Chương 59: Cơn bão bất ngờ
Tiêu Dao Phong Linh
04/04/2022
Đặng Lâm xuống dưới lầu thấy chú Ba đang ngồi trên sofa chờ đợi. Vừa thấy anh, chú Ba đã cúi chào.
"Cậu chủ, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến lúc xuất phát."
Đặng Lâm gật đầu nhìn đồng hồ. Còn nửa tiếng là đến giờ xuất phát, Đặng Lâm nhìn thông số cơ thể mà Tinh Lang hiển thị thì thoáng chùng xuống.
Mọi chỉ số đều bình thường, bao gồm cả sức khỏe tổng quát, có nghĩa là anh không bị ảnh hưởng đến cuộc tiểu phẫu vừa rồi. Nhưng mà chỉ số bình thường này đối với những người mang dị năng khác lại chẳng bình thường chút nào. Đây hoàn toàn là những thông số hướng về cái chết. Mặc dù vậy, Đặng Lâm đã rất hài lòng về nó rồi. Bởi vì so với lần kiểm tra trước đó ở phòng thí nghiệm của tiến sỹ Mai thì không khác là bao, tạm xem như anh vẫn ổn.
Đặng Lâm hơi thở dài, sau đó cùng với chú Ba rời đi, đến địa điểm tập kết.
Tại điểm tập kết, Đặng Lâm nhìn thấy mười mấy người đang xếp hàng chỉnh tề chờ đợi anh. Anh còn thoáng thấy Nguyễn Thu Giang thu liễm đứng cuối hàng, anh gật đầu hài lòng. Cô gái này đúng là nói được làm được, thành thật như vậy cũng đáng để đào tạo.
Đặng Lâm nhận danh sách chú Ba đã chuẩn bị sẵn nhìn qua một lượt, sau đó lên tiếng.
"E732, đến đây."
Nguyễn Thu Giang ở cuối hàng giật mình ngẩn đầu nhìn vào mắt Đặng Lâm, chần chừ một lúc mới ra khỏi hàng bước đến trước mặt anh.
"Báo cáo, E732 có mặt."
Đặng Lâm nhìn cô mỉm cười, giao danh sách cho cô.
"Điểm danh đi. Chuẩn bị xuất phát."
Nguyễn Thu Giang hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhận lấy danh sách sau đó vô cùng nghiêm túc điểm danh từng người một. Điểm danh xong, Đặng Lâm cùng cả đội di chuyển ra máy bay quân sự đang chờ sẵn.
Cả đội ngồi máy bay quân sự từ Long Uyên đến Thái Phiên, sau đó lại từ Thái Phiên ngồi tàu hải quân ra quần đảo Hoàng Á. Theo lộ trình ban đầu thì mất hai ngày trên tàu hải quân thì họ mới cập bến đảo Phú Lâm, một hòn đảo lớn trong quần đảo Hoàng Á. Nhưng rất không may, thời tiết bỗng chuyển biến xấu, bọn họ mới đi gần một ngày đường thì bão ập đến.
Đặng Lâm nhìn trời, bên tai là tiếng báo cáo của Tinh Lang về tình hình thời tiết cùng dự báo sơ bộ, cuối cùng anh cũng chỉ đành để mọi người đi nghỉ ngơi, còn bản thân thì đến khoang thuyền trưởng xem xét khả năng vượt bão.
Vì lý do bí mật tập huấn, cho nên trên thuyền này ngoại trừ thuyền trưởng, không một thuyền viên nào biết trung đoàn đang ở trên tàu là những người mang dị năng.
Lúc này thuyền trưởng đang nhíu mày nhìn vào thiết bị hiển thị trên tàu. Đặng Lâm đến bên cạnh ông, hạ giọng hỏi.
"Thuyền trưởng, tình hình thế nào rồi?"
Thuyền trưởng ngước nhìn Đặng Lâm. Vốn dĩ cấp quân hàm của ông cao hơn anh, nhưng mà giữa hải quân bình thường như ông ta và bộ đội dị năng như Đặng Lâm thì địa vị của thuyền trưởng lại thấp hơn anh một bậc. Thuyền trưởng làm một động tác chào rồi nặng nề nói.
"Ra-đa dò được một lượng bức sóng năng lượng dị năng khá lớn. Cơn bão này có vấn đề."
"Mục đích của họ là gì?"
Thuyền trưởng rơi vào im lặng. Ông không dám nói bừa cho nên không nói gì. Đặng Lâm cũng không thực sự chờ câu trả lời của ông, anh nhìn vào màn hình hiển thị trên tàu rồi nói.
"Cố gắng giữ vững con tàu. Nếu không tiếp tục tiến tới được thì cứ tạm thời ngưng di chuyển."
"Rõ." Thuyền trưởng hô lên, sau đó tập trung xem xét lái tàu.
Nói rồi Đặng Lâm quay ra trở về phòng.
Vừa tiếng vào phòng, Đặng Lâm đã gọi Tinh Lang.
"Tinh Lang, kiểm tra toàn bộ khu vực Biển Đông thuộc hải phận nước ta và vùng tranh chấp."
"Ting. Đang kiểm tra."
Chưa đến một phút sau, trước mặt Đặng Lâm xuất hiện bản đồ Biển Đông.
"Kiểm tra hoàn tất. Vùng tranh chấp hiện tại có tổng cộng hai trăm tàu thuyền các loại. Bốn dàn khoan dầu và hai căn cứ nước ngoài trái phép."
Đặng Lâm nhìn bản đồ trước mắt trầm ngâm. Trong hai trăm tàu thuyền kia thì đa số đều là tàu thuyền do thám nước ngoài ngụy trang thành tàu cá. Nhờ vào Tinh Lang, Đặng Lâm có thể vẽ chi tiết hướng hoạt động của từng tàu, nhưng mà dù vậy thì cũng khó mà xử lý gọn gàng được. Vấn đề anh cần phải quan tâm hiện nay lại không phải là những loại tàu thuyền do thám này, mà là phải tìm kẻ đang tạo ra cơn bão trước mắt.
Với điều kiện bình thường, việc dò ra nguồn năng lượng dị năng là hoàn toàn dễ dàng, thậm chí Đặng Lâm có thể yêu cầu Tinh Lang quét vài vòng từ trên trời xuống dưới biển để dò tìm. Nhưng mà cơn bão này đã khiến mọi xứ bị nhiễu loạn, những thiết bị dò tìm kể cả Tinh Lang trở nên không chính xác.
Đặng Lâm yên lặng suy nghĩ một lát sau đó gọi cả đội tập hợp trên boong tàu.
Ở trên boong, Đặng Lâm hứng mưa gió đứng trước mặt đội của mình, ánh mắt chăm chú quét qua từng người, bên cạnh là Nguyễn Thu Giang đang chờ lệnh.
"Vốn dĩ chúng ta sẽ đến căn cứ trên đảo sau đó tập huấn thực chiến cho các cô cậu." Đặng Lâm nhàn nhạt cất lời. "Nhưng mà giữa đường gặp chuyện không may, chỉ có thể ứng biến. Ai có thể cho tôi biết chúng ta đang đối mặt với vấn đề gì hay không?"
Cả đội trầm mặc. Nguyễn Thu Giang thấy vậy định lên tiếng thì bị Đặng Lâm ngắt lời.
"Tôi không hỏi em, E732. Tôi biết với khả năng của em có lẽ đã nhận ra rồi. Nhưng bọn họ cần tự mình cảm nhận được nguy cơ."
Nguyễn Thu Giang nghe vậy thì cúi đầu lui lại. Cô biết Đặng Lâm nói đúng. Nếu sau này đi chấp hành nhiệm vụ mà không nhạy cảm nhận biết được nguy cơ thì chỉ có đối mặt với tử vong, thậm chí còn có thể bại lộ thân phận và nhiệm vụ.
Mấy phút trôi qua, vẫn chưa có ai đưa ra được đáp án, Đặng Lâm cũng không thất vọng, chỉ nhàn nhạt cười nói.
"Từ trước đến nay các cô cậu đứng dưới sự bảo hộ của học viện, chỉ đi làm nhiệm vụ an toàn. Điều này đã mài mòn giác quan của các cô cậu. Không sao, mục đích chuyến tập huấn lần này là để khơi dậy tiềm năng của mọi người. Trước tiên ở đây có mười sáu người, hai người một tổ, tự chia nhau đi."
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chưa làm việc nhóm bao giờ nên không biết phải chia ra làm sao. Thấy vậy, Nguyễn Thu Giang mới lên tiếng.
"Thế này đi, ngũ hành thành một tổ, Thổ đi với Kim, Thủy đi với Mộc, Lôi đi với Phong, Quang đi với Ám, dư lại Hỏa thì đi cùng Công nghệ điều khiển. Thôi miên thuật đi cùng Hóa hình, Kết cấu làm một tổ với Độc tâm thuật. Trị liệu đi với tôi. Thế nào?"
Một người trong số đó lên tiếng.
"Nghe cũng được, nhưng tại sao chị lại được phân làm một tổ với Trị liệu? Có công bằng với người khác không?"
Đặng Lâm nghe được lời này thì nhướng mày nhìn sang. Người đặt câu hỏi là chàng thanh niên cao ráo, tóc vuốt ngược, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một người tính tình nóng nảy. Trước mắt anh Tinh Lang tự động hiển thị thông tin cơ bản của người này.
Bùi Ngôn, mười chín tuổi, dị năng nhóm Nguyên Tố hệ Hỏa. Cao 1m77 nặng 75kg, nhóm máu AB.
Nguyễn Thu Giang không vội trả lời, chỉ đơn giản nhìn cậu ta một chút rồi chậm rãi nói.
"E1087, Bùi Ngôn. Tôi không biết cậu cảm thấy bất công cho người khác hay bất công cho bản thân cậu, nhưng thực tế sắp xếp của tôi chỉ có lợi cho mọi người chứ không có lợi cho tôi. CÒn nếu cậu muốn hợp thành một tổ với E1200, tôi sẵn sàng nhường cho cậu, miễn cậu không hối hận."
"Sao phải hối hận chứ..." E1087 lầm bầm trả lời.
"Còn ai có ý kiến gì không?" Nguyễn Thu Giang nhìn mọi người một lượt, lên tiếng hỏi.
Không ai lên tiếng, rõ ràng bọn họ không có kinh nghiệm, mà Nguyễn Thu Giang lại xuất thân từ viện nghiên cứu lại có kinh nghiệm hơn bọn họ rất nhiều nên bọn họ cũng không có ý kiến gì cả. Hơn nữa bọn họ cũng thấy cô chia tổ hợp lý, phù hợp với khả năng với từng người.
Thấy mọi người đã đồng thuận, Nguyễn Thu Giang quay sang báo cáo với Đặng Lâm.
"Báo cáo, đã chia xong tổ."
Đặng Lâm tủm tỉm cười nói.
"Được rồi, tất cả chia nhau hành động. Mục đích lần này là tìm ra vấn đề chúng ta đang gặp phải và đề phương hướng giải quyết. Trước mắt các cô cậu có một giờ để tìm hiểu vấn đề. Xuất phát!"
"Rõ." Tất cả đồng thanh hô, sau đó lập tức tản đi, để lại một mình Đặng lâm đứng trên boong thuyền nhìn xa xa. Bản thân anh cũng đang vận dụng Tinh Lang quét liên tục, nhưng còn chưa có kết quả.
"Cậu chủ, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến lúc xuất phát."
Đặng Lâm gật đầu nhìn đồng hồ. Còn nửa tiếng là đến giờ xuất phát, Đặng Lâm nhìn thông số cơ thể mà Tinh Lang hiển thị thì thoáng chùng xuống.
Mọi chỉ số đều bình thường, bao gồm cả sức khỏe tổng quát, có nghĩa là anh không bị ảnh hưởng đến cuộc tiểu phẫu vừa rồi. Nhưng mà chỉ số bình thường này đối với những người mang dị năng khác lại chẳng bình thường chút nào. Đây hoàn toàn là những thông số hướng về cái chết. Mặc dù vậy, Đặng Lâm đã rất hài lòng về nó rồi. Bởi vì so với lần kiểm tra trước đó ở phòng thí nghiệm của tiến sỹ Mai thì không khác là bao, tạm xem như anh vẫn ổn.
Đặng Lâm hơi thở dài, sau đó cùng với chú Ba rời đi, đến địa điểm tập kết.
Tại điểm tập kết, Đặng Lâm nhìn thấy mười mấy người đang xếp hàng chỉnh tề chờ đợi anh. Anh còn thoáng thấy Nguyễn Thu Giang thu liễm đứng cuối hàng, anh gật đầu hài lòng. Cô gái này đúng là nói được làm được, thành thật như vậy cũng đáng để đào tạo.
Đặng Lâm nhận danh sách chú Ba đã chuẩn bị sẵn nhìn qua một lượt, sau đó lên tiếng.
"E732, đến đây."
Nguyễn Thu Giang ở cuối hàng giật mình ngẩn đầu nhìn vào mắt Đặng Lâm, chần chừ một lúc mới ra khỏi hàng bước đến trước mặt anh.
"Báo cáo, E732 có mặt."
Đặng Lâm nhìn cô mỉm cười, giao danh sách cho cô.
"Điểm danh đi. Chuẩn bị xuất phát."
Nguyễn Thu Giang hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhận lấy danh sách sau đó vô cùng nghiêm túc điểm danh từng người một. Điểm danh xong, Đặng Lâm cùng cả đội di chuyển ra máy bay quân sự đang chờ sẵn.
Cả đội ngồi máy bay quân sự từ Long Uyên đến Thái Phiên, sau đó lại từ Thái Phiên ngồi tàu hải quân ra quần đảo Hoàng Á. Theo lộ trình ban đầu thì mất hai ngày trên tàu hải quân thì họ mới cập bến đảo Phú Lâm, một hòn đảo lớn trong quần đảo Hoàng Á. Nhưng rất không may, thời tiết bỗng chuyển biến xấu, bọn họ mới đi gần một ngày đường thì bão ập đến.
Đặng Lâm nhìn trời, bên tai là tiếng báo cáo của Tinh Lang về tình hình thời tiết cùng dự báo sơ bộ, cuối cùng anh cũng chỉ đành để mọi người đi nghỉ ngơi, còn bản thân thì đến khoang thuyền trưởng xem xét khả năng vượt bão.
Vì lý do bí mật tập huấn, cho nên trên thuyền này ngoại trừ thuyền trưởng, không một thuyền viên nào biết trung đoàn đang ở trên tàu là những người mang dị năng.
Lúc này thuyền trưởng đang nhíu mày nhìn vào thiết bị hiển thị trên tàu. Đặng Lâm đến bên cạnh ông, hạ giọng hỏi.
"Thuyền trưởng, tình hình thế nào rồi?"
Thuyền trưởng ngước nhìn Đặng Lâm. Vốn dĩ cấp quân hàm của ông cao hơn anh, nhưng mà giữa hải quân bình thường như ông ta và bộ đội dị năng như Đặng Lâm thì địa vị của thuyền trưởng lại thấp hơn anh một bậc. Thuyền trưởng làm một động tác chào rồi nặng nề nói.
"Ra-đa dò được một lượng bức sóng năng lượng dị năng khá lớn. Cơn bão này có vấn đề."
"Mục đích của họ là gì?"
Thuyền trưởng rơi vào im lặng. Ông không dám nói bừa cho nên không nói gì. Đặng Lâm cũng không thực sự chờ câu trả lời của ông, anh nhìn vào màn hình hiển thị trên tàu rồi nói.
"Cố gắng giữ vững con tàu. Nếu không tiếp tục tiến tới được thì cứ tạm thời ngưng di chuyển."
"Rõ." Thuyền trưởng hô lên, sau đó tập trung xem xét lái tàu.
Nói rồi Đặng Lâm quay ra trở về phòng.
Vừa tiếng vào phòng, Đặng Lâm đã gọi Tinh Lang.
"Tinh Lang, kiểm tra toàn bộ khu vực Biển Đông thuộc hải phận nước ta và vùng tranh chấp."
"Ting. Đang kiểm tra."
Chưa đến một phút sau, trước mặt Đặng Lâm xuất hiện bản đồ Biển Đông.
"Kiểm tra hoàn tất. Vùng tranh chấp hiện tại có tổng cộng hai trăm tàu thuyền các loại. Bốn dàn khoan dầu và hai căn cứ nước ngoài trái phép."
Đặng Lâm nhìn bản đồ trước mắt trầm ngâm. Trong hai trăm tàu thuyền kia thì đa số đều là tàu thuyền do thám nước ngoài ngụy trang thành tàu cá. Nhờ vào Tinh Lang, Đặng Lâm có thể vẽ chi tiết hướng hoạt động của từng tàu, nhưng mà dù vậy thì cũng khó mà xử lý gọn gàng được. Vấn đề anh cần phải quan tâm hiện nay lại không phải là những loại tàu thuyền do thám này, mà là phải tìm kẻ đang tạo ra cơn bão trước mắt.
Với điều kiện bình thường, việc dò ra nguồn năng lượng dị năng là hoàn toàn dễ dàng, thậm chí Đặng Lâm có thể yêu cầu Tinh Lang quét vài vòng từ trên trời xuống dưới biển để dò tìm. Nhưng mà cơn bão này đã khiến mọi xứ bị nhiễu loạn, những thiết bị dò tìm kể cả Tinh Lang trở nên không chính xác.
Đặng Lâm yên lặng suy nghĩ một lát sau đó gọi cả đội tập hợp trên boong tàu.
Ở trên boong, Đặng Lâm hứng mưa gió đứng trước mặt đội của mình, ánh mắt chăm chú quét qua từng người, bên cạnh là Nguyễn Thu Giang đang chờ lệnh.
"Vốn dĩ chúng ta sẽ đến căn cứ trên đảo sau đó tập huấn thực chiến cho các cô cậu." Đặng Lâm nhàn nhạt cất lời. "Nhưng mà giữa đường gặp chuyện không may, chỉ có thể ứng biến. Ai có thể cho tôi biết chúng ta đang đối mặt với vấn đề gì hay không?"
Cả đội trầm mặc. Nguyễn Thu Giang thấy vậy định lên tiếng thì bị Đặng Lâm ngắt lời.
"Tôi không hỏi em, E732. Tôi biết với khả năng của em có lẽ đã nhận ra rồi. Nhưng bọn họ cần tự mình cảm nhận được nguy cơ."
Nguyễn Thu Giang nghe vậy thì cúi đầu lui lại. Cô biết Đặng Lâm nói đúng. Nếu sau này đi chấp hành nhiệm vụ mà không nhạy cảm nhận biết được nguy cơ thì chỉ có đối mặt với tử vong, thậm chí còn có thể bại lộ thân phận và nhiệm vụ.
Mấy phút trôi qua, vẫn chưa có ai đưa ra được đáp án, Đặng Lâm cũng không thất vọng, chỉ nhàn nhạt cười nói.
"Từ trước đến nay các cô cậu đứng dưới sự bảo hộ của học viện, chỉ đi làm nhiệm vụ an toàn. Điều này đã mài mòn giác quan của các cô cậu. Không sao, mục đích chuyến tập huấn lần này là để khơi dậy tiềm năng của mọi người. Trước tiên ở đây có mười sáu người, hai người một tổ, tự chia nhau đi."
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chưa làm việc nhóm bao giờ nên không biết phải chia ra làm sao. Thấy vậy, Nguyễn Thu Giang mới lên tiếng.
"Thế này đi, ngũ hành thành một tổ, Thổ đi với Kim, Thủy đi với Mộc, Lôi đi với Phong, Quang đi với Ám, dư lại Hỏa thì đi cùng Công nghệ điều khiển. Thôi miên thuật đi cùng Hóa hình, Kết cấu làm một tổ với Độc tâm thuật. Trị liệu đi với tôi. Thế nào?"
Một người trong số đó lên tiếng.
"Nghe cũng được, nhưng tại sao chị lại được phân làm một tổ với Trị liệu? Có công bằng với người khác không?"
Đặng Lâm nghe được lời này thì nhướng mày nhìn sang. Người đặt câu hỏi là chàng thanh niên cao ráo, tóc vuốt ngược, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một người tính tình nóng nảy. Trước mắt anh Tinh Lang tự động hiển thị thông tin cơ bản của người này.
Bùi Ngôn, mười chín tuổi, dị năng nhóm Nguyên Tố hệ Hỏa. Cao 1m77 nặng 75kg, nhóm máu AB.
Nguyễn Thu Giang không vội trả lời, chỉ đơn giản nhìn cậu ta một chút rồi chậm rãi nói.
"E1087, Bùi Ngôn. Tôi không biết cậu cảm thấy bất công cho người khác hay bất công cho bản thân cậu, nhưng thực tế sắp xếp của tôi chỉ có lợi cho mọi người chứ không có lợi cho tôi. CÒn nếu cậu muốn hợp thành một tổ với E1200, tôi sẵn sàng nhường cho cậu, miễn cậu không hối hận."
"Sao phải hối hận chứ..." E1087 lầm bầm trả lời.
"Còn ai có ý kiến gì không?" Nguyễn Thu Giang nhìn mọi người một lượt, lên tiếng hỏi.
Không ai lên tiếng, rõ ràng bọn họ không có kinh nghiệm, mà Nguyễn Thu Giang lại xuất thân từ viện nghiên cứu lại có kinh nghiệm hơn bọn họ rất nhiều nên bọn họ cũng không có ý kiến gì cả. Hơn nữa bọn họ cũng thấy cô chia tổ hợp lý, phù hợp với khả năng với từng người.
Thấy mọi người đã đồng thuận, Nguyễn Thu Giang quay sang báo cáo với Đặng Lâm.
"Báo cáo, đã chia xong tổ."
Đặng Lâm tủm tỉm cười nói.
"Được rồi, tất cả chia nhau hành động. Mục đích lần này là tìm ra vấn đề chúng ta đang gặp phải và đề phương hướng giải quyết. Trước mắt các cô cậu có một giờ để tìm hiểu vấn đề. Xuất phát!"
"Rõ." Tất cả đồng thanh hô, sau đó lập tức tản đi, để lại một mình Đặng lâm đứng trên boong thuyền nhìn xa xa. Bản thân anh cũng đang vận dụng Tinh Lang quét liên tục, nhưng còn chưa có kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.