn cơm trưa. Lục Vi Dân cũng không từ chối, rất tự nhiên gia nhập vào bầu không khí gia đình thân tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.