Chương 48: Hồi sinh
Thụy Căn
18/03/2013
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ, thấy đã chiều rồi. Thừa lúc Thẩm Tử Liệt đang họp, hắn nhanh chóng đến hai xã bên khu Bạch Tháp.
Tình hình số liệu và tình huống bên khu Bạch Tháp mà hắn biết cũng không được rõ cho lắm, cần phải đi thực nghiệm lại. Nguyên bản chỉ có bảy trăm mẫu, hiện tại không ngờ lại lên đến gần ngàn mẫu. Diện tích đất nhiều như vậy, cũng nên mở rộng quy mô gieo trồng một chút. Nhưng phòng Nông nghiệp huyện lại không nắm bắt được tình huống này mà tăng lên gần hai trăm mẫu nữa. Điều này cần phải xác minh lại một chút.
Tuy Thẩm Tử Liệt đã nói cho Lục Vi Dân biết nếu cần có thể bảo Chu Du Minh lái xe jeep đi. Nhưng Lục Vi Dân vẫn ngồi xe bus đến Bạch Tháp.
Ở huyện có hai chiếc Volga cộng thêm một chiếc Thượng Hải, một chiếc xe jeep nhưng vẫn không đủ cho các lãnh đạo. Hắn chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, cho dù là có chuyện trọng đại thì cũng phải dựa vào sức mình. Muốn dựa vào danh tiếng của Thẩm Tử Liệt để dùng xe thì quá là ngây thơ rồi.
- Tiểu Lục, vừa rồi lão Trương phòng bảo vệ đến nói có người tìm.
Chu tỷ phòng bên cạnh bước đến, trịnh trọng nói:
- Lão ấy nói đó là một cô gái. Tiểu Lục, nếu cậu muốn tìm đối tượng thì để Chu tỷ giới thiệu cho. Với điều kiện của cậu thì có thể tùy tiện chọn. Nhưng ngàn vạn lần đừng tìm ở xã. Nếu không thì phải liên lụy cả đời.
- Chu tỷ, chuyện gì vậy?
Lục Vi Dân có chút không hiểu.
- Hừ, khi tôi vào đến cửa thì thấy trong phòng của lão Trương một cô gái, bộ dạng không tồi, rất trong sáng. Tuy nhiên khẳng định là cô ta ở xã đến. Nhưng cậu chỉ mới đến đây có vài ngày, làm sao mà quen biết được con gái ở xã chứ? Đối tượng là chuyện của cả đời người, cậu nên thận trọng.
Chu tỷ là người của phòng Hồ sơ nên công việc khá nhàn nhã, cái đan len trên tay chưa từng ngừng qua, không biết là có bao nhiêu chiếc áo đã được đan rồi.
- Không thể nào?
Lục Vi Dân có chút bồn chồn. Một cô gái ở xã? Hắn chưa từng gặp qua một cô gái ở xã. Chẳng lẽ là bạn học của mình? Nhưng trong trí nhớ của hắn thì hắn chưa từng liên lạc với ai cả.
- Để tôi đi xem!
Đến cửa phòng bảo vệ, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ có chút quen thuộc nhưng trong nhất thời không nhớ nổi ra là ai. Đối phương khi nhìn thấy Lục Vi Dân thì trên mặt hiện lên vẻ vui sướng:
- Cán bộ Lục!
- A, là cô, Thạch Mai?
Lục Vi Dân cũng có chút bất ngờ. Với vẻ mặt và thái độ này, căn bản là nhìn không ra cô gái mà nửa tháng trước hắn đã cứu khi cô ấy muốn tìm đến cái chết. Hai con mắt linh hoạt, sống mũi cao, mái tóc được cột gọn thành đuôi ngựa, quần áo sạch sẽ. Tuy rằng dáng vẻ có chút quê mùa nhưng vẫn không giấu được sức thanh xuân. Chỉ có điều đôi giày xăng đan dưới chân quá mức cũ nát, nhìn qua có chút không được hợp nhãn cho lắm.
- Cán bộ Lục, anh còn nhớ em sao?
Thạch Mai trong mắt hiện lên một chút vui sướng, ngượng ngùng.
- Haha, đương nhiên là nhớ rõ rồi. Có việc gì mà đến huyện thế?
Lục Vi Dân cũng đã gọi điện thoại đến lão Hồ ở sở Tư Pháp, hỏi về tình hình của Thạch Mai. Lão Hồ nói rằng Thạch Mai tạm thời vẫn còn ở tại xã chứ chưa về nhà, nhưng tâm trạng đã ổn định, nghe nói là muốn ra ngoài làm công. Nhưng dù sao thân gái đơn lẻ, đại khái cũng có chút sợ hãi.
Lục Vi Dân liền nói cho lão Hồ biết, nếu Thạch Mai thật sự muốn ra ngoài làm công thì bảo cô ấy đến tìm hắn. Nhìn chiếc túi cũ nát đằng sau lưng, phỏng chừng chắc là thật sự muốn ra ngoài làm công.
- Không phải, cán bộ Lục, em….
Cô gái mặt hơi chút đỏ lên, xấu hổ cúi đầu không nói. Các cán bộ cơ quan bắt đầu lục tục đi vào. Cô gái này đại khái cũng là lần đầu tiên bước vào cơ quan Huyện ủy.
- Ừ, đi thôi, đến phòng làm việc của tôi.
Lục Vi Dân dường như cũng cảm giác được sự ngượng ngùng, sợ hãi của cô gái này, cười nói:
- Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói.
Bước vào văn phòng, Lục Vi Dân rót cho cô gái một ly nước. Cô gái hốt hoảng, khẩn trương đứng dậy, hai tay bưng lấy ly nước.
- Làm sao vậy, Thạch Mai, đừng có khẩn trương như vậy? Tôi có phải hổ đâu. Ngồi đi.
Lục Vi Dân cười.
- Lần trước tôi nghe lão Hổ nói cô muốn ra ngoài làm công?
- Vâng, cán bộ Lục…
Lục Vi Dân cắt ngang lời của Thạch Mai:
- Được rồi, Thạch Mai, cô một tiếng cán bộ Lục, hai tiếng cán bộ Lục. Tôi so với cô thì cũng chỉ hơn có vài tuổi. Cô có thể gọi tên của tôi là Lục Vi Dân, hoặc là anh Lục cũng được. Nghe vậy tự nhiên hơn.
Cô gái hai má đỏ ửng lên, trong mắt hiện lên niềm vui bất ngờ, môi run run, thanh âm có chút run rẩy:
- Em có thể gọi anh là anh Lục sao?
- Sao lại không thể chứ? Đây là thời đại gì. Thạch Mai, cô cũng đã học qua trung học, sao tư tưởng lại không thả lỏng chứ? Như vậy thì làm sao ra ngoài làm việc được chứ?
Lục Vi Dân nhíu mày:
- Khi ra ngoài làm việc mà phóng khoáng một chút thì cô sẽ không bao giờ thua ai cả.
- Vâng!
Thạch Mai lặng lẽ quay đầu, lén lau giọt nước mắt, rụt rè nói.
Lục Vi Dân làm bộ như không nhìn thấy hành động này của đối phương, rất tự nhiên nói:
- Cô thật muốn ra ngoài làm việc sao?
- Vâng, anh Lục. Tình hình của em thì anh biết rồi đấy, thân thích trong nhà đều không chấp nhận em. Em có ở lại xã thì cũng không phải là một biện pháp hay. Thời gian vừa qua em luôn nhớ về những gì anh đã nói với em và em đã nghĩ thông suốt. Em đã chết một lần, còn gì mà không bỏ qua được chứ? Em không được buông xuôi, cũng không muốn làm anh Lục thất vọng. Anh đã cứu mạng em một lần, cho nên em muốn ra ngoài tìm công việc mà làm.
Thạch Mai hít sâu một cái. Chỉ có trước mặt người này thì cô mới cảm thấy mình là chính mình. Và cũng chỉ có đối phương mới có thể xem cô như người bình thường. Còn những người khác, bao gồm cả cán bộ xã, mỗi khi nhìn thấy cô, tuy rằng không nói gì nhưng dường như đều sợ bị lây xui xẻo. Nghĩ đến đây, sống mũi cô dường như cay cay.
- Thạch Mai, ra ngoài là một chuyện tốt. Chỉ có ra ngoài thì cô mới phát hiện thế giới của mình thật hạn hẹp đến nhường nào. Khi đó cô mới quý trọng sinh mạng của mình.
Lục Vi Dân nói:
- Vậy cô có tính toán gì chưa? Chẳng lẽ không có định hướng gì mà ra ngoài sao?
- Anh Lục, em còn chưa suy nghĩ ra. Em chỉ là không muốn ở lại xã, mang lại phiền phức cho chú.
Chú mà Thạch Mai chính là Thạch Thừa Thái. Lục Vi Dân lo rằng, một cô gái chưa bao giờ ra bên ngoài như cô, một khi ra ngoài sẽ khiến cho người ta không yên tâm. Bọn buôn người chỗ nào cũng có. Những dạng con gái giống như Thạch Mai sẽ bị bán đến Nội Mông Sơn Tây.
- Thạch Mai, như vậy đi, cô hôm nay cứ ở lại nhà khách. Tôi sẽ giúp cô liên hệ một chút. Ngày mai cô đến Xương Châu. Tôi sẽ nhờ người đến đón cô, sau đó sẽ tìm công việc.
- Anh Lục, như vậy sao được? Anh bận rộn như vậy mà lại làm phiền anh. Em có thể tự đi được mà.
Cô gái lập tức đứng dậy, lien tục lắc đầu.
- Được rồi, xem như là tôi có thêm một người em gái, có gì mà phiền đâu. Bạn gái tôi ở Xương Châu. Khi cô đến Xương Châu thì sẽ tìm giúp công việc cho cô.
Lục Vi Dân khoát tay, nhìn thoáng qua đôi giày xăng đan cũ nát dưới chân cô gái:
- Hãy đến cửa hàng bách hóa, tôi sẽ mua cho cô đôi giày.
Tình hình số liệu và tình huống bên khu Bạch Tháp mà hắn biết cũng không được rõ cho lắm, cần phải đi thực nghiệm lại. Nguyên bản chỉ có bảy trăm mẫu, hiện tại không ngờ lại lên đến gần ngàn mẫu. Diện tích đất nhiều như vậy, cũng nên mở rộng quy mô gieo trồng một chút. Nhưng phòng Nông nghiệp huyện lại không nắm bắt được tình huống này mà tăng lên gần hai trăm mẫu nữa. Điều này cần phải xác minh lại một chút.
Tuy Thẩm Tử Liệt đã nói cho Lục Vi Dân biết nếu cần có thể bảo Chu Du Minh lái xe jeep đi. Nhưng Lục Vi Dân vẫn ngồi xe bus đến Bạch Tháp.
Ở huyện có hai chiếc Volga cộng thêm một chiếc Thượng Hải, một chiếc xe jeep nhưng vẫn không đủ cho các lãnh đạo. Hắn chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, cho dù là có chuyện trọng đại thì cũng phải dựa vào sức mình. Muốn dựa vào danh tiếng của Thẩm Tử Liệt để dùng xe thì quá là ngây thơ rồi.
- Tiểu Lục, vừa rồi lão Trương phòng bảo vệ đến nói có người tìm.
Chu tỷ phòng bên cạnh bước đến, trịnh trọng nói:
- Lão ấy nói đó là một cô gái. Tiểu Lục, nếu cậu muốn tìm đối tượng thì để Chu tỷ giới thiệu cho. Với điều kiện của cậu thì có thể tùy tiện chọn. Nhưng ngàn vạn lần đừng tìm ở xã. Nếu không thì phải liên lụy cả đời.
- Chu tỷ, chuyện gì vậy?
Lục Vi Dân có chút không hiểu.
- Hừ, khi tôi vào đến cửa thì thấy trong phòng của lão Trương một cô gái, bộ dạng không tồi, rất trong sáng. Tuy nhiên khẳng định là cô ta ở xã đến. Nhưng cậu chỉ mới đến đây có vài ngày, làm sao mà quen biết được con gái ở xã chứ? Đối tượng là chuyện của cả đời người, cậu nên thận trọng.
Chu tỷ là người của phòng Hồ sơ nên công việc khá nhàn nhã, cái đan len trên tay chưa từng ngừng qua, không biết là có bao nhiêu chiếc áo đã được đan rồi.
- Không thể nào?
Lục Vi Dân có chút bồn chồn. Một cô gái ở xã? Hắn chưa từng gặp qua một cô gái ở xã. Chẳng lẽ là bạn học của mình? Nhưng trong trí nhớ của hắn thì hắn chưa từng liên lạc với ai cả.
- Để tôi đi xem!
Đến cửa phòng bảo vệ, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ có chút quen thuộc nhưng trong nhất thời không nhớ nổi ra là ai. Đối phương khi nhìn thấy Lục Vi Dân thì trên mặt hiện lên vẻ vui sướng:
- Cán bộ Lục!
- A, là cô, Thạch Mai?
Lục Vi Dân cũng có chút bất ngờ. Với vẻ mặt và thái độ này, căn bản là nhìn không ra cô gái mà nửa tháng trước hắn đã cứu khi cô ấy muốn tìm đến cái chết. Hai con mắt linh hoạt, sống mũi cao, mái tóc được cột gọn thành đuôi ngựa, quần áo sạch sẽ. Tuy rằng dáng vẻ có chút quê mùa nhưng vẫn không giấu được sức thanh xuân. Chỉ có điều đôi giày xăng đan dưới chân quá mức cũ nát, nhìn qua có chút không được hợp nhãn cho lắm.
- Cán bộ Lục, anh còn nhớ em sao?
Thạch Mai trong mắt hiện lên một chút vui sướng, ngượng ngùng.
- Haha, đương nhiên là nhớ rõ rồi. Có việc gì mà đến huyện thế?
Lục Vi Dân cũng đã gọi điện thoại đến lão Hồ ở sở Tư Pháp, hỏi về tình hình của Thạch Mai. Lão Hồ nói rằng Thạch Mai tạm thời vẫn còn ở tại xã chứ chưa về nhà, nhưng tâm trạng đã ổn định, nghe nói là muốn ra ngoài làm công. Nhưng dù sao thân gái đơn lẻ, đại khái cũng có chút sợ hãi.
Lục Vi Dân liền nói cho lão Hồ biết, nếu Thạch Mai thật sự muốn ra ngoài làm công thì bảo cô ấy đến tìm hắn. Nhìn chiếc túi cũ nát đằng sau lưng, phỏng chừng chắc là thật sự muốn ra ngoài làm công.
- Không phải, cán bộ Lục, em….
Cô gái mặt hơi chút đỏ lên, xấu hổ cúi đầu không nói. Các cán bộ cơ quan bắt đầu lục tục đi vào. Cô gái này đại khái cũng là lần đầu tiên bước vào cơ quan Huyện ủy.
- Ừ, đi thôi, đến phòng làm việc của tôi.
Lục Vi Dân dường như cũng cảm giác được sự ngượng ngùng, sợ hãi của cô gái này, cười nói:
- Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói.
Bước vào văn phòng, Lục Vi Dân rót cho cô gái một ly nước. Cô gái hốt hoảng, khẩn trương đứng dậy, hai tay bưng lấy ly nước.
- Làm sao vậy, Thạch Mai, đừng có khẩn trương như vậy? Tôi có phải hổ đâu. Ngồi đi.
Lục Vi Dân cười.
- Lần trước tôi nghe lão Hổ nói cô muốn ra ngoài làm công?
- Vâng, cán bộ Lục…
Lục Vi Dân cắt ngang lời của Thạch Mai:
- Được rồi, Thạch Mai, cô một tiếng cán bộ Lục, hai tiếng cán bộ Lục. Tôi so với cô thì cũng chỉ hơn có vài tuổi. Cô có thể gọi tên của tôi là Lục Vi Dân, hoặc là anh Lục cũng được. Nghe vậy tự nhiên hơn.
Cô gái hai má đỏ ửng lên, trong mắt hiện lên niềm vui bất ngờ, môi run run, thanh âm có chút run rẩy:
- Em có thể gọi anh là anh Lục sao?
- Sao lại không thể chứ? Đây là thời đại gì. Thạch Mai, cô cũng đã học qua trung học, sao tư tưởng lại không thả lỏng chứ? Như vậy thì làm sao ra ngoài làm việc được chứ?
Lục Vi Dân nhíu mày:
- Khi ra ngoài làm việc mà phóng khoáng một chút thì cô sẽ không bao giờ thua ai cả.
- Vâng!
Thạch Mai lặng lẽ quay đầu, lén lau giọt nước mắt, rụt rè nói.
Lục Vi Dân làm bộ như không nhìn thấy hành động này của đối phương, rất tự nhiên nói:
- Cô thật muốn ra ngoài làm việc sao?
- Vâng, anh Lục. Tình hình của em thì anh biết rồi đấy, thân thích trong nhà đều không chấp nhận em. Em có ở lại xã thì cũng không phải là một biện pháp hay. Thời gian vừa qua em luôn nhớ về những gì anh đã nói với em và em đã nghĩ thông suốt. Em đã chết một lần, còn gì mà không bỏ qua được chứ? Em không được buông xuôi, cũng không muốn làm anh Lục thất vọng. Anh đã cứu mạng em một lần, cho nên em muốn ra ngoài tìm công việc mà làm.
Thạch Mai hít sâu một cái. Chỉ có trước mặt người này thì cô mới cảm thấy mình là chính mình. Và cũng chỉ có đối phương mới có thể xem cô như người bình thường. Còn những người khác, bao gồm cả cán bộ xã, mỗi khi nhìn thấy cô, tuy rằng không nói gì nhưng dường như đều sợ bị lây xui xẻo. Nghĩ đến đây, sống mũi cô dường như cay cay.
- Thạch Mai, ra ngoài là một chuyện tốt. Chỉ có ra ngoài thì cô mới phát hiện thế giới của mình thật hạn hẹp đến nhường nào. Khi đó cô mới quý trọng sinh mạng của mình.
Lục Vi Dân nói:
- Vậy cô có tính toán gì chưa? Chẳng lẽ không có định hướng gì mà ra ngoài sao?
- Anh Lục, em còn chưa suy nghĩ ra. Em chỉ là không muốn ở lại xã, mang lại phiền phức cho chú.
Chú mà Thạch Mai chính là Thạch Thừa Thái. Lục Vi Dân lo rằng, một cô gái chưa bao giờ ra bên ngoài như cô, một khi ra ngoài sẽ khiến cho người ta không yên tâm. Bọn buôn người chỗ nào cũng có. Những dạng con gái giống như Thạch Mai sẽ bị bán đến Nội Mông Sơn Tây.
- Thạch Mai, như vậy đi, cô hôm nay cứ ở lại nhà khách. Tôi sẽ giúp cô liên hệ một chút. Ngày mai cô đến Xương Châu. Tôi sẽ nhờ người đến đón cô, sau đó sẽ tìm công việc.
- Anh Lục, như vậy sao được? Anh bận rộn như vậy mà lại làm phiền anh. Em có thể tự đi được mà.
Cô gái lập tức đứng dậy, lien tục lắc đầu.
- Được rồi, xem như là tôi có thêm một người em gái, có gì mà phiền đâu. Bạn gái tôi ở Xương Châu. Khi cô đến Xương Châu thì sẽ tìm giúp công việc cho cô.
Lục Vi Dân khoát tay, nhìn thoáng qua đôi giày xăng đan cũ nát dưới chân cô gái:
- Hãy đến cửa hàng bách hóa, tôi sẽ mua cho cô đôi giày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.