Chương 257: Liên hệ và nêu gợi ý
Thụy Căn
31/08/2013
Mao Dung vốn dĩ có quan hệ cũng rất tốt với Lục Vi Dân, chỉ có điều khi ở Nam Đàm thời vận lại không được tốt cho lắm. Ân chủ Vương Tự Vinh bị điều đến Hoài Sơn, cô cũng muốn tới Hoài Sơn, nhưng thời cơ ở Hoài Sơn lại chưa chín muồi, vừa may anh rể chuyển nghề trở về phòng Công an địa khu, khiến cô ta cũng yên ắng một thời gian. Cứ đi theo Vương Tự Vinh như thế, dấu ấn cá nhân quá rõ nét, ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển sau này, cho nên cô liền ngoan ngoãn tiếp tục ở lại Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm.
Hôm nay anh rể trở về, nói muốn tụ tập cùng Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản, nhắc đến có thể Lục Vi Dân - thư ký của Bí thư Địa ủy Hạ cũng sẽ quay về tham gia, cô mới để ý đến Lục Vi Dân mà ngày xưa mình vẫn hò hét sai vặt giờ đã là cá vượt Long Môn, trở thành một nhân vật không thể coi thường trên trường chính trị địa khu Phong Châu.
Tuy rằng chỉ là một thư ký, nhưng trở thành thư ký của Bí thư Địa ủy thì không thể coi thường. Điều khiến Mao Dung kinh ngạc nhất chính là anh rể nói với cô Lục Vi Dân không những vô cùng được Hạ Lực Hành và An Đức Kiện tín nhiệm, mà nghe nói Phó bí thư Tôn Chấn cũng khá là quý mến hắn, sau này tiền đồ không thể hạn chế.
Lục Vi Dân có thể lọt được vào pháp nhãn của Hạ Lực Hành cũng không có gì là lạ. Có sự hậu thuẫn của An Đức Kiện, lại thêm vào Lục Vi Dân này vốn dĩ quả thực cũng có chút bản lĩnh, Hạ Lực Hành quý mến, tín nhiệm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Lục Vi Dân lại có thể lọt vào được mắt xanh của Phó bí thư Tôn Chấn thì quả thật cũng có chút lạ lùng. Ngay cả là quan hệ giữa Tôn Chấn và Hạ Lực Hành thân thiết nhưng cũng không thể nói là Phó bí thư lại quý mến thư ký của Bí thư, việc như thế quả thực chưa nghe thấy bao giờ. Lục Vi Dân này có thể làm được điều đó thì quả đúng là một kỳ tích.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tên Lục Vi Dân này cũng đã từng tạo ra kỳ tích ở Nam Đàm, hắn là cán bộ cấp Phó ban trẻ nhất, mà lại là Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế mới nổi đình nổi đám. Chỉ có điều phúc cũng nhanh mà họa cũng sớm, Lục Vi Dân lướt qua như một ngôi sao băng, như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn ở Ban quản lý Khu kinh tế mới, liền bị Tần Hải Cơ và Tào Cương vùi dập. Trong lúc mọi người đều cho rằng Lục Vi Dân e rằng trong nhiệm kỳ của Tần Hải Cơ và Tào Cương sẽ cuốn cờ im trống mà chọn cách ngủ đông, hắn lại vượt khỏi Nam Đàm nhỏ bé… bước vào một không gian rộng lớn hơn.
Suy nghĩ đó chỉ là xẹt qua trong đầu Mao Dung, khiến cô tự dưng cảm thấy xúc động mà thôi. Lúc này cô cũng cần đối diện với hiện thực, người thanh niên trước mặt lại chính là người mà anh rể mình cũng cần phải nhìn thẳng với địa vị tương đương.
Thấy Từ Hiểu Xuân nhường chỗ cho mình vào vị trí trung tâm… Lục Vi Dân liên tục xua tay, tỏ ý tuyệt đối không dám ngồi vào chỗ đó, sau mấy lần chối từ, Lục Vi Dân mới ngồi xuống chỗ giữa Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản. Đây cũng là Từ Hiểu Xuân nói, dù thế nào thì Lục Vi Dân cũng là khách, nếu ngồi ở những vị trí xung quanh thì chính là chủ nhà cũng không hiểu quy tắc.
- Vi Dân… có thể cậu vẫn chưa thật quen với Phó phòng Tạ, người bạn cấp hai của tôi, còn cùng là người ở xã Thạch Phong, cùng nhau lớn lên. Chỉ có điều cậu ấy sống trong quân đội khá tốt, gần đây mới chuyển nghề đến phòng Công an địa khu. Cậu ấy đã đi bao nhiêu năm như vậy, cũng không thật nắm rõ tình hình Phong Châu chúng ta… sau này nếu có cơ hội cậu sẽ đỡ ông Tạ một chút.
Từ Hiểu Xuân cũng biết mình nói những lời này có chút không thật thích hợp, có điều Tạ Trường Sinh nhất định muốn mình thể hiện ý đó, anh ta cũng hết cách… Anh ta đương nhiên biết vị trí hiện giờ của Lục Vi Dân không như xưa, mình nói chuyện cũng phải suy tính một hồi, nhưng anh ta cảm thấy Lục Vi Dân vẫn là một người không quên tình nghĩa xưa, từ thái độ đối với mình cũng có thể nhìn ra điều đó.
- Phó bí thư Từ, ngài xem mình nói kìa, tôi chỉ là một chân thư ký quèn, Phó phòng Tạ bây giờ là lãnh đạo của phòng Công an địa khu chúng ta, phải nâng đỡ tôi mới đúng.
Lục Vi Dân cười nói. Hắn cũng biết những lời nói này của mình có phần quá khiêm tốn, liền chuyển sang đề tài khác.
- Có điều Phó bí thư Từ đã dặn dò, tôi đương nhiên sẽ làm theo. Tôi cũng chỉ là một chân sai vặt, sau này Phó phòng Tạ nếu như cần tôi chạy qua chạy lại truyền tin gì, tôi đương nhiên sẽ cống hiến hết sức lực.
Từ Hiểu Xuân gật đầu hài lòng, có thể khiến Lục Vi Dân nói những lời này thật không dễ dàng. Vị trí thấp mà quyền lực trong tay lớn, vị trí thư ký này vốn dĩ chỉ là phụ thuộc vào phục vụ lãnh đạo, lãnh đạo tín nhiệm anh, mọi người xung quanh đều phải ngưỡng mộ anh, lãnh đạo không tín nhiệm anh, thì anh chẳng là gì.
Nhưng tính quan trọng của vị trí này thì không ai rõ hơn Từ Hiểu Xuân.
Ông Tạ mới quay về, không chút hiểu biết về tình hình nơi đây, trên thực tế ngay cả Từ Hiểu Xuân cũng không thật sự hiểu rõ tình hình nhân sự địa khu.
Với những người đều là cán bộ được điều trực tiếp từ tỉnh xuống như Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn, Phó bí thư Địa ủy Tôn Chấn, còn cả Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Địa ủy Chu Nhạc Dục, còn Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa ủy Nhạc Tùng Bách, Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Lý Tuyền đều là người từ thành phố khác đến, có thể nói toàn bộ bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu hoàn toàn không có nhiều nhân sự từ Lê Dương đến giống như trong dự tính. Trái lại là cán bộ trong bộ máy các bộ và ủy ban trung ương đến từ Lê Dương lại hơi nhiều hơn một chút, nhưng lại không chiếm tỉ lệ quá lớn, mà số người được đề bạt từ các huyện lên lại không ít.
Tình trạng như thế cũng khiến cho không ít cán bộ từ xưa đã làm việc ở Phong Châu lâu năm cũng không thật quen thuộc với lãnh đạo bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu. Tác phong làm việc của bọn họ cũng không ai biết, cần có một khoảng thời gian để làm quen và thích ứng. Đến ngay cả cán bộ lâu năm như Từ Hiểu Xuân cũng không quen thuộc với tình hình Phong Châu này, chứ đừng nói đến những cán bộ từ quân ngũ chuyển ra như Tạ Trường Sinh.
- Ha ha, thư ký Lục quá khách sáo rồi. Tôi trở về từ quân ngũ, không quen với công việc ở địa phương, cũng không có quan hệ qua lại gì với ai ở bộ máy lãnh đạo Phong Châu chúng ta, sau này nếu có việc gì làm không đúng, còn phải nhờ thư ký Lục giải thích. Tạ Trường Sinh tôi không sợ điều gì, chỉ sợ lãnh đạo hiểu lầm và không hiểu, nói thật, Tạ Trường Sinh tôi không quen bất kỳ lãnh đạo nào trong Ủy ban nhân dân Địa khu, ngoài Phó bí thư Chu và Chủ nhiệm Nhạc đã gặp hai lần ra, các vị lãnh đạo khác chắc cũng không để ý gì đến Tạ Trường Sinh này.
Tạ Trường Sinh tỏ ra tương đối thẳng thắn, phong cách nói chuyện rất có phong cách thẳng thắn của quân nhân. Có điều Lục Vi Dân lại biết có thể làm đến chức Chính ủy đoàn trong quân đội đâu có đơn giản như hai chữ thẳng thắn? Gian khó trong bộ đội không ít hơn ở địa phương, nhiều nhất cũng chỉ là lĩnh vực tiếp xúc không giống nhau mà thôi. Một vị cán bộ cấp Ủy ban công tác Đoàn huyện như Tạ Trường Sinh quay về lại có thể được sắp xếp đến chiếc ghế Phó phòng công an địa khu vực thì có thể thấy nó không đơn giản như vẻ bên ngoài.
- Anh Tạ, trước lạ sau quen, Vi Dân là một người thoải mái, sau này hai người đều ở Phong Châu, có thể thường xuyên liên lạc. Vi Dân, Mao Dung mời cậu một chén, chúc cậu ở vị trí công tác mới càng làm càng vừa ý, sau này anh Tạ tôi có việc gì, mong cậu giúp đỡ giải thích nhiều một chút.
Mao Dung nâng chén rượu đứng dậy, chén rượu mắt bò đầy ăm ắp, uống ngay một hơi hết sạch, thần sắc lại không chút thay đổi, khiến Lục Vi Dân được thấy phong thái của một vị nữ kiệt.
- Chị Mao, chị nói như thế khác nào chế giễu tôi, điều tôi phải nói chính là Phó phòng Tạ sẽ không thể có lúc cần tôi tới giải thích, nếu thực sự có, đó phải là vinh hạnh của tôi mới đúng.
Lục Vi Dân cũng một hơi uống cạn.
- Chị Mao sau này cũng phải đến Địa ủy nhiều một chút, người ta thường nói con người càng qua lại nhiều thì càng quen thân mà, chị Mao mà không đến là coi thường tôi đấy. Khi nãy tôi vừa nói với Chủ nhiệm Trương, vẫn là Phó bí thư Từ nhớ tới tôi, biết tôi không dễ dàng, có thời gian gọi tôi đến ăn bữa cơm. Chủ nhiệm Trương cũng nhận lời với tôi khi không có việc thì cùng tôi ăn bữa cơm, nếu không tôi ở Phong Châu này quả thực là quá vô vị.
Nghe được những lời nói này khiến cho Từ Hiểu Xuân cảm thấy vô cùng dễ chịu, cũng khiến cho Trương Lập Bản thấy mát lòng mát dạ. Có thể có những lời này của Lục Vi Dân, bất kể đến lúc đó người ta có thể dành thời gian hay không, thì chí ít người ta cũng có ý tới.
Lục Vi Dân và Tạ Trường Sinh trở thành nhân vật chính của bữa ăn, có thể là Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đã có ý như thế. Bữa cơm cứ thế mà tiếp tục đến tận chín giờ, Từ Hiểu Xuân lúc này mới điều chiếc xe Volga của Văn phòng Huyện ủy đưa Lục Vi Dân về Phong Châu.
Bữa cơm này cũng coi như là có thu hoạch. Biểu hiện của Tạ Trương Sinh vẫn trong quy tắc, nhưng có thể cảm thấy được vị Phó phòng Công an địa khu kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phòng Công an này cũng là một người có xu thế biểu hiện tình cảm ra bên ngoài, hơn nữa có thể nhận ra đối phương thực sự có ý muốn kết giao với mình.
Lục Vi Dân cũng không cho rằng mình có sức hút lớn đến mức khiến cho vị cán bộ lão làng trưởng thành từ trong quân đội kia phải nhìn mình bằng con mắt khác, nhưng ít nhất đối phương cũng nhận thức được giá trị của mình, muốn mượn mối quan hệ của mình để mở rộng mạng lưới quan hệ vốn rất mỏng manh của ông ta tại Phong Châu này, thậm chí muốn tạo dựng quan hệ cá nhân với các vị lãnh đạo chủ chốt trong Địa ủy.
Một người không sợ bị người khác lợi dụng, bởi người khác lợi dụng cũng có nghĩa là anh có giá trị, chỉ sợ ngay cả giá trị để lợi dụng cũng không có. Mình và Tạ Trường Sinh chưa từng có quan hệ gì với nhau, đương nhiên không thể bỗng chốc vừa mới gặp mặt mà như quen đã lâu. Tình cảm cũng tốt, quan hệ cũng được, đều là từng bước xây dựng trong công việc, cái gọi là cùng chung chí hướng cũng chẳng phải do không ngừng tiếp xúc lâu dài mà thành sao?
Chính là giống như Từ Hiểu Xuân và mình. Nếu như không phải lúc mình ở dưới sự quản lý của ông ta, ông ta giúp đỡ, hướng dẫn mình không ít lần, trong lúc mình gặp khó khăn lại nâng đỡ và tiến cử, thì mình sao có thể duy trì mối quan hệ với đối phương khăng khít đến như thế?
Tình cảm phát triển đến mức càng cụ thể trong thực tế cũng sẽ biến thành cái gọi là mạng lưới quan hệ. Kiểu mạng lưới quan hệ này đối với công việc mà nói, có thể là dầu bôi trơn, cũng có thể là chất xúc tác. Nhưng ở một mặt nào đó nếu như nắm bắt không tốt thì dầu bôi trơn với chất xúc tác cũng có thể ăn mòn giá đỡ vận hành của chốn quan trường, chính là xem anh ứng phó thế nào.
Lục Vi Dân trong lúc trao đổi với Tạ Trường Sinh cũng có ý nói đến vấn đề xây dựng đội ngũ công an, nhắc đến Hạ Lực Hành có yêu cầu cao hơn đối với tố chất của đội ngũ công an. Hắn cũng nhân tiện nhắc đến một số vấn đề còn tồn tại của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu hiện giờ, đặc biệt là một số hiện trạng trong quá trình xây dựng đội ngũ công an cục Công an thành phố Phong Châu. Nhưng Lục Vi Dân tin rằng Tạ Trường Sinh sẽ hiểu được mình muốn nhắm vào điều gì.
Như thế hơi giống với giả truyền thành chỉ, nhưng Lục Vi Dân không cho rằng như thế. Trên thực tế hai người Hạ Lực Hành và Tôn Chấn cũng biết đến những vấn đề còn tồn đọng của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu. Hạ Lực Hành cũng từng trao đổi với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy Chu Nhạc Dục, yêu cầu tăng cường sự chỉ đạo và giám sát của Ủy ban Chính trị pháp luật với việc xây dựng đội ngũ cơ quan công an, đảm bảo đội ngũ này phát huy tác dụng then chốt với việc bảo vệ sự phát triển của Phong Châu. Những lời nói này đúng ở mọi nơi, chỉ cần người giải thích phát huy thích hợp sẽ đẩy có thể cài thêm vô số ngụ ý khác. Lục Vi Dân chỉ là rất khéo léo mà dẫn ra một mặt trong đó, đương nhiên đó chính là mặt mà hắn thấy cần phải nhấn mạnh. Như thế này hoàn toàn chưa đủ, mấu chốt là ở chỗ Tạ Trường Sinh có hiểu được hàm ý trong đó hay không, có thể từ đó mà có một số hành động hay không.
Hôm nay anh rể trở về, nói muốn tụ tập cùng Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản, nhắc đến có thể Lục Vi Dân - thư ký của Bí thư Địa ủy Hạ cũng sẽ quay về tham gia, cô mới để ý đến Lục Vi Dân mà ngày xưa mình vẫn hò hét sai vặt giờ đã là cá vượt Long Môn, trở thành một nhân vật không thể coi thường trên trường chính trị địa khu Phong Châu.
Tuy rằng chỉ là một thư ký, nhưng trở thành thư ký của Bí thư Địa ủy thì không thể coi thường. Điều khiến Mao Dung kinh ngạc nhất chính là anh rể nói với cô Lục Vi Dân không những vô cùng được Hạ Lực Hành và An Đức Kiện tín nhiệm, mà nghe nói Phó bí thư Tôn Chấn cũng khá là quý mến hắn, sau này tiền đồ không thể hạn chế.
Lục Vi Dân có thể lọt được vào pháp nhãn của Hạ Lực Hành cũng không có gì là lạ. Có sự hậu thuẫn của An Đức Kiện, lại thêm vào Lục Vi Dân này vốn dĩ quả thực cũng có chút bản lĩnh, Hạ Lực Hành quý mến, tín nhiệm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Lục Vi Dân lại có thể lọt vào được mắt xanh của Phó bí thư Tôn Chấn thì quả thật cũng có chút lạ lùng. Ngay cả là quan hệ giữa Tôn Chấn và Hạ Lực Hành thân thiết nhưng cũng không thể nói là Phó bí thư lại quý mến thư ký của Bí thư, việc như thế quả thực chưa nghe thấy bao giờ. Lục Vi Dân này có thể làm được điều đó thì quả đúng là một kỳ tích.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tên Lục Vi Dân này cũng đã từng tạo ra kỳ tích ở Nam Đàm, hắn là cán bộ cấp Phó ban trẻ nhất, mà lại là Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế mới nổi đình nổi đám. Chỉ có điều phúc cũng nhanh mà họa cũng sớm, Lục Vi Dân lướt qua như một ngôi sao băng, như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn ở Ban quản lý Khu kinh tế mới, liền bị Tần Hải Cơ và Tào Cương vùi dập. Trong lúc mọi người đều cho rằng Lục Vi Dân e rằng trong nhiệm kỳ của Tần Hải Cơ và Tào Cương sẽ cuốn cờ im trống mà chọn cách ngủ đông, hắn lại vượt khỏi Nam Đàm nhỏ bé… bước vào một không gian rộng lớn hơn.
Suy nghĩ đó chỉ là xẹt qua trong đầu Mao Dung, khiến cô tự dưng cảm thấy xúc động mà thôi. Lúc này cô cũng cần đối diện với hiện thực, người thanh niên trước mặt lại chính là người mà anh rể mình cũng cần phải nhìn thẳng với địa vị tương đương.
Thấy Từ Hiểu Xuân nhường chỗ cho mình vào vị trí trung tâm… Lục Vi Dân liên tục xua tay, tỏ ý tuyệt đối không dám ngồi vào chỗ đó, sau mấy lần chối từ, Lục Vi Dân mới ngồi xuống chỗ giữa Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản. Đây cũng là Từ Hiểu Xuân nói, dù thế nào thì Lục Vi Dân cũng là khách, nếu ngồi ở những vị trí xung quanh thì chính là chủ nhà cũng không hiểu quy tắc.
- Vi Dân… có thể cậu vẫn chưa thật quen với Phó phòng Tạ, người bạn cấp hai của tôi, còn cùng là người ở xã Thạch Phong, cùng nhau lớn lên. Chỉ có điều cậu ấy sống trong quân đội khá tốt, gần đây mới chuyển nghề đến phòng Công an địa khu. Cậu ấy đã đi bao nhiêu năm như vậy, cũng không thật nắm rõ tình hình Phong Châu chúng ta… sau này nếu có cơ hội cậu sẽ đỡ ông Tạ một chút.
Từ Hiểu Xuân cũng biết mình nói những lời này có chút không thật thích hợp, có điều Tạ Trường Sinh nhất định muốn mình thể hiện ý đó, anh ta cũng hết cách… Anh ta đương nhiên biết vị trí hiện giờ của Lục Vi Dân không như xưa, mình nói chuyện cũng phải suy tính một hồi, nhưng anh ta cảm thấy Lục Vi Dân vẫn là một người không quên tình nghĩa xưa, từ thái độ đối với mình cũng có thể nhìn ra điều đó.
- Phó bí thư Từ, ngài xem mình nói kìa, tôi chỉ là một chân thư ký quèn, Phó phòng Tạ bây giờ là lãnh đạo của phòng Công an địa khu chúng ta, phải nâng đỡ tôi mới đúng.
Lục Vi Dân cười nói. Hắn cũng biết những lời nói này của mình có phần quá khiêm tốn, liền chuyển sang đề tài khác.
- Có điều Phó bí thư Từ đã dặn dò, tôi đương nhiên sẽ làm theo. Tôi cũng chỉ là một chân sai vặt, sau này Phó phòng Tạ nếu như cần tôi chạy qua chạy lại truyền tin gì, tôi đương nhiên sẽ cống hiến hết sức lực.
Từ Hiểu Xuân gật đầu hài lòng, có thể khiến Lục Vi Dân nói những lời này thật không dễ dàng. Vị trí thấp mà quyền lực trong tay lớn, vị trí thư ký này vốn dĩ chỉ là phụ thuộc vào phục vụ lãnh đạo, lãnh đạo tín nhiệm anh, mọi người xung quanh đều phải ngưỡng mộ anh, lãnh đạo không tín nhiệm anh, thì anh chẳng là gì.
Nhưng tính quan trọng của vị trí này thì không ai rõ hơn Từ Hiểu Xuân.
Ông Tạ mới quay về, không chút hiểu biết về tình hình nơi đây, trên thực tế ngay cả Từ Hiểu Xuân cũng không thật sự hiểu rõ tình hình nhân sự địa khu.
Với những người đều là cán bộ được điều trực tiếp từ tỉnh xuống như Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn, Phó bí thư Địa ủy Tôn Chấn, còn cả Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Địa ủy Chu Nhạc Dục, còn Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa ủy Nhạc Tùng Bách, Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Lý Tuyền đều là người từ thành phố khác đến, có thể nói toàn bộ bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu hoàn toàn không có nhiều nhân sự từ Lê Dương đến giống như trong dự tính. Trái lại là cán bộ trong bộ máy các bộ và ủy ban trung ương đến từ Lê Dương lại hơi nhiều hơn một chút, nhưng lại không chiếm tỉ lệ quá lớn, mà số người được đề bạt từ các huyện lên lại không ít.
Tình trạng như thế cũng khiến cho không ít cán bộ từ xưa đã làm việc ở Phong Châu lâu năm cũng không thật quen thuộc với lãnh đạo bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu. Tác phong làm việc của bọn họ cũng không ai biết, cần có một khoảng thời gian để làm quen và thích ứng. Đến ngay cả cán bộ lâu năm như Từ Hiểu Xuân cũng không quen thuộc với tình hình Phong Châu này, chứ đừng nói đến những cán bộ từ quân ngũ chuyển ra như Tạ Trường Sinh.
- Ha ha, thư ký Lục quá khách sáo rồi. Tôi trở về từ quân ngũ, không quen với công việc ở địa phương, cũng không có quan hệ qua lại gì với ai ở bộ máy lãnh đạo Phong Châu chúng ta, sau này nếu có việc gì làm không đúng, còn phải nhờ thư ký Lục giải thích. Tạ Trường Sinh tôi không sợ điều gì, chỉ sợ lãnh đạo hiểu lầm và không hiểu, nói thật, Tạ Trường Sinh tôi không quen bất kỳ lãnh đạo nào trong Ủy ban nhân dân Địa khu, ngoài Phó bí thư Chu và Chủ nhiệm Nhạc đã gặp hai lần ra, các vị lãnh đạo khác chắc cũng không để ý gì đến Tạ Trường Sinh này.
Tạ Trường Sinh tỏ ra tương đối thẳng thắn, phong cách nói chuyện rất có phong cách thẳng thắn của quân nhân. Có điều Lục Vi Dân lại biết có thể làm đến chức Chính ủy đoàn trong quân đội đâu có đơn giản như hai chữ thẳng thắn? Gian khó trong bộ đội không ít hơn ở địa phương, nhiều nhất cũng chỉ là lĩnh vực tiếp xúc không giống nhau mà thôi. Một vị cán bộ cấp Ủy ban công tác Đoàn huyện như Tạ Trường Sinh quay về lại có thể được sắp xếp đến chiếc ghế Phó phòng công an địa khu vực thì có thể thấy nó không đơn giản như vẻ bên ngoài.
- Anh Tạ, trước lạ sau quen, Vi Dân là một người thoải mái, sau này hai người đều ở Phong Châu, có thể thường xuyên liên lạc. Vi Dân, Mao Dung mời cậu một chén, chúc cậu ở vị trí công tác mới càng làm càng vừa ý, sau này anh Tạ tôi có việc gì, mong cậu giúp đỡ giải thích nhiều một chút.
Mao Dung nâng chén rượu đứng dậy, chén rượu mắt bò đầy ăm ắp, uống ngay một hơi hết sạch, thần sắc lại không chút thay đổi, khiến Lục Vi Dân được thấy phong thái của một vị nữ kiệt.
- Chị Mao, chị nói như thế khác nào chế giễu tôi, điều tôi phải nói chính là Phó phòng Tạ sẽ không thể có lúc cần tôi tới giải thích, nếu thực sự có, đó phải là vinh hạnh của tôi mới đúng.
Lục Vi Dân cũng một hơi uống cạn.
- Chị Mao sau này cũng phải đến Địa ủy nhiều một chút, người ta thường nói con người càng qua lại nhiều thì càng quen thân mà, chị Mao mà không đến là coi thường tôi đấy. Khi nãy tôi vừa nói với Chủ nhiệm Trương, vẫn là Phó bí thư Từ nhớ tới tôi, biết tôi không dễ dàng, có thời gian gọi tôi đến ăn bữa cơm. Chủ nhiệm Trương cũng nhận lời với tôi khi không có việc thì cùng tôi ăn bữa cơm, nếu không tôi ở Phong Châu này quả thực là quá vô vị.
Nghe được những lời nói này khiến cho Từ Hiểu Xuân cảm thấy vô cùng dễ chịu, cũng khiến cho Trương Lập Bản thấy mát lòng mát dạ. Có thể có những lời này của Lục Vi Dân, bất kể đến lúc đó người ta có thể dành thời gian hay không, thì chí ít người ta cũng có ý tới.
Lục Vi Dân và Tạ Trường Sinh trở thành nhân vật chính của bữa ăn, có thể là Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đã có ý như thế. Bữa cơm cứ thế mà tiếp tục đến tận chín giờ, Từ Hiểu Xuân lúc này mới điều chiếc xe Volga của Văn phòng Huyện ủy đưa Lục Vi Dân về Phong Châu.
Bữa cơm này cũng coi như là có thu hoạch. Biểu hiện của Tạ Trương Sinh vẫn trong quy tắc, nhưng có thể cảm thấy được vị Phó phòng Công an địa khu kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phòng Công an này cũng là một người có xu thế biểu hiện tình cảm ra bên ngoài, hơn nữa có thể nhận ra đối phương thực sự có ý muốn kết giao với mình.
Lục Vi Dân cũng không cho rằng mình có sức hút lớn đến mức khiến cho vị cán bộ lão làng trưởng thành từ trong quân đội kia phải nhìn mình bằng con mắt khác, nhưng ít nhất đối phương cũng nhận thức được giá trị của mình, muốn mượn mối quan hệ của mình để mở rộng mạng lưới quan hệ vốn rất mỏng manh của ông ta tại Phong Châu này, thậm chí muốn tạo dựng quan hệ cá nhân với các vị lãnh đạo chủ chốt trong Địa ủy.
Một người không sợ bị người khác lợi dụng, bởi người khác lợi dụng cũng có nghĩa là anh có giá trị, chỉ sợ ngay cả giá trị để lợi dụng cũng không có. Mình và Tạ Trường Sinh chưa từng có quan hệ gì với nhau, đương nhiên không thể bỗng chốc vừa mới gặp mặt mà như quen đã lâu. Tình cảm cũng tốt, quan hệ cũng được, đều là từng bước xây dựng trong công việc, cái gọi là cùng chung chí hướng cũng chẳng phải do không ngừng tiếp xúc lâu dài mà thành sao?
Chính là giống như Từ Hiểu Xuân và mình. Nếu như không phải lúc mình ở dưới sự quản lý của ông ta, ông ta giúp đỡ, hướng dẫn mình không ít lần, trong lúc mình gặp khó khăn lại nâng đỡ và tiến cử, thì mình sao có thể duy trì mối quan hệ với đối phương khăng khít đến như thế?
Tình cảm phát triển đến mức càng cụ thể trong thực tế cũng sẽ biến thành cái gọi là mạng lưới quan hệ. Kiểu mạng lưới quan hệ này đối với công việc mà nói, có thể là dầu bôi trơn, cũng có thể là chất xúc tác. Nhưng ở một mặt nào đó nếu như nắm bắt không tốt thì dầu bôi trơn với chất xúc tác cũng có thể ăn mòn giá đỡ vận hành của chốn quan trường, chính là xem anh ứng phó thế nào.
Lục Vi Dân trong lúc trao đổi với Tạ Trường Sinh cũng có ý nói đến vấn đề xây dựng đội ngũ công an, nhắc đến Hạ Lực Hành có yêu cầu cao hơn đối với tố chất của đội ngũ công an. Hắn cũng nhân tiện nhắc đến một số vấn đề còn tồn tại của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu hiện giờ, đặc biệt là một số hiện trạng trong quá trình xây dựng đội ngũ công an cục Công an thành phố Phong Châu. Nhưng Lục Vi Dân tin rằng Tạ Trường Sinh sẽ hiểu được mình muốn nhắm vào điều gì.
Như thế hơi giống với giả truyền thành chỉ, nhưng Lục Vi Dân không cho rằng như thế. Trên thực tế hai người Hạ Lực Hành và Tôn Chấn cũng biết đến những vấn đề còn tồn đọng của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu. Hạ Lực Hành cũng từng trao đổi với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy Chu Nhạc Dục, yêu cầu tăng cường sự chỉ đạo và giám sát của Ủy ban Chính trị pháp luật với việc xây dựng đội ngũ cơ quan công an, đảm bảo đội ngũ này phát huy tác dụng then chốt với việc bảo vệ sự phát triển của Phong Châu. Những lời nói này đúng ở mọi nơi, chỉ cần người giải thích phát huy thích hợp sẽ đẩy có thể cài thêm vô số ngụ ý khác. Lục Vi Dân chỉ là rất khéo léo mà dẫn ra một mặt trong đó, đương nhiên đó chính là mặt mà hắn thấy cần phải nhấn mạnh. Như thế này hoàn toàn chưa đủ, mấu chốt là ở chỗ Tạ Trường Sinh có hiểu được hàm ý trong đó hay không, có thể từ đó mà có một số hành động hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.