Chương 167: Tình cảnh nguy cấp
Thụy Căn
30/08/2013
Lục Vi Dân phát hiện đây là lần đầu tiên kể từ sau khi trở lại thế giới này mình đã lâm vào tình trạng sa sút khó có thể tự mình thoát ra.
Tô Yến Thanh đã đi, trước khi đi còn thoải mải tâm sự với mình một hồi.
Lục Vi Dân không biết nên làm như thế nào với tình cảnh khúc mắc phức tạp này. Mặc dù đã có kinh nghiệm của kiếp trước, nhưng trong tình cảm, mọi kinh nghiệm đều chỉ có thể là con số không. Mà có thêm hồi ức của kiếp trước, tất cả còn khiến hắn thấy mờ mịt hơn.
Hắn biết Tô Yến Thanh cũng đã lâm vào hoang mang và bối rối. Có lẽ Tô Yến Thanh vốn dĩ đã dự định rời khỏi Nam Đàm, nhưng tình cảm rối rắm giữa hắn và cô đã thúc đẩy cô rời đi.
Tô Yến Thanh nói với hắn, hai bọn họ đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh một chút, phân tích một cách lý trí mấu chốt tình cảm của mình.
Lục Vi Dân chỉ có thể cười khổ.
Hắn có thể nói điều gì? Là hắn lăng nhăng? Hay là cho rằng sự từng trải khác lạ của mình có đủ khả năng để có nhiều phụ nữ cùng lúc? Hoặc là thật sự đã không kìm nén nổi tình cảm một cách rất tự nhiên? Vậy tình cảm giữa hắn và Chân Ny thì là gì?
Lục Vi Dân không biết rốt cuộc là kiếp trước việc Chân Ny rời xa mình để lại một bóng đen sâu thẳm trong cõi lòng mình, hay là việc kiếp trước mình và Nhạc Sương Đình ly hôn đã gieo một hạt giống thiếu đi lòng tin với tình yêu và hôn nhân trong lòng mình. Tóm lại hắn nhận ra mình thậm chí có chút sợ hãi thậm chí chán ghét hôn nhân. Đối với tình yêu, hắn vừa khát khao lại vừa bài xích, điều này và tâm lý phức tạp dường như luôn chi phối thái độ của mình với những người phụ nữ xung quanh.
Đương nhiên bản thân mình cũng cố gắng muốn xóa đi bóng đen đó, thậm chí có một dạo còn nghĩ rằng mình đã thành công, mối tình ngọt ngào với Chân Ny dường như cũng đã khẳng định điều này. Nhưng đến khi Tô Yến Thanh xé tan lá chắn mỏng manh trong lòng mình một cách gay gắt, hắn mới ý thức được mình vẫn chưa thể thành công.
Nó dường như đã tạo thành một khúc mắc khó lòng hóa giải.
Bản thân mình không thể nào chứng minh Chân Ny sẽ có thể vì nguyên nhân bên ngoài mà rời xa mình hay không. Nếu thật sự phải chứng minh điểm này có lẽ sự thật tàn khốc sẽ khiến cho mình còn đau khổ hơn. Như thế có ý nghĩa sao?
Bế tắc này khiến cho Lục Vi Dân nghĩ đến đau đầu. Hắn thậm chí cảm thấy mình đang giày vò chính mình, việc chưa xảy ra, ai có thể đoán trước? Anh cố ý thúc đẩy chuyện như vậy xảy ra, có phải càng buồn chán hơn không?
Sự việc nghĩ chưa rõ thì tạm bỏ qua, Lục Vi Dân chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nhưng câu nói họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai này cho tới giờ vẫn đúng.
Thẩm Tử Liệt đã chính thức nói cho Lục Vi Dân biết, trong thời gian rất ngắn ông ta có thể sẽ được điều đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Phòng nghiên cứu. Đây là quyết định sau khi ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ.
Đối với điều này Lục Vi Dân chỉ có thể tỏ ý tán thành và chúc mừng. Thậm chí hắn cũng phải thừa nhận, quyết định này của Thẩm tử Liệt quả thực là khá sáng suốt mà lại lí tính. Nó cũng là một sự đánh dấu khá chuẩn xác về thực lực và tiền đồ phát triển sau này của chính ông ta, nhưng với hắn mà nói lại là một đòn đả kích nặng nề.
Bất kể mình có thừa nhận hay không, nếu Thẩm Tử Liệt có thể ở lại Nam Đàn tiếp tục con đường quan lộ của ông ta, con đường quan lộ của mình cũng sẽ tương đối sáng sủa.
Một khi An Đức Kiện rời đi, Chủ tịch huyện là Thẩm Tử Liệt ngay cả về kinh nghiệm và lý lịch tuy có chút kém hơn, nhưng tiếp nhiệm chức Bí thư huyện ủy của An Đức Kiện chắc hắn cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Khi hai mối quan hệ với Trương Tú Toàn và Thượng Quyền Trí vẫn còn, không có ai có thể tạo ra quá nhiều trở ngại trong vấn đề này.
Lục Vi Dân đã thông qua một số nguồn tin biết rõ Trương Tú Toàn có ơn dìu dắt Thượng Quyền Trí. Lần trước Thẩm Tử Liệt có thể ở lại tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, trong đó cũng có sự giúp đỡ của Thượng Quyền Trí. Thậm chí ngay cả Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành cũng không thể không thỏa hiệp.
Nhưng hiện nay tình hình đang thay đổi rất nhanh, Thẩm Tử Liệt rời khỏi Nam Đàm, trở về Ban tuyên giáo Tỉnh ủy. Mà một cán bộ cấp Phòng đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy không có tư cách được đưa thư kí theo.
Mà Thẩm Tử Liệt có muốn thì cũng không thể đưa mình đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy. Điều này cũng có nghĩa là không thể không ở lại Nam Đàm một mình, tự thân tác chiến.
Mà cùng lúc đó hắn còn biết được một tin không tốt, An Đức kiện có khả năng rất nhanh sẽ thôi chức vụ Bí thư Huyện ủy Nam Đàm.
Lục Vi Dân lần đầu tiên phát hiện mình lại có khả năng sa vào một cảnh ngộ vô cùng nguy hiểm mà xa lạ.
Mặc dù vẫn không biết sự thay đổi vị trí của An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt mà ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng có một điều có thể khẳng định, cục diện tương lai sẽ trở nên rất gian nan. Bất luận là Tần Hải Cơ hay Tào Cương, đối với hắn mà nói đều sẽ là một hiện thực không thể lảng tránh.
Lục Vi Dân vẽ lên tờ giấy trắng một cách vô thức, hắn phân tách những mối quan hệ của mình ra thành từng tầng một riêng rẽ.
Người có thể trực tiếp ảnh hưởng đến mình, An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt không thể nghi ngờ là những người trực tiếp nhất. Nhưng Thẩm Tử Liệt đã chắc chắn phải đi, hơn nữa vốn dĩ nền tảng của Thẩm Tử Liệt ở Nam Đàm căn bản không vững chắc, ở trong huyện càng không có phe phái thực quyền thực sự có thể tác động.
Có thể nói ông ta vừa đi, ảnh hưởng ở Nam Đàm gần như trở thành không đáng kể.
Sức ảnh hưởng của An Đức Kiện ở Nam Đàm thì vẫn rất lớn. Những người đứng đầu trong mấy cơ quan lớn của Huyện ủy ngoài Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật kiêm Phó bí thư Huyện ủy Đằng Viễn Sơn là trung lập, còn có Trưởng ban Tuyên giáo Vi Quốc Minh và Chủ tịch huyện tiền nhiệm Vương Tự Vinh có quan hệ thân thiết ra, bất luận là Trưởng ban tổ chức cán bộ Cù Tuấn, hay là Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân, acùng với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương Lập Bản và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc kiêm Chủ tịch Công đoàn Đào Kiến Vĩ đều có thể nói là dòng chính nòng cốt của An Đức Kiện.
Có thể nói trong số mười một Uỷ viện thường vụ Huyện ủy, An Đức Kiện cầm chắc năm phiếu, còn sáu vị trí khác thì dựa vào sức tư cách làm chủ và sức ảnh hưởng của Bí thư huyện ủy, An Đức Kiện có thể cầm đến hai, ba phiếu dễ như trở bàn tay. Vì vậy nói trong mấy năm làm việc cùng Vương Tự Vinh, coi như Vương Tự Vinh dốc toàn lực, bất luận là Hội nghị công việc Bí thư hay Hội nghị thường vụ cũng chưa thể thắng An Đức Kiện một ván nào trong cuộc đọ sức.
Hơn nữa An Đức Kiện hiện tại có khả năng rất cao là có thể thăng thức lên lãnh đạo Địa khu Phong Châu sắp thành lập, vì vậy bất luận sau này ai cầm lái ở Nam Đàm, đều phải đối diện với sức ảnh hưởng từ thế lực của hệ An Đức Kiện.
Vấn đề ở chổ mình từ trước đến giờ chưa thực sự thiết lập mối quan hệ vững chắc với phía An Đức Kiện, về điểm này, trong lòng Lục Vi Dân biết rõ ràng.
Nếu nói trong vấn đề bổ nhiệm mình đảm nhiệm chức Trợ lý chủ nhiệm Ban quản lý là một sự khen thưởng dành cho mình trong công tác tiêu thụ Kiwi, vậy thì bổ nhiệm cho mình đảm nhiệm Phó chánh văn phòng Ban quản lý rất có khả năng chính là bởi vì lúc đó Ban quản lý quả thực thiếu một người có thể xúc tiến công việc. Mà An Đức Kiện cũng không muốn chỉ vì một vị trí Phó chánh văn phòng Ban quản lý nho nhỏ này mà gây căng thẳng trong mối quan hệ với Thẩm Tử Liệt, nhất là trong thời điểm then chốt.
Tính ra, ở Nam Đàm mình lại không có một người có thể thực sự lên tiếng vì mình. Có lẽ ấn tượng của Lã Ngọc Xuyên về mình cũng khá tốt, nhưng ông ta chỉ là một Phó chủ tịch huyện, còn chưa có quyền lên tiếng.
Nói tới nói lui, vẫn là thời gian mình ở Nam Đàm quá ngắn, mình đã thành công trong việc để lại ấn tượng khá tốt trong mắt của Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản. Nếu cho mình thêm một chút thời gian, mình có lẽ có thể lập được mối quan hệ thân thiết với hai người, nhất là Từ Hiểu Xuân.
Trong huyện đã có lời đồn đại nói Từ Hiểu Xuân rất có khả năng sẽ thay thế Tần Hải Cơ đảm nhiệm Phó bí thư quản lý công tác Đảng và quần chúng của huyện, mặc dù tiếng nói của Cù Tuấn cũng rất cao.
Một khi hai người An Đức Kiện và Thẩm Tử liệt cùng lúc rời khỏi, tình cảnh của mình liền cực kỳ nguy cấp. Việc điều chỉnh một cán bộ cấp Phó phòng như mình thật sự quá đơn giản. Cứ tùy ý tìm một cái cớ cũng có thể tống anh đến vị trí xa xôi nào đó chôn chân ba hay năm năm, đương nhiên đó là sự gián đoạn tệ nhất. Mình cũng không đến mức khoanh tay chịu chết, chẳng qua là trong thời gian ngắn muốn đảo ngược tình thế quả thực không hề dễ dàng.
Khẽ thở dài một hơi, Lục Vi Dân vô thức mà lắc đầu, có những điều không phải anh biết thì có thể thay đổi được. Giống như Tần Hải Cơ và Tào Cương, vị trí đã quyết định, mình không thể lấy lòng cả hai bên, chỉ có thể đi tiếp theo con đường mình đã chọn. Còn những thay đổi bất ngờ của thời gian, ai có thể đoán trước được?
Vốn tưởng rằng Thẩm tử Liệt có thể tiếp tục ngồi ở vị trí Chủ tịch huyện, tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy của An Đức Kiện một cách thuận lợi, vậy thì tiền đồ của mình chắc chắn sẽ sáng chói. Ai lại nghĩ đến chuyện Trương Tú Toàn đột nhiên đổ bệnh, mà cơ hội bày ra trước mặt này Thẩm Tử liệt lại không thể từ chối. Điều này chắc đã là số mệnh.
Cửa kêu thình thịch rồi bị gạt tung ra, Thường Xuân Lai đứng trước cửa, người hơi có mùi rượu, trong mắt hằn lên vài tia máu, liếc xéo Lục Vi Dân.
- Anh Thường? Sao thế, vừa uống rượu à?
Lục Vi Dân nhíu mày, đứng lên, nhìn xung quanh tìm chén trà.
- Vi Dân, sao cậu để cho tiểu Tô đi? Rốt cuộc giữa cậu và tiểu Tô đã xảy ra chuyện gì?
Thường Xuân Lai đi vào với dáng vẻ hơi xiêu vẹo, đặt mông ngồi ngay trước mặt Lục Vi Dân. Anh ta đã uống không ít, hai má hơi tai tái, ánh mắt thêm chút hung hãn.
- Hôm nay cậu phải nói cho rõ ràng, tiểu Tô có điểm nào không tốt? Lại có điểm nào không xứng với cậu?
Lục Vi Dân vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn biết Thường Xuân Lai vẫn khá thích ghép đôi mình và Tô Yến Thanh, nhất là cảm thấy Tô Yến Thanh ở bên mình chính là một đôi trời sinh, không biết bao nhiêu lần lúc nói rõ khi thì ám chỉ chuyện này trước mặt mình. Mình đã nói với anh ta là mình đã có bạn gái, nhưng Thường Xuân Lai lại không tin, khẳng định Tô Yến Thanh mới là đối tượng thích hợp nhất với mình.
- Anh Thường, tôi chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Tôi đã có bạn gái, thật đấy, không hề dối anh đâu.
- Được, Vi Dân, không cần nói với anh Thường của cậu những lời này. Cậu có bạn giá hay không tôi mặc kệ, nhưng cậu dám nói cậu không có chút tình cảm nào với Tô Yến Thanh? Cậu đối diện với lương tâm mình rồi nhìn vào mắt tôi mà nói xem!
Thường Xuân Lai nhìn thẳng vào mắt Lục Vi Dân một cái, đập bàn, nước trà bắn tung tóe, chảy khắp bàn.
- Chút chuyện nhỏ đó của thanh niên các cậu tôi còn không biết sao? Cậu có bạn gái thì đã làm sao? Cô ta là người phù hợp nhất với cậu sao? Cô ta thật sự hiểu cậu, hợp ý cậu, xứng với cậu sao? Có thể ở bên cậu cả đời chứ? Đôi mắt này của anh Thường không thể nhìn nhầm người. Tiểu Tô là người thích hợp nhất với cậu, trong lòng cậu có cô ấy, trong lòng cô ấy cũng có cậu, đừng ở đó mà tự lừa bản thân mình. Xem lại tình cảm của cậu trong thời gian này đi, nam tử hán đại trượng phu, ngày cả điểm này cũng không dám thừa nhận, còn dám nhận mình là đàn ông?
- Anh Thường!
Lục Vi Dân thở dài một hơi. Thường Xuân Lai là người sống tình cảm, một khi thấy rằng anh hợp ý, thì sẽ cởi mở chân tình, sống rất thật. Mặc dù mới chỉ quen nhau mấy tháng, quan hệ giữa mấy người họ lại như bạn tốt qua lại đã nhiều năm. Lục Vi Dân cũng rất ít khi có điều gì giấu diếm trước mặt anh ta.
- Anh Thường, tôi biết ý tốt của anh, nhưng bây giờ tôi thực sự…
Tô Yến Thanh đã đi, trước khi đi còn thoải mải tâm sự với mình một hồi.
Lục Vi Dân không biết nên làm như thế nào với tình cảnh khúc mắc phức tạp này. Mặc dù đã có kinh nghiệm của kiếp trước, nhưng trong tình cảm, mọi kinh nghiệm đều chỉ có thể là con số không. Mà có thêm hồi ức của kiếp trước, tất cả còn khiến hắn thấy mờ mịt hơn.
Hắn biết Tô Yến Thanh cũng đã lâm vào hoang mang và bối rối. Có lẽ Tô Yến Thanh vốn dĩ đã dự định rời khỏi Nam Đàm, nhưng tình cảm rối rắm giữa hắn và cô đã thúc đẩy cô rời đi.
Tô Yến Thanh nói với hắn, hai bọn họ đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh một chút, phân tích một cách lý trí mấu chốt tình cảm của mình.
Lục Vi Dân chỉ có thể cười khổ.
Hắn có thể nói điều gì? Là hắn lăng nhăng? Hay là cho rằng sự từng trải khác lạ của mình có đủ khả năng để có nhiều phụ nữ cùng lúc? Hoặc là thật sự đã không kìm nén nổi tình cảm một cách rất tự nhiên? Vậy tình cảm giữa hắn và Chân Ny thì là gì?
Lục Vi Dân không biết rốt cuộc là kiếp trước việc Chân Ny rời xa mình để lại một bóng đen sâu thẳm trong cõi lòng mình, hay là việc kiếp trước mình và Nhạc Sương Đình ly hôn đã gieo một hạt giống thiếu đi lòng tin với tình yêu và hôn nhân trong lòng mình. Tóm lại hắn nhận ra mình thậm chí có chút sợ hãi thậm chí chán ghét hôn nhân. Đối với tình yêu, hắn vừa khát khao lại vừa bài xích, điều này và tâm lý phức tạp dường như luôn chi phối thái độ của mình với những người phụ nữ xung quanh.
Đương nhiên bản thân mình cũng cố gắng muốn xóa đi bóng đen đó, thậm chí có một dạo còn nghĩ rằng mình đã thành công, mối tình ngọt ngào với Chân Ny dường như cũng đã khẳng định điều này. Nhưng đến khi Tô Yến Thanh xé tan lá chắn mỏng manh trong lòng mình một cách gay gắt, hắn mới ý thức được mình vẫn chưa thể thành công.
Nó dường như đã tạo thành một khúc mắc khó lòng hóa giải.
Bản thân mình không thể nào chứng minh Chân Ny sẽ có thể vì nguyên nhân bên ngoài mà rời xa mình hay không. Nếu thật sự phải chứng minh điểm này có lẽ sự thật tàn khốc sẽ khiến cho mình còn đau khổ hơn. Như thế có ý nghĩa sao?
Bế tắc này khiến cho Lục Vi Dân nghĩ đến đau đầu. Hắn thậm chí cảm thấy mình đang giày vò chính mình, việc chưa xảy ra, ai có thể đoán trước? Anh cố ý thúc đẩy chuyện như vậy xảy ra, có phải càng buồn chán hơn không?
Sự việc nghĩ chưa rõ thì tạm bỏ qua, Lục Vi Dân chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nhưng câu nói họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai này cho tới giờ vẫn đúng.
Thẩm Tử Liệt đã chính thức nói cho Lục Vi Dân biết, trong thời gian rất ngắn ông ta có thể sẽ được điều đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Phòng nghiên cứu. Đây là quyết định sau khi ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ.
Đối với điều này Lục Vi Dân chỉ có thể tỏ ý tán thành và chúc mừng. Thậm chí hắn cũng phải thừa nhận, quyết định này của Thẩm tử Liệt quả thực là khá sáng suốt mà lại lí tính. Nó cũng là một sự đánh dấu khá chuẩn xác về thực lực và tiền đồ phát triển sau này của chính ông ta, nhưng với hắn mà nói lại là một đòn đả kích nặng nề.
Bất kể mình có thừa nhận hay không, nếu Thẩm Tử Liệt có thể ở lại Nam Đàn tiếp tục con đường quan lộ của ông ta, con đường quan lộ của mình cũng sẽ tương đối sáng sủa.
Một khi An Đức Kiện rời đi, Chủ tịch huyện là Thẩm Tử Liệt ngay cả về kinh nghiệm và lý lịch tuy có chút kém hơn, nhưng tiếp nhiệm chức Bí thư huyện ủy của An Đức Kiện chắc hắn cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Khi hai mối quan hệ với Trương Tú Toàn và Thượng Quyền Trí vẫn còn, không có ai có thể tạo ra quá nhiều trở ngại trong vấn đề này.
Lục Vi Dân đã thông qua một số nguồn tin biết rõ Trương Tú Toàn có ơn dìu dắt Thượng Quyền Trí. Lần trước Thẩm Tử Liệt có thể ở lại tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, trong đó cũng có sự giúp đỡ của Thượng Quyền Trí. Thậm chí ngay cả Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành cũng không thể không thỏa hiệp.
Nhưng hiện nay tình hình đang thay đổi rất nhanh, Thẩm Tử Liệt rời khỏi Nam Đàm, trở về Ban tuyên giáo Tỉnh ủy. Mà một cán bộ cấp Phòng đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy không có tư cách được đưa thư kí theo.
Mà Thẩm Tử Liệt có muốn thì cũng không thể đưa mình đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy. Điều này cũng có nghĩa là không thể không ở lại Nam Đàm một mình, tự thân tác chiến.
Mà cùng lúc đó hắn còn biết được một tin không tốt, An Đức kiện có khả năng rất nhanh sẽ thôi chức vụ Bí thư Huyện ủy Nam Đàm.
Lục Vi Dân lần đầu tiên phát hiện mình lại có khả năng sa vào một cảnh ngộ vô cùng nguy hiểm mà xa lạ.
Mặc dù vẫn không biết sự thay đổi vị trí của An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt mà ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng có một điều có thể khẳng định, cục diện tương lai sẽ trở nên rất gian nan. Bất luận là Tần Hải Cơ hay Tào Cương, đối với hắn mà nói đều sẽ là một hiện thực không thể lảng tránh.
Lục Vi Dân vẽ lên tờ giấy trắng một cách vô thức, hắn phân tách những mối quan hệ của mình ra thành từng tầng một riêng rẽ.
Người có thể trực tiếp ảnh hưởng đến mình, An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt không thể nghi ngờ là những người trực tiếp nhất. Nhưng Thẩm Tử Liệt đã chắc chắn phải đi, hơn nữa vốn dĩ nền tảng của Thẩm Tử Liệt ở Nam Đàm căn bản không vững chắc, ở trong huyện càng không có phe phái thực quyền thực sự có thể tác động.
Có thể nói ông ta vừa đi, ảnh hưởng ở Nam Đàm gần như trở thành không đáng kể.
Sức ảnh hưởng của An Đức Kiện ở Nam Đàm thì vẫn rất lớn. Những người đứng đầu trong mấy cơ quan lớn của Huyện ủy ngoài Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật kiêm Phó bí thư Huyện ủy Đằng Viễn Sơn là trung lập, còn có Trưởng ban Tuyên giáo Vi Quốc Minh và Chủ tịch huyện tiền nhiệm Vương Tự Vinh có quan hệ thân thiết ra, bất luận là Trưởng ban tổ chức cán bộ Cù Tuấn, hay là Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân, acùng với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương Lập Bản và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc kiêm Chủ tịch Công đoàn Đào Kiến Vĩ đều có thể nói là dòng chính nòng cốt của An Đức Kiện.
Có thể nói trong số mười một Uỷ viện thường vụ Huyện ủy, An Đức Kiện cầm chắc năm phiếu, còn sáu vị trí khác thì dựa vào sức tư cách làm chủ và sức ảnh hưởng của Bí thư huyện ủy, An Đức Kiện có thể cầm đến hai, ba phiếu dễ như trở bàn tay. Vì vậy nói trong mấy năm làm việc cùng Vương Tự Vinh, coi như Vương Tự Vinh dốc toàn lực, bất luận là Hội nghị công việc Bí thư hay Hội nghị thường vụ cũng chưa thể thắng An Đức Kiện một ván nào trong cuộc đọ sức.
Hơn nữa An Đức Kiện hiện tại có khả năng rất cao là có thể thăng thức lên lãnh đạo Địa khu Phong Châu sắp thành lập, vì vậy bất luận sau này ai cầm lái ở Nam Đàm, đều phải đối diện với sức ảnh hưởng từ thế lực của hệ An Đức Kiện.
Vấn đề ở chổ mình từ trước đến giờ chưa thực sự thiết lập mối quan hệ vững chắc với phía An Đức Kiện, về điểm này, trong lòng Lục Vi Dân biết rõ ràng.
Nếu nói trong vấn đề bổ nhiệm mình đảm nhiệm chức Trợ lý chủ nhiệm Ban quản lý là một sự khen thưởng dành cho mình trong công tác tiêu thụ Kiwi, vậy thì bổ nhiệm cho mình đảm nhiệm Phó chánh văn phòng Ban quản lý rất có khả năng chính là bởi vì lúc đó Ban quản lý quả thực thiếu một người có thể xúc tiến công việc. Mà An Đức Kiện cũng không muốn chỉ vì một vị trí Phó chánh văn phòng Ban quản lý nho nhỏ này mà gây căng thẳng trong mối quan hệ với Thẩm Tử Liệt, nhất là trong thời điểm then chốt.
Tính ra, ở Nam Đàm mình lại không có một người có thể thực sự lên tiếng vì mình. Có lẽ ấn tượng của Lã Ngọc Xuyên về mình cũng khá tốt, nhưng ông ta chỉ là một Phó chủ tịch huyện, còn chưa có quyền lên tiếng.
Nói tới nói lui, vẫn là thời gian mình ở Nam Đàm quá ngắn, mình đã thành công trong việc để lại ấn tượng khá tốt trong mắt của Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản. Nếu cho mình thêm một chút thời gian, mình có lẽ có thể lập được mối quan hệ thân thiết với hai người, nhất là Từ Hiểu Xuân.
Trong huyện đã có lời đồn đại nói Từ Hiểu Xuân rất có khả năng sẽ thay thế Tần Hải Cơ đảm nhiệm Phó bí thư quản lý công tác Đảng và quần chúng của huyện, mặc dù tiếng nói của Cù Tuấn cũng rất cao.
Một khi hai người An Đức Kiện và Thẩm Tử liệt cùng lúc rời khỏi, tình cảnh của mình liền cực kỳ nguy cấp. Việc điều chỉnh một cán bộ cấp Phó phòng như mình thật sự quá đơn giản. Cứ tùy ý tìm một cái cớ cũng có thể tống anh đến vị trí xa xôi nào đó chôn chân ba hay năm năm, đương nhiên đó là sự gián đoạn tệ nhất. Mình cũng không đến mức khoanh tay chịu chết, chẳng qua là trong thời gian ngắn muốn đảo ngược tình thế quả thực không hề dễ dàng.
Khẽ thở dài một hơi, Lục Vi Dân vô thức mà lắc đầu, có những điều không phải anh biết thì có thể thay đổi được. Giống như Tần Hải Cơ và Tào Cương, vị trí đã quyết định, mình không thể lấy lòng cả hai bên, chỉ có thể đi tiếp theo con đường mình đã chọn. Còn những thay đổi bất ngờ của thời gian, ai có thể đoán trước được?
Vốn tưởng rằng Thẩm tử Liệt có thể tiếp tục ngồi ở vị trí Chủ tịch huyện, tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy của An Đức Kiện một cách thuận lợi, vậy thì tiền đồ của mình chắc chắn sẽ sáng chói. Ai lại nghĩ đến chuyện Trương Tú Toàn đột nhiên đổ bệnh, mà cơ hội bày ra trước mặt này Thẩm Tử liệt lại không thể từ chối. Điều này chắc đã là số mệnh.
Cửa kêu thình thịch rồi bị gạt tung ra, Thường Xuân Lai đứng trước cửa, người hơi có mùi rượu, trong mắt hằn lên vài tia máu, liếc xéo Lục Vi Dân.
- Anh Thường? Sao thế, vừa uống rượu à?
Lục Vi Dân nhíu mày, đứng lên, nhìn xung quanh tìm chén trà.
- Vi Dân, sao cậu để cho tiểu Tô đi? Rốt cuộc giữa cậu và tiểu Tô đã xảy ra chuyện gì?
Thường Xuân Lai đi vào với dáng vẻ hơi xiêu vẹo, đặt mông ngồi ngay trước mặt Lục Vi Dân. Anh ta đã uống không ít, hai má hơi tai tái, ánh mắt thêm chút hung hãn.
- Hôm nay cậu phải nói cho rõ ràng, tiểu Tô có điểm nào không tốt? Lại có điểm nào không xứng với cậu?
Lục Vi Dân vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn biết Thường Xuân Lai vẫn khá thích ghép đôi mình và Tô Yến Thanh, nhất là cảm thấy Tô Yến Thanh ở bên mình chính là một đôi trời sinh, không biết bao nhiêu lần lúc nói rõ khi thì ám chỉ chuyện này trước mặt mình. Mình đã nói với anh ta là mình đã có bạn gái, nhưng Thường Xuân Lai lại không tin, khẳng định Tô Yến Thanh mới là đối tượng thích hợp nhất với mình.
- Anh Thường, tôi chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Tôi đã có bạn gái, thật đấy, không hề dối anh đâu.
- Được, Vi Dân, không cần nói với anh Thường của cậu những lời này. Cậu có bạn giá hay không tôi mặc kệ, nhưng cậu dám nói cậu không có chút tình cảm nào với Tô Yến Thanh? Cậu đối diện với lương tâm mình rồi nhìn vào mắt tôi mà nói xem!
Thường Xuân Lai nhìn thẳng vào mắt Lục Vi Dân một cái, đập bàn, nước trà bắn tung tóe, chảy khắp bàn.
- Chút chuyện nhỏ đó của thanh niên các cậu tôi còn không biết sao? Cậu có bạn gái thì đã làm sao? Cô ta là người phù hợp nhất với cậu sao? Cô ta thật sự hiểu cậu, hợp ý cậu, xứng với cậu sao? Có thể ở bên cậu cả đời chứ? Đôi mắt này của anh Thường không thể nhìn nhầm người. Tiểu Tô là người thích hợp nhất với cậu, trong lòng cậu có cô ấy, trong lòng cô ấy cũng có cậu, đừng ở đó mà tự lừa bản thân mình. Xem lại tình cảm của cậu trong thời gian này đi, nam tử hán đại trượng phu, ngày cả điểm này cũng không dám thừa nhận, còn dám nhận mình là đàn ông?
- Anh Thường!
Lục Vi Dân thở dài một hơi. Thường Xuân Lai là người sống tình cảm, một khi thấy rằng anh hợp ý, thì sẽ cởi mở chân tình, sống rất thật. Mặc dù mới chỉ quen nhau mấy tháng, quan hệ giữa mấy người họ lại như bạn tốt qua lại đã nhiều năm. Lục Vi Dân cũng rất ít khi có điều gì giấu diếm trước mặt anh ta.
- Anh Thường, tôi biết ý tốt của anh, nhưng bây giờ tôi thực sự…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.