Quan Đạo Vô Cương

Chương 139: Sự ngạo mạn của chuột

Thụy Căn

30/08/2013

Một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử đến từ Quảng Đông và một xí nghiệp sản xuất vật liệu plastic đến từ Phúc Kiến, hai xí nghiệp này đến tham dự, quy mô cũng không tính là lớn, nhưng đối với Lục Vi Dân mà nói, quy mô không phải là vấn đề, đầu tư lớn nhỏ cũng không phải là vấn đề, chỉ gần có ý định đến khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm mà lại không trái với quy định pháp luật, Nam Đàm đều hoan nghênh.

Mà sản xuất linh kiện điện tử và sản xuất vật liệu plastic đều thuộc loại sản nghiệp cần đông đảo người lao động, đối với điều kiện lao động thì yêu cầu không cao, nhưng số lượng lại không nhỏ, đúng lúc phù hợp với tình hình trước mắt của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm.

- Ông Trương, xin thứ cho tôi nói thẳng. Tôi thừa nhận vừa rồi anh nói cũng không sai. Điều kiện của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu bất kể ở phương diện nào mà nói so sánh với khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm bên tôi cũng tốt, hai bên không thể sánh ngang bằng. Nhưng tôi vẫn tôn sùng một quan điểm, tốt nhất cũng không bằng thích hợp nhất. Tôi muốn nói chính là đối với một nhà đầu tư, một xí nghiệp mà nói, có thể trong thời gian ngắn nhất có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích, thu được lợi nhuận mới là tốt nhất... Không biết anh có đồng ý về cách nhìn này của tôi hay không?

Lục Vi Dân đứng ở một góc của phòng hút thuốc, cầm ly cà phê, nói rất tùy ý.

- Ha ha, ông Lục quả nhiên nói rất đúng. Nhưng tôi phải nói rằng quan điểm này của anh thực sự rất phù hợp với suy nghĩ của tôi.

Ông chủ họ Trương là người sinh trưởng ở Triều Châu, với giọng địa phương lại cố nói tiếng phổ thông thì càng chẳng ra cái gì cả. Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng tới giao lưu giữa hai người:

- Ý tứ của ông Lục là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu không thích hợp chúng tôi.

- Không, tôi không nói như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là nơi thích hợp nhất. Anh biết giá đất khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu chưa? Anh không biết Xương Châu hy vọng giành được ưu ái của ai sao?

Lục Vi Dân liếc mắt một cái nhìn sang nhóm người bên kia. Vị Phó Chủ tịch thành phố và hai vị chủ nhiệm khu kinh tế mới Xương Châu đang cùng nói chuyện với vài người khách tương đối ăn ý.

- Xương Châu có ưu thế như vậy, nhưng bất kể là từ giá đất hay là bảo đảm điện lực cùng với giá cả sức lao động, tôi nghĩ Nam Đàm chúng tôi càng có ưu thế hơn. Hơn nữa Nam Đàm chúng tôi có thể áp dụng phục vụ một chọi một, bảo đảm tốc độ hoàn thành hạng mục công trình xây dựng nhanh nhất. Cho nên tôi chân thành mời ông Trương đến Nam Đàm chúng tôi khảo sát, đầu tư hay không đầu tư cũng không có vấn đề gì. Tôi nghĩ mặc dù lúc này đây chúng ta không có duyên hợp tác, thì cũng có cơ hội cho ngày sau.

Giống như vậy, Lục Vi Dân đã liên tục sử dụng giọng điệu tương tự để nói với ba người khác nhau. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh lại chu đáo cẩn thận giới thiệu khiến cho vài thương nhân tiếp xúc với Lục Vi Dân đều có ấn tượng tốt với Lục Vi Dân. Đương nhiên cũng có người ngoại lệ.

Lưu Phát Khuê không thể không nhắc nhở vài cái nhân viên công tác không hiểu biết gì.

Việc này vốn không phải trách nhiệm của ông ta. Ông ta chỉ có trách nhiệm để những người giữ thiệp mời tiến vào, về phần họ ở đây làm cái gì, chỉ cần không phải trái pháp luật thì cũng sẽ không có việc gì. Nhưng Lưu Phát Khuê cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở vài nhân viên không chuyên nghiệp kia một chút.

Bọn họ căn bản không ý thức được ở đây có hai con chuột đã trà trộn vào, hơn nữa xem mức độ hoạt động của một nam một nữ kia, Lưu Phát Khuê chỉ biết đại khái có kẻ lén lút moi không ít góc tường Xương Châu. Thật ra người này từ chỗ nào tới? Côn Hồ hay là Quế Bình? Hay là thành phố cấp 3 khác?

Việc phải đến đã đến. Lục Vi Dân liếc nhìn hai nhân viên công tác thần sắc nghiêm túc đi về phía mình, xem ra bọn họ cũng không hiểu chính xác đang có chuyện gì. Hắn hào phóng không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện với ông chủ Phúc Kiến.

- Ông Hứa công nghiệp sản xuất plastic là một ngành công nghiệp sáng lạng, theo đồ điện gia dụng không ngừng phổ biến rộng khắp. Lượng linh kiện plastic được sử dụng trong đồ điện gia dụng có khả năng liên tục tăng lên. Với vị trí địa lý của Nam Đàm chúng tôi, tôi tin tưởng là một lựa chọn cho anh. Tôi không thể nói điều kiện Nam Đàm là tốt nhất nhưng do đất được bồi đắp từ sông mà thành, nên giá đất, sức lao động rẻ hơn nhiều so với khu kinh tế mới Xương Châu. Hơn nữa có Đảng uỷ chính quyền địa phương Nam Đàm chúng tôi nhiệt tình hoan nghênh nhà đầu tư tới. Tôi nghĩ chỉ sau khi anh đến khảo sát mới có thể cảm nhận được...

- Rất xin lỗi, anh có thể cho tôi xem thiệp mời của anh không?

Thấy Lục Vi Dân hết sức chăm chú thảo luận với người khách bên cạnh, một gã nhân viên công tác thoáng do dự nhưng vẫn cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn.

- Hiện tại sao lại có nhân viên công tác không lễ phép như vậy? Không thấy chúng tôi đang nói chuyện hay sao?

Lục Vi Dân không tỏ thái độ nhìn đối phương, tiếp tục đưa ra lời đề nghị của mình:

- Thị trường rất coi trọng Xương Châu và phía đông Nam Kinh thậm chí Thượng Hải, dung lượng thị trường plastic với rất lớn. Nam Đàm đúng lúc nằm ở vị trí trung tâm, phát ra hai bên. Lựa chọn nơi này để đầu tư xây dựng nhà máy khẳng định...

- Rất xin lỗi anh, tôi cần xác minh thân phận của anh một chút, mong anh phối hợp với chúng tôi.



Nghe được đối phương vẫn không kiêng nể gì đề cử một địa phương tên là Nam Đàm, nhân viên công tác không thể kiềm chế được nữa, vẻ mặt lạnh lùng không hoảng hốt nói:

- Nếu anh không phối hợp, tôi sẽ gọi người.

- Gọi người? Gọi người kéo tôi đi ra ngoài hay là bắt tôi lại?

Lục Vi Dân có chút kiêu ngạo giơ hai tay ra, lông mi giơ cao:

- Tôi tới tham gia hội nghị này thì có vấn đề gì sao?

- Anh hẳn không phải là khách mời của chúng tôi.

Nhân viên công tác cũng không nghĩ Lục Vi Dân lại khó chơi như vậy, đã có vài người khách ở xung quanh bắt đầu chú ý sang bên này, nhất là vị khách bên cạnh rõ ràng là khách thương nhân lại nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.

- Thật không? Anh khẳng định như vậy? Vậy đây là cái gì? Giấy phế liệu sao?

Lục Vi Dân lấy thiệp mời ra quơ quơ.

- Tôi cần xác minh thân phận thực sự của anh.

Nhân viên công tác cũng biết gặp phải đối thủ khó chơi. Bình thường, gặp phải tình huống này, đối phương hẳn là chột dạ hụt hơi chủ động xin lỗi sau đó rời khỏi, không ngờ người kia lại còn có ý khiêu khích.

- Cần xem chứng minh thư của tôi sao?

Lục Vi Dân chẳng hề để ý nói:

- Hẳn là cơ quan công an mới có quyền kiểm tra chứng minh thư. Tôi có thể xem trước thẻ công tác của anh không?

- Chuyện gì xảy ra?

Một người đàn ông tuổi còn trẻ từ cửa chính đi nhanh tới:

- Tiểu Triệu, anh làm gì vậy?

- Chủ nhiệm Diêu, người này không phải là khách mời của chúng ta, hắn trà trộn vào, định tới quấy rối.

Nhân viên công tác có chút khẩn trương, đỏ cả mặt nói.

- Quấy rối? Ôi, cái mũ này được gán cũng không nhỏ. Tôi cũng không thể chịu đựng được nữa. Tôi có thiệp mời, làm cái gì mà bị mang tên là quấy rối? Chẳng lẽ tôi cùng ông Hứa nói chuyện phiếm cũng gọi là quấy rối? Hoang đường!

Lục Vi Dân lạnh lùng đáp lại.



- Là anh, Lục Vi Dân?

Người mới tới giật mình kinh hãi… Trên dưới quan sát Lục Vi Dân một chút, ngạc nhiên nói:

- Anh sao lại ở chỗ này?

- Hả? Diêu An, anh hỏi như vậy cũng thật kỳ quái. Anh có thể ở trong này, sao tôi lại không thể ở trong này?

Lục Vi Dân cũng thật không ngờ ở chỗ này lại gặp anh của Diêu Bình - Diêu An, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại.

Nghe nói, Diêu An điều tới làm công tác ban ngành nào đó ở Ủy ban nhân dân thành phố ở Xương Châu, Thời gian trước còn nghe Chân Kính Tài từng nhắc tới, nói trong mấy anh em nhà họ Diêu thì Diêu Bình là kẻ không nên thân. Diêu Phóng và Diêu An nhất thời đều rất sáng lạng. Hình như Diêu An cũng vừa mới được đề bạt lên, không ngờ hôm nay lại gặp ở chỗ này.

Lập tức phản ứng lại, mặt Diêu An lạnh xuống, trên mặt có chút khinh thường chợt lóe lên rồi biến mất:

- Lục Vi Dân, hội nghị này là hội nghị do Xương Châu tổ chức, thu hút đầu tư cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật chúng tôi, không mời người ngoài, mời anh lập tức rời đi!

- Ôi, Xương Châu tổ chức cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật các anh? Không phải tôi đã nhìn lầm sao?

Lục Vi Dân bình tĩnh nói:

- Tôi thấy tên hội nghị là diễn đàn đầu tư - thu hút đầu tư Xương Giang chẳng lẽ lại không đúng như vậy sao? Sao liền biến thành Xương Châu tổ chức cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật các anh? Tôi có thiệp mời, tự nhiên có thể tiến vào, về phần tôi tiến vào làm gì, là quyền tự do của tôi. Tôi nói chuyện phiếm với ai cũng không trái pháp luật đúng không?

- Lục Vi Dân, không cần ở trong này ngụy biện. Anh cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào? Hay là vùng đất nghèo hoang sơ của các anh cũng muốn tới tranh phần canh? Ăn mày đòi xôi gấc. Các anh đúng là không biết tự lượng sức mình? Mau đi ra cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí!

Diêu An mắt thấy chung quanh đã có không ít người nhìn lại phía này, nhất là hai vị Chủ nhiệm và Phó Chủ tịch thành phố đều chú ý tới động tĩnh bên này. Trong lòng anh ta cũng có chút lo lắng.

Hội nghị bên này đã bố trí là do anh ta phụ trách, lại để người trà trộn tiến vào, hơn nữa là tới đục khoét nền tảng, nếu bị hai vị chủ nhiệm biết, chỉ sợ chính mình cũng thật sự không ăn được trái tốt.

- Ây da, không khách khí với tôi? Diêu An, anh bằng cái gì mà tính không khách khí với tôi. Hội nghị tỉnh Xương Giang, chẳng lẽ Nam Đàm chúng tôi lại không có tư cách tới tham gia? Là Nam Đàm chúng tôi bị chuyển ra khỏi bản đồ Xương Giang hay là địa khu Lê Dương không thuộc Xương Giang?

Lục Vi Dân không chút khách khí phản kích lại, trên mặt kia như cười như không, thần sắc biến hoá kỳ lạ làm cho người ta nhìn đến liền không kìm nổi cơn giận dữ.

- Về phần nói chúng ta có phải con cóc hay không, có phải không biết tự lượng sức hay không, thì không phải do anh định đoạt, cũng không phải do tôi định đoạt, mà là do các nhà đầu tư định đoạt. Tuy nhiên tôi thật ra cũng cảm thấy hổ thẹn cho Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu các anh, uổng cho điều kiện tốt như vậy, bản thân lại làm không tốt, còn muốn dùng thủ đoạn này để hạn chế trói buộc người tham gia. Tôi cũng cảm thấy xót xa cho các anh! Không tự tin đến mức này, anh có cảm thấy đỏ mặt hay không?

Lục Vi Dân cũng không có chú ý tới lời nói của mình đã khiến vài người khách đứng ở xung quanh bắt đầu cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đương nhiên cho dù thấy được, hắn cũng sẽ không để ý.

Dưới tình huống như vậy, có thể mở rộng lực ảnh hưởng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm đến mức lớn nhất mới là nhiệm vụ hàng đầu. Về những mặt khác, đợi tới khi bọn họ có tư cách đến giáo huấn chính mình hoặc là có quyền nắm giữ tiền đồ của mình rồi mới nói sau.

- Anh! Lục Vi Dân, anh quá láo xược rồi! Hội nghị này là do tỉnh quyết định. Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu chúng tôi được xác định là trọng điểm phát triển kiểu mẫu ở tỉnh. Lúc này đây, hội nghị vốn là do tỉnh xác định mở ra vì khu kinh tế mới chúng tôi. Lúc này đây, anh làm như vậy là cố ý phá hỏng thành quả của hội nghị chúng tôi. Anh nên gánh vác tất cả hậu quả do hành vi của mình gây ra!

Diêu An quả thực cũng bị làm cho tức điên lên rồi. Quả thực, Lục Vi Dân này chính là trời sinh đối đầu với nhà họ Diêu. Hắn tranh bạn gái với Diêu Bình khiến Diêu Bình biến thành thảm hại đến mức không chịu nổi. Chính mình còn khuyên can Diêu Bình. Không ngờ nhanh như vậy, chính mình lại chống lại hắn, hơn nữa khiến chính mình phải xách một cái sọt lớn như vậy đi ra.

Nhìn sang bên cạnh thấy vẻ mặt xanh mét của phó chủ tịch thành phố Thiết và Chủ nhiệm Mễ, Diêu An hận không thể xông lên phía trước bóp chết tên đang đứng phát ngôn bừa bãi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook