Chương 269: Làm sâu sắc thêm
Thụy Căn
31/08/2013
Tôn Chấn lặng lẽ gật đầu, rõ ràng là tán đồng quan điểm của Lục Vi Dân, nhưng lại như đang tìm kiếm một vài thứ gì đó nhiều một chút, sâu thêm một chút.
- Vi Dân, quan điểm của cậu rất mới lạ, hoặc có thể nói là có chút cấp tiến trong mắt một số người, nhưng tôi cho rằng đây phù hợp với thế cục phát triển của đất nước ta. Tuy rằng sau mười năm cải cách mở cửa vừa qua, thực lực tổng hợp của đất nước và mức sống của người dân chúng ta đều có sự tăng vọt, nhưng do đại nạn cải cách văn hoá làm trì hoãn, khoảng cách giữa chúng ta và các nước phát triển tư bản chủ nghĩa khác đều không thể được kéo ngắn lại, mà đang xa hơn. Điều này khiến cho chúng ta không thể không suy nghĩ làm sao mới có thể đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế của đất nước chúng ta. Chính là giống như cậu nói, điều này còn quan trọng hơn với khu vực xa xôi nghèo đói, lại mới thành lập như Phong Châu chúng ta.
- Thoát nghèo phát triển là một quốc sách mang tính tổng hợp của đất nước chúng ta, giải quyết vấn đề nghèo đói ở một khu vực, giúp đỡ một tốp người dân thoát nghèo làm giàu. Nó không chỉ đơn giản là tăng cường thực lực kinh tế địa phương, mà là thực hiện lời hứa của Đảng chúng ta với nhân dân, khiến cho bọn họ đi theo Đảng, có cuộc sống tốt đẹp hơn, đi con đường cùng hưởng sung túc, từ điểm nhỏ đến cục diện, công lao ở ngàn thu, ý nghĩa trọng đại.
Tôn Chấn đang trên đà hưng phấn, ngữ khí trở lên càng mạnh mẽ.
- Từ trung ương đến địa phương đều luôn tìm quan hệ biện chứng nhân quả giữa phát triển và thoát nghèo, làm thế nào để cho hai cái đó hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau, đây cũng là vấn đề mà Địa ủy Phong Châu chúng ta cần nghiên cứu kỹ. Việc nghiên cứu mà phòng Tổng hợp các cậu đang làm tôi cũng xem qua một phần, cảm thấy rất có ý gợi mở, trong việc tìm kiếm đề tài tìm hiểu trọng tâm công tác Địa ủy năm nay, Phòng Nghiên cứu Chính sách còn không bằng phòng Tổng hợp các cậu.
Lục Vi Dân nhíu mày không để ai biết, Tôn Chấn trong lúc hưng phấn cũng không chú ý đến sự thay đổi trong thần sắc của Lục Vi Dân.
Sau khi hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của Địa ủy kết thúc, Lục Vi Dân vẫn đang suy nghĩ về công việc của phòng Tổng hợp, ngoài sắp xếp, tổ chức hội nghị mang tính thường nhật ra, làm sao để tìm kiếm đề tài nghiên cứu, cũng là một vấn đề nan giải khiến người ta phải suy nghĩ.
Công việc này ở phòng Tổng hợp của Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy có chút chồng chéo, sau khi Hạ Lực Hành cho Lục Vi Dân gợi ý, Lục Vi Dân cũng ngầm để lộ ý này cho Phan Tiểu Phương, nhưng Phan Tiểu Phương lại không tiếp nhận quan điểm của Hạ Lực Hành.
Nói như Phan Tiểu Phương, anh ta thà rằng rút người từ một nơi khác đến cho phòng Tổng hợp để làm tốt công việc này, cũng không muốn cùng phòng Nghiên cứu Chính sách làm nghiên cứu gì hết. Theo anh ta, hễ hợp tác, ai là chủ, ai là thứ, liền rất khó nói rõ. Văn phòng Địa ủy không muốn lợi dụng phòng Nghiên cứu Chính sách, phòng Nghiên cứu Chính sách cũng không muốn được thơm lây từ văn phòng Địa ủy, ai làm việc người nấy, so sánh thành quả của từng bên làm được, đúng sai đã có công luận.
Phan Tiểu Phương thậm chí còn tỏ ý riêng với Lục Vi Dân, yêu cầu Lục Vi Dân suy nghĩ kỹ càng bước tiếp theo của phòng Tổng hợp về công việc mà Địa uỷ đã triển khai, tích cực triển khai nghiên cứu, phân tích tổng hợp, đưa ra thành quả cho ra hồn, rõ ràng có chút cạnh tranh giữa Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách.
- Phó bí thư Tôn, công việc của phòng Nghiên cứu Chính sách và Văn phòng Địa ủy chúng ta vẫn có chút khác biệt, bọn họ càng mang tính dự đoán trước một chút, mà chúng ta lại yêu cầu thực hiện ở hiện thực.
Lục Vi Dân ung dung giải thích, hắn không muốn vì vấn đề này mà gây mâu thuẫn với Cao Sơ, cũng không muốn làm khẩu súng cho Phan Tiểu Phương chĩa vào Trần Cao Sơ.
- Cũng chính vì nguyên nhân này, phòng Nghiên cứu Chính sách càng nên lựa chọn đúng phương hướng, trọng điểm của công tác Địa uỷ sớm đã chỉ ra. Làm thế nào để kết hợp với phương hướng công tác của Địa ủy để lựa chọn đúng để tài nghiên cứu, đây chính là một khối đá thử vàng năng lực phân tích vĩ mô của phòng Nghiên cứu Chính sách. Cao Sơ cũng đảm nhiệm vai trò Phó chánh văn phòng Địa ủy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả cái khứu giác, tầm nhìn này cũng không có.
Lời nói của Tôn Chấn không hề khách khí, khiến cho Lục Vi Dân càng thầm khổ tâm, nếu như để cho Cao Sơ nghe thấy những lời này, không cẩn thận sẽ nghi ngờ có phải mình có tác động gì trong đó hay không nữa.
- Các cậu chọn đề tài nghiên cứu là làm thế nào để thu hút nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến Phong Châu là rất tốt, vừa phù hợp với một trong những công việc trọng điểm của Phong Châu chúng ta hiện giờ, lại suy nghĩ làm sao để kết hợp được với xây dựng quy hoạch thành phố Phong Châu chúng ta, thực hiện ưu thế hỗ trợ lẫn nhau để cùng vươn lên. Phó bí thư Chu Sơn nói với tôi, bài viết của các cậu cung cấp không ít sáng kiến mới cho công việc của ông ấy, ông ấy rất vừa lòng, phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy thì sao?
Đề tài này là do Lục Vi Dân xác định và phác thảo ra đề cương nghiên cứu, do Trương Kiến Xuân và Hoàng Cẩm An phụ trách tiếp tục triển khai công tác cụ thể, cuối cùng mới hoàn thành, Lục Vi Dân kiểm định lần cuối, cảm thấy rất vừa lòng. Trương Kiến Xuân và Hoàng Cẩm An cũng coi như đã nắm bắt được yêu cầu và ý đồ của mình, bài viết đã phân tích sâu sắc, luận cứ tỉ mỉ xác thực, đặc biệt là trong phần đề nghị đưa được ra những ý kiến, quan điểm, thấy rất hợp khẩu vị của Vương Chu Sơn.
- Phó bí thư Tôn, tôi thấy ngài xem xét vấn đề quá phiến diện, phòng Nghiên cứu Chính sách chọn đề tài là có suy tính của bọn họ, vẫn khác so với Văn phòng Địa ủy chúng ta…
Lục Vi Dân buộc phải miễn cưỡng giải thích.
Hắn không muốn bởi vì sau khi bản thân chuyển về phòng Tổng hợp làm việc thì khiến cho giữa Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách hình thành sự đối lập quá rõ rệt, đưa bản thân sang phía đối lập với Cao Sơ, vốn dĩ quan hệ của hắn ta và Cao Sơ hiện giờ có chút tế nhị - thay đổi. Đặc biệt là sau khi Cao Sơ chú ý đến mình và Phan Tiểu Phương khoảng thời gian này ngày càng thân nhau, thêm nữa Phan Tiểu Phương lại tiến cử mình đến Văn phòng Địa ủy đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp, rất khó nói là trong lòng Cao Sơ có thể có suy nghĩ gì hay không.
- Được rồi, cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì, có phải là sợ Cao Sơ có ý kiến gì với cậu? Tuổi còn trẻ mà đã suy xét nhiều thế, dồn nhiều tâm tư vào công việc, đừng có cả ngày mà suy nghĩ những điều đó.
Tôn Chấn như cười như không mà liếc Lục Vi Dân, tiếp tục leo theo con đường quanh co của sườn núi.
- NếuCao Sơ ngay cả chút khoan dung, tấm lòng này mà cũng không có, vậy tôi phải nói cái chức Phó ban thư ký của anh ta cũng xem như sắp chấm dứt rồi. Cậu cũng đừng xem Cao Sơ nhỏ mọn như thế.
- Ha ha, Phó bí thư Tôn, tôi biết rồi.
Lục Vi Dân hơi nghiêng đầu, cười trả lời, đi ngay sau lưng Tôn Chấn.
Leo lên đỉnh núi Sơn Trà, quan sát hết phía tây khu vực thành phố Phong Châu, Tôn Chân chống tay nhìn ra bốn phía. Khung cảnh thành phố Phong châu gần như không có ô nhiễm vì công nghiệp có tầm nhìn tương đối tốt, hai dòng Đông Phong và Phong Giang uốn lượn bên hồ Ngọc Đới, xa xa men theo vùng rìa thành phố Phong Châu, núi Sơn Trà đứng sừng sững ở phía đông, mà Kỵ Long Lĩnh đối lập lại ở phía tây xa xa.
Cả khu vực thành phố Phong Châu vừa vặn được bốn dòng sông, hai ngọn núi và hai hồ phân cắt thành những mảnh nhỏ. Núi Sơn Trà và Kỵ Long Lĩnh thì giống như hai núm nhũ hoa trước ngực của hai thiếu nữ đôi bên tương xứng, mà hồ Điêu Thuyền và hồ Ngọc Đới thì như rốn ngọc và đường nét nào đó của người con gái, được khảm vào mảnh đất này. Thêm vào đó bốn dòng sông lớn như ngấn bụng người con gái, yểu điệu mà lướt qua vùng đất này, khiến cho mảnh đất Phong Châu này càng thêm mẫu mỡ, phì nhiêu.
Tháng ba hoa cải vàng.
Màu xanh bóng của lúa mạch non và màu vàng của hoa cải như điểm xuyết đêm vào bức tranh thổ cẩm trăm màu, phóng mắt nhìn ra xa, khiến cho trong lòng người có một cảm giác dễ chịu không nói thành lời. Phong Châu sở dĩ có cái tên như vậy chắc cũng là một khu vực bằng phẳng mà sông ngòi dày đặc giống như cả vùng Xương Nam, điều kiện tự nhiên để phát triển nông nghiệp tương đối thích hợp, lại thêm sự ảnh hưởng của sông ngòi với giao thông, đối với thể chế xã hội cổ đại mà nói, chỗ này chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thành phố tốt nhất.
- Vi Dân, cậu xem, một mảnh đất tốt như vậy, vì sao lại trở thành khu vực nghèo nhất cả tỉnh Xương Giang chúng ta?
Tôn Chấn nhìn thật lâu xuống dưới chân núi, mới hỏi một câu xa xôi.
Lục Vi Dân cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời, không phải dăm ba lời mà có thể nói rõ ràng. Nhưng Tôn Chấn đã hỏi, nếu như mình trả lời bừa vài câu, chỉ sợ khiến cho Tôn Chấn không vừa lòng, cho nên hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phó bí thư Tôn, câu hỏi này quá rộng, không dễ trả lời. Có điều tôi nghĩ ít nhất cũng có hai nguyên nhân.
- Ừ, nói tôi nghe xem.
- Thứ nhất, xã hội hiện nay đã bước từ xã hội nông nghiệp vào xã hội công nghiệp. Hệ thống nông nghiệp truyền thống chỉ có thể duy trì vấn đề cơ bản là ăn no mặc ấm, mà muốn con nguời thực sự bước vào xã hội hiện nay, một mặt cần phải đẩy nhanh tiến trình đô thị hoá, một mặt càng phải đẩy mạnh tiến độ công nghiệp hoá. Mà điều trước là bảo đảm, điều sau là cơ sở, mà hai điều này lại là nhược điểm lớn nhất của Phong Châu chúng ta.
- Ừ, cũng có lý, gần giống với quan điểm kinh tế học hiện đại chủ yếu hiện nay.
- Thứ hai, đây vẫn còn một vấn đề so sánh ngang và dọc. Nếu như so sánh cuộc sống của chúng ta hiện giờ với những năm năm mươi, sáu mươi, chắc chắn thay đổi rất nhiều. Nhưng mà nếu như so sánh với khu vực kinh tế phát triển ở duyên hải, so sánh với khu vực kinh tế phát triển của nước ngoài, chúng ta đương nhiên sẽ thấy chênh lệnh càng ngày càng lớn. Bởi vì khu vực kinh tế mở cửa vùng duyên hải phát triển rất nhanh, so sánh với khu vực giàu có trong tỉnh chúng ta, khoảng cách cũng là rất lớn. Giống như khi đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, bọn họ phát triển rất nhanh, chúng ta phát triển chậm, tự nhiên sẽ cảm thấy chúng ta tại sao ngày càng nghèo đi, đây cũng là một khái niệm đối lập.
- Cậu thật biết giải thích đấy.
Tôn Chấn không tỏ ý kiến gì với lí do này của Lục Vi dân.
- Nhưng hiện thực bày ra trước mắt chúng ta chính là Phong Châu ngày càng lạc hậu, ngày càng nghèo khó, so với các khu vực khác của tỉnh thì chúng ta chênh lệch quá lớn. Khát vọng được sống cuộc sống tốt đẹp hơn của người dân ngày càng mãnh liệt, chúng ta có trách nhiệm phải thay đổi cục diện này.
Lục Vi Dân yên lặng gật đầu.
Hắn biết tâm tư của Tôn Chấn. Tôn Chấn vẫn không thật vừa lòng với cục diện hiện nay, ông ta cũng từng đề nghị với Hạ Lực Hành. Muốn thay đổi cục diện trước mắt, chỉ dựa vào những người ở Ủy ban nhân dân Địa khu là không đủ, phải có sự ra tay của bộ máy các huyện, nhấn mạnh câu “không thay đổi tư tưởng thì thay đổi bộ máy”. Hạ Lực Hành tương đối tán đồng quan điểm này, nhưng mà thực thi cụ thể thế nào, Hạ Lực Hành lại không muốn hành động một cách đao to búa lớn và mạnh mẽ như Tôn Chấn.
Điều này cơ bản là đứng ở góc độ không giống nhau thì góc độ suy nghĩ cũng không giống nhau.
- Phó bí thư Tôn, muốn thay đổi cục diện hiện nay không phải là việc một sớm một chiều.
Lục Vi Dân vừa nói ra câu này thì bị Tôn Chấn ngắt lời.
- Chỉ riêng câu “một sớm một chiều” chính là nhắm vào thái độ của không ít đồng chí của chúng ta hiện giờ. Anh càng cảm thấy thời gian dài, dục tốc thì bất đạt, vậy thì càng có cơ hội buông lỏng bản thân, quan điểm của tôi là, chiến lược cậu phải có khí thế mạnh mẽ, chiến thuật thì phải từ từ từng bước, chỉ có như vậy, mới có thể đi cùng được với thế cục, mới có thể không thụt lùi, mới có thể vươn lên.
- Vi Dân, quan điểm của cậu rất mới lạ, hoặc có thể nói là có chút cấp tiến trong mắt một số người, nhưng tôi cho rằng đây phù hợp với thế cục phát triển của đất nước ta. Tuy rằng sau mười năm cải cách mở cửa vừa qua, thực lực tổng hợp của đất nước và mức sống của người dân chúng ta đều có sự tăng vọt, nhưng do đại nạn cải cách văn hoá làm trì hoãn, khoảng cách giữa chúng ta và các nước phát triển tư bản chủ nghĩa khác đều không thể được kéo ngắn lại, mà đang xa hơn. Điều này khiến cho chúng ta không thể không suy nghĩ làm sao mới có thể đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế của đất nước chúng ta. Chính là giống như cậu nói, điều này còn quan trọng hơn với khu vực xa xôi nghèo đói, lại mới thành lập như Phong Châu chúng ta.
- Thoát nghèo phát triển là một quốc sách mang tính tổng hợp của đất nước chúng ta, giải quyết vấn đề nghèo đói ở một khu vực, giúp đỡ một tốp người dân thoát nghèo làm giàu. Nó không chỉ đơn giản là tăng cường thực lực kinh tế địa phương, mà là thực hiện lời hứa của Đảng chúng ta với nhân dân, khiến cho bọn họ đi theo Đảng, có cuộc sống tốt đẹp hơn, đi con đường cùng hưởng sung túc, từ điểm nhỏ đến cục diện, công lao ở ngàn thu, ý nghĩa trọng đại.
Tôn Chấn đang trên đà hưng phấn, ngữ khí trở lên càng mạnh mẽ.
- Từ trung ương đến địa phương đều luôn tìm quan hệ biện chứng nhân quả giữa phát triển và thoát nghèo, làm thế nào để cho hai cái đó hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau, đây cũng là vấn đề mà Địa ủy Phong Châu chúng ta cần nghiên cứu kỹ. Việc nghiên cứu mà phòng Tổng hợp các cậu đang làm tôi cũng xem qua một phần, cảm thấy rất có ý gợi mở, trong việc tìm kiếm đề tài tìm hiểu trọng tâm công tác Địa ủy năm nay, Phòng Nghiên cứu Chính sách còn không bằng phòng Tổng hợp các cậu.
Lục Vi Dân nhíu mày không để ai biết, Tôn Chấn trong lúc hưng phấn cũng không chú ý đến sự thay đổi trong thần sắc của Lục Vi Dân.
Sau khi hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của Địa ủy kết thúc, Lục Vi Dân vẫn đang suy nghĩ về công việc của phòng Tổng hợp, ngoài sắp xếp, tổ chức hội nghị mang tính thường nhật ra, làm sao để tìm kiếm đề tài nghiên cứu, cũng là một vấn đề nan giải khiến người ta phải suy nghĩ.
Công việc này ở phòng Tổng hợp của Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy có chút chồng chéo, sau khi Hạ Lực Hành cho Lục Vi Dân gợi ý, Lục Vi Dân cũng ngầm để lộ ý này cho Phan Tiểu Phương, nhưng Phan Tiểu Phương lại không tiếp nhận quan điểm của Hạ Lực Hành.
Nói như Phan Tiểu Phương, anh ta thà rằng rút người từ một nơi khác đến cho phòng Tổng hợp để làm tốt công việc này, cũng không muốn cùng phòng Nghiên cứu Chính sách làm nghiên cứu gì hết. Theo anh ta, hễ hợp tác, ai là chủ, ai là thứ, liền rất khó nói rõ. Văn phòng Địa ủy không muốn lợi dụng phòng Nghiên cứu Chính sách, phòng Nghiên cứu Chính sách cũng không muốn được thơm lây từ văn phòng Địa ủy, ai làm việc người nấy, so sánh thành quả của từng bên làm được, đúng sai đã có công luận.
Phan Tiểu Phương thậm chí còn tỏ ý riêng với Lục Vi Dân, yêu cầu Lục Vi Dân suy nghĩ kỹ càng bước tiếp theo của phòng Tổng hợp về công việc mà Địa uỷ đã triển khai, tích cực triển khai nghiên cứu, phân tích tổng hợp, đưa ra thành quả cho ra hồn, rõ ràng có chút cạnh tranh giữa Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách.
- Phó bí thư Tôn, công việc của phòng Nghiên cứu Chính sách và Văn phòng Địa ủy chúng ta vẫn có chút khác biệt, bọn họ càng mang tính dự đoán trước một chút, mà chúng ta lại yêu cầu thực hiện ở hiện thực.
Lục Vi Dân ung dung giải thích, hắn không muốn vì vấn đề này mà gây mâu thuẫn với Cao Sơ, cũng không muốn làm khẩu súng cho Phan Tiểu Phương chĩa vào Trần Cao Sơ.
- Cũng chính vì nguyên nhân này, phòng Nghiên cứu Chính sách càng nên lựa chọn đúng phương hướng, trọng điểm của công tác Địa uỷ sớm đã chỉ ra. Làm thế nào để kết hợp với phương hướng công tác của Địa ủy để lựa chọn đúng để tài nghiên cứu, đây chính là một khối đá thử vàng năng lực phân tích vĩ mô của phòng Nghiên cứu Chính sách. Cao Sơ cũng đảm nhiệm vai trò Phó chánh văn phòng Địa ủy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả cái khứu giác, tầm nhìn này cũng không có.
Lời nói của Tôn Chấn không hề khách khí, khiến cho Lục Vi Dân càng thầm khổ tâm, nếu như để cho Cao Sơ nghe thấy những lời này, không cẩn thận sẽ nghi ngờ có phải mình có tác động gì trong đó hay không nữa.
- Các cậu chọn đề tài nghiên cứu là làm thế nào để thu hút nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến Phong Châu là rất tốt, vừa phù hợp với một trong những công việc trọng điểm của Phong Châu chúng ta hiện giờ, lại suy nghĩ làm sao để kết hợp được với xây dựng quy hoạch thành phố Phong Châu chúng ta, thực hiện ưu thế hỗ trợ lẫn nhau để cùng vươn lên. Phó bí thư Chu Sơn nói với tôi, bài viết của các cậu cung cấp không ít sáng kiến mới cho công việc của ông ấy, ông ấy rất vừa lòng, phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy thì sao?
Đề tài này là do Lục Vi Dân xác định và phác thảo ra đề cương nghiên cứu, do Trương Kiến Xuân và Hoàng Cẩm An phụ trách tiếp tục triển khai công tác cụ thể, cuối cùng mới hoàn thành, Lục Vi Dân kiểm định lần cuối, cảm thấy rất vừa lòng. Trương Kiến Xuân và Hoàng Cẩm An cũng coi như đã nắm bắt được yêu cầu và ý đồ của mình, bài viết đã phân tích sâu sắc, luận cứ tỉ mỉ xác thực, đặc biệt là trong phần đề nghị đưa được ra những ý kiến, quan điểm, thấy rất hợp khẩu vị của Vương Chu Sơn.
- Phó bí thư Tôn, tôi thấy ngài xem xét vấn đề quá phiến diện, phòng Nghiên cứu Chính sách chọn đề tài là có suy tính của bọn họ, vẫn khác so với Văn phòng Địa ủy chúng ta…
Lục Vi Dân buộc phải miễn cưỡng giải thích.
Hắn không muốn bởi vì sau khi bản thân chuyển về phòng Tổng hợp làm việc thì khiến cho giữa Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách hình thành sự đối lập quá rõ rệt, đưa bản thân sang phía đối lập với Cao Sơ, vốn dĩ quan hệ của hắn ta và Cao Sơ hiện giờ có chút tế nhị - thay đổi. Đặc biệt là sau khi Cao Sơ chú ý đến mình và Phan Tiểu Phương khoảng thời gian này ngày càng thân nhau, thêm nữa Phan Tiểu Phương lại tiến cử mình đến Văn phòng Địa ủy đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp, rất khó nói là trong lòng Cao Sơ có thể có suy nghĩ gì hay không.
- Được rồi, cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì, có phải là sợ Cao Sơ có ý kiến gì với cậu? Tuổi còn trẻ mà đã suy xét nhiều thế, dồn nhiều tâm tư vào công việc, đừng có cả ngày mà suy nghĩ những điều đó.
Tôn Chấn như cười như không mà liếc Lục Vi Dân, tiếp tục leo theo con đường quanh co của sườn núi.
- NếuCao Sơ ngay cả chút khoan dung, tấm lòng này mà cũng không có, vậy tôi phải nói cái chức Phó ban thư ký của anh ta cũng xem như sắp chấm dứt rồi. Cậu cũng đừng xem Cao Sơ nhỏ mọn như thế.
- Ha ha, Phó bí thư Tôn, tôi biết rồi.
Lục Vi Dân hơi nghiêng đầu, cười trả lời, đi ngay sau lưng Tôn Chấn.
Leo lên đỉnh núi Sơn Trà, quan sát hết phía tây khu vực thành phố Phong Châu, Tôn Chân chống tay nhìn ra bốn phía. Khung cảnh thành phố Phong châu gần như không có ô nhiễm vì công nghiệp có tầm nhìn tương đối tốt, hai dòng Đông Phong và Phong Giang uốn lượn bên hồ Ngọc Đới, xa xa men theo vùng rìa thành phố Phong Châu, núi Sơn Trà đứng sừng sững ở phía đông, mà Kỵ Long Lĩnh đối lập lại ở phía tây xa xa.
Cả khu vực thành phố Phong Châu vừa vặn được bốn dòng sông, hai ngọn núi và hai hồ phân cắt thành những mảnh nhỏ. Núi Sơn Trà và Kỵ Long Lĩnh thì giống như hai núm nhũ hoa trước ngực của hai thiếu nữ đôi bên tương xứng, mà hồ Điêu Thuyền và hồ Ngọc Đới thì như rốn ngọc và đường nét nào đó của người con gái, được khảm vào mảnh đất này. Thêm vào đó bốn dòng sông lớn như ngấn bụng người con gái, yểu điệu mà lướt qua vùng đất này, khiến cho mảnh đất Phong Châu này càng thêm mẫu mỡ, phì nhiêu.
Tháng ba hoa cải vàng.
Màu xanh bóng của lúa mạch non và màu vàng của hoa cải như điểm xuyết đêm vào bức tranh thổ cẩm trăm màu, phóng mắt nhìn ra xa, khiến cho trong lòng người có một cảm giác dễ chịu không nói thành lời. Phong Châu sở dĩ có cái tên như vậy chắc cũng là một khu vực bằng phẳng mà sông ngòi dày đặc giống như cả vùng Xương Nam, điều kiện tự nhiên để phát triển nông nghiệp tương đối thích hợp, lại thêm sự ảnh hưởng của sông ngòi với giao thông, đối với thể chế xã hội cổ đại mà nói, chỗ này chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thành phố tốt nhất.
- Vi Dân, cậu xem, một mảnh đất tốt như vậy, vì sao lại trở thành khu vực nghèo nhất cả tỉnh Xương Giang chúng ta?
Tôn Chấn nhìn thật lâu xuống dưới chân núi, mới hỏi một câu xa xôi.
Lục Vi Dân cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời, không phải dăm ba lời mà có thể nói rõ ràng. Nhưng Tôn Chấn đã hỏi, nếu như mình trả lời bừa vài câu, chỉ sợ khiến cho Tôn Chấn không vừa lòng, cho nên hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phó bí thư Tôn, câu hỏi này quá rộng, không dễ trả lời. Có điều tôi nghĩ ít nhất cũng có hai nguyên nhân.
- Ừ, nói tôi nghe xem.
- Thứ nhất, xã hội hiện nay đã bước từ xã hội nông nghiệp vào xã hội công nghiệp. Hệ thống nông nghiệp truyền thống chỉ có thể duy trì vấn đề cơ bản là ăn no mặc ấm, mà muốn con nguời thực sự bước vào xã hội hiện nay, một mặt cần phải đẩy nhanh tiến trình đô thị hoá, một mặt càng phải đẩy mạnh tiến độ công nghiệp hoá. Mà điều trước là bảo đảm, điều sau là cơ sở, mà hai điều này lại là nhược điểm lớn nhất của Phong Châu chúng ta.
- Ừ, cũng có lý, gần giống với quan điểm kinh tế học hiện đại chủ yếu hiện nay.
- Thứ hai, đây vẫn còn một vấn đề so sánh ngang và dọc. Nếu như so sánh cuộc sống của chúng ta hiện giờ với những năm năm mươi, sáu mươi, chắc chắn thay đổi rất nhiều. Nhưng mà nếu như so sánh với khu vực kinh tế phát triển ở duyên hải, so sánh với khu vực kinh tế phát triển của nước ngoài, chúng ta đương nhiên sẽ thấy chênh lệnh càng ngày càng lớn. Bởi vì khu vực kinh tế mở cửa vùng duyên hải phát triển rất nhanh, so sánh với khu vực giàu có trong tỉnh chúng ta, khoảng cách cũng là rất lớn. Giống như khi đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, bọn họ phát triển rất nhanh, chúng ta phát triển chậm, tự nhiên sẽ cảm thấy chúng ta tại sao ngày càng nghèo đi, đây cũng là một khái niệm đối lập.
- Cậu thật biết giải thích đấy.
Tôn Chấn không tỏ ý kiến gì với lí do này của Lục Vi dân.
- Nhưng hiện thực bày ra trước mắt chúng ta chính là Phong Châu ngày càng lạc hậu, ngày càng nghèo khó, so với các khu vực khác của tỉnh thì chúng ta chênh lệch quá lớn. Khát vọng được sống cuộc sống tốt đẹp hơn của người dân ngày càng mãnh liệt, chúng ta có trách nhiệm phải thay đổi cục diện này.
Lục Vi Dân yên lặng gật đầu.
Hắn biết tâm tư của Tôn Chấn. Tôn Chấn vẫn không thật vừa lòng với cục diện hiện nay, ông ta cũng từng đề nghị với Hạ Lực Hành. Muốn thay đổi cục diện trước mắt, chỉ dựa vào những người ở Ủy ban nhân dân Địa khu là không đủ, phải có sự ra tay của bộ máy các huyện, nhấn mạnh câu “không thay đổi tư tưởng thì thay đổi bộ máy”. Hạ Lực Hành tương đối tán đồng quan điểm này, nhưng mà thực thi cụ thể thế nào, Hạ Lực Hành lại không muốn hành động một cách đao to búa lớn và mạnh mẽ như Tôn Chấn.
Điều này cơ bản là đứng ở góc độ không giống nhau thì góc độ suy nghĩ cũng không giống nhau.
- Phó bí thư Tôn, muốn thay đổi cục diện hiện nay không phải là việc một sớm một chiều.
Lục Vi Dân vừa nói ra câu này thì bị Tôn Chấn ngắt lời.
- Chỉ riêng câu “một sớm một chiều” chính là nhắm vào thái độ của không ít đồng chí của chúng ta hiện giờ. Anh càng cảm thấy thời gian dài, dục tốc thì bất đạt, vậy thì càng có cơ hội buông lỏng bản thân, quan điểm của tôi là, chiến lược cậu phải có khí thế mạnh mẽ, chiến thuật thì phải từ từ từng bước, chỉ có như vậy, mới có thể đi cùng được với thế cục, mới có thể không thụt lùi, mới có thể vươn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.