Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 42

Tiểu Trư Tước

15/07/2014

Xúc cúc, nói trắng ra chính là đá cầu, một môn vận động rất thú vị. Nhưng vào tay một số người, nó lại trở nên nhàm chán, thí dụ như, người có tiền có thế lợi dụng trận đấu kiếm bạc.

Bất quá, đó chỉ là đồn đãi mà thôi!

Kỳ thật, người vương triều không ai biết xúc cúc, bởi vì ở đây không có loại vận động này, nhưng người ngoại quốc lại thích.

Chiết Vân, Kiều Siêu Phong, phu thê Thanh Long vương từ chiến trường trở về, chiến thắng ngoại quốc xâm lấn vương triều, còn dẫn theo sứ thần. Hoàng đế cực kỳ vui mừng, quyết định phong thưởng lớn. Chiết Vân từ chối, cùng Kiều Siêu Phong về nhà, sống cuộc sống an bình, tuy nói thế, hoàng đế vẫn ban cho Chiết Vân và Kiều Siêu Phong một tấm biển, khắc ghi công lao của bọn hắn. Tấm biển được người trong gia tộc của Kiều Siêu Phong rất coi trọng, Hoàng Thượng ngự tứ, vinh quang a! Đây là vinh quang của gia tộc! Mấy đời Kiều gia chưa từng được hoàng đế phong thưởng, vì thế Kiều gia ăn mừng một chút, xếp đặt tiệc rượu. Chiết Vân chính thức được người Kiều gia coi trọng.

Lần này Ôn Tiểu Nhu triệt để thành mỹ nhân nhu nhược, hắn vì cứu Thanh Long vương mà bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng, được Thanh Long vương ôm trở về. Ôn Lương Ngọc đến chữa thương cho hắn, Ôn Tiểu Nhu đau đến kêu to: “Ta không bao giờ… làm mỹ nhân nhu nhược nữa, đau chết mất!” Lý Hiểu Nhạc chẳng hề thương cảm, ai bảo lúc gần đi bọn họ gõ ta một số lớn, hại ta “Xuất huyết nhiều”, tổn thất tiền. Ngươi xem, hiện tại ngươi cũng xuất huyết nhiều, đau chết ngươi!

Cửu công chúa nhìn sự nghiệp đam mỹ của mình, sao không thấy phát triển chứ? Số lượng tiểu thuyết phát hành càng ngày càng giảm, phải nâng cao trình độ của tác giả.

“Các ngươi có đạo đức nghề nghiệp không, viết tiểu thuyết phải chuyên tâm, chuyên tâm! Phải dung nhập vào nhân vật, ngươi chính là diễn viên, cũng là phối hợp diễn, phải có cảm tình!”

“Dung nhập nhân vật là thế nào, công chúa điện hạ.” Tiểu Bàn Đôn hỏi.

“Ngươi xem, ngươi viết ngược văn lại không hề đau thương, viết rất giả tạo.” Cửu công chúa nói.

“Nhưng gần đây tâm tình ta rất tốt, không đau khổ nổi.” Tiểu Bàn Đôn nói.

“……” Cửu công chúa nghĩ nghĩ, “Thị vệ, đi tìm nhạc sĩ của ta đến đây!”

Chỉ chốc lát nhạc sĩ đến, Cửu công chúa hạ lệnh: “Các ngươi diễn tấu nhạc khúc bi thương cho hắn, hiện tại ta muốn hắn đau khổ.”

Nhạc sĩ lập tức diễn tấu, nhạc khúc bi thương, nhưng Tiểu Bàn Đôn nghe xong lại cười to. Cửu công chúa rất tức giận, ngươi cao hứng, ta xem ngươi cao hứng nổi không: “Tiểu Bàn Đôn, ngươi ngẫm lại, nếu ngươi không viết được ngược văn, ta sẽ sa thải ngươi. Ngươi không có công việc sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không mua được gì, chẳng những đói bụng, còn không lấy được lão bà.” Lời của cửu công chúa lập tức khiến Tiểu Bàn Đôn cười không nổi, lại phối hợp nhạc buồn, Tiểu Bàn Đôn bắt đầu ảo tưởng cảnh mình ăn đói mặc rách.

“Trời giá rét đông lạnh, ngươi không có lấy một bộ quần áo ấm, giầy rách nát, đói khổ lạnh lẽo. Gầy chỉ còn xương cốt, cuối cùng vì lấp đầy bụng, cùng cẩu tranh đồ ăn……”

Tiểu Bàn Đôn bắt đầu mếu máo, bắt đầu rơi lệ, cuối cùng thét chói tai: “Ta không sống nữa!” Chạy ra ngoài, nhảy xuống hồ nước.

“Cứu mạng a!” Tiểu Bàn Đôn hoảng sợ hô to!

“Ngươi không muốn sống mà, ta đâu thể cứu ngươi.” Cửu công chúa nói.

“Ta lập tức viết ngược văn tốt nhất, ngược chết tất cả!” Tiểu Bàn Đôn nói.

“Thế thì tốt.” Cửu công chúa gật gật đầu, “Ngươi đứng lên là được, hồ nước không sâu, chỉ đến eo ngươi! Ngươi lo lắng cái gì!”

————————-

Sứ thần ngoại quốc biểu diễn xúc cúc, lúc đầu hoàng đế hoàng hậu rất có hứng thú, nhưng hai hoàng đế nhanh chóng khó chịu, những người ngoại quốc đá cầu kia luôn nhìn chằm chằm hoàng hậu của y – Chu Tước Vương. Nhìn cái gì mà nhìn! Hoàng hậu xinh đẹp là của trẫm, các ngươi hạ lưu bại hoại, dàm nhìn hoàng hậu của trẫm, còn cười xấu xa! Chu Tước Vương rất tức giận, còn có kẻ không biết sống chết cho hắn một cái hôn gió. Hoàng đế xanh mặt, sứ thần ngoại quốc thấy hoàng đế mất hứng, cũng biết thủ hạ quá phận, đành phải ngượng ngùng nói: “Bệ hạ không nên tức giận, phong tục của chúng ta là vậy, nhìn thấy người xinh đẹp, bọn tiểu tử đều rất nhiệt tình.”

“Nhiệt tình quá mức đi, hoàng hậu của trẫm, bọn hắn có thể xem sao!” Hoàng đế tức giận nói, sứ thần ngoại quốc lau mồ hôi, mấy tiểu tử này, trở về thu thập các ngươi!

“Ta sẽ giáo huấn bọn họ.” Sứ thần nói.

Cửu công chúa được thị vệ bế đi dạo, nhìn mỹ nam tử trên đường, thuận tiện phát hiện gian tình. Di, trên đường có người ngoại quốc, hơn nữa diện mạo cũng tốt! Theo dõi bọn họ! Cửu công chúa phân phó, thị vệ lập tức bám đuôi, nhưng đến cuối cùng mất dấu!

“Các ngươi ngu ngốc! Mất dấu họ, ta đâu thể khai thác tin tức!” Cửu công chúa mắng thị vệ của mình.

“Công chúa, bọn họ chạy trốn quá nhanh, thuộc hạ không còn cách.” Thị vệ nói.

Những người ngoại quốc này, bao vây chúng ta khi nào vậy? Cửu công chúa và thị vệ giật mình.

“Nhìn xem, tiểu mỹ nhân thật xinh đẹp, có vài phần tương tự hoàng hậu hôm qua.” Một người ngoại quốc âm hiểm cười nói.

“Ngươi theo chúng ta lâu như vậy, vất vả ngươi.” Người ngoại quốc khác nói.

“Lão tử chưa từng chơi đùa với kẻ tàn phế, hôm nay muốn mở mang.”

“Lớn mật, ta là cửu công chúa đương triều, ngươi dám đụng ta!” Cửu công chúa xuất ra tư thế công chúa của nàng, nhưng không người nào để ý.

“Cửu công chúa, thật tốt quá, ta chưa từng ăn nằm với công chúa.”

“Lớn mật!” Thị vệ bảo hộ công chúa.

“Cứu mạng a!” So sánh, hai thị vệ đâu phải đối thủ của 8 người ngoại quốc, công chúa lập tức hô cứu mạng, quả nhiên hiệu quả, có hai người chạy tới.

“Các ngươi giữa ban ngày ban mặt, trong kinh thành Đại Duyệt vương triều pháp luật sâm nghiêm, dám đoạt công chúa.”

“Nhìn bộ dàng bỉ ổi của các ngươi, không phải người tốt.”

Người ngoại quốc từ trên cao trông xuống, nhìn hai tiểu anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là quá thấp a! “Tiểu bằng hữu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Người ngoại quốc hỏi.

Tiểu bằng hữu vừa nghe, tức giận, chiều cao chính là chỗ đau trong lòng bọn chúng! “Ta năm nay tám tuổi!”

“Bảo Bảo Bối Bối, cứu ta!” Cửu công chúa trông thấy cây cỏ cứu mạng, gắt gao bắt lấy Bảo Bảo Bối Bối.



“Công chúa, cứu ngươi, cho chúng ta bao nhiêu bạc?” Bối Bối hỏi.

“Một người một lượng được không?”

“Không được, bọn họ quá cao, bạc gấp đôi.”

“Được, được, thị vệ của ta sắp bị bọn họ đánh chết!” Cửu công chúa nóng nảy, Bảo Bảo Bối Bối thật cao hứng, vung dược phấn qua, thế giới an tĩnh.

Sau đó, những người ngoại quốc kia bị Bảo Bảo lục soát người, một đồng tiền cũng không chừa lại.

“Người ngoại quốc mới tới chỗ chúng ta đã dám kiêu ngạo, phải đưa tiền bảo hộ!” Bối Bối giáo huấn người ngoại quốc.

“Nhìn các ngươi như vậy, chắc chắn tại quốc gia của các ngươi cũng là lưu manh. Lưu manh trong kinh thành chúng ta nhiều hơn cả kiến, dễ dàng bóp chết các ngươi.” Bảo Bảo học khẩu khí của Lý Hiểu Nhạc.

“Ngươi xem, trên người bọn họ có một bóng cao su!” Bối Bối tìm được bóng cao su, ôm trước ngực.

“Cái này chơi thế nào?”

“Đi về hỏi hỏi nãi nãi, nàng rất hiểu biết.”

Hai tiểu nhân cứ như vậy cầm bạc chạy, cửu công chúa được thị vệ toàn thân đầy vết thương ôm về cung, vừa tới nơi, cửu công chúa bắt đầu hướng hoàng đế khóc lóc kể lể hành vi lưu manh của những kẻ ngoại quốc kia.

“Chỉ một đám biết đá cầu cũng dám ức hiếp công chúa của trẫm, nhìn lão bà của trẫm đến chảy nước dãi, lưu manh! Trẫm phải trừng trị bọn họ!” Tất nhiên hoàng đế nuốt không trôi cục tức này, nhưng phải xử lý bọn họ thế nào đây?

Ngày hôm sau không đợi hoàng đế làm khó dễ, sứ thần ngoại quốc tìm đến, yêu cầu cùng vương triều đấu xúc cúc.

“Nếu chúng ta thắng, chúng ta muốn đưa cửu công chúa của vương triều về nước, đất phong của cửu công chúa chính là của hồi môn. Nếu thua, chúng ta cắt nhường một tòa thành trì.”

“Được, so thì so, chả lẽ vương triều của ta không bằng các ngươi sao!”

Hoàng đế khoa trương nói xong, nhưng y đau khổ phát hiện cả vương triều không ai biết xúc cúc! Làm sao bây giờ, vội vàng triệu tập các vị vương gia, mọi người cùng thương lượng.

“Ta nghe Lý Hiểu Nhạc nói qua, nương hắn thường ra nước ngoài, tỷ phu hắn cũng là người ngoại quốc, hẳn hắn có biện pháp.” Kỳ Lân Vương nói.

“Đúng rồi, hỏi mẫu thân của Lý Hiểu Nhạc, hẳn có biện pháp.” Huyền Vũ Vương nói.

Kỳ Lân Vương gọi mẫu thân của Lý Hiểu Nhạc là Lý U Lam đến, hỏi chuyện xúc cúc. Lý U Lam nói: “Bọn họ đá cầu nhiều năm như vậy, các ngươi mới lập đội, dù huấn luyện tốt, cũng chưa chắc có thể thắng.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Kỳ Lân Vương sốt ruột, “Chả lẽ để cửu công chúa và đất phong của nàng cống nạp cho quốc gia kia, làm một nam nhân vương triều, không thể cứu vãn nguy cơ triều đình tại thời khắc mấu chốt, thật sự là vô cùng nhục nhã!”

“Kỳ thật không khó, chỉ cần thắng là được, cái chúng ta muốn xem là kết quả, về quá trình thì cứ xem nhẹ a.” Lý U Lam cười xấu xa.

“Vương gia, chỉ cần giá tiền hợp lý, mọi việc đều không khó khăn.” Lý Hiểu Nhạc vừa cười vừa nói.

“Ngươi đúng là thần giữ của, không hề có lòng tận trung, đền đáp quốc gia một lần!”

“Vương gia không thể nói như vậy. Anh hùng cũng là người, cũng phải sống a.”

Lý U Lam huấn luyện đội ngũ, có phu thê Kỳ Lân Vương, đương kim hoàng hậu Chu Tước Vương, phu thê Huyền Vũ Vương, Thanh Long vương, Ôn Tiểu Nhu vì dưỡng thương nên không thể tham gia. Còn có phu thê Kiều Siêu Phong, Huyền Cơ tiên sinh, Ôn Lương Ngọc, Trình Vân Long, Phong Thanh Ảnh và Liễu Như Họa. Liễu Như Họa nghe nói có náo nhiệt, mình chưa từng gặp qua, liền chạy đến góp vui.

“Ngươi là yêu tình, so với con người còn bát quái hơn.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Lý ca ca, sao ngươi có thể nói người ta như vậy, người ta là yêu tinh cũng có lòng yêu nước.” Liễu Như Họa nói.

Mọi người cùng nhau luyện đá cầu, đồng thời thương lượng cách đối phó những người ngoại quốc kia.

“Trình độ đá cầu của chúng ta kém xa bọn họ, chúng ta phải kéo gần khoảng cách!”

“Làm sao để kéo gần?”

“Lý Hiểu Nhạc, ngươi có chủ ý xấu gì a!”

“Ta sẽ không hại chết bọn họ, yên tâm đi.”

Oa, nhiều mỹ nam tử như vậy, có đủ loại, từ mĩ đại thúc đến mĩ thanh niên, còn có Quách nhi, Bảo Bảo Bối Bối theo cùng, thật hạnh phúc a! Cửu công chúa nhìn những nam nhân xinh đẹp huấn luyện, nước miếng đều chảy ra.

“Công chúa, hình tượng hình tượng.” Thị vệ nhắc nhở.

“Cửu công chúa, tiểu nhân hỏi ngài, mong ngài giao ra một thứ dùng để đánh bại người ngoại quốc.” Lý Hiểu Nhạc cười tủm tỉm.

“Ta có thứ để đánh bại người ngoại quốc ư?” Cửu công chúa kỳ quái hỏi.

“Có.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Là cái gì?”

“Bức họa mĩ nam tử của ngài.”



Trong đêm, làng chơi rất náo nhiệt, cầu thủ ngoại quốc cũng thích đến làng chơi. Bọn họ cười nói lựa chọn đối tượng, oa, mỹ nhân đi qua trước mắt giống hệt hoàng hậu! Cầu thủ ngoại quốc háo sắc theo đuôi mỹ nhân, đi đến một ngõ cụt.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi thật đẹp, y hệt hoàng hậu.”

“Mỹ nhân, hôm nay ngươi cùng các ca ca thân mật một chút a?”

“Ha ha ha ha……”

Mỹ nhân quay đầu lại cười, khiến mọi người si mê, đột nhiên mỹ nhân kéo mặt nạ xuống, hiện ra mặt quỷ đáng sợ, tiếng cười khủng bố vang lên. Duỗi ra cánh tay xương khô thật dài, chụp mấy người ngoại quốc.

“Quỷ, quỷ. Quỷ a…”

Có một người bị dọa ngất, một người đái ra quần, một người ngồi phịch xuống đất, còn lại đều bỏ chạy. Liễu Như Họa quay người phủ thêm mặt nạ, lại biến về bộ dáng vốn có, cười rời đi.

“Thật vô dụng.” Lý Hiểu Nhạc nhìn những người ngoại quốc sợ chết, thở dài.

Phương án đầu tiên rất thành công. Kế tiếp là phương án thứ hai, hạ thuốc xổ.

Lý Hiểu Nhạc giả mạo đầu bếp, mỗi ngày ở dịch quán nấu cơm cho người ngoại quốc, mỗi ngày đều bỏ một ít dược, mấy ngày sau họ bắt đầu mất nước. Kết quả thỉnh ngự y tới kiểm tra, ngự y nói: “Khí hậu không quen nên tiêu chảy.” Kê dược cho các cầu thủ, dược ăn vào thì tiêu chảy thật, lần này Lý Hiểu Nhạc rất vô tội nói: “Ta không bỏ thuốc sổ, bọn họ ăn uống không tốt thôi.”

Sau đó là phương án thứ ba, rượu là độc dược, sắc là dao nhọn.

Ngươi nói, những kẻ háo sắc như vậy, sao có thể không đến Xuân Sắc Vô Biên lâu? Đến đây, há có thể buông tha bọn họ. Thập Nhị và Giang Hỉ Duyệt theo mưu kế của Lý Hiểu Nhạc, bỏ xuân dược vào rượu của người ngoại quốc, giới thiệu mỹ nhân hầu hạ bọn họ. Những người này ban ngày huấn luyện, buổi tối tác chiến liên tục, không được mấy ngày đều có dấu hiệu tiều tụy……

Dưới mưu kế của Lý Hiểu Nhạc và sự cố gắng của mọi người, cuối cùng trận đấu đã tới. Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng, sứ thần ngoại quốc còn mời quốc vương của mình sang, cái này gọi là song long hội. Người ngoại quốc mang đến đội cổ động của bọn họ, Lý Hiểu Nhạc cũng mang đến đội cổ động, có chúng mỹ nhân của Xuân Sắc Vô Biên, có ca ca tỷ tỷ của Lý hiểu Nhạc, hạ nhân thị vệ của vương phủ, người Kiều gia, toàn gia Bạch Hổ Vương, còn có thân bằng hảo hữu. Cửu công chúa cũng dẫn thủ hạ của nàng cùng đến.

Cổ động viên ngoại quốc hô: “Chúng ta tất thắng, vương triều tất bại!”

Bên này Lý Hiểu Nhạc giơ cao khẩu hiểu: “Vĩnh viễn hơn các ngươi một bàn!”

Quốc vương ngoại quốc nhìn khẩu hiệu, tức giận thở phì phò khiến mũi thiếu chút nữa lệnh đi. Hoàng đế bên này thấy khẩu hiệu, hắc hắc hắc nhếch miệng cười, đúng là Lý Hiểu Nhạc.

Sau đó trận đấu bắt đầu, thân là hoàng hậu, Chu Tước Vương đã sớm không vừa mắt những người này, liền hung hăng tiến công, đối phương vừa thấy Chu Tước Vương, lại bị hù dọa hét to: “Quỷ a!” Sau đó một người hôn mê, bị khiêng ra. Chu Tước Vương khó hiểu sờ sờ mặt, ta dọa người như vậy sao? Một hồi hắn lại đến trước mặt cầu thủ khác, cầu thủ kia càng khoa trương, tiểu ra quần: “Yêu quái!”

“Cầu thủ của các ngươi quá thất lễ, hoàng hậu của ta đẹp như thiên tiên, các ngươi dám nói là quỷ!” Hoàng đế tức giận, rõ ràng hoàng hậu của mình xinh đẹp như vậy, hoàng hậu Đậu Đinh của ta xinh đẹp nhất thiên hạ!

Quốc vương ngoại quốc cũng rất tức giận, cầu thủ quốc gia mình bồi dưỡng, sao lại vô dụng như vậy! Quá mất mặt!

Cầu thủ của vương triều, thân mình có võ công, hơn nữa được huấn luyện, kỹ thuật cũng không kém. Trước khi Giả Thành Thực xuyên qua thời không, rất hay đá bóng, có nhiều kinh nghiệm, một mình hắn đã đá vào hai quả. Cầu thủ ngoại quốc bực bội, cố ý đạp trúng chân Giả Thành Thực, khiến Giả Thành Thực ôm chân ngã xuống đất. Huyền Vũ Vương nóng nảy, dám làm vương phi của y bị thương, Huyền Vũ Vương liền giữ chặt cầu thủ kia, một quyền bắt đánh bay gã, kết cục, phu thê Huyền Vũ Vương phải rời khỏi sân, một người là bị đuổi, một người là bị thương. Hoàng đế rất không vui, đám cầu thủ ngoại quốc chết tiệt, Huyền Vũ Vương làm tốt lắm, hung hăng đập bọn chúng!

Ôn Lương Ngọc vào thay, vốn đang tốt đẹp, một cầu thủ ngoại quốc cố ý sờ mông hắn. Ôn Lương Ngọc nổi giận, ngươi dám sờ ta! Ôn Lương Ngọc đảo qua người cầu thủ kia, cầu thủ kia liền bắt đầu cởi quần áo: “Ta là thiên hạ đệ nhất tiện nhân, các ngươi muốn xem ta trần truồng không.”

“…… Quá dọa người !” Quốc vương ngoại quốc hắc tuyến.

Liễu Như Họa cười gian, một hồi sờ sờ cầu thủ này, một hồi đụng đụng cầu thủ kia: “Thiệt là, gia luôn hy vọng các ngươi thật cường tráng, hóa ra một đám các ngươi đều kém cỏi, khiến gia thất vọng rồi.” Giọng nói nũng nịu của Liễu Như Họa vang lên, các cầu thủ ngoại quốc dựng tóc gáy. Một cầu thủ ngoại quốc mang cầu tới, Liễu Như Họa giang hai tay ra: “Đến đây đi, bảo bối, nhào vào lòng của gia a!” Cầu thủ kia bị dọa, trượt chân té ngã. Kiều Siêu Phong nhân cơ hội cướp cầu, sút vào gôn.

Cầu thủ ngoại quốc tức giận, cướp cầu của ta, ta chỉnh chết ngươi! Mấy cầu thủ ngoại quốc chơi xấu, lúc đoạt cầu liền hất cả đất lên, nhắm thẳng vào mắt Kiều Siêu Phong. Kiều Siêu Phong bị thương phải rời sân, Chiết Vân Sinh tức giận, liền theo sau lưng cầu thủ ngoại quốc kia, cố ý làm gã ngã, rồi duỗi tay giả vờ đỡ, kết quả kéo quần gã xuống!

“Cái mông thật trắng a!” Khán giả sợ hãi kêu lên.

Cầu thủ ngoại quốc lập tức che bộ vị trọng yếu, chạy khỏi trường đấu.

Làm tốt lắm! Không hổ là tiền nhiệm tướng quân của trẫm, đá hết trận cầu này, lại ban cho các ngươi một khối kim biển!

Kỳ thật chỉ dựa vào những thủ đoạn này thì thắng không được, còn phải có thực tài. Chiết Vân thể hiện rất tốt công phu của mình, dẫn cầu, sút gôn.

“Hảo!” Hoàng đế cao hứng hô. Quốc vương ngoại quốc một mực đen mặt, vương bát đản, trở về xem ta thu thập các ngươi thế nào! Lão tử nuôi không các ngươi!

Cầu thủ ngoại quốc cũng không phải hạng vô dụng, bọn họ nỗ lực đoạt cầu, đắc ý cười ha ha. Phong Thanh Ảnh thấy bọn họ đắc ý thì tức giận, một cái Đạn Chỉ thần công, cầu thủ ngoại quốc cảm giác vật gì đó bay vào trong miệng, còn nuốt xuống.

“Vừa rồi có một con ruồi bay vào miệng ngươi, ngươi không chú ý sao?” Trình Vân Long hảo tâm nhắc nhở.

“Ọc……ọc…..” Cầu thủ ngoại quốc chạy sang một bên nôn mửa.

Kỳ Lân Vương không cam lòng yếu thế, thừa cơ sút vào một quả, chiếm được nụ hôn của Vương phi. Vương phi luôn thẹn thùng trở nên hào phóng như vậy, xem ra xúc cúc là trò chơi tốt a.

Hoàng hậu Chu Tước Vương tức giận, bọn họ đều đá vào mà ta không có thu hoạch, quá mất mặt! Mắt thấy đội bóng ngoại quốc đã cân bằng tỉ số, tất cả mọi người đều sốt ruột, thời gian cũng sắp hết, Chu Tước Vương liều mạng đoạt cầu, thân thể của hắn cao nhưng độ cường tráng kém người ngoại quốc rất nhiều, nhìn từ xa giống như đứa bé bị đại nhân ức hiếp! Ôn Lương Ngọc lướt qua người bọn họ, động tác của cầu thủ ngoại quốc đột nhiên chậm chạp rất nhiều, Chu Tước Vương cướp được cầu, một cước sút vào gôn, tiếng chuông chấm dứt vang lên. Vương triều thật sự thắng bọn họ một bàn…… Người nhà Lý Hiểu Nhạc lay động khẩu hiệu: “Vĩnh viễn hơn các ngươi một bàn!”

“Ai nha, hoàng hậu của trẫm, Tiểu Đậu Đinh của trẫm, thật sự yêu ngươi chết mất!” Hoàng thượng cuồng hỉ lao xuống, ôm lấy hoàng hậu, nâng lên rất cao, Chu Tước Vương cũng cao hứng cười.

Huyền Vũ Vương băng bó vết thương cho Giả Thành Thực, hung hăng trừng cầu thủ ngoại quốc bị y đánh đến hôn mê, cầu thủ kia vừa tỉnh, Lý Hiểu Nhạc liền đem giày của Huyền Vũ Vương đặt trước mặt của hắn, “Thật thối a!” Hắn lại bất tỉnh.

Kiều Siêu Phong rửa sạch bụi đất trong mắt, Chiết Vân và Kiều Siêu Phong lại được hoàng đế đề biển vàng, Kiều gia lại cao hứng thật lâu. Nhóm Kỳ Lân Vương cũng được ban thưởng, phu thê Lý Hiểu Nhạc gõ của Hoàng thượng một số lớn, Liễu Như Họa đùa đến cao hứng, Cửu công chúa không cần lo lắng phải đến ngoại quốc, tất cả đều vui vẻ.

Quốc vương ngoại quốc tự hỏi nửa ngày, thật sự là tà môn, cầu thủ của chúng ta vô địch khắp thiên hạ, sao đá với vương triều lại thua? Giống như cầu thù của chúng ta trúng tà.

“Phong thủy của vương triều chúng ta tốt.” Hoàng đế giải thích như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Gia Kí Sự Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook