Quan Hệ Bị Phạt Đứng Cùng Nhau
Chương 14: Tớ Thích Cậu
Thỏ Tử Nhãn
07/09/2022
“Tớ thích cậu.” Giọng nói bạn đặc biệt có chứa âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, giống như ma chú không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Kiều Sanh cả một buổi chiều.
Tớ thích cậu, tớ thích cậu, tớ thích cậu, tớ thích cậu...
Lúc giáo viên hướng dẫn nhắc nhở cô lần thứ năm tiện thể huơ huơ tay về phía cô, tâm trạng của cô thực sự không ổn, luôn thất thần, hôm nay giáo viên đã cho cô tan học về nhà trước.
Còn chưa đến 4 giờ, tan học sớm hơn so bình thường hai tiếng đồng hồ, cô xin nghỉ, rời khỏi phòng huấn luyện.
Mặt trời bên ngoài còn treo cao cao trên bầu trời, tản ra tia nắng nóng rực thiêu đốt mặt đất.
Cô thật sự thực hoảng hốt, lúc rời khỏi khu dạy học còn quên luôn cả việc che ô, đến khi bị mặt trời hun đến nỗi làn da cô bắt đầu có dấu hiệu bị cháy nắng mới cuống quít mở ô ra.
Hình như cán ô cũng tự mang độ ấm, đốt khiến lòng bàn tay cô cũng bắt đầu ra mồ hôi.
Cô giống một người bị lạc, mờ mịt tìm không thấy đường ra.
“Kiều Sanh, tớ thích cậu.”
Phó Dư cầm ô, ở dưới bóng râm nhỏ hẹp, hai người đi về phía sân thể dục. Đường đến sân thể dục không dài, rất nhanh đã đến.
Kiều Sanh đang định nhận lấy cán ô trong tay anh, khi tay vừa mới chạm đến trên cán ô bởi vì ánh mặt trời mà có chút nóng liền nghe thấy người bên cạnh nói những lời này.
Cô ngước mắt lên theo bản năng, cứ thế va vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, con ngươi đen tuyền lành lạnh mang theo nhiệt độ hỗn loạn lòng người, thiêu đốt đến nỗi trong lúc nhất thời cô quên mất lời muốn nói, cũng bỏ lỡ thời cơ từ chối tốt nhất.
Cô giống như một con mèo sữa nhỏ bị ngắt động tác mà sững sờ tại chỗ, cặp mắt phượng mở tròn xoe, mang theo mê mang và kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.
Anh biết cô không thích anh, ít nhất hiện tại không thích, nhưng khoảng cách giữa hai người đã gần hơn ngày trước rất nhiều, đến bây giờ chỗ ngồi trong phòng học chỉ cách 1 mét, tình cảm trước kia còn có thể dằn xuống giờ lại chậm rãi sụp đổ.
Anh nhìn cô nói cười với các bạn nam xung quanh, vài lần muốn tham gia cùng lại phát hiện khó có thể xen vào, anh giận bản thân quá cao ngạo, cũng giận mình không giỏi nói chuyện.
Anh muốn nói chuyện với cô song không tìm được cơ hội và cái cớ, bên cạnh cô không thiếu những kẻ theo đuổi ngo ngoe rục rịch lúc nào cũng có thể cướp người, cũng không thiếu những người yêu thầm chôn chặt tình cảm ở sâu trong lòng như anh.
Có lẽ là bầu không khí hôm nay quá tốt, bộ dáng cô ở bên cạnh anh nhẹ nhàng vui sướng khiến cánh cổng cuối cùng trong trái tim anh bị phá vỡ, cảm xúc vui sướng đó tuôn ra như thác lũ, ở cổng sân thể dục, điều này không hề đặc biệt, bình thường không thể ở cùng chỗ, sau buổi trưa, anh chân thành mà nhiệt liệt nói với cô tấm lòng anh.
“Kiều Sanh, tớ thích cậu.”
“Tớ đã thích cậu lâu lắm rồi.”
“Cho tớ một cơ hội có thể theo đuổi cậu được không?”
Kiều Sanh lỡ mất cơ hội từ chối tốt nhất của cô, lời muốn nói đến bên miệng lại không thốt ra được, bị cặp mắt tràn đầy vui mừng nồng cháy kia của anh nhìn chăm chú, cô như con rối bị mê hoặc, cứ thế thất thần, khẽ gật đầu.
Niềm vui sướng trên người của cậu thiếu niên vỡ òa ra không thể che giấu được, Kiều Sanh chưa bao giờ trông thấy Phó Dư cười, bây giờ coi như được mở mang đầu óc rồi.
Cậu thiếu niên bình tĩnh lãnh đạm ấy ngay cả lúc cười rộ lên cũng muốn kiềm chế lại, khóe miệng nhếch lên bị anh cố ý ép xuống, nhưng đôi mắt nhỏ dài hơi cong lên, đường nét ngũ quan khẽ chuyển động khiến người ta vui mừng không thể bỏ qua được.
“Tớ đưa cậu đến phòng phát thanh.” Anh nắm chặt bàn tay cầm ô, bởi vì dùng sức quá nhiều, đốt ngón tay bị gập tạo lên tiếng vang “rắc rắc”.
“Không cần.” Kiều Sanh lấy lại tinh thần từ trong nụ cười của anh, nghe được cậu nói ấy vừa định từ chối đã bị anh dẫn đi đến phía phòng phát thanh xa hơn, không từ chối được.
Được đưa đến tận dưới chân tòa lầu, cậu thiếu niên liền lưu loát thu gọn ô lại, đưa trả lại cho cô.
Kiều Sanh vốn định bảo anh cứ cầm mà về, nhưng Phó Dư lại từ bỏ mọi kìm nén, lộ ra nụ cười tươi rực rỡ nhất với cô, khẽ vẫy tay tay rồi chạy về chỗ ánh mặt trời chói chang.
Nụ cười rực rỡ xán lạn kia để lại một vết in vừa sâu vừa đậm vào trái tim cô, nhìn bóng hình anh đắm chìm trong ánh mặt trời, chạy đến phía sân thể dục trong giờ tan học song vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn cô, trong một khoảnh khắc cô thật sự động lòng.
Tớ thích cậu, tớ thích cậu, tớ thích cậu, tớ thích cậu...
Lúc giáo viên hướng dẫn nhắc nhở cô lần thứ năm tiện thể huơ huơ tay về phía cô, tâm trạng của cô thực sự không ổn, luôn thất thần, hôm nay giáo viên đã cho cô tan học về nhà trước.
Còn chưa đến 4 giờ, tan học sớm hơn so bình thường hai tiếng đồng hồ, cô xin nghỉ, rời khỏi phòng huấn luyện.
Mặt trời bên ngoài còn treo cao cao trên bầu trời, tản ra tia nắng nóng rực thiêu đốt mặt đất.
Cô thật sự thực hoảng hốt, lúc rời khỏi khu dạy học còn quên luôn cả việc che ô, đến khi bị mặt trời hun đến nỗi làn da cô bắt đầu có dấu hiệu bị cháy nắng mới cuống quít mở ô ra.
Hình như cán ô cũng tự mang độ ấm, đốt khiến lòng bàn tay cô cũng bắt đầu ra mồ hôi.
Cô giống một người bị lạc, mờ mịt tìm không thấy đường ra.
“Kiều Sanh, tớ thích cậu.”
Phó Dư cầm ô, ở dưới bóng râm nhỏ hẹp, hai người đi về phía sân thể dục. Đường đến sân thể dục không dài, rất nhanh đã đến.
Kiều Sanh đang định nhận lấy cán ô trong tay anh, khi tay vừa mới chạm đến trên cán ô bởi vì ánh mặt trời mà có chút nóng liền nghe thấy người bên cạnh nói những lời này.
Cô ngước mắt lên theo bản năng, cứ thế va vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, con ngươi đen tuyền lành lạnh mang theo nhiệt độ hỗn loạn lòng người, thiêu đốt đến nỗi trong lúc nhất thời cô quên mất lời muốn nói, cũng bỏ lỡ thời cơ từ chối tốt nhất.
Cô giống như một con mèo sữa nhỏ bị ngắt động tác mà sững sờ tại chỗ, cặp mắt phượng mở tròn xoe, mang theo mê mang và kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.
Anh biết cô không thích anh, ít nhất hiện tại không thích, nhưng khoảng cách giữa hai người đã gần hơn ngày trước rất nhiều, đến bây giờ chỗ ngồi trong phòng học chỉ cách 1 mét, tình cảm trước kia còn có thể dằn xuống giờ lại chậm rãi sụp đổ.
Anh nhìn cô nói cười với các bạn nam xung quanh, vài lần muốn tham gia cùng lại phát hiện khó có thể xen vào, anh giận bản thân quá cao ngạo, cũng giận mình không giỏi nói chuyện.
Anh muốn nói chuyện với cô song không tìm được cơ hội và cái cớ, bên cạnh cô không thiếu những kẻ theo đuổi ngo ngoe rục rịch lúc nào cũng có thể cướp người, cũng không thiếu những người yêu thầm chôn chặt tình cảm ở sâu trong lòng như anh.
Có lẽ là bầu không khí hôm nay quá tốt, bộ dáng cô ở bên cạnh anh nhẹ nhàng vui sướng khiến cánh cổng cuối cùng trong trái tim anh bị phá vỡ, cảm xúc vui sướng đó tuôn ra như thác lũ, ở cổng sân thể dục, điều này không hề đặc biệt, bình thường không thể ở cùng chỗ, sau buổi trưa, anh chân thành mà nhiệt liệt nói với cô tấm lòng anh.
“Kiều Sanh, tớ thích cậu.”
“Tớ đã thích cậu lâu lắm rồi.”
“Cho tớ một cơ hội có thể theo đuổi cậu được không?”
Kiều Sanh lỡ mất cơ hội từ chối tốt nhất của cô, lời muốn nói đến bên miệng lại không thốt ra được, bị cặp mắt tràn đầy vui mừng nồng cháy kia của anh nhìn chăm chú, cô như con rối bị mê hoặc, cứ thế thất thần, khẽ gật đầu.
Niềm vui sướng trên người của cậu thiếu niên vỡ òa ra không thể che giấu được, Kiều Sanh chưa bao giờ trông thấy Phó Dư cười, bây giờ coi như được mở mang đầu óc rồi.
Cậu thiếu niên bình tĩnh lãnh đạm ấy ngay cả lúc cười rộ lên cũng muốn kiềm chế lại, khóe miệng nhếch lên bị anh cố ý ép xuống, nhưng đôi mắt nhỏ dài hơi cong lên, đường nét ngũ quan khẽ chuyển động khiến người ta vui mừng không thể bỏ qua được.
“Tớ đưa cậu đến phòng phát thanh.” Anh nắm chặt bàn tay cầm ô, bởi vì dùng sức quá nhiều, đốt ngón tay bị gập tạo lên tiếng vang “rắc rắc”.
“Không cần.” Kiều Sanh lấy lại tinh thần từ trong nụ cười của anh, nghe được cậu nói ấy vừa định từ chối đã bị anh dẫn đi đến phía phòng phát thanh xa hơn, không từ chối được.
Được đưa đến tận dưới chân tòa lầu, cậu thiếu niên liền lưu loát thu gọn ô lại, đưa trả lại cho cô.
Kiều Sanh vốn định bảo anh cứ cầm mà về, nhưng Phó Dư lại từ bỏ mọi kìm nén, lộ ra nụ cười tươi rực rỡ nhất với cô, khẽ vẫy tay tay rồi chạy về chỗ ánh mặt trời chói chang.
Nụ cười rực rỡ xán lạn kia để lại một vết in vừa sâu vừa đậm vào trái tim cô, nhìn bóng hình anh đắm chìm trong ánh mặt trời, chạy đến phía sân thể dục trong giờ tan học song vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn cô, trong một khoảnh khắc cô thật sự động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.