Chương 309: Tham gia
Thụy Căn
10/09/2013
Anh nói anh muốn chơi đùa với đàn bà thì cứ chơi đi, làm sao lại lên
giường của quả phụ Tùy, quả phụ Tùy là người thế nào? Là sói đói nhai
thịt nhai cả xương, đây chính là người đàn bà dâm đãng có tiếng của Oa
Cố, Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm mới vì người đàn bà đó mà ê chề, cắp đuôi đến cục Lưu trữ án làm Cục phó, tên Chu Minh Khuê thực là không
bằng con heo, năm mươi tuổi rồi còn ba chân bốn cẳng nhảy lên giường của quả phụ Tùy.
Giờ thì tốt rồi, đi đời nhà ma, tuy rằng nguyên nhân cái chết còn chưa rõ ràng, nhưng bất kể nguyên nhân là như thế nào, chuyện này đã chọc ra một lỗ hổng lớn, mà lỗ hổng này phải do chính mình lấp vào, vết phân trên mông phải do chính mình lau!
Nghĩ đến việc còn phải đối diện với vợ con, người nhà Chu Minh Khuê, Lương Quốc Uy cũng không kìm được muốn nổ tung cả đầu. Người nhà Chu Minh Khuê đâu có ai là tay vừa, nhưng mình còn phải tươi cười đối diện với bọn họ, bỏ cũng không bỏ được, ai bảo Chu Minh Khuê là Đại đội trưởng binh lính thôn khi mình tòng quân?
- Anh Khúc, anh thấy thế nào?
Lương Quốc Uy đè nén cơn tức trong lòng, đưa mắt về người đàn ông hói đầu đang im lặng.
- Bí thư Lương, chuyện này thực không dễ xử lý. Tên thư ký của Bí thư Chu mẹ nó đúng là đồ đầu heo, ông Chu xảy ra chuyện cứ im lặng khẩn trương báo lên cấp trên là được rồi, lại chạy về Quận ủy gào miệng lên ra khắp nơi, lập tức xung quanh đều biết. Hiện giờ ngoài cửa nhà quả phụ Tùy người ta tụ tập đông như kiến, đều là chế giễu, xem náo nhiệt. Hiện giờ nguyên nhân cái chết chưa rõ, nếu còn chưa xác định được nguyên nhân cái chết, lời đồn đủ kiểu được truyền đi, đến lúc đó huyện chúng ta sẽ vào thế bị động.
Người đàn ông hói đầu ngậm miệng lại ngoan ngoãn.
- Không dễ xử lý, trước tiên cục Công an phải xác định rõ nguyên nhân cái chết, sau đó bắt con mụ quả phụ Tùy, điều tra rõ tình huống mới được. Bây giờ nói gì cũng đều vô dụng.
Tất cả đều là vô nghĩa. Lương Quốc Uy thật muốn mắng lời thô tục. Ông ta cố hết sức kiềm chế tâm trạng mình, sầm mặt nhìn một người đàn ông khác đang ngồi nghiêm chỉnh:
- Anh Bảo, tôi không phí lời với anh nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi buổi sáng có thể có hay không? Tôi cho anh hai giờ, báo cáo khám nghiệm tử thi phải có! Phòng Công an huyện các anh không làm được thì lập tức liền báo cho phòng Công an Địa khu cho tôi, mời bọn họ đến khám nghiệm pháp y! Mặt khác hai mẹ con mụ đàn bà quả phụ Tùy ngu dốt vừa không có bao nhiêu tiền, lại ngay khi đó mới nảy sinh ý tưởng trốn chạy, có thể chạy được bao xa? Anh lập tức phái toàn bộ cảnh sát trong huyện đi cho tôi, trong ngày hôm nay phải bắt về cho tôi. Đích thân anh phải thẩm tra rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Tôi phải có một lời giải thích với Địa ủy và người nhà ông ta!
- Bí thư Lương, toàn bộ người trong phòng cũng đã chia làm vài tổ phái đi cả rồi, bọn họ chạy cũng không được bao xa, xin ngài yên tâm.
Người đàn ông cao lớn thô kệch trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cam đoan thề thốt rất thành khẩn.
Lục Vi Dân đi đến cửa phòng làm việc lớn nhất ở góc khuất, đúng lúc nghe được phòng Công an huyện lấy lời thề son sắt làm cam đoan, nhìn thấy Lục Vi Dân tiến lại, thư ký của Lương Quốc Uy là Tiểu Tống cũng rón ra rón rén đi tới, không dám lên tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu cho Lục Vi Dân trong phòng làm việc Bí thư Lương đang có người đàm luận.
Lục Vi Dân và thư ký Tiểu Tống từng có giao tiếp qua, có quan hệ khá tốt với nhau. Dù sao mối liên hệ giữa Bí thư Huyện ủy và Bí thư Địa ủy phần lớn đều thông qua thư ký mà đạt được, thỉnh thoảng Lương Quốc Uy cũng trực tiếp gọi điện thoại, nhưng những liên hệ phối hợp trước thời hạn đều thông qua thư ký.
- Không có chuyện gì, tôi có chuyện muốn gặp Bí thư Lương để báo cáo.
Lục Vi Dân khoát tay nói.
- Ủy viên thường vụ Lục, tâm trạng Bí thư Lương đang không tốt, ngài nên cẩn thận một chút.
Tiểu Tống không nhịn được nhắc nhở một câu, tuy rằng y cực kỳ thèm muốn vị trí của Lục Vi Dân, , nhưng Lục Vi Dân bình thường luôn khiêm tốn, anh ta cũng biết mình và Lục Vi Dân không thể đánh đồng với nhau, cho nên cũng không có bao nhiêu đố kị.
- Ừ, tôi biết.
Lục Vi Dân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lục Vi Dân tới trước cửa phòng làm việc của Lương Quốc Uy nhẹ nhàng gõ cửa. Ở bên trong mọi người đều có chút không ngờ, ánh mắt đều thoáng nhìn về phía trước cửa. Lương Quốc Uy lại càng phát bực, lúc này là ai mà dám tìm đến tận cửa đây?
Nhìn thấy của Lục Vi Dân với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện tại cửa, Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý đều thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này ở lại đây thật chẳng ra làm gì, bất cứ lúc nào cũng gặp phải lửa giận lôi đình của Bí thư Lương, bất kể là ai tới đây làm gián đoạn một chút, cũng có thể làm phân tán một chút lực chú ý của Bí thư Lương. Tốt nhất là có thể giúp đỡ chia sẻ một chút lửa giận của Bí thư Lương, như vậy thì không có gì tốt hơn rồi.
- Vi Dân? Có chuyện gì gấp sao, nếu không có chuyện gì thì xuống dưới hãy nói sau, tôi ở đây đang có chuyện …
Lương Quốc Uy lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là đúng lúc này có người tới quấy rầy rất không vui.
- Bí thư Lương, tôi vừa nghe nói phía bên Oa Cố có chút chuyện xảy ra. Tôi nghĩ dù sao hiện giờ ngài vẫn chưa sắp xếp công việc cụ thể cho tôi, nếu phía Oa Cố cần… vậy tôi có phải có thể đi hay không…
Lục Vi Dân sau khi gật đầu tỏ ý với Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý, nói rất thản nhiên.
- Cậu đi ! Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì, cậu đi có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lương Quốc Uy trong lòng tràn đầy lửa giận, quả thật là không biết biết trời cao đất dày mà.
Thời gian này tâm tình của ông ta không được tốt cho lắm. Muốn nói đều là do người này mà ra, Địa ủy không đồng ý đề cử của mình, mà nhất quyết nhét một tên nhóc vào, khiến Lương Quốc Uy trong lòng rất không thoải mái. Về cơ bản vốn đã nói xong xuôi với Trưởng ban Cẩu rồi, bên phía Phó bí thư Tôn cũng không phản đối rõ ràng, lẽ ra vấn đề không lớn, không nghĩ cuối cùng lại diễn biến thành kết cục như vậy. Không những người trong mắt mình không thể lên, bây giờ lại có một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến, chiếm một vị trí Ủy viên thường vụ, có thể làm gì đây?
Bản thân của lão cũng không có thành kiến gì với Lục Vi Dân, nhưng đối với việc Địa ủy sắp xếp như vậy rất không hài lòng, cảm thấy Địa ủy sắp xếp nhân sự của huyện Song Phong quả thật giống như trò đùa.
Thư ký của Bí thư Hạ thì sao? Chẳng lẽ nói làm thư ký xách giỏ, chạy việc ổn thỏa, liền có thể khoa tay múa chân ở một huyện có mấy trăm nghìn dân. Phải biết rằng đây cũng không phải là cơ quan chỉ cần tùy tùy tiện ghi chép viết lách, cũng không phải chỉ là nhận điện thoại, làm bản ghi chép đơn giản như vậy. Là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở toàn huyện có được bao nhiêu người, có 11 người, trong đó bao gồm chính lão ta là Bí thư Huyện ủy!
Hội nghị thường vụ Huyện ủy đó là quyết định quyết sách cho mấy trăm nghìn dân của huyện, cứ mà sắp xếp tùy tiện như vậy, cho một người mà ngay cả công tác quần chúng cũng chưa hiểu được đến, thế là vô trách nhiệm đối với công việc của huyện Song Phong.
Đối với điểm này Lương Quốc Uy từng thẳng thắn đưa ra quan điểm bất đồng với Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương. Trưởng ban Cẩu tỏ vẻ hiểu cho ý kiến của mình, cho rằng trong việc sắp xếp nhân sự, Địa ủy có chút thiếu suy xét. Nhưng cũng nói rõ cho lão biết rằng Địa ủy đã ra quyết định thì nhất định phải phục tùng, đối với các đồng chí tuổi còn trẻ thì nên trợ giúp nhiều, dựa theo sắp xếp thống nhất của Huyện ủy để bố trí hợp lý cho bọn họ đến cương vị phù hợp. Nghe thì rất đúng nguyên tắc, nhưng Lương Quốc Uy cảm giác được rằng Trưởng ban Cẩu ủng hộ ý kiến của mình.
Phía Phó bí thư Tôn nói chuyện không được vui vẻ lắm. Tôn Chấn thẳng thắn nói Lục Vi Dân đến Song Phong cũng là do Địa ủy đã nghiên cứu thận trọng mới đưa ra kết quả này. Ông ta nói Lục Vi Dân có phong cách rất thiết thực, rất có trình độ về công tác kinh tế, sau khi đến Song Phong có thể giúp sức cho bộ máy lãnh đạo Song Phong, xúc tiến cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội Song Phong. Điều này làm cho Lương Quốc Uy nghe xong rất không thoải mái.
Ông ta cũng từng biết về tình hình Lục Vi Dân, từng làm thư ký cho nguyên Chủ tịch huyện Nam Đàm, từng làm ở khu kinh tế huyện và Ủy ban công tác đoàn Nam Đàm. Đại khái là để lại ấn tượng khá tốt trong lòng An Đức Kiện, cho nên mới được điều đến Địa ủy, lại vừa lúc thư ký của Bí thư Hạ được thăng chức, nên ngồi luôn vào chiếc ghế trống đó. Chỉ có chút lý lịch như vậy cũng dám để cho Tốn Chấn ca tụng như thiên tài hiếm có, thiên hạ vô song. Trong lòng Lương Quốc Uy rất không cho là đúng.
Thêm với việc sau khi họp lại vừa lúc gặp Bí thư huyện ủy Nam Đàm Tần Hải Cơ, thuận tiện hỏi thăm chút tình huống. Đánh giá của Tần Hải Cơ đối với người cũng quá bình thường, chẳng có gì ngoài chút khôn vặt, khéo mồm. Mà hơn nữa Hạ Lực Hành được thăng chức lên tỉnh, cũng không biết vì lý do gì mà không đưa hắn theo, dù sao cũng phải sắp xếp cho hắn, mà đám người ở Địa ủy cũng không tiện làm trái ý, cũng thuận nước đẩy thuyền làm theo, cũng để cho hắn có thể có được cơ hội này.
Anh nói anh muốn chơi đùa với đàn bà thì cứ chơi đi, làm sao lại lên giường của quả phụ Tùy, quả phụ Tùy là người thế nào? Là sói đói nhai thịt nhai cả xương, đây chính là người đàn bà dâm đãng có tiếng của Oa Cố, Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm mới vì người đàn bà đó mà ê chề, cắp đuôi đến cục Lưu trữ án làm Cục phó, tên Chu Minh Khuê thực là không bằng con heo, năm mươi tuổi rồi còn ba chân bốn cẳng nhảy lên giường của quả phụ Tùy.
Giờ thì tốt rồi, đi đời nhà ma, tuy rằng nguyên nhân cái chết còn chưa rõ ràng, nhưng bất kể nguyên nhân là như thế nào, chuyện này đã chọc ra một lỗ hổng lớn, mà lỗ hổng này phải do chính mình lấp vào, vết phân trên mông phải do chính mình lau!
Nghĩ đến việc còn phải đối diện với vợ con, người nhà Chu Minh Khuê, Lương Quốc Uy cũng không kìm được muốn nổ tung cả đầu. Người nhà Chu Minh Khuê đâu có ai là tay vừa, nhưng mình còn phải tươi cười đối diện với bọn họ, bỏ cũng không bỏ được, ai bảo Chu Minh Khuê là Đại đội trưởng binh lính thôn khi mình tòng quân?
- Anh Khúc, anh thấy thế nào?
Lương Quốc Uy đè nén cơn tức trong lòng, đưa mắt về người đàn ông hói đầu đang im lặng.
- Bí thư Lương, chuyện này thực không dễ xử lý. Tên thư ký của Bí thư Chu mẹ nó đúng là đồ đầu heo, ông Chu xảy ra chuyện cứ im lặng khẩn trương báo lên cấp trên là được rồi, lại chạy về Quận ủy gào miệng lên ra khắp nơi, lập tức xung quanh đều biết. Hiện giờ ngoài cửa nhà quả phụ Tùy người ta tụ tập đông như kiến, đều là chế giễu, xem náo nhiệt. Hiện giờ nguyên nhân cái chết chưa rõ, nếu còn chưa xác định được nguyên nhân cái chết, lời đồn đủ kiểu được truyền đi, đến lúc đó huyện chúng ta sẽ vào thế bị động.
Người đàn ông hói đầu ngậm miệng lại ngoan ngoãn.
- Không dễ xử lý, trước tiên cục Công an phải xác định rõ nguyên nhân cái chết, sau đó bắt con mụ quả phụ Tùy, điều tra rõ tình huống mới được. Bây giờ nói gì cũng đều vô dụng.
Tất cả đều là vô nghĩa. Lương Quốc Uy thật muốn mắng lời thô tục. Ông ta cố hết sức kiềm chế tâm trạng mình, sầm mặt nhìn một người đàn ông khác đang ngồi nghiêm chỉnh:
- Anh Bảo, tôi không phí lời với anh nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi buổi sáng có thể có hay không? Tôi cho anh hai giờ, báo cáo khám nghiệm tử thi phải có! Phòng Công an huyện các anh không làm được thì lập tức liền báo cho phòng Công an Địa khu cho tôi, mời bọn họ đến khám nghiệm pháp y! Mặt khác hai mẹ con mụ đàn bà quả phụ Tùy ngu dốt vừa không có bao nhiêu tiền, lại ngay khi đó mới nảy sinh ý tưởng trốn chạy, có thể chạy được bao xa? Anh lập tức phái toàn bộ cảnh sát trong huyện đi cho tôi, trong ngày hôm nay phải bắt về cho tôi. Đích thân anh phải thẩm tra rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Tôi phải có một lời giải thích với Địa ủy và người nhà ông ta!
- Bí thư Lương, toàn bộ người trong phòng cũng đã chia làm vài tổ phái đi cả rồi, bọn họ chạy cũng không được bao xa, xin ngài yên tâm.
Người đàn ông cao lớn thô kệch trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cam đoan thề thốt rất thành khẩn.
Lục Vi Dân đi đến cửa phòng làm việc lớn nhất ở góc khuất, đúng lúc nghe được phòng Công an huyện lấy lời thề son sắt làm cam đoan, nhìn thấy Lục Vi Dân tiến lại, thư ký của Lương Quốc Uy là Tiểu Tống cũng rón ra rón rén đi tới, không dám lên tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu cho Lục Vi Dân trong phòng làm việc Bí thư Lương đang có người đàm luận.
Lục Vi Dân và thư ký Tiểu Tống từng có giao tiếp qua, có quan hệ khá tốt với nhau. Dù sao mối liên hệ giữa Bí thư Huyện ủy và Bí thư Địa ủy phần lớn đều thông qua thư ký mà đạt được, thỉnh thoảng Lương Quốc Uy cũng trực tiếp gọi điện thoại, nhưng những liên hệ phối hợp trước thời hạn đều thông qua thư ký.
- Không có chuyện gì, tôi có chuyện muốn gặp Bí thư Lương để báo cáo.
Lục Vi Dân khoát tay nói.
- Ủy viên thường vụ Lục, tâm trạng Bí thư Lương đang không tốt, ngài nên cẩn thận một chút.
Tiểu Tống không nhịn được nhắc nhở một câu, tuy rằng y cực kỳ thèm muốn vị trí của Lục Vi Dân, , nhưng Lục Vi Dân bình thường luôn khiêm tốn, anh ta cũng biết mình và Lục Vi Dân không thể đánh đồng với nhau, cho nên cũng không có bao nhiêu đố kị.
- Ừ, tôi biết.
Lục Vi Dân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lục Vi Dân tới trước cửa phòng làm việc của Lương Quốc Uy nhẹ nhàng gõ cửa. Ở bên trong mọi người đều có chút không ngờ, ánh mắt đều thoáng nhìn về phía trước cửa. Lương Quốc Uy lại càng phát bực, lúc này là ai mà dám tìm đến tận cửa đây?
Nhìn thấy của Lục Vi Dân với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện tại cửa, Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý đều thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này ở lại đây thật chẳng ra làm gì, bất cứ lúc nào cũng gặp phải lửa giận lôi đình của Bí thư Lương, bất kể là ai tới đây làm gián đoạn một chút, cũng có thể làm phân tán một chút lực chú ý của Bí thư Lương. Tốt nhất là có thể giúp đỡ chia sẻ một chút lửa giận của Bí thư Lương, như vậy thì không có gì tốt hơn rồi.
- Vi Dân? Có chuyện gì gấp sao, nếu không có chuyện gì thì xuống dưới hãy nói sau, tôi ở đây đang có chuyện …
Lương Quốc Uy lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là đúng lúc này có người tới quấy rầy rất không vui.
- Bí thư Lương, tôi vừa nghe nói phía bên Oa Cố có chút chuyện xảy ra. Tôi nghĩ dù sao hiện giờ ngài vẫn chưa sắp xếp công việc cụ thể cho tôi, nếu phía Oa Cố cần… vậy tôi có phải có thể đi hay không…
Lục Vi Dân sau khi gật đầu tỏ ý với Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý, nói rất thản nhiên.
- Cậu đi ! Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì, cậu đi có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lương Quốc Uy trong lòng tràn đầy lửa giận, quả thật là không biết biết trời cao đất dày mà.
Thời gian này tâm tình của ông ta không được tốt cho lắm. Muốn nói đều là do người này mà ra, Địa ủy không đồng ý đề cử của mình, mà nhất quyết nhét một tên nhóc vào, khiến Lương Quốc Uy trong lòng rất không thoải mái. Về cơ bản vốn đã nói xong xuôi với Trưởng ban Cẩu rồi, bên phía Phó bí thư Tôn cũng không phản đối rõ ràng, lẽ ra vấn đề không lớn, không nghĩ cuối cùng lại diễn biến thành kết cục như vậy. Không những người trong mắt mình không thể lên, bây giờ lại có một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến, chiếm một vị trí Ủy viên thường vụ, có thể làm gì đây?
Bản thân của lão cũng không có thành kiến gì với Lục Vi Dân, nhưng đối với việc Địa ủy sắp xếp như vậy rất không hài lòng, cảm thấy Địa ủy sắp xếp nhân sự của huyện Song Phong quả thật giống như trò đùa.
Thư ký của Bí thư Hạ thì sao? Chẳng lẽ nói làm thư ký xách giỏ, chạy việc ổn thỏa, liền có thể khoa tay múa chân ở một huyện có mấy trăm nghìn dân. Phải biết rằng đây cũng không phải là cơ quan chỉ cần tùy tùy tiện ghi chép viết lách, cũng không phải chỉ là nhận điện thoại, làm bản ghi chép đơn giản như vậy. Là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở toàn huyện có được bao nhiêu người, có 11 người, trong đó bao gồm chính lão ta là Bí thư Huyện ủy!
Hội nghị thường vụ Huyện ủy đó là quyết định quyết sách cho mấy trăm nghìn dân của huyện, cứ mà sắp xếp tùy tiện như vậy, cho một người mà ngay cả công tác quần chúng cũng chưa hiểu được đến, thế là vô trách nhiệm đối với công việc của huyện Song Phong.
Đối với điểm này Lương Quốc Uy từng thẳng thắn đưa ra quan điểm bất đồng với Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương. Trưởng ban Cẩu tỏ vẻ hiểu cho ý kiến của mình, cho rằng trong việc sắp xếp nhân sự, Địa ủy có chút thiếu suy xét. Nhưng cũng nói rõ cho lão biết rằng Địa ủy đã ra quyết định thì nhất định phải phục tùng, đối với các đồng chí tuổi còn trẻ thì nên trợ giúp nhiều, dựa theo sắp xếp thống nhất của Huyện ủy để bố trí hợp lý cho bọn họ đến cương vị phù hợp. Nghe thì rất đúng nguyên tắc, nhưng Lương Quốc Uy cảm giác được rằng Trưởng ban Cẩu ủng hộ ý kiến của mình.
Phía Phó bí thư Tôn nói chuyện không được vui vẻ lắm. Tôn Chấn thẳng thắn nói Lục Vi Dân đến Song Phong cũng là do Địa ủy đã nghiên cứu thận trọng mới đưa ra kết quả này. Ông ta nói Lục Vi Dân có phong cách rất thiết thực, rất có trình độ về công tác kinh tế, sau khi đến Song Phong có thể giúp sức cho bộ máy lãnh đạo Song Phong, xúc tiến cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội Song Phong. Điều này làm cho Lương Quốc Uy nghe xong rất không thoải mái.
Ông ta cũng từng biết về tình hình Lục Vi Dân, từng làm thư ký cho nguyên Chủ tịch huyện Nam Đàm, từng làm ở khu kinh tế huyện và Ủy ban công tác đoàn Nam Đàm. Đại khái là để lại ấn tượng khá tốt trong lòng An Đức Kiện, cho nên mới được điều đến Địa ủy, lại vừa lúc thư ký của Bí thư Hạ được thăng chức, nên ngồi luôn vào chiếc ghế trống đó. Chỉ có chút lý lịch như vậy cũng dám để cho Tốn Chấn ca tụng như thiên tài hiếm có, thiên hạ vô song. Trong lòng Lương Quốc Uy rất không cho là đúng.
Thêm với việc sau khi họp lại vừa lúc gặp Bí thư huyện ủy Nam Đàm Tần Hải Cơ, thuận tiện hỏi thăm chút tình huống. Đánh giá của Tần Hải Cơ đối với người cũng quá bình thường, chẳng có gì ngoài chút khôn vặt, khéo mồm. Mà hơn nữa Hạ Lực Hành được thăng chức lên tỉnh, cũng không biết vì lý do gì mà không đưa hắn theo, dù sao cũng phải sắp xếp cho hắn, mà đám người ở Địa ủy cũng không tiện làm trái ý, cũng thuận nước đẩy thuyền làm theo, cũng để cho hắn có thể có được cơ hội này.
Lương Quốc Uy phỏng chừng những lời Tôn Chấn nói với mình có quan hệ nhất định với việc Tôn Chấn có thành kiến đối với Song Phong. Sau khi Tôn Chấn nhậm chức Phó bí thư Địa ủy, đến Song Phong điều tra nghiên cứu cũng không hài lòng cho lắm, thậm chí sau đó khi trao đổi ý kiến riêng thì chỉ rõ lãnh đạo Song Phong giữ tư tưởng bảo thủ, cứng nhắc, tinh thần diện mạo thì không phấn chấn, không có ý thức mở cửa, làm cho sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội Song Phong ngày càng lạc hậu.
Cách nhìn của Tôn Chấn khiến Lương Quốc Uy rất không phục, nhưng lại không thể nào phản bác. Kinh tế Song Phong phát triển chậm thực sự là nỗi khổ tâm lớn trong lòng Lương Quốc Uy, nhưng điều này sao có thể trách mình? Đây cũng là vấn đề lịch sử để lại. Toàn bộ địa khu Phong Châu ngoại trừ Cổ Khánh ra, thì có bao nhiêu huyện phát triển? Nam Đàm không phải vừa làm một khu kinh tế mới sao? Năm trước còn náo nhiệt một chút, năm nay cũng lặng lẽ chẳng còn động tĩnh gì?
Chỉ là nói sôi nổi phải cải cách sâu sắc hơn, phải đẩy mạnh mở cửa, thu hút đầu tư, phải phát triển kinh tế. Anh làm như thế nào để thu hút đầu tư, làm như thế nào để phát triển kinh tế. Là một huyện nông nghiệp lục địa, cần tài nguyên không có tài nguyên gì, cần có cơ sở hạ tầng cũng không có, ngoại trừ tất cả mọi người muốn đóng góp ý kiến giống nhau cho chính sách ra, nếu không ảnh hưởng đến đất đai ra, thì làm thế nào để thu hút đầu tư, như thế nào để phát triển công thương nghiệp?
Hiện tại đưa tên nhóc con này đến, lại cũng dám nói có thể giúp sức cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội Song Phong. Lương Quốc Uy nghĩ đến lời nói của Tôn Chấn mà phát chán, muốn nịnh bợ Hạ Lực Hành cũng không nên làm quá như vậy chứ.
Nghe được Lương Quốc Uy trách cứ Lục Vi Dân không chút khách khí, người đàn ông vẫn ngồi yên lặng ở một góc không nói gì vội vàng ho lên một tiếng:
- Vi Dân, cậu vừa mới đến nên cũng không quen tình hình. Tấm lòng làm quen tình hình, triển khai công việc tôi có thể lý giải được. Nhưng chuyện này cậu cũng không biết rõ ngọn nguồn, vẫn là chờ bọn lão Khúc xử lý vẫn ổn thỏa hơn. Bí thư Lương cũng là lo lắng cho cậu nên mới nói vậy.
- Cám ơn Bí thư Lương và chủ nhiệm Quan đã quan tâm, Bí thư Khúc là cán bộ lâu năm của Ủy ban chính trị Pháp luật Song Phong chúng ta, Trưởng phòng Bào thì càng không cần nói. Khi tôi làm việc ở Địa ủy đã từng nghe Phó phòng Tạ nhắc đến uy danh của Trưởng phòng Bào, xử lý những chuyện như thế này chắc chắn không có vấn đề gì. Tôi là nghĩ dù sao hiện giờ Huyện ủy cũng chưa sắp xếp công việc, mấy ngày nay cũng chẳng có việc gì. Tôi cũng chưa quen thuộc tình hình Song Phong, đi cùng Bí thư Khúc chạy xung quanh, làm quen với tình hình.
Lục Vi Dân càng không vì thái độ của Lương Quốc Uy mà bị ảnh hưởng, vẫn giữ thái độ bình thản mà nói:
- Tôi hiện giờ là một học sinh, trước tiên là đi theo Bí thư Khúc tìm hiểu một chút tình hình cơ bản của Song Phong chúng ta.
Lương Quốc Uy đè nén cơn tức trong lòng, ông cũng để ý thấy ánh mắt Quan Hằng nhìn mình. Tuy Lục Vi Dân không phải là nhân vật ghê gớm gì, nhưng tốt xấu gì cũng là thư ký của Bí thư tiền nhiệm, cũng không thể khiến mọi người cảm thấy mình đây là người vừa đi trà liền lạnh, huống chi Hạ Lực Hành còn là thăng chức.
Chính mình vừa rồi thái độ có chút quá, người ta cũng không có để ý, lại càng thể hiện mình là người hẹp hòi. Chỉ có điều người này hiện vào đây là có ý gì? Là muốn thấy mình bị chê cười, hay là muốn khai thác một cái gì đó từ bên trong.
Lương Quốc Uy có chút cảnh giác, tuy nói Chu Minh Khuê có một số phương diện không đứng đắn, nhưng người đã chết rồi, hơn nữa dù thế nào cũng đối với mình cũng là có ơn nghĩa, người này chẳng lẽ còn muốn bôi tro vào mặt mình thêm sao? Chẳng lẽ có quan hệ gì với Lý Đình Chương? Nhanh như vậy mà bọn họ đã có thể có động thái rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Quốc Uy không khỏi càng thêm cảnh giác. Nhưng đối phương nói cũng có lý, mình gạt hắn sang một bên lâu như vậy mà vẫn chưa họp hội nghị thường vụ nghiên cứu phân công công việc cho hắn, đối phương chắc là cũng bất mãn nên có phần cố ý châm chọc một chút. Nếu mình thực sự từ chối đối phương, chỉ sợ đối phương cảm thấy trong này còn có vấn đề gì. Còn không bằng để hắn tham gia thoải mái, chuyện này mình cũng không có gì đáng để giấu diếm, điều nên biết sớm hay muộn cũng phải để mọi người biết.
- Lão Khúc, ngươi xem …
Lương Quốc Uy giọng điệu chậm hoãn lại, sắc mặt thoáng rạng rỡ một ít, ánh mắt hướng về phía Khúc Nguyên Cao.
Khúc Nguyên Cao cũng biết đây là ý ông chủ đã đồng ý, liền gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, Vi Dân đến huyện chúng ta mà không biết chút gì, vừa vặn thời gian này cũng không có chuyện gì, giúp đỡ tôi xử lý chuyện này cũng tốt. Người trẻ tuổi đầu óc luôn linh hoạt, cũng có thể giúp tôi nghĩ ra kế gì đó.
Lục Vi Dân mỉm cười, nói rất thoải mái:
- Bí thư Khúc, vậy tôi thật sự phải bái sư rồi. Tình hình Song Phong tôi hoàn toàn không biết gì cả, công tác chính trị pháp luật cũng chưa từng tiếp xúc, đi theo ngài học, nhất định có thể học được không ít. Sau này tôi phải bổ sung một lễ tạ ơn sư đồ thôi.
Khúc Nguyên Cao cười ha hả, tuy rằng chuyện đùa kiểu này không coi là thật, đối phương có trẻ hơn nữa cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu bàn về thân phận thì cũng ngang hàng với mình, nhưng có thể chủ động nói ra những lời như vậy, trong lòng vẫn là có chút đắc ý, cảm thấy vị Ủy viên thường vụ mới tới này thật là thú vị, thái độ khiêm tốn như vậy, không có chút nào là ra vẻ, căn bản nhìn không ra là người từng làm thư ký cho Bí thư Hạ. Điều này chắc cũng có liên quan đến thái độ của ông chủ đối với hắn có chút không chào đón. Nhưng có thể biết co biết duỗi được như vậy, người này cũng thật không đơn giản chút nào!
Thấy Lục Vi Dân theo Khúc Nguyên Cao, Bào Vĩnh Quý đi ra ngoài, sắc mặt Lương Quốc Uy một lần nữa lại trầm xuống, hai tay để lên bàn hồi lâu không nói câu gì.
- Cậu thấy Lục Vi Dân này thế nào?
Bị câu hỏi này đột ngột, ngay lúc đó không kịp phản ứng, Quan Hằng ngẩn ngơ một lúc sau đó mới cẩn thận đáp:
- Bí thư Lương, ý của ngài là...?
- Tôi gác hắn sang một bên lâu như vậy, người này cũng không nóng vội, vẫn rất bình tĩnh. Hôm nay nghe được chuyện của Chu Minh Khuê, lại chủ động chạy đến tìm chuyện, anh nói xem bên trong có phải có điều gì lạ?
Lương Quốc Uy day thái dương. Sáng sớm đã nhận được tin tức này khiến tâm trạng ông ta vốn dĩ không được tốt lắm càng trở nên tồi tệ. Bây giờ tên Lục Vi Dân này vào càng khiến cho tâm trạng ông ta rối bời.
Quan Hằng hiểu được ý của ông chủ, lắc đầu nói:
- Bí thư Lương, tôi cảm thấy ngài có lẽ có phần cả nghĩ rồi. Lục Vi Dân là thư kí của Bí thư Hạ, quan hệ cũng không sâu lắm, không đáng để bỏ gần cầu xa. Huống hồ hắn ở Song Phong chúng ta gây ra một chút thị phi lại có ý nghĩ là bao? Chẳng lẽ nói địa khu sẽ thấy hắn có năng lực, có bản lĩnh lớn sao? Hắn còn trẻ như vậy đã làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy đã là đặc biệt rồi. Nếu đổi lại là tôi, vậy hẳn là đến Song Phong chúng ta giấu tài, tích lũy kinh nghiệm, lý lịch, chờ cơ hội phất lên mới đúng. Nếu thật sự muốn kiếm chuyện ở chỗ chúng ta, cho dù là tìm ra vấn đề gì thì cũng không có lợi lộc gì cho hắn mới đúng.
Lương Quốc Uy thở một hơi, hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nhìn của Quan Hằng, nhẹ lòng đi một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện của Chu Minh Khuê, y lại cảm thấy đau đầu:
- Chuyện của ông Chu không tránh khỏi bị gây sức ép tương đối lâu, cậu nói năm nay Song Phong chúng ta có phải là có phần không được như ý. Tôi thấy mình trong nhiều năm trở lại đây cũng coi như đã rất cố gắng trong công việc, nhưng sao những chuyện không hài lòng lại cứ đổ xuống đầu tôi vậy?
- Bí thư Lương, thực ra ở đâu chẳng thế. Anh thấy người ta huy hoàng, không chừng trong bụng họ cũng là một túi mật đắng, trên mặt chỉ cố gắng gượng cười mà thôi. Giống như ở Nam Đàm, bề ngoài thì là một khu kinh tế vô cùng náo nhiệt. Nghe nói Khu kinh tế mới này đã thu hút được một dự án nhà máy sản xuất giấy. Nghe nói là số vốn đầu tư cũng là đứng số một, số hai toàn địa khu, từng được Bí thư Địa ủy Lý tán dương hết lời, không ngờ lại bị sở Bảo vệ Môi trường tỉnh xử lí. Phòng Bảo vệ Môi trường Địa khu nói rõ đó là một xí nghiệp gây ô nhiễm cực nghiêm trọng, hơn nữa, xí nghiệp này lại không có uy tín. Đây là lần đầu tiên Trương Thiên Hào tham gia hội nghị Địa ủy mà trực tiếp thể hiện ý kiến gay gắt. Y nói xí nghiệp này làm ô nhiễm hạ lưu sông Nam Hà vô cùng nặng nề. Ảnh hưởng của nó tới cả lưu vực Phong Giang là khó có thể đánh giá, vượt hơn mười lần lợi ích mà dự án này mang lại. Còn yêu cầu địa khu phải có biện pháp ngừng hạng mục này lại. Nhưng hiện tại bên Nam Đàm đã hứa hẹn với xí nghiệp này, đất cũng đã lấy, tiền thuê đất cũng đã thu, việc xây dựng cơ bản cũng đã bắt đầu, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thực ra Quan Hằng cũng hiểu rất rõ tâm tư của ông chủ mình.
Bây giờ Tôn Chấn trở thành Chủ tịch địa khu, cũng giống như Bí thư Địa ủy hiện tại Lý Chí Viễn, hai vị này đều rất coi trọng công tác kinh tế.
Giờ thì tốt rồi, đi đời nhà ma, tuy rằng nguyên nhân cái chết còn chưa rõ ràng, nhưng bất kể nguyên nhân là như thế nào, chuyện này đã chọc ra một lỗ hổng lớn, mà lỗ hổng này phải do chính mình lấp vào, vết phân trên mông phải do chính mình lau!
Nghĩ đến việc còn phải đối diện với vợ con, người nhà Chu Minh Khuê, Lương Quốc Uy cũng không kìm được muốn nổ tung cả đầu. Người nhà Chu Minh Khuê đâu có ai là tay vừa, nhưng mình còn phải tươi cười đối diện với bọn họ, bỏ cũng không bỏ được, ai bảo Chu Minh Khuê là Đại đội trưởng binh lính thôn khi mình tòng quân?
- Anh Khúc, anh thấy thế nào?
Lương Quốc Uy đè nén cơn tức trong lòng, đưa mắt về người đàn ông hói đầu đang im lặng.
- Bí thư Lương, chuyện này thực không dễ xử lý. Tên thư ký của Bí thư Chu mẹ nó đúng là đồ đầu heo, ông Chu xảy ra chuyện cứ im lặng khẩn trương báo lên cấp trên là được rồi, lại chạy về Quận ủy gào miệng lên ra khắp nơi, lập tức xung quanh đều biết. Hiện giờ ngoài cửa nhà quả phụ Tùy người ta tụ tập đông như kiến, đều là chế giễu, xem náo nhiệt. Hiện giờ nguyên nhân cái chết chưa rõ, nếu còn chưa xác định được nguyên nhân cái chết, lời đồn đủ kiểu được truyền đi, đến lúc đó huyện chúng ta sẽ vào thế bị động.
Người đàn ông hói đầu ngậm miệng lại ngoan ngoãn.
- Không dễ xử lý, trước tiên cục Công an phải xác định rõ nguyên nhân cái chết, sau đó bắt con mụ quả phụ Tùy, điều tra rõ tình huống mới được. Bây giờ nói gì cũng đều vô dụng.
Tất cả đều là vô nghĩa. Lương Quốc Uy thật muốn mắng lời thô tục. Ông ta cố hết sức kiềm chế tâm trạng mình, sầm mặt nhìn một người đàn ông khác đang ngồi nghiêm chỉnh:
- Anh Bảo, tôi không phí lời với anh nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi buổi sáng có thể có hay không? Tôi cho anh hai giờ, báo cáo khám nghiệm tử thi phải có! Phòng Công an huyện các anh không làm được thì lập tức liền báo cho phòng Công an Địa khu cho tôi, mời bọn họ đến khám nghiệm pháp y! Mặt khác hai mẹ con mụ đàn bà quả phụ Tùy ngu dốt vừa không có bao nhiêu tiền, lại ngay khi đó mới nảy sinh ý tưởng trốn chạy, có thể chạy được bao xa? Anh lập tức phái toàn bộ cảnh sát trong huyện đi cho tôi, trong ngày hôm nay phải bắt về cho tôi. Đích thân anh phải thẩm tra rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Tôi phải có một lời giải thích với Địa ủy và người nhà ông ta!
- Bí thư Lương, toàn bộ người trong phòng cũng đã chia làm vài tổ phái đi cả rồi, bọn họ chạy cũng không được bao xa, xin ngài yên tâm.
Người đàn ông cao lớn thô kệch trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cam đoan thề thốt rất thành khẩn.
Lục Vi Dân đi đến cửa phòng làm việc lớn nhất ở góc khuất, đúng lúc nghe được phòng Công an huyện lấy lời thề son sắt làm cam đoan, nhìn thấy Lục Vi Dân tiến lại, thư ký của Lương Quốc Uy là Tiểu Tống cũng rón ra rón rén đi tới, không dám lên tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu cho Lục Vi Dân trong phòng làm việc Bí thư Lương đang có người đàm luận.
Lục Vi Dân và thư ký Tiểu Tống từng có giao tiếp qua, có quan hệ khá tốt với nhau. Dù sao mối liên hệ giữa Bí thư Huyện ủy và Bí thư Địa ủy phần lớn đều thông qua thư ký mà đạt được, thỉnh thoảng Lương Quốc Uy cũng trực tiếp gọi điện thoại, nhưng những liên hệ phối hợp trước thời hạn đều thông qua thư ký.
- Không có chuyện gì, tôi có chuyện muốn gặp Bí thư Lương để báo cáo.
Lục Vi Dân khoát tay nói.
- Ủy viên thường vụ Lục, tâm trạng Bí thư Lương đang không tốt, ngài nên cẩn thận một chút.
Tiểu Tống không nhịn được nhắc nhở một câu, tuy rằng y cực kỳ thèm muốn vị trí của Lục Vi Dân, , nhưng Lục Vi Dân bình thường luôn khiêm tốn, anh ta cũng biết mình và Lục Vi Dân không thể đánh đồng với nhau, cho nên cũng không có bao nhiêu đố kị.
- Ừ, tôi biết.
Lục Vi Dân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lục Vi Dân tới trước cửa phòng làm việc của Lương Quốc Uy nhẹ nhàng gõ cửa. Ở bên trong mọi người đều có chút không ngờ, ánh mắt đều thoáng nhìn về phía trước cửa. Lương Quốc Uy lại càng phát bực, lúc này là ai mà dám tìm đến tận cửa đây?
Nhìn thấy của Lục Vi Dân với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện tại cửa, Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý đều thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này ở lại đây thật chẳng ra làm gì, bất cứ lúc nào cũng gặp phải lửa giận lôi đình của Bí thư Lương, bất kể là ai tới đây làm gián đoạn một chút, cũng có thể làm phân tán một chút lực chú ý của Bí thư Lương. Tốt nhất là có thể giúp đỡ chia sẻ một chút lửa giận của Bí thư Lương, như vậy thì không có gì tốt hơn rồi.
- Vi Dân? Có chuyện gì gấp sao, nếu không có chuyện gì thì xuống dưới hãy nói sau, tôi ở đây đang có chuyện …
Lương Quốc Uy lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là đúng lúc này có người tới quấy rầy rất không vui.
- Bí thư Lương, tôi vừa nghe nói phía bên Oa Cố có chút chuyện xảy ra. Tôi nghĩ dù sao hiện giờ ngài vẫn chưa sắp xếp công việc cụ thể cho tôi, nếu phía Oa Cố cần… vậy tôi có phải có thể đi hay không…
Lục Vi Dân sau khi gật đầu tỏ ý với Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý, nói rất thản nhiên.
- Cậu đi ! Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì, cậu đi có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lương Quốc Uy trong lòng tràn đầy lửa giận, quả thật là không biết biết trời cao đất dày mà.
Thời gian này tâm tình của ông ta không được tốt cho lắm. Muốn nói đều là do người này mà ra, Địa ủy không đồng ý đề cử của mình, mà nhất quyết nhét một tên nhóc vào, khiến Lương Quốc Uy trong lòng rất không thoải mái. Về cơ bản vốn đã nói xong xuôi với Trưởng ban Cẩu rồi, bên phía Phó bí thư Tôn cũng không phản đối rõ ràng, lẽ ra vấn đề không lớn, không nghĩ cuối cùng lại diễn biến thành kết cục như vậy. Không những người trong mắt mình không thể lên, bây giờ lại có một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến, chiếm một vị trí Ủy viên thường vụ, có thể làm gì đây?
Bản thân của lão cũng không có thành kiến gì với Lục Vi Dân, nhưng đối với việc Địa ủy sắp xếp như vậy rất không hài lòng, cảm thấy Địa ủy sắp xếp nhân sự của huyện Song Phong quả thật giống như trò đùa.
Thư ký của Bí thư Hạ thì sao? Chẳng lẽ nói làm thư ký xách giỏ, chạy việc ổn thỏa, liền có thể khoa tay múa chân ở một huyện có mấy trăm nghìn dân. Phải biết rằng đây cũng không phải là cơ quan chỉ cần tùy tùy tiện ghi chép viết lách, cũng không phải chỉ là nhận điện thoại, làm bản ghi chép đơn giản như vậy. Là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở toàn huyện có được bao nhiêu người, có 11 người, trong đó bao gồm chính lão ta là Bí thư Huyện ủy!
Hội nghị thường vụ Huyện ủy đó là quyết định quyết sách cho mấy trăm nghìn dân của huyện, cứ mà sắp xếp tùy tiện như vậy, cho một người mà ngay cả công tác quần chúng cũng chưa hiểu được đến, thế là vô trách nhiệm đối với công việc của huyện Song Phong.
Đối với điểm này Lương Quốc Uy từng thẳng thắn đưa ra quan điểm bất đồng với Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương. Trưởng ban Cẩu tỏ vẻ hiểu cho ý kiến của mình, cho rằng trong việc sắp xếp nhân sự, Địa ủy có chút thiếu suy xét. Nhưng cũng nói rõ cho lão biết rằng Địa ủy đã ra quyết định thì nhất định phải phục tùng, đối với các đồng chí tuổi còn trẻ thì nên trợ giúp nhiều, dựa theo sắp xếp thống nhất của Huyện ủy để bố trí hợp lý cho bọn họ đến cương vị phù hợp. Nghe thì rất đúng nguyên tắc, nhưng Lương Quốc Uy cảm giác được rằng Trưởng ban Cẩu ủng hộ ý kiến của mình.
Phía Phó bí thư Tôn nói chuyện không được vui vẻ lắm. Tôn Chấn thẳng thắn nói Lục Vi Dân đến Song Phong cũng là do Địa ủy đã nghiên cứu thận trọng mới đưa ra kết quả này. Ông ta nói Lục Vi Dân có phong cách rất thiết thực, rất có trình độ về công tác kinh tế, sau khi đến Song Phong có thể giúp sức cho bộ máy lãnh đạo Song Phong, xúc tiến cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội Song Phong. Điều này làm cho Lương Quốc Uy nghe xong rất không thoải mái.
Ông ta cũng từng biết về tình hình Lục Vi Dân, từng làm thư ký cho nguyên Chủ tịch huyện Nam Đàm, từng làm ở khu kinh tế huyện và Ủy ban công tác đoàn Nam Đàm. Đại khái là để lại ấn tượng khá tốt trong lòng An Đức Kiện, cho nên mới được điều đến Địa ủy, lại vừa lúc thư ký của Bí thư Hạ được thăng chức, nên ngồi luôn vào chiếc ghế trống đó. Chỉ có chút lý lịch như vậy cũng dám để cho Tốn Chấn ca tụng như thiên tài hiếm có, thiên hạ vô song. Trong lòng Lương Quốc Uy rất không cho là đúng.
Thêm với việc sau khi họp lại vừa lúc gặp Bí thư huyện ủy Nam Đàm Tần Hải Cơ, thuận tiện hỏi thăm chút tình huống. Đánh giá của Tần Hải Cơ đối với người cũng quá bình thường, chẳng có gì ngoài chút khôn vặt, khéo mồm. Mà hơn nữa Hạ Lực Hành được thăng chức lên tỉnh, cũng không biết vì lý do gì mà không đưa hắn theo, dù sao cũng phải sắp xếp cho hắn, mà đám người ở Địa ủy cũng không tiện làm trái ý, cũng thuận nước đẩy thuyền làm theo, cũng để cho hắn có thể có được cơ hội này.
Anh nói anh muốn chơi đùa với đàn bà thì cứ chơi đi, làm sao lại lên giường của quả phụ Tùy, quả phụ Tùy là người thế nào? Là sói đói nhai thịt nhai cả xương, đây chính là người đàn bà dâm đãng có tiếng của Oa Cố, Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm mới vì người đàn bà đó mà ê chề, cắp đuôi đến cục Lưu trữ án làm Cục phó, tên Chu Minh Khuê thực là không bằng con heo, năm mươi tuổi rồi còn ba chân bốn cẳng nhảy lên giường của quả phụ Tùy.
Giờ thì tốt rồi, đi đời nhà ma, tuy rằng nguyên nhân cái chết còn chưa rõ ràng, nhưng bất kể nguyên nhân là như thế nào, chuyện này đã chọc ra một lỗ hổng lớn, mà lỗ hổng này phải do chính mình lấp vào, vết phân trên mông phải do chính mình lau!
Nghĩ đến việc còn phải đối diện với vợ con, người nhà Chu Minh Khuê, Lương Quốc Uy cũng không kìm được muốn nổ tung cả đầu. Người nhà Chu Minh Khuê đâu có ai là tay vừa, nhưng mình còn phải tươi cười đối diện với bọn họ, bỏ cũng không bỏ được, ai bảo Chu Minh Khuê là Đại đội trưởng binh lính thôn khi mình tòng quân?
- Anh Khúc, anh thấy thế nào?
Lương Quốc Uy đè nén cơn tức trong lòng, đưa mắt về người đàn ông hói đầu đang im lặng.
- Bí thư Lương, chuyện này thực không dễ xử lý. Tên thư ký của Bí thư Chu mẹ nó đúng là đồ đầu heo, ông Chu xảy ra chuyện cứ im lặng khẩn trương báo lên cấp trên là được rồi, lại chạy về Quận ủy gào miệng lên ra khắp nơi, lập tức xung quanh đều biết. Hiện giờ ngoài cửa nhà quả phụ Tùy người ta tụ tập đông như kiến, đều là chế giễu, xem náo nhiệt. Hiện giờ nguyên nhân cái chết chưa rõ, nếu còn chưa xác định được nguyên nhân cái chết, lời đồn đủ kiểu được truyền đi, đến lúc đó huyện chúng ta sẽ vào thế bị động.
Người đàn ông hói đầu ngậm miệng lại ngoan ngoãn.
- Không dễ xử lý, trước tiên cục Công an phải xác định rõ nguyên nhân cái chết, sau đó bắt con mụ quả phụ Tùy, điều tra rõ tình huống mới được. Bây giờ nói gì cũng đều vô dụng.
Tất cả đều là vô nghĩa. Lương Quốc Uy thật muốn mắng lời thô tục. Ông ta cố hết sức kiềm chế tâm trạng mình, sầm mặt nhìn một người đàn ông khác đang ngồi nghiêm chỉnh:
- Anh Bảo, tôi không phí lời với anh nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi buổi sáng có thể có hay không? Tôi cho anh hai giờ, báo cáo khám nghiệm tử thi phải có! Phòng Công an huyện các anh không làm được thì lập tức liền báo cho phòng Công an Địa khu cho tôi, mời bọn họ đến khám nghiệm pháp y! Mặt khác hai mẹ con mụ đàn bà quả phụ Tùy ngu dốt vừa không có bao nhiêu tiền, lại ngay khi đó mới nảy sinh ý tưởng trốn chạy, có thể chạy được bao xa? Anh lập tức phái toàn bộ cảnh sát trong huyện đi cho tôi, trong ngày hôm nay phải bắt về cho tôi. Đích thân anh phải thẩm tra rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Tôi phải có một lời giải thích với Địa ủy và người nhà ông ta!
- Bí thư Lương, toàn bộ người trong phòng cũng đã chia làm vài tổ phái đi cả rồi, bọn họ chạy cũng không được bao xa, xin ngài yên tâm.
Người đàn ông cao lớn thô kệch trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cam đoan thề thốt rất thành khẩn.
Lục Vi Dân đi đến cửa phòng làm việc lớn nhất ở góc khuất, đúng lúc nghe được phòng Công an huyện lấy lời thề son sắt làm cam đoan, nhìn thấy Lục Vi Dân tiến lại, thư ký của Lương Quốc Uy là Tiểu Tống cũng rón ra rón rén đi tới, không dám lên tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu cho Lục Vi Dân trong phòng làm việc Bí thư Lương đang có người đàm luận.
Lục Vi Dân và thư ký Tiểu Tống từng có giao tiếp qua, có quan hệ khá tốt với nhau. Dù sao mối liên hệ giữa Bí thư Huyện ủy và Bí thư Địa ủy phần lớn đều thông qua thư ký mà đạt được, thỉnh thoảng Lương Quốc Uy cũng trực tiếp gọi điện thoại, nhưng những liên hệ phối hợp trước thời hạn đều thông qua thư ký.
- Không có chuyện gì, tôi có chuyện muốn gặp Bí thư Lương để báo cáo.
Lục Vi Dân khoát tay nói.
- Ủy viên thường vụ Lục, tâm trạng Bí thư Lương đang không tốt, ngài nên cẩn thận một chút.
Tiểu Tống không nhịn được nhắc nhở một câu, tuy rằng y cực kỳ thèm muốn vị trí của Lục Vi Dân, , nhưng Lục Vi Dân bình thường luôn khiêm tốn, anh ta cũng biết mình và Lục Vi Dân không thể đánh đồng với nhau, cho nên cũng không có bao nhiêu đố kị.
- Ừ, tôi biết.
Lục Vi Dân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lục Vi Dân tới trước cửa phòng làm việc của Lương Quốc Uy nhẹ nhàng gõ cửa. Ở bên trong mọi người đều có chút không ngờ, ánh mắt đều thoáng nhìn về phía trước cửa. Lương Quốc Uy lại càng phát bực, lúc này là ai mà dám tìm đến tận cửa đây?
Nhìn thấy của Lục Vi Dân với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện tại cửa, Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý đều thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này ở lại đây thật chẳng ra làm gì, bất cứ lúc nào cũng gặp phải lửa giận lôi đình của Bí thư Lương, bất kể là ai tới đây làm gián đoạn một chút, cũng có thể làm phân tán một chút lực chú ý của Bí thư Lương. Tốt nhất là có thể giúp đỡ chia sẻ một chút lửa giận của Bí thư Lương, như vậy thì không có gì tốt hơn rồi.
- Vi Dân? Có chuyện gì gấp sao, nếu không có chuyện gì thì xuống dưới hãy nói sau, tôi ở đây đang có chuyện …
Lương Quốc Uy lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là đúng lúc này có người tới quấy rầy rất không vui.
- Bí thư Lương, tôi vừa nghe nói phía bên Oa Cố có chút chuyện xảy ra. Tôi nghĩ dù sao hiện giờ ngài vẫn chưa sắp xếp công việc cụ thể cho tôi, nếu phía Oa Cố cần… vậy tôi có phải có thể đi hay không…
Lục Vi Dân sau khi gật đầu tỏ ý với Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý, nói rất thản nhiên.
- Cậu đi ! Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì, cậu đi có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lương Quốc Uy trong lòng tràn đầy lửa giận, quả thật là không biết biết trời cao đất dày mà.
Thời gian này tâm tình của ông ta không được tốt cho lắm. Muốn nói đều là do người này mà ra, Địa ủy không đồng ý đề cử của mình, mà nhất quyết nhét một tên nhóc vào, khiến Lương Quốc Uy trong lòng rất không thoải mái. Về cơ bản vốn đã nói xong xuôi với Trưởng ban Cẩu rồi, bên phía Phó bí thư Tôn cũng không phản đối rõ ràng, lẽ ra vấn đề không lớn, không nghĩ cuối cùng lại diễn biến thành kết cục như vậy. Không những người trong mắt mình không thể lên, bây giờ lại có một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến, chiếm một vị trí Ủy viên thường vụ, có thể làm gì đây?
Bản thân của lão cũng không có thành kiến gì với Lục Vi Dân, nhưng đối với việc Địa ủy sắp xếp như vậy rất không hài lòng, cảm thấy Địa ủy sắp xếp nhân sự của huyện Song Phong quả thật giống như trò đùa.
Thư ký của Bí thư Hạ thì sao? Chẳng lẽ nói làm thư ký xách giỏ, chạy việc ổn thỏa, liền có thể khoa tay múa chân ở một huyện có mấy trăm nghìn dân. Phải biết rằng đây cũng không phải là cơ quan chỉ cần tùy tùy tiện ghi chép viết lách, cũng không phải chỉ là nhận điện thoại, làm bản ghi chép đơn giản như vậy. Là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở toàn huyện có được bao nhiêu người, có 11 người, trong đó bao gồm chính lão ta là Bí thư Huyện ủy!
Hội nghị thường vụ Huyện ủy đó là quyết định quyết sách cho mấy trăm nghìn dân của huyện, cứ mà sắp xếp tùy tiện như vậy, cho một người mà ngay cả công tác quần chúng cũng chưa hiểu được đến, thế là vô trách nhiệm đối với công việc của huyện Song Phong.
Đối với điểm này Lương Quốc Uy từng thẳng thắn đưa ra quan điểm bất đồng với Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương. Trưởng ban Cẩu tỏ vẻ hiểu cho ý kiến của mình, cho rằng trong việc sắp xếp nhân sự, Địa ủy có chút thiếu suy xét. Nhưng cũng nói rõ cho lão biết rằng Địa ủy đã ra quyết định thì nhất định phải phục tùng, đối với các đồng chí tuổi còn trẻ thì nên trợ giúp nhiều, dựa theo sắp xếp thống nhất của Huyện ủy để bố trí hợp lý cho bọn họ đến cương vị phù hợp. Nghe thì rất đúng nguyên tắc, nhưng Lương Quốc Uy cảm giác được rằng Trưởng ban Cẩu ủng hộ ý kiến của mình.
Phía Phó bí thư Tôn nói chuyện không được vui vẻ lắm. Tôn Chấn thẳng thắn nói Lục Vi Dân đến Song Phong cũng là do Địa ủy đã nghiên cứu thận trọng mới đưa ra kết quả này. Ông ta nói Lục Vi Dân có phong cách rất thiết thực, rất có trình độ về công tác kinh tế, sau khi đến Song Phong có thể giúp sức cho bộ máy lãnh đạo Song Phong, xúc tiến cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội Song Phong. Điều này làm cho Lương Quốc Uy nghe xong rất không thoải mái.
Ông ta cũng từng biết về tình hình Lục Vi Dân, từng làm thư ký cho nguyên Chủ tịch huyện Nam Đàm, từng làm ở khu kinh tế huyện và Ủy ban công tác đoàn Nam Đàm. Đại khái là để lại ấn tượng khá tốt trong lòng An Đức Kiện, cho nên mới được điều đến Địa ủy, lại vừa lúc thư ký của Bí thư Hạ được thăng chức, nên ngồi luôn vào chiếc ghế trống đó. Chỉ có chút lý lịch như vậy cũng dám để cho Tốn Chấn ca tụng như thiên tài hiếm có, thiên hạ vô song. Trong lòng Lương Quốc Uy rất không cho là đúng.
Thêm với việc sau khi họp lại vừa lúc gặp Bí thư huyện ủy Nam Đàm Tần Hải Cơ, thuận tiện hỏi thăm chút tình huống. Đánh giá của Tần Hải Cơ đối với người cũng quá bình thường, chẳng có gì ngoài chút khôn vặt, khéo mồm. Mà hơn nữa Hạ Lực Hành được thăng chức lên tỉnh, cũng không biết vì lý do gì mà không đưa hắn theo, dù sao cũng phải sắp xếp cho hắn, mà đám người ở Địa ủy cũng không tiện làm trái ý, cũng thuận nước đẩy thuyền làm theo, cũng để cho hắn có thể có được cơ hội này.
Lương Quốc Uy phỏng chừng những lời Tôn Chấn nói với mình có quan hệ nhất định với việc Tôn Chấn có thành kiến đối với Song Phong. Sau khi Tôn Chấn nhậm chức Phó bí thư Địa ủy, đến Song Phong điều tra nghiên cứu cũng không hài lòng cho lắm, thậm chí sau đó khi trao đổi ý kiến riêng thì chỉ rõ lãnh đạo Song Phong giữ tư tưởng bảo thủ, cứng nhắc, tinh thần diện mạo thì không phấn chấn, không có ý thức mở cửa, làm cho sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội Song Phong ngày càng lạc hậu.
Cách nhìn của Tôn Chấn khiến Lương Quốc Uy rất không phục, nhưng lại không thể nào phản bác. Kinh tế Song Phong phát triển chậm thực sự là nỗi khổ tâm lớn trong lòng Lương Quốc Uy, nhưng điều này sao có thể trách mình? Đây cũng là vấn đề lịch sử để lại. Toàn bộ địa khu Phong Châu ngoại trừ Cổ Khánh ra, thì có bao nhiêu huyện phát triển? Nam Đàm không phải vừa làm một khu kinh tế mới sao? Năm trước còn náo nhiệt một chút, năm nay cũng lặng lẽ chẳng còn động tĩnh gì?
Chỉ là nói sôi nổi phải cải cách sâu sắc hơn, phải đẩy mạnh mở cửa, thu hút đầu tư, phải phát triển kinh tế. Anh làm như thế nào để thu hút đầu tư, làm như thế nào để phát triển kinh tế. Là một huyện nông nghiệp lục địa, cần tài nguyên không có tài nguyên gì, cần có cơ sở hạ tầng cũng không có, ngoại trừ tất cả mọi người muốn đóng góp ý kiến giống nhau cho chính sách ra, nếu không ảnh hưởng đến đất đai ra, thì làm thế nào để thu hút đầu tư, như thế nào để phát triển công thương nghiệp?
Hiện tại đưa tên nhóc con này đến, lại cũng dám nói có thể giúp sức cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội Song Phong. Lương Quốc Uy nghĩ đến lời nói của Tôn Chấn mà phát chán, muốn nịnh bợ Hạ Lực Hành cũng không nên làm quá như vậy chứ.
Nghe được Lương Quốc Uy trách cứ Lục Vi Dân không chút khách khí, người đàn ông vẫn ngồi yên lặng ở một góc không nói gì vội vàng ho lên một tiếng:
- Vi Dân, cậu vừa mới đến nên cũng không quen tình hình. Tấm lòng làm quen tình hình, triển khai công việc tôi có thể lý giải được. Nhưng chuyện này cậu cũng không biết rõ ngọn nguồn, vẫn là chờ bọn lão Khúc xử lý vẫn ổn thỏa hơn. Bí thư Lương cũng là lo lắng cho cậu nên mới nói vậy.
- Cám ơn Bí thư Lương và chủ nhiệm Quan đã quan tâm, Bí thư Khúc là cán bộ lâu năm của Ủy ban chính trị Pháp luật Song Phong chúng ta, Trưởng phòng Bào thì càng không cần nói. Khi tôi làm việc ở Địa ủy đã từng nghe Phó phòng Tạ nhắc đến uy danh của Trưởng phòng Bào, xử lý những chuyện như thế này chắc chắn không có vấn đề gì. Tôi là nghĩ dù sao hiện giờ Huyện ủy cũng chưa sắp xếp công việc, mấy ngày nay cũng chẳng có việc gì. Tôi cũng chưa quen thuộc tình hình Song Phong, đi cùng Bí thư Khúc chạy xung quanh, làm quen với tình hình.
Lục Vi Dân càng không vì thái độ của Lương Quốc Uy mà bị ảnh hưởng, vẫn giữ thái độ bình thản mà nói:
- Tôi hiện giờ là một học sinh, trước tiên là đi theo Bí thư Khúc tìm hiểu một chút tình hình cơ bản của Song Phong chúng ta.
Lương Quốc Uy đè nén cơn tức trong lòng, ông cũng để ý thấy ánh mắt Quan Hằng nhìn mình. Tuy Lục Vi Dân không phải là nhân vật ghê gớm gì, nhưng tốt xấu gì cũng là thư ký của Bí thư tiền nhiệm, cũng không thể khiến mọi người cảm thấy mình đây là người vừa đi trà liền lạnh, huống chi Hạ Lực Hành còn là thăng chức.
Chính mình vừa rồi thái độ có chút quá, người ta cũng không có để ý, lại càng thể hiện mình là người hẹp hòi. Chỉ có điều người này hiện vào đây là có ý gì? Là muốn thấy mình bị chê cười, hay là muốn khai thác một cái gì đó từ bên trong.
Lương Quốc Uy có chút cảnh giác, tuy nói Chu Minh Khuê có một số phương diện không đứng đắn, nhưng người đã chết rồi, hơn nữa dù thế nào cũng đối với mình cũng là có ơn nghĩa, người này chẳng lẽ còn muốn bôi tro vào mặt mình thêm sao? Chẳng lẽ có quan hệ gì với Lý Đình Chương? Nhanh như vậy mà bọn họ đã có thể có động thái rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Quốc Uy không khỏi càng thêm cảnh giác. Nhưng đối phương nói cũng có lý, mình gạt hắn sang một bên lâu như vậy mà vẫn chưa họp hội nghị thường vụ nghiên cứu phân công công việc cho hắn, đối phương chắc là cũng bất mãn nên có phần cố ý châm chọc một chút. Nếu mình thực sự từ chối đối phương, chỉ sợ đối phương cảm thấy trong này còn có vấn đề gì. Còn không bằng để hắn tham gia thoải mái, chuyện này mình cũng không có gì đáng để giấu diếm, điều nên biết sớm hay muộn cũng phải để mọi người biết.
- Lão Khúc, ngươi xem …
Lương Quốc Uy giọng điệu chậm hoãn lại, sắc mặt thoáng rạng rỡ một ít, ánh mắt hướng về phía Khúc Nguyên Cao.
Khúc Nguyên Cao cũng biết đây là ý ông chủ đã đồng ý, liền gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, Vi Dân đến huyện chúng ta mà không biết chút gì, vừa vặn thời gian này cũng không có chuyện gì, giúp đỡ tôi xử lý chuyện này cũng tốt. Người trẻ tuổi đầu óc luôn linh hoạt, cũng có thể giúp tôi nghĩ ra kế gì đó.
Lục Vi Dân mỉm cười, nói rất thoải mái:
- Bí thư Khúc, vậy tôi thật sự phải bái sư rồi. Tình hình Song Phong tôi hoàn toàn không biết gì cả, công tác chính trị pháp luật cũng chưa từng tiếp xúc, đi theo ngài học, nhất định có thể học được không ít. Sau này tôi phải bổ sung một lễ tạ ơn sư đồ thôi.
Khúc Nguyên Cao cười ha hả, tuy rằng chuyện đùa kiểu này không coi là thật, đối phương có trẻ hơn nữa cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu bàn về thân phận thì cũng ngang hàng với mình, nhưng có thể chủ động nói ra những lời như vậy, trong lòng vẫn là có chút đắc ý, cảm thấy vị Ủy viên thường vụ mới tới này thật là thú vị, thái độ khiêm tốn như vậy, không có chút nào là ra vẻ, căn bản nhìn không ra là người từng làm thư ký cho Bí thư Hạ. Điều này chắc cũng có liên quan đến thái độ của ông chủ đối với hắn có chút không chào đón. Nhưng có thể biết co biết duỗi được như vậy, người này cũng thật không đơn giản chút nào!
Thấy Lục Vi Dân theo Khúc Nguyên Cao, Bào Vĩnh Quý đi ra ngoài, sắc mặt Lương Quốc Uy một lần nữa lại trầm xuống, hai tay để lên bàn hồi lâu không nói câu gì.
- Cậu thấy Lục Vi Dân này thế nào?
Bị câu hỏi này đột ngột, ngay lúc đó không kịp phản ứng, Quan Hằng ngẩn ngơ một lúc sau đó mới cẩn thận đáp:
- Bí thư Lương, ý của ngài là...?
- Tôi gác hắn sang một bên lâu như vậy, người này cũng không nóng vội, vẫn rất bình tĩnh. Hôm nay nghe được chuyện của Chu Minh Khuê, lại chủ động chạy đến tìm chuyện, anh nói xem bên trong có phải có điều gì lạ?
Lương Quốc Uy day thái dương. Sáng sớm đã nhận được tin tức này khiến tâm trạng ông ta vốn dĩ không được tốt lắm càng trở nên tồi tệ. Bây giờ tên Lục Vi Dân này vào càng khiến cho tâm trạng ông ta rối bời.
Quan Hằng hiểu được ý của ông chủ, lắc đầu nói:
- Bí thư Lương, tôi cảm thấy ngài có lẽ có phần cả nghĩ rồi. Lục Vi Dân là thư kí của Bí thư Hạ, quan hệ cũng không sâu lắm, không đáng để bỏ gần cầu xa. Huống hồ hắn ở Song Phong chúng ta gây ra một chút thị phi lại có ý nghĩ là bao? Chẳng lẽ nói địa khu sẽ thấy hắn có năng lực, có bản lĩnh lớn sao? Hắn còn trẻ như vậy đã làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy đã là đặc biệt rồi. Nếu đổi lại là tôi, vậy hẳn là đến Song Phong chúng ta giấu tài, tích lũy kinh nghiệm, lý lịch, chờ cơ hội phất lên mới đúng. Nếu thật sự muốn kiếm chuyện ở chỗ chúng ta, cho dù là tìm ra vấn đề gì thì cũng không có lợi lộc gì cho hắn mới đúng.
Lương Quốc Uy thở một hơi, hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nhìn của Quan Hằng, nhẹ lòng đi một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện của Chu Minh Khuê, y lại cảm thấy đau đầu:
- Chuyện của ông Chu không tránh khỏi bị gây sức ép tương đối lâu, cậu nói năm nay Song Phong chúng ta có phải là có phần không được như ý. Tôi thấy mình trong nhiều năm trở lại đây cũng coi như đã rất cố gắng trong công việc, nhưng sao những chuyện không hài lòng lại cứ đổ xuống đầu tôi vậy?
- Bí thư Lương, thực ra ở đâu chẳng thế. Anh thấy người ta huy hoàng, không chừng trong bụng họ cũng là một túi mật đắng, trên mặt chỉ cố gắng gượng cười mà thôi. Giống như ở Nam Đàm, bề ngoài thì là một khu kinh tế vô cùng náo nhiệt. Nghe nói Khu kinh tế mới này đã thu hút được một dự án nhà máy sản xuất giấy. Nghe nói là số vốn đầu tư cũng là đứng số một, số hai toàn địa khu, từng được Bí thư Địa ủy Lý tán dương hết lời, không ngờ lại bị sở Bảo vệ Môi trường tỉnh xử lí. Phòng Bảo vệ Môi trường Địa khu nói rõ đó là một xí nghiệp gây ô nhiễm cực nghiêm trọng, hơn nữa, xí nghiệp này lại không có uy tín. Đây là lần đầu tiên Trương Thiên Hào tham gia hội nghị Địa ủy mà trực tiếp thể hiện ý kiến gay gắt. Y nói xí nghiệp này làm ô nhiễm hạ lưu sông Nam Hà vô cùng nặng nề. Ảnh hưởng của nó tới cả lưu vực Phong Giang là khó có thể đánh giá, vượt hơn mười lần lợi ích mà dự án này mang lại. Còn yêu cầu địa khu phải có biện pháp ngừng hạng mục này lại. Nhưng hiện tại bên Nam Đàm đã hứa hẹn với xí nghiệp này, đất cũng đã lấy, tiền thuê đất cũng đã thu, việc xây dựng cơ bản cũng đã bắt đầu, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thực ra Quan Hằng cũng hiểu rất rõ tâm tư của ông chủ mình.
Bây giờ Tôn Chấn trở thành Chủ tịch địa khu, cũng giống như Bí thư Địa ủy hiện tại Lý Chí Viễn, hai vị này đều rất coi trọng công tác kinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.