Quan Đạo Vô Cương

Chương 353: Thuyết phục (1)

Thụy Căn

29/09/2013

Lục Vi Dân tổng hợp cân nhắc nhiều lần, cũng tiến hành trao đổi với bên xã Cát Lương. Bên Cát Lương cơ bản đồng ý với ý kiến của Lục Vi Dân, cùng nhau xây dựng chợ này, tỉ lệ hùn vốn cũng đồng ý làm một ít nhượng bộ, không dùng cái mà bọn họ ban đầu đề xuất dựa theo diện tích chiếm đất mà tính toán tỷ lệ. Nhưng thị trấn Oa Cố lại kiên quyết không đồng ý, cho rằng vốn là chợ của thị trấn Oa Cố, vì di dời mà phải bắt buộc chia một khối lợi ích tương đối lớn cho Cát Lương, điều này làm tổn hại lợi ích của thị trấn Oa Cố. Chính là bởi vì như thế Tề Nguyên Tuấn và Lục Vi Dân mới sinh ra tranh chấp.

- Nào, nếm một chút đi, miếng đậu phụ rán này tôi vẫn là lần đầu tiên nếm được vị tươi ngon như vậy, anh Tề sợ rằng rất ít ăn cơm ở đây?

Lục Vi Dân có vẻ rất tùy ý, chỉ chú ý gắp đồ ăn.

- Tôi bình thường không tới đây ăn cơm, tôi thích về nhà ăn cơm, nếu như nhất định có tiếp đãi, cũng là Thiên Hương Lâu.

Tề Nguyên Tuấn lời ít mà ý nhiều.

- Thật ra tôi lại cảm thấy cái loại quán ăn nhỏ này ăn cơm rất thoải mái, lại tiết kiệm.

Lục Vi Dân không cho là đúng, tiếp tục nói.

- Tự do, tiết kiệm?

Tề Nguyên Tuấn thuận miệng hỏi.

- Ừ, thực ra công việc cũng giống như vậy. Mọi người cùng làm việc thì coi trọng một bầu không khí hài hòa, đoàn kết, như vậy khiến cho mọi người đều có thể phát biểu ý kiến của mình, tiếp thu ý kiến quần chúng, hình thành một bầu không khí làm việc tốt, thư thái.

Lục Vi Dân nói rất thản nhiên.

Tề Nguyên Tuấn không lên tiếng, y biết hàm ý trong lời của Lục Vi Dân.

- Làm công tác nhìn vấn đề cần phải nhìn xa một chút, hơn nữa lòng dạ cũng nên rộng lớn một chút. Anh Tề, tôi biết anh có ý kiến với việc tôi ủng hộ bên Cát Lương, cảm thấy cái tên Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn tôi đã hoàn toàn đứng ở quan điểm của Bí thư Quận ủy, không suy xét lợi ích thị trấn Oa Cố. Nhưng tôi muốn nói tôi cho rằng mình vẫn là công bặng, thậm chí còn nghiêng về Oa Cố.

Ánh mắt Tề Nguyên Tuấn chớp động mấy lần, môi cũng nhúc nhích mấy lần, biểu cảm trên mặt lại hiện rõ vẻ không tin tưởng lắm.

- Đúng vậy, vấn đề phân phối lợi ích của cái chợ này thoạt nhìn giống như là Oa Cố bị thiệt một chút, vốn là tiền thuê và thu thuế phí một mình thị trấn Oa Cố hưởng, nay lại phân thành hai phần, hơn nữa Cát Lương lại chiếm tỷ lệ tương đối lớn. Nhưng anh phải thừa nhận, trước mắt mà nói vị trí này xây dựng chợ tổng hợp là hợp lý, mà Cát Lương bị chiếm đất cũng nhiều, nhưng tỷ lệ của bọn họ kém rất xa Oa Cố.

Lục Vi Dân cũng không quản thái độ của Tề Nguyên Tuấn, chậm rãi nói.

- Nhưng anh nghĩ một chút, nếu như cái chợ này của chúng ta xây lên, quy mô so với trước kia chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều, lợi ích từ các phương diện chắc chắn sẽ tăng lên. Trên thực tế sự tổn thất của Oa Cố không có bao nhiêu, nhưng Cát Lương lại tăng thêm một món lợi ích lớn, phần tình này Cát Lương không thể không nhớ.

Tề Nguyên Tuấn cuối cùng cũng mở mồm, ngữ khí cũng khá thành khẩn:

- Bí thư Lục, Cát Lương nhớ phần tình này là một chuyện, tôi có thể tiếp thu phương án tỉ lệ chia. Nhưng tỉ lệ của bọn họ yêu cầu quá cao, vượt xa mức tiếp thu trong lòng húng ta, tôi rất khó giải thích với cán bộ, quần chúng trong thị trấn, bọn họ sẽ cho rằng tôi bán rẻ lợi ích của thị trấn. Nói thực, trong lòng tôi cũng không qua được cửa ải này.

- Nhưng một mặt là khu chợ này bắt buộc phải di dời xây dựng mở rộng, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông trên hai tỉnh lộ, cũng bất lợi đối với sự phát triển về sau của Oa Cố chúng ta. Nếu Oa Cố không muốn lựa chọn điểm trước mắt này, vậy thì mở rộng tại chỗ, cần phải giải phóng mặt bằng không ít hộ dân, phí bồi thường là một con số rất lớn, thị trấn căn bản không thể chịu được. Hơn nữa nhìn từ góc độ lâu dài, xây chợ ở đường phố trung tâm cũng là không khoa học, điểm này anh Tề nên hiểu rõ hơn tôi mới đúng.

Lục Vi Dân kiên nhẫn giải thích.

- Bí thư Lục, tôi biết chợ quá nhỏ, nông dân lấy đường làm chợ quả thực có ảnh hưởng đối với giao thông, nhưng cũng không phải là lớn như anh nói. Xét cho cùng vài năm nữa cũng qua, di dời xây dựng là chuyện tốt, nhưng chúng ta có thể tìm kiếm lại một biện pháp ổn thỏa để giải quyết. Ví du như việc đổi địa điểm, để nhân dân dần dần thích ứng nơi mới.

Tề Nguyên Tuấn cũng cảm giác mình lời nói này có chút miễn cưỡng, nếu như có thể tìm được nơi thích hợp, sao không làm từ sớm, cần gì phải tiếp xúc với Cát Lương? Nhưng y cũng không thể không tranh luận như vậy.

- Anh Tề, lời này của anh là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đấy.

Lục Vi Dân vừa cười, vừa lắc đầu, một câu nói khiến cho mặt Tề Nguyên Tuấn có chút bỏng.

- Bí thư Lục, tôi...

Tề Nguyên Tuấn vẫn còn muốn giải thích, lại bị Lục Vi Dân xua tay ngăn lại:

- Anh Tề, không cần giải thích, giải thích nữa chính là làm nhục trí tuệ của tôi và anh rồi. Nếu như thị trấn Oa Cố thật sự có nơi thích hợp, cũng nắm chắc sẽ làm cho nhân dân chấp nhận, anh còn không sớm làm sao?



Một câu nói làm cho Tề Nguyên Tuấn không phản bác được, nhưng y lại không thể không tranh luận:

- Bí thư Lục, coi như là không có nơi thích hợp, nhưng nếu như áp dụng phương pháp của anh, Cát Lương được lợi ích đương nhiên lớn, nhưng Oa Cố chúng ta lại tổn thất rất lớn đấy.|

- Anh Tề, hôm nay chỉ có hai chúng ta, không có người khác, chúng ta có một vài lời có thể nói trắng ra, nói xong là thôi.

Trong quán này của quả phụ Tùy buổi tối về cơ bản là không có người nào, đặc biệt là trong những ngày mùa đông, người ăn cơm thì ít, hôm nay cũng chỉ có hai người Lục Vi Dân và Tề Nguyên Tuấn.

- Đúng vậy, việc di dời và xây dựng chợ này, theo trước mắt thoạt nhìn Oa Cố là có chút tổn thất, nhưng nhìn lâu dài, sự tổn thất của Oa Cố về cơ bản có thể nói là không đáng kể.

Tề Nguyên Tuấn lắc đầu liên tục, đây không phải đơn giản là một chút tổn thất như vậy. Y đang muốn phản bác, nhưng lại nghe Lục Vi Dân tiếp tục nói:

- Anh chớ vội phản bác trước, nghe tôi nói xong đã. Nhìn lâu dài, chợ này sẽ còn mở rộng, nếu Oa Cố chúng ta phát triển tốt, quy mô thị trấn sẽ còn mở rộng hơn nữa, trở thành nơi tập hợp và phân phối hàng hóa quan trọng của nơi giao thoa giữa ba địa khu Khúc Dương, Lạc Môn và Phong Châu, điều này cũng không phải là không có khả năng. Nhìn từ góc độ này, cái chợ này sớm di dời xây dựng sớm thu được lợi ích, hơn nữa mở rộng quy mô trước, so với ngày sau mở rộng sẽ tốt hơn nhiều.

Điểm này Tề Nguyên Tuấn cũng thừa nhận, nhưng lại không thể làm căn cứ thuyết phục thị trấn Oa Cố đồng ý.

- Càng quan trọng là ở điểm khác. Tôi có một quy hoạch, tạm thời vẫn chưa tuyên truyền ra bên ngoài, nhưng đã có một ít ý tưởng. Việc di dời khu chợ, trên thực tế cũng là vì đặt nền móng kế hoạch này.

Lục Vi Dân nói rất bình tĩnh.

- Bao gồm cả việc hiện tại Đường Quân và phòng Công an huyện điều động lượng lớn lực lượng tinh anh chỉnh đốn tình hình trị an ở trên hai tỉnh lộ cũng giống như vậy.

- Hả?

Tề Nguyên Tuấn hứng thú, ngay cả cái chợ này đều là dùng để đặt nền móng, hơn nữa hoạt động của Đường Quân hiện nay cũng thế, vậy thật ra là quy hoạch kiểu gì.

Lục Vi Dân nghĩ một chút, lúc này mới từ từ đề xuất ra ý tưởng quy hoạch của mình. Tề Nguyên Tuấn càng nghe lòng càng kinh ngạc, càng nghe càng chấn động, Lục Vi Dân lại muốn làm khu chợ chuyên dược liệu? Đây là hạng mục quá lớn, thu được lợi ích sẽ lớn bao nhiêu? Tề Nguyên Tuấn yên lặng tính toán. Theo suy nghĩ của Lục Vi Dân, khu chợ chuyên ngành này chiếm đất ít nhất cũng hơn trăm mẫu trở lên, cái này vẫn còn chưa tính khả năng phải suy xét đến trung tâm vận chuyển hàng hóa. Xung quanh thị trấn Oa Cố này đất xây dựng thích hợp cũng không nhiều, nhất là phải gần với tỉnh lộ, trong đầu thoáng tìm một chút, Tề Nguyên Tuấn cũng biết chỉ có vùng đất bằng phẳng giao điểm của Oa Cố, Cát Lương, Tiểu Bá là thích hợp. Nhưng cái này với chợ có liên quan gì?

- Anh Tề, có phải cảm thấy kế hoạch này và chợ có quan hệ nhân quả, nhưng lại không liên quan đến lợi ích Oa Cố đúng không?

Lục Vi Dân cười.

- Vấn đề chọn địa điểm chỉ sợ anh cũng phỏng đoán được sẽ là địa phương nào. Oa Cố chiếm đất sợ là khá ít, mà Cát Lương, Tiểu Bá chiếm đất không nhỏ, thậm chí có thể nói nếu Cát Lương và Tiểu Bá vì lợi ích của mình mà còn có thể gạt bỏ Oa Cố. Vậy trong tình huống này, Oa Cố sẽ làm sao?

Sắc mặt Tề Nguyên Tuấn hơi thay đổi một chút. Điều này rất có khả năng, cái khu vực giáp giới thuộc về đất của Oa Cố có hình dáng hẹp và dài, vị trí cũng không tốt, đất dùng trong quy hoạch khu chợ chuyên dược liệu này, thuộc loại vô giá trị chả đáng quan tâm. Mà vùng đất lân cận Cát Lương và Tiểu Bá lại tương đối bằng phẳng, rộng rãi, nếu hai xã vì giành lợi ích hơn, là rất có khả năng gạt bỏ thị trấn Oa Cố ra ngoài.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Tề Nguyên Tuấn mới nhận ra được ý trong lời nói của Lục Vi Dân, chậm rãi nói:

- Bí thư Lục, ý của anh là để thị trấn Oa Cố chúng ta nhượng bộ một ít về mặt này, đổi lấy bước tiếp theo để tiến vào khu chợ chuyên dược liệu?

- Đúng vậy, cách nghĩ của tôi là như vậy. Nếu không, nếu Cát Lương và Tiểu Bái kiên quyết phản đối, cho rằng không cần thị trấn Oa Cố tham gia, tôi làm Bí thư Quận ủy cũng không thể ép buộc.

Lục Vi Dân bình tĩnh nói.

- Hơn nữa thực sự cầu thị mà nói, nếu không có mảnh đất đó của Oa Cố, Cát Lương và Tiểu Bá cũng có thể hợp thành một mảnh đất tổng thể để sử dụng.

Chương 353: Thuyết phục (2)

Tề Nguyên Tuấn cúi đầu cân nhắc cẩn thận trong lời nói của Lục Vi Dân có bao nhiêu là chân thật, nhưng cân nhắc hồi lâu, y phải thừa nhận những lời Lục Vi Dân nói không phải là giả. Mà cán bộ bên Cát Lương và Tiểu Bá từ trước đến nay đối với cán bộ Oa Cố có rất nhiều ý kiến, quan hệ không tốt. Nếu theo như những gì Lục Vi Dân nói thì khu chợ chuyên dược liệu kia thực sự có thể làm, lợi ích đó không cần nói cũng biết, chắc chắn so với cái chợ này không biết to hơn gấp bao nhiêu lần.

Nhìn thấy Tề Nguyên Tuấn hồi lâu không nói, Lục Vi Dân cũng biết lời nói của mình có chút đả động đối phương rồi, hắn cần thêm một mồi lửa nữa.

- Còn có một nhân tố khác, có thể anh Tề cũng nghe nói, đó là chuyện bỏ quận, kết hợp xã lại xây dựng thị trấn.

Lời nói của Lục Vi Dân khiến Tề Nguyên Tuấn kinh ngạc:



- Lục Vi Dân, anh là nói chuyện kết hợp xã xây dựng thị trấn lập tức sẽ triển khai sao?

Chuyện bỏ quận, kết hợp xã để xây dựng thị trấn không biết đã nói bao nhiêu năm, nhưng vẫn chỉ là gió thổi không mưa. Mấy năm gần đây, mọi người cũng mệt mỏi rồi, không ngờ hôm nay Lục Vi Dân lại đề xuất ra vấn đề này.

- Từ ngay lập tức này tôi thấy cần phải xem như thế nào. Theo tôi được biết, phỏng chừng năm nay đến sang năm phỏng chừng cũng còn có thể chỉ là giai đoạn chuẩn bị nghiên cứu điều tra tiền kỳ, nhưng năm 94 sợ rằng công việc này sẽ lập tức tiến hành.

Lục Vi Dân cũng không giấu giếm gì.

- Tôi hỏi qua Bí thư Hạ, cũng chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ hiện nay, chậm nhất sẽ không vượt qua năm 94, hạng mục công việc này sẽ hoàn toàn mở rộng. Lấy tình hình của Oa Cố mà xem, tôi thấy khả năng ba xã một thị trấn quận Oa Cố hợp nhau lại thành thị trấn Oa Cố là rất lớn. Cũng chính là nói hai, ba năm sau quận Oa Cố ba xã một thị trấn cũng chính là biến thành một nhà, rất nhiều vấn đề tranh chấp lợi ích trước mắt, đến ngày sao cũng căn bản không tồn tại nữa rồi.

Tề Nguyên Tuấn á khẩu không trả lời được. Cái mà Lục Vi Dân nói là tầm nhìn xa một chút, tấm lòng rộng hơn một chút đại khái là chỉ ý này. Nhưng hai con đường mà Lục Vi Dân nói đều vẫn là lý luận suông, không nhìn thấy thứ đích thực. Cái khu chợ chuyên dược liệu đó cố nhiên hấp dẫn, nhưng một khu chợ to như vậy, liên quan đến đầu tư và đưa vào hoạt động, Oa Cố cố nhiên có ưu thế này nọ. Nhưng Tề Nguyên Tuấn cũng rõ, cái chợ này không phải chỉ là làm một cái chợ đơn giản như vậy, làm chính là phải có nông dân tới buôn bán. Khu chợ chuyên ngành, chủ yếu nhằm vào đám thương nhân dược liệu lớn, không chỉ nhằm vào người buôn ở mấy huyện xung quanh, phần nhiều là phải bao phủ toàn tỉnh, thậm chí mấy tỉnh bên cạnh. Nghĩ một chút quy mô này, Tề Nguyên Tuấn liền cảm thấy khó thể tin được.

Nhưng những thứ mà Lục Vi Dân kể ra cũng là chân thực. Tề Nguyên Tuấn cũng rõ Lục Vi Dân tới quận Oa Cố hai tháng nay, ở mặt ngoài tuy rằng chu đáo, sau khi xuống xã cái gì cũng quan tâm, nhưng y cũng rất nhạy bén cảm thấy được Lục Vi Dân chú ý chính là làm thế nào để cho nhân dân ở nông thôn có thể tìm được một con đường làm giàu tăng thu nhập.

Mà điểm này Lục Vi Dân ở hội nghị Đảng ủy thị trấn đề xuất rõ ràng, là một cấp Đảng ủy chính quyền, trước mắt một thời gian tương đối dài mà nói, không phải cái khác, chính là làm sao có thể làm cho nhân dân giàu lên, làm cho thu nhập của nhân dân tăng lên, hầu bao rủng rỉnh. Mà theo như tình hình hiện nay của Oa Cố mà nói, y đồng ý quan điểm này của Lục Vi Dân. Làm cái gì xí nghiệp xã, thị trấn, thu hút hạng mục công nghiệp, đều là không tưởng, không thực tế. Biện pháp duy nhất chỉ là dựa vào ưu thế truyền thống của Oa Cố, phát triển gieo trồng dược liệu, mà phải thông qua gieo trồng dược liệu thực hiện tăng thu nhập một cách bền vững, giải quyết vấn đề nguồn tiêu thụ rất quan trọng.

Nói cách khác tâm tư của Lục Vi Dân sớm đã đặt vào việc dùng khu chợ chuyên dược liệu để thúc đẩy gieo trồng dược liệu của khu vực bản địa, lấy việc phát triển gieo trồng dược liệu để xúc tiến thành lập khu chợ chuyên dược liệu.

Không thể không nói đây là một ý tưởng tương đối hấp dẫn, nhưng vấn đề khó ở giữa cũng tương đối nhiều, nhất là vấn đề xây dựng và đưa vào hoạt động của khu chợ chuyên này, đặc biệt phức tạp.

Tề Nguyên Tuấn không phải là loại người nhìn thấy cái lợi ích thì đầu óc nóng lên. Ý tưởng này của Lục Vi Dân tuy rằng to lớn, khả quan, nhưng mấu chốt chính vẫn là giai đoạn xây dựng và đưa vào họat động, xây dựng cần lượng lớn tiền vốn, từ đâu mà tới? Cho dù là tiền vốn xây dựng tìm được rồi, nhưng muốn khu chợ này đi vào hoạt động, khiến cho nó vận hành thành công, không phải là một chuyện đơn giản. Với tình hình Oa Cố trước mắt có thể làm được sao?

Lục Vi Dân cũng biết Tề Nguyên Tuấn có chút động lòng rồi, nhưng chỉ là động lòng, Tề Nguyên Tuấn là một người rất trầm ổn, điểm này vào một lúc nào đó sẽ tỏ ra chút cố chấp. Nhưng Lục Vi Dân xác nhận đây cũng là tố chất cơ bản của một cán bộ ưu tú. Cái loại cán bộ hấp ta hấp tấp thích đầu óc phát sốt nhìn qua thì rất mạnh mẽ, nhưng khi gặp khó khăn liền rất dễ nản chí ngã lòng, gặp chuyện thất bại liền dễ gục ngã không gượng dậy được, Lục Vi Dân ngược lại không thích. Loại cán bộ giống như Tề Nguyên Tuấn này không dễ thay đổi chủ ý, nhưng thuyết phục y được một chút, triển khai công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Tùy Lập Viện từ sau đưa tới một bát canh đậu phụ, Lục Vi Dân thuận miệng hỏi:

- Tiểu Tùy, anh em Tùy Lập Bình, Tùy Lập An lúc nào có thể quay trở về?

Tùy Lập Viện sửng sốt, nghĩ một chút nói:

- Không rõ lắm, hơn một tháng trước có về, sau đó liền không quay về nữa, bọn họ vẫn ở Hà Bắc, tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, bọn họ nói trước tết có thể quay về.

Họ Tùy ở Oa Cố không tính là họ lớn, nhưng anh em nhà họ Tùy lại là thương nhân buôn thuốc rất có danh tiếng, mười năm trước cũng đã làm kinh doanh dược liệu ở Lê Dương, nay đem việc kinh doanh làm đến Hà Bắc, thị trường dược liệu An Quốc cũng tính là có chút danh tiếng.

Quả phụ Tùy và anh em nhà họ Tùy được tính là anh em họ, nhưng quan hệ chỉ có thể nói là bình thường. Sau khi quả phụ Tùy xảy ra chuyện, Tùy Lập An về qua, cơ quan công an đồng ý quả phụ Tùy lấy giấy bảo lãnh hậu thẩm, Tùy Lập An lập tức ra mặt bảo đảm bảo lãnh cho quả phụ Tùy ra ngoài. Lúc đó Tùy Lập An thông qua quan hệ cũng biết Lục Vi Dân có tác dụng chủ yếu trong vụ án này, bởi vậy có gặp Lục Vi Dân một lần. Chỉ có điều lúc đó Lục Vi Dân cũng chưa nghĩ rõ là mình nên hay không nên xuống quận xã, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng hai bên đều lưu số điện thoại liên lạc của nhau.

- Như thế này, lúc nào y quay về, cô bảo y liên hệ với tôi một chút. Thôi, cô báo cho tôi biết, tôi sẽ đi thăm hỏi y.

Lục Vi Dân có vẻ rất tự nhiên, Tề Nguyên Tuấn đang cân nhắc lại nghe thấy, xem ra Lục Vi Dân sớm đã vạch kế hoạch khu chợ chuyên dược liệu này rồi.

- Anh Chương, anh đi nói chuyện với ông Điền, tôi nghĩ ông Tề đã có chút động lòng rồi, tuy nhiên trong thị trấn có vài người tư tưởng chưa chắc có thể thông được nhanh như vậy, tôi không muốn chuyện này kéo dài tới năm sau, anh đi thúc giục một chút, làm chút công tác.

Lục Vi Dân thu xếp những thứ trên bàn rất tùy ý.

- Buổi chiều tôi xin nghỉ phép, đi Xương Châu một chuyến, thứ hai chưa chắc có thể quay về, có thể là thứ ba mới về, chuyện ở đây anh quan tâm nhiều một chút.

- Được, chỗ ông Điền đó tôi sẽ đi nói chuyện, dựa theo ý kiến của anh, nếu như mấy người thị trấn Oa Cố này tư tưởng vẫn không thông, tôi cảm thấy Quận ủy thực sự nên điều chỉnh đám người ở Đảng ủy thị trấn Oa Cố này rồi.

Chương Minh Tuyền ngừng lại một chút, sau đó do dự một chút mới nói.

- Bí thư Lục, kỳ thực tôi thấy anh lần này hơi quá tôn trọng đối với ý kiến của thị trấn Oa Cố rồi. Quận ủy ra ý kiến, thị trấn Oa Cố họ dựa vào cái gì mà không tiếp thu? Anh vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, Tề Nguyên Tuấn bọn họ coi như là bất đồng ý kiến, cũng chỉ có thể bảo lưu ý kiến, cấp dưới phục tùng quyết định cấp trên, cái nguyên tắc này còn cần hay không cần?

- Ha ha, anh Chương, anh cũng đừng dùng mũ lớn mà chụp người, Quận ủy đối với công tác Đảng ủy cấp dưới là nguyên tắc chỉ đạo, việc hành chính cụ thể là các chính quyền Đảng ủy xã, thị trấn quyết định. Tôi kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không thể nói dùng cái danh hiệu Bí thư Quận ủy đè người, coi như là tôi có thể buộc Tề Nguyên Tuấn bọn họ phục tùng, nhưng khẳng định sẽ có ảnh hưởng đến hiệu suất chấp hành của việc này. Tôi cũng không hi vọng tôi mới tới chưa được bao lâu, liền áp dụng phương thức như vậy để thúc đẩy công tác.

Nhìn thấy Lục Vi Dân tỏ ra thái độ rất tự nhiên, tùy ý, Chương Minh Tuyền cũng không khỏi thổn thức. Vị Bí thư Lục này càng ngày càng hòa nhập vào công tác quận Oa Cố rồi. Thái độ của Tề Nguyên Tuấn đã có biến hóa rõ ràng, từ việc đối phương chủ động đến Quận ủy cùng mình nghiên cứu thảo luận tìm hiểu tình hình quy hoạch chợ chuyên dược liệu liền có thể cảm giác được, đối phương đối với cái hạng mục này tràn đầy hứng thú, hơn nữa trong lời nói cũng lộ ra một chút ý tứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook