Chương 1
Kỷ Mộc An
04/12/2024
“Hung thần tới rồi ! Dẹp dẹp dẹp dẹp !!!”
Tiếng hét khe khẽ từng hành lang truyền vào. Đây là máy báo động chạy bằng cơm vừa mới được thuê của lớp quản gia số 5.
Lẫm Bách là người có cung phản xạ nhanh nhất, lập tức chốp lấy bọc đồ sống chưa nướng, một phát nhảy lên như con khỉ, đem cái bọc như củ khoai lang nóng bỏng tay kia quăng tít lên đầu tủ của lớp.
Lương Văn Hà rất nhanh tiếp ứng, đá cái chân dài đem bếp ga vừa tắt lửa xuống gầm bàn giáo viên. Lập tức miếng sàn dưới bàn biến mất, cái bếp cũng lọt thỏm xuống dưới, sau đó thần kì là miếng gạch kia lại bật lên, trở lại như cũ chẳng thấy gì.
Lâm Chấn khẩn trương gom hết tất cả đồ nướng ăn còn dư và nước chấm vào một cái hộp, đóng kĩ, rồi đu lên tường, đem nó quăng ra khỏi cửa sổ thông gió.
Hồng Liên mở hết cửa sổ lớp học cho bay mùi, bình xịt khử mùi trong tay nàng cũng bị cô xịt cho đến cạn.
Lớp quản gia số 5 ! Sẵn sàng nghênh chiến !
3 nam một nữ đứng trước cửa lớp, làm bộ dáng chào nghiêm, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn về phía cửa.
Rất nhanh đã có tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, sau đó là tiếng mở cửa hết sức mạnh bạo.
Tranh Cẩm- biệt danh: Hung thần đã xuất hiện.
Cô mặc bộ áo công sở tiêu chuẩn, đầu búi lên cao một sợi tóc con cũng bị vuốt đến không thể ngoi lên được, mắt kính trắng trong suốt che đi đôi mắt sắc lẹm, cả người toát ta khí chất nghiêm khắc.
“Cả lớp ! Chào cô !” Lẫm Bách đứng giữa hàng hét lên.
“Chào cô !!!”
Bốn người cùng hét lên, lớn đến mức muốn bay cả nóc trường.
Tranh Cẩm hiển nhiên bị giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cộp cộp nện cao gót bước vào lớp.
Lật khăn trãi bàn, mở tủ, kiểm tra hộc bàn, ngửi mùi trong không khí… như một thói quen đã làm rất nhiều lần.
Nhưng lần nào như lần ấy cũng không thể tìm ra chứng cứ được !!
Tranh Cẩm quay đầu, hàng ngũ phía sau lập tức đứng nghiêm lên thẳng tắp, đoàn kết như hàng tre.
Cô híp mắt.
“Tôi lại lại lại lần nữa nghe nói các cô cậu nướng đồ nướng trong lớp học ?”
Lẫm Bách dẫn đầu.
“Cô Cẩm, cô thấy đó, chúng em làm gì có chứ ?”
Hồng Liên tiếp lời.
“Chúng em tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái quy tắc của lớp quản gia số 5 !”
Lâm Chấn rất nhanh hùa theo.
“Tại sao lần nào cũng là cô đến đây kiểm tra ? Mà không phải đi kiểm tra lời nói của người tố cáo ?!”
Lương Văn Hà trợn mắt, làn bộ dáng buồn tuổi.
“Tụi em huống ra chỉ là con ghẻ của cô thôi sao ?”
Cả bốn: “hu hu hu hu !”
Bên ngoài, tiếp ứng đã đến.
Lương Băng trốn ở dưới cửa thông gió đã tiếp được túi đồ ăn, cậu ta phải đem túi đồ ăn này về kí túc xá phi tan.
“Qua đây !” Minh Viễn canh đúng lúc không còn ai ngoài hành lang, khe khẽ hét gọi Lương Băng.
Cậu ta vừa nghe thấy cậu gọi, lợi thế đôi chân dài được phát huy tuyệt đối !!
Minh Viễn chạy theo đến muốn ói bộ đồ lòng ra ngoài, nhưng… vì thịt nướng !!!
Tranh Cẩm bên này đang bị bốn học trò của mình quay vòng vòng, nhưng cô lại bình tâm lại, với danh hiệu quản gia xuất sắc của tuần, cô quay đầu !
Mùi thịt nướng !
Lương Băng may mắn đã chạy qua khỏi tầm mắt cô. Lúc Tranh Cẩm chạy ra tới cửa định bắt người thì bị Minh Viễn chặn lại.
Minh Viễn: “Êy….cô….” Cậu dựa vào tường, làm bộ dáng ngầu ngầu, nhưng đôi giày mòn gót không cho phép, cậu vừa đứng lại thì trượt chân té cái ạch.
Nhưng té thì đứng lên, vì thịt nướng !!!
“Cô đi đâu đấy ? Vào tim em sao ?”
Với gương mặt búng ra sữa của cậu mà nói ra những câu đánh trống lãng lẳng lơ này đương nhiên không được.
Tranh Cẩm ngừng lại hai giây, sau đó lướt qua cậu giống như cậu là không khí.
Minh Viễn: “…..”
Bốn người đang xếp hàng: “!!!!!”
Minh Viễn: “cô Cẩm ! Khoan đã…”
Cậu nắm lấy tay Tranh Cẩm trước khi cô quay đầu nhìn Lương Băng đang cố nhét cái chân dài mét chín của mình qua khỏi cửa sổ cuối hành lang.
Cùng lúc đó hàng tre bốn người liêng lao từ cửa sổ lớp học ra, chắn tầm nhìn.
“Em muốm nói gì ?” Tranh Cẩm bị cậu làm cho phiền, cả người khó ở.
Minh Viễn dĩ nhiên sợ cô, nhưng lại không thể buông tay được.
“Em…em có nhiều vẫn đề về học tập muốn hỏi cô….”
Tranh Cẩm: “Vậy em hỏi đi”
Minh Viễn: “…..”
Mẹ nó hỏi gì đây ?!!!
Cậu liên tục nháy mắt với đồng đội đang đứng sau Tranh Cẩm.
Hồng Liên nhảy số. Tay phải chụm lại, ngón trỏ tay trái để vào trong tay phải, làm bộ khuấy khuấy.
Minh Viễn sáng mắt lên.
“Em muốn hỏi về món latte nóng mới học ! Phải !”
Tranh Cẩm nheo mắt.
“Minh Viễn, em quên mất cô là cô giáo dạy nghi thức sao ? Cái đó đi mà hỏi thầy Lương ấy”
Minh Viễn :”……”
Cả bốn người: “!!!!”
Đồng đội heo !!
Mắt thấy Lương Băng vẫn chưa thể nhét người qua cửa sổ được, cậu thoắt cái tim vọt lên cuống họng.
“Em…Cô Cẩm ! Em muốn hỏi về cuộc thi quản gia vào tháng tới !!!”
Cà hành lang yên lặng hẳn luôn.
Bốn đồng đội trố mắt nhìn cậu.
Minh Viễn vì thịt nướng mà điên rồi !!!
Tiếng hét khe khẽ từng hành lang truyền vào. Đây là máy báo động chạy bằng cơm vừa mới được thuê của lớp quản gia số 5.
Lẫm Bách là người có cung phản xạ nhanh nhất, lập tức chốp lấy bọc đồ sống chưa nướng, một phát nhảy lên như con khỉ, đem cái bọc như củ khoai lang nóng bỏng tay kia quăng tít lên đầu tủ của lớp.
Lương Văn Hà rất nhanh tiếp ứng, đá cái chân dài đem bếp ga vừa tắt lửa xuống gầm bàn giáo viên. Lập tức miếng sàn dưới bàn biến mất, cái bếp cũng lọt thỏm xuống dưới, sau đó thần kì là miếng gạch kia lại bật lên, trở lại như cũ chẳng thấy gì.
Lâm Chấn khẩn trương gom hết tất cả đồ nướng ăn còn dư và nước chấm vào một cái hộp, đóng kĩ, rồi đu lên tường, đem nó quăng ra khỏi cửa sổ thông gió.
Hồng Liên mở hết cửa sổ lớp học cho bay mùi, bình xịt khử mùi trong tay nàng cũng bị cô xịt cho đến cạn.
Lớp quản gia số 5 ! Sẵn sàng nghênh chiến !
3 nam một nữ đứng trước cửa lớp, làm bộ dáng chào nghiêm, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn về phía cửa.
Rất nhanh đã có tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, sau đó là tiếng mở cửa hết sức mạnh bạo.
Tranh Cẩm- biệt danh: Hung thần đã xuất hiện.
Cô mặc bộ áo công sở tiêu chuẩn, đầu búi lên cao một sợi tóc con cũng bị vuốt đến không thể ngoi lên được, mắt kính trắng trong suốt che đi đôi mắt sắc lẹm, cả người toát ta khí chất nghiêm khắc.
“Cả lớp ! Chào cô !” Lẫm Bách đứng giữa hàng hét lên.
“Chào cô !!!”
Bốn người cùng hét lên, lớn đến mức muốn bay cả nóc trường.
Tranh Cẩm hiển nhiên bị giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cộp cộp nện cao gót bước vào lớp.
Lật khăn trãi bàn, mở tủ, kiểm tra hộc bàn, ngửi mùi trong không khí… như một thói quen đã làm rất nhiều lần.
Nhưng lần nào như lần ấy cũng không thể tìm ra chứng cứ được !!
Tranh Cẩm quay đầu, hàng ngũ phía sau lập tức đứng nghiêm lên thẳng tắp, đoàn kết như hàng tre.
Cô híp mắt.
“Tôi lại lại lại lần nữa nghe nói các cô cậu nướng đồ nướng trong lớp học ?”
Lẫm Bách dẫn đầu.
“Cô Cẩm, cô thấy đó, chúng em làm gì có chứ ?”
Hồng Liên tiếp lời.
“Chúng em tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái quy tắc của lớp quản gia số 5 !”
Lâm Chấn rất nhanh hùa theo.
“Tại sao lần nào cũng là cô đến đây kiểm tra ? Mà không phải đi kiểm tra lời nói của người tố cáo ?!”
Lương Văn Hà trợn mắt, làn bộ dáng buồn tuổi.
“Tụi em huống ra chỉ là con ghẻ của cô thôi sao ?”
Cả bốn: “hu hu hu hu !”
Bên ngoài, tiếp ứng đã đến.
Lương Băng trốn ở dưới cửa thông gió đã tiếp được túi đồ ăn, cậu ta phải đem túi đồ ăn này về kí túc xá phi tan.
“Qua đây !” Minh Viễn canh đúng lúc không còn ai ngoài hành lang, khe khẽ hét gọi Lương Băng.
Cậu ta vừa nghe thấy cậu gọi, lợi thế đôi chân dài được phát huy tuyệt đối !!
Minh Viễn chạy theo đến muốn ói bộ đồ lòng ra ngoài, nhưng… vì thịt nướng !!!
Tranh Cẩm bên này đang bị bốn học trò của mình quay vòng vòng, nhưng cô lại bình tâm lại, với danh hiệu quản gia xuất sắc của tuần, cô quay đầu !
Mùi thịt nướng !
Lương Băng may mắn đã chạy qua khỏi tầm mắt cô. Lúc Tranh Cẩm chạy ra tới cửa định bắt người thì bị Minh Viễn chặn lại.
Minh Viễn: “Êy….cô….” Cậu dựa vào tường, làm bộ dáng ngầu ngầu, nhưng đôi giày mòn gót không cho phép, cậu vừa đứng lại thì trượt chân té cái ạch.
Nhưng té thì đứng lên, vì thịt nướng !!!
“Cô đi đâu đấy ? Vào tim em sao ?”
Với gương mặt búng ra sữa của cậu mà nói ra những câu đánh trống lãng lẳng lơ này đương nhiên không được.
Tranh Cẩm ngừng lại hai giây, sau đó lướt qua cậu giống như cậu là không khí.
Minh Viễn: “…..”
Bốn người đang xếp hàng: “!!!!!”
Minh Viễn: “cô Cẩm ! Khoan đã…”
Cậu nắm lấy tay Tranh Cẩm trước khi cô quay đầu nhìn Lương Băng đang cố nhét cái chân dài mét chín của mình qua khỏi cửa sổ cuối hành lang.
Cùng lúc đó hàng tre bốn người liêng lao từ cửa sổ lớp học ra, chắn tầm nhìn.
“Em muốm nói gì ?” Tranh Cẩm bị cậu làm cho phiền, cả người khó ở.
Minh Viễn dĩ nhiên sợ cô, nhưng lại không thể buông tay được.
“Em…em có nhiều vẫn đề về học tập muốn hỏi cô….”
Tranh Cẩm: “Vậy em hỏi đi”
Minh Viễn: “…..”
Mẹ nó hỏi gì đây ?!!!
Cậu liên tục nháy mắt với đồng đội đang đứng sau Tranh Cẩm.
Hồng Liên nhảy số. Tay phải chụm lại, ngón trỏ tay trái để vào trong tay phải, làm bộ khuấy khuấy.
Minh Viễn sáng mắt lên.
“Em muốn hỏi về món latte nóng mới học ! Phải !”
Tranh Cẩm nheo mắt.
“Minh Viễn, em quên mất cô là cô giáo dạy nghi thức sao ? Cái đó đi mà hỏi thầy Lương ấy”
Minh Viễn :”……”
Cả bốn người: “!!!!”
Đồng đội heo !!
Mắt thấy Lương Băng vẫn chưa thể nhét người qua cửa sổ được, cậu thoắt cái tim vọt lên cuống họng.
“Em…Cô Cẩm ! Em muốn hỏi về cuộc thi quản gia vào tháng tới !!!”
Cà hành lang yên lặng hẳn luôn.
Bốn đồng đội trố mắt nhìn cậu.
Minh Viễn vì thịt nướng mà điên rồi !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.