Chương 19: Tôi có một đề nghị
Tiêu Dao Phong Linh
23/02/2022
Ba bóng người mới xông vào hẻm nhỏ thì phát hiện đây là hẻm cụt. Phía sau ba người họ, giọng một người đàn ông nói tiếng A vang lên.
“Tìm chúng tôi à?”
Ba người nọ giật mình quay lại, chỉ thấy phía sau mình là hai người đàn ông đứng chặn đầu hẻm. Là Đặng Lâm và Đào Hạnh.
Một trong ba người nọ nghiến răng, nói với hai người còn lại bằng tiếng B. Chỉ trong chớp mắt ba người xông lên tấn công Đặng Lâm và Đào Hạnh.
Đặng Lâm phản ứng cực nhanh tiến về phía trước che chắn cho Đào Hạnh, tay cầm kiếm vung về phía trước chặn đòn của ba người.
Đào Hạnh cũng thức thời lui về phía sau, rút từ bên hông ra một khẩu súng ngắn. Hai mắt anh lóe sáng, tay chuẩn xác bóp cò. ‘Đoàng’ một tiếng, một người trúng đạn xuyên sọ ngã xuống. Mà Đặng Lâm cũng ở một bên nhẹ nhàng một kiếm ngang cổ kết liễu một người.
May mắn lúc Đào Hạnh nổ súng thì một tiếng loa rao hội chợ công suất lớn cũng vang lên che lấp tiếng súng. Người bên ngoài chưa phát giác trong con hẻm đang bắn giết lẫn nhau.
Ba người đến nhưng chưa đến năm phút chỉ còn lại một người. Bọn họ căn bản không kịp hoàn thủ, bị Đặng Lâm và Đào Hạnh sét đánh không kịp bưng tai giải quyết.
Đặng Lâm đạp lên người tên còn lại, cười lạnh lùng hỏi.
“Chính phủ B sai tụi mày theo dõi bọn tao?”
Tên còn lại không nói, hắn chỉ giơ tay hét một tiếng, một cái thùng sắt bay nhanh đến muốn đập vào đầu Đặng Lâm. Nhưng Đào Hạnh ở một bên tung cước khiến cái thùng chệch hướng đập vào vách tường gây nên tiếng động lớn.
“M* nó, kết cục này là mày tự chọn đó.”
Nói rồi Đặng Lâm hướng mũi kiếm đâm xuống, một nhát xuyên tim, tên còn lại cũng đoàn tụ với đồng đội của mình.
Làm xong mọi chuyện, Đặng Lâm rút trong túi ra một vật nhét vào tay tên còn lại, sau đó cùng Đào Hạnh nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Sau khi trở về, Đào Hạnh nhìn quanh phòng một lần, thấy không có dấu hiệu bị xáo trộn, cũng không mất gì mới hỏi Đặng Lâm.
“Anh biết họ theo dõi chúng ta từ khi nào?”
“Từ lúc chúng ta cãi nhau xem có được đi chơi hay không.” Đặng Lâm nằm phịch xuống giường nói.
“Vậy là chính phủ B đã chú ý chúng ta ngay từ lúc xuống sân bay rồi.” Đào Hạnh nhìn ra cửa sổ, hai mắt hơi chuyển.
“Có thể. Hoặc là từ lúc chúng ta bước vào khách sạn này.” Đặng Lâm ngồi dậy, nghiêm túc nói. “Tuy nhiên, tin tốt là bọn họ vẫn không biết chúng ta đến từ thế lực nào. Vì những kẻ duy nhất đụng độ chúng ta đã bị trừ khử rồi.”
“Giờ sao? Chúng ta rút dây rồi, có sợ động rừng hay không?”
“Yên tâm.” Đặng Lâm chợt bật cười. “Còn nhớ tôi nhét vào tay một tên thứ gì đó không?”
Đào Hạnh gật đầu.
“Nó là huy hiệu đặc nhiệm dị năng của nước T.” Đặng Lâm ranh mãnh nói.
“Cái gì? Sao anh có thứ đó?” Đào Hạnh trố mắt ngạc nhiên.
“Có gì khó đâu. Lần trước tôi đi sang bên đó tháp tùng lãnh đạo tình cờ ‘nhặt’ được. Không ngờ lại có ngày dùng đến.”
“Ồ, hẳn là nhặt được.” Đào Hạnh liếc mắt nói. “Vậy bây giờ chúng ta chờ nước B và nước T hiểu lầm nhau à?”
“Chuyện này không quan trọng lắm. Chúng ta cần tập trung vào nhiệm vụ chính thôi.” Đặng Lâm ném điện thoại cho Đào Hạnh.
Đào Hạnh tiếp được điện thoại, nhìn xem nội dung bên trong phát hiện ngoài mục đích ban đầu anh nhận được, còn thêm một mục mà chỉ Đặng Lâm nhận. Đọc xong nhiệm vụ ẩn, Đào Hạnh trả điện thoại cho Đặng Lâm nói.
“Vì sao chỉ có anh nhận được nhiệm vụ ẩn? Chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ nhưng sao tôi cảm giác mình chỉ đi cho đủ quân số vậy? Tôi chẳng được biết bất kì một thông tin gì cả.”. Truyện Trinh Thám
Đặng Lâm trầm mặc nhìn Đào Hạnh, sau đó thở dài nói.
“Tôi cũng không biết phải nói sao. Nhưng mà đây hoàn toàn là những thông tin nội bộ cấp cao, không phải ai cũng có thể được biết. Như tôi đã nói với anh rồi đó, tôi có mạng lưới của riêng mình, và vị trí của tôi cũng không giống anh.”
Đào Hạnh im lặng, một lúc sau mới lên tiếng.
“Vậy tại sao anh cho tôi biết?”
“Vì tôi có một đề nghị cho anh.” Đặng Lâm lên tiếng trả lời.
“Đề nghị? Đề nghị gì? Tôi và anh chỉ mới làm việc cùng nhau chưa đến hai mươi bốn tiếng.” Đào Hạnh nghi hoặc hỏi.
“Cứ cho là trực giác của tôi đi. Tôi cảm thấy anh đáng tin. Sau khi làm xong nhiệm vụ này trở về, hãy đến đây.” Đặng Lâm đưa cho Đào Hạnh một cái thẻ từ.
Đào Hạnh chần chừ không nhận lấy, Đặng Lâm cũng không bất ngờ, anh đặt thẻ từ lên bàn sau đó đi tắm.
Suốt một đêm hai người không nói gì với nhau nữa, ai làm việc nấy.
Trời vừa sáng, Đào Hạnh đã gọi Đặng Lâm chỉ mới vừa chợp mắt.
“Lâm, dậy đi. Đối tượng rời khách sạn rồi.”
Đặng Lâm nhập nhèm mở mắt, tay với lấy điện thoại, miệng hỏi.
“Ông ta đi về phía nào?”
“Đi về phía trạm tàu điện trên cao. Trên người đeo một cái balo lớn.” Đào Hạnh mắt chăm chú về một phía mở miệng nói.
“Có người theo không?” Đặng Lâm chăm chú bấm điện thoại.
“Có bốn năm nhóm người theo phía sau. Ba trong số đó có lẽ là đặc vụ bình thường. Không nhìn thấy dao động năng lượng xung quanh họ.”
“Được rồi. Chúng ta chuẩn bị thôi.” Đặng Lâm buông điện thoại, mở vali lấy những hộp linh kiện ra. Vừa lắp ráp vừa hỏi Đào Hạnh.
“Anh vẫn dùng K54 hả?”
“Ừ, biên chế mà.” Đào Hạnh rút khẩu súng ngắn ra kiểm tra đạn một chút.
Đặng Lâm liếc mắt nhìn khẩu K54 trên tay Đào Hạnh cười nói.
“Bỏ đi, cầm Pk14 mà xài.”
Nói rồi Đặng Lâm ném cho Đào Hạnh một khẩu súng ngắn khác vừa được lắp ráp nạp đạn đầy đủ, thậm chí còn lắp nòng giảm thanh.
“Anh còn có Pk14? Cái này vẫn chưa được cấp phát đại trà mà.” Đào Hạnh sửng sốt bắt lấy khẩu súng.
“Tôi cũng đâu phải lính đại trà.” Đặng Lâm cười nháy mắt.
Sau khi trang bị đủ vũ khí, Đặng Lâm khoác áo vest cùng Đào Hạnh ra khỏi khách sạn.
Trời vừa sáng, trên đường vẫn chưa nhiều người đi lại, có một người đàn ông phương Tây đội nón che mặt, lưng đeo balo bước vội trên đường hướng về phía ga tàu điện trên cao mà đi. Ông ta vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như đề phòng gì đó.
Chợt ông ta va phải một người đàn ông, người nọ lên tiếng xin lỗi bằng tiếng A. Vừa nghe tiếng người nọ, người đàn ông phương Tây vội vùng ra bỏ chạy. Mà người bị ông ta va phải cũng nhanh chân đuổi theo, sau lưng người nọ là ba bốn người khác.
“Nhóm đầu tiên tiếp cận đối tượng, có thể xác nhận đây là nhóm nước K.” Đào Hạnh đứng trên mái nhà của một nhà hàng gần đó nói. “Ngã tư đối diện có một nhóm khác đang phục kích, là nhóm bản địa nước B.”
“Đã rõ. Anh có nhìn thấy hai đội dị năng kia không?” Đặng Lâm đứng ở một góc đường nhìn người đàn ông phương Tây đang chạy trối chết.
“Tạm thời chưa thấy dao động. Đoán chừng bọn họ cũng đang đứng quan sát.” Đào Hạnh đưa mắt nhìn xung quanh trả lời.
“Anh cũng sử dụng năng lực để quan sát, sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Không.” Đào Hạnh vô thức lắc đầu. “Đây chính là ưu điểm lớn nhất của đồng thuật. Không phát ra dao động dị năng.”
Đặng Lâm khẽ cười một tiếng. Chợt Đào Hạnh hơi cao giọng nói.
“Có người giúp đối tượng.”
“Chiếc xe màu đen kia?” Đặng Lâm tròng mắt hơi chuyển màu.
“Đúng vậy. Đặc vụ nước ta đâu?” Đào Hạnh híp mắt, khóa chặt chiếc xe màu đen vừa mới đón người đàn ông phương Tây.
“Cách tôi hai cái ngã tư. Tôi lập tức yêu cầu bám đuôi.” Đặng Lâm trả lời, tay rút điện thoại gọi đi.
Hai đội đặc vụ mắt thấy người đàn ông lên xe thì cũng vội vàng điều động xe đuổi theo. Đặng Lâm cũng từ nơi ẩn thân bước ra. Tình cờ làm sao lại nghe một tiếng gọi khá quen.
“Hey, anh ơi. Anh khách du lịch.”
Đặng Lâm quay lại thì thấy Somchai đang đứng cạnh chiếc xe của mình ăn mì ly. Somchai nhìn thấy đúng là người khách hôm trước mình chở đến khách sạn, lại còn bo rất sộp thì hào hứng định bắt chuyện. Ai dè bị Đặng Lâm lôi lên xe.
“Đi, đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Somchai không hiểu gì, ú ớ định hỏi thăm thì gặp Đào Hạnh cũng mở cửa ngồi vào hô lớn.
“Đi mau, xong việc muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu.”
Nghe tới tiền, Somchai không cần biết đầu đuôi ném luôn ly mì ăn dở, thắt dây an toàn rồi nhấn ga phóng về phía trước.
Trên xe Đặng Lâm hỏi Đào Hạnh.
“Anh có nhiều tiền lắm hả?”
“Không có.” Đào Hạnh lắc đầu.
“Vậy sao còn hứa muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu?”
“Đến lúc đó đổi lại, có bao nhiêu cho bấy nhiêu là được rồi.” Đào Hạnh thản nhiên nói.
Đặng Lâm, “…” Có lẽ tên tài xế trước mắt này mà nghe hiểu thì sẽ đạp hai người bọn họ xuống xe mất.
“Tìm chúng tôi à?”
Ba người nọ giật mình quay lại, chỉ thấy phía sau mình là hai người đàn ông đứng chặn đầu hẻm. Là Đặng Lâm và Đào Hạnh.
Một trong ba người nọ nghiến răng, nói với hai người còn lại bằng tiếng B. Chỉ trong chớp mắt ba người xông lên tấn công Đặng Lâm và Đào Hạnh.
Đặng Lâm phản ứng cực nhanh tiến về phía trước che chắn cho Đào Hạnh, tay cầm kiếm vung về phía trước chặn đòn của ba người.
Đào Hạnh cũng thức thời lui về phía sau, rút từ bên hông ra một khẩu súng ngắn. Hai mắt anh lóe sáng, tay chuẩn xác bóp cò. ‘Đoàng’ một tiếng, một người trúng đạn xuyên sọ ngã xuống. Mà Đặng Lâm cũng ở một bên nhẹ nhàng một kiếm ngang cổ kết liễu một người.
May mắn lúc Đào Hạnh nổ súng thì một tiếng loa rao hội chợ công suất lớn cũng vang lên che lấp tiếng súng. Người bên ngoài chưa phát giác trong con hẻm đang bắn giết lẫn nhau.
Ba người đến nhưng chưa đến năm phút chỉ còn lại một người. Bọn họ căn bản không kịp hoàn thủ, bị Đặng Lâm và Đào Hạnh sét đánh không kịp bưng tai giải quyết.
Đặng Lâm đạp lên người tên còn lại, cười lạnh lùng hỏi.
“Chính phủ B sai tụi mày theo dõi bọn tao?”
Tên còn lại không nói, hắn chỉ giơ tay hét một tiếng, một cái thùng sắt bay nhanh đến muốn đập vào đầu Đặng Lâm. Nhưng Đào Hạnh ở một bên tung cước khiến cái thùng chệch hướng đập vào vách tường gây nên tiếng động lớn.
“M* nó, kết cục này là mày tự chọn đó.”
Nói rồi Đặng Lâm hướng mũi kiếm đâm xuống, một nhát xuyên tim, tên còn lại cũng đoàn tụ với đồng đội của mình.
Làm xong mọi chuyện, Đặng Lâm rút trong túi ra một vật nhét vào tay tên còn lại, sau đó cùng Đào Hạnh nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Sau khi trở về, Đào Hạnh nhìn quanh phòng một lần, thấy không có dấu hiệu bị xáo trộn, cũng không mất gì mới hỏi Đặng Lâm.
“Anh biết họ theo dõi chúng ta từ khi nào?”
“Từ lúc chúng ta cãi nhau xem có được đi chơi hay không.” Đặng Lâm nằm phịch xuống giường nói.
“Vậy là chính phủ B đã chú ý chúng ta ngay từ lúc xuống sân bay rồi.” Đào Hạnh nhìn ra cửa sổ, hai mắt hơi chuyển.
“Có thể. Hoặc là từ lúc chúng ta bước vào khách sạn này.” Đặng Lâm ngồi dậy, nghiêm túc nói. “Tuy nhiên, tin tốt là bọn họ vẫn không biết chúng ta đến từ thế lực nào. Vì những kẻ duy nhất đụng độ chúng ta đã bị trừ khử rồi.”
“Giờ sao? Chúng ta rút dây rồi, có sợ động rừng hay không?”
“Yên tâm.” Đặng Lâm chợt bật cười. “Còn nhớ tôi nhét vào tay một tên thứ gì đó không?”
Đào Hạnh gật đầu.
“Nó là huy hiệu đặc nhiệm dị năng của nước T.” Đặng Lâm ranh mãnh nói.
“Cái gì? Sao anh có thứ đó?” Đào Hạnh trố mắt ngạc nhiên.
“Có gì khó đâu. Lần trước tôi đi sang bên đó tháp tùng lãnh đạo tình cờ ‘nhặt’ được. Không ngờ lại có ngày dùng đến.”
“Ồ, hẳn là nhặt được.” Đào Hạnh liếc mắt nói. “Vậy bây giờ chúng ta chờ nước B và nước T hiểu lầm nhau à?”
“Chuyện này không quan trọng lắm. Chúng ta cần tập trung vào nhiệm vụ chính thôi.” Đặng Lâm ném điện thoại cho Đào Hạnh.
Đào Hạnh tiếp được điện thoại, nhìn xem nội dung bên trong phát hiện ngoài mục đích ban đầu anh nhận được, còn thêm một mục mà chỉ Đặng Lâm nhận. Đọc xong nhiệm vụ ẩn, Đào Hạnh trả điện thoại cho Đặng Lâm nói.
“Vì sao chỉ có anh nhận được nhiệm vụ ẩn? Chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ nhưng sao tôi cảm giác mình chỉ đi cho đủ quân số vậy? Tôi chẳng được biết bất kì một thông tin gì cả.”. Truyện Trinh Thám
Đặng Lâm trầm mặc nhìn Đào Hạnh, sau đó thở dài nói.
“Tôi cũng không biết phải nói sao. Nhưng mà đây hoàn toàn là những thông tin nội bộ cấp cao, không phải ai cũng có thể được biết. Như tôi đã nói với anh rồi đó, tôi có mạng lưới của riêng mình, và vị trí của tôi cũng không giống anh.”
Đào Hạnh im lặng, một lúc sau mới lên tiếng.
“Vậy tại sao anh cho tôi biết?”
“Vì tôi có một đề nghị cho anh.” Đặng Lâm lên tiếng trả lời.
“Đề nghị? Đề nghị gì? Tôi và anh chỉ mới làm việc cùng nhau chưa đến hai mươi bốn tiếng.” Đào Hạnh nghi hoặc hỏi.
“Cứ cho là trực giác của tôi đi. Tôi cảm thấy anh đáng tin. Sau khi làm xong nhiệm vụ này trở về, hãy đến đây.” Đặng Lâm đưa cho Đào Hạnh một cái thẻ từ.
Đào Hạnh chần chừ không nhận lấy, Đặng Lâm cũng không bất ngờ, anh đặt thẻ từ lên bàn sau đó đi tắm.
Suốt một đêm hai người không nói gì với nhau nữa, ai làm việc nấy.
Trời vừa sáng, Đào Hạnh đã gọi Đặng Lâm chỉ mới vừa chợp mắt.
“Lâm, dậy đi. Đối tượng rời khách sạn rồi.”
Đặng Lâm nhập nhèm mở mắt, tay với lấy điện thoại, miệng hỏi.
“Ông ta đi về phía nào?”
“Đi về phía trạm tàu điện trên cao. Trên người đeo một cái balo lớn.” Đào Hạnh mắt chăm chú về một phía mở miệng nói.
“Có người theo không?” Đặng Lâm chăm chú bấm điện thoại.
“Có bốn năm nhóm người theo phía sau. Ba trong số đó có lẽ là đặc vụ bình thường. Không nhìn thấy dao động năng lượng xung quanh họ.”
“Được rồi. Chúng ta chuẩn bị thôi.” Đặng Lâm buông điện thoại, mở vali lấy những hộp linh kiện ra. Vừa lắp ráp vừa hỏi Đào Hạnh.
“Anh vẫn dùng K54 hả?”
“Ừ, biên chế mà.” Đào Hạnh rút khẩu súng ngắn ra kiểm tra đạn một chút.
Đặng Lâm liếc mắt nhìn khẩu K54 trên tay Đào Hạnh cười nói.
“Bỏ đi, cầm Pk14 mà xài.”
Nói rồi Đặng Lâm ném cho Đào Hạnh một khẩu súng ngắn khác vừa được lắp ráp nạp đạn đầy đủ, thậm chí còn lắp nòng giảm thanh.
“Anh còn có Pk14? Cái này vẫn chưa được cấp phát đại trà mà.” Đào Hạnh sửng sốt bắt lấy khẩu súng.
“Tôi cũng đâu phải lính đại trà.” Đặng Lâm cười nháy mắt.
Sau khi trang bị đủ vũ khí, Đặng Lâm khoác áo vest cùng Đào Hạnh ra khỏi khách sạn.
Trời vừa sáng, trên đường vẫn chưa nhiều người đi lại, có một người đàn ông phương Tây đội nón che mặt, lưng đeo balo bước vội trên đường hướng về phía ga tàu điện trên cao mà đi. Ông ta vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như đề phòng gì đó.
Chợt ông ta va phải một người đàn ông, người nọ lên tiếng xin lỗi bằng tiếng A. Vừa nghe tiếng người nọ, người đàn ông phương Tây vội vùng ra bỏ chạy. Mà người bị ông ta va phải cũng nhanh chân đuổi theo, sau lưng người nọ là ba bốn người khác.
“Nhóm đầu tiên tiếp cận đối tượng, có thể xác nhận đây là nhóm nước K.” Đào Hạnh đứng trên mái nhà của một nhà hàng gần đó nói. “Ngã tư đối diện có một nhóm khác đang phục kích, là nhóm bản địa nước B.”
“Đã rõ. Anh có nhìn thấy hai đội dị năng kia không?” Đặng Lâm đứng ở một góc đường nhìn người đàn ông phương Tây đang chạy trối chết.
“Tạm thời chưa thấy dao động. Đoán chừng bọn họ cũng đang đứng quan sát.” Đào Hạnh đưa mắt nhìn xung quanh trả lời.
“Anh cũng sử dụng năng lực để quan sát, sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Không.” Đào Hạnh vô thức lắc đầu. “Đây chính là ưu điểm lớn nhất của đồng thuật. Không phát ra dao động dị năng.”
Đặng Lâm khẽ cười một tiếng. Chợt Đào Hạnh hơi cao giọng nói.
“Có người giúp đối tượng.”
“Chiếc xe màu đen kia?” Đặng Lâm tròng mắt hơi chuyển màu.
“Đúng vậy. Đặc vụ nước ta đâu?” Đào Hạnh híp mắt, khóa chặt chiếc xe màu đen vừa mới đón người đàn ông phương Tây.
“Cách tôi hai cái ngã tư. Tôi lập tức yêu cầu bám đuôi.” Đặng Lâm trả lời, tay rút điện thoại gọi đi.
Hai đội đặc vụ mắt thấy người đàn ông lên xe thì cũng vội vàng điều động xe đuổi theo. Đặng Lâm cũng từ nơi ẩn thân bước ra. Tình cờ làm sao lại nghe một tiếng gọi khá quen.
“Hey, anh ơi. Anh khách du lịch.”
Đặng Lâm quay lại thì thấy Somchai đang đứng cạnh chiếc xe của mình ăn mì ly. Somchai nhìn thấy đúng là người khách hôm trước mình chở đến khách sạn, lại còn bo rất sộp thì hào hứng định bắt chuyện. Ai dè bị Đặng Lâm lôi lên xe.
“Đi, đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Somchai không hiểu gì, ú ớ định hỏi thăm thì gặp Đào Hạnh cũng mở cửa ngồi vào hô lớn.
“Đi mau, xong việc muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu.”
Nghe tới tiền, Somchai không cần biết đầu đuôi ném luôn ly mì ăn dở, thắt dây an toàn rồi nhấn ga phóng về phía trước.
Trên xe Đặng Lâm hỏi Đào Hạnh.
“Anh có nhiều tiền lắm hả?”
“Không có.” Đào Hạnh lắc đầu.
“Vậy sao còn hứa muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu?”
“Đến lúc đó đổi lại, có bao nhiêu cho bấy nhiêu là được rồi.” Đào Hạnh thản nhiên nói.
Đặng Lâm, “…” Có lẽ tên tài xế trước mắt này mà nghe hiểu thì sẽ đạp hai người bọn họ xuống xe mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.