Chương 294: Khúc nhạc dạo biến tấu phức tạp
Thụy Căn
05/09/2013
Chỉ cần có thể giải quyết thân phận công nhân viên chức của nông trường
Hồng Tinh, tin chắc rằng anh em nông trường sẽ đón chào nhiệt liệt. Còn
về phần tài nguyên đất của nông trường, vốn là đất của nhà nước, càng
không thành vấn đề, một khi thực hiện được bước này, dưới tiền đề không
động chạm đến lợi ích của thành phố Phong Châu, Phong Châu có thể tạm
thời đi trước đẩy mạnh việc xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, bớt đi được rất nhiều vấn đề tranh cãi về giải phóng mặt bằng và đền bù.
Lục Vi Dân phán đoán Hạ Lực Hành nếu quả đúng là muốn tạm thời lưu lại Phong Châu vài tháng phần nhiều là có mối liên hệ nhất định với việc thúc đẩy thay đổi chế độ nông trường Hoa kiều Hồng Tinh và xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Địa khu Phong Châu. Nhưng công việc này có nhất thiết cần đến Hạ Lực Hành đích thân hiện thực hóa hay không, Lục Vi Dân cũng cảm thấy có phần nghi hoặc. Theo lý mà nói, việc quan trọng như đảm nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhất là hiện giờ khi Trưởng ban thư ký cũ đã chuyển sang giữ chức Trưởng ban Tổ chức, rất cần Hạ Lực Hành phải khẩn trương nhận chức, lại gác sang một bên, để Hạ Lực Hành tiếp tục ở lại nắm giữ chính quyền. Phong vị trong chuyện này rõ ràng có phần không bình thường.
- Anh Thường, Bí thư Hạ đi hay ở không phải là chuyện em suy xét, em vừa là thư ký của anh ta, cũng là Trưởng phòng tổng hợp Địa ủy, anh ta quay lại làm việc em đương nhiên phải dốc sức phục vụ, anh ta không có ở đây, em vẫn phải đứng vững ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này.
Lục Vi Dân nói một câu không mặn không nhạt như vậy, hắn thực ra chẳng tìm được lời nào thích hợp hơn để trả lời, nhưng lại không muốn nói những lời giả ân giả nghĩa, trái với lương tâm.
- Được rồi, đừng giả bộ với tôi! Cậu nghĩ rằng chức Trưởng phòng Tổng hợp này của mình thực sự rất có giá trị à? Nếu cậu không phải là thư ký của bí thư Hạ, chỉ dựa vào chút kinh nghiệm lý lịch của cậu, chức Trưởng phòng Tổng hợp này liệu có đến tay cậu không?
Thường Xuân Lai không chút khách khí bĩu môi.
- Vi Dân, nếu như Bí thư Hạ thực sự phải đi, cách tốt nhất là cậu đi theo anh ta. Nhưng có người nói với tôi là cậu chắc chắn không thích mãi làm thư ký dưới trướng người khác, thích tự mình giải quyết công việc độc lập, rất có kiểu suy nghĩ chưa đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại, cho nên tôi mới đến nhắc nhở cậu nên suy nghĩ kĩ về vấn đề đi hay ở.
- Ai hiểu mình như vậy chứ? Là ai?
Lục Vi Dân thầm run trong lòng, tuy sắc mặt chưa thay đổi nhưng theo bản năng muốn thoát khỏi ánh mắt của Thường Xuân Lai.
- Hừ, cậu vẫn còn biết hỏi đó là ai à?
Thường Xuân Lai lạnh lùng hừ một tiếng.
- Tôi chẳng hiểu cậu nghĩ gì, tiểu Tô tốt như thế, chẳng lẽ không xứng với cậu? Chỉ dựa vào việc cậu đang làm thư ký của Hạ Lực Hành, lại kiếm thêm được cái chức Trưởng phòng Thư ký, cán bộ cấp Trưởng phòng sao? Tiểu Tô thì làm ở phòng Đối ngoại tỉnh, là ở tỉnh đấy, thế mà còn quan tâm để ý đến cậu, cậu thì sao? Cậu thử hỏi lương tâm mình xem, mỗi lần liên lạc đều là tiểu Tô chủ động liên lạc với cậu, cậu chủ động gọi cho cô ấy được mấy lần?
Lục Vi Dân hít một hơi, nhưng lại không nói lời nào.
Sau khi Tô Yến Thanh được điều đến phòng Đối ngoại tỉnh làm việc, lúc đầu hai người vẫn liên lạc khá thường xuyên, nhưng sau khi Lục Vi Dân được điều đến Địa ủy thì do công việc bận bịu, thêm vào đó lại làm thư ký của Hạ Lực Hành, kì thực chẳng có thời gian gọi nổi một cuộc điện thoại, sau này lại kiêm chức Trưởng phòng Tổng hợp, càng khiến hắn không còn tâm trí nào để gọi cho Tô Yến Thanh.
Nhưng những điều ấy không phải là nguyên nhân chủ yếu, điều mấu chốt là Lục Vi Dân không biết mình và Tô Yến Thanh cứ tiếp tục giữ mối quan hệ thế này sẽ có thể xảy ra chuyện gì, nhất là mình bây giờ đã có bạn gái, cứ giữ mối quan hệ mập mờ với Tô Yến Thanh như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất hổ thẹn. Tô Yến Thanh ưu tú như vậy, lại đối xử với mình tốt như thế, hắn không nhẫn tâm và cũng không thể kéo dài mối quan hệ này nữa. Hành động quá giới hạn ngày đó tại đầm Linh Tê hoàn toàn là do tình cảm tự nhiên bùng nổ, hắn cảm thấy mình hoặc là chia tay với Chân Ny, hoặc là phải cắt đứt mối tình này với Tô Yến Thanh. Nếu không sẽ vừa làm tổn thương Tô Yến Thanh, mà cũng có chút không công bằng với Chân Ny.
- Sao cậu không nói gì? có phải là thấy thẹn với lòng mình rồi?
Thường Xuân Lai nói gằn từng chữ.
Thường Xuân Lai luôn nghĩ rằng Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh chính là một cặp trời sinh. Thời gian thực hiện ba hạng mục công việc ở huyện Nam Đàm hẳn là quãng thời gian vui vẻ nhất trong ký ức của Thường Xuân Lai. Tình nghĩa giữa anh ta và Lục Vi Dân với Tô Yến Thanh càng khiến anh ta tràn đầy thiện cảm với hai người trẻ hơn mình đến mười tuổi này. Hơn mười năm bon chen ở vũng bùn Cục Thương Nghiệp khiến cho Thường Xuân Lai thấy mình sắp hoàn toàn biến thành ma vương quỷ sứ, nhưng trong thời gian làm công việc đó đã khiến con người ấy thực sự nhận ra mình có thể làm việc, cũng có thể hoàn thành công việc.
Chỉ khi cùng Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh làm việc, Thường Xuân Lai mới có cảm giác ấy, mà cảm giác ấy vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức của của con người này. Anh ta cũng rất hy vọng tình cảm của Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh với mình cũng có thể mãi mãi trường tồn như thế.
- Anh Thường, chuyện tình cảm của em anh đừng xen vào có được không? Chuyện của em với Yến Thanh không thể nói một ời là xong, em luôn coi cô ấy như là bạn tốt nhất, còn về những điều khác, em và cô ấy quả thực không có gì . Em rất cảm kích sự quan tâm của anh đối với chúng em, thật đấy, đó là lòng cảm kích xuất phát từ trong tim em, nhưng còn chuyện tình cảm, chà…
Lục Vi Dân lắc đầu.
Biểu hiện của Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh biểu lộ gần như giống hệt nhau, Thường Xuân Lai quả thực nghĩ rằng hai người bọn họ trước kia đã tập luyện màn kịch này, anh ta nhìn chằm chằm Lục Vi Dân hồi lâu, khiến cho Lục Vi Dân có chút sợ hãi, lúc này mới thở dài một hơi, thôi không nói thêm gì về vấn đề này nữa.
- Tiểu Tô rất quan tâm đến cậu, cô ấy lo lắng cậu bướng bỉnh, muốn làm vài việc cho ra hồn một cách nghiêm túc ở Phong Châu, nhưng làm việc gì cũng phải dựa vào thời thế. Thời thế mà thành, nếu như nơi này đã không còn thích hợp cho cậu phát triển nữa, cậu tiếp tục làm thì sức nhiều công ít, thậm chí còn tốn công vô ích. Hãy lên một vị trí cao hơn, tầm mắt và trí tuệ sẽ càng rộng mở, sau này có thể càng ung dung để đối diện với càng nhiều thử thách.
Thường Xuân Lai như một học sinh tiểu học đang trả bài cho giáo viên, đọc làu làu một bài viết thuật lại ý của Tô Yến Thanh.
- Đây là những lời Yến Thanh nhờ anh Thường nhắc nhở em?
Trong lòng Lục Vi Dân khẽ run rẩy, Yến Thanh thật sự hiểu được mình nhiều hơn người khác, kể cả Chân Ny, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác như tri kỷ. Nhưng tri kỷ thì có thể lâu dài, còn nếu như đã lún sâu vào tình ái nồng nàn, liệu có còn được hoàn mỹ như vậy không, Lục Vi Dân cũng không biết nữa. Không ai có thể dự liệu trước được điều gì, có lúc hắn nghĩ, thà chọn cảm giác đơn độc nửa mơ nửa tỉnh như thế này có lẽ mới là điều tốt nhất.
- Ừ, cứ coi như thế đi, có người quan tâm đến cậu như thế, Vi Dân, đừng có phúc mà không biết hưởng. Ai là người hợp với cậu nhất, bản thân cậu tự mình rõ nhất.
Thường Xuân Lai dường như nhớ ra điều gì, chần chừ một lát mới nói:
- Bí thư Hạ một khi rời khỏi, sợ rằng trong Địa ủy sẽ có vài thay đổi về nhân sự, cậu nên hiểu rõ, tôi nghe nói Vương Chu Sơn có khả năng sẽ đi.
- Cái gì? Anh nói sao?
Phó bí thư Vương bị chuyển công tác?
Giờ thì Lục Vi Dân thực sự kinh ngạc, Vương Chu Sơn đến đây chưa đầy một năm, sao lại có thể bị điều đi.
Điều này vừa không phù hợp với thông lệ tổ chức, cũng không phù hớp với nguyên tắc điều chỉnh nhân sự, trừ khi là có việc cần trọng dụng khác. Nhưng nếu như thế đáng nhẽ sớm đã phải có tin đồn phong thanh mới đúng, hơn nữa ở tỉnh cũng sớm phải sắp xếp, sao có thể để khi Hạ Lực Hành sắp đi, Vương Chu Sơn cung phải chuyển công tác?
- Tôi chỉ nghe nói như vậy, nhưng chính xác thì vẫn chưa biết được là đúng hay không. Cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý, sớm suy nghĩ về bản thân một chút. Sau khi Bí thư Hạ về cũng là chuyện một hai tháng nữa, trừ phi cậu chủ định chắc chắn sẽ đi cùng anh ta, nếu như muốn ở lại Phong Châu, thì phải cân nhắc cẩn thận một chút. Theo kiểu tôi nói thì mặt phải dày một chút, xin các vị lãnh đạo suy nghi cho một chút, sắp xếp cho cậu vị trí tốt một chút, chức Trưởng phòng Tổng hợp này không ở được lâu đâu.
Thường Xuân Lai rất hiếm khi nghiêm mặt nói, y tuy đã truyền đạt lời của Tô Yến Thanh, nhưng tính cách của Lục Vi Dân thì y và Tô Yến Thanh đều rất rõ, phần nhiều là sẽ không nghe theo lời khuyên này.
Thường Xuân Lai đi rồi nhưng Lục Di Vân lại đang chìm trong trầm tư.
Nếu như Vương Chu Sơn thực sự phải đi thì cũng có nghĩa là một khi Tôn Chấn tiếp nhận chức Chủ tịch Địa khu, Vương Chu Sơn sẽ không thể hiển nhiên mà tiếp nhận chức Phó bí thư quản lý cán bộ Đảng và quần chúng. Vậy thì địa vị của Cẩu Trị Lương tương đối khiêm nhường trong một năm qua bỗng chốc sẽ trở nên nổi bật, ông ta sẽ trở thành ứng viên tốt nhất cho chức vụ của Tôn Chấn, hơn nữa dựa vào việc Lý Chí Viễn phải tiếp nhận chức Bí thư Địa ủy thì khả năng này lại càng lớn.
Lục Vi Dân phán đoán Hạ Lực Hành nếu quả đúng là muốn tạm thời lưu lại Phong Châu vài tháng phần nhiều là có mối liên hệ nhất định với việc thúc đẩy thay đổi chế độ nông trường Hoa kiều Hồng Tinh và xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Địa khu Phong Châu. Nhưng công việc này có nhất thiết cần đến Hạ Lực Hành đích thân hiện thực hóa hay không, Lục Vi Dân cũng cảm thấy có phần nghi hoặc. Theo lý mà nói, việc quan trọng như đảm nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhất là hiện giờ khi Trưởng ban thư ký cũ đã chuyển sang giữ chức Trưởng ban Tổ chức, rất cần Hạ Lực Hành phải khẩn trương nhận chức, lại gác sang một bên, để Hạ Lực Hành tiếp tục ở lại nắm giữ chính quyền. Phong vị trong chuyện này rõ ràng có phần không bình thường.
- Anh Thường, Bí thư Hạ đi hay ở không phải là chuyện em suy xét, em vừa là thư ký của anh ta, cũng là Trưởng phòng tổng hợp Địa ủy, anh ta quay lại làm việc em đương nhiên phải dốc sức phục vụ, anh ta không có ở đây, em vẫn phải đứng vững ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này.
Lục Vi Dân nói một câu không mặn không nhạt như vậy, hắn thực ra chẳng tìm được lời nào thích hợp hơn để trả lời, nhưng lại không muốn nói những lời giả ân giả nghĩa, trái với lương tâm.
- Được rồi, đừng giả bộ với tôi! Cậu nghĩ rằng chức Trưởng phòng Tổng hợp này của mình thực sự rất có giá trị à? Nếu cậu không phải là thư ký của bí thư Hạ, chỉ dựa vào chút kinh nghiệm lý lịch của cậu, chức Trưởng phòng Tổng hợp này liệu có đến tay cậu không?
Thường Xuân Lai không chút khách khí bĩu môi.
- Vi Dân, nếu như Bí thư Hạ thực sự phải đi, cách tốt nhất là cậu đi theo anh ta. Nhưng có người nói với tôi là cậu chắc chắn không thích mãi làm thư ký dưới trướng người khác, thích tự mình giải quyết công việc độc lập, rất có kiểu suy nghĩ chưa đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại, cho nên tôi mới đến nhắc nhở cậu nên suy nghĩ kĩ về vấn đề đi hay ở.
- Ai hiểu mình như vậy chứ? Là ai?
Lục Vi Dân thầm run trong lòng, tuy sắc mặt chưa thay đổi nhưng theo bản năng muốn thoát khỏi ánh mắt của Thường Xuân Lai.
- Hừ, cậu vẫn còn biết hỏi đó là ai à?
Thường Xuân Lai lạnh lùng hừ một tiếng.
- Tôi chẳng hiểu cậu nghĩ gì, tiểu Tô tốt như thế, chẳng lẽ không xứng với cậu? Chỉ dựa vào việc cậu đang làm thư ký của Hạ Lực Hành, lại kiếm thêm được cái chức Trưởng phòng Thư ký, cán bộ cấp Trưởng phòng sao? Tiểu Tô thì làm ở phòng Đối ngoại tỉnh, là ở tỉnh đấy, thế mà còn quan tâm để ý đến cậu, cậu thì sao? Cậu thử hỏi lương tâm mình xem, mỗi lần liên lạc đều là tiểu Tô chủ động liên lạc với cậu, cậu chủ động gọi cho cô ấy được mấy lần?
Lục Vi Dân hít một hơi, nhưng lại không nói lời nào.
Sau khi Tô Yến Thanh được điều đến phòng Đối ngoại tỉnh làm việc, lúc đầu hai người vẫn liên lạc khá thường xuyên, nhưng sau khi Lục Vi Dân được điều đến Địa ủy thì do công việc bận bịu, thêm vào đó lại làm thư ký của Hạ Lực Hành, kì thực chẳng có thời gian gọi nổi một cuộc điện thoại, sau này lại kiêm chức Trưởng phòng Tổng hợp, càng khiến hắn không còn tâm trí nào để gọi cho Tô Yến Thanh.
Nhưng những điều ấy không phải là nguyên nhân chủ yếu, điều mấu chốt là Lục Vi Dân không biết mình và Tô Yến Thanh cứ tiếp tục giữ mối quan hệ thế này sẽ có thể xảy ra chuyện gì, nhất là mình bây giờ đã có bạn gái, cứ giữ mối quan hệ mập mờ với Tô Yến Thanh như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất hổ thẹn. Tô Yến Thanh ưu tú như vậy, lại đối xử với mình tốt như thế, hắn không nhẫn tâm và cũng không thể kéo dài mối quan hệ này nữa. Hành động quá giới hạn ngày đó tại đầm Linh Tê hoàn toàn là do tình cảm tự nhiên bùng nổ, hắn cảm thấy mình hoặc là chia tay với Chân Ny, hoặc là phải cắt đứt mối tình này với Tô Yến Thanh. Nếu không sẽ vừa làm tổn thương Tô Yến Thanh, mà cũng có chút không công bằng với Chân Ny.
- Sao cậu không nói gì? có phải là thấy thẹn với lòng mình rồi?
Thường Xuân Lai nói gằn từng chữ.
Thường Xuân Lai luôn nghĩ rằng Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh chính là một cặp trời sinh. Thời gian thực hiện ba hạng mục công việc ở huyện Nam Đàm hẳn là quãng thời gian vui vẻ nhất trong ký ức của Thường Xuân Lai. Tình nghĩa giữa anh ta và Lục Vi Dân với Tô Yến Thanh càng khiến anh ta tràn đầy thiện cảm với hai người trẻ hơn mình đến mười tuổi này. Hơn mười năm bon chen ở vũng bùn Cục Thương Nghiệp khiến cho Thường Xuân Lai thấy mình sắp hoàn toàn biến thành ma vương quỷ sứ, nhưng trong thời gian làm công việc đó đã khiến con người ấy thực sự nhận ra mình có thể làm việc, cũng có thể hoàn thành công việc.
Chỉ khi cùng Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh làm việc, Thường Xuân Lai mới có cảm giác ấy, mà cảm giác ấy vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức của của con người này. Anh ta cũng rất hy vọng tình cảm của Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh với mình cũng có thể mãi mãi trường tồn như thế.
- Anh Thường, chuyện tình cảm của em anh đừng xen vào có được không? Chuyện của em với Yến Thanh không thể nói một ời là xong, em luôn coi cô ấy như là bạn tốt nhất, còn về những điều khác, em và cô ấy quả thực không có gì . Em rất cảm kích sự quan tâm của anh đối với chúng em, thật đấy, đó là lòng cảm kích xuất phát từ trong tim em, nhưng còn chuyện tình cảm, chà…
Lục Vi Dân lắc đầu.
Biểu hiện của Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh biểu lộ gần như giống hệt nhau, Thường Xuân Lai quả thực nghĩ rằng hai người bọn họ trước kia đã tập luyện màn kịch này, anh ta nhìn chằm chằm Lục Vi Dân hồi lâu, khiến cho Lục Vi Dân có chút sợ hãi, lúc này mới thở dài một hơi, thôi không nói thêm gì về vấn đề này nữa.
- Tiểu Tô rất quan tâm đến cậu, cô ấy lo lắng cậu bướng bỉnh, muốn làm vài việc cho ra hồn một cách nghiêm túc ở Phong Châu, nhưng làm việc gì cũng phải dựa vào thời thế. Thời thế mà thành, nếu như nơi này đã không còn thích hợp cho cậu phát triển nữa, cậu tiếp tục làm thì sức nhiều công ít, thậm chí còn tốn công vô ích. Hãy lên một vị trí cao hơn, tầm mắt và trí tuệ sẽ càng rộng mở, sau này có thể càng ung dung để đối diện với càng nhiều thử thách.
Thường Xuân Lai như một học sinh tiểu học đang trả bài cho giáo viên, đọc làu làu một bài viết thuật lại ý của Tô Yến Thanh.
- Đây là những lời Yến Thanh nhờ anh Thường nhắc nhở em?
Trong lòng Lục Vi Dân khẽ run rẩy, Yến Thanh thật sự hiểu được mình nhiều hơn người khác, kể cả Chân Ny, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác như tri kỷ. Nhưng tri kỷ thì có thể lâu dài, còn nếu như đã lún sâu vào tình ái nồng nàn, liệu có còn được hoàn mỹ như vậy không, Lục Vi Dân cũng không biết nữa. Không ai có thể dự liệu trước được điều gì, có lúc hắn nghĩ, thà chọn cảm giác đơn độc nửa mơ nửa tỉnh như thế này có lẽ mới là điều tốt nhất.
- Ừ, cứ coi như thế đi, có người quan tâm đến cậu như thế, Vi Dân, đừng có phúc mà không biết hưởng. Ai là người hợp với cậu nhất, bản thân cậu tự mình rõ nhất.
Thường Xuân Lai dường như nhớ ra điều gì, chần chừ một lát mới nói:
- Bí thư Hạ một khi rời khỏi, sợ rằng trong Địa ủy sẽ có vài thay đổi về nhân sự, cậu nên hiểu rõ, tôi nghe nói Vương Chu Sơn có khả năng sẽ đi.
- Cái gì? Anh nói sao?
Phó bí thư Vương bị chuyển công tác?
Giờ thì Lục Vi Dân thực sự kinh ngạc, Vương Chu Sơn đến đây chưa đầy một năm, sao lại có thể bị điều đi.
Điều này vừa không phù hợp với thông lệ tổ chức, cũng không phù hớp với nguyên tắc điều chỉnh nhân sự, trừ khi là có việc cần trọng dụng khác. Nhưng nếu như thế đáng nhẽ sớm đã phải có tin đồn phong thanh mới đúng, hơn nữa ở tỉnh cũng sớm phải sắp xếp, sao có thể để khi Hạ Lực Hành sắp đi, Vương Chu Sơn cung phải chuyển công tác?
- Tôi chỉ nghe nói như vậy, nhưng chính xác thì vẫn chưa biết được là đúng hay không. Cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý, sớm suy nghĩ về bản thân một chút. Sau khi Bí thư Hạ về cũng là chuyện một hai tháng nữa, trừ phi cậu chủ định chắc chắn sẽ đi cùng anh ta, nếu như muốn ở lại Phong Châu, thì phải cân nhắc cẩn thận một chút. Theo kiểu tôi nói thì mặt phải dày một chút, xin các vị lãnh đạo suy nghi cho một chút, sắp xếp cho cậu vị trí tốt một chút, chức Trưởng phòng Tổng hợp này không ở được lâu đâu.
Thường Xuân Lai rất hiếm khi nghiêm mặt nói, y tuy đã truyền đạt lời của Tô Yến Thanh, nhưng tính cách của Lục Vi Dân thì y và Tô Yến Thanh đều rất rõ, phần nhiều là sẽ không nghe theo lời khuyên này.
Thường Xuân Lai đi rồi nhưng Lục Di Vân lại đang chìm trong trầm tư.
Nếu như Vương Chu Sơn thực sự phải đi thì cũng có nghĩa là một khi Tôn Chấn tiếp nhận chức Chủ tịch Địa khu, Vương Chu Sơn sẽ không thể hiển nhiên mà tiếp nhận chức Phó bí thư quản lý cán bộ Đảng và quần chúng. Vậy thì địa vị của Cẩu Trị Lương tương đối khiêm nhường trong một năm qua bỗng chốc sẽ trở nên nổi bật, ông ta sẽ trở thành ứng viên tốt nhất cho chức vụ của Tôn Chấn, hơn nữa dựa vào việc Lý Chí Viễn phải tiếp nhận chức Bí thư Địa ủy thì khả năng này lại càng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.