Chương 156: Ý tại ngôn ngoại
Thụy Căn
30/08/2013
Trương Thiên Hào thấy rất hứng thú với tình hình phát triển Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm, nên ở trong bữa cơm hỏi không ít vấn đề.
Lục Vi Dân cũng giới thiệu qua về tình hình phát triển và mô hình hoạt động ở Khu kinh tế mới Nam Đàm. Khi nói tới tập đoàn Hoa Mỹ đã ký kết chắc chắn và cũng bắt đầu đi vào giai đoạn xây dựng mang tính thực tiễn thì trên mặt Trương Thiên Hào cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Tiểu Lục, nghe nói khi đó Lạc Khâu cũng đã nghĩ trăm phương nghìn kế để thu hút tập đoàn Hoa Mỹ, hy vọng tập đoàn Hoa Mỹ có thể thực hiện dự án ở Lạc Khâu. Thậm chí còn đưa ra giá đất chênh lệch ba mươi phần trăm so với ban đầu, đây chính là một điều kiện tương đối hấp dẫn. Không ngờ Hoa Mỹ vẫn chọn Nam Đàm, khiến Lạc Khâu thực sự khó chịu nổi. Theo tôi, nói về điều kiện thì Lạc Khâu tốt hơn so với Nam Đàm các cậu nhiều. Ít nhất điều kiện giao thông tốt hơn nhiều, khoảng cách tới tỉnh lị cũng gần hơn. Tiểu Lục, theo suy nghĩ của cậu, nguyên nhân thực sự khiến Hoa Mỹ lựa chọn Nam Đàm là gì?
Trương Thiên Hào vừa ăn vừa đưa ra câu hỏi rất nghiêm túc.
Người này rất có khả năng điều khiển cục diện. Câu chuyện trong bữa tiệc về cơ bản là điều chỉnh theo phương hướng của đối phương. Đương nhiên điều này có lẽ có liên quan tới sự hết sức kiềm chế của Lôi Đạt và không tập trung của Hà Khanh, nhưng phải công nhận khả năng kiểm soát của anh ta rất khá. Ít nhất cũng đủ để khiến mọi người không phản cảm mà xoay xung quanh cây gậy chỉ huy của anh ta.
- Chủ tịch huyện Trương, sau khi đã hoàn thành nghi lễ ký kết với tập đoàn Hoa Mỹ xong, Chủ tịch Địa khu đã tổng kết một nguyên nhân. Ông ấy nói là chi tiết quyết định thành bại, cho rằng phía Nam Đàm chúng ta làm được rất tốt trong từng khâu nhỏ, cho nên đã đánh bại Lạc Khâu.
Lục Vi Dân mỉm cười giải thích nói:
- Cụ thể mà nói, cảm giác của tôi là tập đoàn Hoa Mỹ lại không thực sự chú trọng các phương diện như giá đất, miễn giảm thuế, chỉ hy vọng có được đãi ngộ ngang bằng với các dự án đầu tư khác ở Nam Đàm. Tuy cũng không đề xuất yêu cầu đặc biệt khác, nhưng bọn họ đặc biệt coi trọng một vài điều mà rất nhiều chính quyền địa phương chúng ta lại không thật chú ý.
Ở trước mặt Trương Thiên Hào, Lục Vi Dân cũng không cảm thấy gò bó cho lắm. Ông ta cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của mình, hơn nữa bản thân cũng xuất hiện với tư cách là bạn của Lôi Đạt, cho nên khi nói chuyện, Lục Vi Dân cũng có vẻ điềm tĩnh không màng danh lợi. Nhưng Trương Thiên Hào và Tiết Đại Quân đều rất đánh giá cao những biểu hiện này của Lục Vi Dân.
- Ví dụ như chất lượng nguyên liệu. Bởi vì Hoa Mỹ là sản xuất thực phẩm xuất khẩu ra tiêu thụ ở nước ngoài, thông thường sản phẩm sẽ được xuất khẩu sang các nước Âu Mĩ, Nhật Bản. Cơ cấu kiểm tra đo lường thực phẩm của các quốc gia này kiểm tra rất nghiêm khắc đối với các thành phần thực phẩm vi phạm lệnh cấm. Điều này cũng yêu cầu nguồn gốc nguyên liệu thực phẩm phải được kiểm soát. Mà ở điểm này Nam Đàm đã làm được tương đối tốt. Ban ngành kỹ thuật nông nghiệp đều đặc biệt huấn luyện cho các hộ nhà vườn cách sử dụng thuốc trừ sâu và phân hóa học. Điều này cũng là do Nam Đàm lúc đầu suy xét đến việc nhãn hiệu kiwi Nam Đàm đã có tiếng, cần đặc biệt có thêm những biện pháp có tính dự phòng nhằm bảo vệ thương hiệu. Không ngờ điều này đối với tập đoàn Hoa Mỹ mà nói lại vừa khéo làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trương Thiên Hào chú ý thấy Lục Vi Dân cũng không nói Nam Đàm có phương diện nào mạnh hơn Lạc Khâu, mà dùng những câu nói rất khéo léo chỉ ra sự chênh lệch của Nam Đàm và đối thủ cạnh tranh, cũng không hề có ý khoe khoang hoặc phê bình đối thủ cạnh tranh. Tuổi trẻ như thế lại không chút kiêu ngạo, có được điều này hẳn cũng không đơn giản, chẳng trách anh ta có thể may mắn tới vậy.
- Còn thỏa thuận thu mua với nhà vườn, bên Hoa Mỹ cũng hiểu được Nam Đàm đã làm được khá tốt trong ý thức về phổ cập hợp đồng pháp luật. Môi trường có không khí hợp đồng pháp luật khá mạnh có lẽ chúng ta không cảm thấy, nhưng đối với thương nhân Hồng Kông và thương nhân nước ngoài mà nói lại có ý nghĩa không tầm thường. Nhất là đối với thương nhân nước ngoài còn chưa quen thuộc với tình hình trong nước mà nói, một môi trường pháp chế tương đối kiện toàn đối với bọn họ chính là bảo đảm cho an toàn tài sản, nên càng coi trọng hơn.
Đã nói ra rồi, Lục Vi Dân cũng nói hết luôn:
- Ở điểm này, Nam Đàm có ý thức đi trước một bước. Nhưng nói thực, vẫn còn kém xa, hoặc là nói khoảng cách với tình hình mà giới thương nhân nước ngoài hy vọng còn kém xa một trời một vực. Chỉ có thể nói là người cao trong những chú lùn mà thôi.
- Hoàn toàn đúng như thế, lúc tôi còn công tác ở văn phòng Địa ủy Lê Dương cũng từng tiếp xúc với một vài thương nhân nước ngoài. Rất nhiều người trong số họ vẫn có tâm lý dè chừng và sợ hãi đối với việc đầu tư vào nội địa chúng ta. Tuy rằng nội địa có rất nhiều ưu thế mà địa khu vùng duyên hải không thể bằng được, nhưng bọn họ vẫn không muốn đầu tư vào nội địa. Chung quy cũng vì bọn họ cảm thấy cán bộ đảng Cộng Sản nội địa chúng ta quá hung tợn. Tài sản của bọn họ ở nội địa lại bị chính phủ nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay, hoàn toàn không có pháp luật.
Trương Thiên Hào vừa ăn, vừa nói rất đĩnh đạc. Ngôn từ nhẹ nhàng như gió lướt trên mặt nước, nhưng cũng lại vô cùng sắc bén.
- Loại thành kiến này kìm hãm các nhà đầu tư bên ngoài vào nội địa ở mức độ rất lớn, nhất là những thành phố cấp ba xa xôi hẻo lánh như chúng ta. Nhưng cũng không thể phủ nhận ở địa phương chúng ta trong một mức độ nhất định vẫn đang tồn tại hiện tượng quyền hành mạnh hơn pháp luật. Muốn xóa bỏ loại bệnh nan y này, cần kiên trì không ngừng phổ cập pháp luật, mà điều quan trọng hơn nữa là chính quyền Đảng uỷ cần dẫn đầu trong việc tôn trọng pháp luật.
- Đều nói rèn sắt cần tự mình cứng rắn. Chính quyền Đảng uỷ địa phương chúng ta ngay đến chính mình còn không cứng rắn được, sau lưng sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng. Bản thân anh là chính quyền Đảng uỷ mà còn làm xằng làm bậy, không tôn trọng pháp luật, không tuân thủ pháp luật, mọi việc đều dựa vào yêu ghét của bản thân. Không những thế mà còn xử trí theo cảm tính, tùy ý can thiệp vào hành chính tư pháp, thì sao anh có thể yêu cầu những người khác tuân theo pháp luật? Các nhà đầu tư nước ngoài đến thấy hiện tượng này, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
- Từ nhân trị chuyển thành pháp trị, mấu chốt vẫn là nâng cao phẩm chất của đội ngũ cán bộ, mà nâng cao phẩm chất của đội ngũ cán bộ không chỉ dựa vào sự ràng buộc đạo đức và bồi dưỡng phẩm chất. Điều còn quan trọng hơn là cũng phải có một cơ chế giám sát cứng rắn hơn để thực hiện. Phải dám ra tay với những thói quen xấu và hiện tượng vi phạm pháp luật, không cần che giấu, vân vân, chỉ có như vậy mới có thể xây dựng một môi trường phát triển tốt đẹp.
Lục Vi Dân vẫn cảm thấy những lời này của Trương Thiên Hào có phần ý tại ngôn ngoại. Tuy rằng có vẻ thực sự là lời lẽ thật chính nghĩa, nhưng trực giác bách bảo với hắn rằng Trương Thiên Hào nói có hàm ý, chẳng qua hắn thực sự không biết đích xác hàm ý khác trong lời nói của Trương Thiên Hào. Tuy nhiên lý giải từ nghĩa của từng từ, lời nói của Trương Thiên Hào rất có trình độ.
Rượu Phong Châu rất mạnh, ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy có chút nóng trong cổ, nhìn ra được tửu lượng của Hào Trương Thiên rất cao. Trong bữa tiệc mọi người gần như là một người một chén, hơn nữa bất kể là ai tới mời rượu, anh ta cũng không từ chối, nhưng đều yêu cầu mỗi chén chỉ cạn một hơi là hết sạch, điều này làm cho Lục Vi Dân cũng phải tặc lưỡi không ngừng.
Sau khi ăn xong, Trương Thiên Hào cũng không sắp xếp hoạt động tiếp theo cho Lôi Đạt và Hà Khanh như các địa cán bộ phương khác, chỉ lịch sự mời một chút. Sau khi Lôi Đạt và Hà Khanh nhẹ nhàng từ chối khéo, liền chào tạm biệt rất thoải mái.
Tuy nhiên, trước khi đi, anh ta lại rất có ý kéo tay Lục Vi Dân nói vài câu, thái độ rất xúc động, nói Lục Vi Dân nếu làm việc ở Nam Đàm cảm thấy không hài lòng, có ý muốn đến Phong Châu, anh ta sẽ vô cùng hoan nghênh.
Không cần biết đối phương có phải là lời mời mang tính hình thức hay không, trong lòng Lục Vi Dân cũng thấy rất dễ chịu.
Ít nhất, ấn tượng về mình trong lòng đối phương cũng không tệ. Huống hồ Trương Thiên Hào cũng có thể coi như là nhân vật rất có danh tiếng trên trường chính trị Lê Dương. Thời gian anh ta đến Phong Châu công tác mới có hai năm đã có thể đứng ngang hàng với người sinh và lớn lên, có tiếng nói lớn trên trường chính trị Phong Châu là Cẩu Trị Lương. Còn mình thì chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ dựa vào sự ủng hộ của Hạ Lực Hành cũng là câu chuyện cười lớn.
Nhìn chiếc Mercedes-Benz 560 biến mất trong bóng đêm, lúc này ánh mắt Lôi Đạt mới nhìn về phía Hà Khanh:
- Tôi thấy anh cả buổi tối đều không tập trung, có tâm sự gì sao? Có phải việc làm ăn bên kia đã có vấn đề gì?
Hà Khanh lắc đầu, thần sắc trên gương mặt vẫn u sầu phức tạp:
- Không có việc gì đâu. Tuy nhiên, ngày mai tôi sẽ trở về Bắc Kinh ngay. Tôi phải trở lại Mátxcơva càng sớm càng tốt.
Lôi Đạt kinh ngạc:
- Không phải đã nói chờ dự án bên này ký kết xong xuôi rồi mới đi sao? Chuyện gì đã khiến anh phải trở về vội vã như vậy? Anh chẳng phải nói không có việc gì sao?
- Đúng là không có việc gì. Chuyện bên này có anh ở đây thì có thể có vấn đề gì? Tôi có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Hà Khanh cười:
- Anh làm công thương nghiệp của anh, tôi làm nghề của tôi.
Ánh mắt hồ nghi của Lôi Đạt tìm tòi trên mặt Hà Khanh, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Có phải Vi Dân lại khiến anh cân nhắc đến chuyện gì không?
Trước mặt người bạn thân nhất, vững vàng nhất này, Hà Khanh không muốn giấu diếm điều gì. Có một số việc vốn cũng không giấu nổi người khác:
- Ừ, tên nhóc Vi Dân này có khứu giác rất nhạy bén, tầm mắt cũng không tầm thường, nói là thiên tài cũng không ngoa. Lần trước, hắn giúp tôi phân tích một chút về tình hình bên Mátxcơva, tôi thấy thực sự rất có lý. Lúc này đây, hắn khẳng định Liên Xô có khả năng sẽ không chống đỡ được lâu nữa, đồng Rúp có khả năng sẽ mất giá trên diện rộng. Mặt khác, hắn nhắc tới vài nhân vật rất chủ chốt. Ha ha, trong đó có một, hai nhân vật vừa khéo tôi có thể tạo quan hệ.
Ánh mắt Lôi Đạt trầm xuống:
- Hà Khanh, chuyện này anh nên cân nhắc kỹ một chút. Bên Liên Xô không phải là trong nước chúng ta. Bây giờ nó đang đứng bên bờ vực hỗn loạn gần tan vỡ. Cho dù là anh có chút mạng lưới quan hệ, nhưng lao vào đó thì rất mạo hiểm.
- Càng mạo hiểm, lợi nhuận càng cao.
Hà Khanh nói nhỏ:
- Tiếc rằng thằng nhóc Vi Dân này không chịu ra ngoài. Nếu không, tôi cũng thật sự muốn đưa hắn qua bên kia. Vi Dân phán đoán Liên Xô sắp sụp đổ, hệ thống kinh tế Nga cũng sẽ có một thay đổi rất lớn, nếu chuẩn bị trước, có lẽ có thể kiếm được vài thứ tốt.
- Người Nga chưa từng có thiện cảm với người Hoa chúng ta. Anh chẳng phải là bảo hổ lột da sao?
Lôi Đạt cũng có chút hiểu biết với tình hình bên kia.
- Bảo hổ lột da còn là cách nói nhẹ, tạm xem như cốc mò cò xơi đi.
Trong mắt Hà Khanh ánh lên vài tia âm u:
- Vi Dân nói đúng, muốn ăn một mình đương nhiên là không có khả năng. Nhưng nếu có thể cùng một vài người trong bọn họ cùng hưởng lợi, thậm chí để bọn họ chiếm phần to, tôi chiếm phần nhỏ, cũng là một lựa chọn không tồi. Người Nga có một đặc điểm tâm lý là người khác đừng mơ tưởng có được cuộc sống tốt hơn họ. Cho nên tôi lấy nhỏ, bọn họ chiếm lớn, vừa lúc có thể thỏa mãn tâm lý ham muốn này của bọn họ.
- Vậy bên này...
Lôi Đạt nhíu mày.
- Việc bên này, anh tự quyết định là được. Vừa rồi, Vi Dân cũng đề nghị với tôi, dự án đầu tư này quy mô lớn như thế, hoàn toàn có thể mời chính quyền địa phương Phong Châu phối hợp với ngân hàng cho vay vốn. Tôi nghĩ anh cũng nên để ý đến mặt này. Trước mắt, vòng quay chu chuyển tiền tệ buông lỏng, lãi suất cũng không cao. Dự án này cũng phù hợp với nguyện vọng phát triển của Phong Châu. Giai đoạn đầu tiên, khi chúng ta bắt đầu liền có thể cân nhắc vay vốn cho giai đoạn sau, nhất là tiền xây dựng bến tàu hoàn toàn có thể dựa vào vay vốn để giải quyết.
Hà Khanh đề nghị:
- Cho dù là Vi Dân không chịu đến giúp anh, anh cũng có thể thường xuyên liên hệ với hắn. Tôi vẫn thấy thằng nhóc này đúng là một thiên tài trong những lĩnh vực này.
Lục Vi Dân cũng giới thiệu qua về tình hình phát triển và mô hình hoạt động ở Khu kinh tế mới Nam Đàm. Khi nói tới tập đoàn Hoa Mỹ đã ký kết chắc chắn và cũng bắt đầu đi vào giai đoạn xây dựng mang tính thực tiễn thì trên mặt Trương Thiên Hào cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Tiểu Lục, nghe nói khi đó Lạc Khâu cũng đã nghĩ trăm phương nghìn kế để thu hút tập đoàn Hoa Mỹ, hy vọng tập đoàn Hoa Mỹ có thể thực hiện dự án ở Lạc Khâu. Thậm chí còn đưa ra giá đất chênh lệch ba mươi phần trăm so với ban đầu, đây chính là một điều kiện tương đối hấp dẫn. Không ngờ Hoa Mỹ vẫn chọn Nam Đàm, khiến Lạc Khâu thực sự khó chịu nổi. Theo tôi, nói về điều kiện thì Lạc Khâu tốt hơn so với Nam Đàm các cậu nhiều. Ít nhất điều kiện giao thông tốt hơn nhiều, khoảng cách tới tỉnh lị cũng gần hơn. Tiểu Lục, theo suy nghĩ của cậu, nguyên nhân thực sự khiến Hoa Mỹ lựa chọn Nam Đàm là gì?
Trương Thiên Hào vừa ăn vừa đưa ra câu hỏi rất nghiêm túc.
Người này rất có khả năng điều khiển cục diện. Câu chuyện trong bữa tiệc về cơ bản là điều chỉnh theo phương hướng của đối phương. Đương nhiên điều này có lẽ có liên quan tới sự hết sức kiềm chế của Lôi Đạt và không tập trung của Hà Khanh, nhưng phải công nhận khả năng kiểm soát của anh ta rất khá. Ít nhất cũng đủ để khiến mọi người không phản cảm mà xoay xung quanh cây gậy chỉ huy của anh ta.
- Chủ tịch huyện Trương, sau khi đã hoàn thành nghi lễ ký kết với tập đoàn Hoa Mỹ xong, Chủ tịch Địa khu đã tổng kết một nguyên nhân. Ông ấy nói là chi tiết quyết định thành bại, cho rằng phía Nam Đàm chúng ta làm được rất tốt trong từng khâu nhỏ, cho nên đã đánh bại Lạc Khâu.
Lục Vi Dân mỉm cười giải thích nói:
- Cụ thể mà nói, cảm giác của tôi là tập đoàn Hoa Mỹ lại không thực sự chú trọng các phương diện như giá đất, miễn giảm thuế, chỉ hy vọng có được đãi ngộ ngang bằng với các dự án đầu tư khác ở Nam Đàm. Tuy cũng không đề xuất yêu cầu đặc biệt khác, nhưng bọn họ đặc biệt coi trọng một vài điều mà rất nhiều chính quyền địa phương chúng ta lại không thật chú ý.
Ở trước mặt Trương Thiên Hào, Lục Vi Dân cũng không cảm thấy gò bó cho lắm. Ông ta cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của mình, hơn nữa bản thân cũng xuất hiện với tư cách là bạn của Lôi Đạt, cho nên khi nói chuyện, Lục Vi Dân cũng có vẻ điềm tĩnh không màng danh lợi. Nhưng Trương Thiên Hào và Tiết Đại Quân đều rất đánh giá cao những biểu hiện này của Lục Vi Dân.
- Ví dụ như chất lượng nguyên liệu. Bởi vì Hoa Mỹ là sản xuất thực phẩm xuất khẩu ra tiêu thụ ở nước ngoài, thông thường sản phẩm sẽ được xuất khẩu sang các nước Âu Mĩ, Nhật Bản. Cơ cấu kiểm tra đo lường thực phẩm của các quốc gia này kiểm tra rất nghiêm khắc đối với các thành phần thực phẩm vi phạm lệnh cấm. Điều này cũng yêu cầu nguồn gốc nguyên liệu thực phẩm phải được kiểm soát. Mà ở điểm này Nam Đàm đã làm được tương đối tốt. Ban ngành kỹ thuật nông nghiệp đều đặc biệt huấn luyện cho các hộ nhà vườn cách sử dụng thuốc trừ sâu và phân hóa học. Điều này cũng là do Nam Đàm lúc đầu suy xét đến việc nhãn hiệu kiwi Nam Đàm đã có tiếng, cần đặc biệt có thêm những biện pháp có tính dự phòng nhằm bảo vệ thương hiệu. Không ngờ điều này đối với tập đoàn Hoa Mỹ mà nói lại vừa khéo làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trương Thiên Hào chú ý thấy Lục Vi Dân cũng không nói Nam Đàm có phương diện nào mạnh hơn Lạc Khâu, mà dùng những câu nói rất khéo léo chỉ ra sự chênh lệch của Nam Đàm và đối thủ cạnh tranh, cũng không hề có ý khoe khoang hoặc phê bình đối thủ cạnh tranh. Tuổi trẻ như thế lại không chút kiêu ngạo, có được điều này hẳn cũng không đơn giản, chẳng trách anh ta có thể may mắn tới vậy.
- Còn thỏa thuận thu mua với nhà vườn, bên Hoa Mỹ cũng hiểu được Nam Đàm đã làm được khá tốt trong ý thức về phổ cập hợp đồng pháp luật. Môi trường có không khí hợp đồng pháp luật khá mạnh có lẽ chúng ta không cảm thấy, nhưng đối với thương nhân Hồng Kông và thương nhân nước ngoài mà nói lại có ý nghĩa không tầm thường. Nhất là đối với thương nhân nước ngoài còn chưa quen thuộc với tình hình trong nước mà nói, một môi trường pháp chế tương đối kiện toàn đối với bọn họ chính là bảo đảm cho an toàn tài sản, nên càng coi trọng hơn.
Đã nói ra rồi, Lục Vi Dân cũng nói hết luôn:
- Ở điểm này, Nam Đàm có ý thức đi trước một bước. Nhưng nói thực, vẫn còn kém xa, hoặc là nói khoảng cách với tình hình mà giới thương nhân nước ngoài hy vọng còn kém xa một trời một vực. Chỉ có thể nói là người cao trong những chú lùn mà thôi.
- Hoàn toàn đúng như thế, lúc tôi còn công tác ở văn phòng Địa ủy Lê Dương cũng từng tiếp xúc với một vài thương nhân nước ngoài. Rất nhiều người trong số họ vẫn có tâm lý dè chừng và sợ hãi đối với việc đầu tư vào nội địa chúng ta. Tuy rằng nội địa có rất nhiều ưu thế mà địa khu vùng duyên hải không thể bằng được, nhưng bọn họ vẫn không muốn đầu tư vào nội địa. Chung quy cũng vì bọn họ cảm thấy cán bộ đảng Cộng Sản nội địa chúng ta quá hung tợn. Tài sản của bọn họ ở nội địa lại bị chính phủ nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay, hoàn toàn không có pháp luật.
Trương Thiên Hào vừa ăn, vừa nói rất đĩnh đạc. Ngôn từ nhẹ nhàng như gió lướt trên mặt nước, nhưng cũng lại vô cùng sắc bén.
- Loại thành kiến này kìm hãm các nhà đầu tư bên ngoài vào nội địa ở mức độ rất lớn, nhất là những thành phố cấp ba xa xôi hẻo lánh như chúng ta. Nhưng cũng không thể phủ nhận ở địa phương chúng ta trong một mức độ nhất định vẫn đang tồn tại hiện tượng quyền hành mạnh hơn pháp luật. Muốn xóa bỏ loại bệnh nan y này, cần kiên trì không ngừng phổ cập pháp luật, mà điều quan trọng hơn nữa là chính quyền Đảng uỷ cần dẫn đầu trong việc tôn trọng pháp luật.
- Đều nói rèn sắt cần tự mình cứng rắn. Chính quyền Đảng uỷ địa phương chúng ta ngay đến chính mình còn không cứng rắn được, sau lưng sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng. Bản thân anh là chính quyền Đảng uỷ mà còn làm xằng làm bậy, không tôn trọng pháp luật, không tuân thủ pháp luật, mọi việc đều dựa vào yêu ghét của bản thân. Không những thế mà còn xử trí theo cảm tính, tùy ý can thiệp vào hành chính tư pháp, thì sao anh có thể yêu cầu những người khác tuân theo pháp luật? Các nhà đầu tư nước ngoài đến thấy hiện tượng này, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
- Từ nhân trị chuyển thành pháp trị, mấu chốt vẫn là nâng cao phẩm chất của đội ngũ cán bộ, mà nâng cao phẩm chất của đội ngũ cán bộ không chỉ dựa vào sự ràng buộc đạo đức và bồi dưỡng phẩm chất. Điều còn quan trọng hơn là cũng phải có một cơ chế giám sát cứng rắn hơn để thực hiện. Phải dám ra tay với những thói quen xấu và hiện tượng vi phạm pháp luật, không cần che giấu, vân vân, chỉ có như vậy mới có thể xây dựng một môi trường phát triển tốt đẹp.
Lục Vi Dân vẫn cảm thấy những lời này của Trương Thiên Hào có phần ý tại ngôn ngoại. Tuy rằng có vẻ thực sự là lời lẽ thật chính nghĩa, nhưng trực giác bách bảo với hắn rằng Trương Thiên Hào nói có hàm ý, chẳng qua hắn thực sự không biết đích xác hàm ý khác trong lời nói của Trương Thiên Hào. Tuy nhiên lý giải từ nghĩa của từng từ, lời nói của Trương Thiên Hào rất có trình độ.
Rượu Phong Châu rất mạnh, ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy có chút nóng trong cổ, nhìn ra được tửu lượng của Hào Trương Thiên rất cao. Trong bữa tiệc mọi người gần như là một người một chén, hơn nữa bất kể là ai tới mời rượu, anh ta cũng không từ chối, nhưng đều yêu cầu mỗi chén chỉ cạn một hơi là hết sạch, điều này làm cho Lục Vi Dân cũng phải tặc lưỡi không ngừng.
Sau khi ăn xong, Trương Thiên Hào cũng không sắp xếp hoạt động tiếp theo cho Lôi Đạt và Hà Khanh như các địa cán bộ phương khác, chỉ lịch sự mời một chút. Sau khi Lôi Đạt và Hà Khanh nhẹ nhàng từ chối khéo, liền chào tạm biệt rất thoải mái.
Tuy nhiên, trước khi đi, anh ta lại rất có ý kéo tay Lục Vi Dân nói vài câu, thái độ rất xúc động, nói Lục Vi Dân nếu làm việc ở Nam Đàm cảm thấy không hài lòng, có ý muốn đến Phong Châu, anh ta sẽ vô cùng hoan nghênh.
Không cần biết đối phương có phải là lời mời mang tính hình thức hay không, trong lòng Lục Vi Dân cũng thấy rất dễ chịu.
Ít nhất, ấn tượng về mình trong lòng đối phương cũng không tệ. Huống hồ Trương Thiên Hào cũng có thể coi như là nhân vật rất có danh tiếng trên trường chính trị Lê Dương. Thời gian anh ta đến Phong Châu công tác mới có hai năm đã có thể đứng ngang hàng với người sinh và lớn lên, có tiếng nói lớn trên trường chính trị Phong Châu là Cẩu Trị Lương. Còn mình thì chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ dựa vào sự ủng hộ của Hạ Lực Hành cũng là câu chuyện cười lớn.
Nhìn chiếc Mercedes-Benz 560 biến mất trong bóng đêm, lúc này ánh mắt Lôi Đạt mới nhìn về phía Hà Khanh:
- Tôi thấy anh cả buổi tối đều không tập trung, có tâm sự gì sao? Có phải việc làm ăn bên kia đã có vấn đề gì?
Hà Khanh lắc đầu, thần sắc trên gương mặt vẫn u sầu phức tạp:
- Không có việc gì đâu. Tuy nhiên, ngày mai tôi sẽ trở về Bắc Kinh ngay. Tôi phải trở lại Mátxcơva càng sớm càng tốt.
Lôi Đạt kinh ngạc:
- Không phải đã nói chờ dự án bên này ký kết xong xuôi rồi mới đi sao? Chuyện gì đã khiến anh phải trở về vội vã như vậy? Anh chẳng phải nói không có việc gì sao?
- Đúng là không có việc gì. Chuyện bên này có anh ở đây thì có thể có vấn đề gì? Tôi có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Hà Khanh cười:
- Anh làm công thương nghiệp của anh, tôi làm nghề của tôi.
Ánh mắt hồ nghi của Lôi Đạt tìm tòi trên mặt Hà Khanh, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Có phải Vi Dân lại khiến anh cân nhắc đến chuyện gì không?
Trước mặt người bạn thân nhất, vững vàng nhất này, Hà Khanh không muốn giấu diếm điều gì. Có một số việc vốn cũng không giấu nổi người khác:
- Ừ, tên nhóc Vi Dân này có khứu giác rất nhạy bén, tầm mắt cũng không tầm thường, nói là thiên tài cũng không ngoa. Lần trước, hắn giúp tôi phân tích một chút về tình hình bên Mátxcơva, tôi thấy thực sự rất có lý. Lúc này đây, hắn khẳng định Liên Xô có khả năng sẽ không chống đỡ được lâu nữa, đồng Rúp có khả năng sẽ mất giá trên diện rộng. Mặt khác, hắn nhắc tới vài nhân vật rất chủ chốt. Ha ha, trong đó có một, hai nhân vật vừa khéo tôi có thể tạo quan hệ.
Ánh mắt Lôi Đạt trầm xuống:
- Hà Khanh, chuyện này anh nên cân nhắc kỹ một chút. Bên Liên Xô không phải là trong nước chúng ta. Bây giờ nó đang đứng bên bờ vực hỗn loạn gần tan vỡ. Cho dù là anh có chút mạng lưới quan hệ, nhưng lao vào đó thì rất mạo hiểm.
- Càng mạo hiểm, lợi nhuận càng cao.
Hà Khanh nói nhỏ:
- Tiếc rằng thằng nhóc Vi Dân này không chịu ra ngoài. Nếu không, tôi cũng thật sự muốn đưa hắn qua bên kia. Vi Dân phán đoán Liên Xô sắp sụp đổ, hệ thống kinh tế Nga cũng sẽ có một thay đổi rất lớn, nếu chuẩn bị trước, có lẽ có thể kiếm được vài thứ tốt.
- Người Nga chưa từng có thiện cảm với người Hoa chúng ta. Anh chẳng phải là bảo hổ lột da sao?
Lôi Đạt cũng có chút hiểu biết với tình hình bên kia.
- Bảo hổ lột da còn là cách nói nhẹ, tạm xem như cốc mò cò xơi đi.
Trong mắt Hà Khanh ánh lên vài tia âm u:
- Vi Dân nói đúng, muốn ăn một mình đương nhiên là không có khả năng. Nhưng nếu có thể cùng một vài người trong bọn họ cùng hưởng lợi, thậm chí để bọn họ chiếm phần to, tôi chiếm phần nhỏ, cũng là một lựa chọn không tồi. Người Nga có một đặc điểm tâm lý là người khác đừng mơ tưởng có được cuộc sống tốt hơn họ. Cho nên tôi lấy nhỏ, bọn họ chiếm lớn, vừa lúc có thể thỏa mãn tâm lý ham muốn này của bọn họ.
- Vậy bên này...
Lôi Đạt nhíu mày.
- Việc bên này, anh tự quyết định là được. Vừa rồi, Vi Dân cũng đề nghị với tôi, dự án đầu tư này quy mô lớn như thế, hoàn toàn có thể mời chính quyền địa phương Phong Châu phối hợp với ngân hàng cho vay vốn. Tôi nghĩ anh cũng nên để ý đến mặt này. Trước mắt, vòng quay chu chuyển tiền tệ buông lỏng, lãi suất cũng không cao. Dự án này cũng phù hợp với nguyện vọng phát triển của Phong Châu. Giai đoạn đầu tiên, khi chúng ta bắt đầu liền có thể cân nhắc vay vốn cho giai đoạn sau, nhất là tiền xây dựng bến tàu hoàn toàn có thể dựa vào vay vốn để giải quyết.
Hà Khanh đề nghị:
- Cho dù là Vi Dân không chịu đến giúp anh, anh cũng có thể thường xuyên liên hệ với hắn. Tôi vẫn thấy thằng nhóc này đúng là một thiên tài trong những lĩnh vực này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.