Chương 189: Hoàn cảnh khó khăn
Thụy Căn
30/08/2013
Lục Vi Dân cũng có chút xúc động. Công ty khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại này xây dựng nên tuy là từ chủ ý của mình nhưng xử lý cụ thể thì đều là do một tay Chu Du Minh. Hơn nữa Chu Du Minh tuy tính cách hơi
mềm yếu một chút nhưng là người trung hậu chính trực, không có tâm địa gian xảo.
Công ty khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại này tiền qua tay không ít. Năm ngoái tính được số tiền thu được không ít. Đầu năm nay huyện mua hai chiếc xe Santana thì cũng đều là lấy từ trong khoản tiền này mà ra. Tần Hải Cơ và Tào Cương vừa mới lên nhậm chức thì liền miễn đi chức Giám đốc công ty khai thác và phát triển nông nghiệp của Chu Du Minh, ngoài ra còn sắp xếp người thân tín vào tiếp nhận vị trí đó. Trước khi Chu Du Minh rời chức cũng đã bàn giao lại một cách sạch sẽ, trong sạch, phủi tay ra đi.
- Ha ha, Chánh văn phòng Chu hà cớ gì mà lại tức giận vì mấy chuyện này cơ chứ? Đều là vì việc công cả. Đúng sai thế nào thì các lãnh đạo đều tự đánh giả.
Lục Vi Dân và Chu Du Minh sóng vai bước đi, bước chân cách nhau chừng một bàn chân.
- Tôi chẳng thèm tức giận. Muốn thế nào thì thế đó. Bên cục Tài chính không lấy được tiền, chuyện này coi như không giải quyết xong! Đã muốn xe hoa lại còn muốn cả thuyền rồng, lại còn phải khiến bộ máy mới của Ủy ban nhân dân Địa khu cũng phải thoải mái. Điều này lẽ nào không cần tiền? Chủ tịch huyện Tào không chỉ mới mua một chiếc Santana, phía Mặt trận Tổ quốc đã không vừa ý, cả ngày cứ quấn lấy Bí thư Tần, nói rằng ba bộ máy lớn đều có rồi, Mặt trận Tổ quốc dựa vào cái gì mà vẫn phải đi chiếc Volga?
Chu Du Minh xoa tay, vẻ mặt thản nhiên:
- Ở mắt xích quan trọng này, ai muốn đắc tội người khác thì cứ việc. Lần này lương của giáo viên phải phát nữa thì Cục tài chính thực sự không chống đỡ được.
- Không đến mức đó chứ. Dù là có làm xe hoa, thuyền rồng thì cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.
Lục Vi Dân cảm thấy hơi có chút kỳ lạ.
-Vi Dân, thế là cậu không hiểu rồi. Đây là Cục Tài chính cố ý tung hỏa mù đó. Mấy ông cán bộ lão thành trong huyện nhìn thấy mua hết chiếc Santana này đến chiếc khác thì họ không làm nữa, nói là bọn họ không ít người tiền thuốc men y tế còn chưa trả đủ, tự nhiên lại bỏ ra cho anh mấy trăm nghìn tiền hóa đơn thuốc men ra, giữ ở Cục tài chính. Họ làm ầm ĩ đến mức loạn hết cả lên. Chủ tịch huyện Tào cũng là gây sức ép đến sứt đầu mẻ trán, ầm ĩ một buổi chiều. Như thế chẳng phải là đuổi các cán bộ lão thành đi sao?
Trên nét mặt Chu Du Minh có chút mất tự nhiên.
- Cậu nói xem đây là chuyện gì nào.
Tài chính Nam Đàm từ xưa đến nay vốn khó khăn. Mỗi năm việc bảo đảm tiền lương cho giáo viên đã là một khó khăn lớn. Cũng may Nam Đàm từ trước đến nay đều coi như khá coi trọng, về cơ bản đều đảm bảo được việc phát lương và thưởng cho giáo viên Nam Đàm không có vấn đề gì. Nhưng về việc đầu tư cho xây dựng cơ sở hạ tầng thì bị chậm lại, đặc biệt là việc xây dựng các công trình cho chính quyền huyện, thành phố thì rõ ràng là lạc hậu hơn nhiều so với các huyện khác. Sau khi Khu kinh tế mới thực sự khởi động thì mới bắt đầu có sự đổi mới.
- Tài chính khó khăn trên thực tế chính là do nguồn thuế không đủ gây nên. Nam Đàm chúng ta không có nền công nghiệp tử tế mà chỉ dựa vào thuế nông nghiệp để duy trì một quỹ tài chính của một huyện là yếu kém và không thể tưởng tượng được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà huyện muốn làm Khu kinh tế mới này. Công nghiệp không phát triển lên được thì tài chính mãi mãi nghèo khó, hơn nữa muốn làm việc gì cũng bị rơi vào bế tắc vì không có tiền.
Lục Vi Dân thuận miệng nói. Chu Du Minh thấy quen nên không ngạc nhiên. Trong thời gian hắn cùng làm việc với ông ta, tri thức uyên bác và cách nhìn nhận sắc bén của hắn đã khiến ông ta kinh ngạc quá nhiều, bây giờ ông cũng quen và coi như bình thường.
- Vi Dân, thời gian này có bận không?
Chu Du Minh vừa nhẹ nhàng khoát tay, vừa nói:
- Tình hình trong huyện là như thế. Nếu muốn thay đổi thì phải dốc sức. Nhưng hiện tại thì....
Thấy Chu Du Minh không nói thêm gì nữa, Lục Vi Dân cũng biết ý không theo chủ đề câu chuyện đó nữa:
- Bên này của tôi thì thế này, nhàn thì nhàn đó. Tôi liền chạy đi làm mấy công tác thúc đẩy hoạt động điển hình cho phong trào làm giàu. Cũng khá, cũng có một số thu hoạch, cũng có nhận thức trực quan về tình hình nông thôn trong huyện chúng ta.
- Ồ? Tôi thấy cậu bị đen đi không ít đâu. Thế nào, thời gian gần đây chắc đều lăn lộn ở đồng ruộng hả?
Chu Du Minh rất hào hứng hỏi.
- Cũng không phải là lăn lộn ở đồng ruộng. Ủy ban công tác Đoàn tỉnh chẳng phải có hoạt động phát huy tác dụng đi đầu trong phong trào làm giàu của Đoàn viên thanh niên nông thôn hay sao? Chủ nhiệm Lương giao cho tôi phụ trách cụ thể, dù sao thì cũng không có chuyện gì khác. Tôi cũng vừa hay có thể mượn cơ hội này để chạy đi chạy lại một chút.
Lục Vi Dân không ngờ Chu Du Minh lại quan tâm đến công việc của mình như vậy, nên có chút cảm động.
- Vi Dân, cậu vẫn nên chú ý một chút. Khi đi đâu thì phải nói với Lương Ngạn Bân. Nếu không lãnh đạo đến rồi không thấy người thì sẽ nghĩ rằng cậu đi làm hôm đực hôm cái, không xác định. Như thế thì sẽ để lại ấn tượng không hay trong mắt lãnh đạo.
Chu Du Minh trầm ngâm một lúc rồi mới hạ giọng nói :
- Tôi nghe nói ở hội nghị thường vụ Huyện ủy Đỗ Bảo Quốc đã đề nghị Huyện ủy phải nghiêm túc chỉnh đốn tác phong ở cơ quan, nhắc đến một số cán bộ lãnh đạo có mặt nhưng không có trách nhiệm, cả ngày bận rộn xử lý việc cá nhân. Nhất là tác phong của một số cán bộ trẻ tuổi còn hời hợt, làm được một chút thành tích liền đắc chí, kỷ luật lỏng lẻo. Sau đó tôi nghe nói có khả năng là chỉ cậu. Có chuyện gì thế?
Lục Vi Dân hơi giật mình. Hắn thật sự không ngờ có người lại lợi dụng việc này để chuyện bé xé ra to. Bản thân hắn bị giam lỏng ở Ủy ban công tác Đoàn ăn chực nằm chờ, đều là vì có người không thấy mình vừa mắt. Có phải là có chút quá đáng hay không?
Đỗ Bảo Quốc là Chánh văn phòng Huyện ủy mới lên, tiếp nhận chức vụ Chánh văn phòng Huyện ủy của Từ Hiểu Xuân. Hóa ra y là Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, coi như là người thân cận do một tay Tần Hải Cơ đề bạt lên. Theo lý mà nói, kiểu Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới nhậm chức thế này thì khoảng thời gian đầu đều sẽ giữ thái độ mềm mỏng. Còn việc nói ra quan điểm rõ ràng như thế này, hơn nữa lại phát biểu ở hội nghị thường vụ Huyện ủy, là tuân theo ý của ai thì cũng đã rõ.
- Ồ, là thế à. Tôi nói Lương Ngạn Bân làm sao lại nhắc nhở riêng mình xuống xã cũng phải chào hỏi trước, để tránh lãnh đạo hiểu lầm.
Lục Vi Dân cười.
- Hai ngày trước, tôi về hộ thí điểm ở xã, đi liền suốt mấy ngày. Có khả năng là lãnh đạo không thấy bóng dáng tôi đâu nên cho rằng tôi đã chuồn đi đâu đó.
- Đỗ Bảo Quốc làm sao lại như thế ở hội nghị thường vụ chứ. Hóa ra là khi Bí thư Tần đến Ủy ban công tác Đoàn ủy điều tra nghiên cứu thì cậu không có mặt ở đó. Lẽ nào Lương Ngạn Bân không thông báo trước với cậu? Như thế thì thật chẳng ra sao!
Chu Du Minh nhíu mày. Trong này chắc chắn có chút gì đó kỳ lạ. Lục Vi Dân ở Ủy ban công tác Đoàn xem ra cũng không phải rất thoải mái, chả trách Bí thư An nhờ mình chú ý đến tình hình của hắn.
- Hai ngày nay, Lương Ngạn Bân cũng không ở cơ quan, tôi cũng không thấy bóng dáng đâu. Có khả năng là có người quên không thông báo với tôi, hoặc là cảm thấy việc tôi tham gia vào cuộc điều tra của Bí thư Tần cũng không quan trọng.
Lục Vi Dân nhún vai. Hắn thấy Lương Ngạn Bân không đến mức bụng dạ nhỏ nhen như vậy. Hơn nữa cũng nhiều khả năng hơn là Liễu Tuấn Thành đã giở trò trong đó.
- Không tham gia thì cũng không tham gia rồi, vừa vặn hai hôm đó tôi cũng có việc thật, cứ ở bên Đông Cố suốt, sáng đi, chiều mới về, bận tối mắt tối mũi.
- Có bận hơn nữa cũng có thể để lỡ việc điều tra nghiên cứu của Bí thư Tần sao?
Chu Du Minh dường như cảm thấy Lục Vi Dân cũng có chút tâm trạng, nghiêm mặt nói.
- Vi Dân, không cần biết trong lòng cậu nghĩ thế nào. Nhưng người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cậu phải học cách nhẫn nại. Chẳng phải người xưa đã đúc kết rồi sao? Trong họa có phúc mà trong phúc cũng có họa. Cậu điều về Ủy ban công tác Đoàn ủy chắc chắn là có chút không thoải mái, nhưng trong tình hình hiện tại thì cậu vẫn phải nhẫn nhịn.
- Ha ha, Chánh văn phòng Chu cứ yên tâm, tôi biết mà. Nói thật tống tôi sang Ủy ban công tác Đoàn ủy, thoải mái thì thoải mái thật đấy, nhưng tôi thực sự có chút chịu không nổi nhàn hạ.
Lục Vi Dân cười nói.
- Nếu như muốn nói là không có chút suy nghĩ gì thì là nói dối. Nhưng cũng giống như ngài nói, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhưng tôi cũng cảm thấy còn có một câu khác nữa. Đó chính là nơi này không ở được thì cũng có nơi khác, nếu thực sự không ở lại được thì chúng ta đi cũng được chứ?
Chu Du Minh kinh ngạc, dừng bước:
- Cậu muốn đi sao? Vi Dân? Cậu định điều đi?
Chu Du Minh tuy đã sớm cảm thấy Lục Vi Dân không phải nhân vật tầm thường, nhưng bất ngờ nói có thể sẽ đi như thế thì vẫn khiến ông ta có chút ngạc nhiên.
- Chánh văn phòng Chu, tôi không muốn đi, tôi rất muốn ở lại Nam Đàm làm một số công tác thật sự. Nhưng ngài cũng thấy rồi đấy, cái này làm sao tự tôi quyết định được. Chuyện đẩy người ta vào lãnh cung thì thôi không nói, lại còn đến bới lông tìm vết, đuổi tận giết tuyệt,vậy thì tôi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Cũng vừa lúc nhà máy của cha tôi cũng có thể cần người, nếu như thực sự có cơ hội thì tôi đương nhiên mong còn chẳng được nữa là từ chối.
Lời nói này của Lục Vi Dân cũng chẳng phải là nói dối. Lời nói của bạn học của Chân Ny và Chân Tiệp hôm đó cũng khiến hắn có chút xúc động. Quay trở về nhà máy tuy có chút tệ hại nhưng so với việc hiện tại làm chút chuyện ở Ủy ban công tác Đoàn ủy mà còn phải chịu sự khó chịu như vậy thì thật sự quay về nhà máy còn hơn. Chỉ có điều thực sự có chút đúng với lời nói của anh em Đào Trạch Phong rằng hắn dựa vào mối quan hệ với Chân Ny để được điều về nhà máy. Nhưng Lục Vi Dân không để ý đến điều này.
Quách Chinh thật sự là có ý muốn cho mình quay trở về nhà máy, Lục Vi Dân cũng tin nếu thực sự trở về nhà máy, việc đứng vững ở đó cũng không phải là một chuyện quá khó. Chỉ có điều trong nhà máy thì không giống như Nam Đàm, muốn thể hiện để khiến người xung quanh phải nể phục thì không hề đơn giản như thế.
Tình hình nhà máy 195 rõ rành rành, chẳng phải là một người có thể thay đổi được cục diện. Việc này cần có sự kết hợp chính sách lớn của nhà nước và sự thay đổi chế độ xí nghiệp hiện đại đối với toàn bộ nhà máy 195. Nếu không thì không thể thích ứng với mô thức của các xí nghiệp dưới quỹ đạo của nền kinh tế thị trường, sẽ rất khó để có thể tồn tại.
Tuy nhiên quay trở về nhà máy 195 thì điểm hại cũng không ít, cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ cơ sở đã tạo dựng ở bên này, lại phải thích ứng với một môi trường hoàn toàn mới. Ngay cả Quách Chinh cũng rất coi trọng tín nhiệm mình. Nhưng còn có Cô Minh Lương, Lương Quảng Đạt cùng với Trần Phát Trung mấy người này ở đó, chỉ sợ mình lại sẽ trở thành một tiêu điểm mới.
Lục Vi Dân không muốn mình khi trở về nhà máy 195 thì sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm. Như thế thì chỉ khiến mình rơi vào trận chiến không hồi kết mà thôi. Mục đích của việc quay trở về nhà máy 195 chính là muốn làm tròn giấc mơ của kiếp trước. Dự án máy bay lớn này là ước mơ của quá nhiều người, nếu như có cơ hội để tận tâm với ước mơ này thì Lục Vi Dân đương nhiên không tiếc bản thân mình.
Chỉ có điều trong trường hợp nào mới có thể phát huy tối đa năng lực của mình, đây cũng là một vấn đề cần suy nghĩ. Mạo muội quay trở về nhà máy 195, để bản thân mình rơi vào đó, làm mâu thuẫn trở nên gay gắt thì chỉ làm lỡ mất thời gian của mình mà thôi. Vì thế mới phải suy nghĩ kỹ càng một phen.
Lục Vi Dân tính sẽ dành chút thời gian để đi thăm Từ Hiểu Xuân, nghe ý kiến của ông ta. Từ sau đêm tiệc lớn hôm đó, thái độ của Từ Hiểu Xuân với mình thân cận hơn rất nhiều. Bình thường gặp thì đều phải nói mấy câu, có một người lăn lộn ở cơ quan nhiều năm như vậy góp ý cho mình thì cũng có thể có thu hoạch được không ít.
Công ty khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại này tiền qua tay không ít. Năm ngoái tính được số tiền thu được không ít. Đầu năm nay huyện mua hai chiếc xe Santana thì cũng đều là lấy từ trong khoản tiền này mà ra. Tần Hải Cơ và Tào Cương vừa mới lên nhậm chức thì liền miễn đi chức Giám đốc công ty khai thác và phát triển nông nghiệp của Chu Du Minh, ngoài ra còn sắp xếp người thân tín vào tiếp nhận vị trí đó. Trước khi Chu Du Minh rời chức cũng đã bàn giao lại một cách sạch sẽ, trong sạch, phủi tay ra đi.
- Ha ha, Chánh văn phòng Chu hà cớ gì mà lại tức giận vì mấy chuyện này cơ chứ? Đều là vì việc công cả. Đúng sai thế nào thì các lãnh đạo đều tự đánh giả.
Lục Vi Dân và Chu Du Minh sóng vai bước đi, bước chân cách nhau chừng một bàn chân.
- Tôi chẳng thèm tức giận. Muốn thế nào thì thế đó. Bên cục Tài chính không lấy được tiền, chuyện này coi như không giải quyết xong! Đã muốn xe hoa lại còn muốn cả thuyền rồng, lại còn phải khiến bộ máy mới của Ủy ban nhân dân Địa khu cũng phải thoải mái. Điều này lẽ nào không cần tiền? Chủ tịch huyện Tào không chỉ mới mua một chiếc Santana, phía Mặt trận Tổ quốc đã không vừa ý, cả ngày cứ quấn lấy Bí thư Tần, nói rằng ba bộ máy lớn đều có rồi, Mặt trận Tổ quốc dựa vào cái gì mà vẫn phải đi chiếc Volga?
Chu Du Minh xoa tay, vẻ mặt thản nhiên:
- Ở mắt xích quan trọng này, ai muốn đắc tội người khác thì cứ việc. Lần này lương của giáo viên phải phát nữa thì Cục tài chính thực sự không chống đỡ được.
- Không đến mức đó chứ. Dù là có làm xe hoa, thuyền rồng thì cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.
Lục Vi Dân cảm thấy hơi có chút kỳ lạ.
-Vi Dân, thế là cậu không hiểu rồi. Đây là Cục Tài chính cố ý tung hỏa mù đó. Mấy ông cán bộ lão thành trong huyện nhìn thấy mua hết chiếc Santana này đến chiếc khác thì họ không làm nữa, nói là bọn họ không ít người tiền thuốc men y tế còn chưa trả đủ, tự nhiên lại bỏ ra cho anh mấy trăm nghìn tiền hóa đơn thuốc men ra, giữ ở Cục tài chính. Họ làm ầm ĩ đến mức loạn hết cả lên. Chủ tịch huyện Tào cũng là gây sức ép đến sứt đầu mẻ trán, ầm ĩ một buổi chiều. Như thế chẳng phải là đuổi các cán bộ lão thành đi sao?
Trên nét mặt Chu Du Minh có chút mất tự nhiên.
- Cậu nói xem đây là chuyện gì nào.
Tài chính Nam Đàm từ xưa đến nay vốn khó khăn. Mỗi năm việc bảo đảm tiền lương cho giáo viên đã là một khó khăn lớn. Cũng may Nam Đàm từ trước đến nay đều coi như khá coi trọng, về cơ bản đều đảm bảo được việc phát lương và thưởng cho giáo viên Nam Đàm không có vấn đề gì. Nhưng về việc đầu tư cho xây dựng cơ sở hạ tầng thì bị chậm lại, đặc biệt là việc xây dựng các công trình cho chính quyền huyện, thành phố thì rõ ràng là lạc hậu hơn nhiều so với các huyện khác. Sau khi Khu kinh tế mới thực sự khởi động thì mới bắt đầu có sự đổi mới.
- Tài chính khó khăn trên thực tế chính là do nguồn thuế không đủ gây nên. Nam Đàm chúng ta không có nền công nghiệp tử tế mà chỉ dựa vào thuế nông nghiệp để duy trì một quỹ tài chính của một huyện là yếu kém và không thể tưởng tượng được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà huyện muốn làm Khu kinh tế mới này. Công nghiệp không phát triển lên được thì tài chính mãi mãi nghèo khó, hơn nữa muốn làm việc gì cũng bị rơi vào bế tắc vì không có tiền.
Lục Vi Dân thuận miệng nói. Chu Du Minh thấy quen nên không ngạc nhiên. Trong thời gian hắn cùng làm việc với ông ta, tri thức uyên bác và cách nhìn nhận sắc bén của hắn đã khiến ông ta kinh ngạc quá nhiều, bây giờ ông cũng quen và coi như bình thường.
- Vi Dân, thời gian này có bận không?
Chu Du Minh vừa nhẹ nhàng khoát tay, vừa nói:
- Tình hình trong huyện là như thế. Nếu muốn thay đổi thì phải dốc sức. Nhưng hiện tại thì....
Thấy Chu Du Minh không nói thêm gì nữa, Lục Vi Dân cũng biết ý không theo chủ đề câu chuyện đó nữa:
- Bên này của tôi thì thế này, nhàn thì nhàn đó. Tôi liền chạy đi làm mấy công tác thúc đẩy hoạt động điển hình cho phong trào làm giàu. Cũng khá, cũng có một số thu hoạch, cũng có nhận thức trực quan về tình hình nông thôn trong huyện chúng ta.
- Ồ? Tôi thấy cậu bị đen đi không ít đâu. Thế nào, thời gian gần đây chắc đều lăn lộn ở đồng ruộng hả?
Chu Du Minh rất hào hứng hỏi.
- Cũng không phải là lăn lộn ở đồng ruộng. Ủy ban công tác Đoàn tỉnh chẳng phải có hoạt động phát huy tác dụng đi đầu trong phong trào làm giàu của Đoàn viên thanh niên nông thôn hay sao? Chủ nhiệm Lương giao cho tôi phụ trách cụ thể, dù sao thì cũng không có chuyện gì khác. Tôi cũng vừa hay có thể mượn cơ hội này để chạy đi chạy lại một chút.
Lục Vi Dân không ngờ Chu Du Minh lại quan tâm đến công việc của mình như vậy, nên có chút cảm động.
- Vi Dân, cậu vẫn nên chú ý một chút. Khi đi đâu thì phải nói với Lương Ngạn Bân. Nếu không lãnh đạo đến rồi không thấy người thì sẽ nghĩ rằng cậu đi làm hôm đực hôm cái, không xác định. Như thế thì sẽ để lại ấn tượng không hay trong mắt lãnh đạo.
Chu Du Minh trầm ngâm một lúc rồi mới hạ giọng nói :
- Tôi nghe nói ở hội nghị thường vụ Huyện ủy Đỗ Bảo Quốc đã đề nghị Huyện ủy phải nghiêm túc chỉnh đốn tác phong ở cơ quan, nhắc đến một số cán bộ lãnh đạo có mặt nhưng không có trách nhiệm, cả ngày bận rộn xử lý việc cá nhân. Nhất là tác phong của một số cán bộ trẻ tuổi còn hời hợt, làm được một chút thành tích liền đắc chí, kỷ luật lỏng lẻo. Sau đó tôi nghe nói có khả năng là chỉ cậu. Có chuyện gì thế?
Lục Vi Dân hơi giật mình. Hắn thật sự không ngờ có người lại lợi dụng việc này để chuyện bé xé ra to. Bản thân hắn bị giam lỏng ở Ủy ban công tác Đoàn ăn chực nằm chờ, đều là vì có người không thấy mình vừa mắt. Có phải là có chút quá đáng hay không?
Đỗ Bảo Quốc là Chánh văn phòng Huyện ủy mới lên, tiếp nhận chức vụ Chánh văn phòng Huyện ủy của Từ Hiểu Xuân. Hóa ra y là Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, coi như là người thân cận do một tay Tần Hải Cơ đề bạt lên. Theo lý mà nói, kiểu Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới nhậm chức thế này thì khoảng thời gian đầu đều sẽ giữ thái độ mềm mỏng. Còn việc nói ra quan điểm rõ ràng như thế này, hơn nữa lại phát biểu ở hội nghị thường vụ Huyện ủy, là tuân theo ý của ai thì cũng đã rõ.
- Ồ, là thế à. Tôi nói Lương Ngạn Bân làm sao lại nhắc nhở riêng mình xuống xã cũng phải chào hỏi trước, để tránh lãnh đạo hiểu lầm.
Lục Vi Dân cười.
- Hai ngày trước, tôi về hộ thí điểm ở xã, đi liền suốt mấy ngày. Có khả năng là lãnh đạo không thấy bóng dáng tôi đâu nên cho rằng tôi đã chuồn đi đâu đó.
- Đỗ Bảo Quốc làm sao lại như thế ở hội nghị thường vụ chứ. Hóa ra là khi Bí thư Tần đến Ủy ban công tác Đoàn ủy điều tra nghiên cứu thì cậu không có mặt ở đó. Lẽ nào Lương Ngạn Bân không thông báo trước với cậu? Như thế thì thật chẳng ra sao!
Chu Du Minh nhíu mày. Trong này chắc chắn có chút gì đó kỳ lạ. Lục Vi Dân ở Ủy ban công tác Đoàn xem ra cũng không phải rất thoải mái, chả trách Bí thư An nhờ mình chú ý đến tình hình của hắn.
- Hai ngày nay, Lương Ngạn Bân cũng không ở cơ quan, tôi cũng không thấy bóng dáng đâu. Có khả năng là có người quên không thông báo với tôi, hoặc là cảm thấy việc tôi tham gia vào cuộc điều tra của Bí thư Tần cũng không quan trọng.
Lục Vi Dân nhún vai. Hắn thấy Lương Ngạn Bân không đến mức bụng dạ nhỏ nhen như vậy. Hơn nữa cũng nhiều khả năng hơn là Liễu Tuấn Thành đã giở trò trong đó.
- Không tham gia thì cũng không tham gia rồi, vừa vặn hai hôm đó tôi cũng có việc thật, cứ ở bên Đông Cố suốt, sáng đi, chiều mới về, bận tối mắt tối mũi.
- Có bận hơn nữa cũng có thể để lỡ việc điều tra nghiên cứu của Bí thư Tần sao?
Chu Du Minh dường như cảm thấy Lục Vi Dân cũng có chút tâm trạng, nghiêm mặt nói.
- Vi Dân, không cần biết trong lòng cậu nghĩ thế nào. Nhưng người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cậu phải học cách nhẫn nại. Chẳng phải người xưa đã đúc kết rồi sao? Trong họa có phúc mà trong phúc cũng có họa. Cậu điều về Ủy ban công tác Đoàn ủy chắc chắn là có chút không thoải mái, nhưng trong tình hình hiện tại thì cậu vẫn phải nhẫn nhịn.
- Ha ha, Chánh văn phòng Chu cứ yên tâm, tôi biết mà. Nói thật tống tôi sang Ủy ban công tác Đoàn ủy, thoải mái thì thoải mái thật đấy, nhưng tôi thực sự có chút chịu không nổi nhàn hạ.
Lục Vi Dân cười nói.
- Nếu như muốn nói là không có chút suy nghĩ gì thì là nói dối. Nhưng cũng giống như ngài nói, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhưng tôi cũng cảm thấy còn có một câu khác nữa. Đó chính là nơi này không ở được thì cũng có nơi khác, nếu thực sự không ở lại được thì chúng ta đi cũng được chứ?
Chu Du Minh kinh ngạc, dừng bước:
- Cậu muốn đi sao? Vi Dân? Cậu định điều đi?
Chu Du Minh tuy đã sớm cảm thấy Lục Vi Dân không phải nhân vật tầm thường, nhưng bất ngờ nói có thể sẽ đi như thế thì vẫn khiến ông ta có chút ngạc nhiên.
- Chánh văn phòng Chu, tôi không muốn đi, tôi rất muốn ở lại Nam Đàm làm một số công tác thật sự. Nhưng ngài cũng thấy rồi đấy, cái này làm sao tự tôi quyết định được. Chuyện đẩy người ta vào lãnh cung thì thôi không nói, lại còn đến bới lông tìm vết, đuổi tận giết tuyệt,vậy thì tôi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Cũng vừa lúc nhà máy của cha tôi cũng có thể cần người, nếu như thực sự có cơ hội thì tôi đương nhiên mong còn chẳng được nữa là từ chối.
Lời nói này của Lục Vi Dân cũng chẳng phải là nói dối. Lời nói của bạn học của Chân Ny và Chân Tiệp hôm đó cũng khiến hắn có chút xúc động. Quay trở về nhà máy tuy có chút tệ hại nhưng so với việc hiện tại làm chút chuyện ở Ủy ban công tác Đoàn ủy mà còn phải chịu sự khó chịu như vậy thì thật sự quay về nhà máy còn hơn. Chỉ có điều thực sự có chút đúng với lời nói của anh em Đào Trạch Phong rằng hắn dựa vào mối quan hệ với Chân Ny để được điều về nhà máy. Nhưng Lục Vi Dân không để ý đến điều này.
Quách Chinh thật sự là có ý muốn cho mình quay trở về nhà máy, Lục Vi Dân cũng tin nếu thực sự trở về nhà máy, việc đứng vững ở đó cũng không phải là một chuyện quá khó. Chỉ có điều trong nhà máy thì không giống như Nam Đàm, muốn thể hiện để khiến người xung quanh phải nể phục thì không hề đơn giản như thế.
Tình hình nhà máy 195 rõ rành rành, chẳng phải là một người có thể thay đổi được cục diện. Việc này cần có sự kết hợp chính sách lớn của nhà nước và sự thay đổi chế độ xí nghiệp hiện đại đối với toàn bộ nhà máy 195. Nếu không thì không thể thích ứng với mô thức của các xí nghiệp dưới quỹ đạo của nền kinh tế thị trường, sẽ rất khó để có thể tồn tại.
Tuy nhiên quay trở về nhà máy 195 thì điểm hại cũng không ít, cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ cơ sở đã tạo dựng ở bên này, lại phải thích ứng với một môi trường hoàn toàn mới. Ngay cả Quách Chinh cũng rất coi trọng tín nhiệm mình. Nhưng còn có Cô Minh Lương, Lương Quảng Đạt cùng với Trần Phát Trung mấy người này ở đó, chỉ sợ mình lại sẽ trở thành một tiêu điểm mới.
Lục Vi Dân không muốn mình khi trở về nhà máy 195 thì sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm. Như thế thì chỉ khiến mình rơi vào trận chiến không hồi kết mà thôi. Mục đích của việc quay trở về nhà máy 195 chính là muốn làm tròn giấc mơ của kiếp trước. Dự án máy bay lớn này là ước mơ của quá nhiều người, nếu như có cơ hội để tận tâm với ước mơ này thì Lục Vi Dân đương nhiên không tiếc bản thân mình.
Chỉ có điều trong trường hợp nào mới có thể phát huy tối đa năng lực của mình, đây cũng là một vấn đề cần suy nghĩ. Mạo muội quay trở về nhà máy 195, để bản thân mình rơi vào đó, làm mâu thuẫn trở nên gay gắt thì chỉ làm lỡ mất thời gian của mình mà thôi. Vì thế mới phải suy nghĩ kỹ càng một phen.
Lục Vi Dân tính sẽ dành chút thời gian để đi thăm Từ Hiểu Xuân, nghe ý kiến của ông ta. Từ sau đêm tiệc lớn hôm đó, thái độ của Từ Hiểu Xuân với mình thân cận hơn rất nhiều. Bình thường gặp thì đều phải nói mấy câu, có một người lăn lộn ở cơ quan nhiều năm như vậy góp ý cho mình thì cũng có thể có thu hoạch được không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.