Chương 7
Kỷ Mộc An
04/12/2024
Tranh Cẩm đang đứng trên bục giảng, cô đang nói gì đó.
Minh Viễn chờ đợi cô nói xong rồi mới nhẹ giọng gọi.
“Cô Cẩm”
Tranh Cẩm thấy cậu, ra hiệu cậu đợi.
Thế là cậu đứng nép một bên, thành thật đợi.
Dáng đứng của câụ ngay thẳng, đôi mắt khép hờ tập trung một điểm, không quá cứng ngắc mà tự nhiên.
Ngược lại, Giang Mộng Thi đứng bên cạnh cậu bẹo hình bẹo dạng hết sức.
Cô chân khuỵ chân thẳng, lưng dựa vào tường, hai tay nhét vào túi.
Bầu không khí yên lặng, cho nên âm thanh của Tranh Cẩm từ trong lớp vọng ra.
Nhưng nó vọng ra một cách không đầu không đuôi nên cậu cũng chẳng hiểu.
Dù sao thì lớp quản gia không có chương trình học và thi giống như lớp ở khu vực trước.
Tranh Cẩm cuối cùng cũng nói xong, cô đứng dậy chào, sau đó bước ra cửa.
“Cô Cẩm” Minh Viễn gọi.
Tranh Cẩm gật đầu, sau đó lại nhìn Mộng Thi.
“Theo ra đây làm gì ?”
Mộng Thi nhíu mày, tiến đến bên cạnh cô.
Giờ cậu mới để ý thấy Mộng Thi thật là cao, thân là con gái như cô lại cao đến như vậy, khẳng định phải cỡ mét tám.
Lại nhìn thấy Tranh Cẩm chỉ đứng tới vai cô, cậu cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc.
“Mẹ\~ cuộc thi tiếng anh gì gì đó, con không thi đâu” cô nũng nịu gọi.
Minh Viễn: “……”
Sau khi trở về lớp bồi dưỡng số 3, cậu mới hiểu rõ ràng ngọn ngành giữa hai người này.
Tranh Cẩm là mẹ của Giang Mông Thi. Nàng có sức học xem như khá lớn nên được đề cử vào khoá thi môn tiếng anh vào tuần sau, mà người đề cử ở đây lại là Tranh Cẩm- mẹ của cô ấy.
Tuy nhiên tuần sau nàng lại có một cuộc đua xe rất quan trọng, không muốn bỏ lỡ nên nàng đã chọn một trong hai.
Dĩ nhiên việc đi thi tiếng anh sẽ bị loại ngay lập tức.
Tranh Cẩm nhíu mày cãi cự với Mộng Thi, nàng cũng không yếu thế gân cổ lên tiếp tục biện hộ.
Nếu nói trong căn phòng này cái gì là thừa thãi nhất thì chắc chắn không phải là thùng rác không được để rác ở cuối lớp mà là cậu.
Minh Viễn đang mắc kẹt giữa có nên nghe và không nên nghe, nên rời đi hay nên ở lại.
Thế là cậu quyết định xem như mình không nghe thấy gì mà rời tâm bão, tới trước hành lang đứng, sau đó bắt đầu hoà mình với thiên nhiên.
Trên sân trường bây giờ không một bóng người.
Ngoại trừ học sinh lớp 12a1 thì hình như các họ sinh khác đều về nhà cả.
Trường Thuận Thiên đều cho họ sinh nội trú, tuy nhiên đều là con nhà nòi, họ cũng đâu cần phải chịu cảnh sinh hoạt gò bó ở kí túc xá bao giờ.
Trên đầu, toàn là mây đen, trời cũng theo đó âm u, chắc có lẽ sắp mưa, không khí có phần lạnh và những hơi nước.
Minh Viễn không nghe thấy tiếng choảng nhau ở phía sau nữa mà cậu giống như sắp đâm chồi thành cái cây luôn rồi.
Lớp 12a1.
Lương Xương Bách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có thể thấy được bóng dáng đứng nghiêm thẳng của ai kia ở phía xa xa.
Anh cứ thế thất thần ngồi nhìn cậu.
“E hèm ! Lương Xương Bách”
Giáo viên trên bục giảng gọi hồn anh.
Xương Bách khoan thai quay đầu giống như việc mình làm rất bình thường và chẳng có chuyện gì.
“Anh nhìn gì bên ngoài thế ? Tôi giảng bài trong lớp kia mà”
Cả lớp nghe thấy liền chăm chăm ánh mắt vào anh.
Đại khái là không tin người ngàn năm yêu học nay lại xao lãng, ai cũng tò mò đi.
Lương Xương Bách không biểu thị gì, dù sao việc bị nhiều người nhìn anh cũng đã tập nhiều thành quen.
“Thầy muốn giảng bài bên ngoài sao ? Không được đâu, sắp mưa rồi”
Thầy giáo: “……”
Cả lớp: “…..”
Anh căn bản không nghe thầy nói !
Lương Xương Bách không nghe thật, anh cảm thấy đầu mình đều đang hướng về một chỗ, mà đó không phải là chỗ của thầy giáo.
Lương Xương Bách nghĩ rằng mình phải đi giải quyết chuyện này thôi, trước khi nó làm ảnh hưởng anh thêm.
“Em xin phép”
Anh đi ra khỏi lớp.
Thầy giáo: “….”
Cả lớp: “…..”
Hà Trí: “Tụi bây nói gì ? Tao với thằng đó làm gì có quen biết chứ”
……
“Này !”
Minh Viễn nghe thấy có người gọi, liền thoát khỏi trạng thái thả lỏng xuất thần, biến trở về dáng vẻ của một quản gia chuẩn mực.
Nhìn thấy Lương Xương Bách đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, anh nhìn cậu, khoé môi mỉm cười, trên đôi mắt màu xanh lá đặc biệt ấy còn có thêm một gọng kính trong suốt, tròng kính có màu xanh xanh tím tím.
Kính cận à ?
“Chào” Cậu nói, tay đưa lên hơi vẫy vẫy.
“Đứng đây làm gì thế ?” Anh hỏi.
“Đợi….họ nói chuyện gia đình” Minh Viễn nói, rồi chỉ vào phòng bồi dưỡng.
Xương Bách liếc nhìn, sau đó ánh mắt lại chuyển sang cậu.
Minh Viễn hoàn toàn khác với dáng vẻ anh gặp cậu lần đầu. Dáng lưng thẳng tắp, đôi mắt có tia nghiêm túc và sắc bén, hành động cũng dứt khoác hơn.
Chỉ là ngọn tóc bị gió thôi hơi rối lên vẫn vậy.
Anh muốn đưa tay lên vuốt xuống, nhưng vẫn là nhịn lại được.
Minh Viễn thấy anh đứng gần mình, mà lớp học vẫn tiếp tục diễn ra thì hiếu kì.
“Anh không học sao ?”
“Tôi hơi mệt”
“Không…đến phòng y tế sao ?”
“Không thích, đứng một chút là ổn”
Ghế trong lớp tuyệt đối không ngồi, thà đứng đây phơi hơi nước mới chịu.
Thôi, không hiểu được người giàu.
Lách tách lách tách.
Mưa
Minh Viễn chờ đợi cô nói xong rồi mới nhẹ giọng gọi.
“Cô Cẩm”
Tranh Cẩm thấy cậu, ra hiệu cậu đợi.
Thế là cậu đứng nép một bên, thành thật đợi.
Dáng đứng của câụ ngay thẳng, đôi mắt khép hờ tập trung một điểm, không quá cứng ngắc mà tự nhiên.
Ngược lại, Giang Mộng Thi đứng bên cạnh cậu bẹo hình bẹo dạng hết sức.
Cô chân khuỵ chân thẳng, lưng dựa vào tường, hai tay nhét vào túi.
Bầu không khí yên lặng, cho nên âm thanh của Tranh Cẩm từ trong lớp vọng ra.
Nhưng nó vọng ra một cách không đầu không đuôi nên cậu cũng chẳng hiểu.
Dù sao thì lớp quản gia không có chương trình học và thi giống như lớp ở khu vực trước.
Tranh Cẩm cuối cùng cũng nói xong, cô đứng dậy chào, sau đó bước ra cửa.
“Cô Cẩm” Minh Viễn gọi.
Tranh Cẩm gật đầu, sau đó lại nhìn Mộng Thi.
“Theo ra đây làm gì ?”
Mộng Thi nhíu mày, tiến đến bên cạnh cô.
Giờ cậu mới để ý thấy Mộng Thi thật là cao, thân là con gái như cô lại cao đến như vậy, khẳng định phải cỡ mét tám.
Lại nhìn thấy Tranh Cẩm chỉ đứng tới vai cô, cậu cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc.
“Mẹ\~ cuộc thi tiếng anh gì gì đó, con không thi đâu” cô nũng nịu gọi.
Minh Viễn: “……”
Sau khi trở về lớp bồi dưỡng số 3, cậu mới hiểu rõ ràng ngọn ngành giữa hai người này.
Tranh Cẩm là mẹ của Giang Mông Thi. Nàng có sức học xem như khá lớn nên được đề cử vào khoá thi môn tiếng anh vào tuần sau, mà người đề cử ở đây lại là Tranh Cẩm- mẹ của cô ấy.
Tuy nhiên tuần sau nàng lại có một cuộc đua xe rất quan trọng, không muốn bỏ lỡ nên nàng đã chọn một trong hai.
Dĩ nhiên việc đi thi tiếng anh sẽ bị loại ngay lập tức.
Tranh Cẩm nhíu mày cãi cự với Mộng Thi, nàng cũng không yếu thế gân cổ lên tiếp tục biện hộ.
Nếu nói trong căn phòng này cái gì là thừa thãi nhất thì chắc chắn không phải là thùng rác không được để rác ở cuối lớp mà là cậu.
Minh Viễn đang mắc kẹt giữa có nên nghe và không nên nghe, nên rời đi hay nên ở lại.
Thế là cậu quyết định xem như mình không nghe thấy gì mà rời tâm bão, tới trước hành lang đứng, sau đó bắt đầu hoà mình với thiên nhiên.
Trên sân trường bây giờ không một bóng người.
Ngoại trừ học sinh lớp 12a1 thì hình như các họ sinh khác đều về nhà cả.
Trường Thuận Thiên đều cho họ sinh nội trú, tuy nhiên đều là con nhà nòi, họ cũng đâu cần phải chịu cảnh sinh hoạt gò bó ở kí túc xá bao giờ.
Trên đầu, toàn là mây đen, trời cũng theo đó âm u, chắc có lẽ sắp mưa, không khí có phần lạnh và những hơi nước.
Minh Viễn không nghe thấy tiếng choảng nhau ở phía sau nữa mà cậu giống như sắp đâm chồi thành cái cây luôn rồi.
Lớp 12a1.
Lương Xương Bách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có thể thấy được bóng dáng đứng nghiêm thẳng của ai kia ở phía xa xa.
Anh cứ thế thất thần ngồi nhìn cậu.
“E hèm ! Lương Xương Bách”
Giáo viên trên bục giảng gọi hồn anh.
Xương Bách khoan thai quay đầu giống như việc mình làm rất bình thường và chẳng có chuyện gì.
“Anh nhìn gì bên ngoài thế ? Tôi giảng bài trong lớp kia mà”
Cả lớp nghe thấy liền chăm chăm ánh mắt vào anh.
Đại khái là không tin người ngàn năm yêu học nay lại xao lãng, ai cũng tò mò đi.
Lương Xương Bách không biểu thị gì, dù sao việc bị nhiều người nhìn anh cũng đã tập nhiều thành quen.
“Thầy muốn giảng bài bên ngoài sao ? Không được đâu, sắp mưa rồi”
Thầy giáo: “……”
Cả lớp: “…..”
Anh căn bản không nghe thầy nói !
Lương Xương Bách không nghe thật, anh cảm thấy đầu mình đều đang hướng về một chỗ, mà đó không phải là chỗ của thầy giáo.
Lương Xương Bách nghĩ rằng mình phải đi giải quyết chuyện này thôi, trước khi nó làm ảnh hưởng anh thêm.
“Em xin phép”
Anh đi ra khỏi lớp.
Thầy giáo: “….”
Cả lớp: “…..”
Hà Trí: “Tụi bây nói gì ? Tao với thằng đó làm gì có quen biết chứ”
……
“Này !”
Minh Viễn nghe thấy có người gọi, liền thoát khỏi trạng thái thả lỏng xuất thần, biến trở về dáng vẻ của một quản gia chuẩn mực.
Nhìn thấy Lương Xương Bách đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, anh nhìn cậu, khoé môi mỉm cười, trên đôi mắt màu xanh lá đặc biệt ấy còn có thêm một gọng kính trong suốt, tròng kính có màu xanh xanh tím tím.
Kính cận à ?
“Chào” Cậu nói, tay đưa lên hơi vẫy vẫy.
“Đứng đây làm gì thế ?” Anh hỏi.
“Đợi….họ nói chuyện gia đình” Minh Viễn nói, rồi chỉ vào phòng bồi dưỡng.
Xương Bách liếc nhìn, sau đó ánh mắt lại chuyển sang cậu.
Minh Viễn hoàn toàn khác với dáng vẻ anh gặp cậu lần đầu. Dáng lưng thẳng tắp, đôi mắt có tia nghiêm túc và sắc bén, hành động cũng dứt khoác hơn.
Chỉ là ngọn tóc bị gió thôi hơi rối lên vẫn vậy.
Anh muốn đưa tay lên vuốt xuống, nhưng vẫn là nhịn lại được.
Minh Viễn thấy anh đứng gần mình, mà lớp học vẫn tiếp tục diễn ra thì hiếu kì.
“Anh không học sao ?”
“Tôi hơi mệt”
“Không…đến phòng y tế sao ?”
“Không thích, đứng một chút là ổn”
Ghế trong lớp tuyệt đối không ngồi, thà đứng đây phơi hơi nước mới chịu.
Thôi, không hiểu được người giàu.
Lách tách lách tách.
Mưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.