Chương 18
Kỷ Mộc An
04/12/2024
Ăn qua loa một cái bánh, Minh Viễn lấy ra thuốc và chuẩn bị uống.
Đúng lúc này một người đàn ông cũng bước vào nhà vệ sinh.
Cậu biết ông ta, ánh mắt ông ta nhìn cậu lúc cậu bưng rượu rất trần trụi và dâm dật.
Cậu biết ông ấy đánh chủ ý về phía mình.
Đã vậy, ông ta mặc đồ rất sang trọng, hẳn là khách, thế nên càng không thể nào bước chân vào nhà vệ sinh nội bộ của nhân viên được.
Cảm thấy không ổn, Minh Viễn vội vàng uống hết thuốc và chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng khi cậu mở cửa, nó lại bị khoá và không hề nhún nhích.
Siết chặt chai nước trong tay, bàn tay phải bí mật kéo ra sau lưng một chút sau đó cậu quay đầu.
Người kia vẫn đứng dửng dưng, đang thong thả soi gương, dáng vẻ giống như mình nắm chắc mọi thứ.
Ngũ quan ông ấy cũng khá thanh lịch và đẹp mắt, chỉ là trong đôi mắt đen láy có chứa thứ gì đục đục khiến người khác khó chịu.
“Chào ngài” Minh Viễn giữ bình tĩnh rồi nói lời chào, thái độ cứng rắn.
Người kia tựa như bất ngờ, nhìn cậu, đôi mắt cong lên.
“Chào cậu”
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau.
Minh Viễn cảm nhận được sự soi xét từ đối phương, từ đầu tới chân, giống như đánh giá miếng bánh.
Cậu cũng nhìn ông ta, đôi mắt nghiêm túc, âm lãnh.
Ông ta từng bước tiến tới, cao hơn cậu không nhiều nhưng khí chất của ông ta khiên cậu buồn nôn.
Minh Viễn không tiên không lùi, lưng thẳng tắp, bàn tay siết chặt chai nước khiến nó vang lên tiếng rộp rộp.
“Lớn lên xinh đẹp như vậy….” Ông ta sờ tay lên mặt cậu “Nhóc con… nếu thiếu tiền đến hầu hạ anh, một đêm liền có không ít”
Minh Viễn hơi nghiêng đầu tránh đi.
“Tiền thì tôi thật sự thiếu, nhưng mà lòng tự trọng thì ông đây đầy !!!”
Minh Viễn cầm chai nước lên, đánh thẳng vào vai ông ta.
Người đàn ông kia bị ăn đau lên rên lên một tiếng, đôi mắt đầy lửa giận, loạng choạng muốn bắt lấy cậu.
Minh Viễn tránh ông ta, cậu lao đi, định vào đại một buồng vệ sinh nào đó trốn, tuy nhiên là cậu xem thường ông ta rồi.
Người kia không biết khi nào tóm được tay cậu, sức ông ta lớn hơn cậu rất nhiều, giật cậu lại dễ như ăn cháo.
Minh Viễn bị đè nằm rạp xuống đất, cậu dãy dụa hai chân nhưng bị ông ta dằn lại, ngồi lên, tay cũng bị nắm chặt.
“Buông ra ! Có ai không ! Giúp…. A !!”
Ông ta đánh vào mặt cậu, nóng rát, đau đớn khiến Minh Viễn hét lên.
“Yên lặng đi bé cưng, làm anh thoải mái thì….mẹ nó !!!”
Minh Viễn phun nước bọt vào mặt ông ta, lúc ông ấy giật mình thì đẩy người ra.
Cậu lao đến cửa, hét lên kêu cứu, tay nắm vào nắm cửa giật liên tục nhưng nó lại không có dấu hiệu mở ra, cảm nhận chân bị nắm laị, kéo xuống, Minh Viễn ma xát với cửa đến đau đớn, cuối cùng bị kéo đi.
Cậu bị ông ta kéo vào buồng vệ sinh nào đấy, khi vừa đặt cậu dựa lên bồn cầu thì móc túi, lấy ra một bình xịt nhỏ xịt vào mặt cậu.
Thứ nước đó có vị đắng nghét, hầu hết đều rời vào miệng cậu, Minh Viễn cắn răng đẩy người ông ta, không cho ông ấy lại gần.
“Ông muốn gì ? Muốn gì hả ? Buông tôi ra !” Minh Viễn hoảng loạn nói.
Người đàn ông kia dừng lại động tác, hứng thú xem cậu dãy dụa, miệng lộ ra nụ cười trần trụi.
Ông ta vuốt má cậu, lời nói hết sức nhẹ nhàng.
“Anh muốn gì em không phải tiết tỏng sao ?”
Cậu nghiêng mặt né tránh ông ta, sau đó lại cảm thấy cơ thể ngày càng không ổn.
Cả người bắt đầu nóng ran, lồng ngực đau trướng đến khó thở, hai cánh tay không thể nhịn được run rẩy liên hồi.
Mồ hôi trên người tiết ra một cách mất kiểm soát khiến áo sơ mi bên trong của cậu ướt đẫm.
Minh Viễn đầu óc mơ hồ cắn răng, cậu thậm chí còn nghe tiếng lập cập khi hai răng chạm nhau.
Đau quá…..
Nhìn thấy cậu bé mình nhắm đến bị thuốc làm mơ hồ, bắt đầu xụi lơ, người đàn ông hết sức khoái chí bế cậu lên đặt lên nắp bồn cầu, sau đó cởi áo cậu.
Cơ thể cậu trắng nõn, ông ta chỉ nhẹ chạm vào mà đã in hằn dấu mờ đỏ.
Đôi mắt sáng lên, người đàn ông chỉ hận không thể đem cậu vào phòng ngay bây giờ.
Lúc dự định tiến hành hành động đồi truỵ của mình, một lực cực kỳ mạnh nắm lấy tay ông ta, kéo ông ra ngoài.
Đầu đập mạnh vào bồn rửa tay đối diện buồng vệ sinh khiến ông ta nhíu mày nhăn mũi, đau đến choáng váng mơ hồ.
Cổ áo bị nắm chặt, sau đó trên mặt giáng xuống một cú đấm cực mạnh, một cái, hai cái, ba cái….
Ông ta đau đến không mở mắt nổi, cúi cùng người kia mới đem đầu ông đập mạnh xuống, máu chảy ra, mất ý thức.
Giang Ly Hương lao ra từ bên ngoài, thấy tình hình bên trong thì hét lên.
“Lương Xương Bách !!! Anh làm cái gì ba em vậy hả ?!!”
Cô lao vào đỡ Giang Chí Thành từ trên đất lên.
Ngoài cửa cũng có không ít người bị hấp dẫn kéo tới, trong đó có cả ông cụ Giang sắc mặt không tốt.
“Gọi cấp cứu !!” Ly Hương hét lên với đám đông.
Lúc này mới có người lấy điện thoại hốt hoảng gọi điện.
Phải biết đây là con trai cụ Giang đấy, nếu như cứu được ông ta chắc chắn sẽ được nâng đỡ.
Đúng lúc này một người đàn ông cũng bước vào nhà vệ sinh.
Cậu biết ông ta, ánh mắt ông ta nhìn cậu lúc cậu bưng rượu rất trần trụi và dâm dật.
Cậu biết ông ấy đánh chủ ý về phía mình.
Đã vậy, ông ta mặc đồ rất sang trọng, hẳn là khách, thế nên càng không thể nào bước chân vào nhà vệ sinh nội bộ của nhân viên được.
Cảm thấy không ổn, Minh Viễn vội vàng uống hết thuốc và chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng khi cậu mở cửa, nó lại bị khoá và không hề nhún nhích.
Siết chặt chai nước trong tay, bàn tay phải bí mật kéo ra sau lưng một chút sau đó cậu quay đầu.
Người kia vẫn đứng dửng dưng, đang thong thả soi gương, dáng vẻ giống như mình nắm chắc mọi thứ.
Ngũ quan ông ấy cũng khá thanh lịch và đẹp mắt, chỉ là trong đôi mắt đen láy có chứa thứ gì đục đục khiến người khác khó chịu.
“Chào ngài” Minh Viễn giữ bình tĩnh rồi nói lời chào, thái độ cứng rắn.
Người kia tựa như bất ngờ, nhìn cậu, đôi mắt cong lên.
“Chào cậu”
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau.
Minh Viễn cảm nhận được sự soi xét từ đối phương, từ đầu tới chân, giống như đánh giá miếng bánh.
Cậu cũng nhìn ông ta, đôi mắt nghiêm túc, âm lãnh.
Ông ta từng bước tiến tới, cao hơn cậu không nhiều nhưng khí chất của ông ta khiên cậu buồn nôn.
Minh Viễn không tiên không lùi, lưng thẳng tắp, bàn tay siết chặt chai nước khiến nó vang lên tiếng rộp rộp.
“Lớn lên xinh đẹp như vậy….” Ông ta sờ tay lên mặt cậu “Nhóc con… nếu thiếu tiền đến hầu hạ anh, một đêm liền có không ít”
Minh Viễn hơi nghiêng đầu tránh đi.
“Tiền thì tôi thật sự thiếu, nhưng mà lòng tự trọng thì ông đây đầy !!!”
Minh Viễn cầm chai nước lên, đánh thẳng vào vai ông ta.
Người đàn ông kia bị ăn đau lên rên lên một tiếng, đôi mắt đầy lửa giận, loạng choạng muốn bắt lấy cậu.
Minh Viễn tránh ông ta, cậu lao đi, định vào đại một buồng vệ sinh nào đó trốn, tuy nhiên là cậu xem thường ông ta rồi.
Người kia không biết khi nào tóm được tay cậu, sức ông ta lớn hơn cậu rất nhiều, giật cậu lại dễ như ăn cháo.
Minh Viễn bị đè nằm rạp xuống đất, cậu dãy dụa hai chân nhưng bị ông ta dằn lại, ngồi lên, tay cũng bị nắm chặt.
“Buông ra ! Có ai không ! Giúp…. A !!”
Ông ta đánh vào mặt cậu, nóng rát, đau đớn khiến Minh Viễn hét lên.
“Yên lặng đi bé cưng, làm anh thoải mái thì….mẹ nó !!!”
Minh Viễn phun nước bọt vào mặt ông ta, lúc ông ấy giật mình thì đẩy người ra.
Cậu lao đến cửa, hét lên kêu cứu, tay nắm vào nắm cửa giật liên tục nhưng nó lại không có dấu hiệu mở ra, cảm nhận chân bị nắm laị, kéo xuống, Minh Viễn ma xát với cửa đến đau đớn, cuối cùng bị kéo đi.
Cậu bị ông ta kéo vào buồng vệ sinh nào đấy, khi vừa đặt cậu dựa lên bồn cầu thì móc túi, lấy ra một bình xịt nhỏ xịt vào mặt cậu.
Thứ nước đó có vị đắng nghét, hầu hết đều rời vào miệng cậu, Minh Viễn cắn răng đẩy người ông ta, không cho ông ấy lại gần.
“Ông muốn gì ? Muốn gì hả ? Buông tôi ra !” Minh Viễn hoảng loạn nói.
Người đàn ông kia dừng lại động tác, hứng thú xem cậu dãy dụa, miệng lộ ra nụ cười trần trụi.
Ông ta vuốt má cậu, lời nói hết sức nhẹ nhàng.
“Anh muốn gì em không phải tiết tỏng sao ?”
Cậu nghiêng mặt né tránh ông ta, sau đó lại cảm thấy cơ thể ngày càng không ổn.
Cả người bắt đầu nóng ran, lồng ngực đau trướng đến khó thở, hai cánh tay không thể nhịn được run rẩy liên hồi.
Mồ hôi trên người tiết ra một cách mất kiểm soát khiến áo sơ mi bên trong của cậu ướt đẫm.
Minh Viễn đầu óc mơ hồ cắn răng, cậu thậm chí còn nghe tiếng lập cập khi hai răng chạm nhau.
Đau quá…..
Nhìn thấy cậu bé mình nhắm đến bị thuốc làm mơ hồ, bắt đầu xụi lơ, người đàn ông hết sức khoái chí bế cậu lên đặt lên nắp bồn cầu, sau đó cởi áo cậu.
Cơ thể cậu trắng nõn, ông ta chỉ nhẹ chạm vào mà đã in hằn dấu mờ đỏ.
Đôi mắt sáng lên, người đàn ông chỉ hận không thể đem cậu vào phòng ngay bây giờ.
Lúc dự định tiến hành hành động đồi truỵ của mình, một lực cực kỳ mạnh nắm lấy tay ông ta, kéo ông ra ngoài.
Đầu đập mạnh vào bồn rửa tay đối diện buồng vệ sinh khiến ông ta nhíu mày nhăn mũi, đau đến choáng váng mơ hồ.
Cổ áo bị nắm chặt, sau đó trên mặt giáng xuống một cú đấm cực mạnh, một cái, hai cái, ba cái….
Ông ta đau đến không mở mắt nổi, cúi cùng người kia mới đem đầu ông đập mạnh xuống, máu chảy ra, mất ý thức.
Giang Ly Hương lao ra từ bên ngoài, thấy tình hình bên trong thì hét lên.
“Lương Xương Bách !!! Anh làm cái gì ba em vậy hả ?!!”
Cô lao vào đỡ Giang Chí Thành từ trên đất lên.
Ngoài cửa cũng có không ít người bị hấp dẫn kéo tới, trong đó có cả ông cụ Giang sắc mặt không tốt.
“Gọi cấp cứu !!” Ly Hương hét lên với đám đông.
Lúc này mới có người lấy điện thoại hốt hoảng gọi điện.
Phải biết đây là con trai cụ Giang đấy, nếu như cứu được ông ta chắc chắn sẽ được nâng đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.