Quan Đạo Vô Cương

Chương 8: Tính toán

Thụy Căn

18/03/2013

Khi Phan Phương nhận được điện thoại, trong lòng cũng thở ra một hơi.

Y như thế nào cũng không thể ngờ được một vụ án nhìn qua có vẻ bình thường như vậy lại trở nên phức tạp khó bề giải quyết thế này. Nguyên vốn tưởng rằng có manh mối cụ thể, xác thực như vậy, chỉ cần tìm được tang chứng, bắt đối phương dễ như trở bàn tay. Việc này đối với y mà nói đáng lẽ là một việc rất dễ dàng, không ngờ đối phương lại là một nhân vật khó chơi như vậy.

- Sếp Phan, Chân Kính Tài một mực phủ nhận việc nhận tiền hối lộ của Hoàng Ứng Quyền, chỉ thừa nhận Hoàng Ứng Quyền quả thực có tặng một bộ trang trí thủ công mỹ nghệ, ông ta lúc ấy không để ý nên vẫn để trong phòng làm việc. Ông ta còn khai đã từng nói chuyện này với Phó chủ nhiệm Văn phòng nhà máy Trương Sinh Vân, định đem bộ thủ công mỹ nghệ này tìm một nơi nào đó thích hợp để cất giữ, nhưng vẫn chưa giao nộp lên văn phòng.

Tiểu Đường và tiểu Hà đều là tay già đời nhiều năm liền đi theo Phan Phương phá án, kinh nghiệm điều tra vụ án cũng tương đối phong phú, đối với tâm lý của những người liên quan đến vụ án nắm rất chắc.

- Vậy mọi người cảm thấy lý do thoái thác của ông ta có đáng tin không?

Phan Phương ngồi trên sofa, trầm ngâm một chút rồi hỏi.

- Mấu chốt là Phó chủ nhiệm văn phòng nhà máy đã nghỉ hưu và về quê rồi, cũng không ai biết địa chỉ cụ thể của Trương Sinh Vân. Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không liên lạc được, nghe nói phải hơn 10 ngày mới có thể trở về.

Tiểu Đường nhíu mày:

- Không có bằng chứng này thì không thể phán đoán được. Hiện tại lại không có chứng cớ khác. Bộ trang trí pha lê này rất đẹp, nhưng Chân Kính Tài khẳng định khi đối phương tặng đồ cho ông ta, nói rằng chỉ là một đồ kỷ niệm, trị giá hai, ba trăm tệ. Ông ta đối với phương diện này không hề nghiên cứu, không nghĩ rằng thứ đồ đó có giá gấp vài nghìn lần.

- Vậy cậu tin không?

Phan Phương hỏi lại.



- Cũng rất khó nói. Sếp Phan, nếu chỉ đơn giản là nhìn bề ngoài thấy rất đẹp, nói giá trị bao nhiêu tiền thì thật khó phán đoán. Tuy nhiên, tôi thấy trong nhà Chân Kính Tài cất giữ rất nhiều tranh chữ, đồ cổ, xem như là người lành nghề. Liệu có phán đoán được giá trị của món đồ đó hay không thì không chắc.

Tiểu Hà nói chen vào.

- Tuy nhiên việc ông ta chưa giao nộp là sự thật. Về phần có nói chuyện với những người khác thì cũng không nói lên gì cả. Huống chi hiện tại điểm này cũng không có bằng chứng.

Tiểu Đường do dự một chút, hạ thấp giọng nói:

- Sếp Phan, không phải còn có người phản ánh Chân Kính Tài có quan hệ bất chính với một số phụ nữ sao? Nếu tạm thời về chuyện này chưa có tiến triển gì, hay là chúng ta điều tra theo góc độ kia? Chỉ cần phá được phòng tuyến tâm lý của ông ta, tôi nghĩ vấn đề nhận hối lộ sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ.

Phan Phương trong lòng thầm than một tiếng, nếu không có cuộc điện thoại kia thì có lẽ y cũng sẽ đồng ý làm như vậy, hơn nữa y còn khẳng định nếu theo hướng đó sẽ có kết quả. Nhưng hiện tại y phải suy xét rất kỹ càng.

Xem ra Chân kính Tài ở nhà máy 195 là một nhân vật khá phức tạp. Ít nhất Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật của bọn họ đối với Chân Kính Tài cũng có cách nhìn không tốt. Khi được hỏi về một số vấn đề đều trả lời úp úp mở mở. Nhưng Phan Phương cũng nhận thức được trong chuyện này có điểm đáng ngờ.

Thứ nhất, bộ trang trí này đích thực rất đắt tiền, nhưng Chân Kính Tài chưa chắc đã biết, nếu không cũng sẽ không tùy tiện để lên giá sách ở văn phòng. Thứ hai, nếu thật sự ông ta đã từng nói qua với Phó chủ nhiệm văn phòng Nhà máy, như vậy chứng tỏ ông ta không muốn giữ cho riêng mình. Thứ ba, người có liên quan đến vụ án nói đút lót ba mươi ngàn tiền mặt cùng lúc với bộ trang trí này, nhưng nếu như vậy thì cũng có chút kỳ quái. Nếu quả thật là như thế, theo lẽ thường mà nói, Chân Kính Tài hẳn là phải đem cất luôn cả bộ trang trí đó mới đúng, không phải tùy ý để ở văn phòng như thế. Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng Chân Kính Tài là một con cáo già, cố ý cất giữ tiền mặt còn bộ trang trí kia thì sung công. Nhưng việc nhận hối lộ ba mươi ngàn lại không có chứng cớ.

Phan Phương cũng biết một vụ án như vậy hoàn toàn không cần mình phải đích thân điều tra, nhưng lãnh đạo đã phân công thì không thể không làm. Trong chuyện này khẳng định là có nhân tố ảnh hưởng.

Nhà máy 195 trong hai năm này đang tiến hành cải cách thể chế, lại là xí nghiệp cỡ lớn trọng điểm của quốc gia, cho nên vụ án liên quan đến nhà máy 195 cần thận trọng, không để xảy ra sơ sót gì. Lời nói của lãnh đạo rất nguyên tắc, để xem anh lĩnh hội như thế nào.

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Phan Phương có chút không ngờ, nhưng lập tức nhớ tới cái gì, liền đi qua nhấc điện thoại.

Không ra ngoài dự liệu của y, quả nhiên chính là người thanh niên trẻ tuổi gặp ở cửa nhà Chân Kính Tài gọi đến. Phan Phương có dự cảm rằng, có lẽ người thanh niên này sẽ mang đến cho mình rất nhiều bất ngờ.



Một vụ án như vậy nhận được điện thoại từ Bắc Kinh đã là không ngờ, thêm một sự bất ngờ nữa thì cũng không có gì đặc biệt.

Lục Vi Dân biết rằng điều lệ giám sát hành chính đến cuối năm mới bắt đầu được vận dụng, nhưng chính thức thì phải tới năm 94 khi Điều lệ làm việc của các cơ quan kỷ luật ra đời thì mới có một căn cứ rõ ràng, cũng mới bắt đầu chính thức sử dụng. Trước đó, bộ môn kiểm tra kỷ luật khi điều tra vụ án phải qua một số trình tự, khi sử dụng cưỡng chế cũng không có nhiều quyền lực đặc thù.

Chân Kính Tài đã bị mang đi 8 tiếng. Nói cách khác, dựa theo pháp luật quy định, còn có 16 tiếng nữa sẽ phải có kết luận đối với Chân Kính Tài, hoặc là sẽ phải thực hiện bắt giam, hoặc là chỉ có thể thi hành một số biện pháp hạn chế tự do.

Lục Vi Dân phỏng chừng chuyện này cũng đã làm cho đối phương hết sức khó xử. Có mẹ của Tào Lãng ra mặt, rất nhiều chuyện liền trở nên dễ dàng.

Cho nên khi đối phương đề xuất cần phải có chứng cớ chứng minh Chân Kính Tài không liên quan gì đến vụ án thì mới có cơ hội can thiệp. Lục Vi Dân tự nhiên sẽ hiểu nên làm như thế nào

Nhà của Trương Sinh Vân ở tỉnh khác, cũng không có nhiều người biết địa chỉ cụ thể. Nhưng Trương Sinh Vân rất nhiều năm không về thăm nhà, điểm này Lục Vi Dân biết, bởi vì Trương Sinh Vân sống tại khu nhà đối diện với gia đình Lục Vi Dân.

Anh trai Trương Sinh Vân và anh trai Lục Vi Dân quan hệ tương đối thân thiết, đều công tác ở nhà máy cơ khí Hồng Kỳ. Trương Sinh Vân về nhà cũng không phải là về quê cũ mà là về nhà vợ ở nông thôn. Mà nhà vợ của Trương Sinh Vân ngay tại huyện Quảng Bình, cách Xương Châu khoảng 3, 4 giờ xe chạy.

Về phần vì sao nhà máy chỉ nói Trương Sinh Vân về quê, không thể liên hệ được, Lục Vi Dân và Phan Phương đều mơ hồ biết được một ít nguyên nhân, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

Lục Vi Dân thông qua anh mành tìm được con lớn của Trương Sinh Vân để hỏi địa chỉ. Sau khi có địa chỉ, Lục Vi Dân lại cùng những người của tổ điều tra thuê một chiếc xe chạy suốt đêm tới huyện Quảng Bình, tìm được Trương Sinh Vân.

Trương Sinh Vân xác nhận Chân Kính Tài có nói qua chuyện này, hơn nữa còn chứng thực lúc ấy cũng có một đồng chí khác của nhà máy đi đến, chẳng qua Chân Kính Tài lúc ấy đi nhận điện thoại, không nhớ gì cả, chỉ có Trương Sinh Vân còn nhớ.

Mãi đến khi tổ điều tra tìm được người kia đến chứng thực lời Trương Sinh Vân nói là thật, Lục Vi Dân lúc này mới xem như thở phào một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook