Chương 44: Giật mình
Thụy Căn
18/03/2013
Tuyến đường sắt Kinh Cửu ở phía đông từ Phổ Hưng đến Lê Dương, Cổ Khánh, Hoài Sơn. Trong sáu huyện phía bắc của địa khu Lê Dương sẽ đi qua ba huyện. Trong bảy huyện phía nam sẽ đi qua Hoài Sơn. Còn phía tây thì sẽ đi qua Ứng Lăng, Đại Viên, Phong Châu, Nam Đàm. Ngoại trừ Ứng Lăng thuộc sáu huyện phía bắc thì Đại Viên, Phong Châu, Nam Đàm đều thuộc bảy huyện kinh tế lạc hậu phía nam.
Nhưng tất cả mọi người đều không quá xem trọng tuyến đường phía tây. Dù sao thì Đại Viên, Phong Châu và Nam Đàm kinh tế còn quá lạc hậu so với ba huyện Phổ Hưng, Lê Dương và Cổ Khánh. Trong đó Phổ Hưng có tài nguyên than đá phong phú, còn Lê Dương lại có Ủy ban nhân dân địa khu, Cổ Khánh thì có tài nguyên đá vôi và lân quặng. Cả ba huyện này đều có những cơ sở công nghiệp nhất định như: Phổ Hưng thì có nhà máy nhiệt điện. Lê Dương thì có nhà máy dệt. Còn Cổ Khánh thì có nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng. Tất cả đều phát triển rất khá.
- Cải cách mở cửa hơn mười năm nay, kinh tế vùng duyên hải địa khu phát triển rất nhanh. Nhưng những địa khu đất liền ở Trung Quốc có rất nhiều địa phương vẫn còn nghèo khó. Tình hình giao thông và điện ở một số địa phương vẫn còn rất kém, trong khi đó chính sách giúp đỡ người nghèo của trung ương cũng vẫn còn eo hẹp. Trong đó không ít những chuyên gia học giả đã đề xuất rằng, không chỉ là giúp đỡ một ít tài chính hoặc là chính sách gì cho các địa khu nghèo, mà phải suy xét làm sao để các địa khu này phát triển lên. Mà muốn cho các địa khu này phát triển, một trong những nhân tố mấu chốt chính là cải thiện điều kiện xây dựng phương tiện cơ sở. Xây dựng đường sắt không thể nghi ngờ chính là một trong những mấu chốt trung tâm. Tôi đã xem qua những chính sách của trung ương về việc giúp đỡ các địa phương nghèo, và một số những đề nghị của các học giả chuyên gia về phương diện này thì cảm thấy trung ương đã có ý thức tiến hành điều chỉnh.
Lục Vi Dân nhớ lại, tuyến đường sắt Kinh Cửu được xây dựng vào giữa năm 93. Nói cách khác, chỉ còn hai năm nữa là việc xây dựng tuyến đường sắt Kinh Cửu sẽ được tiến hành. Và trong hai năm này, trên cơ bản sẽ đem đường lối xác định xuống dưới. Nam Đàm nếu muốn tranh thủ có tuyến đường sắt đi qua thì nhất định phải phát triển.
- Cậu đã thu thập được tư liệu về phương diện này ư?
Thẩm Tử Liệt càng lúc càng khiếp sợ. Kiến thức của Lục Vi Dân đã khiến cho y phải giật mình kinh hãi. Một người vừa mới tốt nghiệp đại học lại có kiến thức sâu sắc về phương diện này thật là vượt qua sức tưởng tượng của y. Nay nghe Lục Vi Dân nói rằng hắn đã chủ động thu thập tư liệu điều chỉnh của cơ quan trung ương trong chính sách giúp đỡ địa phương nghèo thì khiến cho Thẩm Tử Liệt càng khắc sâu thêm một tầng nhận thức đối với Lục Vi Dân.
- Đúng vậy, Phó bí thư Thẩm, tôi đến văn phòng Huyện ủy thì nghe được tuyến đường sắt Kinh Cửu đang có sự tranh luận giữa Đông và Tây. Tôi liền cân nhắc, Nam Đàm chúng ta nếu muốn tranh thủ được tuyến đường sắt đi ngang qua thì phải làm thế nào để cải thiện tình hình hiện nay. Tôi nghĩ rằng có lẽ ngài sẽ cần nên tôi dành chút thời gian tìm kiếm tư liệu này.
Lục Vi Dân nói một cách rất bình thản. Việc xây dựng tuyến đường sắt Kinh Cửu là một chuyện trọng đại của địa khu Lê Dương những năm sau này. Tuyến đường sắt được xây dựng xong thì cũng mang đến kỳ ngộ thật lớn cho sự phát triển của địa khu Lê Dương. Trong kiếp trước của hắn, được lợi nhiều nhất là địa khu Lê Dương. Sau đó bảy huyện phía nam được thành lập thành địa khu Phong Châu. Chính vì địa khu Lê Dương phát triển, khiến cho tất cả những đầu tư nguyên bản muốn đến Phong Châu đều chuyển hướng về Lê Dương, khiến cho Phong Châu và Lê Dương chênh lệch ngày càng lớn.
Cho nên, khi hắn vừa được chuyển đến văn phòng Huyện ủy làm việc, nếu muốn đạt được sự tín nhiệm và tôn trọng của lãnh đạo thì tầm nhìn của hắn phải rất cao.
- Được rồi, ngày mai hãy đem tư liệu mà cậu nói đến cho tôi xem. Chuyện này còn phải cần Bí thư An và Chủ tịch huyện Vương quyết định. Nhưng tôi nghĩ rằng mỗi một cán bộ và dân chúng Nam Đàm thì thái độ đều là nhất trí.
Thẩm Tử Liệt kinh ngạc mà cũng rất vừa lòng, ánh mắt nhìn Lục Vi Dân cũng thân mật và thưởng thức hơn.
- Tiểu Lục, suy nghĩ của cậu rất chu đáo, và chặt chẽ. Suy sét vấn đề rất sâu xa, chu đáo. Chuyện này rất tốt. Mấy ngày đến, tôi dự định đến một số xã, thị trấn của huyện, cậu cũng nên chuẩn bị một chút. Sau khi chúng ta khảo sát xong, tôi sẽ giao cho cậu một đề thi. Đối với một huyện nông nghiệp lớn như Nam Đàm chúng ta thì làm thế nào để phát triển kinh tế? Chiến lược sắp đến là gì? Cậu không cần cảm thấy gánh nặng, cứ dựa theo suy nghĩ của mình để viết ra là được rồi. Không thực tế hay lỗi thời cũng không sao. Chúng ta hiện tại chính là thiếu ý chí và quan điểm rộng lớn. Có lẽ kiến thức mà cậu học được ở Lĩnh Nam và thực tiễn trải qua sẽ giúp cho cậu rất nhiều. Tôi cảm thấy suy nghĩ của cậu rất rộng lớn, có thể sẽ mang đến cho sự phát triển kinh tế của Nam Đàm chúng ta những suy nghĩ mới mẻ.
Lời nói của Thẩm Tử Liệt khiến Lục Vi Dân có chút giật mình. Một đề thi sao?
Chuyện này nghe qua có chút không tưởng tượng được. Bản thân mình chỉ là một thư ký nhỏ, đối phương không ngờ lại trịnh trọng đưa ra một đề thi cho mình. Lục Vi Dân cũng đánh giá được chính mình trong khoảng thời gian này đại khái đã khiến cho đối phương thật sự vừa lòng, nên mới có một đề thi khác thường như vậy.
Đường lối phát triển cho một huyện thuần nông thoạt nhìn thì quả thật là không tầm thường. Có lẽ Thẩm Tử Liệt trong lòng đã có tính toán. Nếu không có sự kiện cây kiwi thì có lẽ y đã thực hiện được suy nghĩ của mình rồi. Chỉ tiếc là sự kiện cây kiwi đó đã hủy đi không ít tiền đồ chính trị của nhiều người.
Nhưng hiện tại mình đã xuất hiện, hết thảy nguy cơ có lẽ sẽ được chuyển biến.
Trong chiếc xe jeep, Lục Vi Dân có một cảm xúc không nói nên lời.
Vẫn là tòa nhà cũ nát, cánh cổng màu đỏ đã tróc sơn loang lổ. Một chiếc xe máy màu đen thập niên 70 là của Phòng tài chính xã, còn một chiếc màu đỏ thập niên 80 là của trạm thủy lợi.
Tấm bảng đề Ủy ban nhân dân xã Đông Pha treo tại cổng chính. Chữ màu đen trên một tấm bảng trắng, nhìn qua mang lại cho người ta một cảm giác uể oải.
Hai bóng người bước đến chào đón, là Bí thư Đảng ủy xã Trương Hoài An và Chủ tịch xã Ngưu Thắng Trung. Trong ba năm, chính mình không ít lần bị Ngưu Thắng Trung bắt dọn dẹp. Mà mâu thuẫn của Ngưu Thắng Trung và Trương Hoài An đã khiến hắn trở thành nơi trút giận và chịu tội thay cho bọn họ.
Hai mươi mốt năm trước, hắn là bắt đầu công tác từ nơi này trong thời gian ba năm. Ba năm này có thể nói là thời gian khó khăn nhất. Tình yêu thất bại, sự nghiệp chẳng có gì, cuộc sống buồn tẻ, tâm tình buồn khổ. Có mấy lần Lục Vi Dân muốn từ chức, thậm chí là đã liên hệ với Hoàng Thiệu Thành ở Lĩnh Nam nhưng rốt cuộc lại không dám bỏ đi.
Nhưng tất cả mọi người đều không quá xem trọng tuyến đường phía tây. Dù sao thì Đại Viên, Phong Châu và Nam Đàm kinh tế còn quá lạc hậu so với ba huyện Phổ Hưng, Lê Dương và Cổ Khánh. Trong đó Phổ Hưng có tài nguyên than đá phong phú, còn Lê Dương lại có Ủy ban nhân dân địa khu, Cổ Khánh thì có tài nguyên đá vôi và lân quặng. Cả ba huyện này đều có những cơ sở công nghiệp nhất định như: Phổ Hưng thì có nhà máy nhiệt điện. Lê Dương thì có nhà máy dệt. Còn Cổ Khánh thì có nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng. Tất cả đều phát triển rất khá.
- Cải cách mở cửa hơn mười năm nay, kinh tế vùng duyên hải địa khu phát triển rất nhanh. Nhưng những địa khu đất liền ở Trung Quốc có rất nhiều địa phương vẫn còn nghèo khó. Tình hình giao thông và điện ở một số địa phương vẫn còn rất kém, trong khi đó chính sách giúp đỡ người nghèo của trung ương cũng vẫn còn eo hẹp. Trong đó không ít những chuyên gia học giả đã đề xuất rằng, không chỉ là giúp đỡ một ít tài chính hoặc là chính sách gì cho các địa khu nghèo, mà phải suy xét làm sao để các địa khu này phát triển lên. Mà muốn cho các địa khu này phát triển, một trong những nhân tố mấu chốt chính là cải thiện điều kiện xây dựng phương tiện cơ sở. Xây dựng đường sắt không thể nghi ngờ chính là một trong những mấu chốt trung tâm. Tôi đã xem qua những chính sách của trung ương về việc giúp đỡ các địa phương nghèo, và một số những đề nghị của các học giả chuyên gia về phương diện này thì cảm thấy trung ương đã có ý thức tiến hành điều chỉnh.
Lục Vi Dân nhớ lại, tuyến đường sắt Kinh Cửu được xây dựng vào giữa năm 93. Nói cách khác, chỉ còn hai năm nữa là việc xây dựng tuyến đường sắt Kinh Cửu sẽ được tiến hành. Và trong hai năm này, trên cơ bản sẽ đem đường lối xác định xuống dưới. Nam Đàm nếu muốn tranh thủ có tuyến đường sắt đi qua thì nhất định phải phát triển.
- Cậu đã thu thập được tư liệu về phương diện này ư?
Thẩm Tử Liệt càng lúc càng khiếp sợ. Kiến thức của Lục Vi Dân đã khiến cho y phải giật mình kinh hãi. Một người vừa mới tốt nghiệp đại học lại có kiến thức sâu sắc về phương diện này thật là vượt qua sức tưởng tượng của y. Nay nghe Lục Vi Dân nói rằng hắn đã chủ động thu thập tư liệu điều chỉnh của cơ quan trung ương trong chính sách giúp đỡ địa phương nghèo thì khiến cho Thẩm Tử Liệt càng khắc sâu thêm một tầng nhận thức đối với Lục Vi Dân.
- Đúng vậy, Phó bí thư Thẩm, tôi đến văn phòng Huyện ủy thì nghe được tuyến đường sắt Kinh Cửu đang có sự tranh luận giữa Đông và Tây. Tôi liền cân nhắc, Nam Đàm chúng ta nếu muốn tranh thủ được tuyến đường sắt đi ngang qua thì phải làm thế nào để cải thiện tình hình hiện nay. Tôi nghĩ rằng có lẽ ngài sẽ cần nên tôi dành chút thời gian tìm kiếm tư liệu này.
Lục Vi Dân nói một cách rất bình thản. Việc xây dựng tuyến đường sắt Kinh Cửu là một chuyện trọng đại của địa khu Lê Dương những năm sau này. Tuyến đường sắt được xây dựng xong thì cũng mang đến kỳ ngộ thật lớn cho sự phát triển của địa khu Lê Dương. Trong kiếp trước của hắn, được lợi nhiều nhất là địa khu Lê Dương. Sau đó bảy huyện phía nam được thành lập thành địa khu Phong Châu. Chính vì địa khu Lê Dương phát triển, khiến cho tất cả những đầu tư nguyên bản muốn đến Phong Châu đều chuyển hướng về Lê Dương, khiến cho Phong Châu và Lê Dương chênh lệch ngày càng lớn.
Cho nên, khi hắn vừa được chuyển đến văn phòng Huyện ủy làm việc, nếu muốn đạt được sự tín nhiệm và tôn trọng của lãnh đạo thì tầm nhìn của hắn phải rất cao.
- Được rồi, ngày mai hãy đem tư liệu mà cậu nói đến cho tôi xem. Chuyện này còn phải cần Bí thư An và Chủ tịch huyện Vương quyết định. Nhưng tôi nghĩ rằng mỗi một cán bộ và dân chúng Nam Đàm thì thái độ đều là nhất trí.
Thẩm Tử Liệt kinh ngạc mà cũng rất vừa lòng, ánh mắt nhìn Lục Vi Dân cũng thân mật và thưởng thức hơn.
- Tiểu Lục, suy nghĩ của cậu rất chu đáo, và chặt chẽ. Suy sét vấn đề rất sâu xa, chu đáo. Chuyện này rất tốt. Mấy ngày đến, tôi dự định đến một số xã, thị trấn của huyện, cậu cũng nên chuẩn bị một chút. Sau khi chúng ta khảo sát xong, tôi sẽ giao cho cậu một đề thi. Đối với một huyện nông nghiệp lớn như Nam Đàm chúng ta thì làm thế nào để phát triển kinh tế? Chiến lược sắp đến là gì? Cậu không cần cảm thấy gánh nặng, cứ dựa theo suy nghĩ của mình để viết ra là được rồi. Không thực tế hay lỗi thời cũng không sao. Chúng ta hiện tại chính là thiếu ý chí và quan điểm rộng lớn. Có lẽ kiến thức mà cậu học được ở Lĩnh Nam và thực tiễn trải qua sẽ giúp cho cậu rất nhiều. Tôi cảm thấy suy nghĩ của cậu rất rộng lớn, có thể sẽ mang đến cho sự phát triển kinh tế của Nam Đàm chúng ta những suy nghĩ mới mẻ.
Lời nói của Thẩm Tử Liệt khiến Lục Vi Dân có chút giật mình. Một đề thi sao?
Chuyện này nghe qua có chút không tưởng tượng được. Bản thân mình chỉ là một thư ký nhỏ, đối phương không ngờ lại trịnh trọng đưa ra một đề thi cho mình. Lục Vi Dân cũng đánh giá được chính mình trong khoảng thời gian này đại khái đã khiến cho đối phương thật sự vừa lòng, nên mới có một đề thi khác thường như vậy.
Đường lối phát triển cho một huyện thuần nông thoạt nhìn thì quả thật là không tầm thường. Có lẽ Thẩm Tử Liệt trong lòng đã có tính toán. Nếu không có sự kiện cây kiwi thì có lẽ y đã thực hiện được suy nghĩ của mình rồi. Chỉ tiếc là sự kiện cây kiwi đó đã hủy đi không ít tiền đồ chính trị của nhiều người.
Nhưng hiện tại mình đã xuất hiện, hết thảy nguy cơ có lẽ sẽ được chuyển biến.
Trong chiếc xe jeep, Lục Vi Dân có một cảm xúc không nói nên lời.
Vẫn là tòa nhà cũ nát, cánh cổng màu đỏ đã tróc sơn loang lổ. Một chiếc xe máy màu đen thập niên 70 là của Phòng tài chính xã, còn một chiếc màu đỏ thập niên 80 là của trạm thủy lợi.
Tấm bảng đề Ủy ban nhân dân xã Đông Pha treo tại cổng chính. Chữ màu đen trên một tấm bảng trắng, nhìn qua mang lại cho người ta một cảm giác uể oải.
Hai bóng người bước đến chào đón, là Bí thư Đảng ủy xã Trương Hoài An và Chủ tịch xã Ngưu Thắng Trung. Trong ba năm, chính mình không ít lần bị Ngưu Thắng Trung bắt dọn dẹp. Mà mâu thuẫn của Ngưu Thắng Trung và Trương Hoài An đã khiến hắn trở thành nơi trút giận và chịu tội thay cho bọn họ.
Hai mươi mốt năm trước, hắn là bắt đầu công tác từ nơi này trong thời gian ba năm. Ba năm này có thể nói là thời gian khó khăn nhất. Tình yêu thất bại, sự nghiệp chẳng có gì, cuộc sống buồn tẻ, tâm tình buồn khổ. Có mấy lần Lục Vi Dân muốn từ chức, thậm chí là đã liên hệ với Hoàng Thiệu Thành ở Lĩnh Nam nhưng rốt cuộc lại không dám bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.