Quan Đạo Vô Cương

Chương 331: Quyết định – Oa Cố!

Thụy Căn

25/09/2013

Sắc mặt của Lương Quốc Uy có chút không vui. Ông Thích này có chút quá rồi, anh không tán đồng Lục Vi Dân đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Vĩnh Tế thì thôi, sao vẫn còn đề xuất không để sắp xếp công tác thực tế cho Lục Vi Dân. Anh như vậy không phải là cố ý chọc giận đối phương sao? Làm thế có gì tốt?

Lục Vi Dân từ khi Lý Đình Chương mới mở miệng là đã biết sự tình ắt hỏng. Quả nhiên như vậy, lời Lý Đình Chương chưa dứt, Thích Bản Dự đã nhanh chóng nhảy vào phản đối, hơn nữa còn một vài điều nêu ra cũng là chỉ thẳng điểm yếu của bản thân hắn. Nhưng cuối cùng lão lại quay giáo đề xuất tốt nhất không nên sắp xếp công việc cụ thể cho bản thân, khiến bản thân tạm thời tiếp tục làm việc vặt. Điều này khiến Lục Vi Dân có chút nổi giận.

Bản thân mới đến, cũng chưa có đắc tội gì với Thích Bản Dự, tại sao ông ta lại nhằm vào mình để làm khó? Hay cảm thấy mình trẻ tuổi nên dễ bắt nạt, hay là cảm thấy chèn ép mình một chút có thể nâng cao uy tín của Thích Bản Dự?

Nhưng hắn lúc này cũng không tiện mở miệng. Thích Bản Dự là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, nói về sắp xếp công tác lại vẫn có quyền lực này. Lục Vi Dân trái lại phải xem Lương Quốc Uy làm thế nào để ứng phó với tình cảnh này!

- Ý kiến của Phó bí thư Thích khó tránh khỏi có hơi bất công, có lẽ Phó bí thư Thích vẫn không rõ thời điểm Vi Dân làm việc tại Nam Đàm chính là làm ở khu kinh tế mới?

Thái Vân Đào chưa đợi Lương Quốc Uy lên tiếng thì đã cười ha ha nói chen vào.

- Chưa điều tra thì chưa có quyền phát ngôn. Tôi giúp đỡ Phó bí thư Chiêm thu hút đầu tư, nhưng biết không ít tin tức nội tình đấy. Năm ngoái Xương Châu mở hội nghị thu hút đầu tư, Vi Dân đã ở lì khách sạn Cẩm Phong, kiên cường giành vài hạng mục từ tay khu Khai thác và Phát triển kinh tế kĩ thuật Xương Châu. Hiện giờ mấy hạng mục nhựa Tam Minh và điện tử Khải Nam hiện tại đang phát triển rất tốt ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kĩ thuật Nam Đàm hẳn là một trong những thành quả của Vi Dân chứ? Còn cả hạng mục tập đoàn Hoa Mỹ là hạng mục đầu tư lớn thứ hai của toàn địa khu trong năm ngoái, chỉ đứng sau dự án xi măng tại Phong Châu của tập đoàn Thác Đạt, cũng là một tay Lục Vi Dân mời đến từ Hồng Kông. Thành tích huy hoàng như vậy, có thể nói Lục Vi Dân chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc? Tôi thấy như vậy không hợp với thực tế.

Thích Bản Dự tuyệt đối chưa nghĩ tới Thái Vân Đào lại cũng dám nhảy ra đâm sau lưng bản thân một dao, ngay lập tức nổi trận lôi đình. Nhưng nghe thấy Thái Vân Đào nói tới thành tích ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kĩ thuật Nam Đàm của Lục Vi Dân, cũng không kìm nén được ngạc nhiên. Y không ngờ đối phương lại từng làm ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kĩ thuật Nam Đàm, hơn nữa dường như mấy hạng mục này đều có liên quan rất lớn đến Lục Vi Dân. Tào Cương lại chưa từng nhắc tới những tình huống như thế với mình.

Lục Vi Dân cũng rất ngạc nhiên với thái độ bênh vực lẽ phải của Thái Vân Đào.

Thích Bản Dự trong huyện cũng tính là người có thâm niên, khi Lương Quốc Uy đảm nhiệm chức Phó bí thư, y chính là người hợp tác với Lương Quốc Uy, đảm nhận chức Trưởng ban Tổ chức. Lương Quốc Uy thăng chức thẳng lên Bí thư, y cũng nhảy vọt tiếp nhận cấp bậc của Lương Quốc Uy. Quan hệ của hai người tương đối mật thiết, thêm vào đó đảm nhận chức Trưởng ban Tổ chức nhiều năm, ngoại trừ Ngu Khánh Phong, thường thì trong huyện đều không có ai có thể đối đầu trực tiếp với ông ta. Ngay cả Lý Đình Chương ở điểm này cũng rất thận trọng.

Càng làm hắn kinh ngạc chính là Thái Vân Đào lại hiểu rõ như thế về tình hình khi hắn làm việc tại Nam Đàm. Đấy há chẳng phải là có ý mấy người Lương Quốc Uy này đều có thể đã thăm dò chi tiết, rành mạch về bản thân mình trước kia rồi?

Nhìn thấy Thích Bản Dự đang muốn phát cáu, Lương Quốc Uy ho nhẹ, ngăn sự lỗ mãng của đối phương lại:

- Phó bí thư Thái Chi, cô nắm công tác kinh tế, vấn đề Lục Vi Dân nêu ra rất sắc bén, cũng rất có tính thách thức. Ý của cô thì sao?

Chiêm Thái Chi bởi vì lời nói thẳng thừng của Ngu Khánh Phong làm cho có chút bẽ mặt, nhưng rất nhanh cũng liền điều chỉnh tâm trạng lại, lúc này thấy Lương Quốc Uy trưng cầu ý kiến của mình, nghĩ một lát mới nói:

- Ý tưởng của đồng chí Vi Dân rất tốt. Bổ sung vừa rồi của Chủ tịch Thái Vân Đào khiến những người không hiểu rõ tình huống như chúng tôi cũng rất chấn động, không ngờ rằng đồng chí Vi Dân lại có sở trường đối với công việc kinh tế như thế. Nhưng ý kiến của Phó bí thư Thích cũng có lí lẽ nhất định. Quận lớn như Vĩnh Tế đất rộng người đông, công việc liên quan cũng đủ các mặt, không chỉ là phát triển kinh tế đơn thuần. Trong các phương diện khác kinh nghiệm của đồng chí Vi Dân không nhiều, điều này lại cần xem xét kĩ một chút.

Mẹ kiếp phí lời!

Lục Vi Dân không duyên không cớ sinh ra một loại cảm giác chán ghét đối với người phụ nữ có vẻ ung dung, rộng lượng này.Cho dù bà phản đối quang minh chính đại như Thích Bản Dự cũng được, nói che đậy như thế cả hồi lâu, ấp a ấp úng, bộ dạng đó rất làm cho người khác không thoải mái.

- Khánh Phong, Dư Giang, Hiển Đức, Nguyên Cao, ông Quan, các vị thì sao?

Lương Quốc Uy hỏi không gấp không chậm.

- Tôi cảm thấy có thể để đồng chí Vi Dân thử một lần. Vẫn là câu nói kia, anh không thử, sao có thể biết được hay không được? Còn về việc mạo hiểm, công việc như vậy không mạo hiểm, đổi lại một người làm Bí thư Quận ủy thì sẽ không còn mạo hiểm nữa? Lúc trước chúng ta để Chu Minh Khuê đến Oa Cố, không phải là cũng cảm thấy rất hợp lí sao? Kết quả thì sao?

Lời nói của Ngu Khánh Phong như kiếm rút ra khỏi bao, chung quy phải sát thương người rồi mới quay về bao.



- Tôi cũng cảm thấy có thể để đồng chí Vi Dân thử một lần, nhưng không nhất định phải đến Vĩnh Tế. Dẫu sao cục diện Vĩnh Tế hiện tại vẫn chưa ổn định, vẫn phải làm một loạt công việc tiếp sau. Vì vậy tôi cảm thấy có thể xem xét quận khác hay không?

Lời của Mạnh Dư Giang vừa nói đã thức tỉnh người trong mộng. Đúng vậy, Vĩnh Tế là quận nông nghiệp lớn nhân khẩu đông, đối với toàn huyện mà nói, địa vị cũng tương đối quan trọng. Để Lục Vi Dân điều hành Vĩnh Tế quả thực có chút khiến người khác không yên tâm lắm, nhưng đổi lại là một quận khác thì sao?

Mạch suy nghĩ của mọi người lập tức linh hoạt trở lại, Oa Cố?

Quận Oa Cố chẳng qua chỉ có bốn xã, thị trấn, nhân khẩu chỉ hơn một nửa của Vĩnh Tế một chút, chưa đến bảy mươi nghìn người. Hơn nữa nó lại là quận xa nhất, hiện nay cũng là quận có kinh tế lạc hậu nhất, là nơi có trật tự xã hội hỗn loạn nhất, các chỉ tiêu đều nổi tiếng đứng cuối bảng xếp hạng toàn huyện. Chu Minh Khuê vừa đi, điều này khiến Lục Vi Dân đến quận này là vừa lúc thích hợp.

Chỉ có một vấn đề, Lục Vi Dân có đồng ý không?

Oa Cố xa xôi không nói, mấu chốt nhất là vài năm nay trong lúc Chu Minh Khuê làm Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, Oa Cố không những trong các mặt công việc đều trì trệ không tiến, hơn nữa trật tự xã hội cũng ngày càng chuyển biến xấu đi. Con đường quốc đoạn qua Oa Cố đã trở thành trọng điểm của đoạn đường treo biển đả kích, trừng trị bọn cướp xe, nhưng qua vài lần, hiệu quả đều không tốt. Mà tỉ lệ nợ thuế nông nghiệp và phí thủy lợi của toàn bộ bốn xã và thị trấn của Oa Cố cũng là cao nhất, sự khó khăn để thanh toán các khoản nợ rất lớn. Xí nghiệp xã, thị trấn chỉ có vài cái, gần như bằng không, Quận ủy và Đảng ủy chính quyền đều hầu như là dựa vào kiếm tiền thu không đủ chi sống qua ngày.

Sau khi Chu Minh Khê mất, qua điều tra rõ, phí thực phẩm, tiền ăn mà Quận ủy và Đảng ủy chính quyền thị trấn Oa Cố nợ cao đến hơn hai mươi nghìn tệ, hơn nữa Quận ủy Oa Cố vẫn nợ phí xây dựng cơ bản của việc xây dựng văn phòng Quận ủy số tiền khoảng hơn ba mươi nghìn tệ. Mà điều này đối với một cấp mỗi năm chỉ duy trì hoạt động bằng cách thu lượng phí quản lí nhất định từ mỗi xã, thị trấn như Quận ủy Oa Cố mà nói, gần như sẽ là không thể trả xong được nợ nần.

Như một con tàu chìm vỡ nát, thương tích đầy mình, chỉ đợi chìm hẳn, tên ngốc cũng biết ai làm tuyền trưởng thì sẽ tự tìm đường chết. Ngay đến Lương Quốc Uy cũng luôn đau đầu với việc sắp xếp ai đến Quận ủy Oa Cố này mới thích hợp, người muốn đi thì Huyện ủy không an tâm, người cảm thấy tạm được thì bản thân lại kiên quyết không đi. Không ngờ rằng một câu nói của Mạnh Dư Giang lại vạch trần lớp giấy này.

Ai có thể đồng ý đi Oa Cố? Cái mà Lục Vi Dân nhắm đến chính là Vĩnh Tế, sao có thể đồng ý đi Oa Cố? Ngay cả Thích Bản Dự cũng cảm thấy chiêu thức này của Mạnh Dư Giang quả là lợi hại. Lúc trước, trước khi họp y và Mạnh Dư Giang đang thăm dò, Mạnh Dư Giang nói với Lục Vi Dân nếu như thực sự có ý muốn thử nhiệm, cũng không gì không thể. Y còn chế giễu Mạnh Dư Giang vài câu, càng không có nghĩ tới Mạnh Dư Giang lại dùng chiêu này đối phó với Lục Vi Dân. Không hổ danh là cao thủ, thật lợi hại!

Không khí trong phòng hội nghị thường vụ lập tức trở nên có chút lắng lại, Lục Vi Dân kia không phải là luôn mồm nói muốn tới cấp cơ sở để rèn luyện sao? Không phải nói muốn tìm một nơi để thử phát triển kinh tế sao? Oa Cố đúng lúc có thể giao vào tay anh luyện tập đấy.

Thái Vân Đào trong lòng vẫn âm thầm kêu một tiếng hỏng bét, điều này Lục Vi Dân thực là gậy ông đập lưng ông. Trong long vẫn oán trách Mạnh Dư Giang tại sao có thể đưa ra biện pháp tồi như thế, đây không phải là cố ý hại Lục Vi Dân sao? - Ừ, tôi thấy ý kiến của Trưởng ban Dư Giang rất đúng trọng tâm. Hiện tại ông Chu đi rồi, Bí thư Quận ủy Oa Cố kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố đúng lúc đang thiếu người, chính là cần một lạnh đạo trẻ trung, khỏe mạnh, tinh thần dồi dào đến cầm lái. Số dân Oa Cố không coi là nhiều, giao thông cũng vẫn coi là thuận tiện, đồng chí Lục Vi Dân đúng lúc có thể làm thí điểm tại Oa Cố. Thì coi như có vấn đề gì, ảnh hưởng cũng không lớn. Bí thư Lương, ý kiến này được đó, tôi thấy ổn.

Thích Bản Dự bày tỏ thái độ đầu tiên, nóng lòng muốn ấn Lục Vi Dân vào vị trí Bí thư Quận ủy Oa Cố.

- Tôi cảm thấy việc này vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt. Điều kiện Oa Cố mặc dù kém một chút, nhưng càng kém càng có thể thấy rõ hiệu quả, huống hồ vị trí địa lí, giao thông của Oa Cố cũng rất ưu việt.

Phó chủ tịch thường trực huyện Dương Hiển Đức từ đầu không hề hé răng một tiếng cũng tỏ vẻ đồng ý.

Hai người Chiêm Thái Chi và Ngu Khánh Phong cũng đều chậm rãi gật đầu, ánh mắt Lương Quốc Uy dừng ở trên mặt Lục Vi Dân. Ông ta vốn cho là Lục Vi Dân nhất định sẽ mặt trầm như nước, thậm chí trực tiếp từ chối, nhưng nhìn thấy lại là vẻ mặt Lục Vi Dân như thoáng chút suy nghĩ:

- Vi Dân, mọi người cảm thấy trước mắt Oa Cố có lẽ thích hợp hơn với cậu, cậu cảm thấy thế nào?

Trong lòng Lục Vi Dân âm thầm cười, từ khi bắt đầu hắn không hề muốn đi Vĩnh Tế. Vĩnh Tế tuy điều kiện các mặt nhìn có vẻ đều tốt, nhưng vấn đề của Vĩnh Tế cũng nhiều như vậy. Vấn đề then chốt nhất là Vĩnh Tế là một khu vực các phương diện đều tương đối bình quân, đã không có ưu điểm nổi bật, cũng không có nhược điểm nổi bật. Anh muốn đạt thành tích ở nơi như vậy lại không dễ dàng.

Mà không giống Oa Cố, Oa Cố khi trải qua sự cai trị của Chu Minh Khuê trong vài năm, tình trạng đã đến nông nỗi không thể tệ hại hơn. Lục Vi Dân thông qua Khúc Nguyên Cao và Ba Tử Đạt đã tìm hiểu một phen, khi Chu Minh Khuê ở Oa Cố hầu như đã khiến một Oa Cố căn bản đã suy yếu trở nên kiệt quệ. Việc xây dựng trụ sở Quận ủy Oa Cố này khiến nợ nần chồng chất, mà xí nghiệp xã, thị trấn Oa Cố là trống rỗng. Càng ác liệt hơn là trong thời gian Chu Minh Khuê phụ trách, trật tự xã hội trị an đoạn quốc lộ chạy qua Oa Cố chuyển biến xấu nghiêm trọng. Điều này cũng làm cho tình thế của Oa Cố thêm nghiêm trọng, tổng hợp những phương diện này, trên thực tế thì coi như là nếu Chu Minh Khuê không chết, chỉ sợ Huyện ủy cũng phải áp dụng biện pháp đưa Chu Minh Khuê chuyển tới vị trí khác. Hiện tại vị trí này để trống, cũng đúng lúc hợp với ý đồ của bản thân.

Oa Cố không phải là hoàn toàn không có khả năng tận dụng. Ưu thế lớn nhất của Oa Cố ở chỗ đoạn đường giáp giới huyện Lạc Khâu và huyện Song Phong. Trong lịch sử, Oa Cố đã có thời gian tương đương dài thuộc về Lạc Khâu, sau năm 1958 mới do Song Phong quản lí. Mà tuy khoảng cách giữa Oa Cố và huyện lị Song Phong là hơn bốn mươi km, khoảng cách giữa Oa Cố và huyện lị Lạc Khâu lại không tới ba mươi km. Tỉnh lộ xuyên qua đây, dọc theo hướng đông nam xuống thẳng đến huyện lị Song Phong. Mà tỉnh Bỉ Khẩu cũng vừa vặn từ đây qua địa phận Oa Cố, trở thành chỗ giao nhau.

Do tình trạng giao thông đường quốc lộ từ Xương Châu đến Lê Dương luôn không tốt lắm, rất nhiều chiếc xe hướng về phía đông ra tỉnh đều muốn đi tỉnh lộ B, vì vậy con tỉnh lộ tây bắc đông nam, hướng nào cũng tương đối đông đúc. Nhưng do mấy năm nay trật tự trị an xã hội của Oa Cố không tốt, rất nhiều xe vận tải lớn lại không thể không đổi tuyến sang đường quốc lộ.

Vị trí địa lí và điều kiện giao thông là ưu thế độc đáo của Oa Cố, nhưng vấn đề nan giải bày ra trước mắt cũng tương đối nhiều. Điều này phải xem xét bản lĩnh, năng lực của người làm chủ.

- Bí thư Lương, mọi người đều đã cảm thấy tôi đi Oa Cố là thích hợp, vậy tôi cũng không có gì để nói. Tôi đồng ý tới Oa Cố!



Giọng nói của Lục Vi Dân mặc dù không lớn nhưng ngữ khí lại rất kiên định, không chút do dự.

Hội nghị thường vụ cuối cùng cũng tan, sau màn tranh cãi về hướng đi của Lục Vi Dân, đề tài thảo luận thứ ba vốn dĩ nên là chương trình nghị sự quan trọng nhất ngược lại rõ ràng không nhiều điều gay cấn. Dường như sự chú ý của mọi người đều hướng về việc Lục Vi Dân nhận lời đi Oa Cố nhậm chức, muốn tiêu hóa từ từ tin tức đó.

Tới Oa Cố đảm nhiệm Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn, sự thật này khiến nhiều người đều không thể tiếp nhận, tiểu tử Lục Vi Dân không phải là đầu óc có vấn đề sao?

Nếu như nói anh muốn chơi trò“câu chuyện cảm động” xuống cấp cơ sở rèn luyện, cũng không thể chọn Oa Cố chứ.

Đây là tự bản thân đào hố rồi tự mình nhảy vào đó, còn xúc đất tự chôn mình, rõ ràng là tự sát.

Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ của đại bộ phận, hơn nữa không phải là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ít nhất bản thân Lục Vi Dân không thể nghĩ như thế.

- Trưởng ban Mạnh, đầu tiên là phải cảm ơn ngài.

Lục Vi Dân đi vào văn phòng Mạnh Dư Giang rất tùy ý, ngồi xuống luôn.

- Trước tiên đừng nói lời cảm tạ, đến lúc đó đừng mang vẻ mặt như đưa đám đến kể khổ với tôi là được.

Mạnh Dư Giang giữ vẻ mặt bình thản, tự sắp xếp những thứ trong tay.

- Người khác đều cảm thấy tôi là cố ý trù tính gài bẫy cậu một ván này, cảm thấy hai chúng ta có thù hận rất lớn. Ngay cả Phó bí thư Thích đều cảm thấy như thế, sau đó lại còn nói với tôi phải nhìn tôi bằng con mắt khác, khiến tôi không có gì để phản bác.

Khi đang cùng Mạnh Dư Giang trao đổi ý kiến, Mạnh Dư Giang liền thẳng thắn nhắc Lục Vi Dân muốn tới Vĩnh Tế chỉ e là không được thông qua. Huyện ủy không thể lấy một quận lớn như Vĩnh Tế để mạo hiểm, tức là bản thân ông ta cũng không tán đồng. Lục Vi Dân lại nói hắn cũng không muốn đi Vĩnh Tế, mà là muốn tới Oa Cố. Điều này vẫn khiến Mạnh Dư Giang ngạc nhiên, nhưng lập tức cũng lĩnh ngộ được. Lục Vi Dân là nghĩ phải đến nơi kém nhất mới dễ dàng lập thành tích nhất. Nhưng Mạnh Dư Giang cũng nhắc nhở Lục Vi Dân, nơi kém nhất dĩ nhiên dễ lập thành tích, nhưng cũng có nghĩa là dễ khiến người ta rơi vào không thể tự thoát ra được. Điều này sẽ phải xem năng lực, can đảm với phát huy nghệ thuật lãnh đạo của người đứng đầu.

Ông ta tin tưởng năng lực và can đảm của Lục Vi Dân đều không thiếu, mấu chốt là ở sự phát huy của nghệ thuật lãnh đạo. Anh đến Oa Cố không phải là một mình tự do phát huy. Tuy nói quận Oa Cố nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là bốn xã, thị trấn, có gần bảy mươi nghìn dân, một mình anh muốn dựa vào đơn phương độc mã nắm toàn bộ công việc của một quận, rõ ràng là không thực tế. Làm sao để cán bộ của ba xã, một thị trấn thuộc toàn quận Oa Cố đoàn kết, tâm hướng về một phía, nhiệt tình hướng tới một chỗ. Như thế mới có hi vọng thành công.

Nhưng muốn cán bộ của một thị trấn, ba xã đoàn kết thì không phải là một việc đơn giản. Nhất là như Lục Vi Dân mới hơn hai mươi tuổi, công tác chẳng qua cũng chỉ hơn hai năm, kinh nghiệm và tuổi tác đều còn tương đối hiện rõ không thuận lợi. Cho dù có quầng sáng của thư kí Bí thư Địa ủy bao phủ, nhưng đến phía dưới cơ sở, lớp quầng sáng này có thể có tác dụng được bao nhiêu. Trong công việc cụ thể, quầng sáng này của anh còn có thể giữ được bao lâu, chỉ e đều phải đánh một dấu chấm hỏi.

Anh muốn điều khiển được những cán bộ xã, thị trấn này, vậy thì hãy đưa ra thứ làm cho bọn họ thực sự phục anh, không phải là dựa vào vài câu từ cái mồm lật tới lật lui thì có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục. Ỏ điểm này nói thực Mạnh Dư Giang cũng có chút lo lắng.

An Đức Kiện gọi điện cho ông ta, hy vọng ông ta gắng sức giúp đỡ Lục Vi Dân. Mạnh Dư Giang đương nhiên biết ý nghĩa trong lời nói đó. Ông ta cũng chỉ có thể giúp Lục Vi Dân một phen trong phạm vi khả năng có thể. Như Lục Vi Dân nghĩ đến việc phải đến Vĩnh Tế, ông ta cũng sẽ chỉ có nói lực bất tòng tâm. Lương Quốc Uy và Thích Bản Dự đều không thể đồng ý, cũng may Lục Vi Dân cũng tự biết điều đó.

- Trưởng ban Mạnh, nên đến kêu khổ tôi vẫn phải đến, nhưng tôi biết chừng mực. Chuyện của Oa Cố phải dựa vào bản thân chúng tôi, không thể hi vọng vào huyện quá nhiều. Nhưng cố giành một vài chính sách có lợi vẫn là có thể chứ?

Lục Vi Dân cười hì hì nói.

- Tóm lại, sau này thời gian làm phiền Trưởng ban Mạnh cũng không phải ít, vẫn phải nhờ Trưởng ban Mạnh giúp đỡ.

Mạnh Dư Giang đương nhiên biết Lục Vi Dân ý tứ sâu xa, xuống cấp dưới công tác, một vấn đề quan trọng chính là phải đối diện với cán bộ của một thị trấn và ba xã. Dựa theo lệ cũ, Quận ủy đối với chức phó của xã, thị trấn là có quyền quyết định rất lớn, bổ nhiệm, miễn nhiệm chức phó chỉ cần thống nhất ở Quận ủy. Thông thường mà nói chỉ cần không có tranh luận đặc biệt lớn, ban Tổ chức đều sẽ tôn trọng ý kiến của Quận ủy, trong ban chỉ đi theo trình tự ra văn bản mà thôi. Nhưng bổ nhiệm và miễn nhiễm chức trưởng ở xã, thị trấn, Quận ủy sẽ chỉ có thể có quyền nêu ý kiến, quyền quyết sách sẽ ở Huyện ủy, cụ thể mà nói thì phải thông qua ban Tổ chức để thực hiện.

Có thể chi phối đại quyền sinh sát với cán bộ hay không, đây là một nhân tố tương đương then chốt liên quan đến uy tín của một Bí thư Quận ủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook