Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực
Chương 33
Đạo Trương Đan Phi
07/07/2024
Meister cũng biết lý do tại sao biểu cảm của Tần Thích lại trầm xuống.
Kẻ mang chiếc mặt nạ đó lúc hiện lúc mất, thực lực lại mạnh, người đó chỉ xuất hiện đúng hai lần và cả hai lần đều là giúp đỡ nguyên soái loại bỏ phiền phức, nhưng ai mà biết được mục đích thật sự là gì chứ.
“Nguyên soái, trước mắt thì Sauron đang đi lấy máy ghi hình của căn cứ số 5, sẽ trở lại sớm thôi.
Tần Thích ừ một tiếng, cũng không biết hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì nữa, lúc này tiếng mở cửa đột nhiên vang lên.
Người bước vào là Vista, theo sau đó là Sauron.
Gương mặt lúc này của Vista không còn nụ cười vui vẻ như thường ngày nữa, anh vừa đi đến sofa vừa nói “Này bạn, tôi đã được nghe chuyển vừa rồi.” “ Bạn muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến tôi.”
Tần-ngay từ đầu ta đã không thèm để ý đến anh rồi?-Thích:...
Tần Thích liếc nhìn Vista một cái.
Vis-tưởng mình quan trọng-ta: Cứ thoải mái
Bây giờ xem ra trạng thái bây giờ của Tần Thích vẫn đang khá ổn định, nhưng mà Vista vẫn cảm thấy tức.
Tức đến mức không nhịn được mà cười một cái.
Hội nghị biên cảnh vừa bắt đầu được hai ngày thì đã có người trong căn cứ của anh muốn ám sát Tần Thích, thậm chí nếu tính đúng thì kế hoạch đó đã được áp ủ rất lâu rồi.
Tần Thích là bạn thân của anh, cái đám đó muốn ám sát Tần Thích ở căn cứ số 5?? Xem anh không tồn tại sao?
Anh vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức muốn xử lý luôn cái tổ chức gì gì đó kia.
Ánh mắt của Tần Thích chuyển từ Vista đến người Sauron.
“Báo cáo nguyên soái, đã xin được quyền hạn để sử dụng thiết bị theo dõi ở căn cứ số 5” Saurom ấm một cái nút trên tay.
Trên màn hình xuất hiện một người nam nhân có thân hình hoàn mỹ, tóc dài được đan lại rũ xuống eo, cần cổ trắng nõn, rõ ràng là bông hoa đẹp nhất trong quán bar nhưng lại chẳng ai đoái hoài gì đến nam này, nam nhân nhấc chân lên tiến về phía tầng hầm.
Tới chỗ này thì thiết bị theo dõi bị nhiễu.
Từ màn hình có thể đoán được người này vẫn chưa đeo mặt nạ lên nhưng không có thiết bị nào có thể chụp được mặt của nam nhân này.
“Tên này chính là kẻ thần bí đã giúp bạn hai lần?”
Vista nhìn thấy người trên màn hình thì con mắt sáng lên, huýt sáo một cái, huýt xong thì cả người anh ta trở về với vẻ cà lơ phất phơ bình thường, nhưng trong thâm tâm Vista vẫn không xem thường người này, chỉ mới nhìn từ màn hình cũng đủ thấy thực lực của người này không thua kém anh.
Nhìn là biết không dễ chơi rồi.
Tần Thích ừ một tiếng coi như trả lời câu hỏi của Vista, thông tin bên phía hắn có thể tìm được về người này chẳng có gì ngoài ngoại hình của cậu ta, như thể là cậu ta đột nhiên xuất hiện ở thế giới này vậy.
Màn hình lúc này cũng biến mất.
Tạm gác lại chủ đề này, việc nên xủ lý bây giờ là nhóm sát thủ mới bị bắt hôm nay.
Vista: “ Bọn họ là người dân của căn cứ số 7.”
“Bọn họ” ở đây chính là chỉ tất cả những người trong tổ chức không trừ một ai.
Tần Thích nâng mí mắt lên.
Hai người Meister với Sauron nghe tới đây biểu cảm cũng xấu đi, bọn họ biết là nội dung tiếp theo của hai vị nguyên soái không phải người như bọn họ có thể nghe được nên hai người đi ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn Vista với Tần Thích.
Biểu cảm của Tần Thích vẫn như vậy, có lẽ hắn đã đoán được đám người này là người dân của căn cứ số 7 từ trước.
Vista thấy Tần Thích vẫn bình tĩnh thì chậc một tiếng: “ Mấy người đó đang nói anh phá hủy căn cứ số 7, anh tính xử lý bọn nó như thế nào?”
“ Bây giờ không nói bọn họ muốn ám sát anh đi, thì họ cũng đã phạm tội xúc phạm danh dự của nguyên soái, tuy nguyên soái của tôi cho phép tự do ngôn luận nhưng không phải muốn nói gì cũng được. Anh có thể xử lý 17 người kia theo luật của căn cứ số 5 mà không cần để ý thân phận của họ.”
“có người đứng sau lưng bọn họ chỉ đạo.”
“Dựa theo luật của căn cứ số 6, trước khi tìm được tất cả tội phạm trong một tổ chức thì không được phép kết tội tử hình bất kỳ ai trong tổ chức.”
Chắc chắn có người đằng sau, nếu không một nhóm người bình thường làm sao có thể vô cớ nghi ngờ 1 quân nhân phá hủy căn cứ của mình, thậm chí là tạo ra một cái máy liên hệ khổng lồ mà không ai biết.
Vista nhìn Tần Thích bằng biểu cảm khó hiểu, căn cứ gì lắm quy tắc vậy, mấy người đó muốn ám sát nguyên soái thì bây giờ bị tử hình là đúng rồi chứ đừng nói không được kết tội bọn họ?
Tên này nói nhiều vậy còn không phải là không muốn mấy người đó bị tử hình sao?
“Nếu vậy thì khi bọn họ khai ra hết thì đưa bọn họ tới nhà máy điện lao động cải tạo là được.”
17 người đó trên danh nghĩa là người dân của căn cứ số 5, nếu để căn cứ số 6 xử lý bọn họ thì chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào nên Vista sắp xếp hình phạt ở chỗ anh luôn cho tiện.
“Ừ.” Tần Thích không từ chối đề nghị này.
Vista càng nghe mấy tiếng ừ ừ ừ của Tần Thích thì càng bực bội: “ Sao bạn cứ bình tĩnh hoài vậy?? Cái lời đồn nhảm nhí bảo bạn phá hủy căn cứ số 7 tự nhiên xuất hiện, bạn không quan tâm thì thôi đi, giờ bị người ta lợi dụng tạo ra luôn một cái tổ chức ám sát bạn, bạn cũng chỉ ừ một tiếng.”
“ Tuy cái lời đồn này đã được chặn lại rồi, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có nhiều người lời dụng nó đối phó với cậu đó. Này, nói cho tôi biết căn cứ số 7 đã xảy ra chuyện gì đi??”
Tần Thích không để ý tới câu hỏi của Vista “ Khi bọn họ tới nơi là có thể ép họ khai ra ai đứng sau lưng.”
Phắc.
Vista tức muốn nổ người luôn rồi, rõ ràng là anh hỏi chuyện căn cứ số 7, mà tên này trả lời như đấm mặt anh vậy. Tưởng mình chuyển chủ đề giỏi lắm hay gì??
“Đứng có mà lảng qua chuyện khác, nói cho tôi nghe chuyện của căn cứ số 7 đi, mau lên.”
Lần này thì Tần Thích không nói gì nữa.
Một lúc sau thì Vista cũng không còn cười nữa.
Sự kiện căn cứ số 7 bị phá hủy là sự kiện lớn nhất trong những năm gần đây.
Lúc đó xuất hiện một cơn sóng trùng tộc bao vây toàn bộ căn cứ số 7, tất cả quân nhân đều được đều đến căn cứ số 7 để chi viện, bao gồm cả trung tướng Vista và Tần Thích.
Khác với anh, trong cuộc chiến đó Tần Thích lao lên liên tục như một tên điên vậy, thậm chí bởi vì quá mạnh mà Tần Thích còn nhận được một nhiệm vụ bí mật.
Sau đó thì lá chắn MATHER của căn cứ số 7 đột nhiên biến mất, trùng tộc lập tức ùa vào căn cứ số 7 biến nơi cứ trú của nhiều người trở thành một khu phế tích.
Vista hít một hơi thật mạnh, sau đó tháo chiếc kính râm xuống, đôi mắt màu nâu sẫm thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối dành cho chiến hữu của mình:“ Tôi sẽ không hỏi cậu chuyện của căn cứ số 7 nữa.”
“Nhưng mà cậu đừng quên rằng, cậu còn có tôi là bạn. Nếu một ngày đó cậu mệt mỏi thì cứ nói với tôi.”
Một lúc sau Tần Thích trả lời lại “ Được.”
Sau khi Tần Thích trả lời xong thì không còn âm thanh gì nữa.
Vista thấy bức bối trong người, anh lại đeo chiếc kính râm vào mắt, khôi phục bộ dạng ngả ngớn của mình: “ Có lẽ Văn Bác Nhĩ và Lục Truyện Tây đã nghe ngóng được hết rồi, tí nữa còn phải đối phó với bọn họ nữa chứ.”
“ Tại bạn mà sáng nay 6 giờ tôi đã phải dậy rồi đấy, nếu không còn việc gì cần nói thì tôi đi về nhà ngủ bù đây.”
Anh cũng chẳng nói điêu, chắc cũng mười năm rồi anh chưa dậy trước 6 giờ.
Theo đó là tiếng đóng của vang lên.
Tần Thích nhìn cái cửa đang đóng lại, lông mi rũ xuống che đi con ngươi đen được, ở trong con ngươi đó có thể thấy được sự ghét bỏ chính bản thân mình của Tần Thích.
- -----
Lúc Meister cầm tài liệu đi xuống thì gặp được Á Tiêu.
“ Chào anh, tôi đã sửa lại cửa sổ ở phòng nguyên soái rồi đó.” Á Tiêu lo lắng nhìn Meister “ Nguyên soái ở bên đó có ổn không ạ.”
“Không có gì đâu, ngài ấy chỉ đang bàn chuyện với nguyên soái Vista thôi.”
Là một phó quan, Meister đủ hiểu đợt ám sát này chắc chắn sẽ có thứ gì đó ở sau lưng nó.
Nguyên soái không bao giờ làm mấy thứ như hủy diệt căn cứ số 7, chắc kèo là âm mưu nhằm vào căn cứ số 6 của bọn họ!
Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được kẻ đứng sau, nhưng không phải điều gì cũng nên kể cho quản gia nghe:“ Cậu không cần lo lắng, nguyên soái vẫn bình thường.”
“Tôi hiểu rồi.”
Những lo lắng trong đôi mắt của Á Tiêu cũng biến mất, đôi mắt lại tiếp tục cong lên như mọi ngày.
Meister nhìn thấy cảnh này thì thầm nghĩ, sáng nay lúc tiếng súng vang lên vị quản gia này cũng thất tha thất thểu chạy ra, cúc áo cài lệch hàng, biểu cảm trên mặt chưa đầy sự lo lắng, những người quản gia vốn luôn đặt vẻ bề ngoài lên hàng đầu lại không màng tới nó mà chỉ lo lắng cho thân chủ của mình, quản gia làm được điều này thì có mấy người chứ.
Càng nghĩ thì Meister càng cảm thấy quyết định để Á Tiêu trở thành quản gia của nguyên soái là một quyết định đúng đắn, nếu là quản gia khác có lẽ lúc bọn họ nghe thấy tiếng súng việc đầu tiên họ làm sẽ là trốn đi chứ không phải là chạy tới chỗ của nguyên soái.
“ Hiện tại 2 vị nguyên soái đang nói chuyện với nhau nếu cậu muốn gặp nguyên soái thì cậu ở đây một lát đi.”
Tuy trong lòng của Á Tiêu chỉ có 4 chữ giá trị ác ma nhưng mà ngoài mặt Á Tiêu vẫn tươi cười như bình thường: “ Tôi biết rồi.” Sau đó bước chân tiến thẳng tới phòng họp.
Trên đường đi tới phòng họp thì cậu gặp vista đang đi từ hướng ngược lại.
Hình như đối phương đang trao đổi gì đó với phó quan của anh ta, lúc đi gần tới thì Á Tiêu có thể nghe được hình như bọn họ muốn kiểm tra chất lượng của nhà máy điện, có vẻ như bọn họ định cải cách lại nhà máy điện.
Thấy Á Tiêu đang đi lại đây, Vista liền phất tay tươi cười chào hỏi với cậu, không hề có uy phong của một nguyên soái gì cả.
Á Tiêu cũng lễ phép đáp lại đối phương, sau đó tăng tốc độ lên.
Giá trị ác ma, em không thoát khỏi ác ma đâu.
Nhìn hướng đi của Á Tiêu thì có lẽ là cậu đang đi đến chỗ của Tần Thích. Vista nhướng mày một cái sau đó ngả ngớn nói chuyện với phó quan của mình: “ Cậu nhớ kỹ mức chỉ tiêu để đánh giá nhà máy điện chưa?”
“Ngoài ra cứ một nhóm người tới giúp căn cứ số 6 điều tra đi, phải thể hiện rằng căn cứ của chúng ta rất coi trọng vụ này biết không?”
Phó quan cầm quang não ghi lại những điều nguyên soái dặn dò “ Vâng ạ, tôi đã cử người tới giúp căn cứ số 6 rồi ạ, ngoài ra thì vụ biến nhà mái điện thành nơi cải tạo tù binh thì phải đợi tới hội nghị của căn cứ mới quyết định được ạ.
Cũng lâu rồi cậu mới thấy nguyên soái của mình nghiệm túc như này, có vẻ vụ này đã chọc tới vảy ngược của nguyên soái rồi, cậu sẽ cố gắng giúp nguyên soái chỉnh đốn căn cứ này hết sức mình!
Quyết tâm của phó quan đã lên tới đỉnh điểm rồi đó.
Vista nghe vậy thì đồng ý gật đầu, lấy giấy gập hạc từ đâu ra: “ Ừm, vậy có gì cậu cứ quyết định nha, sau đó thì gửi bản tóm tắt cho ta, ta phải tiếp tục gắp hạc giấy cho cục cưng của ta rồi.”
Phó quan:......
Phó quan:.. Thằng già chết tiệt này.
Bên này Á Tiêu cũng đã tới phòng học.
Á Tiêu cảm giác được bây giờ ở trong phòng chỉ có một mình Tần Thích. Cậu sửa sang lại trang phục một lần, sau đó từ từ gõ cửa. Đâu ai biết sau vẻ nhẹ nhàng từ từ đó là tâm hồn nhiệt huyết của ác ma.
Khi vô phòng cậu thấy Tần Thích vẫn như cũ không có thay đổi gì trên biểu cảm. Nhưng khi cậu đo giá trị cấm kỵ của phản diện thì thấy nó đột nhiên cao hơn bình thường một xíu.
Điều này cũng nói rõ bản thân Tần Thích không ổn như vẻ bề ngoài của anh ta.
Tần Thích thấy nhóc tóc đen nhíu mày nhìn chằm chằm vô cái vòng thì cầm cái vòng đi sau đó thuận miệng nói: “ Vẫn ổn, không cao lắm, không cần lo lắng.”
Tất nhiên là Á Tiêu biết chỉ số cỡ này thì vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Nhưng mà rõ ràng là cậu đã giải quyết nhóm sát thủ rổi, tại sao giá trị cấm kỵ vẫn tăng lên??
Đột nhiên Á Tiêu thấy hơi buồn xíu.
Hệ thống thấy nhóc con nhà mình tủi thân thì nói lời an ủi ngay lập tức【Ký chủ đừng buồn mà, giá trị cấm kỵ tăng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ thu thập giá trị ác ma đâu】
Cái đuôi vẫn tiếp tục ũ rũ, cậu biết là điều đó sẽ không ảnh hưởng tới cậu thật, cậu cũng không cần phải để ý đến nó, nhưng Á Tiêu vẫn thấy khá buồn
Tần Thích là kẻ mạnh.
Mà Á Tiêu thì cực kỳ thích những kẻ mạnh như vậy, vì vậy cậu sẵn lòng bảo vệ cho Tần Thích.
Á Tiêu ghi lại giá trị đo được lần này rồi ngẩng đầu lên nói chuyện với Tần Thích “Nếu ngài có phiền muộn gì, thì ngài có thể kể cho tôi tôi sẽ hết sức lắng nghe.”
Cậu sẽ cảm thấy rất vui nếu cậu có thể giải quyết được phiền muộn của phản diện, nói thẳng ra là cậu sẽ cảm thấy vui nếu biết được phiền muộn của kẻ mạnh là gì.
Đám sát thủ đã được giải quyết xong hết rồi, vậy thì đối phương buồn vì điều gì? Chẳng lẽ là do vẫn chưa nhổ được tận gốc tổ chức ám sát?
Tần Thích đeo đồng hồ lại, ánh mắt nhìn về phía quản gia tóc đen, đôi mắt màu xanh lam lộ ra vẻ lo lắng thuần khiết, như thể là đôi phương quan tâm hắn thật sự vậy.
Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “ Cậu biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì không?”
“Biết ạ, có một nhóm tội phạm bị bắt.”
Á Tiêu trả lời câu hỏi của Tần Thích, mình bắt chứ ai, nghĩ tới đây tự nhiên Á Tiêu thấy có chút tự hào.
Khác với Vista và đám người Meister, vị quản gia này không hề biết dầu đuôi câu chuyện, cũng như là thân phận thật sự của đám người đó.
Tần Thích thu lại ánh nhìn, ánh mắt vẫn tăm tối như bình thường: “ Ừ, bị bắt hết rồi, nên ta không có phiền muộn gì hết.”
Lừa ác ma hả?
Lần đầu tiên bị loài người lừa dối, Á Tiêu cảm thấy khá là mới lạ.
Bởi vì qua mới lạ, cậu đột nhiên muốn chọc thủng lời nói dối này: “ Tôi có thể chạm vào ngài một chút được không ạ?”
Cái cái chuyển đề tài láo cho này đúng là khiến người khác không lường được. Ban đầu Tần Thích chưa kịp phản ứng nhưng sau đó Tần Thích ừ một tiếng coi như đồng ý, xem coi đối phương muốn làm gì.
Á Tiêu cũng chẳng quan tâm Tần Thích nghĩ gì, cậu cười nhẹ bưới đến trước mặt Tần Thích, giơ tay ôm đầu Tần Thích ấn lên bụng của mình.
Tần Thích bị hành động này làm cho bất ngờ, đôi mắt hơi trợn to, thân thể căng lên, cố gắng hết sức để kiềm lại phản ứng muốn giết người của thân thể, không để ý đến cái tư thế bẹo hình bẹo dạng của mình.
“Á Tiêu, cậu đang làm cái gì vậy?”
Tần Thích có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp mềm mại đang dán lên cổ và sóng lưng của hắn, hắn thấy cổ họng đột nhiên hơi ngứa, ý nghĩ muốn đẩy đối phương ra càng lúc càng mạnh.
Nhưng đối phương không để ý đến lời của hắn, nếu giờ hắn đẩy là thì hơi quá. Nên bây giờ hắn chỉ có thể mặc đối phương ôm vào lòng.
“ Tôi đang giúp nguyên soái hạ giá trị cám kỵ của ngài xuống.”
“ Thực hiện trách nhiệm của một quản gia.”
Nghe đối phương nói là đang thực hiện trách nhiệm của quản gia thì hắn không có lý do gì để phản đối nữa, nếu giờ hắn đẩy đối phương ra thì hắn lại trở thành một tên không biết điều.
Bởi vì có ai đó đang ở gần nên trong không khí tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, hắn biết cái này không phải là mùi nước hoa, bởi vì hắn không thích nước hoa nên quản gia của hắn cũng không bao giờ xịt nước hoa lên người.
Mà Tần Thích cũng không ghét mùi hương này, thậm chí khi ngồi được một lúc hắn cảm thấy bản thân cũng cảm thấy không tệ, đôi bàn tay ấm áp lướt xoa nhẹ đỉnh đầu hắn, vuốt ve cột sống lưng của hắn, tinh thần lực nhẹ nhàng thâm nhập vào bên trong hắn, xoa chịu những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Á Tiêu cúi đầu xuống nhìn Tần Thích, đối phương như một đứa trẻ rúc trong lòng của cậu vậy, động tác của cậu rất thành thạo như đã làm qua rất nhiều lần chứ không phải lần đầu.
Cậu rất thích cảm giác khi chạm vào đầu của phản diện như này, cảm giác phê hơn khi vuốt ve mấy cái đầu lâu nhiều.
Á Tiêu nghi ngờ hỏi【【 Chú Tứ ơi, có đúng là loài người khi được làm như vậy thì sẽ cảm thấy vui không ạ? Chứ con thấy người đang cảm thấy thoải là con á.】
Á Tiêu đang có gắng giữ biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt.
Hệ thống phân tích biểu hiện của Tần Thích, thấy đối phương không hề nổi nóng như bình thường thì ông báo cho Á Tiêu.
【 Tôi thấy đối phương đang khá là thoải mái, chắc không có sai ở đâu đâu. 】
Khi cậu mới được sinh ra, nhóc ác ma chỉ biết khóc thôi, chính là chú Tứ ôm ấp bảo vệ cậu khỏi thế giới đầy rẫy nguy hiểm, đối với Á Tiêu một cái ôm mãi mãi là thứ có thể khiến cho bản thân được thoải mái.
Á Tiêu nghe chú Tứ nói vậy thì tiếp tục vui vẻ xoa xoa Tần Thích, tới lúc chuẩn bị họp rồi cậu mới buông tay ra: “ Được rồi, chúc nguyên soái có một ngày tót lành.”
Nhiệt độ ấm áp nhanh chóng bị khí lạnh trong không khí thay thế, Tần Thích nhắm mắt lại trong giây lát, sau đó hắn lại tiếp tục ngồi thẳng trên ghế. Bộ dạng trước sau như một, tựa như là hành động vừa nãy của Á Tiêu không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng nếu để ý chiếc vòng ở trên tay Tần Thích, có thể thấy giá trị cấm kỵ đã giảm xuống được một chút.
Hắn từng nghe ngoài dùng tinh thần lực chữa trị, thì một cái ôm đơn giản cũng khiến cho người khác thoải mái hơn nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.
Á Tiêu đúng là một quản gia ưu tú, nhưng hắn sẽ không trải nghiệm cảm giác này thêm một lần nào nữa.
“ Hôm nay cậu có đi hội đàm quản gia không?”
Cách chuyển đề tài hơi đột ngột, như là cố ý muốn xem nhẹ hành động vừa nãy của Á Tiêu, nhưng mà bởi vì người Tần Thích nói chuyện là Á Tiêu nên đối phương cũng không phát hiện ra điều gì.
“Có ạ.”
Nói tới đây thì Á Tiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu nói với Tần Thích “ Nguyên soái, tôi muốn tham gia tranh cử chức đại diện.”
“Tại sao?”
Nếu không lầm thì trước đó Á Tiêu từng nói cậu nhóc không muốn tham dự vô vụ này.
“Bởi vì tự nhiên tôi cảm thấy hội đàm rất thú vị á.”
Tần Thích cũng không nghi ngờ gì, có khi là cậu nhóc nảy giở ra tính trẻ con, muốn gì thì phải làm đó.
“Nếu cậu muốn thì cứ việc làm thôi.”
Hắn sẽ không can thiệp vào những chuyện này.
“Vâng ạ.”
Á Tiêu ở bên Tần Thích cho tới khi Emily gõ cửa thì mới tạm biệt Tần Thích rồi rời khỏi phòng họp.
Căn phòng liền trở nên yên tĩnh như ban đầu.
Tần Thích ngồi trên ghế một mình, không biết có phải hắn sinh ảo giác hay không nhưng hắn ngửi thấy có hương thơm quen thuộc phảng phất trong không khí, cơ thể của hắn vẫn còn cảm giác như được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Một lúc sau, hắn đứng lên rời khỏi phòng họp.
Á Tiêu vui vẻ ngồi trên chiếc xe bay mui trần của Emily tận hưởng những cơn gió mạnh ập thẳng vào mặt.
Lúc hai người tới đây thì trong phòng cũng có kha khá người bên trong rồi, tất nhiên là nhóm người của căn cứ số 5 vẫn chưa xuất hiện.
Á Tiêu đảo mắt một vòng liền tia được hai người bạn của cậu là Triệu Khắc với Ryan, thấy được đối tượng thì cậu liền tiến về phía bọn họ.
Burton cũng đang đứng ở đây, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo rụt rè.
“ Chào buổi sáng, Burton*.”
*Chỗ này tác giả ghi Á Tiêu mà chắc tui nghĩ tg ghi lộn á
Á Tiêu thấy Burton thì liền nhớ tới quyết định của mình nên liền nói thêm: “ Này, tôi nghĩ lại rồi, hôm nay tôi cũng sẽ lên đài phát biểu.”
Hội đàm diễn ra 3 ngày, nếu ai muốn tranh cử vị trí đại diện thì cứ lên đài phát biểu là được, sau đó sẽ bình chọn vào ngày cuối cùng.
Vốn dĩ biểu cảm của Burton cũng rất là thân thiện cho tới khi anh nghe tới đây, lúc này nụ cười của anh ta trông giả trân hơn bao giờ hết. Đơn giản là bởi vì do Á Tiêu nói bản thân không muốn tranh cử nên anh ta mới có thái độ tốt với Á Tiêu.
Nếu lời này xuất phát từ Yến Trì của căn cứ số 5 thì anh ta có thể nghĩ là đối phương đang chế giễu anh ta, nhưng nhìn bộ dạng cảm thấy có lỗi với thái độ lễ phép của Á Tiêu khiến cho anh ta không thể nói ra những lời trào phúng gì được.
Giọng nói Burton trở về xa cách như hồi đầu: “ Nếu là như vậy, thì chúng ta cứ cạnh tranh công bằng với nhau đi.”
“Được á.”
Á Tiêu cười cười đáp lại, nói thật là cậu không hứng thú với cái chức này lắm, nếu không phải hôm qua cậu nghe được thông tin có một quản gia của căn cứ số 1 tên là Ariel muốn ám sát Tần Thích thì cậu đã không để ý làm gì.
Cậu hỏi thăm Emily một chút thì biết thêm là Ariel là quản gia của phó quan căn cứ số 1, tính cách nhẹ nhàng thanh lịch, phong cách làm việc nhanh gọn, là quản gia đại diện của 3 căn cứ tuyến hai.
Nói không chừng ngoài Ariel thì còn nhiều quản gia khác muốn áp sát phản diện nữa, nếu cậu trở thành quản gia đại diện thì có thể vào chức vụ này để tiếp xúc với những quản gia của căn cứ khác, tìm ra được các mầm mống tai họa.
Chuyện này cũng không tính là quan trọng lắm nhưng mà nếu có thể xử lý được thì về sau sẽ đỡ phiền phức hơn.
Burton thấy hồn Á Tiêu đang bay đi đâu nên muốn nói gì thì ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại phía sau lưng Á Tiêu: “ Ai đây? Hôm nay các vị lại đến muộn nữa sao?”
Á Tiêu nghe thấy lời này thì quay đầu về sau, là nhóm quản gia của căn cứ số 5.
Thấy hai căn cứ lại bắt đầu cắn nhau, Á Tiêu nhìn về phía sau ngay chỗ Trần Khuê đang đứng.
Tại sao? Tại sao trong môt khoảng thời gian ngắn như vậy mà tất cả đồng đội của anh ta đều bị bắt lại??
Mặt của Trần Khuê đen như đáy nồi, bây giờ chỉ còn có hắn và một quản gia khác là Erte là chưa bị bắt.
Ai cũng không biết những cái đó bị mang đi đồng bạn có thể hay không cung ra bản thân, chẳng lẽ tổ chức kế hoạch thật sự muốn tan biến?
Không ai lường được liệu những người bị bắt đó có khai ra hay không. Giả sử nếu họ khai hết ra thì không phải tổ chức sẽ sụp đổ sao.
Không thể thất bại nhanh như vậy được.
Ánh mặt Trần Khuê hiện lên sự tàn nhẫn, anh ta nhìn về phía Erte đang đứng ở đằng xa, Erte cũng đang nhìn anh ta. Sau đó Trần Khuê nhìn về phía Á Tiêu đang tươi cười vui vẻ.
Cho dù có bị bại lộ đi chăng nữa, bọn họ định phải gây ra được tổn thưởng trí mạng cho Tần Thích
Kẻ mang chiếc mặt nạ đó lúc hiện lúc mất, thực lực lại mạnh, người đó chỉ xuất hiện đúng hai lần và cả hai lần đều là giúp đỡ nguyên soái loại bỏ phiền phức, nhưng ai mà biết được mục đích thật sự là gì chứ.
“Nguyên soái, trước mắt thì Sauron đang đi lấy máy ghi hình của căn cứ số 5, sẽ trở lại sớm thôi.
Tần Thích ừ một tiếng, cũng không biết hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì nữa, lúc này tiếng mở cửa đột nhiên vang lên.
Người bước vào là Vista, theo sau đó là Sauron.
Gương mặt lúc này của Vista không còn nụ cười vui vẻ như thường ngày nữa, anh vừa đi đến sofa vừa nói “Này bạn, tôi đã được nghe chuyển vừa rồi.” “ Bạn muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến tôi.”
Tần-ngay từ đầu ta đã không thèm để ý đến anh rồi?-Thích:...
Tần Thích liếc nhìn Vista một cái.
Vis-tưởng mình quan trọng-ta: Cứ thoải mái
Bây giờ xem ra trạng thái bây giờ của Tần Thích vẫn đang khá ổn định, nhưng mà Vista vẫn cảm thấy tức.
Tức đến mức không nhịn được mà cười một cái.
Hội nghị biên cảnh vừa bắt đầu được hai ngày thì đã có người trong căn cứ của anh muốn ám sát Tần Thích, thậm chí nếu tính đúng thì kế hoạch đó đã được áp ủ rất lâu rồi.
Tần Thích là bạn thân của anh, cái đám đó muốn ám sát Tần Thích ở căn cứ số 5?? Xem anh không tồn tại sao?
Anh vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức muốn xử lý luôn cái tổ chức gì gì đó kia.
Ánh mắt của Tần Thích chuyển từ Vista đến người Sauron.
“Báo cáo nguyên soái, đã xin được quyền hạn để sử dụng thiết bị theo dõi ở căn cứ số 5” Saurom ấm một cái nút trên tay.
Trên màn hình xuất hiện một người nam nhân có thân hình hoàn mỹ, tóc dài được đan lại rũ xuống eo, cần cổ trắng nõn, rõ ràng là bông hoa đẹp nhất trong quán bar nhưng lại chẳng ai đoái hoài gì đến nam này, nam nhân nhấc chân lên tiến về phía tầng hầm.
Tới chỗ này thì thiết bị theo dõi bị nhiễu.
Từ màn hình có thể đoán được người này vẫn chưa đeo mặt nạ lên nhưng không có thiết bị nào có thể chụp được mặt của nam nhân này.
“Tên này chính là kẻ thần bí đã giúp bạn hai lần?”
Vista nhìn thấy người trên màn hình thì con mắt sáng lên, huýt sáo một cái, huýt xong thì cả người anh ta trở về với vẻ cà lơ phất phơ bình thường, nhưng trong thâm tâm Vista vẫn không xem thường người này, chỉ mới nhìn từ màn hình cũng đủ thấy thực lực của người này không thua kém anh.
Nhìn là biết không dễ chơi rồi.
Tần Thích ừ một tiếng coi như trả lời câu hỏi của Vista, thông tin bên phía hắn có thể tìm được về người này chẳng có gì ngoài ngoại hình của cậu ta, như thể là cậu ta đột nhiên xuất hiện ở thế giới này vậy.
Màn hình lúc này cũng biến mất.
Tạm gác lại chủ đề này, việc nên xủ lý bây giờ là nhóm sát thủ mới bị bắt hôm nay.
Vista: “ Bọn họ là người dân của căn cứ số 7.”
“Bọn họ” ở đây chính là chỉ tất cả những người trong tổ chức không trừ một ai.
Tần Thích nâng mí mắt lên.
Hai người Meister với Sauron nghe tới đây biểu cảm cũng xấu đi, bọn họ biết là nội dung tiếp theo của hai vị nguyên soái không phải người như bọn họ có thể nghe được nên hai người đi ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn Vista với Tần Thích.
Biểu cảm của Tần Thích vẫn như vậy, có lẽ hắn đã đoán được đám người này là người dân của căn cứ số 7 từ trước.
Vista thấy Tần Thích vẫn bình tĩnh thì chậc một tiếng: “ Mấy người đó đang nói anh phá hủy căn cứ số 7, anh tính xử lý bọn nó như thế nào?”
“ Bây giờ không nói bọn họ muốn ám sát anh đi, thì họ cũng đã phạm tội xúc phạm danh dự của nguyên soái, tuy nguyên soái của tôi cho phép tự do ngôn luận nhưng không phải muốn nói gì cũng được. Anh có thể xử lý 17 người kia theo luật của căn cứ số 5 mà không cần để ý thân phận của họ.”
“có người đứng sau lưng bọn họ chỉ đạo.”
“Dựa theo luật của căn cứ số 6, trước khi tìm được tất cả tội phạm trong một tổ chức thì không được phép kết tội tử hình bất kỳ ai trong tổ chức.”
Chắc chắn có người đằng sau, nếu không một nhóm người bình thường làm sao có thể vô cớ nghi ngờ 1 quân nhân phá hủy căn cứ của mình, thậm chí là tạo ra một cái máy liên hệ khổng lồ mà không ai biết.
Vista nhìn Tần Thích bằng biểu cảm khó hiểu, căn cứ gì lắm quy tắc vậy, mấy người đó muốn ám sát nguyên soái thì bây giờ bị tử hình là đúng rồi chứ đừng nói không được kết tội bọn họ?
Tên này nói nhiều vậy còn không phải là không muốn mấy người đó bị tử hình sao?
“Nếu vậy thì khi bọn họ khai ra hết thì đưa bọn họ tới nhà máy điện lao động cải tạo là được.”
17 người đó trên danh nghĩa là người dân của căn cứ số 5, nếu để căn cứ số 6 xử lý bọn họ thì chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào nên Vista sắp xếp hình phạt ở chỗ anh luôn cho tiện.
“Ừ.” Tần Thích không từ chối đề nghị này.
Vista càng nghe mấy tiếng ừ ừ ừ của Tần Thích thì càng bực bội: “ Sao bạn cứ bình tĩnh hoài vậy?? Cái lời đồn nhảm nhí bảo bạn phá hủy căn cứ số 7 tự nhiên xuất hiện, bạn không quan tâm thì thôi đi, giờ bị người ta lợi dụng tạo ra luôn một cái tổ chức ám sát bạn, bạn cũng chỉ ừ một tiếng.”
“ Tuy cái lời đồn này đã được chặn lại rồi, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có nhiều người lời dụng nó đối phó với cậu đó. Này, nói cho tôi biết căn cứ số 7 đã xảy ra chuyện gì đi??”
Tần Thích không để ý tới câu hỏi của Vista “ Khi bọn họ tới nơi là có thể ép họ khai ra ai đứng sau lưng.”
Phắc.
Vista tức muốn nổ người luôn rồi, rõ ràng là anh hỏi chuyện căn cứ số 7, mà tên này trả lời như đấm mặt anh vậy. Tưởng mình chuyển chủ đề giỏi lắm hay gì??
“Đứng có mà lảng qua chuyện khác, nói cho tôi nghe chuyện của căn cứ số 7 đi, mau lên.”
Lần này thì Tần Thích không nói gì nữa.
Một lúc sau thì Vista cũng không còn cười nữa.
Sự kiện căn cứ số 7 bị phá hủy là sự kiện lớn nhất trong những năm gần đây.
Lúc đó xuất hiện một cơn sóng trùng tộc bao vây toàn bộ căn cứ số 7, tất cả quân nhân đều được đều đến căn cứ số 7 để chi viện, bao gồm cả trung tướng Vista và Tần Thích.
Khác với anh, trong cuộc chiến đó Tần Thích lao lên liên tục như một tên điên vậy, thậm chí bởi vì quá mạnh mà Tần Thích còn nhận được một nhiệm vụ bí mật.
Sau đó thì lá chắn MATHER của căn cứ số 7 đột nhiên biến mất, trùng tộc lập tức ùa vào căn cứ số 7 biến nơi cứ trú của nhiều người trở thành một khu phế tích.
Vista hít một hơi thật mạnh, sau đó tháo chiếc kính râm xuống, đôi mắt màu nâu sẫm thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối dành cho chiến hữu của mình:“ Tôi sẽ không hỏi cậu chuyện của căn cứ số 7 nữa.”
“Nhưng mà cậu đừng quên rằng, cậu còn có tôi là bạn. Nếu một ngày đó cậu mệt mỏi thì cứ nói với tôi.”
Một lúc sau Tần Thích trả lời lại “ Được.”
Sau khi Tần Thích trả lời xong thì không còn âm thanh gì nữa.
Vista thấy bức bối trong người, anh lại đeo chiếc kính râm vào mắt, khôi phục bộ dạng ngả ngớn của mình: “ Có lẽ Văn Bác Nhĩ và Lục Truyện Tây đã nghe ngóng được hết rồi, tí nữa còn phải đối phó với bọn họ nữa chứ.”
“ Tại bạn mà sáng nay 6 giờ tôi đã phải dậy rồi đấy, nếu không còn việc gì cần nói thì tôi đi về nhà ngủ bù đây.”
Anh cũng chẳng nói điêu, chắc cũng mười năm rồi anh chưa dậy trước 6 giờ.
Theo đó là tiếng đóng của vang lên.
Tần Thích nhìn cái cửa đang đóng lại, lông mi rũ xuống che đi con ngươi đen được, ở trong con ngươi đó có thể thấy được sự ghét bỏ chính bản thân mình của Tần Thích.
- -----
Lúc Meister cầm tài liệu đi xuống thì gặp được Á Tiêu.
“ Chào anh, tôi đã sửa lại cửa sổ ở phòng nguyên soái rồi đó.” Á Tiêu lo lắng nhìn Meister “ Nguyên soái ở bên đó có ổn không ạ.”
“Không có gì đâu, ngài ấy chỉ đang bàn chuyện với nguyên soái Vista thôi.”
Là một phó quan, Meister đủ hiểu đợt ám sát này chắc chắn sẽ có thứ gì đó ở sau lưng nó.
Nguyên soái không bao giờ làm mấy thứ như hủy diệt căn cứ số 7, chắc kèo là âm mưu nhằm vào căn cứ số 6 của bọn họ!
Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được kẻ đứng sau, nhưng không phải điều gì cũng nên kể cho quản gia nghe:“ Cậu không cần lo lắng, nguyên soái vẫn bình thường.”
“Tôi hiểu rồi.”
Những lo lắng trong đôi mắt của Á Tiêu cũng biến mất, đôi mắt lại tiếp tục cong lên như mọi ngày.
Meister nhìn thấy cảnh này thì thầm nghĩ, sáng nay lúc tiếng súng vang lên vị quản gia này cũng thất tha thất thểu chạy ra, cúc áo cài lệch hàng, biểu cảm trên mặt chưa đầy sự lo lắng, những người quản gia vốn luôn đặt vẻ bề ngoài lên hàng đầu lại không màng tới nó mà chỉ lo lắng cho thân chủ của mình, quản gia làm được điều này thì có mấy người chứ.
Càng nghĩ thì Meister càng cảm thấy quyết định để Á Tiêu trở thành quản gia của nguyên soái là một quyết định đúng đắn, nếu là quản gia khác có lẽ lúc bọn họ nghe thấy tiếng súng việc đầu tiên họ làm sẽ là trốn đi chứ không phải là chạy tới chỗ của nguyên soái.
“ Hiện tại 2 vị nguyên soái đang nói chuyện với nhau nếu cậu muốn gặp nguyên soái thì cậu ở đây một lát đi.”
Tuy trong lòng của Á Tiêu chỉ có 4 chữ giá trị ác ma nhưng mà ngoài mặt Á Tiêu vẫn tươi cười như bình thường: “ Tôi biết rồi.” Sau đó bước chân tiến thẳng tới phòng họp.
Trên đường đi tới phòng họp thì cậu gặp vista đang đi từ hướng ngược lại.
Hình như đối phương đang trao đổi gì đó với phó quan của anh ta, lúc đi gần tới thì Á Tiêu có thể nghe được hình như bọn họ muốn kiểm tra chất lượng của nhà máy điện, có vẻ như bọn họ định cải cách lại nhà máy điện.
Thấy Á Tiêu đang đi lại đây, Vista liền phất tay tươi cười chào hỏi với cậu, không hề có uy phong của một nguyên soái gì cả.
Á Tiêu cũng lễ phép đáp lại đối phương, sau đó tăng tốc độ lên.
Giá trị ác ma, em không thoát khỏi ác ma đâu.
Nhìn hướng đi của Á Tiêu thì có lẽ là cậu đang đi đến chỗ của Tần Thích. Vista nhướng mày một cái sau đó ngả ngớn nói chuyện với phó quan của mình: “ Cậu nhớ kỹ mức chỉ tiêu để đánh giá nhà máy điện chưa?”
“Ngoài ra cứ một nhóm người tới giúp căn cứ số 6 điều tra đi, phải thể hiện rằng căn cứ của chúng ta rất coi trọng vụ này biết không?”
Phó quan cầm quang não ghi lại những điều nguyên soái dặn dò “ Vâng ạ, tôi đã cử người tới giúp căn cứ số 6 rồi ạ, ngoài ra thì vụ biến nhà mái điện thành nơi cải tạo tù binh thì phải đợi tới hội nghị của căn cứ mới quyết định được ạ.
Cũng lâu rồi cậu mới thấy nguyên soái của mình nghiệm túc như này, có vẻ vụ này đã chọc tới vảy ngược của nguyên soái rồi, cậu sẽ cố gắng giúp nguyên soái chỉnh đốn căn cứ này hết sức mình!
Quyết tâm của phó quan đã lên tới đỉnh điểm rồi đó.
Vista nghe vậy thì đồng ý gật đầu, lấy giấy gập hạc từ đâu ra: “ Ừm, vậy có gì cậu cứ quyết định nha, sau đó thì gửi bản tóm tắt cho ta, ta phải tiếp tục gắp hạc giấy cho cục cưng của ta rồi.”
Phó quan:......
Phó quan:.. Thằng già chết tiệt này.
Bên này Á Tiêu cũng đã tới phòng học.
Á Tiêu cảm giác được bây giờ ở trong phòng chỉ có một mình Tần Thích. Cậu sửa sang lại trang phục một lần, sau đó từ từ gõ cửa. Đâu ai biết sau vẻ nhẹ nhàng từ từ đó là tâm hồn nhiệt huyết của ác ma.
Khi vô phòng cậu thấy Tần Thích vẫn như cũ không có thay đổi gì trên biểu cảm. Nhưng khi cậu đo giá trị cấm kỵ của phản diện thì thấy nó đột nhiên cao hơn bình thường một xíu.
Điều này cũng nói rõ bản thân Tần Thích không ổn như vẻ bề ngoài của anh ta.
Tần Thích thấy nhóc tóc đen nhíu mày nhìn chằm chằm vô cái vòng thì cầm cái vòng đi sau đó thuận miệng nói: “ Vẫn ổn, không cao lắm, không cần lo lắng.”
Tất nhiên là Á Tiêu biết chỉ số cỡ này thì vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Nhưng mà rõ ràng là cậu đã giải quyết nhóm sát thủ rổi, tại sao giá trị cấm kỵ vẫn tăng lên??
Đột nhiên Á Tiêu thấy hơi buồn xíu.
Hệ thống thấy nhóc con nhà mình tủi thân thì nói lời an ủi ngay lập tức【Ký chủ đừng buồn mà, giá trị cấm kỵ tăng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ thu thập giá trị ác ma đâu】
Cái đuôi vẫn tiếp tục ũ rũ, cậu biết là điều đó sẽ không ảnh hưởng tới cậu thật, cậu cũng không cần phải để ý đến nó, nhưng Á Tiêu vẫn thấy khá buồn
Tần Thích là kẻ mạnh.
Mà Á Tiêu thì cực kỳ thích những kẻ mạnh như vậy, vì vậy cậu sẵn lòng bảo vệ cho Tần Thích.
Á Tiêu ghi lại giá trị đo được lần này rồi ngẩng đầu lên nói chuyện với Tần Thích “Nếu ngài có phiền muộn gì, thì ngài có thể kể cho tôi tôi sẽ hết sức lắng nghe.”
Cậu sẽ cảm thấy rất vui nếu cậu có thể giải quyết được phiền muộn của phản diện, nói thẳng ra là cậu sẽ cảm thấy vui nếu biết được phiền muộn của kẻ mạnh là gì.
Đám sát thủ đã được giải quyết xong hết rồi, vậy thì đối phương buồn vì điều gì? Chẳng lẽ là do vẫn chưa nhổ được tận gốc tổ chức ám sát?
Tần Thích đeo đồng hồ lại, ánh mắt nhìn về phía quản gia tóc đen, đôi mắt màu xanh lam lộ ra vẻ lo lắng thuần khiết, như thể là đôi phương quan tâm hắn thật sự vậy.
Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “ Cậu biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì không?”
“Biết ạ, có một nhóm tội phạm bị bắt.”
Á Tiêu trả lời câu hỏi của Tần Thích, mình bắt chứ ai, nghĩ tới đây tự nhiên Á Tiêu thấy có chút tự hào.
Khác với Vista và đám người Meister, vị quản gia này không hề biết dầu đuôi câu chuyện, cũng như là thân phận thật sự của đám người đó.
Tần Thích thu lại ánh nhìn, ánh mắt vẫn tăm tối như bình thường: “ Ừ, bị bắt hết rồi, nên ta không có phiền muộn gì hết.”
Lừa ác ma hả?
Lần đầu tiên bị loài người lừa dối, Á Tiêu cảm thấy khá là mới lạ.
Bởi vì qua mới lạ, cậu đột nhiên muốn chọc thủng lời nói dối này: “ Tôi có thể chạm vào ngài một chút được không ạ?”
Cái cái chuyển đề tài láo cho này đúng là khiến người khác không lường được. Ban đầu Tần Thích chưa kịp phản ứng nhưng sau đó Tần Thích ừ một tiếng coi như đồng ý, xem coi đối phương muốn làm gì.
Á Tiêu cũng chẳng quan tâm Tần Thích nghĩ gì, cậu cười nhẹ bưới đến trước mặt Tần Thích, giơ tay ôm đầu Tần Thích ấn lên bụng của mình.
Tần Thích bị hành động này làm cho bất ngờ, đôi mắt hơi trợn to, thân thể căng lên, cố gắng hết sức để kiềm lại phản ứng muốn giết người của thân thể, không để ý đến cái tư thế bẹo hình bẹo dạng của mình.
“Á Tiêu, cậu đang làm cái gì vậy?”
Tần Thích có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp mềm mại đang dán lên cổ và sóng lưng của hắn, hắn thấy cổ họng đột nhiên hơi ngứa, ý nghĩ muốn đẩy đối phương ra càng lúc càng mạnh.
Nhưng đối phương không để ý đến lời của hắn, nếu giờ hắn đẩy là thì hơi quá. Nên bây giờ hắn chỉ có thể mặc đối phương ôm vào lòng.
“ Tôi đang giúp nguyên soái hạ giá trị cám kỵ của ngài xuống.”
“ Thực hiện trách nhiệm của một quản gia.”
Nghe đối phương nói là đang thực hiện trách nhiệm của quản gia thì hắn không có lý do gì để phản đối nữa, nếu giờ hắn đẩy đối phương ra thì hắn lại trở thành một tên không biết điều.
Bởi vì có ai đó đang ở gần nên trong không khí tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, hắn biết cái này không phải là mùi nước hoa, bởi vì hắn không thích nước hoa nên quản gia của hắn cũng không bao giờ xịt nước hoa lên người.
Mà Tần Thích cũng không ghét mùi hương này, thậm chí khi ngồi được một lúc hắn cảm thấy bản thân cũng cảm thấy không tệ, đôi bàn tay ấm áp lướt xoa nhẹ đỉnh đầu hắn, vuốt ve cột sống lưng của hắn, tinh thần lực nhẹ nhàng thâm nhập vào bên trong hắn, xoa chịu những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Á Tiêu cúi đầu xuống nhìn Tần Thích, đối phương như một đứa trẻ rúc trong lòng của cậu vậy, động tác của cậu rất thành thạo như đã làm qua rất nhiều lần chứ không phải lần đầu.
Cậu rất thích cảm giác khi chạm vào đầu của phản diện như này, cảm giác phê hơn khi vuốt ve mấy cái đầu lâu nhiều.
Á Tiêu nghi ngờ hỏi【【 Chú Tứ ơi, có đúng là loài người khi được làm như vậy thì sẽ cảm thấy vui không ạ? Chứ con thấy người đang cảm thấy thoải là con á.】
Á Tiêu đang có gắng giữ biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt.
Hệ thống phân tích biểu hiện của Tần Thích, thấy đối phương không hề nổi nóng như bình thường thì ông báo cho Á Tiêu.
【 Tôi thấy đối phương đang khá là thoải mái, chắc không có sai ở đâu đâu. 】
Khi cậu mới được sinh ra, nhóc ác ma chỉ biết khóc thôi, chính là chú Tứ ôm ấp bảo vệ cậu khỏi thế giới đầy rẫy nguy hiểm, đối với Á Tiêu một cái ôm mãi mãi là thứ có thể khiến cho bản thân được thoải mái.
Á Tiêu nghe chú Tứ nói vậy thì tiếp tục vui vẻ xoa xoa Tần Thích, tới lúc chuẩn bị họp rồi cậu mới buông tay ra: “ Được rồi, chúc nguyên soái có một ngày tót lành.”
Nhiệt độ ấm áp nhanh chóng bị khí lạnh trong không khí thay thế, Tần Thích nhắm mắt lại trong giây lát, sau đó hắn lại tiếp tục ngồi thẳng trên ghế. Bộ dạng trước sau như một, tựa như là hành động vừa nãy của Á Tiêu không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng nếu để ý chiếc vòng ở trên tay Tần Thích, có thể thấy giá trị cấm kỵ đã giảm xuống được một chút.
Hắn từng nghe ngoài dùng tinh thần lực chữa trị, thì một cái ôm đơn giản cũng khiến cho người khác thoải mái hơn nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.
Á Tiêu đúng là một quản gia ưu tú, nhưng hắn sẽ không trải nghiệm cảm giác này thêm một lần nào nữa.
“ Hôm nay cậu có đi hội đàm quản gia không?”
Cách chuyển đề tài hơi đột ngột, như là cố ý muốn xem nhẹ hành động vừa nãy của Á Tiêu, nhưng mà bởi vì người Tần Thích nói chuyện là Á Tiêu nên đối phương cũng không phát hiện ra điều gì.
“Có ạ.”
Nói tới đây thì Á Tiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu nói với Tần Thích “ Nguyên soái, tôi muốn tham gia tranh cử chức đại diện.”
“Tại sao?”
Nếu không lầm thì trước đó Á Tiêu từng nói cậu nhóc không muốn tham dự vô vụ này.
“Bởi vì tự nhiên tôi cảm thấy hội đàm rất thú vị á.”
Tần Thích cũng không nghi ngờ gì, có khi là cậu nhóc nảy giở ra tính trẻ con, muốn gì thì phải làm đó.
“Nếu cậu muốn thì cứ việc làm thôi.”
Hắn sẽ không can thiệp vào những chuyện này.
“Vâng ạ.”
Á Tiêu ở bên Tần Thích cho tới khi Emily gõ cửa thì mới tạm biệt Tần Thích rồi rời khỏi phòng họp.
Căn phòng liền trở nên yên tĩnh như ban đầu.
Tần Thích ngồi trên ghế một mình, không biết có phải hắn sinh ảo giác hay không nhưng hắn ngửi thấy có hương thơm quen thuộc phảng phất trong không khí, cơ thể của hắn vẫn còn cảm giác như được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Một lúc sau, hắn đứng lên rời khỏi phòng họp.
Á Tiêu vui vẻ ngồi trên chiếc xe bay mui trần của Emily tận hưởng những cơn gió mạnh ập thẳng vào mặt.
Lúc hai người tới đây thì trong phòng cũng có kha khá người bên trong rồi, tất nhiên là nhóm người của căn cứ số 5 vẫn chưa xuất hiện.
Á Tiêu đảo mắt một vòng liền tia được hai người bạn của cậu là Triệu Khắc với Ryan, thấy được đối tượng thì cậu liền tiến về phía bọn họ.
Burton cũng đang đứng ở đây, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo rụt rè.
“ Chào buổi sáng, Burton*.”
*Chỗ này tác giả ghi Á Tiêu mà chắc tui nghĩ tg ghi lộn á
Á Tiêu thấy Burton thì liền nhớ tới quyết định của mình nên liền nói thêm: “ Này, tôi nghĩ lại rồi, hôm nay tôi cũng sẽ lên đài phát biểu.”
Hội đàm diễn ra 3 ngày, nếu ai muốn tranh cử vị trí đại diện thì cứ lên đài phát biểu là được, sau đó sẽ bình chọn vào ngày cuối cùng.
Vốn dĩ biểu cảm của Burton cũng rất là thân thiện cho tới khi anh nghe tới đây, lúc này nụ cười của anh ta trông giả trân hơn bao giờ hết. Đơn giản là bởi vì do Á Tiêu nói bản thân không muốn tranh cử nên anh ta mới có thái độ tốt với Á Tiêu.
Nếu lời này xuất phát từ Yến Trì của căn cứ số 5 thì anh ta có thể nghĩ là đối phương đang chế giễu anh ta, nhưng nhìn bộ dạng cảm thấy có lỗi với thái độ lễ phép của Á Tiêu khiến cho anh ta không thể nói ra những lời trào phúng gì được.
Giọng nói Burton trở về xa cách như hồi đầu: “ Nếu là như vậy, thì chúng ta cứ cạnh tranh công bằng với nhau đi.”
“Được á.”
Á Tiêu cười cười đáp lại, nói thật là cậu không hứng thú với cái chức này lắm, nếu không phải hôm qua cậu nghe được thông tin có một quản gia của căn cứ số 1 tên là Ariel muốn ám sát Tần Thích thì cậu đã không để ý làm gì.
Cậu hỏi thăm Emily một chút thì biết thêm là Ariel là quản gia của phó quan căn cứ số 1, tính cách nhẹ nhàng thanh lịch, phong cách làm việc nhanh gọn, là quản gia đại diện của 3 căn cứ tuyến hai.
Nói không chừng ngoài Ariel thì còn nhiều quản gia khác muốn áp sát phản diện nữa, nếu cậu trở thành quản gia đại diện thì có thể vào chức vụ này để tiếp xúc với những quản gia của căn cứ khác, tìm ra được các mầm mống tai họa.
Chuyện này cũng không tính là quan trọng lắm nhưng mà nếu có thể xử lý được thì về sau sẽ đỡ phiền phức hơn.
Burton thấy hồn Á Tiêu đang bay đi đâu nên muốn nói gì thì ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại phía sau lưng Á Tiêu: “ Ai đây? Hôm nay các vị lại đến muộn nữa sao?”
Á Tiêu nghe thấy lời này thì quay đầu về sau, là nhóm quản gia của căn cứ số 5.
Thấy hai căn cứ lại bắt đầu cắn nhau, Á Tiêu nhìn về phía sau ngay chỗ Trần Khuê đang đứng.
Tại sao? Tại sao trong môt khoảng thời gian ngắn như vậy mà tất cả đồng đội của anh ta đều bị bắt lại??
Mặt của Trần Khuê đen như đáy nồi, bây giờ chỉ còn có hắn và một quản gia khác là Erte là chưa bị bắt.
Ai cũng không biết những cái đó bị mang đi đồng bạn có thể hay không cung ra bản thân, chẳng lẽ tổ chức kế hoạch thật sự muốn tan biến?
Không ai lường được liệu những người bị bắt đó có khai ra hay không. Giả sử nếu họ khai hết ra thì không phải tổ chức sẽ sụp đổ sao.
Không thể thất bại nhanh như vậy được.
Ánh mặt Trần Khuê hiện lên sự tàn nhẫn, anh ta nhìn về phía Erte đang đứng ở đằng xa, Erte cũng đang nhìn anh ta. Sau đó Trần Khuê nhìn về phía Á Tiêu đang tươi cười vui vẻ.
Cho dù có bị bại lộ đi chăng nữa, bọn họ định phải gây ra được tổn thưởng trí mạng cho Tần Thích
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.