Chương 18
CHANGNOC
09/01/2021
Tối hôm ấy Gia Minh trở về phòng sau khi ăn uống xong xuôi. Lấy điện thoại gọi cho ai đó. Bên kia vừa bắt máy anh đã lên tiếng chặn họng trước
\-Bà tìm Trinh Trinh có việc gì? Nếu muốn nhờ cô ấy giúp đỡ thì hãy quên đi. Tôi sẽ không trở về đâu!!
Nói xong anh ngắt máy, nhìn ra ngoài trời đêm. Tay nắm thành quyền, hơn ai hết anh hận họ. Nhưng đâu đó trong anh lại muốn trở về cùng họ, có lẽ tình cảm ba mẹ và con cái là thứ gì đó rất thiêng liêng.
Bên kia, bà Trịnh vừa vui mừng khi nhận cuộc gọi từ con trai thì ngay sau đó liền thở dốc và ho khan. Ông Trịnh hốt hoảng đỡ lấy bà
\-Bà, bà sao vậy? Người đâu!! Mau gọi bác sĩ tới!!
\[. . .\]
Hai tháng sau, anh đang chăm chú nhìn màn hình máy tính mà không để ý có người bước vào. Trinh Trinh bước lại ôm lấy anh từ sau
\-Minh, em mệt. . .
\-Sao vậy?\_ anh quay người lại lo lắng hỏi han cô
\-Tối qua không ngủ được!!
Cô nhào vào lòng anh rồi giúc mặt vào ngực anh khiến anh bật cười
\-Sao không qua tìm anh?
\-Anh cho phép em ngủ chung sao?
Tay anh siết lấy eo cô, ánh mắt gian xảo
\-Không những cho em ngủ chung mà còn cho em tập thể dục chung nữa!!
\-Aaa biến thái!!
Cô bật dậy hôn chụt lên môi anh
\-Anh biết gì không?
\-Hửm??
\-Môi của anh rất ngọt. . . Nó chỉ là của riêng em thôi đúng không?
Anh nhếch mép nhìn cô
\-Cả thân thể này là của em!!
Cô chun mỏ, tay vút ve bên cổ anh rồi cúi xuống gặm nhẹ, cô gặm từ trên xuống dưới rồi lại vòng lên. Gia Minh nghiêng đầu để cô thuận tiện hơn
\-Em thích như vậy sao?
\-Không, em muốn hôn lên da thịt anh thôi. Anh xem em không để lại dấu tích đâu!!
\-Tại sao?
\-Em nghe bảo dấu hôn ngân rất có thể gây tử vong!!
Anh bật cười đẩy đầu cô ra khỏi hõm cổ mình
\-Yaa, nước miếng không này!!
Cô không quan tâm cứ cười hì hì rồi giúc mặt qua bên còn lại. Anh bật cười nghiêng cổ để cô mút máp cổ mình. Mặc cô quấy phá anh tiếp tục chăm chú vào công việc. Một lúc sau quay lại đã thấy cô say giấc dựa cằm trên vai mình. Bế cô lên rồi đặt cô xuống sofa, cởi áo vest đắp lên người cho cô rồi hôn nhẹ lên vầng trán.
\[. . .\]
Trở về Lại Gia, cô có chút buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài rồi bước lên lầu. Ngã người xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ màng một lúc liền thấy mẹ của Gia Minh bà ấy đang càng ngày càng đi lùi về sau. Gia Minh thì đã gục ngã ngay ở phía trước. Cô chạy lại ôm lấy anh chỉ nghe được những tiếng khóc cùng tiếng hét lớn từ anh. Từng tiếng la như chứa đựng sự hối hận và mất mát từ anh.
Ngay sau đó anh liền thoát khỏi vòng tay cô mà chạy theo bóng dáng của mẹ anh. Cả hai thân ảnh dần dần mờ đi chìm vào sương ảo
\-Aaaaaaaaa
Cô bất ngờ la lớn, mồ hôi nhễ nhãi. Gia Minh giật mình chạy lên lầu.
\-Trinh Trinh, em sao vậy?
\-Gia Minh??
Anh tiến lại ôm lấy cô, tay khẽ vuốt tóc cô
\-Không sao cả, ác mộng thôi!! Ngoan, anh ở đây!!
\-Gia Minh. . .
\-Anh đây, anh ở đây!!
Anh không hỏi cô về giấc mơ vì anh nhìn thấy được sự sợ sệt của cô. Nếu hỏi lại chẳng khác nào bắt cô nhớ lại sự sợ hãi. Đặt nụ hôn lên trán cô rồi nói nhỏ
\-Ngoan, mau vào tắm đi. Anh nấu cho em chén súp!!
Cô lắc đầu, tay siết chặt eo anh
\-Em muốn ở cùng anh!!
\-Anh vẫn đây mà, em phải tắm rửa còn ăn cơm. Không thể để đói được!!
Cô gật đầu buông anh ra rồi trở vào nhà tắm. Anh nhìn theo mà thở ra rồi bước xuống nhà. Tranh thủ nấu cho cô miếng súp vì sợ cô không muốn ăn cơm.
Đợi khi ông bà Lại cùng Vũ Hoàng trở về, anh gọi Trinh Trinh xuống rồi ngồi vào bàn ăn. Cả buổi ăn anh luôn lén nhìn biểu hiện của cô. Nhưng hình như cô đã trở lại bình thường, khẽ thở phào nhẹ trong lòng rồi tập trung vào bữa ăn.
Tối hôm ấy, anh nằm trên giường lăn qua lăn lại, tay đặt lên trán vì lo cô sẽ mơ lại ác mộng. Đang loay hoay thì cánh cửa bật mở. Trinh Trinh bước vào rồi quay người đóng cửa lại. Gia Minh nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ, cô nhìn anh rồi leo nhẹ lên giường nằm xuống bên cạnh, tay khẽ ôm qua eo anh
\-Gia Minh, cho phép em ngủ cùng anh nha!!
\-. . .
\-Anh im lặng là đồng ý rồi đấy!!
\-Ai nói!!
Cô giật mình toan bỏ chạy liền bị anh giật lại ôm cô vào trong lòng
\-Hôm nay ngủ đây với anh!!
Cô bật cười giúc mặt vào ngực anh
\-Ưmmm....làm người ta hết hồn...
Anh cúi người nâng cằm cô lên rồi kéo cô vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi dây dư đến chán chê khi kéo ra còn lôi theo một đường chỉ bạc nhìn đến mê mẩn
\-Ngủ đi!!
\-Ôm em chặt vào!!
Anh kéo tay cô đặt lên eo mình rồi siết chặt tay lại như muốn cô hòa nhập cùng mình. Cô tinh nghịch trong lòng anh
\-Không phải anh muốn tập thể dục sao?
Anh cúi xuống chép miệng nhìn cô
\-Cởi áo ra!!
Cô đỏ mặt kéo chăn lên lút mặt rồi ôm khư khư lấy. Anh bật cười ôm lấy cục bông
\-Vậy mà còn mạnh miệng!!
\-Anh biến thái!
\-Anh còn chưa được làm gì cơ đấy!!
\-Cấm anh làm trừ khi anh gả cho em!!
Anh lắc đầu
\-Là em gả cho anh!!
\-Không...anh gả cho em cơ...
\-Được anh gả cho em, ngoan ngủ đi!!
Anh kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy như muốn bảo vệ cô khỏi những cơn mộng mị lúc chiều.
\-Bà tìm Trinh Trinh có việc gì? Nếu muốn nhờ cô ấy giúp đỡ thì hãy quên đi. Tôi sẽ không trở về đâu!!
Nói xong anh ngắt máy, nhìn ra ngoài trời đêm. Tay nắm thành quyền, hơn ai hết anh hận họ. Nhưng đâu đó trong anh lại muốn trở về cùng họ, có lẽ tình cảm ba mẹ và con cái là thứ gì đó rất thiêng liêng.
Bên kia, bà Trịnh vừa vui mừng khi nhận cuộc gọi từ con trai thì ngay sau đó liền thở dốc và ho khan. Ông Trịnh hốt hoảng đỡ lấy bà
\-Bà, bà sao vậy? Người đâu!! Mau gọi bác sĩ tới!!
\[. . .\]
Hai tháng sau, anh đang chăm chú nhìn màn hình máy tính mà không để ý có người bước vào. Trinh Trinh bước lại ôm lấy anh từ sau
\-Minh, em mệt. . .
\-Sao vậy?\_ anh quay người lại lo lắng hỏi han cô
\-Tối qua không ngủ được!!
Cô nhào vào lòng anh rồi giúc mặt vào ngực anh khiến anh bật cười
\-Sao không qua tìm anh?
\-Anh cho phép em ngủ chung sao?
Tay anh siết lấy eo cô, ánh mắt gian xảo
\-Không những cho em ngủ chung mà còn cho em tập thể dục chung nữa!!
\-Aaa biến thái!!
Cô bật dậy hôn chụt lên môi anh
\-Anh biết gì không?
\-Hửm??
\-Môi của anh rất ngọt. . . Nó chỉ là của riêng em thôi đúng không?
Anh nhếch mép nhìn cô
\-Cả thân thể này là của em!!
Cô chun mỏ, tay vút ve bên cổ anh rồi cúi xuống gặm nhẹ, cô gặm từ trên xuống dưới rồi lại vòng lên. Gia Minh nghiêng đầu để cô thuận tiện hơn
\-Em thích như vậy sao?
\-Không, em muốn hôn lên da thịt anh thôi. Anh xem em không để lại dấu tích đâu!!
\-Tại sao?
\-Em nghe bảo dấu hôn ngân rất có thể gây tử vong!!
Anh bật cười đẩy đầu cô ra khỏi hõm cổ mình
\-Yaa, nước miếng không này!!
Cô không quan tâm cứ cười hì hì rồi giúc mặt qua bên còn lại. Anh bật cười nghiêng cổ để cô mút máp cổ mình. Mặc cô quấy phá anh tiếp tục chăm chú vào công việc. Một lúc sau quay lại đã thấy cô say giấc dựa cằm trên vai mình. Bế cô lên rồi đặt cô xuống sofa, cởi áo vest đắp lên người cho cô rồi hôn nhẹ lên vầng trán.
\[. . .\]
Trở về Lại Gia, cô có chút buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài rồi bước lên lầu. Ngã người xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ màng một lúc liền thấy mẹ của Gia Minh bà ấy đang càng ngày càng đi lùi về sau. Gia Minh thì đã gục ngã ngay ở phía trước. Cô chạy lại ôm lấy anh chỉ nghe được những tiếng khóc cùng tiếng hét lớn từ anh. Từng tiếng la như chứa đựng sự hối hận và mất mát từ anh.
Ngay sau đó anh liền thoát khỏi vòng tay cô mà chạy theo bóng dáng của mẹ anh. Cả hai thân ảnh dần dần mờ đi chìm vào sương ảo
\-Aaaaaaaaa
Cô bất ngờ la lớn, mồ hôi nhễ nhãi. Gia Minh giật mình chạy lên lầu.
\-Trinh Trinh, em sao vậy?
\-Gia Minh??
Anh tiến lại ôm lấy cô, tay khẽ vuốt tóc cô
\-Không sao cả, ác mộng thôi!! Ngoan, anh ở đây!!
\-Gia Minh. . .
\-Anh đây, anh ở đây!!
Anh không hỏi cô về giấc mơ vì anh nhìn thấy được sự sợ sệt của cô. Nếu hỏi lại chẳng khác nào bắt cô nhớ lại sự sợ hãi. Đặt nụ hôn lên trán cô rồi nói nhỏ
\-Ngoan, mau vào tắm đi. Anh nấu cho em chén súp!!
Cô lắc đầu, tay siết chặt eo anh
\-Em muốn ở cùng anh!!
\-Anh vẫn đây mà, em phải tắm rửa còn ăn cơm. Không thể để đói được!!
Cô gật đầu buông anh ra rồi trở vào nhà tắm. Anh nhìn theo mà thở ra rồi bước xuống nhà. Tranh thủ nấu cho cô miếng súp vì sợ cô không muốn ăn cơm.
Đợi khi ông bà Lại cùng Vũ Hoàng trở về, anh gọi Trinh Trinh xuống rồi ngồi vào bàn ăn. Cả buổi ăn anh luôn lén nhìn biểu hiện của cô. Nhưng hình như cô đã trở lại bình thường, khẽ thở phào nhẹ trong lòng rồi tập trung vào bữa ăn.
Tối hôm ấy, anh nằm trên giường lăn qua lăn lại, tay đặt lên trán vì lo cô sẽ mơ lại ác mộng. Đang loay hoay thì cánh cửa bật mở. Trinh Trinh bước vào rồi quay người đóng cửa lại. Gia Minh nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ, cô nhìn anh rồi leo nhẹ lên giường nằm xuống bên cạnh, tay khẽ ôm qua eo anh
\-Gia Minh, cho phép em ngủ cùng anh nha!!
\-. . .
\-Anh im lặng là đồng ý rồi đấy!!
\-Ai nói!!
Cô giật mình toan bỏ chạy liền bị anh giật lại ôm cô vào trong lòng
\-Hôm nay ngủ đây với anh!!
Cô bật cười giúc mặt vào ngực anh
\-Ưmmm....làm người ta hết hồn...
Anh cúi người nâng cằm cô lên rồi kéo cô vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi dây dư đến chán chê khi kéo ra còn lôi theo một đường chỉ bạc nhìn đến mê mẩn
\-Ngủ đi!!
\-Ôm em chặt vào!!
Anh kéo tay cô đặt lên eo mình rồi siết chặt tay lại như muốn cô hòa nhập cùng mình. Cô tinh nghịch trong lòng anh
\-Không phải anh muốn tập thể dục sao?
Anh cúi xuống chép miệng nhìn cô
\-Cởi áo ra!!
Cô đỏ mặt kéo chăn lên lút mặt rồi ôm khư khư lấy. Anh bật cười ôm lấy cục bông
\-Vậy mà còn mạnh miệng!!
\-Anh biến thái!
\-Anh còn chưa được làm gì cơ đấy!!
\-Cấm anh làm trừ khi anh gả cho em!!
Anh lắc đầu
\-Là em gả cho anh!!
\-Không...anh gả cho em cơ...
\-Được anh gả cho em, ngoan ngủ đi!!
Anh kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy như muốn bảo vệ cô khỏi những cơn mộng mị lúc chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.