Chương 101: Lưu manh
Thụy Căn
18/03/2013
Khi Tô Yến Thanh đi vào phòng làm việc, Lục Vi Dân đang xem quyển sách của nhà xuất bản khoa học quân sự xuất bản một cách rất hứng thú.
Thấy Tô Yến Thanh tiến lại, Lục Vi Dân đặt quyển sách trong tay xuống, cười mỉm hỏi:
-Về rồi?fi Hứa Dương đâu?f
-Anh vẫn là nhàn rỗi à, bắt chúng tôi đi, một mình ngồi hưởng thụ trong văn phòng.
Tô Yến Thanh tò mò lật quyển sách
-Quyển sách này anh cũng có hứng thú?fi Người Nhật Bản khẩu khí rất lớn, nghe nói trong nước biên dịch quyển này là bản gốc, nguyên bản của đồng giác giả Ishihara và Akio Morita còn có một số chương khoa trương hơn không trao quyền xuất bản với bên ngoài.
-Người Nhật Bản có vốn tự kiêu, tuy nhiên bọn họ muốn thách thức với người Mỹ, vậy thì còn non một chút.
Lục Vi Dân hít một hơi dài.
-Không có lực lượng quân sự làm chống đỡ, chỉ dựa vào một ít vốn kinh tế thì dám ba hoa, điều này đang kích thích người Mỹ, nói khó nghe một chút, đây là tự chui đầu vào rọ. Tuy nhiên tôi cảm thấy quyển sách này có chút ý nghĩa tham khảo đối với nước ta, ít nhất người Nhật Bản dám nói ra suy nghĩ trong lòng họ, thậm chí có ý định bảo vệ cho rằng thuộc về lợi ích kinh tế chính trị của bọn họ, thật có lòng dũng cảm.
Cửa lại bị đẩy ra, Hứa Dương một đầu mồ hôi chạy vào
-Nói cái gì chứ?Ff Ồ, là quyển ?f Tôi mượn xem thử, tôi đến tiệm sách Tân Hoa cũng không tìm thấy quyển sách này.
-Vậy xem đi, tôi xem lần thứ ba rồi.
Lục Vi Dân thuận tay chuyển sách cho đối phương.
- Xong việc rồi?f
- Ừ, cơ bản ổn định rồi, nghi thức ký hợp đồng sáng ngày mai tổ chức ở nhà khách Nam Đàn, chuyên viên văn phòng phải qua đây, bốn phòng trong huyện đều phải tham gia nghi thức ký ước.
Hứa Dương cười hớn hở nói:
- Nghe nói bên Địa khu rất xem trọng việc này, sau khi Lâm Diệu Hùng ký hợp đồng, Địa khu có thể còn sẽ mời anh ta đến bên Lê Dương đi khảo sát, điều này có phải có ý đào vào chân tường Nam Đàn chúng ta hay không à?f
- Muốn đào chân tường cũng phải có bản lĩnh mới đào được, Địa khu nói chung cũng là muốn có một thái độ như vậy, hi vọng có nhiều vốn đầu tư nước ngoài đến Lê Dương chúng ta đúng không?Yf
Tô Yến Thanh nói không chút khách sáo:
- Tôi không cho rằng ai có bản lĩnh có thể lấy đi dự án này!Yf
-Yến Thanh, có nhiều niềm tin thế?fi
Lục Vi Dân cười như không cười liếc mắt nhìn đối phương một cái.
- Đó cũng là học tập anh, phân tích so sánh từng cái, đem từng đối thủ cạnh tranh đưa ra phân tích, bổ sung khiếm khuyết cho nhau, trong lòng tự nhiên có tính toán.
Tô Yến Thanh mặt hơi nóng lên, ngay cả bản thân cô ta cũng phát hiện mình dường như có chút thay đổi, từ hai người đầu tiên bình tĩnh thoải mái đối thoại, đến giờ dường như trong lời nói cũng có chút mùi vị nói không ra lời, chỉ có điều mùi vị này ngoại trừ người trong cuộc, thì cho dù là Hứa Dương ngồi trước mặt cũng không cảm nhận được.
- Ừ, Chủ nhiệm Lục, tôi cũng có niềm tin, có thể chỉ có Hoài Sơn và Phụ Đầu có thể cạnh tranh với chúng ta, có thể Hoài Sơn có diện tích gieo trồng trái Kiwi tuy lớn, điều kiện giao thông tốt hơn một chút, nhưng trong huyện chúng ta một là không có sự chuẩn bị phương diện này, không hề quy hoạch, hai là chúng ta đang rèn luyện nhân công thành thục, về điều này càng là điểm yếu, chính điểm này, bất luận là Hoài Sơn hay Phụ Đầu đều không thể so sánh với chúng ta.
Hứa Dương uống một ngụm trà to.
- Hôm nay Bí thư An và Chủ tịch huyện Thẩm chúng ta đều đến kiểm tra nơi chuẩn bị nghi thức ký kết hợp đồng, tôi thấy tinh thần họ đều rất tốt, chỉ có phó Chủ tịch huyện Tào…, hi hi…
Tô Yến Thanh trừng mắt nhìn Hứa Dương một cái, anh chàng này đừng thấy làm việc đã hai năm, nhưng không quản được cái miệng này, so với Lục Vi Dân mới làm việc mấy tháng, biểu hiện quả thực không thể so sánh nổi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, giống như Lục Vi Dân khác thường, thực sự cũng rất hiếm thấy.
Hứa Dương thấy Tô Yến Thanh vừa trừng mắt, vội nhỏ miệng lại.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Hứa Dương cảm thấy mình đối với Tô Yến Thanh có một sự kính sợ kì lạ, có lẽ là trên người Tô yến Thanh có một vẻ lạnh lung kiều diễm, hoặc là Tô Yến Thanh bình thường trong lời nói cử chỉ không màng danh lợi cao sang, tóm lại Hứa Dương cảm thấy mình ở trước mặt Tô Yến Thanh luôn có một cảm giác toàn thân đều không thể thả lỏng, đặc biệt là đôi mắt đẹp của đối phương như hố sâu đảo qua, anh ta cảm thấy mình rất khó thở.
Trước mắt đôi nam nữ này khiến cho Hứa Dương rất khó chịu, làm việc muộn hơn mình, thì coi như là bọn họ tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nhưng dường như trên người của hai người bao bọc lên khí chất đặc thù không giống như học đại học có thể mang đến, trong huyện mỗi phòng cũng có không ít người tốt nghiệp những trường đại học danh tiếng khác, cũng không có ai mang đến cho mình cảm giác như vậy, vị này thật sự có chút cổ quái.
Trước cửa truyền đến tiếng bước chân, một bóng người béo lùn xuất hiện ở trước cửa văn phòng
- Đều có mặt à, vừa đúng lúc, vừa đúng lúc.
- Bí thư Mã
Lục Vi Dân có chút kinh ngạc đứng dậy
- Mau ngồi xuống.
- Hihi, thật ngại, ở chỗ Chủ tịch huyện Thẩm ngồi một lúc, đúng lúc qua đây ngồi xuống.
Mã Thông Tài là trước giờ thân thiết, hai câu thì có thể khiến người ta cảm thấy anh ta dường như kết giao với anh nhiều năm, rất tự nhiên ngồi trên ghế mây của Hứa Dương nhường cho
- Chủ nhiệm Tiểu Lục, tôi là người không có việc không trèo lên điện Tam Bảo, có việc phải làm phiền câu.
- Ồ, Bí thư Mã, lời này của ông cũng quá khách sáo rồi, có chuyện gì ông chỉ định thì được rồi, tôi đâu dám nhận hai chữ làm phiền.
Lục Vi Dân cũng không biết trong lòng Bí thư Đảng ủy xã Song Phượng lưu manh này nghĩ ra chủ ý gì xấu.
Mã Thông Tài sinh ra và lớn lên là người Song Phượng. hiện tại quy hoạch kỳ một khu công nghiệp kinh tế mới, bước đầu xác định ở bãi sông ven sông xã Song Phượng, một phần khu đất này thuộc về đường sông đất hoang của Bộ thủy lợi, một phần thuộc về đất bờ sông. Ý của huyện bây giờ là phải thống nhất giao cho khu công nghiệp kinh tế mới, đất hoang bờ sông tự nhiên không cần nói nhiều nữa, nhưng phần đất bờ sông này mặc dù trước đây chưa có người đề cập đến quyền sở hữu, nhưng đê này vừa sửa xong, mảnh đất này lại bỏ hoang, đó cũng coi như một mảnh đất, trắng trợn bị huyện thu lại, khiến cho Mã Thông Tài trong lòng khó chịu.
Mã Thông tài đã tìm Mao Dung, nhưng Mao Dung nói với anh ta sự việc này cô ta không dễ ra mặt.
Mã Thông Tài cũng biết Mao Dung khó xử, vừa mới dịu đi quan hệ với Thẩm Tử Liệt, mới bắt đầu làm việc, từ vẻ ngoài thấy Thẩm Tử Liệt càng nhượng bộ một bước, Santana cũng nhường cho Lâm Thuận Lộc, lúc này nếu để Mao Dung mạo muội đi tìm Thẩm Tử Liệt nói sự việc này, thực sự có chút khó xử, nhưng việc này Mã Thông Tài cũng khó xử giống vậy.
Bên xã có rất nhiều ý kiến đối với việc huyện thu lại miếng đất bờ sông với danh nghĩa “Đất vô chủ” này. Trong cuộc họp Đảng ủy xã bất luận là Tôn Khắc Cường hay mấy Phó bí thư Đảng ủy khác mạnh mẽ yêu cầu trong xã phải phản ánh đến huyện, hoặc là được thì miếng đất này có khả năng sinh lời một cách rõ ràng, hoặc là cũng phải rút ra một phần đất trả cho xã, mặc dù nói mảnh đất hẹp này vốn dĩ có quyền sở hữu không rõ ràng, nhưng dù sao cũng lân cận phần đất thôn Đại Hà xã Song Phượng, nếu nói thuộc về xã Song Phượng cũng không phải là sai.
Nhưng ai cũng biết rằng chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới này, hiện tại là việc lớn nhất trong huyện, nhất là Chủ tịch huyện Thẩm lại càng xem trọng, hơn nữa đang trong lúc khí thế nhất, miếng đất này cũng là huyện ủy sau khi qua nghiên cứu quyết định là phần đất khởi công kỳ một khu công nghiệp kinh tế mới, anh hiện tại nếu muốn lấy lại đất, vậy không phải là cướp thịt từ trong miệng hổ sao?f Ai dám đi tìm Bí thư An, Chủ tịch huyện Thẩm nói việc này, làm chắc chắn thì không nói, làm không tốt còn phải mặt xám mày tro bị mắng, ai muốn đi chuốc lấy rủi ro?fz
Nhưng anh ta Mã Thông Tài với tư cách là Bí thư Đảng ủy cũng không dám đi phản ảnh ở huyện, vậy ai dám đi?fi Quan hệ giữa Tào Cương và mình vẫn tốt, nhưng hiện tại tình hình trong huyện ngày càng rõ ràng, quan hệ Thẩm Tử Liệt và Tào Cương tinh tế, muốn tìm Tào Cương đi nói tốt cho, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, cho nên Mã Thông Tài mới nghĩ đến tìm Mao Dung, Mao Dung khó xử, mới đưa cho anh ta một chủ ý xem thử có thể thông qua Lục Vi Dân phản ánh tình hình này không?f
Mã Thông Tài cũng không hề xa lạ gì với Lục Vi Dân, đã làm thư kí cho Thẩm Tử liệt ba tháng, sau khi điều đến văn phòng trù bị khu kinh tế mới này chạy đến Song Phượng cũng khá gần, Mã Thông Tài rất có ấn tượng với Lục Vi Dân, người trẻ tuổi cần cù chăm chỉ như vậy không thấy nhiều, ngay cả ông La trong huyện chạy theo mấy ngày cũng mệt đến ngạt thở. Trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi thì có thể biết rõ tình hình bên bờ sông. Ngay cả tình hình đất nghĩa trang thôn Đại Hà cũng đều rõ như lòng bàn tay. Ông La có chút ngược với mọi người đều có ấn tượng khá tốt với người trẻ tuổi.
Không hề nghi ngờ Lục Vi Dân là tâm phúc của Thẩm Tử Liệt, nếu không Mao Dung làm sao sẽ cho mình đến đây, cho nên Mã thông Tài đưa ra chủ ý phải tỉ mỉ nói chuyện này với Lục Vi Dân, biết đâu tìm được chút kẽ hở trong đó, cũng coi như có một giao phó với xã.
Thấy Tô Yến Thanh tiến lại, Lục Vi Dân đặt quyển sách trong tay xuống, cười mỉm hỏi:
-Về rồi?fi Hứa Dương đâu?f
-Anh vẫn là nhàn rỗi à, bắt chúng tôi đi, một mình ngồi hưởng thụ trong văn phòng.
Tô Yến Thanh tò mò lật quyển sách
-Quyển sách này anh cũng có hứng thú?fi Người Nhật Bản khẩu khí rất lớn, nghe nói trong nước biên dịch quyển này là bản gốc, nguyên bản của đồng giác giả Ishihara và Akio Morita còn có một số chương khoa trương hơn không trao quyền xuất bản với bên ngoài.
-Người Nhật Bản có vốn tự kiêu, tuy nhiên bọn họ muốn thách thức với người Mỹ, vậy thì còn non một chút.
Lục Vi Dân hít một hơi dài.
-Không có lực lượng quân sự làm chống đỡ, chỉ dựa vào một ít vốn kinh tế thì dám ba hoa, điều này đang kích thích người Mỹ, nói khó nghe một chút, đây là tự chui đầu vào rọ. Tuy nhiên tôi cảm thấy quyển sách này có chút ý nghĩa tham khảo đối với nước ta, ít nhất người Nhật Bản dám nói ra suy nghĩ trong lòng họ, thậm chí có ý định bảo vệ cho rằng thuộc về lợi ích kinh tế chính trị của bọn họ, thật có lòng dũng cảm.
Cửa lại bị đẩy ra, Hứa Dương một đầu mồ hôi chạy vào
-Nói cái gì chứ?Ff Ồ, là quyển ?f Tôi mượn xem thử, tôi đến tiệm sách Tân Hoa cũng không tìm thấy quyển sách này.
-Vậy xem đi, tôi xem lần thứ ba rồi.
Lục Vi Dân thuận tay chuyển sách cho đối phương.
- Xong việc rồi?f
- Ừ, cơ bản ổn định rồi, nghi thức ký hợp đồng sáng ngày mai tổ chức ở nhà khách Nam Đàn, chuyên viên văn phòng phải qua đây, bốn phòng trong huyện đều phải tham gia nghi thức ký ước.
Hứa Dương cười hớn hở nói:
- Nghe nói bên Địa khu rất xem trọng việc này, sau khi Lâm Diệu Hùng ký hợp đồng, Địa khu có thể còn sẽ mời anh ta đến bên Lê Dương đi khảo sát, điều này có phải có ý đào vào chân tường Nam Đàn chúng ta hay không à?f
- Muốn đào chân tường cũng phải có bản lĩnh mới đào được, Địa khu nói chung cũng là muốn có một thái độ như vậy, hi vọng có nhiều vốn đầu tư nước ngoài đến Lê Dương chúng ta đúng không?Yf
Tô Yến Thanh nói không chút khách sáo:
- Tôi không cho rằng ai có bản lĩnh có thể lấy đi dự án này!Yf
-Yến Thanh, có nhiều niềm tin thế?fi
Lục Vi Dân cười như không cười liếc mắt nhìn đối phương một cái.
- Đó cũng là học tập anh, phân tích so sánh từng cái, đem từng đối thủ cạnh tranh đưa ra phân tích, bổ sung khiếm khuyết cho nhau, trong lòng tự nhiên có tính toán.
Tô Yến Thanh mặt hơi nóng lên, ngay cả bản thân cô ta cũng phát hiện mình dường như có chút thay đổi, từ hai người đầu tiên bình tĩnh thoải mái đối thoại, đến giờ dường như trong lời nói cũng có chút mùi vị nói không ra lời, chỉ có điều mùi vị này ngoại trừ người trong cuộc, thì cho dù là Hứa Dương ngồi trước mặt cũng không cảm nhận được.
- Ừ, Chủ nhiệm Lục, tôi cũng có niềm tin, có thể chỉ có Hoài Sơn và Phụ Đầu có thể cạnh tranh với chúng ta, có thể Hoài Sơn có diện tích gieo trồng trái Kiwi tuy lớn, điều kiện giao thông tốt hơn một chút, nhưng trong huyện chúng ta một là không có sự chuẩn bị phương diện này, không hề quy hoạch, hai là chúng ta đang rèn luyện nhân công thành thục, về điều này càng là điểm yếu, chính điểm này, bất luận là Hoài Sơn hay Phụ Đầu đều không thể so sánh với chúng ta.
Hứa Dương uống một ngụm trà to.
- Hôm nay Bí thư An và Chủ tịch huyện Thẩm chúng ta đều đến kiểm tra nơi chuẩn bị nghi thức ký kết hợp đồng, tôi thấy tinh thần họ đều rất tốt, chỉ có phó Chủ tịch huyện Tào…, hi hi…
Tô Yến Thanh trừng mắt nhìn Hứa Dương một cái, anh chàng này đừng thấy làm việc đã hai năm, nhưng không quản được cái miệng này, so với Lục Vi Dân mới làm việc mấy tháng, biểu hiện quả thực không thể so sánh nổi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, giống như Lục Vi Dân khác thường, thực sự cũng rất hiếm thấy.
Hứa Dương thấy Tô Yến Thanh vừa trừng mắt, vội nhỏ miệng lại.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Hứa Dương cảm thấy mình đối với Tô Yến Thanh có một sự kính sợ kì lạ, có lẽ là trên người Tô yến Thanh có một vẻ lạnh lung kiều diễm, hoặc là Tô Yến Thanh bình thường trong lời nói cử chỉ không màng danh lợi cao sang, tóm lại Hứa Dương cảm thấy mình ở trước mặt Tô Yến Thanh luôn có một cảm giác toàn thân đều không thể thả lỏng, đặc biệt là đôi mắt đẹp của đối phương như hố sâu đảo qua, anh ta cảm thấy mình rất khó thở.
Trước mắt đôi nam nữ này khiến cho Hứa Dương rất khó chịu, làm việc muộn hơn mình, thì coi như là bọn họ tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nhưng dường như trên người của hai người bao bọc lên khí chất đặc thù không giống như học đại học có thể mang đến, trong huyện mỗi phòng cũng có không ít người tốt nghiệp những trường đại học danh tiếng khác, cũng không có ai mang đến cho mình cảm giác như vậy, vị này thật sự có chút cổ quái.
Trước cửa truyền đến tiếng bước chân, một bóng người béo lùn xuất hiện ở trước cửa văn phòng
- Đều có mặt à, vừa đúng lúc, vừa đúng lúc.
- Bí thư Mã
Lục Vi Dân có chút kinh ngạc đứng dậy
- Mau ngồi xuống.
- Hihi, thật ngại, ở chỗ Chủ tịch huyện Thẩm ngồi một lúc, đúng lúc qua đây ngồi xuống.
Mã Thông Tài là trước giờ thân thiết, hai câu thì có thể khiến người ta cảm thấy anh ta dường như kết giao với anh nhiều năm, rất tự nhiên ngồi trên ghế mây của Hứa Dương nhường cho
- Chủ nhiệm Tiểu Lục, tôi là người không có việc không trèo lên điện Tam Bảo, có việc phải làm phiền câu.
- Ồ, Bí thư Mã, lời này của ông cũng quá khách sáo rồi, có chuyện gì ông chỉ định thì được rồi, tôi đâu dám nhận hai chữ làm phiền.
Lục Vi Dân cũng không biết trong lòng Bí thư Đảng ủy xã Song Phượng lưu manh này nghĩ ra chủ ý gì xấu.
Mã Thông Tài sinh ra và lớn lên là người Song Phượng. hiện tại quy hoạch kỳ một khu công nghiệp kinh tế mới, bước đầu xác định ở bãi sông ven sông xã Song Phượng, một phần khu đất này thuộc về đường sông đất hoang của Bộ thủy lợi, một phần thuộc về đất bờ sông. Ý của huyện bây giờ là phải thống nhất giao cho khu công nghiệp kinh tế mới, đất hoang bờ sông tự nhiên không cần nói nhiều nữa, nhưng phần đất bờ sông này mặc dù trước đây chưa có người đề cập đến quyền sở hữu, nhưng đê này vừa sửa xong, mảnh đất này lại bỏ hoang, đó cũng coi như một mảnh đất, trắng trợn bị huyện thu lại, khiến cho Mã Thông Tài trong lòng khó chịu.
Mã Thông tài đã tìm Mao Dung, nhưng Mao Dung nói với anh ta sự việc này cô ta không dễ ra mặt.
Mã Thông Tài cũng biết Mao Dung khó xử, vừa mới dịu đi quan hệ với Thẩm Tử Liệt, mới bắt đầu làm việc, từ vẻ ngoài thấy Thẩm Tử Liệt càng nhượng bộ một bước, Santana cũng nhường cho Lâm Thuận Lộc, lúc này nếu để Mao Dung mạo muội đi tìm Thẩm Tử Liệt nói sự việc này, thực sự có chút khó xử, nhưng việc này Mã Thông Tài cũng khó xử giống vậy.
Bên xã có rất nhiều ý kiến đối với việc huyện thu lại miếng đất bờ sông với danh nghĩa “Đất vô chủ” này. Trong cuộc họp Đảng ủy xã bất luận là Tôn Khắc Cường hay mấy Phó bí thư Đảng ủy khác mạnh mẽ yêu cầu trong xã phải phản ánh đến huyện, hoặc là được thì miếng đất này có khả năng sinh lời một cách rõ ràng, hoặc là cũng phải rút ra một phần đất trả cho xã, mặc dù nói mảnh đất hẹp này vốn dĩ có quyền sở hữu không rõ ràng, nhưng dù sao cũng lân cận phần đất thôn Đại Hà xã Song Phượng, nếu nói thuộc về xã Song Phượng cũng không phải là sai.
Nhưng ai cũng biết rằng chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới này, hiện tại là việc lớn nhất trong huyện, nhất là Chủ tịch huyện Thẩm lại càng xem trọng, hơn nữa đang trong lúc khí thế nhất, miếng đất này cũng là huyện ủy sau khi qua nghiên cứu quyết định là phần đất khởi công kỳ một khu công nghiệp kinh tế mới, anh hiện tại nếu muốn lấy lại đất, vậy không phải là cướp thịt từ trong miệng hổ sao?f Ai dám đi tìm Bí thư An, Chủ tịch huyện Thẩm nói việc này, làm chắc chắn thì không nói, làm không tốt còn phải mặt xám mày tro bị mắng, ai muốn đi chuốc lấy rủi ro?fz
Nhưng anh ta Mã Thông Tài với tư cách là Bí thư Đảng ủy cũng không dám đi phản ảnh ở huyện, vậy ai dám đi?fi Quan hệ giữa Tào Cương và mình vẫn tốt, nhưng hiện tại tình hình trong huyện ngày càng rõ ràng, quan hệ Thẩm Tử Liệt và Tào Cương tinh tế, muốn tìm Tào Cương đi nói tốt cho, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, cho nên Mã Thông Tài mới nghĩ đến tìm Mao Dung, Mao Dung khó xử, mới đưa cho anh ta một chủ ý xem thử có thể thông qua Lục Vi Dân phản ánh tình hình này không?f
Mã Thông Tài cũng không hề xa lạ gì với Lục Vi Dân, đã làm thư kí cho Thẩm Tử liệt ba tháng, sau khi điều đến văn phòng trù bị khu kinh tế mới này chạy đến Song Phượng cũng khá gần, Mã Thông Tài rất có ấn tượng với Lục Vi Dân, người trẻ tuổi cần cù chăm chỉ như vậy không thấy nhiều, ngay cả ông La trong huyện chạy theo mấy ngày cũng mệt đến ngạt thở. Trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi thì có thể biết rõ tình hình bên bờ sông. Ngay cả tình hình đất nghĩa trang thôn Đại Hà cũng đều rõ như lòng bàn tay. Ông La có chút ngược với mọi người đều có ấn tượng khá tốt với người trẻ tuổi.
Không hề nghi ngờ Lục Vi Dân là tâm phúc của Thẩm Tử Liệt, nếu không Mao Dung làm sao sẽ cho mình đến đây, cho nên Mã thông Tài đưa ra chủ ý phải tỉ mỉ nói chuyện này với Lục Vi Dân, biết đâu tìm được chút kẽ hở trong đó, cũng coi như có một giao phó với xã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.