Chương 182: Lại có một kẻ muốn cướp người yêu?
Thụy Căn
30/08/2013
Trong lòng Lục Vi Dân lúc này đã bình tĩnh lại, nhất là thấy Chân Ny không chút e dè mà ôm ghì lấy mình, trong lòng cũng trở nên thoải mái:
- Chú Chân, không sao đâu ạ. Tiểu Ny và các bạn học cùng ra ngoài chơi cũng tốt, nếu không cả ngày ru rú ở nhà làm gì? Hôm nay cũng là cháu không báo trước, không nên trách Tiểu Ny, mà nên trách cháu.
- A! Em quên bẵng mất.
Chân Ny dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, vội giãy ra khỏi lòng Lục Vi Dân, hơi ngượng ngùng nói:
- Các bạn học của em vẫn ở bên kia. Lại đây, Đại Dân, em giới thiệu với anh một chút.
Thật ra Lục Vi Dân đã sớm chú ý tới đoàn người trở về cùng Chân Ny. Trong đó có ba nam hai nữ, cách ăn mặc đều rất thời thượng, phong thái cũng khá sành điệu.
Chẳng qua là khi Chân Ny lao vào ôm mình, mấy nam thanh niên đều đứng ở xa tận bên kia trên mặt đều có chút khinh thường và không thật tự nhiên, còn hai cô gái kia cũng có chút coi thường. Chỉ có điều những sắc thái đó chợt lướt qua nhưng lại đều lọt vào mắt Lục Vi Dân không sót chút nào.
Chân Ny nắm tay Lục Vi Dân bước về phía kia, Lục Vi Dân cũng mỉm cười rất tự nhiên, độ lượng mà đi theo Chân Ny. Nhưng Chân Kính Tài thấy Lục Vi Dân rất bình tĩnh, dường như không thật để ý điểm này, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, quay lưng bước vào nhà.
- Đại Dân, bọn họ đều là của bạn ở đại học của em. Đây là Doãn Hồng, Đào Sảnh Doanh, đều là bạn học thân nhất với em. Hai bạn này là Hoàng Tiềm, Triệu Vân Lâm, cũng là bạn cùng lớp với em. Đây là anh của Sảnh Doanh, Đào Trạch Phong.
Chân Ny giới thiệu từng người với Lục Vi Dân.
- Doãn Hồng, Sảnh Doanh, đây là bạn trai mình - Lục Vi Dân.
Cô gái tên Đào Sảnh Doanh còn cao hơn Chân Ny một cái đầu, vóc dáng cũng dễ coi, chỉ có điều gò má hơi cao một chút, nhưng trông rất cá tính. Còn Doãn Hồng lại là một cô gái có gương mặt tròn vô cùng đáng yêu. Có điều hai cô gái tuy rằng trên mặt cũng mang nét cười, nhưng Lục Vi Dân lại có thể cảm nhận được sâu trong họ là một thái độ kiêu căng và lạnh nhạt không nói ra.
Con vật thì sống thành đàn, con người thì sống theo hội. Khi ở đại học tuy rằng chưa hẳn đã rõ rệt như vậy nhưng ở trường đại học mang tính địa phương giống như Học viện Thương mại Xương Giang này, hoàn cảnh gia đình thường thì không giấu nổi người khác. Chân Ny là con gái Phó giám đốc nhà máy 195. Phó giám đốc nhà máy 195 ở thành phố Xương Châu cũng coi như là một nhân vật kha khá, cho nên những bạn học có thể chơi khá thân với Chân Ny hiển nhiên cũng là tự nhận mình có chút thân phận.
Đám người đó rõ ràng là do Đào Trạch Phong dẫn đầu, Lục Vi Dân có thể cảm nhận được sự khinh thường của bọn họ đối với mình và sự bất đồng với Chân Ny. Tuy nhiên hắn cũng không hề để ý.
Trông mặt mà bắt hình dong, hoặc là nói dựa vào những hiểu biết về nghề nghiệp, gia thế mà mình biết để đánh giá một người đã trở thành một thói quen. Lục Vi Dân biết rằng e rằng quan hệ tình cảm giữa mình và Chân Ny đã bị bạn học phản đối và coi thường, chắc cũng không ít lần nói mình và cô không thích hợp, khuyên cô nên chia tay. Những người này có sức ảnh hưởng rất lớn với Chân Ny.
Ít nhất trong ấn tượng từ kiếp trước khi mình và Chân Ny tìm hiểu nhau, Chân Ny chưa bao giờ để mình và những bạn đại học thân thiết này của cô gặp mặt. Có lẽ là những người bạn này của cô thấy mình chướng mắt, có lẽ là Chân Ny không muốn để những cuộc gặp đó trở nên gượng gạo. Tóm lại trong kiếp trước hắn hoàn toàn không biết gì về những người bạn này của Chân Ny, hôm nay cũng được tính là lần đầu tiên gặp mặt.
- Chào mọi người, tôi là Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân giơ tay rất thoải mái về phía người thanh niên cao gầy. Đào Trạch Phong, cái tên này nghe hình như khá quen, nhưng Lục Vi Dân nhất thời có chút nhớ không ra. Mình dường như không có khả năng từng qua lại gì với đối phương, vì sao lại có cảm giác dường như đã nghe cái tên này rồi.
- Đào Trạch Phong, làm việc ở Ngân hàng Trung Quốc tỉnh.
Người thanh niên cao gầy gật đầu nhè nhẹ, chỉ bắt rất nhẹ bàn tay Lục Vi Dân rồi buông tay rất nhanh.
Lục Vi Dân có chút buồn cười, người kia dường như quả làm ra vẻ, rất có vẻ bề trên nhìn xuống mình. Cũng không biết y lấy cái thứ cảm giác mình xuất chúng hơn người đó đến như vậy ở đâu ra. Hắn đã nhớ ra người này, trong kiếp trước mình còn qua lại với người này hai lần.
Khi đó mình đã là Phó chủ tịch thường trực quận, bởi vì ở quận phải xây dựng môi trường tài chính mà đã liên hệ với người là Phó giám đốc Ngân hàng Trung Quốc ở Xương Châu Đào Trạch Phong này. Nhưng sau này người này hình như được điều đến Côn Hồ đảm nhiệm Giám đốc ngân hàng Trung Quốc ở Côn Hồ, sau đó liền không liên hệ với người này nữa.
Lục Vi Dân lại bắt tay làm quen với hai người bạn học nam khác của Chân Ny. Còn hai cô bạn học nữ, Lục Vi Dân chỉ mỉm cười gật đầu nhẹ, tỏ ý làm quen.
Về cơ bản cuộc gặp mặt lần đầu tiên cũng nên kết thúc, mỗi người đều nói từ biệt rồi về nhà, ai cũng sẽ không ngại ai. Tuy nhiên Đào Trạch Phong dường như luôn có ý không muốn buông tha, nhìn Chân Ny quyến rũ yêu kiều một cái, lại nhìn Lục Vi Dân trong trang phục rất bình thường, trong ánh mắt kia luôn có một thứ tiếc nuối trộn lẫn thương hại không nói thành lời.
Lục Vi Dân chợt nhớ tới một câu thường dùng để trêu đùa trên mạng trong kiếp trước là “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. Chỉ e người đứng trước mặt này trong lòng cũng đang nghĩ như vậy, nghĩ không ra mình dựa vào cái gì có thể giành được trái tim người đẹp. Hơn nữa người đẹp này có điều kiện tốt như vậy, quả thực hoàn toàn không xứng bị cắm vào “bãi phân trâu” trước mặt này.
- Xem ra cậu Đào hình như có chuyện muốn nói với tôi?
Vẻ mặt như cười như không của Lục Vi Dân trong mắt Đào Trạch Phong lại càng đáng ghét. Hắn dường như thật sự không biết thân phận của mình, thực sự nghĩ rằng ỷ vào chút thiện cảm của cha Chân Ny và chút tình nghĩa thanh mai trúc mã là có thể chắc chắn?
- Có sao không? Chân Ny là cô em nhỏ trong hội chúng tôi. Chúng tôi rất quan tâm tới cô ấy, cho nên có một số chuyện cũng muốn tìm hiểu một chút.
Dường như cảm thấy anh mình hơi khó xử, Đào Sảnh Doanh lạnh lùng nói chen vào.
- Ồ? Tìm hiểu? Chẳng lẽ Chân Ny chưa từng nói về tôi?
Lục Vi Dân càng cảm thấy thú vị, xem ra Đào Trạch Phong này dường như rất có cảm tình với Chân Ny. Mà cô em này của y hình như cũng một lòng muốn làm mối cho y, muốn biến mối quan hệ với Chân Ny thành chị em dâu.
- Chính vì Chân Ny đã nói với chúng tôi về anh, chúng tôi mới cảm thấy cần thiết phải hỏi rõ ràng.
Đào Sảnh Doanh nhìn thẳng vào con người mà trong lời nói có chút hương vị bất cần đời này, không có chút thiện cảm nào.
Chân Ny sao có thể thích một người như thế này? Không biết hắn có điểm nào tốt? Đại học Lĩnh Nam tuy rằng cũng khá, nhưng thế thì có là gì?
Hiện nay hắn được phân tới Nam Đàm – nơi thâm sơn cùng cốc nghèo khổ mà nhiều người đến cái tên cũng chưa bao giờ nghe đến, có thể điều trở về hay không cũng là điều không chắc. Tuy nói Chân Ny khẳng định có thể điều về nhà máy195, thế cũng là dựa vào quan hệ của nhà Chân Ny.
Chân Ny thường xuyên nói với các bạn học của mình là bạn trai cô rất tài năng, có bản lĩnh, mấy chị em đều dè bỉu, nếu hắn có tài năng, có bản lĩnh thì sẽ không phải dựa vào nhà họ Chân để quay về nhà máy 195. Hơn nữa bây giờ hắn cũng chưa được điều về, có thể thấy được đến cha của Chân Ny bây giờ chắc cũng chưa hạ quyết tâm.
Vì để giữ thể diện thay cho người này, Chân Ny còn biện bạch nói là anh chàng của mình nói là bây giờ không muốn trở về. Thật sự là buồn cười, có thể như vậy sao? Cơ hội trở về Xương Châu thì không muốn, lại thích ở cái xó xỉnh Nam Đàm đó, nói ra có ai tin được không? Những năm này mà muốn điều về Xương Châu rất khó khăn, điều này người trong cả tỉnh Xương Giang ai cũng biết.
Lục Vi Dân còn chưa kịp nói, Chân Ny cũng đã có chút không hài lòng mà trừng mắt:
- Sảnh Doanh, chị làm gì vậy?
- Không có gì, bọn chị chính là muốn hỏi một chút về hắn thôi, ngoài ra thì hỏi khi nào thì hắn được điều trở lại Xương Châu, những điều này thì có gì?
Đào Sảnh Doanh đảo mắt, lập tức cười đáp lại nói:
- Chẳng phải em cũng mong hắn được điều trở về sao, bọn chị chỉ khuyên hắn một chút thôi.
- Vậy được, mọi người cứ ở đây nói chuyện.
Chân Ny cũng rất không hài lòng với thái độ cứ lần lữa không muốn điều trở về của Lục Vi Dân. Nhưng cha cô rất tôn trọng ý kiến của Lục Vi Dân, nhất quyết muốn để Lục Vi Dân tự quyết định, còn nói Lục Vi Dân có suy xét của chính hắn. Ở lại Nam Đàm chưa chắc đã kém phát triển hơn so với ở nhà máy 195.
Điều này làm cho Chân Ny cảm thấy có phải cha mình đang cố ý đánh lừa cảm giác của mình hay không.
Mấy người bạn thân thiết này của mình luôn có phần khinh thường bạn trai mình, luôn cảm thấy Đại Dân tìm hiểu mình là có ý đồ, mình đã nhiều lần giải thích mà bọn họ không tin. Nhất là sau khi biết được Đại Dân bị phân đến Nam Đàm, liền càng cảm thấy mình và Đại Dân tuyệt đối không xứng đôi. Bọn họ muốn mình sớm hạ quyết tâm chia tay với Đại Dân, làm cho Chân Ny cũng rất không vui.
Nhưng Chân Ny cũng biết mấy người bạn thân nhất thời đại học này của mình cũng là mong điều tốt cho mình, cũng không có ý gì xấu, cho dù là Đào Sảnh Doanh có chút ý khác, muốn “quảng cáo” anh trai cô ta cho mình. Đó cũng là do cô ấy thấy điều kiện của anh cô tốt hơn Lục Vi Dân rất nhiều.
Nhà Đào Sảnh Doanh là Sở Tài chính tỉnh, cha cô là Phó giám đốc sở Tài chính, mẹ cô làm Trưởng phòng Nhân sự ở Cục thuế tỉnh, điều kiện gia đình vô cùng tốt. Anh cô là Đào Trạch Phong, là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học viện Tài chính trung ương, từ khi còn trong trường đã là Đảng viên dự bị. Anh ta được phân trở về tỉnh chỉ mới bốn năm, lúc này cũng đã chính thức đến Ngân hàng Trung Quốc chi nhánh tỉnh tạm thời rèn luyện. Nghe nói anh ta cũng được xem là một ngôi sao mới đang lên trong ngành ngân hàng, có thể nói là tiền đồ vô cùng rộng mở.
Ở trường Sảnh Doanh cũng có quan hệ thân thiết nhất với mình, vẫn rất muốn làm em chồng mình. Ý định này của cô ở ký túc ai cũng biết, chẳng qua lúc ban đầu bởi vì lý do tuổi tác của mình nên không nói chuyện yêu đương. Sau này mình lại thành đôi với Đại Dân, điều này làm cho Sảnh Doanh rất không vui, cũng giận mình một thời gian dài.
Sau khi tốt nghiệp biết Đại Dân bị phân đến Nam Đàm, cô ấy lại nuôi ý định cũ. Cô ta luôn nói trước mặt mình là mình và Đại Dân không môn đăng hộ đối, giờ lại cách xa nhau vài trăm dặm, một ở Xương Châu, một ở nơi xa xôi hẻo lánh, căn bản không có khả năng thành đôi. Nói thà đau ngắn còn hơn đau dài, phải quyết định sớm, điều này làm cho Chân Ny cũng là không biết nên khóc hay cười.
Hôm nay Doãn Hồng và Sảnh Doanh mời mình cùng tới sàn nhảy Gia Lạc, cũng không nói trước là có Đào Trạch Phong, chỉ nói là đi cùng mấy bạn học cũ. Cô cũng không để ý, không ngờ Đào Trạch Phong cũng đi, nếu sớm biết thì Chân Ny đã không đi.
Lúc này thấy nhóm bạn thân của mình nói chuyện với Lục Vi Dân, trong lòng Chân Ny cũng lo lắng, sợ mấy chị em thân thiết của mình sẽ nói một vài lời không dễ nghe. Bạn trai mình tuy rất độ lượng với mình, nhưng cũng chỉ đối với mình, chưa chắc sẽ nể nang gì mấy cô bạn thân mồm mép ghê gớm của mình. Nếu thật sự bọn họ căng thẳng với nhau, cô đứng giữa cũng rất khó xử.
- Chú Chân, không sao đâu ạ. Tiểu Ny và các bạn học cùng ra ngoài chơi cũng tốt, nếu không cả ngày ru rú ở nhà làm gì? Hôm nay cũng là cháu không báo trước, không nên trách Tiểu Ny, mà nên trách cháu.
- A! Em quên bẵng mất.
Chân Ny dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, vội giãy ra khỏi lòng Lục Vi Dân, hơi ngượng ngùng nói:
- Các bạn học của em vẫn ở bên kia. Lại đây, Đại Dân, em giới thiệu với anh một chút.
Thật ra Lục Vi Dân đã sớm chú ý tới đoàn người trở về cùng Chân Ny. Trong đó có ba nam hai nữ, cách ăn mặc đều rất thời thượng, phong thái cũng khá sành điệu.
Chẳng qua là khi Chân Ny lao vào ôm mình, mấy nam thanh niên đều đứng ở xa tận bên kia trên mặt đều có chút khinh thường và không thật tự nhiên, còn hai cô gái kia cũng có chút coi thường. Chỉ có điều những sắc thái đó chợt lướt qua nhưng lại đều lọt vào mắt Lục Vi Dân không sót chút nào.
Chân Ny nắm tay Lục Vi Dân bước về phía kia, Lục Vi Dân cũng mỉm cười rất tự nhiên, độ lượng mà đi theo Chân Ny. Nhưng Chân Kính Tài thấy Lục Vi Dân rất bình tĩnh, dường như không thật để ý điểm này, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, quay lưng bước vào nhà.
- Đại Dân, bọn họ đều là của bạn ở đại học của em. Đây là Doãn Hồng, Đào Sảnh Doanh, đều là bạn học thân nhất với em. Hai bạn này là Hoàng Tiềm, Triệu Vân Lâm, cũng là bạn cùng lớp với em. Đây là anh của Sảnh Doanh, Đào Trạch Phong.
Chân Ny giới thiệu từng người với Lục Vi Dân.
- Doãn Hồng, Sảnh Doanh, đây là bạn trai mình - Lục Vi Dân.
Cô gái tên Đào Sảnh Doanh còn cao hơn Chân Ny một cái đầu, vóc dáng cũng dễ coi, chỉ có điều gò má hơi cao một chút, nhưng trông rất cá tính. Còn Doãn Hồng lại là một cô gái có gương mặt tròn vô cùng đáng yêu. Có điều hai cô gái tuy rằng trên mặt cũng mang nét cười, nhưng Lục Vi Dân lại có thể cảm nhận được sâu trong họ là một thái độ kiêu căng và lạnh nhạt không nói ra.
Con vật thì sống thành đàn, con người thì sống theo hội. Khi ở đại học tuy rằng chưa hẳn đã rõ rệt như vậy nhưng ở trường đại học mang tính địa phương giống như Học viện Thương mại Xương Giang này, hoàn cảnh gia đình thường thì không giấu nổi người khác. Chân Ny là con gái Phó giám đốc nhà máy 195. Phó giám đốc nhà máy 195 ở thành phố Xương Châu cũng coi như là một nhân vật kha khá, cho nên những bạn học có thể chơi khá thân với Chân Ny hiển nhiên cũng là tự nhận mình có chút thân phận.
Đám người đó rõ ràng là do Đào Trạch Phong dẫn đầu, Lục Vi Dân có thể cảm nhận được sự khinh thường của bọn họ đối với mình và sự bất đồng với Chân Ny. Tuy nhiên hắn cũng không hề để ý.
Trông mặt mà bắt hình dong, hoặc là nói dựa vào những hiểu biết về nghề nghiệp, gia thế mà mình biết để đánh giá một người đã trở thành một thói quen. Lục Vi Dân biết rằng e rằng quan hệ tình cảm giữa mình và Chân Ny đã bị bạn học phản đối và coi thường, chắc cũng không ít lần nói mình và cô không thích hợp, khuyên cô nên chia tay. Những người này có sức ảnh hưởng rất lớn với Chân Ny.
Ít nhất trong ấn tượng từ kiếp trước khi mình và Chân Ny tìm hiểu nhau, Chân Ny chưa bao giờ để mình và những bạn đại học thân thiết này của cô gặp mặt. Có lẽ là những người bạn này của cô thấy mình chướng mắt, có lẽ là Chân Ny không muốn để những cuộc gặp đó trở nên gượng gạo. Tóm lại trong kiếp trước hắn hoàn toàn không biết gì về những người bạn này của Chân Ny, hôm nay cũng được tính là lần đầu tiên gặp mặt.
- Chào mọi người, tôi là Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân giơ tay rất thoải mái về phía người thanh niên cao gầy. Đào Trạch Phong, cái tên này nghe hình như khá quen, nhưng Lục Vi Dân nhất thời có chút nhớ không ra. Mình dường như không có khả năng từng qua lại gì với đối phương, vì sao lại có cảm giác dường như đã nghe cái tên này rồi.
- Đào Trạch Phong, làm việc ở Ngân hàng Trung Quốc tỉnh.
Người thanh niên cao gầy gật đầu nhè nhẹ, chỉ bắt rất nhẹ bàn tay Lục Vi Dân rồi buông tay rất nhanh.
Lục Vi Dân có chút buồn cười, người kia dường như quả làm ra vẻ, rất có vẻ bề trên nhìn xuống mình. Cũng không biết y lấy cái thứ cảm giác mình xuất chúng hơn người đó đến như vậy ở đâu ra. Hắn đã nhớ ra người này, trong kiếp trước mình còn qua lại với người này hai lần.
Khi đó mình đã là Phó chủ tịch thường trực quận, bởi vì ở quận phải xây dựng môi trường tài chính mà đã liên hệ với người là Phó giám đốc Ngân hàng Trung Quốc ở Xương Châu Đào Trạch Phong này. Nhưng sau này người này hình như được điều đến Côn Hồ đảm nhiệm Giám đốc ngân hàng Trung Quốc ở Côn Hồ, sau đó liền không liên hệ với người này nữa.
Lục Vi Dân lại bắt tay làm quen với hai người bạn học nam khác của Chân Ny. Còn hai cô bạn học nữ, Lục Vi Dân chỉ mỉm cười gật đầu nhẹ, tỏ ý làm quen.
Về cơ bản cuộc gặp mặt lần đầu tiên cũng nên kết thúc, mỗi người đều nói từ biệt rồi về nhà, ai cũng sẽ không ngại ai. Tuy nhiên Đào Trạch Phong dường như luôn có ý không muốn buông tha, nhìn Chân Ny quyến rũ yêu kiều một cái, lại nhìn Lục Vi Dân trong trang phục rất bình thường, trong ánh mắt kia luôn có một thứ tiếc nuối trộn lẫn thương hại không nói thành lời.
Lục Vi Dân chợt nhớ tới một câu thường dùng để trêu đùa trên mạng trong kiếp trước là “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. Chỉ e người đứng trước mặt này trong lòng cũng đang nghĩ như vậy, nghĩ không ra mình dựa vào cái gì có thể giành được trái tim người đẹp. Hơn nữa người đẹp này có điều kiện tốt như vậy, quả thực hoàn toàn không xứng bị cắm vào “bãi phân trâu” trước mặt này.
- Xem ra cậu Đào hình như có chuyện muốn nói với tôi?
Vẻ mặt như cười như không của Lục Vi Dân trong mắt Đào Trạch Phong lại càng đáng ghét. Hắn dường như thật sự không biết thân phận của mình, thực sự nghĩ rằng ỷ vào chút thiện cảm của cha Chân Ny và chút tình nghĩa thanh mai trúc mã là có thể chắc chắn?
- Có sao không? Chân Ny là cô em nhỏ trong hội chúng tôi. Chúng tôi rất quan tâm tới cô ấy, cho nên có một số chuyện cũng muốn tìm hiểu một chút.
Dường như cảm thấy anh mình hơi khó xử, Đào Sảnh Doanh lạnh lùng nói chen vào.
- Ồ? Tìm hiểu? Chẳng lẽ Chân Ny chưa từng nói về tôi?
Lục Vi Dân càng cảm thấy thú vị, xem ra Đào Trạch Phong này dường như rất có cảm tình với Chân Ny. Mà cô em này của y hình như cũng một lòng muốn làm mối cho y, muốn biến mối quan hệ với Chân Ny thành chị em dâu.
- Chính vì Chân Ny đã nói với chúng tôi về anh, chúng tôi mới cảm thấy cần thiết phải hỏi rõ ràng.
Đào Sảnh Doanh nhìn thẳng vào con người mà trong lời nói có chút hương vị bất cần đời này, không có chút thiện cảm nào.
Chân Ny sao có thể thích một người như thế này? Không biết hắn có điểm nào tốt? Đại học Lĩnh Nam tuy rằng cũng khá, nhưng thế thì có là gì?
Hiện nay hắn được phân tới Nam Đàm – nơi thâm sơn cùng cốc nghèo khổ mà nhiều người đến cái tên cũng chưa bao giờ nghe đến, có thể điều trở về hay không cũng là điều không chắc. Tuy nói Chân Ny khẳng định có thể điều về nhà máy195, thế cũng là dựa vào quan hệ của nhà Chân Ny.
Chân Ny thường xuyên nói với các bạn học của mình là bạn trai cô rất tài năng, có bản lĩnh, mấy chị em đều dè bỉu, nếu hắn có tài năng, có bản lĩnh thì sẽ không phải dựa vào nhà họ Chân để quay về nhà máy 195. Hơn nữa bây giờ hắn cũng chưa được điều về, có thể thấy được đến cha của Chân Ny bây giờ chắc cũng chưa hạ quyết tâm.
Vì để giữ thể diện thay cho người này, Chân Ny còn biện bạch nói là anh chàng của mình nói là bây giờ không muốn trở về. Thật sự là buồn cười, có thể như vậy sao? Cơ hội trở về Xương Châu thì không muốn, lại thích ở cái xó xỉnh Nam Đàm đó, nói ra có ai tin được không? Những năm này mà muốn điều về Xương Châu rất khó khăn, điều này người trong cả tỉnh Xương Giang ai cũng biết.
Lục Vi Dân còn chưa kịp nói, Chân Ny cũng đã có chút không hài lòng mà trừng mắt:
- Sảnh Doanh, chị làm gì vậy?
- Không có gì, bọn chị chính là muốn hỏi một chút về hắn thôi, ngoài ra thì hỏi khi nào thì hắn được điều trở lại Xương Châu, những điều này thì có gì?
Đào Sảnh Doanh đảo mắt, lập tức cười đáp lại nói:
- Chẳng phải em cũng mong hắn được điều trở về sao, bọn chị chỉ khuyên hắn một chút thôi.
- Vậy được, mọi người cứ ở đây nói chuyện.
Chân Ny cũng rất không hài lòng với thái độ cứ lần lữa không muốn điều trở về của Lục Vi Dân. Nhưng cha cô rất tôn trọng ý kiến của Lục Vi Dân, nhất quyết muốn để Lục Vi Dân tự quyết định, còn nói Lục Vi Dân có suy xét của chính hắn. Ở lại Nam Đàm chưa chắc đã kém phát triển hơn so với ở nhà máy 195.
Điều này làm cho Chân Ny cảm thấy có phải cha mình đang cố ý đánh lừa cảm giác của mình hay không.
Mấy người bạn thân thiết này của mình luôn có phần khinh thường bạn trai mình, luôn cảm thấy Đại Dân tìm hiểu mình là có ý đồ, mình đã nhiều lần giải thích mà bọn họ không tin. Nhất là sau khi biết được Đại Dân bị phân đến Nam Đàm, liền càng cảm thấy mình và Đại Dân tuyệt đối không xứng đôi. Bọn họ muốn mình sớm hạ quyết tâm chia tay với Đại Dân, làm cho Chân Ny cũng rất không vui.
Nhưng Chân Ny cũng biết mấy người bạn thân nhất thời đại học này của mình cũng là mong điều tốt cho mình, cũng không có ý gì xấu, cho dù là Đào Sảnh Doanh có chút ý khác, muốn “quảng cáo” anh trai cô ta cho mình. Đó cũng là do cô ấy thấy điều kiện của anh cô tốt hơn Lục Vi Dân rất nhiều.
Nhà Đào Sảnh Doanh là Sở Tài chính tỉnh, cha cô là Phó giám đốc sở Tài chính, mẹ cô làm Trưởng phòng Nhân sự ở Cục thuế tỉnh, điều kiện gia đình vô cùng tốt. Anh cô là Đào Trạch Phong, là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học viện Tài chính trung ương, từ khi còn trong trường đã là Đảng viên dự bị. Anh ta được phân trở về tỉnh chỉ mới bốn năm, lúc này cũng đã chính thức đến Ngân hàng Trung Quốc chi nhánh tỉnh tạm thời rèn luyện. Nghe nói anh ta cũng được xem là một ngôi sao mới đang lên trong ngành ngân hàng, có thể nói là tiền đồ vô cùng rộng mở.
Ở trường Sảnh Doanh cũng có quan hệ thân thiết nhất với mình, vẫn rất muốn làm em chồng mình. Ý định này của cô ở ký túc ai cũng biết, chẳng qua lúc ban đầu bởi vì lý do tuổi tác của mình nên không nói chuyện yêu đương. Sau này mình lại thành đôi với Đại Dân, điều này làm cho Sảnh Doanh rất không vui, cũng giận mình một thời gian dài.
Sau khi tốt nghiệp biết Đại Dân bị phân đến Nam Đàm, cô ấy lại nuôi ý định cũ. Cô ta luôn nói trước mặt mình là mình và Đại Dân không môn đăng hộ đối, giờ lại cách xa nhau vài trăm dặm, một ở Xương Châu, một ở nơi xa xôi hẻo lánh, căn bản không có khả năng thành đôi. Nói thà đau ngắn còn hơn đau dài, phải quyết định sớm, điều này làm cho Chân Ny cũng là không biết nên khóc hay cười.
Hôm nay Doãn Hồng và Sảnh Doanh mời mình cùng tới sàn nhảy Gia Lạc, cũng không nói trước là có Đào Trạch Phong, chỉ nói là đi cùng mấy bạn học cũ. Cô cũng không để ý, không ngờ Đào Trạch Phong cũng đi, nếu sớm biết thì Chân Ny đã không đi.
Lúc này thấy nhóm bạn thân của mình nói chuyện với Lục Vi Dân, trong lòng Chân Ny cũng lo lắng, sợ mấy chị em thân thiết của mình sẽ nói một vài lời không dễ nghe. Bạn trai mình tuy rất độ lượng với mình, nhưng cũng chỉ đối với mình, chưa chắc sẽ nể nang gì mấy cô bạn thân mồm mép ghê gớm của mình. Nếu thật sự bọn họ căng thẳng với nhau, cô đứng giữa cũng rất khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.