Quyển 2 - Chương 48: Tình phụ tử
Diệp Chi Linh
24/11/2015
Sở dĩ Rawson khẳng định đây không phải trùng hợp, đương nhiên là có lý do của mình,
Năm đó sau khi quân đoàn Ám Dạ giải tán, đa số các binh sĩ đều bị phân công đến các quân đoàn lớn, nhưng bởi vì tất cả các sĩ quan từ cấp Thiếu tá trở lên vẫn tuyệt đối trung thành với Lăng Vũ, nên bọn họ không muốn đến những quân đoàn khác để nghe theo mệnh lệnh của các vị tướng quân kia. Vì thế, rất nhiều sĩ quan lựa chọn trực tiếp xuất ngũ, có một số ít như Knox, Eileen lựa chọn đến các trường quân đội nhận làm huấn luyện viên, cùng các quân đoàn khác không có bất kỳ liên quan gì nữa.
Vì bọn họ biết, các sĩ quan cao cấp đó đều hận Lăng Vũ đến tận xương, không thể nào thật lòng đối xử tử tế với cấp dưới của cậu.
Fuente và Chu Nghị, là đại biểu cho những sĩ quan xuất ngũ của quân đoàn Ám Dạ sau khi giải tán.
Fuente từng là đội trưởng đội quân y đi theo quân đoàn Ám Dạ, tính cách ôn hòa, y thuật cao siêu, sau khi ông xuất ngũ vốn có thể trực tiếp đến bệnh viện trung ương đế quốc để làm một bác sĩ nổi tiếng, thế nhưng, ông lại không đến thủ đô hưởng đãi ngộ tốt, mà đi tới nơi hoang vắng này mở một bệnh viện nhỏ, lại mở được vừa đúng mười năm, điều này thật sự rất không bình thường.
Chu Nghị giống như Lăng Vũ đều là hậu duệ của người châu Á, năm đó lúc còn ở quân đoàn Ám Dạ, thân là đội trưởng đội cận vệ, quan hệ giữa ông cùng Lăng Vũ rất tốt. Người đàn ông này tuy rằng tác phong sinh hoạt hơi lười nhác, nhưng lại có một thân võ thuật tốt, bộ công phu quyền cước kia nghe nói rất thích hợp để phát huy trên những người có vóc dáng nhỏ bé, Lăng Vũ khi rảnh luôn thích cùng ông đánh vài trận.
Hai người tuy tính cách chênh lệch vạn dặm, nhưng, bọn họ đều có một điểm giống nhau then chốt —
Bọn họ đều là sĩ quan do Lăng Vũ tự mình lựa chọn, đều đối với Lăng Vũ tuyệt đối trung thành!
Hai người cùng đồng thời xuất hiện ở một tinh cầu hoang vắng, một người trong đó lại ở ngay bên cạnh nhà của Lâm Viễn, người còn lại thì làm bảo vệ ở nhà máy gần nhà Lâm Viễn, đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là sự trùng hợp!
“Cấp dưới của quân đoàn Ám Dạ, còn có ai ở tinh cầu Ryan?” Thấy hai người trầm mặc không nói, Rawson lạnh mặt, “Các anh không nói, là muốn ta bay tới khắp các tinh cầu, đến từng nhà tìm chiến hữu cũ của các anh sao?”
Hai người nhìn nhau, lúc này Fuente mới lúng túng nói: “Hai chúng tôi, còn có Lâm Vĩ Thành đã hy sinh, không còn ai khác nữa.”
Rawson trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: “Các anh đến tinh cầu Ryan, là do Lăng Vũ an bài, đúng không?”
Fuente và Chu Nghị nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Hiển nhiên, họ hoàn toàn không nghĩ rằng vị nguyên soái suốt mười tám năm chẳng để tâm bất cứ chuyện gì, lại có một ngày đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy qua đây.
Rawson cố nén đau đớn trong lòng, hạ giọng nói: “Mấy năm nay ta vẫn nghĩ cậu ấy đã qua đời, nhưng thật ra, ta chưa từng tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu ấy. Hơn nữa, nếu như cậu ấy thật sự đã chết rồi, thế thì… Đứa trẻ Omega tên Lâm Viễn kia, từ đâu mà đến?”
“…!” Trong mắt Fuente và Chu Nghị đồng thời hiện lên một tia khiếp sợ.
Rawson nói tiếp: “Ta luôn cảm thấy đứa trẻ kia rất giống Lăng Vũ, bất quá lúc đó thân phận của thằng bé là Beta, ta cho rằng Lăng Vũ đã qua đời, cho nên không nghĩ ngợi gì nhiều… Đến tối hôm qua ta mới biết, Lâm Viễn là một Omega. Bác sĩ Fuente, thuốc ức chế của Lâm Viễn là do anh làm, đúng không? Trung tá Chu Nghị, thân thủ của Lâm Viễn tốt như vậy, cũng là do anh dạy, có đúng không?”
— Chẳng trách lúc đó khi cùng đứa trẻ kia đối chiến trong phòng huấn luyện lại luôn có một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Thao tác cơ giáp của Lâm Viễn có rất nhiều chiêu thức giống như một người luyện võ, một số động tác đón đỡ, ra quyền trong đó, càng nhìn càng quen thuộc.
Lúc này, Rawson rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Không sai, cách thức điều khiển cơ giáp của Lâm Viễn hoàn toàn là bản sao của Chu Nghị!
Năm đó sở dĩ Chu Nghị được Lăng Vũ nhìn trúng, là do phương thức điều khiển cơ giáp của Chu Nghị, hắn hoàn toàn đem cơ giáp nhân hình coi như người mà sử dụng, đủ loại quyền cước công phu được cơ giáp thực hiện, hiệu quả chiến đấu quả thực khiến kẻ khác phải thán phục!
Rawson đối với toàn bộ quyền cước của Chu Nghị đều vô cùng quen thuộc, cho nên mới có thể dự đoán được tất cả động tác của Lâm Viễn trong trận đối chiến cơ giáp!
— Rất rõ ràng, Chu Nghị là sư phụ của Lâm Viễn.
Ánh mắt sắc bén của Rawson nhìn thẳng về phía Chu Nghị, “Đến nước này, các anh vẫn tính gạt ta?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau lần thứ hai, Chu Nghị lúc này mới nói: “Khụ, không sai, năm đó tôi cùng Lâm Vĩ Thành đưa Tiểu Viễn đến tinh cầu Ryan, lúc Vĩ Thanh bất ngờ hy sinh ở tiền tuyến, tôi nhận lệnh của tướng quân ở lại nơi này chăm sóc Lâm Viễn. Khi Lâm Viễn tám tuổi, tôi thu nhận cậu bé làm đồ đệ, một thân công phu của cậu bé là do tôi dạy.”
Fuente nhẹ giọng nói: “Tôi là nhận được mật thư của tướng quân đi đến tinh cầu Ryan này, tướng quân dặn dò tôi giúp đỡ, chăm sóc một đứa trẻ tên là Lâm Viễn, lúc đó tôi cũng không biết thân thế của Lâm Viễn, vẫn cho rằng cậu bé là một Beta, là con của Lâm Vĩ Thành và Lâm phu nhân… Đến năm tám tuổi khi Lâm Viễn dùng hết thuốc ức chế, đột nhiên ngã bệnh, tôi mới biết cậu bé là một Omega.”
Fuente dừng một chút, “May là tướng quân đã dặn Lâm Vĩ Thành để lại cho Lâm phu nhân phương pháp điều chế thuốc và danh sách một số dược vật bị cấm, đề phòng khi cần đến. Tôi dựa theo danh sách đó làm lại cho cậu bé một lượng lớn thuốc ức chế, lúc gặp Chu Nghị, tôi mới biết thân thế thật sự của Lâm Viễn.”
Những điều hai người kể làm cho đáy lòng Rawson nổi lên một trận đau đớn.
Lăng Vũ…
Cậu ấy cư nhiên chưa chết! Thậm chí còn hạ sinh đứa trẻ kia!
Rawson không rõ giờ phút này chính mình đến cùng là vui mừng nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn!
— Vui mừng, là vì cậu ấy vẫn còn sống, đứa bé kia cư nhiên cũng còn sống!
— Mà làm cho người ta khổ sở hơn là, bí mật lớn như thế, cậu ấy cư nhiên lại giấu diếm mình nhiều năm như vậy…
Tưởng rằng cậu ấy đã qua đời, còn lập cho cậu ấy một mộ bia phía sau vườn hoa, trước mộ bia trồng đầy hoa anh thảo mang ý nghĩa “Trừ em ra, tôi không còn yêu ai khác”, suốt mười tám năm nay, loài hoa kia đã nở khắp toàn bộ hoa viên, hàng năm vào mùa xuân, tầng tầng lớp lớp trăm ngàn đóa hoa lại đua nhau khoe sắc bao phủ khắp mộ bia, cũng tựa như trái tim của hắn đang bị những dây leo thống khổ dần dần bao bọc.
Mười tám năm, cả ngày lẫn đêm đều nhớ về cậu, bị hối hận và thống khổ vô cùng vô tận dằn vặt…
Vậy mà, người kia, cậu ấy rõ ràng còn sống, lại hoàn toàn không có tin tức, cậu ấy thậm chí còn không cho mình biết đã sinh hạ hài tử này…
Rawson dùng sức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, từ nơi sâu nhất dưới đáy lòng tràn lên nỗi thống khổ bi thương, theo mạch máu lan truyền khắp cơ thể, cả người dường như bị một con dao bén nhọn cắt thành trăm mảnh, áp lực trong lồng ngực gần như làm cho hắn hít thở không thông.
Trầm mặc một lúc lâu, Rawson mới thở dài, thấp giọng hỏi: “Lăng Vũ, cậu ấy hiện giờ ở đâu?”
Chu Nghị vội vàng nói: “Chúng tôi cũng không biết tướng quân ở đâu, tướng quân hẳn là đã trốn đi rồi, ngài cũng hiểu rõ, những lão già trong Quân bộ đó nếu biết cậu ấy chưa chết, chắn chắn sẽ không buông tha cho cậu ấy.”
Rawson dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Chu Nghị, “Anh thực sự không biết?”
Fuente ngữ khí ôn hòa nói: “Đúng vậy, nguyên soái, đến nước này, chúng tôi cũng không cần phải lừa gạt ngài nữa. Sau khi chuyện năm đó phát sinh, tướng quân bắt đầu làm việc vô cùng cẩn thận, mỗi lần đều là cậu ấy liên lạc với chúng tôi, chúng tôi căn bản không có biện pháp liên lạc lại với cậu ấy, tất cả máy truyền tin và bưu kiện của cậu ấy đều được cài đặt thiết bị phản truy tung, để tránh cho tung tích của cậu ấy bị Quân bộ phát hiện…”
Chu Nghị gật đầu phụ họa nói: “Tướng quân đưa Tiểu Viễn đến tinh cầu Ryan rồi cho vào nhà của Lâm Vĩ Thành, cũng là để Tiểu Viễn có thể bình an lớn lên. Không ngờ, đứa trẻ Tiểu Viễn này cư nhiên gạt chúng tôi lén thi vào trường quân sự… Quy định của Học viện quân sự St. Romia vô cùng nghiêm ngặt, chúng tôi sợ nếu Lâm Viễn không đến trường, Quân bộ sẽ tới điều tra, đến lúc đó trái lại còn có thể tìm ra nguồn gốc thân thế của cậu bé, cho nên Fuente làm một lượng lớn thuốc ức chế có thể vượt qua đợt kiểm tra đo lường huyết thanh cho đứa trẻ này, trước tiên muốn cho cậu bé học xong năm nhất, ngày nghỉ trở về rồi mới nghĩ biện pháp.”
Vì vậy Fuente còn cố ý đi tìm lão bằng hữu là huấn luyện viên Knox nói chuyện, xác định trường quân đội không có kiểm tra gen của học viên, đồng thời bảo cháu ngoại của mình là Carl ở trong trường chiếu cố Lâm Viễn nhiều hơn.
Nhưng mà, liên quan đến việc Lăng Vũ bí mật giả chết và thân phận thật của Lâm Viễn, Fuente không thể nào nói rõ cho Lâm phu nhân, vậy nên mới nhiều lần phóng đại tầm quan trọng của thuốc ức chế, để cho bà thuyết phục con mình mỗi ngày đều phải uống đúng hạn, thậm chí đem chuyện “hai tuần không uống thuốc sẽ phát tác” nói thành “không thể ngừng uống trong một tuần”, tận lực đem sự tình trở nên nghiêm trọng hơn.
Đáng tiếc, kế hoạch ban đầu rất chu toàn, nhưng bởi vì Lâm phu nhân nhất thời mềm lòng, không nói cho Lâm Viễn biết cậu là một Omega, mà lại nói với cậu rằng hệ thống miễn dịch có khiếm khuyết, cho nên Lâm Viễn mới không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trên phi thuyền vũ trụ, Lâm Viễn không uống thuốc hơn mười ngày, nhưng vì là lần gián đoạn đầu tiên, cho nên chỉ xuất hiện một chút dấu hiệu, uống thuốc đúng lúc là có thể ngăn chặn. Mà lần gián đoạn thứ hai ở thủ đô, rốt cuộc dẫn đến việc hiệu quả của thuốc ức chế trong cơ thể Lâm Viễn bị phá vỡ, làm hỗn loạn toàn diện chất dẫn dụ, suýt chút nữa đã tiến vào kỳ phát tình, bị Caesar phát hiện ra chân tướng cậu là Omega.
Nhớ tới hài tử Lâm Viễn kia, lòng Rawson bỗng nhiên đau xót.
— Thiếu niên kia, cư nhiên là con trai ruột của mình?
Chẳng trách khi nhìn thấy cậu luôn có cảm giác thật thân thiết, lúc đối diện với nụ cười chân thành kia thì lòng liền mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Có lẽ Lăng Vũ có lý do bất đắc dĩ gì đó cho nên mới rời đi, chỉ có thể đem con giao phó cho cấp dưới mình từng tín nhiệm nhất. Bất luận như thế nào, với tính cách cao ngạo của Lăng Vũ, vậy mà cư nhiên lại chấp nhận hạ sinh đứa trẻ, hài tử này là cốt nhục của mình, một nửa dòng máu chảy trong người cậu bé là của mình!
Nghĩ đến đôi mắt trong sáng của Lâm Viễn, còn có bộ dạng vùi đầu dùng bữa đáng yêu kia… trái tim Rawson liền nổi lên một tia ấm áp khó có thể hình dung.
Con của mình và Lăng Vũ…
Điều này vốn chỉ tồn tại trong mộng tưởng, mà bây giờ, cư nhiên lại có thể trở thành hiện thực!
***
Lúc Rawson rời khỏi nơi ở của Chu Nghị, Fuente và Chu Nghị liếc nhìn nhau, lúc này mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Năm đó cảnh tượng Lăng Vũ giả chết quá mức chân thật, mấy người trong Quân bộ đó đều cho rằng Lăng Vũ đã chết, cho nên mới không bắt hết thuộc cấp của quân đoàn Ám Dạ, mà một bộ phận sĩ quan chủ động xuất ngũ càng làm cho bọn họ vui mừng vì đã đạt được mục đích.
Fuente và Chu Nghị lẩn trốn trên tinh cầu xa xôi này, hơn mười năm nay chưa bị ai phát hiện, bọn họ cũng đã quen với cuộc sống nhàn nhã trên tiểu tinh cầu này, kết quả là hôm nay Rawson đột nhiên ghé qua, hai người trở tay không kịp mới vừa vặn bị bắt.
Kỳ thực nếu đổi thành người khác, cho dù thấy hai người này ở quanh đây, cũng sẽ cảm thấy đây là một sự trùng hợp đi? Dù sao mỗi tinh cầu trong phạm vi chính quyền đế quốc đều có vài quân nhân ở lại, tình cờ sống gần các chiến hữu cũ cũng có rất nhiều.
Mà Rawson lại dễ dàng suy đoán ra hết thảy là do Lăng Vũ an bài, có thể thấy được, hắn đối với Lăng Vũ hiểu rõ đến mức nào.
Chu Nghị khẽ thở dài: “Cứ như vậy nói cho hắn biết, có được không?”
Fuente đảo cặp mắt trắng dã, “Hiện tại mới hỏi vấn đề này, không cảm thấy quá muộn sao?”
Chu Nghị ho khan một cái, “Khụ… Tôi nghĩ, nếu chúng ta không nói, hắn cũng rất nhanh có thể tra ra rõ ràng, so với việc hắn lôi Tiểu Viễn đi kiểm tra ADN, không bằng trực tiếp nói cho hắn biết. Dù sao, Tiểu Viễn cũng là con của hắn.”
Fuente gật đầu nói: “Nếu không giấu được, cho hắn biết cũng tốt. Có hắn ở Quân bộ chăm sóc, cuộc sống sau này của Tiểu Viễn sẽ tốt hơn nhiều.”
Chu Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn cư nhiên tìm đến được tinh cầu Ryan, rõ ràng là thân phận Omega của Tiểu Viễn đã có không ít người biết, đoán chừng là do vấn đề từ thuốc ức chế, anh sau khi trở về thì nhanh làm thêm thuốc ức chế cho nó đi.”
Fuente lập tức nghiêm túc nói: “Biết rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
***
Rawson quay về nơi Lâm Viễn đã lớn lên.
Lâm phu nhân thấy ông trở về, lập tức tiếp đón, mỉm cười nói: “Huấn luyện viên, đến ngồi đi.”
Rawson đi vào trong, nhìn bốn phía trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt cứng ngắc nói: “Tôi… có thể nhìn qua phòng của Lâm Viễn không?”
Lâm phu nhân sửng sốt một chút, “Đương nhiên là được, mời ngài đi theo tôi.”
Phòng ngủ của Lâm Viễn được đặt ở trong góc, không gian nhỏ hẹp chưa đầy mười mét vuông, sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, một cái giường đơn phía trên có trải ra giường màu lam, rèm cửa sổ cũng có màu xanh nhạt giống bầu trời, bên cạnh bàn học có bày các loại mô hình cơ giáp, còn có rất nhiều cúp.
Đây chính là phòng của đứa trẻ kia…
Từ lúc cậu bốn tuổi đã đến nơi này, sống ở đây suốt mười bốn năm…
Có phải từ khi còn bé cậu đã rất thích đồ chơi mô hình cơ giáp không?
Lúc đi học lấy được nhiều cúp như vậy… Thật là một đứa bé thông mình hiểu chuyện…
Rawson ngắm nhìn những chiếc cúp ghi lại từng quá trình trưởng thành của cậu, trong lòng kiêu ngạo, đồng thời nhịn không được có một chút đau xót.
Mình là cha ruột, lại căn bản không có cơ hội chứng kiến đứa bé này lớn lên, lúc biết được chân tướng, cũng là lúc cậu đã trở thành một thiếu niên ưu tú mười tám tuổi rồi. Những năm đó, cậu đã trải qua như thế nào? Lúc cậu tập đi? Lúc cậu học nói? Từ đầu tiên học được khi còn bé sẽ là “baba” chứ?
Cảm giác được nhìn con lớn lên từng ngày, Rawson vĩnh viễn không có cơ hội cảm nhận được. (bắt Lăng Vũ về, xôi thịt một màn là có thêm một đứa, có sao đâu? Trừ khi thúc thúc bị … =.=”)
Thấy ánh mắt Rawson nhìn về phía chiếc cúp lớn nhất, Lâm phu nhân mỉm cưởi giới thiệu: “Đây là cúp Tiểu Viễn nhận được hồi trung học, trường tổ chức một cuộc thi đối chiến, nó lấy được giải quán quân. Một thân công phu của nó đều là do sư phụ nó dạy, lúc Tiểu Viễn lấy được giải rất vui vẻ, còn mời sư phụ đến nhà chúng tôi dùng cơm, cùng nó trải qua sinh nhật.”
Rawson gật đầu, hỏi: “Sinh nhật của cậu ấy là ngày nào?”
Lâm phu nhân đáp: “Là đêm giáng sinh.”
Đêm Giáng sinh…
Phải nhớ kỹ ngày này. Từ hôm nay trở đi, đó sẽ là ngày lễ quan trọng nhất đối với mình —
Sinh nhật của con trai.
Rawson trầm mặc trong chốc lát, còn nói: “Lâm phu nhân, tôi có thể xem hình chụp hoặc là phim của cậu ấy lúc còn bé không?”
Lâm phu nhân cười nói: “Đương nhiên là được a, để tôi đi lấy đã.”
Lâm phu nhân rất nhanh đem băng ghi hình nối với TV trong phòng khách.
Trong TV hiện lên một đoạn phim ngắn quay Lâm Viễn lúc còn bé, Rawson ngồi trên ghế salon yên lặng nhìn.
Lâm Viễn lúc bốn tuổi ở trên giường lăn qua lăn lại lộn nhào, lăn từ đầu giường bên này đến đầu giường bên kia, chẳng hề cảm thấy mệt, một mình ở chỗ đó lật tới lật lui, nhìn qua rất vui vẻ…
Lâm Viễn năm năm tuổi cùng mẹ và chị gái tổ chức sinh nhật, gia hỏa tham ăn kia muốn ăn vụng bánh, kết quả vừa mới tiến gần đến bánh ga-tô, mặt liền dính bơ…
Lâm Viễn sáu tuổi đeo cặp sách đi học, vẫy tay chào tạm biệt với mẹ, trên khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con tràn đầy nụ cười sáng lạn…
Lâm Viễn bảy tuổi lần đầu tiên cầm phiếu điểm hạng nhất về nhà, cười híp mắt nhìn mẹ, dùng giọng trẻ con non nớt nói, mẹ à con có lợi hại không, về sau hằng năm con đều đem điểm thi cao nhất về cho người…
Bộ dạng khả ái của Lâm Viễn khi còn bé, Rawson càng nhìn càng yêu thích, hận không thể đưa tay ra ôm cậu một cái.
… Tiểu Viễn, thực sự rất xin lỗi, ta không xứng làm cha của con. Ta chẳng những không thể bảo vệ tốt baba của con, mà còn để con phải ở nhờ nhiều năm như vậy, qua mười tám năm đến tận bây giờ mới biết đến sự tồn tại của con.
… Từ nay về sau, cha tuyệt đối sẽ không để con bị tổn thương nữa.
Rawson thở dài, từ trên ghế salon đứng lên, quay đầu nhìn Lâm phu nhân, nghiêm túc nói: “Lâm phu nhân, cảm ơn chị, chị đã dạy dỗ Lâm Viễn rất tốt.”
Người phụ nữ này tuy rằng tính cách nhu nhược, nhưng đối với Lâm Viễn cũng thật tốt, một mình ngậm đắng nuốt cay để nuôi đứa trẻ kia khôn lớn, chắc chắn là không dễ dàng.
Rawson không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình như thế nào, không thể làm gì hơn là nhìn về phía bà, nghiêm túc nói: “Cực khổ cho chị rồi.”
Lâm phu nhân vội vàng nói: “Không, không cực khổ, Lâm Viễn từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời, tôi căn bản không cần lao tâm khổ cực.”
Rawson đem số máy truyền tin của mình và mật mã cho Lâm phu nhân, thấp giọng nói: “Sau này có bất kỳ khó khăn gì, xin đừng khách sáo mà hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ.”
Lâm phu nhân nói: “Cảm ơn ngài!”
Rawson lúc này mới xoay người rời đi.
Đối với vị Lâm phu nhân đã thay mình và Lăng Vũ nuôi dưỡng Lâm Viễn này, trong lòng của Rawson tràn đầy cảm kích, không biết nên báo đáp và đền bù như thế nào, dù sao về sau cũng còn nhiều cơ hội, chờ đến khi nhìn thấy Lâm Viễn rồi hãy nói.
Hiện tại, Rawson chỉ muốn gặp mặt Lâm Viễn.
Muốn dùng sức ôm hài tử kia vào lòng, nói cho cậu biết —
Con trai, không cần lo lắng, cha của con ở đây, ta sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ con.
***
Rawson điều khiển Hắc Long dùng tốc độ nhanh nhất trở về thủ đô.
Giờ này chắc Lâm Viễn cũng vừa mới rời giường.
Hai ngày sau là lễ kỉ niệm đế quốc tròn 600 năm, ngày hôm nay và ngày mai mọi người được tự do đi lại, Lâm Viễn vốn là muốn để Caesar dẫn mình đi dạo chung quanh thủ đô một chút, nhưng đúng lúc Caesar hôm nay có việc, hình như là đi dự tiệc mừng thọ của ông Brian?
Lâm Viễn sau khi rời giường, hệ thống trí năng trong phòng khách sạn lập tức phát ra thanh âm thoải mái: “Lâm Viễn, chào buổi trưa! Caesar trước khi rời đi có lưu lại một tin nhắn âm thanh cho bạn, có muốn phát luôn bây giờ không?”
Lâm Viễn vừa đi vào phòng vệ sinh vừa nói: “Ân, phát lên đi.”
Hệ thống bắt đầu phát tin nhắn, trong phòng rất nhanh liền vang lên âm thanh quen thuộc của Caesar, giọng nói trầm thấp nghe vào tai vô cùng ấm áp —
“Lâm Viễn, hôm nay tôi đi dự lễ mừng thọ của ông nội Brian, không thể đi dạo cùng cậu được, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu tham quan thủ đô, hôm nay tự cậu sắp xếp đi. Đúng rồi, trên bàn có cơm trưa tôi đã lấy dùm cậu, sau khi rời giường thì nhớ ăn.”
“Nga, biết rồi.” Lâm Viễn đáp lại một câu, liền nhịn không được bật cười.
Đây bất quá chỉ là lời nhắn thôi mà, mình cư nhiên nhịn không được trả lời cậu ấy, có lẽ là do đã quen âm thanh của cậu ấy đi?
Lâm Viễn nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi trở lại trong phòng.
Trên bàn cơm quả nhiên có đặt một hộp giữ ấm, mở nắp, một mùi hương phả vào mặt khiến Lâm Viễn nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Phần cơm vô cùng phong phú, có chân gà nướng, bánh thịt cùng hai món ăn chay, tất cả đều là đồ ăn mình thích, không nghĩ tới Caesar lại cẩn thận tỉ mỉ như thế, trước khi đi còn chuẩn bị xong cơm trưa, cậu ấy đoán được mình sẽ ngủ thẳng một giấc tới trưa sao?
Lâm Viễn mỉm cười ngồi bên bàn, không khách sáo bắt đầu ăn.
Không có Caesar, Lâm Viễn cũng không muốn một mình đi lang thang không mục đích ở bên ngoài. Nên chiều hôm đó, cậu ở trong khách sạn, lên internet chơi đối chiến cơ giáp.
Trải qua khoảng thời gian nâng cao tay nghề vừa rồi, Viên Viên vừa ra tay liền thắng liên tiếp hai mươi ván, Lâm Viễn càng chơi càng hưng phấn, thời gian rất nhanh thì đến tối.
Không biết tại sao, đến tận bảy giờ, Caesar vẫn chưa về. Chắc là sinh nhật của ông Brian tổ chức rất muộn đi?
Lâm Viễn đói bụng, lấy mũ giáp xuống thoát khỏi internet, tính đi mua chút đồ ăn. Đúng lúc này, máy truyền tin đột nhiên sáng lên, Lâm Viễn tiếp nhận, liền thấy trên màn ảnh hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, “Lâm Viễn, cháu có tiện ra ngoài không? Ta muốn gặp cháu.”
Là nguyên soái!
Lâm Viễn lập tức hưng phấn nói: “Nguyên soái ngài đang ở đâu? Cháu đến đó ngay!”
Rawson thấp giọng nói: “Cháu đến cửa nhà hàng của khách sạn Hoàng gia, ta phái người đến đón cháu.”
“Được ạ!” Lâm Viễn lập tức thay quần áo, xoay người ra cửa.
Vừa đến nhà hàng, cách đó không xa đã có một chiếc xe huyền phù cao cấp màu đen, một nam nhân biểu tình nghiêm túc từ trong xe đi ra, nhanh nhẹn thay Lâm Viễn mở cửa xe, thấp giọng nói: “Lâm Viễn, mời lên xe, nguyên soái bảo tôi đến đón cậu.”
“…” Này quả thực là đãi ngộ dành cho khách quý a!
Lâm Viễn thụ sủng nhược kinh ngồi lên xe, có chút thấp thỏm hỏi: “Nguyên soái, ông ấy đâu?”
Tài xế mỉm cười nói: “Tôi chở cậu đến nhà trước, nguyên soái rất nhanh sẽ về tới thiên hà Cepheus.”
Về tới thiên hà Cepheus? Ông ấy không ở thiên hà Cepheus sao? Chẳng lẽ là đang ở hành tinh khác thi hành nhiệm vụ gì?
Trong lòng Lâm Viễn vô cùng nghi hoặc, xuất phát từ lễ phép cũng không dám hỏi gì nhiều nữa.
Xe chạy với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu liền đến nhà của Rawson.
Trải qua tầng kiểm tra laser cùng mật mã nghiệm chứng, cửa ngôi nhà được mở ra, chiếc xe trực tiếp chạy thẳng vào.
Đây là nhà riêng ở thủ đô của Rawson, tòa biệt thự biệt lập với tạo hình rất đặc biệt, đèn bên trong toàn bộ đều được bật lên, xa xa nhìn lại giống như một tòa thành trong mộng. Diện tích của toàn bộ căn nhà cơ hồ có thể so với một công viên nhỏ, xung quanh biệt thự ba tầng có những mảng cỏ lớn, hoa viên, sân vận động, cách đó không xa thậm chí còn có một hồ bơi vô cùng rộng…
Lâm Viễn từ cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhịn không được cảm thán, nhà của nguyên soái cũng quá lớn đi…
Hơn nữa, nguyên soái cư nhiên gọi mình đến nhà của ông ấy, là để bàn luận chuyện cơ mật không muốn cho người khác biết sao?
Người tài xế chính là thân tín của Rawson, quản gia trong nhà của Rawson, Velde. Thấy Lâm Viễn tò mò nhìn ra cửa, Velde nhịn không được mỉm cười nói: “Cậu vào nhà ngồi trước đi, nguyên soái lập tức tới ngay.”
Lâm Viễn được quản gia mời vào trong phòng khách, bố cục của phòng khách giống hệt với tính cách Rawson, vật dụng đơn giản mang phong cách châu Âu, không quá mức xa hoa, trái lại vô cùng ấm áp, làm cho người ta có cảm giác giống như ở nhà.
Lâm Viễn đi đến ghế salon mềm mại làm bằng da thật trong phòng khách ngồi xuống, đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Rawson phong trần mệt mỏi đi đến, thấy Lâm Viễn, ánh mắt lạnh lùng ban đầu không tự chủ được ôn nhu hơn.
Lâm Viễn vội vàng từ trên ghế salon đứng dậy, muốn cúi chào nguyên soái, lại thấy Rawson mỉm cười nói, “Ngồi đi, sau này lúc gặp mặt riêng không cần những lễ nghi phiền toái này.” Dứt lời liền quay đầu nói với Velde, “Phân phó nhà bếp làm cơm tối đi.”
Velde cung kính nói: “Vâng, nguyên soái.”
Phòng bếp hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, không đến năm phút, thức ăn thơm phức đã được đưa lên bàn.
Rawson tự mình xới cho Lâm Viễn một chén cơm, đưa đến trước mặt Lâm Viễn, nói: “Chưa ăn cơm chiều chứ?”
Lâm Viễn ngượng ngùng gãi đầu nói: “Vâng…”
Trong mắt Rawson không nhịn được hiện lên một tia ôn nhu, đưa đôi đũa cho cậu, thấp giọng nói: “Đến đây, ăn cơm đi, ăn no rồi nói.”
Lâm Viễn thụ sủng nhược kinh tiếp nhận đôi đũa, bưng chén cơm bắt đầu ăn, Rawson thường đem những đồ ăn ngon gắp đến trước mặt Lâm Viễn, Lâm Viễn về sau cũng không câu nệ gì nữa, cơn đói khiến cậu hoàn toàn vùi đầu vào mỹ thực.
Rất nhanh liền giải quyết xong cơm tối, sau khi ăn no, Lâm Viễn mới nghi ngờ hỏi: “Nguyên soái, hôm này ngài tìm cháu có chuyện gì không?”
Rawson trầm mặc một chút, đứng lên nói: “Cháu đi theo ta.”
Lâm Viễn đi theo Rawson, đến phía sau khu biệt thự.
Chỉ thấy bên trong vườn hoa rộng hơn trăm mét vuông, trồng đủ các loại hoa cỏ xinh đẹp, những bông hoa màu đỏ dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như từng đoàn hỏa diễm rừng rực cháy, đang nở tầng tầng lớp lớp, gió nhẹ thổi qua, trong không khí liền tràn ngập thứ mùi hương thơm ngát đặc hữu.
Giữa bụi hoa hiện lên một mộ bia, trên mộ có khắc một dòng chữ rõ ràng —
Quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ của đế quốc Lacey, thiếu tướng Lăng Vũ chi mộ.
Dưới ánh trăng bao phủ, phần mộ kia tựa như được phủ thêm một tầng lụa mỏng mềm mại.
Thấy được cái tên trên bia mộ, Lâm Viễn bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.
Thiếu tướng Lăng Vũ chi mộ? Đây là… mộ của baba sao? Nhưng mà, dựa theo suy đoán của Chu Tước, ba ba không phải là chưa chết sao?
Bất quá, Chu Tước bị giam ở bảo tàng nhiều năm như vậy, hiển nhiên cũng không biết nơi ở của ba ba, hiện tại là làm sao thế này? Trong nhà của nguyên soái sao lại có mộ của baba? Lẽ nào baba sau đó liền qua đời?
Lâm Viễn nhìn phần mộ trước mặt, nhất thời tâm tình rối loạn.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Rawson, lộ ra một tia khàn khàn kỳ quái: “Tiểu Viễn, cháu biết cậu ấy là ai không?”
Lâm Viễn: “…”
Rawson thấp giọng nói: “Cậu ấy là baba của cháu… Là cậu ấy đã lén sinh ra cháu, đưa đến tinh cầu Ryan giao cho cấp dưới mà cậu ấy tín nhiệm nhất nuôi nấng… Bởi vì Quân bộ không chịu buông tha cho cậu ấy, nên cậu ấy không thể mang cháu theo bên người, để cháu khỏi rơi vào nguy hiểm… Sở dĩ cậu ấy để cháu tiêm thuốc ức chế, là vì muốn cho cháu một thân phận beta, bình thường mà hạnh phúc lớn lên.”
Nghe nguyên soái thấp giọng tự thuật, nhìn tấm bia lạnh lẽo trước mắt, Lâm Viễn kìm không được mắt đỏ lên, “Baba của cháu, ông ấy… ông ấy làm sao lại qua đời?”
Rawson trầm mặc trong chốc lát, “Cậu ấy không có qua đời.”
Lâm Viễn nghi ngờ nói: “Mộ bia kia là…”
Rawson ngẩng đầu nhìn phần mộ trước mắt một chút, nói: “Mộ bia này, là do ta lập mười chín năm trước, khi đó cậu ấy đang mang thai, lúc điều khiển cơ giáp rời khỏi thiên hà Cepheus đã gặp phải bão cát vũ trụ, ta cho rằng cậu ấy đã chết trong đống đổ nát ở tinh cầu đó, bèn lập một phần mộ cho cậu ấy… Thế nhưng con đã ra đời, điều đó chứng minh rằng, năm đó cậu ấy chưa chết. Cậu ấy còn sống, hoàn hảo sinh hạ con.”
Rawson quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn, âm thanh ôn nhu nói: “Tiểu Viễn, ta chính là người cha Alpha của con.”
Lâm Viễn: “…”
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Lâm Viễn bỗng nhiên mở to hai mắt, không tin nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Người cha Alpha mà mình luôn suy đoán kia, cư nhiên lại là ông ấy?
Điều này sao có thể?!
Thế nhưng… nguyên soái không thể nào lại nói giỡn trong tình cảnh này đi. Hơn nữa, năm đó lúc baba gặp phải kỳ phát tình, đích xác là đã dặn phó quan Knox đi thỉnh cầu quân đoàn Vinh Quang giúp đỡ, năm đó thượng tướng Rawson đã đến cứu viện…
Chính là ông ấy đã đánh dấu baba sao?
Lâm Viễn tâm tình phức tạp nhìn nam nhân trước mặt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Rawson tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Viễn, thấp giọng nói: “Là cha vô dụng, năm đó không thể bảo vệ tốt hai người, thậm chí cho đến hôm nay mới biết tới sự tồn tại của con… Xin lỗi, Tiểu Viễn…. Xin lỗi con…”
Nhìn người đàn ông luôn luôn cường ngạnh lạnh lùng này khóe mắt phiếm lệ, nghe thanh âm nghẹn ngào của ông, Lâm Viễn đột nhiên không nhịn được một trận đau lòng.
Kỳ thực chuyện năm đó cũng không thể trách ông ấy, dù sao khi baba bị Quân bộ phát hiện tiêm thuốc ức chế, Quân bộ đã muốn phạt nặng, năm đó Rawson chỉ là một thượng tướng, căn bản không thể cứu được ba ba… Muốn trách chỉ có thể trách quy định của Quân bộ quá mức cố hủ, còn có mấy vị đại tướng quân cấp bốn sao kia, bởi vì ba ba là Omega mà đạp đổ hết thảy công lao của quân đoàn Ám Dạ…
Chỉ có thể trách thế giới này, đối với Omega mà nói quả thật rất không công bằng…
Lâm Viễn nhìn bộ dạng hối hận và thống khổ của Rawson, vội vàng nói: “Không, người không cần nói xin lỗi, con sẽ không trách người… Con nghĩ, baba cũng sẽ không trách người không cứu được ông ấy… Người không phải đã tận lực rồi sao?”
Lâm Viễn gãi đầu một chút, quay lại nhìn phần mộ, “Mấy năm nay, tưởng rằng ông ấy đã qua đời, người cũng rất khó chịu đúng không? Lén lập một phần mộ này cho ông ấy, còn khắc quân hàm của ông ấy lên mộ bia… Con nghĩ… Người thực sự rất yêu ông ấy…”
Rawson đột nhiên ngẩn ra.
Còn tưởng đứa bé này sẽ trách mình, trách người cha không có trách nhiệm này.
Không ngờ… Tiểu Viễn cư nhiên thiện lương và sáng suốt như vậy.
Hai cha con cùng sóng vai nhau đứng trước mộ bia, trầm mặc thật lâu.
Rawson lúc này mới nhẹ giọng nói: “Tiểu Viễn, con có nguyện ý… gọi ta một tiếng cha không?”
Lâm Viễn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Rawson, lắp bắp nói: “… Ch… Cha?”
Rawson lập tức đem Lâm Viễn ôm thật chặt trong lòng.
Ôm ấp như vậy, phảng phất như sợ mất đi một thứ gì đó vô cùng trân quý, nhanh đến mức làm cho trái tim người ta ẩn ẩn đau.
“Cha ở đây, Tiểu Viễn…”
“Cha sẽ bảo vệ con, sẽ không để con chịu bất kỳ ủy khuất nào, tuyệt đối sẽ không…”
Nghe âm thanh nam nhân nghẹn ngào trầm thấp bên tai, Lâm Viễn trầm mặc thật lâu, rốt cục cũng đưa tay ôm lại ông, nhẹ nhàng đem mặt mình vùi vào trong lòng phụ thân.
Cái ôm như vậy quả thực khiến cho người ta luyến tiếc buông tay…
Đây là thứ mà trước đây mình chưa từng trải qua, tình yêu của cha.
Mạnh mẽ, ấm áp, yên bình, có thể vì mình mà chống đỡ cả một bầu trời…
Cha.
===========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra là ngừng ở chính giữa rồi! Nhưng mà ta không muốn làm mọi người bị hư thận, vì vậy làm một chương một phát hoàn luôn! Có khoảng tám nghìn chữ a! Viết đến tận nửa đêm! Cầu biểu dương!
P/S: Thấy có nhiều người hỏi, tiết lộ một chút đi.
Trong bài này, khi Omega phát tình, ba đời trong vòng trực hệ huyết thống không bị ảnh hưởng. Cha, ông, con. Cháu trai, trực hệ huyết thống này bởi vì trong cơ thể có cùng hệ thống gen, khí tức cũng không bị ảnh hưởng.
Tỷ như Rawson và Tiểu Viễn, dù là Alpha và Omega, nhưng vì là cha con, là tinh thuần (huyết thống thân tình), Tiểu Viễn cho dù phát tình thì Rawson cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mặt khác đối với những cách xưng hô baba, một người là cha, một người là baba (cha cảm giác không đúng lắm nên cứ để nguyên vậy đi…)
Hết chương 48.
Năm đó sau khi quân đoàn Ám Dạ giải tán, đa số các binh sĩ đều bị phân công đến các quân đoàn lớn, nhưng bởi vì tất cả các sĩ quan từ cấp Thiếu tá trở lên vẫn tuyệt đối trung thành với Lăng Vũ, nên bọn họ không muốn đến những quân đoàn khác để nghe theo mệnh lệnh của các vị tướng quân kia. Vì thế, rất nhiều sĩ quan lựa chọn trực tiếp xuất ngũ, có một số ít như Knox, Eileen lựa chọn đến các trường quân đội nhận làm huấn luyện viên, cùng các quân đoàn khác không có bất kỳ liên quan gì nữa.
Vì bọn họ biết, các sĩ quan cao cấp đó đều hận Lăng Vũ đến tận xương, không thể nào thật lòng đối xử tử tế với cấp dưới của cậu.
Fuente và Chu Nghị, là đại biểu cho những sĩ quan xuất ngũ của quân đoàn Ám Dạ sau khi giải tán.
Fuente từng là đội trưởng đội quân y đi theo quân đoàn Ám Dạ, tính cách ôn hòa, y thuật cao siêu, sau khi ông xuất ngũ vốn có thể trực tiếp đến bệnh viện trung ương đế quốc để làm một bác sĩ nổi tiếng, thế nhưng, ông lại không đến thủ đô hưởng đãi ngộ tốt, mà đi tới nơi hoang vắng này mở một bệnh viện nhỏ, lại mở được vừa đúng mười năm, điều này thật sự rất không bình thường.
Chu Nghị giống như Lăng Vũ đều là hậu duệ của người châu Á, năm đó lúc còn ở quân đoàn Ám Dạ, thân là đội trưởng đội cận vệ, quan hệ giữa ông cùng Lăng Vũ rất tốt. Người đàn ông này tuy rằng tác phong sinh hoạt hơi lười nhác, nhưng lại có một thân võ thuật tốt, bộ công phu quyền cước kia nghe nói rất thích hợp để phát huy trên những người có vóc dáng nhỏ bé, Lăng Vũ khi rảnh luôn thích cùng ông đánh vài trận.
Hai người tuy tính cách chênh lệch vạn dặm, nhưng, bọn họ đều có một điểm giống nhau then chốt —
Bọn họ đều là sĩ quan do Lăng Vũ tự mình lựa chọn, đều đối với Lăng Vũ tuyệt đối trung thành!
Hai người cùng đồng thời xuất hiện ở một tinh cầu hoang vắng, một người trong đó lại ở ngay bên cạnh nhà của Lâm Viễn, người còn lại thì làm bảo vệ ở nhà máy gần nhà Lâm Viễn, đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là sự trùng hợp!
“Cấp dưới của quân đoàn Ám Dạ, còn có ai ở tinh cầu Ryan?” Thấy hai người trầm mặc không nói, Rawson lạnh mặt, “Các anh không nói, là muốn ta bay tới khắp các tinh cầu, đến từng nhà tìm chiến hữu cũ của các anh sao?”
Hai người nhìn nhau, lúc này Fuente mới lúng túng nói: “Hai chúng tôi, còn có Lâm Vĩ Thành đã hy sinh, không còn ai khác nữa.”
Rawson trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: “Các anh đến tinh cầu Ryan, là do Lăng Vũ an bài, đúng không?”
Fuente và Chu Nghị nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Hiển nhiên, họ hoàn toàn không nghĩ rằng vị nguyên soái suốt mười tám năm chẳng để tâm bất cứ chuyện gì, lại có một ngày đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy qua đây.
Rawson cố nén đau đớn trong lòng, hạ giọng nói: “Mấy năm nay ta vẫn nghĩ cậu ấy đã qua đời, nhưng thật ra, ta chưa từng tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu ấy. Hơn nữa, nếu như cậu ấy thật sự đã chết rồi, thế thì… Đứa trẻ Omega tên Lâm Viễn kia, từ đâu mà đến?”
“…!” Trong mắt Fuente và Chu Nghị đồng thời hiện lên một tia khiếp sợ.
Rawson nói tiếp: “Ta luôn cảm thấy đứa trẻ kia rất giống Lăng Vũ, bất quá lúc đó thân phận của thằng bé là Beta, ta cho rằng Lăng Vũ đã qua đời, cho nên không nghĩ ngợi gì nhiều… Đến tối hôm qua ta mới biết, Lâm Viễn là một Omega. Bác sĩ Fuente, thuốc ức chế của Lâm Viễn là do anh làm, đúng không? Trung tá Chu Nghị, thân thủ của Lâm Viễn tốt như vậy, cũng là do anh dạy, có đúng không?”
— Chẳng trách lúc đó khi cùng đứa trẻ kia đối chiến trong phòng huấn luyện lại luôn có một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Thao tác cơ giáp của Lâm Viễn có rất nhiều chiêu thức giống như một người luyện võ, một số động tác đón đỡ, ra quyền trong đó, càng nhìn càng quen thuộc.
Lúc này, Rawson rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Không sai, cách thức điều khiển cơ giáp của Lâm Viễn hoàn toàn là bản sao của Chu Nghị!
Năm đó sở dĩ Chu Nghị được Lăng Vũ nhìn trúng, là do phương thức điều khiển cơ giáp của Chu Nghị, hắn hoàn toàn đem cơ giáp nhân hình coi như người mà sử dụng, đủ loại quyền cước công phu được cơ giáp thực hiện, hiệu quả chiến đấu quả thực khiến kẻ khác phải thán phục!
Rawson đối với toàn bộ quyền cước của Chu Nghị đều vô cùng quen thuộc, cho nên mới có thể dự đoán được tất cả động tác của Lâm Viễn trong trận đối chiến cơ giáp!
— Rất rõ ràng, Chu Nghị là sư phụ của Lâm Viễn.
Ánh mắt sắc bén của Rawson nhìn thẳng về phía Chu Nghị, “Đến nước này, các anh vẫn tính gạt ta?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau lần thứ hai, Chu Nghị lúc này mới nói: “Khụ, không sai, năm đó tôi cùng Lâm Vĩ Thành đưa Tiểu Viễn đến tinh cầu Ryan, lúc Vĩ Thanh bất ngờ hy sinh ở tiền tuyến, tôi nhận lệnh của tướng quân ở lại nơi này chăm sóc Lâm Viễn. Khi Lâm Viễn tám tuổi, tôi thu nhận cậu bé làm đồ đệ, một thân công phu của cậu bé là do tôi dạy.”
Fuente nhẹ giọng nói: “Tôi là nhận được mật thư của tướng quân đi đến tinh cầu Ryan này, tướng quân dặn dò tôi giúp đỡ, chăm sóc một đứa trẻ tên là Lâm Viễn, lúc đó tôi cũng không biết thân thế của Lâm Viễn, vẫn cho rằng cậu bé là một Beta, là con của Lâm Vĩ Thành và Lâm phu nhân… Đến năm tám tuổi khi Lâm Viễn dùng hết thuốc ức chế, đột nhiên ngã bệnh, tôi mới biết cậu bé là một Omega.”
Fuente dừng một chút, “May là tướng quân đã dặn Lâm Vĩ Thành để lại cho Lâm phu nhân phương pháp điều chế thuốc và danh sách một số dược vật bị cấm, đề phòng khi cần đến. Tôi dựa theo danh sách đó làm lại cho cậu bé một lượng lớn thuốc ức chế, lúc gặp Chu Nghị, tôi mới biết thân thế thật sự của Lâm Viễn.”
Những điều hai người kể làm cho đáy lòng Rawson nổi lên một trận đau đớn.
Lăng Vũ…
Cậu ấy cư nhiên chưa chết! Thậm chí còn hạ sinh đứa trẻ kia!
Rawson không rõ giờ phút này chính mình đến cùng là vui mừng nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn!
— Vui mừng, là vì cậu ấy vẫn còn sống, đứa bé kia cư nhiên cũng còn sống!
— Mà làm cho người ta khổ sở hơn là, bí mật lớn như thế, cậu ấy cư nhiên lại giấu diếm mình nhiều năm như vậy…
Tưởng rằng cậu ấy đã qua đời, còn lập cho cậu ấy một mộ bia phía sau vườn hoa, trước mộ bia trồng đầy hoa anh thảo mang ý nghĩa “Trừ em ra, tôi không còn yêu ai khác”, suốt mười tám năm nay, loài hoa kia đã nở khắp toàn bộ hoa viên, hàng năm vào mùa xuân, tầng tầng lớp lớp trăm ngàn đóa hoa lại đua nhau khoe sắc bao phủ khắp mộ bia, cũng tựa như trái tim của hắn đang bị những dây leo thống khổ dần dần bao bọc.
Mười tám năm, cả ngày lẫn đêm đều nhớ về cậu, bị hối hận và thống khổ vô cùng vô tận dằn vặt…
Vậy mà, người kia, cậu ấy rõ ràng còn sống, lại hoàn toàn không có tin tức, cậu ấy thậm chí còn không cho mình biết đã sinh hạ hài tử này…
Rawson dùng sức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, từ nơi sâu nhất dưới đáy lòng tràn lên nỗi thống khổ bi thương, theo mạch máu lan truyền khắp cơ thể, cả người dường như bị một con dao bén nhọn cắt thành trăm mảnh, áp lực trong lồng ngực gần như làm cho hắn hít thở không thông.
Trầm mặc một lúc lâu, Rawson mới thở dài, thấp giọng hỏi: “Lăng Vũ, cậu ấy hiện giờ ở đâu?”
Chu Nghị vội vàng nói: “Chúng tôi cũng không biết tướng quân ở đâu, tướng quân hẳn là đã trốn đi rồi, ngài cũng hiểu rõ, những lão già trong Quân bộ đó nếu biết cậu ấy chưa chết, chắn chắn sẽ không buông tha cho cậu ấy.”
Rawson dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Chu Nghị, “Anh thực sự không biết?”
Fuente ngữ khí ôn hòa nói: “Đúng vậy, nguyên soái, đến nước này, chúng tôi cũng không cần phải lừa gạt ngài nữa. Sau khi chuyện năm đó phát sinh, tướng quân bắt đầu làm việc vô cùng cẩn thận, mỗi lần đều là cậu ấy liên lạc với chúng tôi, chúng tôi căn bản không có biện pháp liên lạc lại với cậu ấy, tất cả máy truyền tin và bưu kiện của cậu ấy đều được cài đặt thiết bị phản truy tung, để tránh cho tung tích của cậu ấy bị Quân bộ phát hiện…”
Chu Nghị gật đầu phụ họa nói: “Tướng quân đưa Tiểu Viễn đến tinh cầu Ryan rồi cho vào nhà của Lâm Vĩ Thành, cũng là để Tiểu Viễn có thể bình an lớn lên. Không ngờ, đứa trẻ Tiểu Viễn này cư nhiên gạt chúng tôi lén thi vào trường quân sự… Quy định của Học viện quân sự St. Romia vô cùng nghiêm ngặt, chúng tôi sợ nếu Lâm Viễn không đến trường, Quân bộ sẽ tới điều tra, đến lúc đó trái lại còn có thể tìm ra nguồn gốc thân thế của cậu bé, cho nên Fuente làm một lượng lớn thuốc ức chế có thể vượt qua đợt kiểm tra đo lường huyết thanh cho đứa trẻ này, trước tiên muốn cho cậu bé học xong năm nhất, ngày nghỉ trở về rồi mới nghĩ biện pháp.”
Vì vậy Fuente còn cố ý đi tìm lão bằng hữu là huấn luyện viên Knox nói chuyện, xác định trường quân đội không có kiểm tra gen của học viên, đồng thời bảo cháu ngoại của mình là Carl ở trong trường chiếu cố Lâm Viễn nhiều hơn.
Nhưng mà, liên quan đến việc Lăng Vũ bí mật giả chết và thân phận thật của Lâm Viễn, Fuente không thể nào nói rõ cho Lâm phu nhân, vậy nên mới nhiều lần phóng đại tầm quan trọng của thuốc ức chế, để cho bà thuyết phục con mình mỗi ngày đều phải uống đúng hạn, thậm chí đem chuyện “hai tuần không uống thuốc sẽ phát tác” nói thành “không thể ngừng uống trong một tuần”, tận lực đem sự tình trở nên nghiêm trọng hơn.
Đáng tiếc, kế hoạch ban đầu rất chu toàn, nhưng bởi vì Lâm phu nhân nhất thời mềm lòng, không nói cho Lâm Viễn biết cậu là một Omega, mà lại nói với cậu rằng hệ thống miễn dịch có khiếm khuyết, cho nên Lâm Viễn mới không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trên phi thuyền vũ trụ, Lâm Viễn không uống thuốc hơn mười ngày, nhưng vì là lần gián đoạn đầu tiên, cho nên chỉ xuất hiện một chút dấu hiệu, uống thuốc đúng lúc là có thể ngăn chặn. Mà lần gián đoạn thứ hai ở thủ đô, rốt cuộc dẫn đến việc hiệu quả của thuốc ức chế trong cơ thể Lâm Viễn bị phá vỡ, làm hỗn loạn toàn diện chất dẫn dụ, suýt chút nữa đã tiến vào kỳ phát tình, bị Caesar phát hiện ra chân tướng cậu là Omega.
Nhớ tới hài tử Lâm Viễn kia, lòng Rawson bỗng nhiên đau xót.
— Thiếu niên kia, cư nhiên là con trai ruột của mình?
Chẳng trách khi nhìn thấy cậu luôn có cảm giác thật thân thiết, lúc đối diện với nụ cười chân thành kia thì lòng liền mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Có lẽ Lăng Vũ có lý do bất đắc dĩ gì đó cho nên mới rời đi, chỉ có thể đem con giao phó cho cấp dưới mình từng tín nhiệm nhất. Bất luận như thế nào, với tính cách cao ngạo của Lăng Vũ, vậy mà cư nhiên lại chấp nhận hạ sinh đứa trẻ, hài tử này là cốt nhục của mình, một nửa dòng máu chảy trong người cậu bé là của mình!
Nghĩ đến đôi mắt trong sáng của Lâm Viễn, còn có bộ dạng vùi đầu dùng bữa đáng yêu kia… trái tim Rawson liền nổi lên một tia ấm áp khó có thể hình dung.
Con của mình và Lăng Vũ…
Điều này vốn chỉ tồn tại trong mộng tưởng, mà bây giờ, cư nhiên lại có thể trở thành hiện thực!
***
Lúc Rawson rời khỏi nơi ở của Chu Nghị, Fuente và Chu Nghị liếc nhìn nhau, lúc này mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Năm đó cảnh tượng Lăng Vũ giả chết quá mức chân thật, mấy người trong Quân bộ đó đều cho rằng Lăng Vũ đã chết, cho nên mới không bắt hết thuộc cấp của quân đoàn Ám Dạ, mà một bộ phận sĩ quan chủ động xuất ngũ càng làm cho bọn họ vui mừng vì đã đạt được mục đích.
Fuente và Chu Nghị lẩn trốn trên tinh cầu xa xôi này, hơn mười năm nay chưa bị ai phát hiện, bọn họ cũng đã quen với cuộc sống nhàn nhã trên tiểu tinh cầu này, kết quả là hôm nay Rawson đột nhiên ghé qua, hai người trở tay không kịp mới vừa vặn bị bắt.
Kỳ thực nếu đổi thành người khác, cho dù thấy hai người này ở quanh đây, cũng sẽ cảm thấy đây là một sự trùng hợp đi? Dù sao mỗi tinh cầu trong phạm vi chính quyền đế quốc đều có vài quân nhân ở lại, tình cờ sống gần các chiến hữu cũ cũng có rất nhiều.
Mà Rawson lại dễ dàng suy đoán ra hết thảy là do Lăng Vũ an bài, có thể thấy được, hắn đối với Lăng Vũ hiểu rõ đến mức nào.
Chu Nghị khẽ thở dài: “Cứ như vậy nói cho hắn biết, có được không?”
Fuente đảo cặp mắt trắng dã, “Hiện tại mới hỏi vấn đề này, không cảm thấy quá muộn sao?”
Chu Nghị ho khan một cái, “Khụ… Tôi nghĩ, nếu chúng ta không nói, hắn cũng rất nhanh có thể tra ra rõ ràng, so với việc hắn lôi Tiểu Viễn đi kiểm tra ADN, không bằng trực tiếp nói cho hắn biết. Dù sao, Tiểu Viễn cũng là con của hắn.”
Fuente gật đầu nói: “Nếu không giấu được, cho hắn biết cũng tốt. Có hắn ở Quân bộ chăm sóc, cuộc sống sau này của Tiểu Viễn sẽ tốt hơn nhiều.”
Chu Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn cư nhiên tìm đến được tinh cầu Ryan, rõ ràng là thân phận Omega của Tiểu Viễn đã có không ít người biết, đoán chừng là do vấn đề từ thuốc ức chế, anh sau khi trở về thì nhanh làm thêm thuốc ức chế cho nó đi.”
Fuente lập tức nghiêm túc nói: “Biết rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
***
Rawson quay về nơi Lâm Viễn đã lớn lên.
Lâm phu nhân thấy ông trở về, lập tức tiếp đón, mỉm cười nói: “Huấn luyện viên, đến ngồi đi.”
Rawson đi vào trong, nhìn bốn phía trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt cứng ngắc nói: “Tôi… có thể nhìn qua phòng của Lâm Viễn không?”
Lâm phu nhân sửng sốt một chút, “Đương nhiên là được, mời ngài đi theo tôi.”
Phòng ngủ của Lâm Viễn được đặt ở trong góc, không gian nhỏ hẹp chưa đầy mười mét vuông, sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, một cái giường đơn phía trên có trải ra giường màu lam, rèm cửa sổ cũng có màu xanh nhạt giống bầu trời, bên cạnh bàn học có bày các loại mô hình cơ giáp, còn có rất nhiều cúp.
Đây chính là phòng của đứa trẻ kia…
Từ lúc cậu bốn tuổi đã đến nơi này, sống ở đây suốt mười bốn năm…
Có phải từ khi còn bé cậu đã rất thích đồ chơi mô hình cơ giáp không?
Lúc đi học lấy được nhiều cúp như vậy… Thật là một đứa bé thông mình hiểu chuyện…
Rawson ngắm nhìn những chiếc cúp ghi lại từng quá trình trưởng thành của cậu, trong lòng kiêu ngạo, đồng thời nhịn không được có một chút đau xót.
Mình là cha ruột, lại căn bản không có cơ hội chứng kiến đứa bé này lớn lên, lúc biết được chân tướng, cũng là lúc cậu đã trở thành một thiếu niên ưu tú mười tám tuổi rồi. Những năm đó, cậu đã trải qua như thế nào? Lúc cậu tập đi? Lúc cậu học nói? Từ đầu tiên học được khi còn bé sẽ là “baba” chứ?
Cảm giác được nhìn con lớn lên từng ngày, Rawson vĩnh viễn không có cơ hội cảm nhận được. (bắt Lăng Vũ về, xôi thịt một màn là có thêm một đứa, có sao đâu? Trừ khi thúc thúc bị … =.=”)
Thấy ánh mắt Rawson nhìn về phía chiếc cúp lớn nhất, Lâm phu nhân mỉm cưởi giới thiệu: “Đây là cúp Tiểu Viễn nhận được hồi trung học, trường tổ chức một cuộc thi đối chiến, nó lấy được giải quán quân. Một thân công phu của nó đều là do sư phụ nó dạy, lúc Tiểu Viễn lấy được giải rất vui vẻ, còn mời sư phụ đến nhà chúng tôi dùng cơm, cùng nó trải qua sinh nhật.”
Rawson gật đầu, hỏi: “Sinh nhật của cậu ấy là ngày nào?”
Lâm phu nhân đáp: “Là đêm giáng sinh.”
Đêm Giáng sinh…
Phải nhớ kỹ ngày này. Từ hôm nay trở đi, đó sẽ là ngày lễ quan trọng nhất đối với mình —
Sinh nhật của con trai.
Rawson trầm mặc trong chốc lát, còn nói: “Lâm phu nhân, tôi có thể xem hình chụp hoặc là phim của cậu ấy lúc còn bé không?”
Lâm phu nhân cười nói: “Đương nhiên là được a, để tôi đi lấy đã.”
Lâm phu nhân rất nhanh đem băng ghi hình nối với TV trong phòng khách.
Trong TV hiện lên một đoạn phim ngắn quay Lâm Viễn lúc còn bé, Rawson ngồi trên ghế salon yên lặng nhìn.
Lâm Viễn lúc bốn tuổi ở trên giường lăn qua lăn lại lộn nhào, lăn từ đầu giường bên này đến đầu giường bên kia, chẳng hề cảm thấy mệt, một mình ở chỗ đó lật tới lật lui, nhìn qua rất vui vẻ…
Lâm Viễn năm năm tuổi cùng mẹ và chị gái tổ chức sinh nhật, gia hỏa tham ăn kia muốn ăn vụng bánh, kết quả vừa mới tiến gần đến bánh ga-tô, mặt liền dính bơ…
Lâm Viễn sáu tuổi đeo cặp sách đi học, vẫy tay chào tạm biệt với mẹ, trên khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con tràn đầy nụ cười sáng lạn…
Lâm Viễn bảy tuổi lần đầu tiên cầm phiếu điểm hạng nhất về nhà, cười híp mắt nhìn mẹ, dùng giọng trẻ con non nớt nói, mẹ à con có lợi hại không, về sau hằng năm con đều đem điểm thi cao nhất về cho người…
Bộ dạng khả ái của Lâm Viễn khi còn bé, Rawson càng nhìn càng yêu thích, hận không thể đưa tay ra ôm cậu một cái.
… Tiểu Viễn, thực sự rất xin lỗi, ta không xứng làm cha của con. Ta chẳng những không thể bảo vệ tốt baba của con, mà còn để con phải ở nhờ nhiều năm như vậy, qua mười tám năm đến tận bây giờ mới biết đến sự tồn tại của con.
… Từ nay về sau, cha tuyệt đối sẽ không để con bị tổn thương nữa.
Rawson thở dài, từ trên ghế salon đứng lên, quay đầu nhìn Lâm phu nhân, nghiêm túc nói: “Lâm phu nhân, cảm ơn chị, chị đã dạy dỗ Lâm Viễn rất tốt.”
Người phụ nữ này tuy rằng tính cách nhu nhược, nhưng đối với Lâm Viễn cũng thật tốt, một mình ngậm đắng nuốt cay để nuôi đứa trẻ kia khôn lớn, chắc chắn là không dễ dàng.
Rawson không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình như thế nào, không thể làm gì hơn là nhìn về phía bà, nghiêm túc nói: “Cực khổ cho chị rồi.”
Lâm phu nhân vội vàng nói: “Không, không cực khổ, Lâm Viễn từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời, tôi căn bản không cần lao tâm khổ cực.”
Rawson đem số máy truyền tin của mình và mật mã cho Lâm phu nhân, thấp giọng nói: “Sau này có bất kỳ khó khăn gì, xin đừng khách sáo mà hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ.”
Lâm phu nhân nói: “Cảm ơn ngài!”
Rawson lúc này mới xoay người rời đi.
Đối với vị Lâm phu nhân đã thay mình và Lăng Vũ nuôi dưỡng Lâm Viễn này, trong lòng của Rawson tràn đầy cảm kích, không biết nên báo đáp và đền bù như thế nào, dù sao về sau cũng còn nhiều cơ hội, chờ đến khi nhìn thấy Lâm Viễn rồi hãy nói.
Hiện tại, Rawson chỉ muốn gặp mặt Lâm Viễn.
Muốn dùng sức ôm hài tử kia vào lòng, nói cho cậu biết —
Con trai, không cần lo lắng, cha của con ở đây, ta sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ con.
***
Rawson điều khiển Hắc Long dùng tốc độ nhanh nhất trở về thủ đô.
Giờ này chắc Lâm Viễn cũng vừa mới rời giường.
Hai ngày sau là lễ kỉ niệm đế quốc tròn 600 năm, ngày hôm nay và ngày mai mọi người được tự do đi lại, Lâm Viễn vốn là muốn để Caesar dẫn mình đi dạo chung quanh thủ đô một chút, nhưng đúng lúc Caesar hôm nay có việc, hình như là đi dự tiệc mừng thọ của ông Brian?
Lâm Viễn sau khi rời giường, hệ thống trí năng trong phòng khách sạn lập tức phát ra thanh âm thoải mái: “Lâm Viễn, chào buổi trưa! Caesar trước khi rời đi có lưu lại một tin nhắn âm thanh cho bạn, có muốn phát luôn bây giờ không?”
Lâm Viễn vừa đi vào phòng vệ sinh vừa nói: “Ân, phát lên đi.”
Hệ thống bắt đầu phát tin nhắn, trong phòng rất nhanh liền vang lên âm thanh quen thuộc của Caesar, giọng nói trầm thấp nghe vào tai vô cùng ấm áp —
“Lâm Viễn, hôm nay tôi đi dự lễ mừng thọ của ông nội Brian, không thể đi dạo cùng cậu được, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu tham quan thủ đô, hôm nay tự cậu sắp xếp đi. Đúng rồi, trên bàn có cơm trưa tôi đã lấy dùm cậu, sau khi rời giường thì nhớ ăn.”
“Nga, biết rồi.” Lâm Viễn đáp lại một câu, liền nhịn không được bật cười.
Đây bất quá chỉ là lời nhắn thôi mà, mình cư nhiên nhịn không được trả lời cậu ấy, có lẽ là do đã quen âm thanh của cậu ấy đi?
Lâm Viễn nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi trở lại trong phòng.
Trên bàn cơm quả nhiên có đặt một hộp giữ ấm, mở nắp, một mùi hương phả vào mặt khiến Lâm Viễn nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Phần cơm vô cùng phong phú, có chân gà nướng, bánh thịt cùng hai món ăn chay, tất cả đều là đồ ăn mình thích, không nghĩ tới Caesar lại cẩn thận tỉ mỉ như thế, trước khi đi còn chuẩn bị xong cơm trưa, cậu ấy đoán được mình sẽ ngủ thẳng một giấc tới trưa sao?
Lâm Viễn mỉm cười ngồi bên bàn, không khách sáo bắt đầu ăn.
Không có Caesar, Lâm Viễn cũng không muốn một mình đi lang thang không mục đích ở bên ngoài. Nên chiều hôm đó, cậu ở trong khách sạn, lên internet chơi đối chiến cơ giáp.
Trải qua khoảng thời gian nâng cao tay nghề vừa rồi, Viên Viên vừa ra tay liền thắng liên tiếp hai mươi ván, Lâm Viễn càng chơi càng hưng phấn, thời gian rất nhanh thì đến tối.
Không biết tại sao, đến tận bảy giờ, Caesar vẫn chưa về. Chắc là sinh nhật của ông Brian tổ chức rất muộn đi?
Lâm Viễn đói bụng, lấy mũ giáp xuống thoát khỏi internet, tính đi mua chút đồ ăn. Đúng lúc này, máy truyền tin đột nhiên sáng lên, Lâm Viễn tiếp nhận, liền thấy trên màn ảnh hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, “Lâm Viễn, cháu có tiện ra ngoài không? Ta muốn gặp cháu.”
Là nguyên soái!
Lâm Viễn lập tức hưng phấn nói: “Nguyên soái ngài đang ở đâu? Cháu đến đó ngay!”
Rawson thấp giọng nói: “Cháu đến cửa nhà hàng của khách sạn Hoàng gia, ta phái người đến đón cháu.”
“Được ạ!” Lâm Viễn lập tức thay quần áo, xoay người ra cửa.
Vừa đến nhà hàng, cách đó không xa đã có một chiếc xe huyền phù cao cấp màu đen, một nam nhân biểu tình nghiêm túc từ trong xe đi ra, nhanh nhẹn thay Lâm Viễn mở cửa xe, thấp giọng nói: “Lâm Viễn, mời lên xe, nguyên soái bảo tôi đến đón cậu.”
“…” Này quả thực là đãi ngộ dành cho khách quý a!
Lâm Viễn thụ sủng nhược kinh ngồi lên xe, có chút thấp thỏm hỏi: “Nguyên soái, ông ấy đâu?”
Tài xế mỉm cười nói: “Tôi chở cậu đến nhà trước, nguyên soái rất nhanh sẽ về tới thiên hà Cepheus.”
Về tới thiên hà Cepheus? Ông ấy không ở thiên hà Cepheus sao? Chẳng lẽ là đang ở hành tinh khác thi hành nhiệm vụ gì?
Trong lòng Lâm Viễn vô cùng nghi hoặc, xuất phát từ lễ phép cũng không dám hỏi gì nhiều nữa.
Xe chạy với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu liền đến nhà của Rawson.
Trải qua tầng kiểm tra laser cùng mật mã nghiệm chứng, cửa ngôi nhà được mở ra, chiếc xe trực tiếp chạy thẳng vào.
Đây là nhà riêng ở thủ đô của Rawson, tòa biệt thự biệt lập với tạo hình rất đặc biệt, đèn bên trong toàn bộ đều được bật lên, xa xa nhìn lại giống như một tòa thành trong mộng. Diện tích của toàn bộ căn nhà cơ hồ có thể so với một công viên nhỏ, xung quanh biệt thự ba tầng có những mảng cỏ lớn, hoa viên, sân vận động, cách đó không xa thậm chí còn có một hồ bơi vô cùng rộng…
Lâm Viễn từ cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhịn không được cảm thán, nhà của nguyên soái cũng quá lớn đi…
Hơn nữa, nguyên soái cư nhiên gọi mình đến nhà của ông ấy, là để bàn luận chuyện cơ mật không muốn cho người khác biết sao?
Người tài xế chính là thân tín của Rawson, quản gia trong nhà của Rawson, Velde. Thấy Lâm Viễn tò mò nhìn ra cửa, Velde nhịn không được mỉm cười nói: “Cậu vào nhà ngồi trước đi, nguyên soái lập tức tới ngay.”
Lâm Viễn được quản gia mời vào trong phòng khách, bố cục của phòng khách giống hệt với tính cách Rawson, vật dụng đơn giản mang phong cách châu Âu, không quá mức xa hoa, trái lại vô cùng ấm áp, làm cho người ta có cảm giác giống như ở nhà.
Lâm Viễn đi đến ghế salon mềm mại làm bằng da thật trong phòng khách ngồi xuống, đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Rawson phong trần mệt mỏi đi đến, thấy Lâm Viễn, ánh mắt lạnh lùng ban đầu không tự chủ được ôn nhu hơn.
Lâm Viễn vội vàng từ trên ghế salon đứng dậy, muốn cúi chào nguyên soái, lại thấy Rawson mỉm cười nói, “Ngồi đi, sau này lúc gặp mặt riêng không cần những lễ nghi phiền toái này.” Dứt lời liền quay đầu nói với Velde, “Phân phó nhà bếp làm cơm tối đi.”
Velde cung kính nói: “Vâng, nguyên soái.”
Phòng bếp hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, không đến năm phút, thức ăn thơm phức đã được đưa lên bàn.
Rawson tự mình xới cho Lâm Viễn một chén cơm, đưa đến trước mặt Lâm Viễn, nói: “Chưa ăn cơm chiều chứ?”
Lâm Viễn ngượng ngùng gãi đầu nói: “Vâng…”
Trong mắt Rawson không nhịn được hiện lên một tia ôn nhu, đưa đôi đũa cho cậu, thấp giọng nói: “Đến đây, ăn cơm đi, ăn no rồi nói.”
Lâm Viễn thụ sủng nhược kinh tiếp nhận đôi đũa, bưng chén cơm bắt đầu ăn, Rawson thường đem những đồ ăn ngon gắp đến trước mặt Lâm Viễn, Lâm Viễn về sau cũng không câu nệ gì nữa, cơn đói khiến cậu hoàn toàn vùi đầu vào mỹ thực.
Rất nhanh liền giải quyết xong cơm tối, sau khi ăn no, Lâm Viễn mới nghi ngờ hỏi: “Nguyên soái, hôm này ngài tìm cháu có chuyện gì không?”
Rawson trầm mặc một chút, đứng lên nói: “Cháu đi theo ta.”
Lâm Viễn đi theo Rawson, đến phía sau khu biệt thự.
Chỉ thấy bên trong vườn hoa rộng hơn trăm mét vuông, trồng đủ các loại hoa cỏ xinh đẹp, những bông hoa màu đỏ dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như từng đoàn hỏa diễm rừng rực cháy, đang nở tầng tầng lớp lớp, gió nhẹ thổi qua, trong không khí liền tràn ngập thứ mùi hương thơm ngát đặc hữu.
Giữa bụi hoa hiện lên một mộ bia, trên mộ có khắc một dòng chữ rõ ràng —
Quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ của đế quốc Lacey, thiếu tướng Lăng Vũ chi mộ.
Dưới ánh trăng bao phủ, phần mộ kia tựa như được phủ thêm một tầng lụa mỏng mềm mại.
Thấy được cái tên trên bia mộ, Lâm Viễn bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.
Thiếu tướng Lăng Vũ chi mộ? Đây là… mộ của baba sao? Nhưng mà, dựa theo suy đoán của Chu Tước, ba ba không phải là chưa chết sao?
Bất quá, Chu Tước bị giam ở bảo tàng nhiều năm như vậy, hiển nhiên cũng không biết nơi ở của ba ba, hiện tại là làm sao thế này? Trong nhà của nguyên soái sao lại có mộ của baba? Lẽ nào baba sau đó liền qua đời?
Lâm Viễn nhìn phần mộ trước mặt, nhất thời tâm tình rối loạn.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Rawson, lộ ra một tia khàn khàn kỳ quái: “Tiểu Viễn, cháu biết cậu ấy là ai không?”
Lâm Viễn: “…”
Rawson thấp giọng nói: “Cậu ấy là baba của cháu… Là cậu ấy đã lén sinh ra cháu, đưa đến tinh cầu Ryan giao cho cấp dưới mà cậu ấy tín nhiệm nhất nuôi nấng… Bởi vì Quân bộ không chịu buông tha cho cậu ấy, nên cậu ấy không thể mang cháu theo bên người, để cháu khỏi rơi vào nguy hiểm… Sở dĩ cậu ấy để cháu tiêm thuốc ức chế, là vì muốn cho cháu một thân phận beta, bình thường mà hạnh phúc lớn lên.”
Nghe nguyên soái thấp giọng tự thuật, nhìn tấm bia lạnh lẽo trước mắt, Lâm Viễn kìm không được mắt đỏ lên, “Baba của cháu, ông ấy… ông ấy làm sao lại qua đời?”
Rawson trầm mặc trong chốc lát, “Cậu ấy không có qua đời.”
Lâm Viễn nghi ngờ nói: “Mộ bia kia là…”
Rawson ngẩng đầu nhìn phần mộ trước mắt một chút, nói: “Mộ bia này, là do ta lập mười chín năm trước, khi đó cậu ấy đang mang thai, lúc điều khiển cơ giáp rời khỏi thiên hà Cepheus đã gặp phải bão cát vũ trụ, ta cho rằng cậu ấy đã chết trong đống đổ nát ở tinh cầu đó, bèn lập một phần mộ cho cậu ấy… Thế nhưng con đã ra đời, điều đó chứng minh rằng, năm đó cậu ấy chưa chết. Cậu ấy còn sống, hoàn hảo sinh hạ con.”
Rawson quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn, âm thanh ôn nhu nói: “Tiểu Viễn, ta chính là người cha Alpha của con.”
Lâm Viễn: “…”
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Lâm Viễn bỗng nhiên mở to hai mắt, không tin nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Người cha Alpha mà mình luôn suy đoán kia, cư nhiên lại là ông ấy?
Điều này sao có thể?!
Thế nhưng… nguyên soái không thể nào lại nói giỡn trong tình cảnh này đi. Hơn nữa, năm đó lúc baba gặp phải kỳ phát tình, đích xác là đã dặn phó quan Knox đi thỉnh cầu quân đoàn Vinh Quang giúp đỡ, năm đó thượng tướng Rawson đã đến cứu viện…
Chính là ông ấy đã đánh dấu baba sao?
Lâm Viễn tâm tình phức tạp nhìn nam nhân trước mặt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Rawson tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Viễn, thấp giọng nói: “Là cha vô dụng, năm đó không thể bảo vệ tốt hai người, thậm chí cho đến hôm nay mới biết tới sự tồn tại của con… Xin lỗi, Tiểu Viễn…. Xin lỗi con…”
Nhìn người đàn ông luôn luôn cường ngạnh lạnh lùng này khóe mắt phiếm lệ, nghe thanh âm nghẹn ngào của ông, Lâm Viễn đột nhiên không nhịn được một trận đau lòng.
Kỳ thực chuyện năm đó cũng không thể trách ông ấy, dù sao khi baba bị Quân bộ phát hiện tiêm thuốc ức chế, Quân bộ đã muốn phạt nặng, năm đó Rawson chỉ là một thượng tướng, căn bản không thể cứu được ba ba… Muốn trách chỉ có thể trách quy định của Quân bộ quá mức cố hủ, còn có mấy vị đại tướng quân cấp bốn sao kia, bởi vì ba ba là Omega mà đạp đổ hết thảy công lao của quân đoàn Ám Dạ…
Chỉ có thể trách thế giới này, đối với Omega mà nói quả thật rất không công bằng…
Lâm Viễn nhìn bộ dạng hối hận và thống khổ của Rawson, vội vàng nói: “Không, người không cần nói xin lỗi, con sẽ không trách người… Con nghĩ, baba cũng sẽ không trách người không cứu được ông ấy… Người không phải đã tận lực rồi sao?”
Lâm Viễn gãi đầu một chút, quay lại nhìn phần mộ, “Mấy năm nay, tưởng rằng ông ấy đã qua đời, người cũng rất khó chịu đúng không? Lén lập một phần mộ này cho ông ấy, còn khắc quân hàm của ông ấy lên mộ bia… Con nghĩ… Người thực sự rất yêu ông ấy…”
Rawson đột nhiên ngẩn ra.
Còn tưởng đứa bé này sẽ trách mình, trách người cha không có trách nhiệm này.
Không ngờ… Tiểu Viễn cư nhiên thiện lương và sáng suốt như vậy.
Hai cha con cùng sóng vai nhau đứng trước mộ bia, trầm mặc thật lâu.
Rawson lúc này mới nhẹ giọng nói: “Tiểu Viễn, con có nguyện ý… gọi ta một tiếng cha không?”
Lâm Viễn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Rawson, lắp bắp nói: “… Ch… Cha?”
Rawson lập tức đem Lâm Viễn ôm thật chặt trong lòng.
Ôm ấp như vậy, phảng phất như sợ mất đi một thứ gì đó vô cùng trân quý, nhanh đến mức làm cho trái tim người ta ẩn ẩn đau.
“Cha ở đây, Tiểu Viễn…”
“Cha sẽ bảo vệ con, sẽ không để con chịu bất kỳ ủy khuất nào, tuyệt đối sẽ không…”
Nghe âm thanh nam nhân nghẹn ngào trầm thấp bên tai, Lâm Viễn trầm mặc thật lâu, rốt cục cũng đưa tay ôm lại ông, nhẹ nhàng đem mặt mình vùi vào trong lòng phụ thân.
Cái ôm như vậy quả thực khiến cho người ta luyến tiếc buông tay…
Đây là thứ mà trước đây mình chưa từng trải qua, tình yêu của cha.
Mạnh mẽ, ấm áp, yên bình, có thể vì mình mà chống đỡ cả một bầu trời…
Cha.
===========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra là ngừng ở chính giữa rồi! Nhưng mà ta không muốn làm mọi người bị hư thận, vì vậy làm một chương một phát hoàn luôn! Có khoảng tám nghìn chữ a! Viết đến tận nửa đêm! Cầu biểu dương!
P/S: Thấy có nhiều người hỏi, tiết lộ một chút đi.
Trong bài này, khi Omega phát tình, ba đời trong vòng trực hệ huyết thống không bị ảnh hưởng. Cha, ông, con. Cháu trai, trực hệ huyết thống này bởi vì trong cơ thể có cùng hệ thống gen, khí tức cũng không bị ảnh hưởng.
Tỷ như Rawson và Tiểu Viễn, dù là Alpha và Omega, nhưng vì là cha con, là tinh thuần (huyết thống thân tình), Tiểu Viễn cho dù phát tình thì Rawson cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mặt khác đối với những cách xưng hô baba, một người là cha, một người là baba (cha cảm giác không đúng lắm nên cứ để nguyên vậy đi…)
Hết chương 48.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.