Quan Hệ Bị Phạt Đứng Cùng Nhau
Chương 2: Mặt Không Thay Đổi Nói “Báo Cáo”
Thỏ Tử Nhãn
07/09/2022
Ngày đầu tiên khai giảng cũng không khác gì bình thường đối với anh, anh vẫn đạp xe đến trường như trước, trên đường đi học gặp Tần Tử Dương và Hứa Triệu, cả ba đều là học sinh thể dục và đều học chung một lớp.
Các học sinh năm cuối đã chuyển đến khu nhà dạy học mới, cách xa lớp mười một và lớp mười cũng xa sân thể dục, xung quanh rất yên tĩnh, phía sau khu dạy học có một khu rừng nhỏ.
Đối với sinh viên thể dục từ nhỏ hoàn cảnh tốt, nhưng đối với họ thì điều đó vô ích, họ dành phần lớn thời gian luyện tập trong ngày trên sân thể dục, mà lớp học quá xa còn không bằng không chuyển chỗ.
Phó Dư không vội đi đến lớp học, anh và Tần Tử Dương, Hứa Triệu đến sân tập trước, anh muốn để áo tập sạch sẽ của tuần này và túi đựng vợt ở đó.
Phó Dư luyện tập tennis, đối với học sinh thể dục từ nhỏ, hạng mục này không phổ biến lắm, chỉ có bốn hoặc năm học sinh thể thao tennis ở Trường trung học phổ thông số Bảy, lớp mười hai có hai người là anh và Hứa Triệu, Tần Tử Dương học bóng chuyền, cũng ở ngay bên cạnh chỗ anh đang tập luyện.
“Nghĩ đến chuyện trường học chia lại lớp thì cũng không tồi.” Tần Tử Dương vừa nói vừa vỗ vai Hứa Triệu: “Chia học sinh thể dục và học sinh nghệ thuật chúng ta với nhau thật tốt phải không, anh Triệu.” Cậu ta vỗ vỗ vai Hứa Triệu, muốn nhận được sự đồng ý của anh ấy, nhưng lại bị Hứa Triệu cười đến trợn trắng mắt.
Phó Dư bên cạnh không quan tâm cậu ta nói gì, anh đang thu dọn tủ đồ, sau kỳ nghỉ hè bề mặt phủ đầy tro bụi.
Khi cả ba người họ tìm được lớp học mới, lớp học đã gần như kín chỗ, chỉ còn một vài chỗ cho họ lựa chọn.
Cuối cùng góc cửa sau vẫn trống do vị trí không tốt nên họ ngồi ở đó.
Tần Tử Dương và Hứa Triệu ngồi cùng nhau, hai người đều không muốn ngồi cùng bàn với Phó Dư, cái này gọi là bản thân mà đi lên sẽ không chịu đựng nổi.
Phó Dư là một người hơi thích sạch sẽ, không nghiêm trọng lắm nhưng anh cũng không thích bản thân tập luyện hàng ngày đổ mồ hôi, tất nhiên là có cả hai người bọn họ nữa.
Hai người họ ngồi ở hàng áp chót, để anh ngồi hàng ghế sau gần nhất với cửa sau.
Phó Dư cũng không quan tâm, đặt cặp sách vào ngăn bàn, bắt đầu lau mặt bàn bằng khăn giấy ướt.
Ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm đã nhanh chóng đến.
Ặc, thầy chủ nhiệm lớp họ họ Lý, tên Cương, tình cờ là trưởng phòng Giáo dục đạo đức của trường họ. Theo lời giới thiệu của ông, đó là vì ông muốn quản lý đám “học sinh dốt” còn có thể có lối thoát khác. Trong một năm khi ông làm chủ nhiệm, ông chắc chắn sẽ quan sát mọi người học tập chăm chỉ và tránh làm mọi thứ rối tung lên.
Có thể là ngày nào cũng phê bình giáo dục và cho học sinh ăn súp gà, nói hoài nói mãi, chốc chốc lại không dứt ra được.
“Báo cáo!” Cùng với tiếng gõ cửa, một giọng nữ sáng sủa thở hổn hển vang lên từ cửa trước, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Kiều Sanh không ngờ mẹ cô lại không đáng tin như vậy.
Dì giúp việc ở nhà đã nghỉ phép hai ngày để chăm sóc cháu gái nhỏ bị bệnh, sáng nay không có ai đánh thức cô cả. Ngày hôm qua cô đã đặc biệt nói với mẹ cô - bà Chu, gọi cô vào buổi sáng, để cô nhỡ đâu không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức mà ngủ quên, đến muộn vào ngày đầu tiên đi học.
Kết quả là cô vẫn đến muộn.
Chỉ có thể nói, di truyền một thứ tốt. Cô không nghe thấy đồng hồ báo thức để thức dậy vào buổi sáng, đích thực là được chân truyền từ mẹ cô.
Tiềm thức của Kiều Sanh liên tục nhắc nhở cô vào buổi sáng, cô tỉnh dậy mới từ trong mơ, nhìn thấy đã gần tám giờ, cô nhanh chóng đi rửa mặt, thay đồng phục rồi cầm cặp sách ra ngoài.
Bắt xe đến trường, cũng may là không bị tắc đường nhưng đã đến muộn gần hết buổi học.
Cô vẫn nhớ lớp mới của mình, cô đi về phía lớp, vừa ra đến cửa đã nghe thấy giọng nói lớn của thầy chủ nhiệm trong lớp, cô tự thắp nến cho mình, khuôn mặt sụp đổ, hít một hơi can đảm gõ trên cửa, mặt không chút thay đổi nói to “báo cáo”.
Các học sinh năm cuối đã chuyển đến khu nhà dạy học mới, cách xa lớp mười một và lớp mười cũng xa sân thể dục, xung quanh rất yên tĩnh, phía sau khu dạy học có một khu rừng nhỏ.
Đối với sinh viên thể dục từ nhỏ hoàn cảnh tốt, nhưng đối với họ thì điều đó vô ích, họ dành phần lớn thời gian luyện tập trong ngày trên sân thể dục, mà lớp học quá xa còn không bằng không chuyển chỗ.
Phó Dư không vội đi đến lớp học, anh và Tần Tử Dương, Hứa Triệu đến sân tập trước, anh muốn để áo tập sạch sẽ của tuần này và túi đựng vợt ở đó.
Phó Dư luyện tập tennis, đối với học sinh thể dục từ nhỏ, hạng mục này không phổ biến lắm, chỉ có bốn hoặc năm học sinh thể thao tennis ở Trường trung học phổ thông số Bảy, lớp mười hai có hai người là anh và Hứa Triệu, Tần Tử Dương học bóng chuyền, cũng ở ngay bên cạnh chỗ anh đang tập luyện.
“Nghĩ đến chuyện trường học chia lại lớp thì cũng không tồi.” Tần Tử Dương vừa nói vừa vỗ vai Hứa Triệu: “Chia học sinh thể dục và học sinh nghệ thuật chúng ta với nhau thật tốt phải không, anh Triệu.” Cậu ta vỗ vỗ vai Hứa Triệu, muốn nhận được sự đồng ý của anh ấy, nhưng lại bị Hứa Triệu cười đến trợn trắng mắt.
Phó Dư bên cạnh không quan tâm cậu ta nói gì, anh đang thu dọn tủ đồ, sau kỳ nghỉ hè bề mặt phủ đầy tro bụi.
Khi cả ba người họ tìm được lớp học mới, lớp học đã gần như kín chỗ, chỉ còn một vài chỗ cho họ lựa chọn.
Cuối cùng góc cửa sau vẫn trống do vị trí không tốt nên họ ngồi ở đó.
Tần Tử Dương và Hứa Triệu ngồi cùng nhau, hai người đều không muốn ngồi cùng bàn với Phó Dư, cái này gọi là bản thân mà đi lên sẽ không chịu đựng nổi.
Phó Dư là một người hơi thích sạch sẽ, không nghiêm trọng lắm nhưng anh cũng không thích bản thân tập luyện hàng ngày đổ mồ hôi, tất nhiên là có cả hai người bọn họ nữa.
Hai người họ ngồi ở hàng áp chót, để anh ngồi hàng ghế sau gần nhất với cửa sau.
Phó Dư cũng không quan tâm, đặt cặp sách vào ngăn bàn, bắt đầu lau mặt bàn bằng khăn giấy ướt.
Ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm đã nhanh chóng đến.
Ặc, thầy chủ nhiệm lớp họ họ Lý, tên Cương, tình cờ là trưởng phòng Giáo dục đạo đức của trường họ. Theo lời giới thiệu của ông, đó là vì ông muốn quản lý đám “học sinh dốt” còn có thể có lối thoát khác. Trong một năm khi ông làm chủ nhiệm, ông chắc chắn sẽ quan sát mọi người học tập chăm chỉ và tránh làm mọi thứ rối tung lên.
Có thể là ngày nào cũng phê bình giáo dục và cho học sinh ăn súp gà, nói hoài nói mãi, chốc chốc lại không dứt ra được.
“Báo cáo!” Cùng với tiếng gõ cửa, một giọng nữ sáng sủa thở hổn hển vang lên từ cửa trước, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Kiều Sanh không ngờ mẹ cô lại không đáng tin như vậy.
Dì giúp việc ở nhà đã nghỉ phép hai ngày để chăm sóc cháu gái nhỏ bị bệnh, sáng nay không có ai đánh thức cô cả. Ngày hôm qua cô đã đặc biệt nói với mẹ cô - bà Chu, gọi cô vào buổi sáng, để cô nhỡ đâu không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức mà ngủ quên, đến muộn vào ngày đầu tiên đi học.
Kết quả là cô vẫn đến muộn.
Chỉ có thể nói, di truyền một thứ tốt. Cô không nghe thấy đồng hồ báo thức để thức dậy vào buổi sáng, đích thực là được chân truyền từ mẹ cô.
Tiềm thức của Kiều Sanh liên tục nhắc nhở cô vào buổi sáng, cô tỉnh dậy mới từ trong mơ, nhìn thấy đã gần tám giờ, cô nhanh chóng đi rửa mặt, thay đồng phục rồi cầm cặp sách ra ngoài.
Bắt xe đến trường, cũng may là không bị tắc đường nhưng đã đến muộn gần hết buổi học.
Cô vẫn nhớ lớp mới của mình, cô đi về phía lớp, vừa ra đến cửa đã nghe thấy giọng nói lớn của thầy chủ nhiệm trong lớp, cô tự thắp nến cho mình, khuôn mặt sụp đổ, hít một hơi can đảm gõ trên cửa, mặt không chút thay đổi nói to “báo cáo”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.