Chương 150: Quan niệm vượt quá mức quy định
Thụy Căn
30/08/2013
- Tôi đoán chừng, bình thường bên thôn Thủy Ngưỡng cũng không phản ánh đến vấn đề khác. Tuy rằng nói tuyến đường phía bắc thực sự có thể làm bây giờ hay không còn đang được tranh luận, nhưng trước kia không có dấu hiệu gì khác, đột nhiên lại như vậy, tôi cảm thấy trong việc này khẳng định có vấn đề.
Lục Vi Dân gật gật đầu.
- Còn lấy đá ném Chủ nhiệm Cao như vậy, thì chuyện này cũng không đơn giản đâu. Bình thường, dân chúng cho dù là bị kích động nhiều lắm cũng vây quanh anh, yêu cầu anh giải quyết vấn đề. Sao đột nhiên lại có thể dùng đá đánh người? Tôi không tin dân chúng thôn Thủy Ngưỡng lại trở nên điên cuồng đến mức độ này. Chỉ vì chuyện này mà mất đi lý trí sao? Cho nên, sếp Đồng muốn xem tình hình các anh xuống dưới điều tra.
- Hai ngày nay, trên cơ bản, chúng tôi đã xem xét tìm tòi toàn bộ tình hình, cũng biết được vài điều. Trọng điểm vẫn là ở thôn Thủy Ngưỡng, thôn Đại Hà bên này thuần túy là mù quáng gây rối.
Đồng Lập Trụ đắn đo nói:
- Chúng tôi đã tìm hiểu về tình hình ở Thôn Thủy Ngưỡng. Có hai mặt, một là bên ngoài, gây ra ầm ĩ, chủ yếu vẫn là nói về vấn đề chiếm đất, động mồ mả, làm hỏng phong thuỷ. Tuy nhiên về vấn đề hôm trước anh ở hiện trường nói rất gay gắt, cho nên hiện tại cũng không có người nào nói ra như thế. Dù sao chuyện này bán đứng tổ tiên là chuyện nhục nhã, đám người kia cũng không còn dám bêu danh.
Nói tới đây Đồng Lập Trụ và Ngô Hải Phát đều mỉm cười, lời nói này đúng là rất tài tình, vốn chỉ là một thứ mù mịt hư vô, nhưng không người nào muốn bị người khác đâm vào sau lưng, cả đời bị bêu danh, tự nhiên cũng không ai dám nhắc tới.
- Hiện tại chủ yếu đã nói thành chuyện chiếm đất đai. Về điểm này, Ban quản lý đã cùng hai thôn làm công tác thống kê xác minh, cho nên vấn đề cũng không lớn. Vài người này có uy tín khá lớn trong thôn. Chủ yếu là cảm thấy Ban quản lý trước đó không chào hỏi đã mở ra xây dựng. Họ hỏi ở xã, xã cũng không rõ ràng lắm về tình hình, cho nên bọn họ mới cùng nhau đến vây đổ. Tôi phân tích một chút. Đại bộ phận đám người này cũng không có ý đồ gì khác. Nhưng có một người ở trong đó cứ nhảy lên nhảy xuống, rất đáng chú ý.
Khả năng quan sát của Đồng Lập Trụ rất mạnh, hơn nữa làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, rất giỏi từ các loại tình hình phức tạp tìm được điểm mấu chốt.
- Lúc ấy có người nói sẽ đến xã, tìm lãnh đạo, để xã và Ban quản lý chào hỏi rồi phối hợp, nhưng người này kiên quyết phản đối, đã nói nhất định phải đến hiện trường. Cho nên những người khác cũng liền phụ họa theo ý kiến của anh ta. Biểu hiện của y ở trong thôn cũng không tốt lắm, gọi là Cẩu Quốc Tùng, trong nhà đứng hàng thứ hai, nên mọi người đều gọi y là Nhị Cẩu. Theo hiểu biết của chúng tôi thì người này có quan hệ khá phức tạp, ở Nam Đàm này còn lăn lộn lui tới với bọn lưu manh, nhưng vẫn chưa rõ có phải cũng lui tới với Lưu Tam Nhi hay không.
Lục Vi Dân lập tức liền cảnh giác:
- Đồn trưởng Đồng, người này rất trọng yếu, phải tìm cách moi được nội tình từ người này.
- Ừ, tôi đã thu xếp cho người tới tìm hiểu nội tình từ y, nhưng người này hẳn là có chút cảnh giác. Hai ngày nay y đều ở trong thôn, mặt khác còn ở cùng một chỗ với vài người dẫn đầu. Một vài người là nghĩ tới lợi ích của người dân trong thôn, chúng ta bây giờ còn không tiện trực tiếp động tới y.
Đồng Lập Trụ cũng rất có tư duy chính trị.
- Ý của tôi là cần phải nhanh tóm lấy người kia lúc y ra ngoài, trước tra ra xem ai đã ném đá đánh Chủ nhiệm Cao.
- Đúng, hiện tại tình hình bên dưới còn khá mẫn cảm, sợ là chúng ta muốn tính sổ với y thì sẽ gặp phiền toái với mấy người dẫn đầu. Ý của tôi là phải tiếp xúc với những người này, hướng dẫn cho bọn họ cách thức, trình tự bình thường để phản ánh vấn đề, không cần áp dụng thủ đoạn quá kích như vậy.
Lục Vi Dân đồng ý nói.
- Đúng rồi, Vi Dân, về phía Chủ nhiệm Cao, chúng tôi cũng đã tìm hiểu, xem trước đó có ai tìm đến anh ta muốn lén tiếp nhận công trình hay không. Nhưng chúng tôi cảm thấy anh ta không muốn nói về vấn đề này. Hơn nữa, anh ta lại ở trên giường bệnh, chúng tôi cũng không tiện hỏi kỹ. Chuyện này anh xem xem có thể ra mặt giúp chúng tôi tìm hiểu một chút, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Ngô Hải Phát trao đổi ánh mắt với Đồng Lập Trụ một chút rồi nói xen vào.
Lục Vi Dân sửng sốt giật mình đắn đo, dường như trong đó có hương vị, cười khổ nói:
- Tôi sẽ cố hết sức, Chủ nhiệm Cao có lẽ cũng có nỗi khổ riêng.
Đồng Lập Trụ và Ngô Hải Phát cũng là người khôn khéo, tự nhiên hiểu được ý tứ trong giọng nói của Lục Vi Dân. Người có thể năm lần bảy lượt tiện thể nhắn cho Cao Nguyên, tự nhiên cũng phải là một người có bản lĩnh khác thường, không phải bất cứ con chó con mèo hay người nào tùy tiện cũng được Cao Nguyên chào hỏi. Hơn nữa hơn phân nửa chuyện này Mã Thông Tài cũng đã biết, làm không tốt thì Mã Thông Tài đổ lên đầu Cao Nguyên. Khiến Cao nguyên chống chọi, loại chuyện này trong lòng đồng sự là người hiểu rõ nhất.
Anh muốn khiến Cao Nguyên nói thẳng ra là vị lãnh đạo ấy sao. Không nghi ngờ gì làm vậy nghĩa là Cao Nguyên sẽ đoạn tuyệt với thể chế này, phá hủy quy tắc ngầm trong lòng mọi người. Vậy anh còn có thể lăn lộn ở huyện Nam Đàm? Cao Nguyên tuy rằng nói nguyên tắc, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Anh có thể cự tuyệt đối phương, nhưng cũng không thể đem đối phương đặt lên vách núi đi. Việc này một khi truyền ra, nhất là lãnh đạo chủ chốt trên Huyện ủy nghiêm lệnh điều tra rõ sự tình đem đối phương đẩy xuống còn có chút không hợp thời.
Cho nên Cao Nguyên mới có thể trước mặt các lãnh đạo của đồn công an tới thăm hỏi mà úp úp mở mở, không muốn nói rõ ràng.
- Thôi đi, Vi Dân, cậu cũng không cần gây khó dễ. Cho dù biết là ai đánh, cũng không thể nói điều đó có liên hệ đến việc này. Nơi này tất nhiên không có liên hệ. Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác đi.
Đồng Lập Trụ rất thông tình đạt lý, khoát tay:
- Tuy nhiên chuyện này chỉ sợ không thể không gấp. Chúng ta nghiên cứu một chút xem nên làm thế nào để đem đầu mối của loại chuyện này ở khu kinh tế mới chúng ta hoàn toàn bóp chết từ khi mới phát sinh.
- Đúng, việc này là quan trọng nhất.
Lục Vi Dân tương đối đồng ý với Đồng Lập Trụ về quan điểm này. Không hổ danh là nhân vật đi ra từ đội Cảnh sát Hình sự, có thể lập tức chỉ từ một sự kiện có thể cân nhắc nói tới đạo lý, có thể lập tức suy xét đến từng người từng điểm từng mặt, cẩn thận đề phòng.
Sự kiện ở bãi tha ma nhanh chóng bình ổn xuống. Từ sáng đến tối, đồn công an đều tăng cường điều tra tại thôn Thủy Ngưỡng cũng khiến một vài người cảm thấy khẩn trương. Một vài người dân trong thôn cũng lo lắng không biết có phải đồn công an muốn dựa vào chuyện này, cố ý muốn trừng trị vài người đã dẫn đầu trong việc phản ánh tình hình trong thôn này hay không. Thậm chí ngay một vài cán bộ của hai xã và Ban quản lý cũng có ý nghĩ này. Vừa lúc mượn cơ hội này giết chết “tập tục” này.
- Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy đó là hai chuyện khác nhau. Tôi vẫn giữ quan điểm kia. Cầu là cầu, đường là đường. Diện tích đất cần lấy ở hai xã Song Phượng và Bắc Phong phải lập tức lấy ra. Lấy bao nhiêu, cứ dựa theo chính sách nhà nước và pháp luật, nên thanh toán đền bù bao nhiêu thì thanh toán đền bù bấy nhiêu. Hiện tại, tài chính của huyện tuy rằng túng quẫn, nhưng thắt lưng buộc bụng cũng phải đem số tiền này giao đến thôn. Vấn đề này quan hệ đến danh dự và niềm tin của dân chúng đối với chính quyền Đảng uỷ chúng ta! Hơn nữa tôi còn đề nghị trên thôn phải biết dùng khoản tiền này như thế nào là tốt nhất, mời đại biểu dân chúng trong thôn tới dự họp hoặc là sẽ tổ chức đại hội toàn thôn đến thảo luận nghiên cứu một chút, làm cho dân chúng hiểu rõ chân tướng của khoản tiền này. Điều này cũng có thể dần dần hình thành một loại thể lệ nhất định cho người khác làm theo.
Lục Vi Dân biết rằng quan điểm này của hắn chỉ sợ là chỉ làm cho sóng to gió lớn, thậm chí có không ít người còn phải oán thầm chính mình là ở không, không có việc gì nên tìm việc làm. Hai mươi năm sau từ cao tầng đến cơ sở đều dần dần hình thành xu hướng tâm lý bình thường nhưng với quan niệm bây giờ, điều này còn có vẻ rất quá liều mạng. Những điều mình vừa nói tuy là có làm cho mọi người có một ấn tượng như vậy mà thôi, có thể làm đến như thế này cũng là sự cố gắng lớn nhất của bản thân rồi.
Thẩm Tử Liệt cũng bị ý tưởng này của Lục Vi Dân làm cho chấn động.
Bên cục Tài chính hiện giờ đang rất khẩn trương, cảm thấy sự tình đã bình ổn, ngay cả xã Bắc Phong và Song Phượng cũng đều cho rằng vấn đề chiếm đất bồi thường ở bãi tha ma tạm thời không đáng để suy xét đến, cảm thấy có thể đợi một thời gian cho tới khi khu kinh tế mới sau khi bước vào thời kỳ thứ hai mới lại cùng nhau nghiên cứu tiếp. Nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy làm một chính quyền Đảng uỷ, đã nói hẳn là nên giữ lời.
Lúc ấy, hai bên chính quyền Đảng uỷ xã Song Phượng và xã Bắc Phong đối với đại biểu người dân trong thôn rõ ràng tỏ thái độ nếu chiếm dụng đất đai, mặc kệ là nhiều hay ít đều phải thực hiện đền bù. Hiện tại, tất nhiên có thể tìm được lý do như vậy để kéo dài cuộc đàm phán, giảm bớt áp lực tài chính. Nhưng Lục Vi Dân cảm thấy làm như vậy mất nhiều hơn được.
Danh dự chính quyền Đảng uỷ cao hơn chút ích lợi này. Mà danh dự chính quyền Đảng uỷ thường thường giống như lúc này không ngừng thất tín với dân, lúc đầu còn nhỏ sau dần dần đánh mất cả, đến cuối cùng chỉ đành phải trả giá hơn nữa cái giá phải trả rất lớn. Nhưng rất nhiều người cũng không có ý thức được điểm này, hoặc là nói ý thức được, nhưng lại không thèm để ý tới. Dù sao đó là sự việc của sau này, nào có trực tiếp như lợi ích trước mắt. Nói không chừng chính là sự tình của lãnh đạo sau này.
Mà điều càng làm cho Thẩm Tử Liệt chấn động hơn chính là Lục Vi Dân đề xuất việc sử dụng tài chính đền bù phải đưa ra hội nghị đại biểu người dân trong thôn để nghiên cứu đề ra biện pháp. Ý tưởng này thật sự vượt mức quy định, nhưng lại trực tiếp liên quan đến lợi ích của một số cán bộ trong thôn. Nếu mạo muội đề xuất, ngược lại rất dễ làm cho hỗn loạn, nhưng không thể không nói ý tưởng này rất có khả năng dự đoán trong tương lai.
- Vi Dân, cậu nói về vấn đề tài chính đền bù, tôi sẽ giao cho bên Cục tài chính, Nên trả tiền thì phải trả tiền cho đúng hạn. Tài chính khó khăn cũng không thể đánh chủ ý ở đây. Giống như cậu đã nói, điều này quan hệ đến danh dự chính quyền Đảng uỷ. Khổng Tử đều nói người mà không có chữ tín, thì không thể làm được điều gì, huống chi một chính quyền Đảng uỷ?
Thẩm Tử Liệt vừa tiêu hóa quan điểm Lục Vi Dân, vừa nói:
- Nhưng cậu nói vấn đề sử dụng tài chính, đây là quyền hạn của một tổ chức thôn, Ban quản lý thôn thuộc loại tổ chức tự trị, do người dân trong thôn tuyển cử ra, có quyền lực quyết định sử dụng tài chính, có cần phải mở đại hội đại biểu người dân trong thôn đến nghiên cứu quyết định hay không, có cần công khai trước tất cả người dân trong thôn hay không, điều này cần căn cứ vào tình hình thực tế ở các nơi để quyết định. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy đây là một xu thế phát triển.
Nghe Thẩm Tử Liệt nói được như vậy, trong lòng Lục Vi Dân hơi rộng mở.
Vốn những lời nói kia vừa ra khỏi miệng, hắn đã có chút hối hận. Dục tốc tắc bất đạt. Có một số việc vốn không thể làm một lần là xong. Lời nói của mình một khi truyền ra, rất dễ dàng khiến cho các cán bộ ở xã, thị trấn và thôn thấy bất mãn. Điều này đối với nhân vật như mình, sống còn chưa yên ổn mà nói rất bất lợi. Nếu Thẩm Tử Liệt mạo muội chấp nhận, làm không tốt còn có thể ảnh hưởng đến Thẩm Tử Liệt.
- Chủ tịch huyện nói đúng. Tôi có chút ảo tưởng.
Lục Vi Dân gật đầu nói.
- Không hẳn là như vậy. Suy nghĩ của cậu rất tốt, nhưng điều này cần một quá trình. Với tình hình trước mắt của chúng ta, điều kiện còn chưa chín muồi mà thôi.
Thẩm Tử Liệt không hề nhiều lời về vấn đề này.
Lục Vi Dân gật gật đầu.
- Còn lấy đá ném Chủ nhiệm Cao như vậy, thì chuyện này cũng không đơn giản đâu. Bình thường, dân chúng cho dù là bị kích động nhiều lắm cũng vây quanh anh, yêu cầu anh giải quyết vấn đề. Sao đột nhiên lại có thể dùng đá đánh người? Tôi không tin dân chúng thôn Thủy Ngưỡng lại trở nên điên cuồng đến mức độ này. Chỉ vì chuyện này mà mất đi lý trí sao? Cho nên, sếp Đồng muốn xem tình hình các anh xuống dưới điều tra.
- Hai ngày nay, trên cơ bản, chúng tôi đã xem xét tìm tòi toàn bộ tình hình, cũng biết được vài điều. Trọng điểm vẫn là ở thôn Thủy Ngưỡng, thôn Đại Hà bên này thuần túy là mù quáng gây rối.
Đồng Lập Trụ đắn đo nói:
- Chúng tôi đã tìm hiểu về tình hình ở Thôn Thủy Ngưỡng. Có hai mặt, một là bên ngoài, gây ra ầm ĩ, chủ yếu vẫn là nói về vấn đề chiếm đất, động mồ mả, làm hỏng phong thuỷ. Tuy nhiên về vấn đề hôm trước anh ở hiện trường nói rất gay gắt, cho nên hiện tại cũng không có người nào nói ra như thế. Dù sao chuyện này bán đứng tổ tiên là chuyện nhục nhã, đám người kia cũng không còn dám bêu danh.
Nói tới đây Đồng Lập Trụ và Ngô Hải Phát đều mỉm cười, lời nói này đúng là rất tài tình, vốn chỉ là một thứ mù mịt hư vô, nhưng không người nào muốn bị người khác đâm vào sau lưng, cả đời bị bêu danh, tự nhiên cũng không ai dám nhắc tới.
- Hiện tại chủ yếu đã nói thành chuyện chiếm đất đai. Về điểm này, Ban quản lý đã cùng hai thôn làm công tác thống kê xác minh, cho nên vấn đề cũng không lớn. Vài người này có uy tín khá lớn trong thôn. Chủ yếu là cảm thấy Ban quản lý trước đó không chào hỏi đã mở ra xây dựng. Họ hỏi ở xã, xã cũng không rõ ràng lắm về tình hình, cho nên bọn họ mới cùng nhau đến vây đổ. Tôi phân tích một chút. Đại bộ phận đám người này cũng không có ý đồ gì khác. Nhưng có một người ở trong đó cứ nhảy lên nhảy xuống, rất đáng chú ý.
Khả năng quan sát của Đồng Lập Trụ rất mạnh, hơn nữa làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, rất giỏi từ các loại tình hình phức tạp tìm được điểm mấu chốt.
- Lúc ấy có người nói sẽ đến xã, tìm lãnh đạo, để xã và Ban quản lý chào hỏi rồi phối hợp, nhưng người này kiên quyết phản đối, đã nói nhất định phải đến hiện trường. Cho nên những người khác cũng liền phụ họa theo ý kiến của anh ta. Biểu hiện của y ở trong thôn cũng không tốt lắm, gọi là Cẩu Quốc Tùng, trong nhà đứng hàng thứ hai, nên mọi người đều gọi y là Nhị Cẩu. Theo hiểu biết của chúng tôi thì người này có quan hệ khá phức tạp, ở Nam Đàm này còn lăn lộn lui tới với bọn lưu manh, nhưng vẫn chưa rõ có phải cũng lui tới với Lưu Tam Nhi hay không.
Lục Vi Dân lập tức liền cảnh giác:
- Đồn trưởng Đồng, người này rất trọng yếu, phải tìm cách moi được nội tình từ người này.
- Ừ, tôi đã thu xếp cho người tới tìm hiểu nội tình từ y, nhưng người này hẳn là có chút cảnh giác. Hai ngày nay y đều ở trong thôn, mặt khác còn ở cùng một chỗ với vài người dẫn đầu. Một vài người là nghĩ tới lợi ích của người dân trong thôn, chúng ta bây giờ còn không tiện trực tiếp động tới y.
Đồng Lập Trụ cũng rất có tư duy chính trị.
- Ý của tôi là cần phải nhanh tóm lấy người kia lúc y ra ngoài, trước tra ra xem ai đã ném đá đánh Chủ nhiệm Cao.
- Đúng, hiện tại tình hình bên dưới còn khá mẫn cảm, sợ là chúng ta muốn tính sổ với y thì sẽ gặp phiền toái với mấy người dẫn đầu. Ý của tôi là phải tiếp xúc với những người này, hướng dẫn cho bọn họ cách thức, trình tự bình thường để phản ánh vấn đề, không cần áp dụng thủ đoạn quá kích như vậy.
Lục Vi Dân đồng ý nói.
- Đúng rồi, Vi Dân, về phía Chủ nhiệm Cao, chúng tôi cũng đã tìm hiểu, xem trước đó có ai tìm đến anh ta muốn lén tiếp nhận công trình hay không. Nhưng chúng tôi cảm thấy anh ta không muốn nói về vấn đề này. Hơn nữa, anh ta lại ở trên giường bệnh, chúng tôi cũng không tiện hỏi kỹ. Chuyện này anh xem xem có thể ra mặt giúp chúng tôi tìm hiểu một chút, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Ngô Hải Phát trao đổi ánh mắt với Đồng Lập Trụ một chút rồi nói xen vào.
Lục Vi Dân sửng sốt giật mình đắn đo, dường như trong đó có hương vị, cười khổ nói:
- Tôi sẽ cố hết sức, Chủ nhiệm Cao có lẽ cũng có nỗi khổ riêng.
Đồng Lập Trụ và Ngô Hải Phát cũng là người khôn khéo, tự nhiên hiểu được ý tứ trong giọng nói của Lục Vi Dân. Người có thể năm lần bảy lượt tiện thể nhắn cho Cao Nguyên, tự nhiên cũng phải là một người có bản lĩnh khác thường, không phải bất cứ con chó con mèo hay người nào tùy tiện cũng được Cao Nguyên chào hỏi. Hơn nữa hơn phân nửa chuyện này Mã Thông Tài cũng đã biết, làm không tốt thì Mã Thông Tài đổ lên đầu Cao Nguyên. Khiến Cao nguyên chống chọi, loại chuyện này trong lòng đồng sự là người hiểu rõ nhất.
Anh muốn khiến Cao Nguyên nói thẳng ra là vị lãnh đạo ấy sao. Không nghi ngờ gì làm vậy nghĩa là Cao Nguyên sẽ đoạn tuyệt với thể chế này, phá hủy quy tắc ngầm trong lòng mọi người. Vậy anh còn có thể lăn lộn ở huyện Nam Đàm? Cao Nguyên tuy rằng nói nguyên tắc, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Anh có thể cự tuyệt đối phương, nhưng cũng không thể đem đối phương đặt lên vách núi đi. Việc này một khi truyền ra, nhất là lãnh đạo chủ chốt trên Huyện ủy nghiêm lệnh điều tra rõ sự tình đem đối phương đẩy xuống còn có chút không hợp thời.
Cho nên Cao Nguyên mới có thể trước mặt các lãnh đạo của đồn công an tới thăm hỏi mà úp úp mở mở, không muốn nói rõ ràng.
- Thôi đi, Vi Dân, cậu cũng không cần gây khó dễ. Cho dù biết là ai đánh, cũng không thể nói điều đó có liên hệ đến việc này. Nơi này tất nhiên không có liên hệ. Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác đi.
Đồng Lập Trụ rất thông tình đạt lý, khoát tay:
- Tuy nhiên chuyện này chỉ sợ không thể không gấp. Chúng ta nghiên cứu một chút xem nên làm thế nào để đem đầu mối của loại chuyện này ở khu kinh tế mới chúng ta hoàn toàn bóp chết từ khi mới phát sinh.
- Đúng, việc này là quan trọng nhất.
Lục Vi Dân tương đối đồng ý với Đồng Lập Trụ về quan điểm này. Không hổ danh là nhân vật đi ra từ đội Cảnh sát Hình sự, có thể lập tức chỉ từ một sự kiện có thể cân nhắc nói tới đạo lý, có thể lập tức suy xét đến từng người từng điểm từng mặt, cẩn thận đề phòng.
Sự kiện ở bãi tha ma nhanh chóng bình ổn xuống. Từ sáng đến tối, đồn công an đều tăng cường điều tra tại thôn Thủy Ngưỡng cũng khiến một vài người cảm thấy khẩn trương. Một vài người dân trong thôn cũng lo lắng không biết có phải đồn công an muốn dựa vào chuyện này, cố ý muốn trừng trị vài người đã dẫn đầu trong việc phản ánh tình hình trong thôn này hay không. Thậm chí ngay một vài cán bộ của hai xã và Ban quản lý cũng có ý nghĩ này. Vừa lúc mượn cơ hội này giết chết “tập tục” này.
- Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy đó là hai chuyện khác nhau. Tôi vẫn giữ quan điểm kia. Cầu là cầu, đường là đường. Diện tích đất cần lấy ở hai xã Song Phượng và Bắc Phong phải lập tức lấy ra. Lấy bao nhiêu, cứ dựa theo chính sách nhà nước và pháp luật, nên thanh toán đền bù bao nhiêu thì thanh toán đền bù bấy nhiêu. Hiện tại, tài chính của huyện tuy rằng túng quẫn, nhưng thắt lưng buộc bụng cũng phải đem số tiền này giao đến thôn. Vấn đề này quan hệ đến danh dự và niềm tin của dân chúng đối với chính quyền Đảng uỷ chúng ta! Hơn nữa tôi còn đề nghị trên thôn phải biết dùng khoản tiền này như thế nào là tốt nhất, mời đại biểu dân chúng trong thôn tới dự họp hoặc là sẽ tổ chức đại hội toàn thôn đến thảo luận nghiên cứu một chút, làm cho dân chúng hiểu rõ chân tướng của khoản tiền này. Điều này cũng có thể dần dần hình thành một loại thể lệ nhất định cho người khác làm theo.
Lục Vi Dân biết rằng quan điểm này của hắn chỉ sợ là chỉ làm cho sóng to gió lớn, thậm chí có không ít người còn phải oán thầm chính mình là ở không, không có việc gì nên tìm việc làm. Hai mươi năm sau từ cao tầng đến cơ sở đều dần dần hình thành xu hướng tâm lý bình thường nhưng với quan niệm bây giờ, điều này còn có vẻ rất quá liều mạng. Những điều mình vừa nói tuy là có làm cho mọi người có một ấn tượng như vậy mà thôi, có thể làm đến như thế này cũng là sự cố gắng lớn nhất của bản thân rồi.
Thẩm Tử Liệt cũng bị ý tưởng này của Lục Vi Dân làm cho chấn động.
Bên cục Tài chính hiện giờ đang rất khẩn trương, cảm thấy sự tình đã bình ổn, ngay cả xã Bắc Phong và Song Phượng cũng đều cho rằng vấn đề chiếm đất bồi thường ở bãi tha ma tạm thời không đáng để suy xét đến, cảm thấy có thể đợi một thời gian cho tới khi khu kinh tế mới sau khi bước vào thời kỳ thứ hai mới lại cùng nhau nghiên cứu tiếp. Nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy làm một chính quyền Đảng uỷ, đã nói hẳn là nên giữ lời.
Lúc ấy, hai bên chính quyền Đảng uỷ xã Song Phượng và xã Bắc Phong đối với đại biểu người dân trong thôn rõ ràng tỏ thái độ nếu chiếm dụng đất đai, mặc kệ là nhiều hay ít đều phải thực hiện đền bù. Hiện tại, tất nhiên có thể tìm được lý do như vậy để kéo dài cuộc đàm phán, giảm bớt áp lực tài chính. Nhưng Lục Vi Dân cảm thấy làm như vậy mất nhiều hơn được.
Danh dự chính quyền Đảng uỷ cao hơn chút ích lợi này. Mà danh dự chính quyền Đảng uỷ thường thường giống như lúc này không ngừng thất tín với dân, lúc đầu còn nhỏ sau dần dần đánh mất cả, đến cuối cùng chỉ đành phải trả giá hơn nữa cái giá phải trả rất lớn. Nhưng rất nhiều người cũng không có ý thức được điểm này, hoặc là nói ý thức được, nhưng lại không thèm để ý tới. Dù sao đó là sự việc của sau này, nào có trực tiếp như lợi ích trước mắt. Nói không chừng chính là sự tình của lãnh đạo sau này.
Mà điều càng làm cho Thẩm Tử Liệt chấn động hơn chính là Lục Vi Dân đề xuất việc sử dụng tài chính đền bù phải đưa ra hội nghị đại biểu người dân trong thôn để nghiên cứu đề ra biện pháp. Ý tưởng này thật sự vượt mức quy định, nhưng lại trực tiếp liên quan đến lợi ích của một số cán bộ trong thôn. Nếu mạo muội đề xuất, ngược lại rất dễ làm cho hỗn loạn, nhưng không thể không nói ý tưởng này rất có khả năng dự đoán trong tương lai.
- Vi Dân, cậu nói về vấn đề tài chính đền bù, tôi sẽ giao cho bên Cục tài chính, Nên trả tiền thì phải trả tiền cho đúng hạn. Tài chính khó khăn cũng không thể đánh chủ ý ở đây. Giống như cậu đã nói, điều này quan hệ đến danh dự chính quyền Đảng uỷ. Khổng Tử đều nói người mà không có chữ tín, thì không thể làm được điều gì, huống chi một chính quyền Đảng uỷ?
Thẩm Tử Liệt vừa tiêu hóa quan điểm Lục Vi Dân, vừa nói:
- Nhưng cậu nói vấn đề sử dụng tài chính, đây là quyền hạn của một tổ chức thôn, Ban quản lý thôn thuộc loại tổ chức tự trị, do người dân trong thôn tuyển cử ra, có quyền lực quyết định sử dụng tài chính, có cần phải mở đại hội đại biểu người dân trong thôn đến nghiên cứu quyết định hay không, có cần công khai trước tất cả người dân trong thôn hay không, điều này cần căn cứ vào tình hình thực tế ở các nơi để quyết định. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy đây là một xu thế phát triển.
Nghe Thẩm Tử Liệt nói được như vậy, trong lòng Lục Vi Dân hơi rộng mở.
Vốn những lời nói kia vừa ra khỏi miệng, hắn đã có chút hối hận. Dục tốc tắc bất đạt. Có một số việc vốn không thể làm một lần là xong. Lời nói của mình một khi truyền ra, rất dễ dàng khiến cho các cán bộ ở xã, thị trấn và thôn thấy bất mãn. Điều này đối với nhân vật như mình, sống còn chưa yên ổn mà nói rất bất lợi. Nếu Thẩm Tử Liệt mạo muội chấp nhận, làm không tốt còn có thể ảnh hưởng đến Thẩm Tử Liệt.
- Chủ tịch huyện nói đúng. Tôi có chút ảo tưởng.
Lục Vi Dân gật đầu nói.
- Không hẳn là như vậy. Suy nghĩ của cậu rất tốt, nhưng điều này cần một quá trình. Với tình hình trước mắt của chúng ta, điều kiện còn chưa chín muồi mà thôi.
Thẩm Tử Liệt không hề nhiều lời về vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.